Chương 22
NHÀ NGHỈ DÀNH CHO NGƯỜI CHẾT

    
ơn 1 tiếng đồng hồ sau, tôi đã đến thị trấn Đà Giang trực thuộc huyện Phượng Hoàng. Huyện Phượng Hoàng tuy cổ kính, thanh lịch mà vẫn không mất đi hơi thở của hiện đại. Cái huyện nhỏ đc vây quanh bởi non xanh nước biếc, cảnh quan nhân văn và tự nhiên kết hợp cực kì hài hoà và hoàn mỹ, đẹp tựa như 1 bức tranh lưu thuỷ.Thành Phượng Hoàng nổi tiếng với tên gọi °Quê Hương của tranh vẽ°, đc người đời xưng tụng là °thành phố đẹp nhất của Trung Quất°. Thế nhưng tôi chẳng có tâm trạng nào mà thưởng thức bức tranh sơn thuỷ hữu tình này, bởi vì cái tôi cần tìm chính là mặt bí ẩn của nó. Có thể đó chỉ là 1 truyền thuyết nhưng tôi thực sự đã gặp phải.
Vừa xuống xe, tôi đã nhìn thấy 1 ông già ăn mặc như người dân tộc Miêu đi đến đón đường tôi:
- này chàng trai, cậu có muốn nghỉ trọ không?
tôi ngẫm nghĩ 1 hồi, giờ tôi đang bị công an truy lùng, ban ngày ban mặt không nên lộ diện ở nơi đông người, tốt nhất nên tìm 1 nơi ở trước rồi mới nghĩ nên làm thế nào sau. tôi liền hỏi:
- ông lão, tôi có chuyện phải ở đây 1 thời gian, nhưng tôi không có mang nhiều tiền, không biết chỗ ông có thể lấy rẻ đi 1 chút không?
Ông già khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho tôi rồi xoay người bỏ đi. tôi đi theo sau ông ta. Chúng tôi đến 1 nơi cách xa khu trung tâm, ông già ấy rẽ vào 1 cái hẻm heo hút, tiếp tục đi nữa ra đến đầu kia của con hẻm, 2 bên chẳng có nhà cửa gì nữa rồi. Ông ta vẫn im lìm đi phía trước, tôi thật sự không nhịn nổi nữa liền dừng lại hỏi:
- Ông lão, ông đang dẫn tôi đi đâu thế?
Ông lão chẳng buồn ngoảnh đầu lại, vừa đi vừa nói:
- chàng trai, cậu muốn ở trọ đương nhiên tôi phải dẫn cậu đến chỗ nhà trọ rồi!
tôi có chút sốt ruột:
- Ông lão à, nhà nghỉ của ông ở đâu thế? Còn đi nữa là chúng ta sẽ ra khỏi thành đấy!
Ông lão dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tôi, chậm rãi nói:
- Chàng trai, chớ sốt ruột! sắp đến rồi, sắp đến rồi mà!
Bởi vì là ban ngày, đối phương lại là 1 ông già, tôi thầm nghĩ chắc ông ta chẳng đến nỗi âm mưu lừa gạt tôi đâu, hơn nữa với hoàn cảnh của tôi hiện giờ, ở nơi nào tách rời với đám đông là an toàn hơn cả. Còn nữa, muốn ở nhà trọ rẻ tiền chắc chắn phải đến nơi heo hút rồi. tôi không hỏi nhiều nữa mà tiếp tục đi theo sau ông ta.
đã đến cuối con hẻm rồi. Ra khỏi con hẻm này chẳng còn nhà nghỉ nữa, xung quanh chẳng có 1 bóng người, trong lòng tôi chợt có chút bất an.
Ông già dừng lại ở đầu hẻm, ngảonh đầu lại bảo:
- Chàng trai, nếu như tôi không nhìn nhầm thì có lẽ cậu đến thành Phượng Hoàng này là để tìm người phải không?
tôi ngây người không đáp, sau cùng hỏi ngược lại ông ta:
- sao ông biết tôi đến đây để tìm người?
Ông già mặt mày hoài nghi nói:
- chàng trai, tôi thấy cậu ăn mặc thế này, nghe khẩu âm của cậu chắc chắn không phải người vùng này. Mà sau lưng cậu còn có 1 cô gái rất xinh đẹp. Vừa nhìn thấy cô ấy là biết ngay chính là người Miêu chúng tôi, lẽ nào không phải cậu đang đưa cô ấy về nhà hay sao?
Nghe ông giànói vậy tôi chợt kinh hoàng, lập tức quay đầu lại nhìn phía sau mình, làm gì có cô gái xinh đẹp người Miêu nào? Ông ấy nói cô gái người Miêu xinh đẹp đi cùng với tôi có lẽ là để ám chỉ linh hồn của Lan Lan rồi! Linh hồn của Lan Lan đã theo tôi cả chặng đường đến đây, thế mà tôi chưa gặp cô ấy lấy 1 lần, lẽ nào ông ấy có thể nhìn thấy?
Tôi kinh ngạc hỏi:
- ông lão, sao ông có thể nhìn ra chúng tôi có 2 người?
Ông lão tỏ vẻ bí ẩn:
- chàng trai, cậu biết mình đang ở đâu không? Nơi đây chính là thành Phượng Hoàng của Tương Tây. Tôi nói cho cậu biết, cậu vừa xuống xe tôi đã phát hiện ra là cậu đã dẫn theo âm hồn của 1 cô gái tới đây. Nhà nghỉ của chúng tôi mở cửa là để chuyên phục vụ những vị khách như cậu đấy. Những khách bình thường chúng tôi đâu có dám dẫn đến đây?
tôi ngạc nhiên hỏi:
- ông lão, nhà nghỉ của ông khác với các nhà nghỉ khác sao? Nhà nghĩ của ông là nhà nghỉ gì?
Ông lão nghiêm túc nói:
- nhà nghỉ của chúng tôi đương nhiên là nhà nghỉ người chết rồi. Cậu dẫn theo 1 hồn ma, không ở trong nhà nghỉ của người chết thì ở đâu? Chẳng giấu gì cậu, thời buổi này chẳng còn mấy ai chịu mở cửa nhà nghỉ kiểu này nữa đâu. Giờ cả thành Phượng Hoàng này chỉ còn 1 mình nhà tôi mà thôi!
tôi tin tưởng tuyệt đối ông lão trước mặt, bởi vì tôi đã nghe qua truyền thuyết đạo sĩ Tương Tây đuổi xác rồi. Người Trung Quất rất coi trọng đạo lí °lá rụng về cội°. Nghe nói trước khi giải phóng, những người TươngTây sau khi chết ở nơi đất khách quê người, bởi vì cách nhà quá xa, đường đi lại trập trùng, khúc khuỷu, rất khó đưa thi thể của người chết về quê hương. Trong trường hợp này có thể mới 1 vị đạo sĩ °đuổi° xác đem cái xác đó về quê nhà. Bởi vì đạo sĩ °đuổi xác° dẫn theo người chết đi cùng, những nhà nghỉ trên đường đi thường không dám cho họ thuê phòng, do đó có người đã mở nhà nghỉ chuyên dành cho người chết, chuyên phục vụ những đạo sĩ đuổi xác này.
Ông lão bí ẩn này không những có thể nhìn ra hồn ma của Lan Lan mà còn là chủ của 1 nhà nghỉ dành cho người chết. Trong sự kinh ngạc, tôi không thể không thầm kính nể ông lão. Nhưng điều khiến tôi vui mừng hơn cả là ông ta có thể nhận ra đc Lan Lan là 1 cô gái người dân tộc Miêu. Xem ra ông già náy tài giỏi, biết đâu chừng ông ta có thể tìm ra đc thân thế và quá khứ của Lan Lan, giúp tôi tìm ra gia đình của cô ấy?
Mặc dù bụng tôi nghĩ vậy nhưng miệng vẫn đáp:
- Ông lão, tôi có thể tìm 1 nhà nghỉ bất kì để trọ lại, sao cứ nhất định phải ở chốn ma quỷ của ông?
Ông già cười ha ha nói:
- nếu đây là vùng khác, cậu đến ở nhà nghỉ khác có lẽ cũng vẫn đc, bởi vì các ông chủ ở đó không thể nhìn thấy cậu dẫn theo cô gái này, nhưng ở đây thì khác, trong thành Phương Hoàng này có không ít người hiểu biết về thuật âm dương. nếu như cậu dẫn theo hồn ma cô gái này lang thang khắp thành phố, hẳn sẽ chuốc vã vào thân đấy!
Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Ông lão chỉ là 1 chủ nhà nghỉ, tại sao lại biết tôi có dẫn theo hồn ma?
Ông già thở dài:
- chàng trai, nếu như cậu đã hỏi thì tôi cũng chẳng giấu cậu làm gì, trước thời giải phóng, bố tôi là 1 đạo sĩ chuyên đuổi xác người. Từ nhỏ tôi đã theo bố học thuật âm dương, mặc dù tôi không học phép °đuổi xác°, nhưng tôi cũng nhận biết đc âm dương, phân biệt người với ma. Sau khi Tương Tây đc giải phóng, chính phũ cấm các đạo sĩ hành đạo, rất nhiều ông chủ nhà nghỉ vì không có khách nên đã từ bỏ không làm nữa. Đến giờ, giao thông ngày càng thuận tiện, những người đã chết ở nơi đất khách quê người có thể đc mang về quê hương sau khi hoả táng. Nhưng những người không có quê hương, không nơi nương tựa sau khi chết, không đc ai lo liệu việc ma chay nên sẽ trở về nhà cùng với người mà người đó thân quen nhất. 1người còn sống mà dẫn theo 1 hồn ma của cõi âm sẽ dễ gặp phải phiền toái, vì vậy tôi đã mở 1 nhà nghỉ chuyên dành cho người chết, chuyên môn tiếp đón những người cần đến sự giúp đỡ trong hoàn cảnh này. Nói thực lòng, ngoài chút bản lĩnh học đc từ bố ra thì tôi chẳng còn cái tài gì khác, mở cái nhà nghỉ dành cho người chết 1 là có thể giúp người khác loại bỏ tai hoạ, 2 là có thể kiếm miếng cơm sống qua ngày.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tin lời ông lão này nói, chỉ có điều giá mà nhà nghỉ dành cho người chết thường rất cao, thế nên tôi không khỏi lo lắng.
- ông lão, tôi quyết định sẽ ở trọ chỗ cũa ông, chỉ có điều tôi nghe nói trước đây giá cho thuê của nhà nghỉ dành cho người chết rất cao, không biết nhà nghỉ của ông giá cả thế nào?
Ông lão cười cười đáp:
- chàng trai, tôi nhìn qua cũng biết cậu là 1 người trọng tình nghĩa, lại vất vả dẫn cô gái này về tận nhà, giờ tôi để cho cậu ở miễn phí, đợi khi nào cậu tìm đc gia đình của cô ấy, rồi trả tôi chút tiền là đc rồi!
tôi thầm cảm kích ông lão trước mặt, hỏi ông ấy rốt cuộc nhà nghỉ của ông ở chỗ nào, ông liền chỉ về phía 1 ngọn núi ở bên ngoài huyện thành nói:
- mở nhà nghỉ dành cho người chết đương nhiên phải mở ở 1 nơi cách xa nơi con người sinh sống. Nhà nghỉ của chúng tôi nằm ở dưới chân ngọn núi kia, qua cái cầu ở trước mặt, đi thêm nửa cây số nữa là đến!
Chúng tôi lại đi thêm hơn 20phút nữa mới tới cái nhà nghỉ dành cho người chết của ông lão. Nói là nhà nghĩ nhưng thực ra đó chỉ là 1 vài gian nhàgỗ dựng sát vào vách núi. Phía trước nhà gỗ có 1 con đường nhỏ mấp mô dẫn vào thành. Con đường rất hẹp, chẳng giống như con đường có nhiều người qua lại, từ đó có thể thấy nhà nghĩ của lão này làm ăn không mấy thuận lợi.
Nhà nghỉ của ông lão này không hề có biển hiệu, cũng chẳng có bất kì 1 biển báo nào cho thấy đây là nhà nghỉ. Ông lão giải thích với tôi rằng nhà nghỉ cho người chết không đc phép quảng cáo ầm ĩ, bởi vì chính phủ đã có chế độ quản lí nghiêm ngặt đối với việc này.
vào trong phòng, ông lão liền gọi lớn:
- Bà nó ơi, mau ra đón khách này!
sau đó, tôi nhìn thấy 1 người phụ nữ tóc hoa râm từ trong nhà đi ra. Bà không nói năng gì, chỉ gật đầu lạnh nhạt với tôi, chẳng nói chẳng rằng rót cho chúng tôi 3 cốc trà rồi lại đi vào trong
tôi đưa mắt nhìn khắp căn nhà, thấy căn nhà đc bài trí rất đơn giản. Bởi vì cửa sổ căn nhà rất nhỏ nên trong phòng có vẻ hơi tối tăm, cộng thêm với bà vợ có vẻ kì quái của ông lão càng khiến cho tôi có cảm giác nơi này tràn ngập không khí ma quái.
Ông lão bảo tôi ngồi xuống cái bàn gỗ vuông rồi chỉ vào cốc trà nói:
- chàng trai, đi xa như vậy chắc chắn là khát lắm rồi, mời cậu và bạn c6ạu uống nước nhé! – nói rồi ông lão liền bê cốc trà của mình lên uống,
Trong nhà có tôi và cợ chồng lão cả thảy 3 người, ban đầu tôi tưởng bà vợ ông lão rót ra 3 cốc nước là để cho 3 người chúng tôi, nhưng giờ mới biết bà ấy rót nước cho cả Lan Lan.
Uống xong cốc trà, ông lão liền sắp xếp phòng ở cho tôi. Ông dẫn tôi vào trong căn phòng có cửa sổ nhỏ trước. Trong phòng ngoài có 1 bàn gỗ vuông ra thì chẳng có gì khác. tiếp theo đó, ông lại dẫn tôi đến 1 căn phòng tối om không có cửa sổ, nói rằng để cho bạn tôi ở. Tường của căn phòng này đc sơn màu đen, ggiống hệt như những bức tường ở trong nhà mộ ở nhà tôi, bước vào phòng này thì ban ngày với ban đêm chẳng có gì khác nhau.
- chàng trai, tôi nghĩ cậu cũng biết, hồn ma thường sợ ánh sáng, vì vậy tôi mới để cho bạn cậu ở gian phòng này. Lúc ăn cơm vợ chồng tôi sẽ mang đến cho cô ấy, 2 người cứ yên tâm mà ở lại đây!
Ông lão này nghĩ thật là chu đáo! trong lòng tôi vô cùng cảm kích, nói vài câu cảm ơn ông lão rồi tôi quay trở lại bàn uống nước.
- xem ra bạn của cậu khát thật rồi!- Ông lão chỉ vào cốc nước trà trên bàn nói
tôi đưa mắt nhìn theo ngón tay chỉ của ông, kinh ngạc phát hiện cốc trà dành cho Lan Lan đã rỗng không. Rõ ràng ban nãy tôi nhìn thấy cốc trà đầy sóng sánh cơ mà?
Gần trưa, ông lão bảo vợ làm cơm cho chúng tôi. Ông lão còn cẩn thận dặn dò bà vợ chuẩn bị cho Lan Lan 1 dĩa ớt xào, bởi vì các cô gái dân tộc Miêu đặt biệt thích ăn cay.
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, cũng chỉ có vài món ăn đạm bạc của Tương Tây. Ông lão cùng tôi ngồi bên bàn ăn ci7m, vợ ông bê 1 cái mâm gỗ đựng thức ăn vào căn phòng tối cho Lan Lan. Tôi vừa ăn vài miếng đã thấy bà ấy đi ra, cơm và thức ăn trên cái mâm gỗ ấy đã hết sạch. Ông lão đứng dậy nhìn rồi nói với tôi:
- cô gái người Miêu nhà cậu rất thích ăn cơm cũa người Miêu rồi, cậu xem cô ấy ăn hết sạch sành sanh kìa!
Những điều ông ấy nói khiến tôi nhớ đến chuyện thân thế của Lan Lan. tôi liền nhân cơ hội hỏi:
- Ông lão, ông có thể xác định chính xác cô gái tôi dẫn đi cùng là người dân tộc Miêu các ông chứ?
Ông lão đặt đôi đũa xuống bàn, nghiêm nghị nói:
- chàng trai, giờ cậu đã biết tôi làm nghề gì rồi. Đôi mắt này của tôi là đôi mắt âm dương, có thể nhìn thấy con người ở cõi dương, cũng có thể nhìn thấy ma quỷ ở cõi âm. Nhưng kiếp trước của ma chính là con người, tôi có thể nhìn thấy cô ấy trong hiện tại, đương nhiên có thể nhìn ra kiếp trước của cô ấy rồi!
tôi nôn nóng hỏi:
- Nếu như ông có thể nhìn ra cô ấy là người vùng nào, vậy ông có thể nhìn ra nhà cô ấy ở đâu không?
Ông lão trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- chàng trai, tôi vốn không định nói cho cậu biết quá nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến việc cậu đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tận đây để đưa cô gái này về nhà, sự nhiệt thành của cậu đã làm tôi cảm động. Cậu đã có duyên ở đây với tôi, tôi nhất định giúp người giúp cho trót, để tôi nói cho cậu biết thân thế của cô gái này vậy!
tôi nôn nóng hỏi:
- Nếu như ông có thể nhìn ra cô ấy là người vùng nào, vậy ông có thể nhìn ra nhà cô ấy ở đâu không?
Ông lão trầm ngâm hồi lâu mới nói:
- chàng trai, tôi vốn không định nói cho cậu biết quá nhiều chuyện, nhưng nghĩ đến việc cậu đã vượt ngàn dặm xa xôi đến tận đây để đưa cô gái này về nhà, sự nhiệt thành của cậu đã làm tôi cảm động. Cậu đã có duyên ở đây với tôi, tôi nhất định giúp người giúp cho trót, để tôi nói cho cậu biết thân thế của cô gái này vậy!
- vậy giờ ông hãy nói cho tôi biết nhà cô ấy ở đâu, chuyện này vô cùng quan trọng đối với tôi! – tôi sốt ruột đến không thể chịu nổi nữa.
Ông lão bật cười nói:
- chàng trai, cậu đúng là nôn nóng quá đấy! dù gì tôi cũng chẳng phải là thần thánh, làm sao có thể lúcnào cũng nhìn thấy đc kiếp này kiếp sau cũa người khác? nếu như muốn biết rõ thân thế của bạn cậu, chắc chắn phải hao tổn rất nhiều công lực của tôi đấy!
- vậy.. vậy ông làm thế nào mới biết rõ đc thân thế của cô ấy?
- Đương nhiên tôi phải làm phép hỏi ông tổ sư của tôi rồi, chỉ có điều phải chờ đến tối mới đc. Ban ngày ban mặt, ông tổ sư của tôi còn phải ở nhà nghỉ ngơi, tôi không dám làm phiền ông ấy!
Để ông lão mau mau chóng chóng giúp tôi tìm hiểu thân thế của Lan Lan, tôi đã nói với ông lão cả 1 °rổ° những lời cảm kích. Ông ấy đồng ý đợi khi trời tối sẽ làm phép cho tôi.
Ăn xong bữa trưa, ông lão liền ra ngoài, ông lão bảo tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, dặn dò tôi tốt nhất đừng có ra ngoài đi lại. Tôi thầm nghĩ nếu như ông ấy có thể giúp Lan Lan tìm về nhà, tôi cũng đâu cần thiết phải mạo hiểm ra ngoài làm gì, thế nên tôi ngoan ngoãn nghe lời, ở lại trong lòng nghỉ ngơi.
tôi nôn nóng chờ đợi trời tối. Ngồi trên chiếc giường gỗ đơn sơ, tôi cứ suy nghĩ vẫn vơ khiến cho tâm trạng không sao bình tĩnh đc. Tôi đang nghĩ, linh hồn của Lan Lan sắp đc về nhà rồi, nhưng tôi biết ăn nói thế nào với gia đình của cô ấy, càng không biết khi họ hay tin Lan Lan bị hãm hại sẽ tỏ ra như thế nào?
Lan Lan xảy ra chuyện ở nhà tôi, hơn nữa tôi lại là người phải chịu trách nhiệm trực tiếp trong cái chết của cô ấy. Đến tận bây giờ tôi vẫn cứ hối hẫn mãi vì đã để cô ấy lại 1 mình trong căn miếu thôn Nam, lại càng cảm thấy đâu khổ tột độ trước sự bất hạnh của cô ấy. Tôi lại đang nghĩ, nếu như Lan Lan không xảy ra chuyện, liệu cô ấy có dẫn tôi đến gặp người nhà của cô ấy không? Lúc ở bệnh viện Lan Lan đã từng nói bố mẹ của cô ấy mất cả rồi, vậy thì trong nhà cô còn có những ai?
Tôi lại nghĩ đến anh cả đang mất tích, nhớ đến những chuyện ma quái trước đó đã xảy ra. Những chuyện xảy ra với anh dường như đều có liên quan đến mỏ vàng, rất nhiều người biết rằng anh cả là 1 °đại gia° với số của cải không thể đếm xuể. Cho dù là như vậy nhưng Lan Lan 1 mực không yêu anh, điều này cho thấy Lan Lan không phải là 1 kẻ tham lam tiền bạc. Nhưng tại sao cô ấy lại bị hại chết nhỉ? Hung thủ hại chết Lan Lan là vì mục tích gì?
anh cả có thể vì Lan Lan mà từ bỏ hết số tài sản kkhổng lồ mà anh đã tích luỹ hơn 20 năm nay, nhưng cũng vì thế mà anh giờ sống chết ra sao chẳng ai biết. Tôi rất mong anh cũng đến Tương Tây, càng mong có thể tình cờ gặp đc anh ở đây. Chẳng bao lâu nữa tôi sẽ tìm thấy gia đình của Lan Lan, không biết anh cả có thể tìm thấy không?
xẩm tối, ông lão trở về nhà. Chúng tôi ăn uống qua loa rồi ông lão vào phòng ngồi chờ, còn mình thì đi vào trong căn phòng tối. Khoảng nữa canh giờ sau, ông lão từ căn phòng tối đi ra, tôi thấy trán ông ướt đẫm mồ hôi,trông có vẻ mệt mõi đến đi không vững nữa.
tôi vội vàng chạy đến dìu ông ngồi xuống ghế, đưa cho ông lão 1 cốc nước. Ông lão bê cốc nước lên nhấp 1 ngụm rồi nói:
- chàng trai, cuối cùng thì tôi cũng hỏi ra rồi … – Nói đến đây ông đột ngột dừng lại.
- Ông lạo, giờ ông đã biết nhà của Lan Lna ở đâu rồi đúng không?
Nào ngờ ông lão lắc đầu, thều thào nói:
-chàng trai à, cậu nghe tôi nói hết đã. Lúc nãy tôi đến phòng của bạn cậu làm phép, mời ông tổ sư giúp tôi hỏi han tình hình của cô ấy, ai ngờ cô ấy ở kiếp trước đã bị đầu độc đến nỗi linh hồn của cô ấy đã quên mất cả kiếp trước của mình, càng không biết đc gia đình mình ở đâu!
tôi nghe xong lập tức ủ rũ như qua bóng xịt hơi. Trong bụng cứ nghĩ sẽ tìm đc nhà của Lan Lan, như vậy tôi sẽ có thể tìm hiểu đc thân thế và và quá khứ của cô ấy, từ đó tìm ra tên hung thủ đã sát hại cô. Nào ngờ chờ đợi suốt cả nửa ngày trời mà kết quả cuối cùng lại như thế này!
Dường như ông lão đã nhìn thấu tâm sự tôi:
- chàng trai này, cậu cũng đừng vội nản lòng, mặc dù vừa nãy tôi không thể hỏi ra đc thân thế của cô gái ấy, cũng chẳng hỏi rõ đc nhà cô ấy ở đâu, nhưng tôi cũng tìm hiểu đc 1 số vấn đề.
tôi ngẩng phắt đầu dậy, nôn nóng hỏi:
- ông lão đả biết đc chuyện gì thế?
Ông lão thở dài đáp:
- cô gái này chết oan uổng quá!
- Ông lão biết cô ấy chết thế nào à? vậy ông có biết ai là kẽ hại chết cô ấy không? – tôi trợn tròn mắt hỏi.
Ông lảo khẽ gật đầu đáp:
- tôi biết cô gái này vì sao mà chết, chỉ có điều cô ấy không phải bị hại chết mà là cái chết do chất độc phát tác!
tôi ngây người kinh ngạc, hoá ra Lan Lan chết không phải vì bị giết mà là vì chết độc trong chính cơ thể cô. Không biết đồn trưởng Hạ biết đc điều này xong có tin không nữa?
Đột nhiên tôi nhớ ra 1 chuyện, liền hỏi ông lão:
- ông lão, ông đã từng nghe thấy chuyện 1 cô gái mang thai sau khi chết xuống cõi âm sẽ sinh con chưa?
Ông lão đáp:
- tôi đang định nói với cậu đây, tôi nói rồi cậu sẽ hiểu ra mọi chuyện. Mẹ của cô gái mà cậu dẫn đi cùng là ai tôi không biết, nhưng khi cô gái ấy ra đời đã trúng phải 1 chất độc cực mạnh, chúng tôi gọi những cô gái bất hạnh đó là °ma nữ°, có nghĩa là những cô gái do ma sinh ra. Giờ xem ra mẹ của bạn cậu chắc chắn đã không còn trên đời này nữa!
Tôi lại hỏi:
- vậy thì người bị trúng độc này thường có phản ứng như thế nào?
Ông lão chậm rãi đáp:
- những người bị trúng độc này tới 1 thời điểm nhất định phải uống máu tươi của kẻ đã hạ độc mới có thể tạm thời giải độc. Nếu như không thể kịp thời giải độc, người bị nhiễm chất độc này sẽ mất ngủ mỗi đêm, vô cùng lo lắng và khủng hoảng, tâm thần bất ổn, có thể dẫn đến mất mạng. Có phải kiếp trước cô gái này đã có những triệu chứng ấy, lúc chết có phải trên người đẫm máu mà không thấy vết thương không?
- Ông lão, tình trạng mà ông nói đều đúng, nhưng tại sao sau khi Lan Lan chết lại không tìm thấy thi thể của cô ấy?
- chàng trai, tôi thấy cậu không nói thật rồi! Thi thể bạn cậu sao lại không thấy chứ? chỉ có điều thi thể của cô ấy nội trong 7 ngày sau khi chết sẽ bị chất độc ăn mòn, Sau 7 ngày cậu nhìn thấy sẽ là 1 bộ xương vô cùng khủng khiếp!
- ông nói đúng, chỉ có điều tôi không phải nói ý đó. tôi nói là lúc Lan Lan chết nằm ở trong 1 ngôi miếu ở thôn Nam, nhưng chẳng bao lâu sau thi thề của cô ấy bỗng nhiên biến mất. Sau đó chúng tôi đã tìm thấyxác của cô ấy trong khu rừng cách đó rất xa, cảnh tượng lúc đó hoàn toàn giống như ông đã nói! – Lúc giải thích tình hình cho ông lão nghe, trong lòng tôi rất buồn. trong đầu hiện lên hình ảnh cáithi thể tan hoang của Lan Lan.
Ông lão nghĩ 1 hồi rồi đáp:
- vậy khi phát hiện ra thi thể của cô ấy, các cậu có nhìn thấy vết chó cắn xé không?
Tôi gật đầu
- – thế thì đúng rồi, thi thể của cô ấy chắc chắn là bị chó hoang lôi đi! Bởi vì trong các loài động vật, trừ con người, chỉ có loài chó là không sợ chất độc, bạn của cậu chết vì trúng độc, hơn nữa lại chết ở ngôi miếu hoang bên bìa rừng, những laoì thú hoang khác nhìn thấy sẽ tránh xa, nhưng loài chó ngoan vẫn cò thể xé nát thi thể để ăn!
Những lời ông lão nóikhiến cho thắc mắc của tôi đc tháo gỡ. Cái xác của Lan Lan không cánh mà bay, hoá ra không phải là do hung thủ mang đi mà là bị chó hoang tha đi. Đồn trưởng Hạ sau khi khám nghiệm tử thi cũng đã chứng thực kết lậun này.
Tôi lại hỏi:
- Ông lão, những gì mà ông nói tôi điều hiểu cả rồi. Nói như vậy tôi không chỉ khó mà tìm đc nhà của Lan Lan mà càng không thể tìm hiểu rõ về thân phận của cô ấy?
- điều này cũng không hẳn như vậy, dù gì trên đời này cũng chẳng có chuyện gì là tuyệt đối cã! – thật không ngờ ông ấy lại nói như vậy. Những lời ông lão nói đã giúp tôi lấy lại đôi chút tự tin.
- ông nói là còn có cách khác là sao?
- cách thì có, chỉ có điều…
- chỉ có điều sao?
ÔNG lão chăm chă nhìn tôi hồi lâu mới lên tiếng:
- chàng trai, không phải tôi không nói mả cho dù có nói với cậu cũng chỉ vô ích! Nói như thế này cho dễ hiểu, bởi vì đạo pháp của tôi chưa cao, những chuyện cậu không biết tôi không hỏi đc. Nhưng nếu như giải đc chất độc cho hồn ma của bạn cậu, rồi lại tìm đc người có đạo pháp cao cường, có thể mọi chuyện sẽ đc làm rõ!
Tôi nôn nóng hỏi:
- vậy thì chúng ta mau mời cao nhân giải độc cho Lan Lan đi!
Ông lão ái ngại cười khổ:
- chàng trai à, sao cậu vẫn chưa hiểu ra nhỉ, tôi và vợ tôi đều có thể giúp không công cho cậu, nhưng nếu như muốn mời 1 cao nhân thì lại là chuyện khác. Với tình trạng của cậu hiện nay ngay cả vấn đề tiền thuê trọ còn khó khăn, làm sao có tiền mà mời cao nhân cơ chứ? còn nữa, dù sao cô gài này cũng đã không còn trên đời, cậu từ xa đến tận đây cũng coi như đã tận nghĩa bạn bè rồi, cần gì phải bỏ tiền bỏ sức mà tìm hiểu mấy chuyện đó? tôi thấy cậu cứ để linh hồn của cô ấy ở lại Phượng Hoàng rồi quay về đi!
Ông lão có suy nghĩ như vậy cũng là vì tôi cả, nhưng ông ấy làm sao biết đc hoàn cảnh thực sự của tôi lúc này. Nếu như không tìm thấy nhà của Lan Lan, không biết đc thân thế thực sự của cô ấy, tôi làm sao rửa sạch đc nỗi oan khuất của mình? Đồn trưởng Hạ vẫn đang truy nã tôi kia kìa!
Tôi còn nghĩ, ông lão hiện giờ đang hành nghề trái pháp luật, nếu như nhờ ông ấy đến đồn công an để nói với họ rằng hung thủ không phải là tôi, Lan Lan vì trúng độc nà chết thì chắc chắn ông ấy sẽ không chịu ramặt. Mà cho dù ông ấy có chịu ra làm chứng cho tôi thì đám cảnh sát ấy liệu có tin không? Hiện giờ tôi cũg không thể nói với ông ấy biết hoàn cảnh thực sự của mình. Nếu như chẳng may ông ấy biết đc cảnh sát đang truy ãn tôi khắp nơi biết đâu chừng ông ấy sợ chuốc phiền phức vào thân mà từ chối giúp tôi thì sao?
Nghe ông lão nói thế, tôi lập tức moi hết số tiền trong túi đưa cho ông nói:
- ông lão, tôi chỉ còn ngần này tiền thôi, ông hãy cầm lấy đi mời cao nhân giúp tôi đi! nếu như ngta chê ít thì làm phiền ông hãy nói hộ chúng tôi vài câu!
Ông lão chẳng buồn nhìn mà nhét lại tiền vào tay tôi nói:
- Cái cậu này sao mà ngang ngạnh thế? Cậu làm như thế thì có lợi gì cho cậu nào? – có lẽ vì chuyện này thực sự khó khăn nên thái độ của ông lão có vẻ rất kiên quyết.
tôi nói với ông:
- Ông lão, Lan Lan còn trẻ như vậy mà đã chết, quả là quá bất hạnh, tôi không đành lòng để linh hồn của cô ấy phải chịu khổ nữa! – mặc dù tôi không nói bí mật thực sự với ông nhưng những gì tôi nói đều là thật lòng!
- cậu nói đi, cậu với cô gái người Miêu này có quan hệ gì?
- tôi.. chúng tôi chỉ là bạn bè thôi!
- mặc dù số phận cũa cô ấy qáu khổ nhưng có đc 1 người bạn tốt như câu cũng thật sự xứng đáng!
tôi thấy ông ấy có vẻ có chút hồi tâm chuyển ý liền vội vàng nhét tiền vào tay ông ấy. Ông lão lại vội vàng đẩy trả rồi nói:
- chàng trai, tôi chưa từng gặp ai trẻ tuổi mà tốt bụng như cậu! Nếu như cậuđã thành tâm như vậy, lát nj74a tôi sẽ đi mời sư thúc của tôi đến. Giờ tôi sẽ bảo vợ tôi giải độc cho hồn ma bạn cậu đã. tôi phải nói cho cậu rõ, thường thì chỉ có kẻ hạ độc mới có thể giải độc đc, muốn giải độc của người khác chẳng đơn giản chút nào! Mà phải giải độc cho hồn ma bị trúng độc từ kiếp trước lại càng khó hơn. Cũng may là vợ tôi đã theo sư phụ học thuật giải độc từ năm 6 tuổi, đến giờ đã nghiên cứu đc mấy chục năm rồi. Trong mấy chục năm nay bà ấy đã giải độc cho không ít người, nhưng chỉ hạ độc có 1 người!
Tôi tò mò hỏi:
- bà hạ độc ai hả ông? Tôi nghe nói hạ độc là 1 hành vi hại người?
Ông lão cười ha hả:
- Đương nhiên là hạ độc ta rồi! câu phải biết rằng người hạ độc nếu như không hạ độc trên người khác thì không thể sống nổi, vì vậy bà ấy dđành phải phóng độc lên người ta, khiến cho ta cả đời này không thể rời khỏi bà ấy, chỉ có điều…
- chỉ có điều làm sao?
Ông lão thở dài nói:
- Chỉ có điều bởi vì bà ấy quá say mê say mê nghiên cứu phương pháp giải độc cho người khác nên mới sống dở chết dở, lại còn lo lắng những kẻ phóng độc sẽ tìm đến đây trả thù. Vì vậy mà cả đời này 2 vợ chồng ta đâu dám lấy có 1mụn con!
Nghe ông ấy nói vậy, tôi bổng cảm thấy kính nể 2 vợ chồng ông lão
Ngay sau đó, ông lão bảo bà vợ chẳng nói chẳng rằng của mình đi vào căn phòng tối giải độc cho Lan Lan, còn ông lại dò dẫm đi ra ngoài. Tôi biết ông lão đi mời sư thúc c ủa ông ấy đến để làm phép cho Lan Lan. Tôi tỏ ý muốn đi cùng với ông nhưng ông lão đã từ chối.
Tôi đã từng nghe không ít lần về câu chuyện hạ độc của người Miêu, nhưng trên đời ngày có người chuyên giải độc cho người khác vẫn là 1 chuyện hết sức mới mẻ, lần đầu tiên tôi đc biết. Đáng tiếc là bà lão kì quái kia không cho tôi vào xem. Cái căn phòng tối om ấy, cho dù có cho tôi vào tôi cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Tôi bắt đầu suy đoán xem bà lão ấylàm cái gì trong cái căn phòng tối om chẳng thể nhìn rõ 5 đầu ngón tay ấy.
Có thể chất độc mà hồb ma của Lan Lan mắc phải rất khó giải, thế nên bà lão ấy đã ở trong căn phòng tối hơn 2 tiếng đồng hồ mới thấy đi ra. Đúng lúc ấy thì ông lão cũng đã dẫn 1 cao nhân thân hình gầy guộc, râu tóc bạc phơ về nhà.
Ông lão hỏi vợ mình tình hình ra sao, bà gật gật đầu với ông rồi đi vào trong phòng, chẳng buồn chảo hỏi vị cao nhân đi cùng với ông.
tôi tiến lên trước chào hỏi vị cao nhân, có thể trước đó ông lão đã nói cụ thể tình hình với cao nhân rồi nên ông ấy cũng chỉ gật đầu ra ý chào tôi rồi đi thẳng vào bên trong căn phòng tối nơi Lan Lan đang ở.
Tôi và ông chủ nhà nghỉ ngồi ở bên bàn chờ đợi vị cao nhân kia. Ông lão nhân lúc rãnh rỗi liền nói chuyện phiếm với tôi. Đến nhà ông đã hơn nửa ngày rồi mà ngoài chuyện của Lan Lan ra, ông ấy chẳng hỏi bất cứ chuey65n gì vế tôi.
- chằng trai, nghe khẩu âm của cậu thì hình như cậu là người phía bắc sông Hoàng Hà phải không? – nghe ông nói vậy tôi biết ngay ông là 1 người có kiến thức sâu rộng.
tôi nói với ông những chuyện nên nói, những chuyện không nên nói tôi chẳng hé răng đến nửa câu. Cũng may là ông ấy không hỏi han quá nhiều, chỉ hỏi thăm vớ vẩn vài câu về tình hình gia đình tôi. Tôi chỉ nói với ông ấy rằng gia đình tôi làm nghề nông, ngay cả chuyện anh cả khai thác mỏ vàng tôi cũng không nói.
Khảong hơn nửa canh giờ sau, ông nói rằng có lẽ sư thúc mà ông lão mời về đã làm phép xong, Ông tỏ ý muốn dẫn tôi đi xem xem, tôi liền vui vẻ nhận lời.
Lúc vào trong phòng tối, ông lão liền kéo tôi lại, ghé sát vào tai tôi thì thầm:
- cẩn thận, chớ có phát ra bất kì tiếng động nhỏ nào, có lẽ sư thúc của tôi đang hỏi chuyện bạn của cậu đấy, cậu tự nghe đi nhé!
căn phòng nhỏ bị khoá chặt từ bên trong, tôi cẩn thận ghé sát tai vào cửa lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng vị cao nhâ n râu tóc bạc phơ đang nói chuyện với ai đó
cao nhân hỏi:
-xin cô nương cứ yên tâm! chất độc trong người cô đã đc giải, sau này co6 sẽ không bị chất độc ấy giày vò nữa, giờ cô có thể nói cho tôi biết tại sao cô lại đến thôn Kim Gia không?
Giọng 1 cô gái đáp lại:
- mẹ tôi từ nhỏ đã phóng độc lên người tôi, bà ấy muốn tôi mãi mãi phải theo bà ấy, chỉ cần tôi có chút bất kính với bà là bà không chịu giải độc cho tôi, khiến tôi chịu đủ msự giày vò của chất độc. Thế là tôi liền lén vứt cái hộp nuôi sâu độc của bà ấy đi. Ông biết là người nuôi sâu độc mà mất cái hộp ấy đi thì sẽ mất cả tính mạng rồi đấy, chính tôi đã giết chết mẹ tôi, bởi vì sợ hãi nên tôi mới trốn ra khỏi nhà, thế nhưng hồn ma của bà ấy cứ bám riết lấy tôi không chịu buông tha. Trong lùc cùng quẫn, tôi đã cố tình để cho bọn buôn người mang tôi bán cho gã đào vàng Kim Quý ở thôn Kim Gia. Bởi vỉ tôi biết anh ta có rất nhiều, rất nhiều tiền. Tôi vốn định dùng tiển của anh ta để xây cho mẹ tôi 1 ngôi mộ thật hoành tráng, sau đó xây dựng bên cạnh ngôi mộ mẹ tôi 1 cái từ đường thật tráng lệ, để cho mẹ tha hồ hưởng thụ những thứ tốt đẹp nhất ở nhân gian. có như vậy mẹ mới tha thứ và giải độc cho tôi!
Thế nhưng đến nhà anh ta rồi tội lại gặp em trai anh ta, hôn nữa ngay từ cái nhìn đầu tiên tôi đã thích người con trai đó rồi. trái tim tôi mách bảo tôi rằng đó là người đàn ông mà tôi yêu nhất đời, chính bởi vì anh ấy nên tôi mới không lừa tiền của anh trai anh ấy, tôi âm thầm chịu đựng sự giày vò của con sâu độc.
Mãi cho đến hơn 1 tháng trước, tôi biết cuộc đời của mình chuẩn bị kết thúc, tôi mới bàn bạc với người đàn ông mà tôi yêu thương sẽ bỏ trốn. nào ngờ chúng tôi mới đi đến ngôi miếu ngoài thôn thì nhà anh ấy gặp hoả hoạn, anh ấy đã để tôi lại 1 mình trong ngôi miếu và quay về dập lửa. Anh ấy vừa đi thì những con sâu độc trong người tôi bắt đầu tác quái, đó cũng chính là lần đau đớn nhất và khủng khiếp nhất đời. Lần phát tác này đã lấy mất sinh mạng của tôi. thế nhưng anh ấy lại không ở bên cạnh tôi, thi thể của tôi cũng chẳng có ai trông coi, mấy con chó hoang đã tha đi rồi cắn xé tan nát hết cả,làm tôi chẳg còn cơ hội mà đầu thai kiếp khác…
tôi có thể nhận ra đc giọng nói ấy chính là của Lan Lan. Cô ấy còn chưa nói hết thì tôi đã nước mắt nhạt nhoà. Nếu như không phải ông lão đứng sau lưng cứ bịt chặt lấy miệng tôi không chịu bỏ ra thì suýt nữa tôi đã gõ cửa xông vào.
- Tuyệt đối không đc phát ra tiếng động, nếu làm kinh động đến hồn mabạn cậu thì không chỉ bản thân cậu gặp xui xẻo mà công lao của sư thúc tôi cũng đi tong đấy! – Ông lão khẽ thì thầm vào tai tôi.
tôi cố nén nỗi đau thương để tiếp tục nghe, chỉ thấy vị cao nhân đó nói:
- cô nương, nghe có vẻ hoàn cảnh của cô thật đáng thương, Giờ cô đã trở thành 1 cô hồn không thể về nhân gian cũng chẳng thể xuống âm phủ, tôi có 1 cách này có thể giúp cô đầu thai làm người, nhưng quan trọng vẫn phải xem số mệnh của cô thế nào đã!
Lan Lan liền nói:
- xin cao nhân chỉ giáo!
- mặc dù cô vì 1 phút hồ đồ mà hại chết mẹ mình, nhưng oan hồ của bà ta đã tố cáo cô với Diêm Vương rồi. Mặc dù vì thi thể của cô bị chó hoang cắn xé nên không thể xuống địa ngực nhưng DIêm Vương vô cùng phẫn nộ trước hành vi đại nghịch bất đạo, hại chết mẹ mình của cô. Ông ta đã phái quỷ vô thường đi bắt cô về, muốn trừng phạt cô thật nặng vì thế hoàn cảnh của cô hiện giờ vô cùng nguy hiểm. Chỉ cần trên thế giới này có người chịu vì cô mà bỏ ra thật nhiều tiền xây dựng 1 toà nhà bằng vàng, tôi sẽ giấu linh hồn của cô vào trong toà nhà ấy, như vậy quỷ vô thường sẽ không thể tìm thấy cô. CHỈ CẦN trốn qua đc kiếp nạn này, đợi sau này tôi sẽ tìm cho cô 1 cơ hội, kén Diêm Vương âm thầm giúp cô đầu thai chuyển kiếp làm người. Cách này của tôi tuyệt đối khả thi, chỉ sợ rằng không tìm đc người vì cô mà bỏ ra nhiều tiền như vậy!
Lan Lan vừa khóc vừa nói:
- nói thật ra, người có thể bỏ ra ngần ấy tiền chỉ có 1, nhưng bởi vì tôi đã đem lòng yêu em trai của anh ta, làm tổn thương trái tim anh ta nên liệu anh ta có bỏ tiền ra vì tôi không… thật khó nói!
Nghe đến đây tôi thấy tiếng nói chuyện đã chấm dứt, chỉ còn lại tiếng khóc hu hu của Lan Lan. Ông lão kéo tay tôi ra ngoài, khẽ nói với tôi:
- Sư thúc của tôi chuẩn bị ra ngoài rồi, tốt nhất đừng để ông ấy phát hiện ra chúng ta đã nghe lén ở bên ngoài!
Vừa dứt lời thì vị cao nhân râu tóc bạc phơ mở cửa đi ra, đi thẳng đến chỗ chúng tôi.