Dịch giả: Văn Hòa
Chương I (B)

     àng chỉ nói việc ấy cùng chàng trong mùa xuân, sau cái mùa đông lạnh lùng ghê gớm ấy... Vào những ngày tháng tư mà tiết trời đã trở nên ấm áp. Chàng và Sương đã tổ chức một cuộc sơn du với cơm nắm, kim chi (thức ăn của người Triều Tiên giống như dưa chua của ta) và cam tươi. Bên sườn núi cheo leo, gió thổi mạnh, họ phải tìm một hốc đá để ăn uống cho khuất gió. Trên những ngọn cỏ đã héo vàng vì mùa đông, họ nằm sát bên nhau. Chris rút ở trong túi ra những thỏi chocolat mà chàng biết Sương rất thích nên đã mua sẵn ở quân tiếp vụ.
Chàng thấy Sương hợp lý khi nàng đề nghị: “Ăn cơm trước, đồ ngọt ăn sau”.
Tính Sương rất hóm hỉnh, nhưng thường thì Chris ít khi hiểu rõ ý nghĩa sự hóm hỉnh của nàng. Nàng biết nhịn để được ăn ngon, nhưng đối với Chris nàng không từ chối chàng bao giờ. Ngày cũng như đêm, trong cái hiu quạnh của căn lều nhỏ bé ấy, Sương thường vui vẻ đáp lại những đòi hỏi của chàng và ngược lại nàng cũng đón nhận tình yêu của chàng một cách nồng nhiệt - phải chăng đó là tình yêu và ai có thể giải thích được tình yêu muôn mặt?
Vậy chàng phải thố lộ với Laura: chàng đã yêu Sương, chàng yêu Sương không như chàng yêu Laura, vì chàng yêu Laura với tất cả sự trong trắng từ tâm hồn đến thể xác của nàng. Còn với Sương, chàng đã thực hành được những kinh nghiệm đầu tiên về xác thịt và không e dè, câu chấp. Mãi sau này chàng mới thực hành những kinh nghiệm ấy với Laura. Chàng tưởng rằng đàn bà nào cũng như Sương và Laura cũng sẽ đón nhận những đòi hỏi của chàng bất cứ giờ phút nào. Nhưng chàng bị cụt hứng, lòng tự ái bị tổn thương rồi đâm ra bực bội. Chàng biết chàng không thể sống thiếu Laura và sự hiến dâng đúng lúc của nàng cũng có một giá to lớn đối với chàng và tạo cho chàng những rung động sâu đậm hơn là bản tính mộc mạc chất phác của Sương. Sương chiều chuộng chàng như một đứa trẻ, còn Laura yêu chàng với cả một tấm lòng kính trọng quá đáng.
Laura đã từng nói: “Phải như thế, niềm hoan lạc giữa đôi ta mới đáng kể”.
Ở Triều Tiên hồi ấy, Chris chỉ quen có một mình Sương và vì quá trẻ nên chàng chưa hiểu được rằng sự toàn hảo của tình yêu chỉ có ở những đôi vợ chồng thật sự tương xứng. Đối với họ, đó là những giờ phút thú vị nhất, vì Sương sung sướng được ăn chocolat còn Chris thì được hưởng sự hiến dâng không điều kiện của nàng.
Cái hôm đi núi vào tháng tư năm ấy, nàng cũng lại nhượng bộ những đòi hỏi của chàng. Họ đã ăn cơm với kim chi và trong khi nhai chocolat. Sương thú nhận rằng nàng đã có thai. Lúc ấy vào giữa trưa, trong hốc núi nhỏ bé trời nóng như đang hè.
Chỉ mấy tiếng thế thôi, Chris tưởng như bị một gáo nước lạnh tạt vào người. Môi chàng se lại và tưởng chừng muốn xỉu, chàng mở miệng định chối nhưng thấy mặt nàng sáng rỡ hạnh phúc, một thứ hạnh phúc giản dị và thuần nhất, chàng không đủ can đảm để phản đối nữa và giả vờ như sung sướng. Đến nay chàng mới hiểu rằng Sương muốn được cưới xin tử tế. Người con gái nào mà chả mơ ước như nàng? Nhưng than ôi! Sương đã không bao giờ thổ lộ nỗi lòng với chàng mà cứ âm thầm mơ ước một mình.
Bằng một giọng nói nghẹn ngào, chàng bảo Sương:
- Vậy hả em, thế thì bảnh quá.
Tại sao chàng lại sợ hãi đến như thế? Người đàn ông nào khi biết mình sắp có con cũng sợ như chàng sao? Đối với vấn đề con cái, chàng tưởng Sương đã có cách phòng ngừa, không ngờ nàng lại muốn có con. Còn chàng, chàng chỉ nghĩ có một điều là hưởng thụ những gì mà Sương dâng hiến cho chàng, cũng như làn hơi ấm của người Sương đã giúp chàng quên hết thực tại.
Nằm gọn trong vòng tay chàng, Sương sung sướng nhắc lại lời Chris:
- Ừ, bảnh lắm!
Không biết làm gì hơn, chàng đẩy Sương ra, làm nàng ngạc nhiên vì cử chỉ bất ngờ ấy.
Bằng một giọng trìu mến, nàng hỏi:
- Anh sao thế?
- Anh lạnh, mình nên về thôi.
Mặt trời đã khuất sau những đám mây xám đang vượt ra khỏi thung lũng. Sương mặc lại quần áo, rồi hai người dắt tay nhau xuống núi. Chris không đưa Sương về nhà như thường lệ nữa, chàng hôn nàng và im lặng bỏ đi. Nhìn chàng bỏ đi, gương mặt khả ái của Sương thoáng một nét buồn sửng sốt.
Liên tiếp năm ngày, Chris không lại nhà Sương.
Nhưng rồi không chịu đựng được nỗi buồn cô độc, chàng định chấp nhận cái địa vị làm cha và trở lại cùng nàng. Những tháng sau, khi đã có đứa bé, chàng bắt buộc phải chọn lựa một trong hai giải pháp: trở về Mỹ hoặc muốn ở lại thì phải xin tái đăng.
Khi nói cho Sương biết chàng đã quyết định về Mỹ, nàng ôm chặt lấy chàng khóc nức nở. Đứa bé nằm trên chiếc chiếu cói cũng khóc như muốn hòa theo với tiếng khóc của nàng.
Chàng bảo Sương:
- Sương ạ, anh phải về vì ba má đang mong đợi anh.
Chàng không nhắc đến Laura vì chưa bao giờ chàng cho Sương biết chàng đã có vợ.
- Ờ... ờ... Em hiểu rồi, phải nghĩ đến cha mẹ trước. Nhưng anh có trở lại với em không?
- Anh sẽ cố gắng trở lại với em.
Chàng hối hận đã hứa hão như thế với Sương vì chắc chắn chàng sẽ không bao giờ trở lại cái xứ này nữa.
Cho đến bây giờ, kỷ niệm về buổi tiễn đưa cuối cùng ấy vẫn còn mãi mãi in sâu vào tâm khảm của chàng. Trước khi ra đi, chàng đã nhìn lại đứa bé lần cuối, mặt nó có vẻ lạnh lùng, hao hao giống như người châu Á. Nó nhìn Chris và hình như nhận biết chàng. Đó là lần đầu tiên và duy nhất trong đời, chàng đã cảm động vì tình phụ tử.
- Con mình đẹp không anh?
Sương hãnh diện hỏi chàng, nước mắt ràn rụa:
- Đó là cái chắc. Con em thì phải đẹp chứ!
Để chấm dứt, chàng đã gỡ tay Sương ra khỏi cổ mình. Nàng đã gục xuống đất với những tiếng nấc thê thảm, khiến Chris không đủ can đảm cúi xuống đỡ nàng lên nữa. Cổ họng chàng như se lại nói không nên lời, chàng rời khỏi nhà Sương thật mau.
Giờ đây đứa bé đã viết nổi thư cho chàng và gọi chàng là “người cha Mỹ của con”.
Có tiếng gõ cửa, và Laura từ phòng bên gọi vọng vào:
- Anh ơi, xong chưa anh.
Chris vội nhét bức thư vào túi áo, trả lời:
- Xong rồi, anh ra ngay.
Khoác chiếc áo ngủ vào người. Chris mở cửa bước ra, vì mải suy nghĩ nên quên mất.
- Chà, em đẹp quá!
- Áo cũ mà đẹp gì! - Laura vẫn thường tỏ vẻ ngượng ngùng như thế, khi có người khen mình.
- Nhưng anh lại thích cái áo cũ này em ạ.
Áo ấy may bằng một thứ hàng tơ rất nhẹ nhàng, ống tay dài và rộng, cổ hở, để lộ hẳn làn da trắng mịn tươi mát và những khuỷu xương vai của Laura khiến Chris chợt nhớ đến Sương trong dĩ vãng. Sương cũng có cái dáng mảnh khảnh, thanh thanh nhưng nhỏ nhắn hơn vợ ông.
Chris mở ngăn kéo, tìm một chiếc khăn tay, để cố xua đuổi những kỷ niệm đang dâng đầy trong tâm trí.
- Anh xong rồi đây.
- Vậy để em xuống xem đã có cơm chưa.
Khi Laura đã xuống dưới nhà, Chris ngả người vào thành ghế với một dáng điệu mệt mỏi. Trong cái giai đoạn gay go của cuộc tuyển cử này, ông không muốn có những chuyện rắc rối.
Nhưng Chris không nên quan trọng hóa vấn đề. Nếu ông lặng thinh, không viết thư trả lời, đứa bé sẽ nghĩ rằng ông không nhận được thư của nó. Không, không, ông không thể xử sự như thế với con mình. Nếu Sương có thái độ giống như những cô gái lấy Mỹ khác, đã bảo con viết thư xin xỏ nọ kia thì có lẽ Chris sẽ xếp bỏ. Nhưng đây là do chính con của ông. Ông có trách nhiệm với nó, nếu không về mặt pháp lý, thì ít ra cũng về phương diện tinh thần. Chris còn nhớ, ở châu Á, người ta cho rằng đứa con thuộc phần trách nhiệm của người cha, vậy mà Chris đã quên mất. Ông đã quên thật, hay đã cố ý lãng quên? Không, chắc là vô tình, bởi vì...
Có tiếng gõ cửa lần nữa, Chris ngẩng đầu hỏi:
- Ai đó?
- Thưa ông, con Greta. Mời ông xuống xơi cơm, bà đang đợi.
- Tôi xuống bây giờ.
Năm phút sau Chris sửa soạn xong. Ông phân vân không biết giấu bức thư vào đâu, nếu để trong túi áo thì thà cất trong cặp đựng hồ sơ lại kín đáo hơn.
Xuống phòng ăn, Chris thấy Laura đang đứng cạnh lò sưởi. Ánh lửa trong lò hắt lên khuôn mặt và mái tóc óng ả của bà, lóng lánh như nhảy múa. Lúc đến trước mặt vợ. Chris bảo:
- Anh sang văn phòng một chút.
Chris vào văn phòng, đóng cửa lại, cất bức thư vào cặp đựng tài liệu và giữ chìa khóa, rồi an tâm trở lại phòng ăn.
Chris lắng nghe Laura nói với một vẻ trìu mến lẫn ân hận. Bà khuyên dụ chồng, đồng thời cũng làm cho ông e ngại. Những lúc như chiều hôm ấy, Chris tự hỏi không biết mình có đủ thông minh để hiểu cái tính nết hay thay đổi này của Laura không. Ngay từ hồi mới lấy nhau, Chris đã khuyên Laura từ bỏ cái công việc bận rộn nghiên cứu sưu tầm những loại thuốc trụ sinh mới, tiềm ẩn trong một giống rong, ở miền biển Sargasses. Laura thường phải thực hiện những chuyến lặn thật sâu dưới đáy biển với những công cụ chuyên biệt gọi là “Scuba”.
Ông đã hỏi vợ:
- “Scuba” là gì hả em?
- “Scuba” là tên một thứ máy lặn cá nhân, có bộ phận cung cấp dưỡng khí để thở.
Chris đã đặt sẵn câu hỏi, vì muốn hiểu rõ cái công việc nguy hiểm mà vợ ông đang theo đuổi.
Trước sự khẩn khoản của chồng, Laura đã từ khước hẳn việc đi biển. Tai nạn vì sự sút hơi ở bình dưỡng khí có thể xảy ra trong lúc lặn đã gây một ấn tượng nặng nề trong đầu óc Chris. Laura chỉ còn chăm chú vào các việc nghiên cứu tại phòng thí nghiệm thôi.
Chris hỏi:
- Buổi họp hôm nay bàn về vấn đề gì vậy em?
- Thảo luận về tác phẩm của Wiltob, và cố gắng định nghĩa giới hạn giữa thực vật và động vật. Thật ra vấn đề này cũng chẳng quan trọng gì. Nghĩ đến cuộc đời như nghĩ đến một dòng nước êm đềm, không có sự ngăn cách nào giữa các sinh vật thì thật là một ý nghĩ tuyệt hảo.
- Giải thích xem.
- Này nhé, có những hải động vật trông tựa như những thực vật, có màu xanh lá cây, nhưng lại biết bơi và tự nuôi sống mình như các động vật.
Được nói về nghề nghiệp của mình, đối với Laura là một điều hứng thú. Theo thói quen, bà say sưa diễn tả, đôi mắt long lanh, vẻ mặt rạng rỡ dưới ánh đèn làm cho Chris ngây ngất, ông chăm chú nhìn vợ như thất thần, khiến bà đỏ mặt, không nói tiếp được nữa.
Laura hỏi:
- Anh làm gì kỳ vậy?
Chris chậm rãi trả lời, mắt vẫn chăm chú nhìn vợ:
- Nghe em kể về những vật kỳ lạ ở dưới đáy biến, làm anh nhớ đến một cuộc trình diễn thời trang tại một nhà may. Lúc đó vào kỳ nghỉ hè, anh đến đấy để tập viết phóng sự và anh chú ý đến một cô gái vóc gầy, dong dỏng cao, có một vẻ đẹp làm anh ngây ngất. Nàng trình diễn một kiểu áo mùa hè, màu trắng và một kiêu mũ rộng vành. Có phải là em đó không nhỉ?
Laura cười:
- Và em, em còn nhớ đến một anh chàng bảnh trai, tóc đen, ngồi ở hàng ghế đầu, tay cầm một cuốn sổ làm bộ ghi chép, nhưng em biết anh chàng ấy không có vẻ gì là chú ý đến các kiểu áo hay các cô kiểu mẫu, mà là phải lòng một cô gái cao lớn.
- So với anh không cao lắm. Vả lại anh thích những người đàn bà cao, nhưng không được cao hơn anh. Khoảng cách lý tưởng là ba phân. Vài tuần lễ sau, đo lại, anh thấy đúng kích thước ấy. Anh còn nhớ, hôm ấy anh đã xin cưới em phải không?
- Hồi ấy em chỉ sợ anh không ngỏ lời xin cưới. Sao chúng mình khờ khạo đến thế nhỉ! Năm nay lão Milgrant mời em trở lại làm kiểu mẫu, anh biết không? Thú đấy chứ, nhỉ? Mình được trình diễn các kiểu áo “người thiếu phụ”.
- Em cho anh biết rõ nghề nghiệp của em rồi thì ba tuần sau chúng mình làm đám hỏi.
- Em vẫn sợ...
- Cho đến ngày anh nói với em rằng anh ước mong có được một người vợ thông minh như em.
Laura đặt dao và nỉa xuống bàn:
- Chris, nếu khi nào chúng mình không còn muốn hồi tưởng đến những kỷ niệm này nữa thì...
- Sẽ không bao giờ cả.
- Anh dám chắc với em điều đó không?
- Với sự trợ giúp của Thiên Chúa...
Greta mở cửa, như vậy là trái với lời căn dặn của ông chủ: “khi tôi đang dùng bữa với nhà tôi thì tuyệt đối không được quấy rầy”.
- Xin lỗi ông bà, có ông Berman lại chơi.
Chris nhìn đồng hồ nói:
- À... y đến sớm. Mời ông ấy vào đây uống cà phê với chúng tôi.
- Thưa vâng.
Greta đưa Berman vào, lúc nào ông ta cũng tỏ ra sống động, vui vẻ và liến thoắng.
- Kìa! Kính chào bà đệ nhất phu nhân, bà đã từ vùng sa mạc khoa học trở về! Nhìn thấy bà như thế này, ai có thể tưởng tượng được bà là một khoa học gia? Bà chẳng có vẻ gì là khô khan cả. Tôi nhận thấy các nhà tri thức đều gầy lỏng khỏng. Còn anh, thế nào đã khá chưa?
- Mời anh ngồi chơi. Greta sắp mang cà phê lên.
- Tôi đến đúng lúc biết bao! Thế nào, anh đã cho chị ấy biết vì sao anh được cảm tình của cử tri chưa?
- Còn sớm quá, mới chỉ là một cuộc thăm dò dư luận thôi Laura ạ.
- Các biến cố tương lai đã thấy phản ánh ở hiện tại rồi - Berman đổi giọng nói và ngồi xuống ghế - Tôi mong ngày mai anh trở lại sở được. Mình phải tính từng ngày một ngay từ bây giờ. Barrows không phải là một đối thủ tầm thường, hắn thuộc lớp người cũ nên quen biết nhiều. Hôm nay có người bảo tôi về hắn: “Ít ra, người ta cũng nhận thấy hắn có nhiều khuyết điểm”. Duy trì trật tự quốc gia cũng là điều làm cho người ta lo nghĩ.
- Việc này do nguồng máy hành chánh chứ.
- Vâng, đó mới là điều tôi muốn thảo luận với anh. - Rồi y quay về phía Laura - Đấy, chúng tôi lại đem chuyện chính trị ra bàn trước mặt đàn bà rồi!
Laura nhìn chồng, khẽ cắn làn môi dưới. Chris cười:
- Này Joe! Hãy cẩn thận, anh nói vậy là chạm đến tự ái của nhà tôi rồi đấy.
Berman hết nhìn Laura lại nhìn Chris ấp úng:
- Tôi... Tôi... chỉ muốn...
Thấy vậy Laura liền nói xen vào một cách rất bình thản:
- Anh đừng để ý! Nhà tôi chọc tôi đây. - Rồi bà nhìn chồng cười ròn rã.
- Ấy tôi nói cho vui mà anh. Anh còn lạ gì nhà tôi, chuyện gì bà ấy cũng biết. Đôi khi bà ấy giúp tôi những ý kiến chí lý nhất về đường lối tranh đấu của tôi. Trên thực tế chính nhà tôi là người vận động cho tôi chiếc ghế Thống đốc, khốn nỗi, chính tôi là người ao ước được chiếc ghế đó.
Laurau phản đối:
- Em đâu màng đến chiếc ghế Thống đốc của anh. Ngay nếu như người ta mang dâng cho em chức vụ đó em cũng từ chối. Như thế này, em đã hạnh phúc chán!
Có tiếng chuông điện thoại reo.
- Em xin lỗi - phòng thí nghiệm gọi.
Laura đứng dậy duyên dáng lướt qua người Chris. Ông nắm lấy tay bà và hôn vào lòng bàn tay thơm tho của vợ:
- Em có trở lại không?
- Có lẽ không anh ạ, để hai người nói chuyện. Chiều nay em có vài việc phải giải quyết.
- Thế chốc nữa nhé.
- Vâng.
Laura đi khỏi, Berman thở dài:
- Tôi tưởng tượng lúc chị ấy ở tòa Bạch Ốc, chị ấy sẽ đẹp tuyệt vời trong vai trò đệ nhất phu nhân của quốc gia.
- Ừ!
Chris ừ với một vẻ lơ đễnh và đột ngột đứng dậy:
- Mời anh sang văn phòng tôi uống cà phê, tôi có câu chuyện muốn nói với anh.

*

Vào văn phòng, Chris đi nhóm lửa. Tiết trời vào đầu xuân còn lạnh. Và khi những thanh củi táo nổ cháy, Chris bắt đầu kể:
- Trước khi sửa soạn công việc cho ngày mai, tôi có câu chuyện muốn nói với anh. Thực ra, đây là chuyện riêng của tôi, không liên can gì đến ai. Nhưng từ lúc này, đời sống cá nhân có còn là của riêng tôi nữa không? Dường như ngay cả đến việc đau ốm tôi cũng không có quyền, nếu điều đó mang lại nhiều hậu quả công cộng. À, tôi bắt đầu từ chỗ nào rồi anh nhỉ, có lẽ tôi mới bắt đầu kể phải không anh.
Rồi Chris kể lại từ hôm chàng xuống tàu sang Triều Tiên và đến sáng hôm nay nhận được thư của đứa bé và kết luận:
- Câu chuyện như vậy đó anh ạ.
Than trên những đầu củi tàn dần. Berman im lặng nghe cho đến phút chót mới lên tiếng:
- Theo anh kể thì đây là chuyện riêng của anh, nhưng nó không còn là chuyện của anh nữa. Lớp người trẻ đều đã hành động như anh, nhưng điều ấy không quan hệ. Những đứa con lai không phải là hiếm. Điều này tôi chưa nghĩ tới, nhưng rồi cũng phải nghĩ tới. Vả lại...
Anh ta ngừng lại xoa cằm:
- Không có bản báo cáo nào về vấn đề này. Nhưng tôi cũng đã sống ở Đức rồi. Chị ấy biết chưa anh?
- Nhà tôi chưa biết!
- Anh có định cho chị ấy biết không?
- Ờ... Có. Nhưng tôi không biết nên nói như thế nào và nói lúc nào.
- Có bắt buộc phải cho chị ấy biết không?
Chris nhìn Berman:
- Không bắt buộc sao?
Họ nhìn nhau một lúc, rồi Berman lên tiếng:
- Tôi không hiểu tại sao anh lại cho chị ấy biết. Nói ra chẳng ích lợi gì hơn. Đàn bà họ hay lôi thôi về những chuyện như thế này lắm. Họ đâu có hiểu được chuyện đàn ông chúng mình. Bà nào cũng vậy. Tốt hơn đừng để nhiều người biết quá. Nếu anh không trả lời, con anh sẽ tin rằng anh không nhận được thư của nó. Thôi thì xé nó đi, đừng nghĩ ngợi nữa. Anh không định có con ở bên ấy sao?
- Không anh ạ. Lúc nhìn đứa bé tôi phải khó khăn mới tưởng tượng nổi nó là con tôi đây.
- Hay nó không phải con anh?
- Phải mà.
- Anh có chắc chắn thế không?
- Nàng còn trong trắng.
- Tạm cho thế đi, nhưng...
- Hồi còn ở bên ấy, tôi là người duy nhất đi lại với nàng.
Hai người lại im lặng nhìn lửa cháy trong lò sưởi. Berman thở dài:
- Chris, nếu anh cho phép, tôi xin khuyên anh giữ kín. Đối với một công dân thường, hay một ông Thống đốc tầm thường, thì điều đó chẳng quan hệ gì. Nhưng còn anh, anh đã biết những dự tính của đảng ta. Anh là thành phần ưu tú mà đảng ước vọng xây dựng để nắm quyền Tổng thống trong tương lai. Dĩ nhiên là con đường anh theo đuổi còn dài, một năm nữa, hay ít ra cũng phải sau một nhiệm kỳ làm Thống đốc. Sau đó, còn gì cản bước chúng ta nữa đâu. Dân chúng thường ưa nghe những chuyện giật gân, nhưng khi họ đã chọn ai làm Tổng thống, họ muốn đem vinh quang lại cho người ấy. Dẫu họ biết rằng ông ta không đáng được vinh quang họ vẫn muốn được quyền trao tặng ông. Tôi khuyên anh giấu kín chuyện ấy. Nếu câu chuyện tiết lộ, anh sẽ mất thì giờ giải thích, nhưng họ sẽ không tin đâu và họ cũng sẽ không tin nếu anh không xác nhận. Và rồi các đối thủ của chúng ta khỏi phải xen vào.
Sau một phút yên lặng, Berman lại hỏi:
- Này anh, đã từ lâu tôi muốn biết đàn bà Á châu có khác gì với...
Câu hỏi làm Chris giật bắn người lên và bằng một cử chỉ giận dữ, ông đưa tay ngăn không cho Berman nói tiếp. Chris ghê tởm, chán ngán, nhưng ông tự nhủ sẽ không gây ra bất cứ một mối hiềm thù nào, kể cả với Berman. Ông đang cần Berman. Ông không trả lời và ngồi xuống:
- Thôi để mai hẳn tiếp tục. Tôi sẽ suy nghĩ kỹ đề nghị của anh. Có lẽ anh có lý.

*

Nhưng đêm ấy, nằm trên giường một mình, Chris nghĩ Berman đã nhầm.
Vành trăng mùa xuân chiếu vào căn phòng của Chris một làn ánh sáng mờ nhạt, Chris không sao ngủ được, ông thao thức gần đến sáng. Chris đi nằm vào lúc quá nửa đêm.
Laura đã ngủ say rồi. Ông mở cánh cửa thông sang phòng vợ, nhìn nàng nồng say giấc điệp, một bàn tay đặt dưới má, tóc buông xõa trên gối.
“Mình!” Chris thầm gọi, nhưng Laura vẫn ngủ say. Vừa thất vọng vừa như được an ủi. Chris đóng cửa lại về phòng nằm. Ông chỉ ngủ được khoảng một tiếng đồng hồ rồi giật mình thức dậy. Dường như có tiếng ai than khóc. Nhưng không, giữa sự thanh vắng của đêm trường chỉ có tiếng những xà nhà cũ kêu răng rắc mà hồi còn nhỏ Chris cho rằng đó là tiếng chân ma bước đi trong ngôi nhà cổ.
Chris cảm thấy quá đỗi cô đơn. Bức thư đang nằm trong chiếc cặp để bên ông, ở dưới đất. Chris quyết định đọc xong rồi hủy đi. Nhưng Chris sẽ không hủy nó đêm nay. Ông không thể nào chịu nổi cảnh cô độc này thêm nữa.
Vả lại, liệu Chris có thể một mình quyết định được không? Niềm ưu tư cứ theo đêm dài mà tăng dần. Giả sử như Chris có quyền dối gạt đồng bào đi chăng nữa, ông cũng không có quyền dối gạt vợ ông. Dầu ông đã giấu diếm vợ, nhưng nếu Laura khám phá ra sự thực thì sao? Laura sẽ nghĩ gì khi biết rằng chồng bà đã thố lộ trước với Berman, một chính khách khá tò mò? Chris tự hỏi tại sao mình không đem tâm sự tỏ bày cùng Laura, một người vợ hiền, một người bạn tốt, mà lại đi nói với Berman để hắn nghe với một vẻ tò mò tà ý như thế?
“Chán thật!” Chris thầm nhủ và tự cho mình là hèn.
Tuy nhiên, Chris vẫn còn do dự. Chris tin chắc ở tình yêu của Laura, cũng như sự hiểu biết của vợ ông - Không, dầu sao cũng không nên quá tin tưởng vào sự hiểu biết của một người đàn bà, dẫu người đó là Laura. Thương hại, Chris không thể nào chịu đựng được hai tiếng ấy, hiện thời không phải là lúc ông cần đến tình thương. Ông phải nói để vợ ông hiểu rằng ông chẳng có trách nhiệm gì hết - rằng ông chỉ đi tìm hơi ấm của một người đàn bà. Hồi ấy giữa cái cảnh cô quạnh của chiến tranh, xa cách đời sống tiện nghi thường nhật, Chris đã chấp nhận sự an ủi mà Sương đã hiến dâng. Chris sợ bị sa ngả như một vài người bạn của mình nên đã bám víu vào cái phao mà Sương đã mang đến. Liệu Chris có thể nói cho Laura hiểu nổi điều đó không? Như vậy phải chăng là Chris đã ăn xin lòng thương trắng trợn với vợ thế này: “Anh cũng như các người khác, anh cần đàn bà”. Nhưng kìa, Chris đâu có nghĩ rằng mình giống như những người khác!
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa lúc trăng tàn và khi bình minh ló dạng. Chris chấm dứt suy tư bằng một quyết định. Trời vừa rạng sáng, Chris chỗi dậy, rửa mặt, khoác chiếc áo ngủ vào người, mở cánh cửa ăn thông sang phòng của Laura. Vợ ông đang ngủ, khuôn mặt chìm trong vùng bóng tối, hơi thở nhẹ nhàng, thơm tho. Trong cái thế nằm buông thả, trông Laura như một trẻ thơ. Chris cúi xuống khẽ hôn lên đôi môi khép kín của vợ. Laura giật mình mở mắt, mỉm cười không nói, giở cái chăn lên và Chris chuồi mình nằm xuống bên cạnh.
Laura nói, giọng còn ngái ngủ:
- Hôm qua, em cố thức để đợi anh.
- Em đừng có đợi anh. Anh đi ngủ trễ lắm.
Laura ép mình sát vào người chồng. Chris hiểu ngay đó là sự mời mọc của nàng. Sau mỗi lần bất hòa Laura vẫn thường phản ứng như vậy. Bà muốn dâng hiến trọn tình yêu cho chồng. Cử chỉ này đã nói lên điều đó. Chris chưa bao giờ khước từ, nhưng lần này đã phải từ chối vì nghĩ rằng mình chỉ xứng đáng đón nhận tình yêu của Laura sau khi đã nói rõ hết sự thực.
Phải chăng ông đã nghĩ sai khi khước từ chuyện gối chăn, một phương sách tốt để được bà thông cảm.
Laura đưa tay mơn trớn môi chồng. Bà khẽ hỏi:
- Sao anh trầm lặng quá vậy?
Chris nắm tay vợ, ôm sát vào ngực, nói:
- Em ạ, anh có chuyện muốn bàn với em.
Rồi ông vắn tắt kể lại cho bà nghe các sự việc đã xảy ra ngày hôm trước.
- Sáng hôm qua trong lúc anh đang điểm tâm thì Greta mang giấy tờ vào. Có một phong thư từ Triều Tiên gởi cho anh... mà anh không ngờ được.
Mắt nhìn trần nhà, Chris kể lại hết không lựa lời cũng chẳng thanh minh.
Laura không vùng chỗi dậy ngay mà vẫn nằm dài bất động. Khi Chris kể xong, ánh nắng đã chiếu tới các cây bạch phong ngoài đường. Chris nghe thấy tiếng Laura thở dài. Rồi bà ngồi dậy cuốn lại mái tóc dài thành búi tó.
- Ít ra anh đã cho em biết tất cả...
- Thế mới phải.
Laura bắt đầu nghĩ ngợi, mắt nhìn ra cửa sổ với một vẻ suy tư.
Chris nhìn vợ chờ đợi.
Một lát sau, bà nói:
- Em tiếc rằng anh đã thổ lộ cùng Berman chuyện ấy!
- Ngày một ngày hai, thế nào rồi anh ta cũng sẽ biết. Berman chắc thế nào anh cũng nói với em chuyện này. Nhưng nếu anh ta coi đó là lý do để phản đối việc anh ứng cử, anh vẫn cứ nói cho em biết.
Laura dường như không để ý gì đến lời nói của chồng. Với vẻ mặt suy tư, bà hạ giọng:
- Anh đừng nói với anh ta là em biết nhé... Em muốn...
- Ừ.
Bà giải thích:
- Bởi vì em không thể nào chịu được khi phải đề cập chuyện ấy với anh ta, hay phải nghe anh ta nói về chuyện ấy.
- Anh hiểu. Bây giờ chuyện này chỉ còn giữa hai chúng ta mà thôi.
- Anh muốn nói gì? Tại sao lại “bây giờ”. Xưa nay bao giờ mà chả vậy. Duy có điều em không hiểu là...
- Đáng lý anh đã nói cho em biết chuyện này từ lâu. Nhưng anh xem như nó đã chấm dứt từ lâu rồi và đã quên hẳn.
- Quên thì có thể anh quên, nhưng chấm dứt thì chưa vì còn có đứa bé ấy.
- Em có muốn đọc thư của nó không?
Laura nghĩ ngợi rồi đáp:
- Không. Điều quan trọng lúc này không phải là đứa trẻ, mà là mẹ nó.
- Laura, em! Cô ta... cô ta không phải là...
Chris muốn ôm lấy vợ vào lòng, nhưng Laura cưỡng lại.
- Đừng anh, anh hãy để cho em suy nghĩ.
Chris khoát chăn ngồi dậy, chậm rãi nói:
- Vâng, anh để cho em suy nghĩ một mình.
Chris chỉ mong Larua giữ mình lại, nhưng bà chẳng nói gì hết. Bà nhìn theo chồng với đôi mắt suy tư, cho đến khi ông bước tới cửa, chần chừ vì không thể bỏ bà lại một mình trong tình trạng bất quyết như thế, Laura mới gượng cười, Chris nhảy bổ về phía vợ:
- Laura, em! Những năm dài hạnh phúc của chúng ta mới là điều đáng kể có phải không em?
- Vâng, những năm dài hạnh phúc mới là điều đáng kể, không ai có thể lấy mất của chúng mình cả. Nhưng có điều em... đó là vấn đề.
Chris ngồi xuống thành giường, cố giữ để khỏi phải ôm siết vợ vào lòng.
- Vấn đề gì thế em?
- Em không biết chắc. Anh có biết nhân vật nào đã nói: “Tôi chỉ có thể giải đáp khi tôi đã tìm ra được vấn đề?”
- Gertrude Stein đã nói lúc gần chết.
- À, phải rồi câu ấy của Gertrude Stein mà em quên khuây đi mất! Lời nói thật đẹp. Nhưng anh rán đợi, để em có thì giờ...
- Được, chúng ta ai nấy bắt đầu công việc trong ngày như thường lệ và đồng thời suy nghĩ kỹ lưỡng; tối nay sẽ bàn lại.
- Laura, em nên nhớ rằng anh yêu em và chỉ yêu một mình em thôi. Anh không để em xa anh đâu. Nếu em bỏ anh, anh sẽ đi theo em. Em ở đâu, anh cũng tìm ra và sẽ sống bên em nếu không thể nào giữ em lại được. Ngày nào anh còn sống, em không thể xa anh được. Em nghe chưa?
Laura chỉ gật đầu, khiến Chris không hài lòng.
- Em phải trả lời anh chứ. Em có nghe không?
- Có. Em nghe rồi.

*

Điểm tâm xong, Chris đi ngay đến sở - Chris ăn một mình vì Laura dặn Greta bảo ông đừng đợi bà. Berman đã đến và đang có vẻ bận rộn. Anh ta báo cho Chris biết có cụ Henry Allen đến thăm. Ông cụ là chủ nhà băng giàu nhất trong thành phố, theo đạo Quaker.
Cụ tiến tới bắt tay Chris và nói:
- Tôi hy vọng bà nhà sẽ tham dự cuộc tranh cử này với ông.
- Tôi không biết nhà tôi có tham dự không.
Ông cụ ngồi trong một chiếc ghế bành đối diện với Chris, cụ Alien là một nhân vật có uy tín, mọi người đều biết cụ qua cái dáng người cao và còng của cụ.
Tuy ở trong một tòa nhà tại khu quan trọng và lâu đời nhất của địa phương nhưng gia đình họ Alien vẫn sống một cuộc sống thật đơn sơ, giản dị. Cụ nói chuyện với Chris rất lâu, trực tiếp đề cập đến một số vấn đề, rồi kết luận:
- Tôi rất tán thành chương trình của ông, nhất là việc mạnh dạn cải tổ thuế vụ, điều đó thật cần thiết. Tôi hy vọng bà nhà sẽ giúp ông trong việc vận động tranh cử, đó là một sự giúp đỡ quan trọng. Hình như bà nhà chuyên về môn hải dương học phải không ạ?
- Vâng. Nhà tôi làm phụ tá cho ông giám đốc hải học viện Nữu Ước.
- Vậy, chắc bà phải vắng nhà luôn, có phải không?
- Thưa cụ không. Vì nhà tôi hiện đang viết một tác phẩm về các khoáng sinh mà bà đang nghiên cứu. Bà chỉ vắng nhà để đi dự hội nghị hoặc đến phòng thí nghiệm.
- Vậy, ông sẽ được bà giúp đỡ tận tình chứ?
- Vâng, tôi chắc nhà tôi sẽ giúp tôi tận tình.
- Ông bà được cháu nào chưa?
Ông cụ hỏi không một chút ẩn ý nhưng câu hỏi đó đã làm cho Chris bối rối sững sờ. Ông do dự rất lâu rồi mới trả lời một cách hết sức đột ngột:
- Dạ chúng tôi không có con.
- Tiếc thật! Theo tôi, con cái cũng có lợi cho những người làm lớn. Tôi có được sáu đứa, toàn là trai. Tuy tôi chưa từng giữ một chức vụ công cử nào, nhưng với tư cách là một chủ Băng, tôi thấy có con là một điều hữu ích. Có một yếu tố liên tục trong một gia đình đông đúc.
- Vâng, tôi thấy không con cũng là điều đáng tiếc.
Cụ Alien đứng dậy:
- Thôi, nói chuyện với ông đã một tiếng đồng hồ rồi, để khỏi mất thì giờ của ông, tôi xin xác nhận rằng, tôi rất hài lòng về việc ông ra ứng cử, tôi sẽ giúp ông bằng rất cả mọi phương tiện mà tôi có.
Chris đứng dậy chia tay:
- Xin cám ơn cụ hết sức. Nếu cụ nhận lời tham gia vào ban cố vấn của tôi thì quý hóa quá.
Cụ Alleti mỉm cười:
- Ở tuổi tôi, người ta không còn làm được việc gì lớn lao nữa, nhưng làm cố vấn thì tôi sẵn sàng ngay.
- Ông Joe Berman, người điều khiển chương trình vận động tranh cử của tôi sẽ xin tiếp xúc với cụ sau.
Chris siết chặt bàn tay khô khan và xương xẩu của cụ Alien một lần nữa và tiễn ra tận cửa. Berman gặp Chris ngay sau đó và hỏi:
- Sao? Ông cụ nói sao? Liệu có giúp mình không?
- Có, ông cụ hứa giúp mình. Ahh sẽ đến gặp ông.
- Bao giờ? Ngay bây giờ à?
- Không, ngay thế nào được. Việc gì mình cũng phải chờ vài hôm chứ. Joe, anh cho phép tôi suy nghĩ vài phút nhé.
Berman nhìn Chris một cách chăm chú:
- Ít ra anh chưa cho chị ấy biết chuyện đó chứ? Thôi, anh khỏi trả lời tôi. Không biết mà hay. Tôi không muốn anh bị quấy rầy. - Berman đi ra nhẹ tay khép cửa lại.
Còn lại một mình, Chris ngồi vào bàn giấy, đầu cúi xuống, hai hàm răng cắn lại, tay nắm chặt đè lên tập số để trên bàn.
Trong hoàn cảnh hiện tại, Chris phải liệu sắp xếp cho ổn thỏa. Ông làm sao có thế tiến hành cuộc vận động tranh cử được khi mà ông chưa biết phải xử trí như thế nào về vấn đề đứa bé, những gì ông phải làm chứ không phải là những gì ông muốn làm. Trao quyền quyết định cho Laura thì nhu nhược quá. Chính ông phải quyết định lấy; vợ ông có tự do hoàn toàn trong việc chấp hay bác bỏ quyết định đó.
Bằng một cử chỉ nhất quyết, Chris mở cái cặp đựng tài liệu, lấy ra một phong thư màu xám. Cầm bức thư trong tay, ông chợt nhận thấy trong phong bì còn một cái gì khác nữa. Đó là tấm ảnh của đứa bé. Hai mắt nó nhìn Chris, mặt nó xương xẩu, cổ gầy guộc, đôi tai quá lớn. Tuy nhiên Chris nhận ngay ra được những đường nét của chính mình, nhưng còn đôi mắt thì lại đôi mắt của người Á châu.
Nước mắt Chris trào ra nóng hổi. Con ông đó! Cũng như mọi người ông đã mong có một đứa con trai, nhưng không phải đứa con trai lai Á như thế này! Cổ họng ông se lại, tim đập mạnh như muốn chống đối đứa bé do chính mình và người đàn bà ngoại quốc sinh ra.
Chris cầm lấy điện thoại, miệng khẽ gọi: “Laura”. Từ nhà đến sở ông có đặt một đường điện thoại riêng. Chris chờ đợi khi tiếng chuông reo, tim ông đập mạnh.
- Chris, anh đây à?
- Anh đây, Laura, anh muốn nói với em...
Nói gì với nàng đây? Chris thấy khó nói quá, hơi thở dồn dập, ông im lặng để lấy lại bình tĩnh.
- Chris!
Vẫn không thấy chồng trả lời, Laura hét lên:
- Chris, anh có sao không? Anh muốn em đến đấy không?
Chris lấy lại bình tĩnh. Ông không muốn vợ ông thương hại; Ông đáp bằng một giọng khàn khàn:
- Đợi anh một chút.
Rồi Chris lấy lại giọng, tiếp:
- Anh không biết làm sao, tự nhiên anh không thể... Anh thấy cần phải gọi em. Có một tấm ảnh...
- Một tấm ảnh?
- Chiều qua anh không thấy. Nhưng bây giờ ở một mình, anh quyết định đọc bức thư ấy. Khi anh rút bức thư từ phong bì ra thì có một tấm ảnh...
- Ảnh đàn bà phải không?
- Không, không, ảnh của một đứa con trai. Em làm như anh là kẻ bê bối không bằng.
Đến lượt Laura im lặng. Chris cảm thấy như phải chờ rất lâu. Cũng như bà, ông nghĩ, hay Laura lại đau ốm gì, nhưng không nói ra. Chris chờ cho đến lúc vợ ông nói:
- Em lại đây nghe anh. Anh xuống đợi em ở lối đi vào. Ước gì chúng ta cùng đi... ra bờ bể chẳng hạn... Anh có rảnh không?
- Được; anh sẽ thu xếp.