Chương 13
Tình yêu phương Nam

Trong bóng tối, từng tấc da, từng sợi lông tơ của cô còn nhớ rõ âm thanh của anh. Tưởng tượng như thể chạm tay vào khuôn mặt anh. Đó là tài sản duy nhất của cô. Căng thẳng nắm trong tay, không nỡ buông. Bởi vì một khi đã buông sẽ trở nên trống rỗng. Cả thế giới sẽ trắng bạch một màu. Cô ở đâu cũng đều như vậy. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ sáng tới mức không mở nổi mắt. Lá cây ngô đồng quả thực xanh quá, đẹp quá. Mắt cô ngập nước mắt nóng bỏng.
Bưu điện ngoài cổng trường là một gia nhỏ chật hẹp sát đường. Ngoài cửa là một hòm thư màu xanh lá cây nhằng nhịt vết loang bởi nước mưa. Cạnh đó là cây ngô đồng Pháp già lão. Cây chắc khoẻ, cành lá nghiêng ngả, lớp vỏ cây đã bị tụi trẻ con nghịch ngợm lột sạch, trơ ra lớp thịt trắng ngần. Sau mỗi lần nhét thư vào thùng, Nam Sinh lại lấy móng tay khẽ vạch một nét trên lớp gỗ mềm đó. Nhưng giữ không nổi những kỷ niệm. Cô chỉ có thể tự mình nhớ những giây phút đó. Nhung nhớ những thời khắc ở bên Hà Bình.
Trong cô đầy ắp kỷ niệm. Những lúc hoàng hôn lạnh giá mùa đông hoặc lúc tinh thần u uất, Nam Sinh thường đi tắm. Đứng dưới vòi nước, mặc cho nước nóng rãy xối thẳng lên da thịt. Nước bắn tung toé, phủ kín từng đường cong trên cơ thể và khuôn mặt cô. Nam Sinh vuốt ve làn da trơn mịn và bóng láng như tơ. Cơ thể này đã không còn sự tinh khiết của người thiếu nữ. Bầu ngực như nụ hoa, chiếc eo lưng thanh mảnh, cặp đùi cao dài. Nam Sinh nhớ rất rõ cảm giác hưng phấn khi những ngón tay của Hà Bình dày vò lên đó. Hưng phấn tàn bạo. Anh như con thú hoang hút kiệt lấy cô, cắm sâu vào cơ thể cô. Gương mặt cô tỳ lên cổ anh, nghe rõ cả tiếng chuyển động của yết hầu anh, phát ra những âm thanh khẽ run rẩy như bị sóng nước đánh vào. Trong đêm tối, từng tấc da, từng sợi lông tơ của cô đều nhớ rõ âm thanh của người đàn ông này. Tưởng tượng như chạm tay được vào gương mặt anh.
Cô cần phải nhớ anh.
Ở đại học, Nam Sinh đã gặp rất nhiều nữ sinh quá bình thường. Tự mình một con đường, lạnh lẽo khác người. Cô không phải là một người dễ sống chung.
Ngày đầu tiên dọn vào ký túc. Cô là người đầu tiên vào phòng, chọn lấy một giường dưới sát cẳ sổ. Nhưng sau khi mang balô đặt lên chiếc giường đã chọn, vào nhà vệ sinh rửa mặt quay lại, phát hiện thấy một nữ sinh tóc ngắn, gầy gầy đang ngồi trên giường. Cô ta đã đặt chiếc ba lô của cô lên giường trên.
Nam Sinh nói, Đây là giường của tôi. Tôi đã đặt hành lý lên rồi.
Cô gái nhìn cô. Cô ta có đôi mắt trắng trơn không kiêng nể ai. Cô ta không thèm đáp lại Nam Sinh. Xung quanh im như thóc. Một số người khác tuy vẫn đang thu dọn hành lý nhưng không hề buông ra một câu nào. Họ ngầm quan sát xem tiến triển ra sao.
Nam Sinh nhấc chiếc cốc của cô nữ sinh nọ đang đặt trên bàn, ném choang vào góc tường. Chiếc cốc sứ vỡ tan phát ra những âm thanh chói tai khiến những kẻ khác hoảng sợ kêu ầm lên. Nam Sinh rít khẽ. Cút đi.
Lâm Nam Sinh nổi danh trong đám sinh viên mới của nhà trường từ hành động tồi tệ nọ. Cô nữ sinh căm ghét Nam Sinh thoạt đầu còn nghĩ kế báo thù. Nhưng rất nhanh chóng phát hiện ra rằng phương pháp cô lập Nam Sinh hoàn toàn không có hiệu quả. Vì căn bản cô không bận tâm. Nam Sinh mặc xác mọi người nhìn nhận cô ra sao. Cuộc sống độc lập nhiều năm khiến cô có sẵn tính cách trơ lỳ, như thể không có ai bên cạnh.
Cũng vì không ai dám có hành động thô bạo đối với cô vì không thể đoán nổi hoàn cảnh xuất xứ của cô. Cuộc sống của cô khác hẳn với các nữ sinh khác. Hà Bình liên tục gửi cho cô những món tiền không nhỏ. Có lúc còn gửi cả đồ mỹ phẩm mốt nhất hoặc những tặng phẩm khác như máy CD, nước hoa... bằng đường bưu điện. Đó là những thứ mà các nữ sinh bên cạnh cô khi ăn cơm phải tính từng cái phiếu ăn không thể so sánh được.
Cứ như vậy, Nam Sinh dần dần tạo xung quanh mình một vòng khí. Sức mạnh của nó rất mãnh liệt, dường như không để bất kỳ ai lại gần. Vì thế, suốt từ năm thứ nhất đến khi bỏ trường, không một nam sinh nào dám bày tỏ tình cảm với cô.
Nam Sinh cũng không hề hứng thú với chuyện yêu đương, dạ hội và lên lớp, lại càng không thích chuyên ngành của mình. Cô đã không muốn đi học nữa, cự tuyệt cuộc sống tuân thủ quy tắc. Dòng máu của cô đã định sẵn một con đường đi tự do như động vật sống trong rừng thẳm. Tính hoang dã và sự nhạy cảm của cô đều nhiều hơn bất kỳ ai.
Trong trường, cô chỉ lên lớp những môn mà cô yêu thích. Phần lớn đều là những môn tự chọn, đặc biệt hứng thú với triết học, nghệ thuật, văn học, tâm lý học. Thi các môn chính đều rất thảm hại. Cô linh cảm nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt nghiệp nổi. Thời gian rỗi thường đơn độc đọc sách trong thư viện. Ngám nhìn cánh hoa đào đôi khi bị gió xuân thổi, bay vào mặt bàn. Mãi cho đến khi một người thiếp đi trên bàn.
Tham gia hội văn, bắt đầu biên tập báo trường và sáng tác tản văn cùng tiểu thuyết. Các bài viết của cô gây nên vô số tranh cãi. Nam Sinh bắt đầu đọc thơ ca. Cô tin rằng cuộc đời có đau khổ. Vì thế bắt đầu thờ ơ với hiện thực. Những lúc hoàng hôn, cô đi giầy thể thao chạy trên sân vận động một mình. Nghe tiếng chân mình vọng lại trong tĩnh mịch. Trong gió rít, tim bắt đầu dần dần co thắt đau đớn. Chạy xong, ngồi trên bậc thềm, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn màn đêm, rồi quay về ký túc.
Cô đồng thời cũng bắt đầu kiếm tiền. Giữ chặt mọi cơ hội đi làm gia sư hay nhân viên bán hàng.
Cô muốn kiếm tiền. Hơn ai hết, cô hiểu được tiền có thể đem lại tự do. Tiền là phương thức trực tiếp nhất để thực hiện mục tiêu. Vì cô đã nghèo đói quá lâu. Từ bảy tuổi đã bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu, mãi tới tận bây giờ. Đồng tiền nuôi nấng của Hà Bình khiến cô mất đi tự do, không còn sức lực vốn có để yêu anh.
Nam Sinh tới làm thêm trong một quán bar bên hồ vào các tối. Chịu được khổ, tích cực làm, lại có một chất giọng ngoại ngữ xuất sắc, có thểkiếm được ít tiền boa của khách ngoại quốc. Cô làm việc rất tốt. Chỉ có điều bị mất ngủ rất lâu. Có lúc sáng sớm tinh mơ mới về trường. Một mình hút thuốc trong phòng. Đi đi lại lại như một con thú, mở toang cửa sổ để không khí rét mướt xoá tan khói thuốc. Sinh viên trong ký túc kêu ca. Nhà trường cảnh cao. Nam Sinh đành phải thuê nhà gần trường, dọn ra ngoài.
Những lúc rảnh rỗi trốn tiết, cô thường nhốt mình trong nhà viết tiểu thuyết. Mua một chiếc máy tính cũ. Cô gửi tiểu thuyết tới một tạp chí văn học yêu thích ở Nam Kinh. Nhàn tản viết một số tiểu thuyết về đề tài mặt trái xã hội. Những tiểu thuyết này rất nhanh chóng được đăng. Biên tập viên viết thư cho cô. Mở bức thư màu trắng ra, bên trên đầy những nét mực đen bay bướm, bày tỏ lòng ngưỡng mộ đối với tiểu thuyết của cô. Trong thư viết, xin chào Lâm Nam Sinh. Sau khi tiểu thuyết được liên tục đăng tải, phản ứng của độc giả rất mạnh mẽ. Tài năng thật đáng quý, hy vọng cô tiếp tục sáng tác. Tên đề cuối thư là La Thần. Ắt là tên của đàn ông.
Nam Sinh rất muốn đem tạp chí gửi cho Hà Bình xem. Chắc chắn anh sẽ rất vui mừng. Anh không ngừng gửi tiền tới. Số tiền đó đủ cho cô đi học, ăn cơm, mua sách, du lịch... Nhưng trên hoá đơn gửi tiền cũng không hề đề tên tuổi. Cũng không thèm viết thư. Cũng không gọi điện thoại. Sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Để cô như phải đối diện với tấm gương lạnh ngắt, nhìn thấy tình cảm của mình lặn vào trong, quặt thắt như tàn phế dị dạng.
Hứa Trăn Sinh liên tục gửi thư tới. Viết rất nhiều. Nam Sinh không trả lời lấy một lá. Đống thư chất đầy thành giường, cứ tích lại, giống như đám lá rụng được quét dọn vun bên lề đường nơi đầu phố mùa thu. Trăn Sinh viết, Nam Sinh ơi, em định xoá hẳn anh ra khỏi cuộc sống của em ư?
Đêm hè đó đã rạn vỡ trong ký ức, nở tung toé từng đường vân. Chỉ là những lát cắt. Nam Sinh nhớ tới đoá tường vi mà Trăn Sinh đã hái tặng cô. Đoá hoa thơm dịu. Trăn Sinh đã từng đem lại cho cô cuộc sống trong sạch, tinh khiết và tình cảm ấm áp, nhưng đã bị cô vứt bỏ ngay khi họ ôm nhau trên gác xép.
Không thể quay lại được nữa. Nam Sinh nghĩ. Cô và cậu ta không thể quay lại được nữa. Trăn Sinh không đủ mạnh mẽ để cứu vớt cô rời xa cuộc sống này. Để vứt bỏ được những mặc cảm tội lỗi trĩu nặng. Cô đem tất cả thư từ của Trăn Sinh vứt vào một cái chậu rửa mặt cũ, châm diêm. Những trang giấy kêu lên những tiếng vỡ yếu ớt trong đám lửa, nhanh chóng biến thành đám tro đen, chỉ đụng khẽ một cái cũng đủ vụn ra.
Nam Sinh đem tất cả đống tro hất vào trong gió.
Đã làm hai năm rồi. Nam Sinh chỉ có một suy nghĩ là đi làm kiếm đủ tiền đi du lịch, tới Quảng Châu thăm Hà Bình. Trước đây, Nam Sinh đã biết Quảng Châu là một thành phố lớn rất mở cửa. Một thành phố hỗn loạn tràn đầy sức sống. Thành phố đó có một sức mạnh không thể nào thay đổi được. Nam Sinh nghĩ, Hà Bình ở đó, nếu không thể thay đổi được thành phố, chắc chắn đã bị thành phố làm cho thay đổi.
Nghỉ hè năm thứ hai, Nam Sinh mang theo một nghìn đồng gom góp được, ngồi xe lửa đường dài. Xe lửa đưa Nam Sinh vào chuyến du hành ngày đêm trên cánh đồng bát ngát xa lạ. Nam Sinh nằm trên giường cứng, suốt đêm không chợp mắt. Toa xe vừa nóng nực, oi bức và ô hợp. Bánh xe đập xuống đường ray phát ra những tiếng rầm rầm. Trong bóng đêm, Nam Sinh nhìn những ánh đèn nhoè nhoẹt trên cánh đồng bên ngoài, lòng bình thản.
Trong lòng như một đêm mùa đông, mưa tuyết mịt mùng bay ngoài gác xép. Hà Bình hạ giọng thì thào, Ôm chặt lấy anh đi, Nam Sinh. Tuyết lớn hôm đó vẫn bay mãi, không ngừng trong linh hồn không mệt mỏi.
Xe lửa tới Quảng Châu vào buổi trưa. Quảng Châu rất nóng bức. Nam Sinh ngồi trên xe buýt, nhìn thấy cả toà lầu bên cạnh như chui ra khỏi ống thông khói. Thành phố rất bẩn. Cô xách túi đồ đi trên đường. Không khí oi nực trộn lẫn khói cay sặc, bụi bẩn, chất thải ô tô, còi xe máy và đám người đông như nước. Nam Sinh không hiểu Hà Bình thích dừng lại ở thành phố này như thế nào.
Cô thấy khắp người toả ra mùi mồ hôi chua chua và mùi lạ. Rất muốn được tắm ngay lập tức. Toàn thân mệt tới mức chỉ muốn khuỵu ngã ra đường. Miễn cưỡng khống chế bản thân. Khoác túi, đi vào đường Bắc Kinh theo chỉ dẫn trên bản đồ để tìm Hà Bình. Đó là địa chỉ Hà Bình ghi trên hoá đơn gửi tiền.
Trên đường có các ông già tay xách lồng chim, mặc quần áo thời xưa nhàn tản đi bộ trên con đường nhỏ hẹp lầy lội. Toà nhà cổ kính, cũ tới mức khom người như sắp gẫy gục. Chỉ có những cây ngô đồng xanh biếc cứ ra sức vươn những chiếc lá xanh ra hít thở không khí. Các tiệm nhỏ hai bên đường ngày càng nhiều. Đám người nhàn rỗi thong dong đi lại dưới nắng.
Bên đường có một tiệm ăn. Trên tấm biển to ghi rõ. Tiệm Cơm A Lật. Tiệm hai tầng có kiến trúc phục cổ. Chính là nơi này. Nam Sinh đi vào. Cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, tay xách túi, đứng trong tiệm ngó nghiêng. Đúng lúc đó là giờ ăn, kinh doanh đang rất tốt, kín hết chỗ. Các nhân viên phục vụ mặc trang phục kiểu Tàu.
Xin hỏi cô tìm ai? Một phụ nữ hỏi cô bằng thứ tiếng phổ thông pha âm Quảng ấm áp. Cô ta có làn da ngăm ngăm bóng loáng, mặc một chiếc áo dài Thượng Hải bằng tơ tằm, thân hình đầy đặn, vóc người tầm thước. Có lẽ trên ba mươi tuổi. Gương mặt xinh đẹp nhưng hơi buồn, giống như một thực vật đương thời kỳ sung sức.
Hà Bình. Lâm Hà Bình - Nam Sinh đáp. Cô thấy mắt của người phụ nữ kia rất đen, ánh mắt có sức mạnh khống chế toàn cục. Chỉ tại đôi mắt đó, đột nhiên đâm thẳng vào Nam Sinh. Cô thụt lui lại một bước.
Cô ta nhìn cô mỉm cười, hỏi. Cô là Nam Sinh phải không? Hà Bình nói có một cô em gái đang học đại học, rất thông minh. Rồi quay người đi vào gọi Hà Bình. Nam Sinh mệt mỏi đứng trong một xó tối nơi góc tường. Người cô mềm nhũn tới mức có thể lập tức ngã nhào xuống, nện liên vào bắp tay. Đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ veston đen, thắt cà vạt. Người đàn ông cao lớn tóc húi cua, gương mặt đẹp trai rất lạnh lùng. Đó là Hà Bình.
Hà Bình đưa Nam Sinh tới một khách sạn bên sông Châu Giang. Khách sạn rất cao cấp. Nam Sinh đứng trong đại sảnh mát rượi bởi điều hoà mở hết cỡ, hỏi Hà Bình, Tại sao không đưa em tới nơi anh ở?
Hà Bình đáp, Nơi đó có người cùng ở, không tiện. Nam Sinh đề nghị. Vậy đi tìm một nhà nghỉ nhỏ thôi. Hà Bình không chịu, Không sao, bây giờ anh có tiền.
Mắt anh không nhìn cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng, hầu như không trò chuyện. Trên người Hà Bình đã mất hẳn những lửa nhiệt tình thời trẻ. Giờ đây nom anh rất giống đàn ông thành phố với sắc mặt lạnh lùng, như một con thú mệt mỏi dấu kín vết thương bấy lâu. Họ đi tới thang máy trong khách sạn. Khi thang máy đi lên, sự im lặng trong không gian chật hẹp khiến giữa hai người nảy sinh một khoảng cách xa lắc không ngờ.
Nam Sinh nghĩ, Mình ngồi xe lửa đường dài suốt ngày đêm, vượt hàng ngàn cây số, chỉ hy vọng được nhìn thấy anh. Thế mà đây chính là kết quả mà cô muốn sao? Nam Sinh kìm nén thất vọng, cắn chặt môi, không nói.
Hà Bình đặt một phòng khách tiêu chuẩn. Cách bày biện rất hợp lý. Mở toang cửa sổ, bên ngoài chính là con sông Châu Giang rộng lớn. Một con sông ở thành phố lạ. Anh ngồi xuống thảm trải nền, bật ti vi, chọn kênh âm nhạc. Anh nói, Em đi tắm trước đi, rồi anh đưa đi ăn cơm.
Tiếng ti vi mở rất to. Cả phòng đột nhiên tràn
ngập tiếng rộn rã của ca khúc điện tử, như thể ra sức che lấp những lỗ hổng không sức sống. Nam Sinh vẫn im lặng. Cô đi vào buồng tắm, cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen. Nước lạnh tuôn chảy từ tóc và da cô. Cô ngâm người trong nước, nghĩ ngợi hồi lâu rồi cứ ướt như thế mặc lại chiếc váy bẩn, đi ra. Túm lấy túi xách, mở cửa. Hà Bình chặn lại, hỏi, Làm cái gì thế?
Em đi đây. Về Hàng Châu. Nam Sinh thô bạo
đẩy anh ra, khua khoắng cái túi trong tay, muốn lao xuống cầu thang. Hà Bình giằng lấy cô, cả hai co kéo mãi, giằng xé quần áo của nhau. Hà Bình đẩy cô quay lại phòng, đóng cửa lại. Nam Sinh vẫn giằng dai. Nỗi đau của cô đã đốt cháy chính cô. Khi phát hiện thấy mình không thể ra khỏi phòng được nữa, cô cắn mạnh vào tay mình. Ra sức cắn. Toàn thân run rẩy. Máu rỉ ra từ khoé miệng. Hà Bình lao tới tát cô một cái. Anh nhìn thấy những ngón tay mình in dấu trên gương mặt
trắng bệch của cô. Vết thương đỏ tấy. Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô, cuồng bạo hôn. Anh hỏi, Tại sao hả Nam Sinh? Anh lột bỏ quần áo bẩn ẩm ướt trên người cô.
Chiếc giường đơn nhỏ kê sát cửa sổ. Gối và ga giường trắng tinh toả mùi thơm dịu của xà phòng. Ngoài cửa sổ là thứ ngôn ngữ xa lạ, là mùa hè náo nhiệt, là dòng sông đục ngầu và một thành phố xa xôi. Nhưng đối với Nam Sinh, thời khắc đó đã không còn quan trọng nữa. Thời khắc đó, thân hình nóng bỏng cường tráng của Hà Bình lại đang mải miết trong người cô. Họ hoà làm một. Mùi vị của làn da anh. Hơi thở của anh. Nụ hôn và những cái vuốt ve của anh. Cô túm chặt mái
tóc ngắn ngủi của anh. Cô ôm chặt lấy thời thơ ấu, thuở thiếu niên, dư vị dấu kín trong linh hồn và ký ức. Đó là tài sản duy nhất của cô, nắm chặt trong tay không chịu buông. Vì một khi buông ra sẽ trở nên trống rỗng, cả thế giới sẽ trắng bạch một màu. Cô sẽ ở đâu cũng như nhau.
Cô không phải là một người đàn bà thèm khát
tình dục. Nhưng tại sao, tại sao luôn muốn chìm đắm trong bể tình với người đàn ông này? Hạnh phúc của cô như những lớp sóng cứ úp chụp lấy cô hết đợt này tới đợt khác. Chiếc giường đơn trong khách sạn giờ đây như hòn đảo sâu tĩnh mịch dưới đáy linh hồn cô, khiến cô hoàn toàn dừng lại. Có lúc cô rất do dự. Lúc cùng Hà Bình sắp đạt tới cao trào, cô định kêu anh hãy rời khỏi cơ thể cô. Nhưng một thứ xúc cảm mãnh liệt đã khống chế cô. Cô muốn chiếm hữu người đàn ông này. Muốn chiếm hết toàn bộ thể xác anh. Cô không muốn Hà Bình rời khỏi người cô. Hà Bình khẽ hỏi, Có nguy hiểm không? Nhưng đỉnh điểm đạt được bởi tình dục khiến anh không tài nào khống chế nổi. Lúc sắp đi tới khoái cảm mạnh mẽ nhất, anh vừa rên rỉ, vừa vặn xoắn thân hình, kề sát mặt lên cổ cô.
Suốt buổi chiều, họ không ngừng làm tình trong căn phòng tối nóng nực. Làm xong mơ màng ôm lấy nhau nằm dúi dụi ở đó. Tỉnh dậy lại tiếp tục bắt đầu, giống hệt như trước đây. Từng lớp mồ hôi trên người vừa kịp khô lại tuôn ra. Nam Sinh nắm Hà Bình đang say sưa ngủ bên cạnh. Khuôn mặt tuấn tú của anh. Nam Sinh tự nhủ, đây là người đàn ông cô yêu. Họ cần phải sống với nhau mãi mãi, tới lúc nhắm mắt. Cô tụt xuống giường, kéo một góc rèm cửa sổ, thấy bên ngoài đã tối om.
Châm một điếu thuốc, cô ngồi trên bậc cửa sổ, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn thành phố phù hoa rực rỡ ánh đèn. Nam Sinh đột nhiên không rõ mục đích tới Quảng Châu của mình. Mọi thứ lẽ ra không nên thế này. Cô ở Hàng Châu sống một cuộc sống cô độc, không bạn bè, không tình yêu. Cô cần phải nói chuyện với Hà Bình. Cô hy vọng anh vuốt ve mái tóc cô, nghe cô nói. Nhưng Hà Bình đã biến thành một người đàn ông không thích trò chuyện.
Tới giữa chừng, điện thoại của Hà Bình réo vang. Nam Sinh đi tới tắt đi. Mười phút sau, nó lại kêu. Nam Sinh lại tắt đi. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi đượm thuốc lá và hương thơm rất phức tạp toả ra từ quần áo của anh. Cô đưa lên ngửi, ra sức hít hà. Đó là một mùi rất lạ.
Tám giờ tối, Hà Bình tỉnh dậy. Anh tắm, mặc
quần áo rồi nói. Chúng ta đi ăn cơm. Họ tới một tiệm ăn có lịch sử một trăm năm ở con phố đối diện, bên trong là bàn gỗ đỏ rất sạch sẽ. Nam Sinh gọi sữa hai lớp, cháo hạnh nhân, đồ ngọt. Từng bát nhỏ, đĩa nhỏ lần lượt bày kín mặt bàn.Hà Bình nói, em vẫn như xưa, Nam Sinh à, rất thích bầy một đống thứ trước mặt. Nam Sinh khẽ cười. Cô là người thiếu cảm giác an toàn, luôn muốn nắm thật nhiều thứ trong tay dù không phải cô thực sự cần, mà chỉ là cảm giác ấm áp.
Cô nói, đồ ăn của Quảng Châu ngon thật, thanh khiết vừa miệng, đồ ăn sạch sẽ, không nồng như trong tưởng tượng, rất chú ý tới vấn đề dinh dưỡng, nhiều loại canh nóng...
Những thứ này ở tiệm ăn nhà anh đều có cả. Hà Bình nói.
Chủ tiệm là phụ nữ phải không?
Đúng vậy. Người đàn ông của Lật ở Hồng Kông. Là một thương gia đã có gia đình. Bao bọc và rất rộng rãi với cô ấy. Cô ấy còn mở cả tiệm thời trang.
Anh luôn làm việc cho cô ấy?
Không, hồi mới đầu, anh làm việc ở sàn nhảy.
Sau đó xảy ra chuyện, tự anh chán ghét cuộc
sống đó. Cô ấy đã thu nhận anh. Hồi đó, anh
không một đồng xu dính túi, lại luôn có người
truy sát, tình cảnh rất khó khăn. Cô ấy đã cứu
anh.
Nam Sinh im lặng. Hà Bình tiếp tục nói. Dần dần anh đâm yêu thích thành phố này. Sáng sớm vừa dậy, mọi người đọc báo, uống trà, chọn ít điểm tâm, ngồi xuống cũng mất hai ba tiếng. Dường như không có cảm giác căng thẳng hay mệt mỏi. Bầu trời phươngNam nóng nực ẩm ướt, đường phố trộn lẫn khói xám và tiếng ồn ào. Hỗn loạn nhưng vẫn có trình tự ẩn chứa, sinh động như một mảnh ruộng màu mỡ, có thể vùi đầu vào, không cần hít thở, có thể quên hết mọi sự việc trước đây.
Nam Sinh hỏi, Anh đã quên rồi sao?
Không. Có một số thứ không thể quên nổi... Anh gục đầu, nói. Có một thời kỳ anh luôn nằm mơ, mơ thấy mẹ gọi anh. Lúc đó hẳn anh rất nhỏ, bị lạc mẹ trên phố. Mẹ chạy như điên loạn trên đường phố gọi tên anh. Tiếng mẹ khản đặc khiến anh sợ hãi, giống hệt như cái đêm ở bệnh viện.
Nam Sinh nắm lấy tay anh. Hà Bình vẫn ủ ê. Anh nói, Cuộc sống giờ đây rất tốt, rất bình lặng.
Em tới, anh không vui? Nam Sinh nhìn thẳng anh.
Anh muốn em sống tốt hơn, Nam Sinh à. Em
không nên tới thăm anh nữa. Anh mệt rồi. Cuộc sống của anh không cần có cái bóng. Em không nên bước vào nữa.
Vì thế anh không viết thư, không gọi điện thoại, cũng không tới thăm em sao? Nam Sinh cười khẽ. Nhưng anh lại làm tình với em.
Anh không muốn em buồn, Nam Sinh à. Từ nhỏ, em đã là một cô gái rất tình cảm. Anh hiểu em.
Nhưng anh lại không tình nguyện trao tình cảm
cho em. Nam Sinh khẽ cười. Cô nghiêng mặt đi để anh không nhìn thấy nước mắt của cô đang rơi xuống. Những giọt lệ lạnh buốt cứ trượt xuống gò má cô liên tiếp.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Hà Bình lại réo. Lật kêu anh quay về, có việc phải nhờ anh giải quyết. Anh nói, Nam Sinh, em về khách sạn đi. Anh xử lý xong sẽ tới ngay. Họ cùng ra khỏi tiệm ăn. Bên ngoài có họp chợ vỉa hè. Nam Sinh lại gần xem. Hà Bình đi sau, thấy cô như một đứa trẻ ngây thơ, thò đầu vào nghiêng ngó. Nam Sinh nhấc một chiếc áo dài tay xẻ tà màu hoa hồng đỏ, ướm lên người.
Hà Bình ngậm điếu thuốc, ngắm nghía cô. Anh
nói, em mặc màu hoa hồng đỏ rất đẹp. Rồi móc tiền ra trả. Nam Sinh cười. Cái tính ương bướng, hoang dã, bất chấp của Hà Bình. Anh vẫn là một gã đàn ông khác người. Người đàn ông mà cô yêu.
Hà Bình vội vã bỏ đi. Nam Sinh một mình trên
đường. Gió đêm mát mẻ, khói bụi màu xám
thành phố cũng dần lắng xuống. Rất nhiều người đi dạo trong các vườn hoa giữa phố, từng đôi từng đôi một. Nam Sinh nghĩ, mỗi ngày trên thế giới này đều có người đang yêu nhau hoặc chia tay, sinh ra hoặc chết đi. Rất nhiều nỗi đau không đáng để gặm nhấm. Cô chỉ cần nhớ những giây phút hạnh phúc.
Cô đã gặp được Hà Bình. Đã ở bên nhau suốt
một buổi chiều. Không nói năng. Vần vò nhau
trong đau đớn. Nam Sinh nghĩ, tiếp tục ở lại đây sẽ được cái gì? Cô không đủ sức mạnh để lôi anh quay về. Cô luôn phải dựa vào anh nuôi nấng. Chẳng phải cô gánh cái nghiệp mà anh đã chối từ, không tài nào thoát được. Cô cần phải quay về.
Một giờ sáng có một chuyến tàu về Hàng Châu. Nam Sinh mua vé, đợi trong phòng chờ. Gian nhà chờ trống trơn, có người trải báo trên thềm xi măng ngủ. Nam Sinh rúm ró trên ghế, một tay túm chặt túi hành lý. Trên biển thông báo đã nhấp nháy tín hiệu xuất phát.
Cô cứ ngỡ sẽ coi mọi chuyện nhẹ như lông hồng. Dù có quay về thành phố không có Hà Bình, cô vẫn có thể tiếp tục sống kiên cường bằng hy vọng nội tâm. Hà Bình xong việc, chắc sẽ tới khách sạn tìm cô. Anh đang tìm kiếm cô. Còn cô chỉ một tiếng nữa thôi sẽ rời khỏi thành phố này. Trong không gian tĩnh mịch, cô khẽ bấm chặt móng tay của mình. Những ngón tay lạnh lẽo và trắng bệch. Cô tự nhủ, Hà Bình, em không chịu buông đâu.
Trên loa vẳng xuống thông báo soát vé. Phải đi thôi. Nam Sinh len vào đám khách, im lặng dịch chuyển theo đoàn người đang xếp hàng. Lúc sắp đi qua cửa soát vé, cô nghe thấy tiếng Hà Bình kêu. Anh chạy từ cửa gian nhà chờ tới, ánh mắt sốt ruột tìm kiếm, thần sắc mệt mỏi, mình đẫm mồ hôi.
Nam Sinh len tới bên chấn song, khua tay về phía Hà Bình, gọi, Hà Bình, em ở đây.
Hà Bình đi tới, chụp lấy tay cô, quát, Sao em lại có thể bỏ đi ngay như vậy?
Không sao, em có thể ngủ trên tàu. Nam Sinh nhìn thấy anh. Cô muốn trao hết cho người đàn ông này những ấm áp và dịu ngọt. Nhưng cô phải đi rồi. Cô ôm lấy mặt anh, ra sức hôn anh. Cô nói, Hà Bình, anh phải đợi em. Nhất định anh phải cho em thời gian. Hà Bình nhìn cô trong tâm trạng phức tạp, ánh mát không giấu nổi đau khổ. Anh nói, Nam Sinh, rút cục em muốn anh phải ra sao đây?
Nam Sinh đáp, Em chỉ không muốn anh rời bỏ em.
Hà Bình nói, Chúng ta không thể sống bên nhau. Nam Sinh. Em cần hiểu rõ.
Nam Sinh rút tay lại, vẫy vẫy anh, rồi xách túi hành lý bước vào trong.
Nam Sinh quay về trường, trốn tiết ngủ suốt mấy ngày. Cô rất mệt. Ký ức nửa ngày ngắn ngủi gặp gỡ Hà Bình đủ để cô nhai đi nhai lại trong tĩnh mịch, có thể chống chọi là nỗi trống trải và cái dài dằng dặc của thời gian. Trong căn phòng khách sạn ở Quảng Châu, mồ hôi của Hà Bình rơi trên người cô, khô hết lớp này tới lớp khác. Dính nhớp như thể có thể lấp đầy từng kẽ nứt khô hạn trên da thịt. Cô không hay biết bên trong cơ thể mình có thể che giấu thứ dục vọng mãnh liệt tới vậy. Nhưng Hà Bình và cô vẫn không tài nào gặp nhau được. Họ ngày càng xa nhau.
Cô bắt đầu sáng tác lại. Xúc cảm và nỗi đau trong tim như máu ùa lên. Nam Sinh cảm thấy mình có thể nghẹt thở bất kỳ lúc nào. Tạp chí liên tục gửi tới thư của độc giả. Tình cảm ẩn sâu của tính người luôn là lỗ hổng lớn. Tiểu thuyết của Nam Sinh có rất nhiều độc giả.
Mùa thu tới, lại nhận được thư của La Thần. Anh gửi cho cô giấy mời. Tạp chí tổ chức cuộc gặp gỡ các cây bút hàng năm, tới Tương Tây. Anh mời cô tham gia. Mời cô tới Nam Kinh gặp họ. Nam Sinh nhét lá thư dưới gối suốt mấy ngày. Phong thư sạch sẽ màu trắng, trên là vết tích thanh tú của một chàng trai. Cuộc sống tỉnh táo chính là nằm ở đây, là cây cầu có thể cứu cô thoát khỏi bóng tối tình dục và nỗi tuyệt vọng. Nam Sinh nghĩ cô cần phải đi xem cuộc sống và những con người khác.