Dịch giả: Hương Ly
Chương 18

Vũ Nhi chậm rãi trở về ngôi nhà đen, cô ngẩng đầu nhìn mái nhà màu đen và bầu trời màu xám, một tia nắng ráng chiều xé tan đám mây hướng Tây, phát ra ánh sáng màu vàng. Cô đến trước cửa, đang định ấn chuông thì cửa đã tự mở ra, Diệp Tiêu và Đồng Niên bước đến, khiến cô trở tay không kịp, vội lùi lại phía sau.
“Vũ Nhi, chào em!” Diệp Tiêu mỉm cười với cô.
“Chào anh!”
Đồng Niên đứng bên cạnh nói: “Vũ Nhi, em đừng lo, anh Diệp Tiêu đến để điều tra một vụ án cũ, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần hợp tác với anh ấy là được.”
Vũ Nhi gật đầu nói: “Anh Diệp Tiêu, anh ở lại ăn cơm nhé?”
Diệp Tiêu trả lời: “Không cần đâu, anh còn phải trở về sở.”
“Vậy để em tiễn anh.” Sau đó Vũ Nhi nhìn Đồng Niên.
 
Đồng Niên không thể hiện điều gì, gật đầu: “Được, Vũ Nhi, em tiễn anh Diệp Tiêu đi.”
“Không cần tiễn đâu, xe của anh đỗ ngay đầu đường. Vũ Nhi, trông em thần sắc có vẻ không được khỏe lắm, có phải là công việc quá bận không? Thôi vào nhà nghỉ ngơi đi! Anh đi đây, tạm biệt!” Nói xong, Diệp Tiêu bước đi.
Vũ Nhi đứng ở cổng, nhìn bóng dáng Diệp Tiêu khuất dần, sau đó hỏi Đồng Niên: “Các anh đã nói những gì?”
“Mình đi vào rồi nói sau.”
Trở vào phòng khách, Đồng Niên nói cho Vũ Nhi biết nguyên nhân cuộc viếng thăm của Diệp Tiêu, anh còn thêm thắt nhiều thứ theo sự tưởng tượng của anh, khiến câu chuyện trở nên thần bí làm cho Vũ Nhi nghe mà sợ hãi đến nổi da gà.
“Được rồi, được rồi. Anh nói nghe sợ quá, em nghĩ, lời nói của anh Diệp Tiêu chắc chắn không phải như vậy. Chả trách mà hôm đó, khi anh Diệp Tiêu đến lại nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, lúc lên đến tầng hai còn không cho bật đèn. Nhưng cái người tự sát đó, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến ngôi nhà đóng cửa bỏ không này để mà quay phim ảnh gì chứ?”
“Em đoán xem anh đã nghĩ ra điều gì?” Đồng Niên nói đầy bí hiểm.
“Anh đừng nói, em sợ lắm.”
Nhưng Đồng Niên vẫn nói. “Dự án phù thủy Blair”
“Anh nói gì cơ?”
“Em vẫn còn nhớ bộ phim lần trước chúng ta xem chứ? Phim Mỹ, tên “Dự án phù thủy Blair.”
“Em nhớ ra rồi, chính là bộ phim điện ảnh kinh dị được quay bằng máy quay xách tay chứ gì? Mấy người thanh niên chạy đến khu rừng sâu để tìm phù thủy Blair trong truyền thuyết, sau đó lạc đường, gặp phải những chuyện vô cùng đáng sợ, khiến tinh thần từng người đều bị suy sụp, cuối cùng họ lao vào một ngôi nhà cũ nát, bộ phim kết thúc trong tiếng kêu thét hãi hùng. Nói thật, em không hiểu rốt cuộc bộ phim đó muốn nói lên điều gì, một bộ phim ngắn với chi phí đầu tư ít ỏi lại có thể thu được lợi nhuận khổng lồ, thật là một điều khó mà tưởng tượng nổi.”
“Em không cảm thấy bộ phim đó và tình hình mà Diệp Tiêu miêu tả có điểm giống nhau sao?”
“Ý anh là người đó vì bị ảnh hưởng bởi bộ phim điện ảnh “Dự án phù thủy Blair” nên mới lao vào ngôi nhà này để quay phim?” Vũ Nhi lắc đầu nói, “Chỉ là tưởng tượng chủ quan của anh mà thôi.”
“Nhưng Diệp Tiêu nói là có thể có khả năng này.”
“Đấy là người ta nể mặt anh đó thôi.” Vũ Nhi thở dài, rồi lại hỏi: “Hôm nay anh Diệp Tiêu đã xem toàn bộ rồi chứ?”
“Em nói là ngôi nhà à? Xem rồi, nhưng chưa xem kỹ.”
“Còn tầng ba thì sao?” Nhắc đến tầng ba, Vũ Nhi cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Đồng Niên ngẩn người, sau đó lạnh lùng trả lời: “Tầng ba cũng đã lên xem rồi.”
“Phát hiện thấy gì?” Vũ Nhi hơi sợ hãi.
“Em yên tâm, không phát hiện ra thứ gì đặc biệt cả.”
“Thật không anh?” Giọng nói của Vũ Nhi đầy sự nghi ngờ.
“Em không tin ư? Vậy thì anh sẽ đưa em lên tầng ba xem.”
Nói xong, Đồng Niên kéo tay Vũ Nhi định bước lên cầu thang.
Vũ Nhi lập tức vùng thoát ra, cầu khẩn: “Đừng, đừng, em tin!”
Đồng Niên không đùa nữa, anh nói với Vũ Nhi: “Em cảm thấy người anh rể này của em thế nào?”
“Anh cũng gọi anh ấy là anh rể? Thôi, đừng gọi thế thì hơn, nếu không lại khiến em gợi nhớ đến chị gái, em lại buồn lòng.” Vũ Nhi cúi đầu.
“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn tôn trọng thói quen của em.”
“Xin anh hãy tin em, anh Diệp Tiêu là một người tốt. Chúng ta chẳng có bạn bè thân thích tại Thượng Hải, anh ấy là người duy nhất có thể thực sự giúp đỡ được chúng ta, hơn nữa, anh ấy lại là cảnh sát, có anh ấy giúp, ít ra em cũng cảm thấy được an toàn.”
“Lẽ nào ở bên anh, em không có cảm giác an toàn?”
Vũ Nhi lại thở dài, lắc đầu nói: “Anh biết em không có ý đó, em muốn nói là ngôi nhà này khiến em không có cảm giác an toàn. Ít ra, từ khi nghe được sự việc anh Diệp Tiêu nói đã khiến ta sợ hãi.”
“Được rồi, lần sau chúng ta mời Diệp Tiêu ăn cơm.” Đồng Niên vuốt ve mái tóc cô.
Sau bữa tối, họ về phòng ngủ, Đồng Niên bật ti-vi. Vũ Nhi không mấy hứng thú đối với chương trình ti-vi tối nay, nên cô ngồi trước máy vi tính và lên mạng. Cô mở một trang web tìm kiếm, đánh vào đó hai chữ “mắt mèo”, lập tức trên màn hình hiện ra vô số những trang web liên quan đến mắt mèo.
Ánh sáng mờ trong đêm tối - đá quý mắt mèo. Nói một cách nghiêm ngặt, “mắt mèo” không phải là tên của đá quý mà là một hiện tượng quang học được thể hiện trên một số loại đá quý. Ngay cả khi ngọc đá được mài thành hình bán cầu, khi có ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào trên bề mặt nó sẽ xuất hiện một luồng ánh sáng phản quang mảnh và sáng, gọi là “luồng sáng mắt mèo”, sau đó căn cứ vào loại đá để đặt tên, ví dụ đá là thạch anh thì đặt tên là “Mắt mèo thạch anh”; nếu là ngọc đá vàng lục thì đặt tên là “Mắt mèo vàng lục”. Có rất nhiều loại đá có thể phát ra luồng sáng mắt mèo, theo thống kê thì có đến hơn 30 loại. Trên thị thường, ngoài loại “Mắt mèo thạch anh” và “Mắt mèo vàng lục” thường thấy, còn có cả “Mắt mèo hải lam”, …Do mắt mèo vàng lục nổi tiếng nhất và cũng quý giá nhất, nên nó thường được gọi tắt là “mắt mèo”, còn những loại mắt mèo khác thì lại không được gọi như vậy.
Vũ Nhi tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, cầm lấy đèn pin chiếu vào đá mắt mèo, quả nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng phản quang - mảnh và sáng.
Đột nhiên, ánh sáng trong căn phòng tắt lịm, vi tính và ti vi đều tắt. Ánh sáng duy nhất trong phòng phát ra từ chiếc đèn pin và ánh sáng phản quang của mắt mèo.
“Có chuyện gì vậy?” Đồng Niên kêu lên trong bóng tối, rồi anh nhìn thấy ánh sáng tuyệt đẹp phát ra từ mắt mèo mà Vũ Nhi đang cầm trong tay, nhìn thoáng qua trông thực sự giống một con mắt mèo đang mở trừng trừng trong đêm tối. Vũ Nhi cũng giật mình hoảng sợ, nhìn ánh sáng mờ phát ra từ mắt mèo giữa đêm tối, cô bất giác rùng mình, vội vàng đeo sợi dây chuyền lên cổ. Chiếc đèn pin vẫn bật, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
“Có phải mất điện không?” Giọng Vũ Nhi thoáng chút run rẩy.
“Ai mà biết được.”
“Có lẽ do đường dây điện của những ngôi nhà cũ đã bị hỏng.” Đồng Niên đứng dậy: “Đưa đèn pin cho anh, anh đi xuống xem thế nào.”
“Em đi cùng anh!” Cô không muốn phải chịu đựng nỗi sợ hãi ở một mình trong căn phòng.
“Được.” Rồi hai người cùng rời khỏi phòng, hành lang vẫn tối đen như mực, luồng ánh sáng tròn của đèn pin chiếu thẳng về phía trước, tạo nên một vầng sáng trắng hình tròn.
 
Vũ Nhi chợt nói một câu: “Em nghĩ, chắc một năm trước, cái người lao vào ngôi nhà này cũng nhìn thấy cảnh tượng này?”
“Nhắc đến người chết làm gì?” Giọng Đồng Niên cũng hơi run, anh chậm rãi bước lên phía trước, nói nhỏ: “Mong rằng con mèo đó đừng xuất hiện.”
Khi họ vừa đi đến thềm cầu thang, phát hiện ra ánh sáng đèn pin ngày càng yếu, Đồng Niên lầm bầm: “Chết tiệt.”
“Sao vậy?”
“Sắp hết pin rồi.”
“Phải làm sao đây?” trong màn đêm chỉ nghe thấy hơi thở lo lắng của Vũ Nhi, họ không nhìn rõ được mặt nhau, điều này khiến Vũ Nhi càng sợ hãi hơn.
“Mau đi thay pin.” Nói xong, Đồng Niên kéo tay Vũ Nhi chạy trở lại, khi chạy đến cửa, ánh đèn pin đã tối sầm hẳn. Họ trở lại phòng ngủ, nhưng vẫn là một màn đêm đen đặc, chẳng nhìn thấy gì cả. Vũ Nhi bám chặt lấy Đồng Niên. Đồng Niên chỉ có thể dò dẫm mở ngăn kéo, mò mẫm khắp ngăn kéo, có lẽ do vội vã quá nên mò mẫm hồi lâu vẫn không tìm thấy pin.
“Sao lại không tìm thấy nhỉ?” Vũ Nhi hối thúc anh.
“Đừng giục anh, càng sốt ruột càng không tìm thấy.” Nhưng anh cũng vẫn không tìm thấy pin, mà lại sờ thấy một cây nến.
Ánh sáng trắng của nến cuối cùng cũng tỏa sáng.
Vũ Nhi cảm thấy ngọn lửa yếu ớt trước mặt mình giống như một âm hồn đang không ngừng nhảy múa, làm cho bóng của họ in trên tường cũng nhảy nhót theo. Đồng Niên chợt nói: “Nhìn kìa, ánh nến đẹp quá!”
Nhưng khi Đồng Niên nói, trong miệng lại phát ra một luồng hơi, su‎ýt thổi tắt ngọn nến, Vũ Nhi giơ tay ra chặn lại. Cô trách Đồng Niên: “Anh cẩn thận một chút, đem bật lửa theo, nếu có tắt còn châm lại.”
Khi Đồng Niên đang định bước ra, Vũ Nhi hỏi anh: “Đồng Niên, anh có biết về điện không?”
“Anh không biết.” Dưới ánh nến, khuôn mặt Đồng Niên dường như thiếu sinh khí.
“Vậy anh có xuống cũng chẳng được gì.”
“Thì cũng không thể để mất điện suốt một đêm đươc. Chúng ta còn chưa tắm đấy.”
“Chúng ta có thể gọi điện thoại cho công ty quản lý điện nước, bảo họ cử thợ điện đến sửa. Em biết ban quản lý ở gần đây, nghe nói họ phục vụ rất tốt.”
Đồng Niên nghĩ một lát, nhưng không nói gì.
“Anh đừng do dự nữa, chắc anh vẫn lo lắng về việc để người lạ vào ngôi nhà này phải không? Sao anh lại như vậy? Anh không gọi thì em gọi.” Nói xong, Vũ Nhi giở cuốn sổ điện thoại ra.
 
Đồng Niên không còn do dự nữa: “Được rồi, anh gọi. Mong rằng tối nay họ có người trực.”
Anh ấn số máy của ban quản lý, may mà họ có thợ điện trực ban, người thợ điện ở đầu dây bên kia nói sẽ đến ngay. “Được rồi, chúng ta xuống tầng một đợi thôi.”
Vũ Nhi gật đầu, đi theo Đồng Niên bước ra khỏi phòng ngủ. Ánh sáng nến liên tục nhấp nháy, khuôn mặt họ dưới ánh nến trong hơi kỳ quái, Vũ Nhi và Đồng Niên cùng nhìn khuôn mặt nhau, cảm thấy không giống mọi khi.
Họ hết sức cẩn thận đi đến thềm cầu thang. Đồng Niên giơ cây nến ra chiếu xuống tầng dưới, luồng gió từ trong phòng khách dưới tầng một ùa đến, ngọn nến lay động, suýt tắt. Vũ Nhi vội vàng giơ tay ra che trước ngọn nến, giục Đồng Niên mau đi xuống. Bậc cầu thang lại phát ra thứ âm thanh cổ quái, nhưng họ đã quen rồi, từ từ đi xuống tầng dưới. Họ ngồi trên ghế sofa chờ vị khách đến lúc nửa đêm. Đồng Niên cầm chặt cây nến, nhưng ánh nến chỉ có thể chiếu sáng được khoảng 2 mét từ chỗ họ ngồi. Ngoài khu vực đó vẫn là màn đêm đen thần bí.
 
Vũ Nhi bỗng thốt lên: “Đồng Niên, em thấy sợ!”
“Em sợ gì?”
“Em sợ cây nến này chẳng bao lâu sẽ tắt, thế thì chúng ta sẽ nguy mất.”
 
Đồng Niên cười, nói “Em yên tâm, cây nến này dài như thế, ít nhất cũng cháy được hai mươi phút nữa.”
Vũ Nhi gật đầu, cô nhìn ngọn nến âm u trước mắt, nói nhỏ: “Sao thợ điện vẫn chưa đến nhỉ?”