Chương 9

Bình minh chưa lên, đôi bạn khoác tay nhau đi trên bến Bạch Đằng và khi ngồi lại ở ghế đá công viên thành phố, họ đã nói hết những gì cần nói.
Dương Hành nhìn đồng hồ:
- Thiên Trường! Cô ấy thích đúng giờ.
Thiên Trường siết tay bạn:
- Mình thật không hiểu, biết Châu Hà sâu xa đến như vậy mà cậu chẳng hề rung động?
- Tri âm chưa hẳn là tình yêu!
- Oanh Oanh … - Thiên Trường nín ngang lảng qua điều khác – Mình hoàn toàn nghe cậu. Phải! Tình yêu cần thời gian.
- Đi đi Thiên Trường! Nhớ đừng quên hẹn cô ấy ngày trở lại.
oOo
Đó là buổi sáng mùa hè trời trong xanh mát dịu qua cơn mưa đêm rồi.
Châu Hà xõa tóc, áo dài màu ngọc dáng thanh thoát dịu dàng. Gió vờn tóc áo, đôi mắt Thiên Trường mơ màng đắm say. Trường Tương Lai không phải nơi hò hẹn. Châu Hà hơi cúi xuống nói với thằng bé đang nắm chặt tay nàng:
- Thiện ngoan, phải nằm nghỉ, không được chạy ngoài nắng nhé. Chút nữa anh Tài, anh Hành đến cùng chơi với em.
Thằng bé ngước đôi mắt vừa qua cơn sốt nhìn Thiên Trường đầy ác cảm:
- Hôm nay chủ nhật, chị không chơi với em còn đi đâu?
- Bạn chị sắp về nước, chị đưa anh ấy đi mua đồ lưu niệm.
Thằng bé hỏi điều muốn hỏi:
- Chị không đi theo anh ấy luôn chớ?
Châu Hà liếc Trường, anh chẳng hiểu hai người nói gì, nên chỉ mỉm cười:
- Không! Làm sao bỏ tụi em đi đến nơi xa xôi ấy.
Thằng Thiện buông tay Châu Hà, mặt tươi lên:
- Em đợi chị về, kể chuyện chị nghe.
Đôi trai gái đã đến khu giải trí Kỳ Hòa. Châu Hà thuê chiếc thuyền Thiên Nga đạp ra giữa hồ. Thiên Trường lên tiếng:
- Cảm ơn cô Châu Hà!
- Về điều gì?
- Về tất cả, như buổi sáng hôm nay.
Châu Hà điềm nhiên:
- Đáng lẽ anh nên dành câu ấy cho cô thông dịch viên tòa đại sứ.
- Huyền Vi làm bạn anh từ lâu, đưa anh đi thăm thắng cảnh Sài Gòn là nhiệm vụ của cô ấy.
Châu Hà dấu vẻ ngạc nhiên trước sự điềm tĩnh của Thiên Trường. Anh không giống chút nào gã thanh niên hôm trước điên cuồng, nồng cháy. Cô chẳng cần chuẩn bị cho mình sự tự vệ thích đáng. Giữa họ bây giờ như đôi bạn thân.
- Châu Hà! Mốt anh theo đoàn ra Trung Việt Nam.
- Chúc anh biểu diễn thành công. Xin lỗi Hà không đưa tiễn được.
- Từ đó anh ra Hà Nội và bay về lại Bắc kinh, nghĩa là anh không có cơ hội gặp lại em. Châu Hà! Cho phép anh tặng em món quà kỷ niệm.
Chiếc thuyền thiên nga trôi dạt bờ, dưới gốc cây có tàng lá rộng, Châu Hà nhìn đăm đăm xuống mặt hồ, khá lâu cô gật đầu.
Thiên Trường mừng rỡ lấy từ túi áo ta một hộp gỗ vuông cũ kỹ nhỏ bằng hộp diêm đặt vào tay Châu Hà:
- Đợi anh đi rồi hãy mở ra xem được không?
- Không quý giá lắm chớ?
Thiên Trường lật đật lắc đầu:
- Bé nhỏ lắm so với tình cảm anh dành cho em, thật đó!
- Hà không có gì tặng anh cả.
- Chỉ cần Hà cho anh một lời hứa! Hà đừng vội lắc đầu. Lời hứa nhỏ thôi, hãy là Châu Hà của hôm nay, trong ngày anh trở lại.
- Anh trở lại? – Cô gái mở tròn mắt, bờ môi run run, những gì cô đè nén cứ muốn trào tuôn ra ngoài.
Thiên Trường đâu khác gì. Hãy để cô ấy có thời gian xét lại lòng mình, chẳng phải Dương Hành đã nói vậy hay sao?
Thiên Trường cố điềm tĩnh:
- Phải! Với tư cách một người du lịch.
Châu Hà không nghĩ ngợi:
- Châu Hà mãi mãi là Châu Hà.
Thiên Trường cười rực rỡ, bất giác anh ôm cô gái ghì vào ngực mình. Châu Hà muốn vùng ra nhưng cô nghe xác thân bủn rủn. Bàn tay cô nằm trong tay Thiên Trường nóng bỏng, tiếp nhận nhịp đập loạn cuồng trái tim chàng trai Trung Hoa. Đến nước này chẳng ai kềm giữ được lòng. Thiên Trường run run:
- Châu Hà!
Hai gương mặt kề sát nhau, Châu Hà nghe văng vẳng bên tai ai nói: Trung Hoa rộng lớn xa xôi lắm.
Cô mở bừng mắt đứng phắt dậy, thuyền thiên nga chao đảo, chòng chành theo làn nước.
Mắt Thiên Trường ngỡ ngàng tiếc nuối.
- Thiên Trường! Không thể được.
Chàng trai cố kềm cơn sốt tình yêu, quay mặt nhìn ra bờ hồ:
- Anh xin lỗi!
Cô gái đeo lục lạc hồn nhiên, vô tư biến mất, nhường lại trong thể xác Châu Hà lý trí cương quyết tàng ẩn, giờ vùng lên mạnh mẽ. Cô trưởng thành trong thứ tình yêu nhiều trăn trở đến chẳng ngờ.
- Thiên Trường! Hà đưa anh đi mua ít quà lưu niệm.
Thiên Trường đã lấy lại vẻ thản nhiên nhìn nàng:
- Huyền Vi mua nhiều rồi, anh chỉ muốn ghé qua phòng triển lãm tranh thành phố, nghe Hành nói khá lắm.
- Được! Châu Hà đưa anh đi.
Thiên Trường không đi coi hết phòng tranh của nhóm họa sĩ trẻ thành phố triển lãm lần đầu. Anh đứng lặng bên bức tranh lụa «Dáng Ngọc». Họa sĩ trẻ Minh Nam đã vẽ cô gái có mái tóc thề trong chiếc áo dài dưới cơn mưa bay. Mập mờ trong mưa dáng ngọc ẩn hiện đầy huyền hoặc.
- Châu Hà! Anh muốn mua bức tranh này.
Châu Hà hiểu Thiên Trường muốn mình mua tặng. Cô cương quyết:
- Châu Hà chỉ có thể tặng anh một tình bạn chân thành.
Giữa họ không còn gì để nói, dù đi bên nhau suốt thời gian còn lại nhưng trong tim mỗi người là tiếng gào thét thầm lặng của tình yêu. Thứ tình yêu cần chôn chặt để đợi chờ.
oOo
Cô soi mình trước gương. Quần Jean thụng trắng, áo pull đỏ, giản dị, đầy sức sống nếu che dấu được nỗi u hoài trên mắt. Không điểm trang như thường lệ, cô chải vội mái tóc, rời phòng. Khánh Hòa bước vào ôm vai em thân thiết (Từ đó đến nay Khánh Hòa chăm sóc em gái từng li từng tí):
- Châu Hà! Điểm trang một chút.
Cô gái lắc đầu tựa vai anh hỏi:
- Tại sao có buổi tiệc bất ngờ này? Khách mời là ai hở anh? mẹ không vui lắm.
Khánh Hòa nắm tay em xuống lầu:
- Ba nói dành sự bất ngờ, anh cũng không biết ai.
Châu Hà liếc anh nghi ngờ:
- Hay chú Thường và chị Hiền?
Khánh Hòa đỏ mặt:
- Không phải đâu, lúc nãy anh ra về gặp Hiền đem cơm cho chú Thường.
- Hai người nói gì chưa?
Họ đã xuống phòng ăn, bà Hương đang đứng nhìn người giúp việc bày bàn, nghe tiếng con quay lại hỏi:
- Ai nói với ai hả con?
Châu Hà chạy vù đến bên mẹ:
- Anh Hai! Đường đường vậy mà thấy chị Hiền lại run mẹ ạ!
- Châu Hà! - Khánh Hòa ngượng nghịu nhăn nhó:
Bà Hương tươi cười mắng yêu con:
- Thằng chó, có gì mà xấu hổ, con bé ngoan lắm, coi chừng mất đấy.
Khánh Hòa hơi sốt vó đến quên nỗi ngại ngùng:
- Mẹ! Hiền đang thi ra trường, con ngại cô ấy phân tâm.
Châu Hà dẩu môi:
- Hổng dám phân tâm đâu. Em đã thay anh rào vườn khóa cổng lại rồi.
Tiếng xe quen thuốc khiến cô gái ngưng câu chuyện chạy bay ra cửa đón cha. Bà Hương nhìn theo con lắc đầu tràn thương yêu. Cả hai ra theo, họ sửng sốt theo cái chết lặng của Châu Hà. Cô gái mặt tái xanh đứng ở hành lang nhìn người khách chẳng ngờ. Lý Thiên Trường! Anh tươi cười bên ông Lý Hưng, có cả Dương Hành.
Bà Hương trong giây phút bất ngờ tỏ ra rất tuyệt vời trong vai trò làm chủ. Ông Hưng tươi cười nhìn Thiên Trường lịch thiệp hôn tay vợ mình, nghiêng người chào Châu Hà rồi bắt tay Khánh Hòa. Ông nói bằng tiếng Quảng Đông:
- Thiên Trường thì cả nhà biết rồi. Mai cậu ấy rời thành phố, anh mời đến nhà chơi để thắt chặt tình thân.
Đôi mắt sắc bà Hương liếc nhanh con gái trước khi đưa tay mời Thiên Trường vào phòng khách. Bà thấy tất cả, luôn cái siết tay của Khánh Hòa với em gái. Một thoáng run sợ trong trái tim người mẹ. Trời ơi! Mãi lo khai trương cửa hàng thiết bị vật tư xây dựng bà đã ko thấy gì. Chúng nó từng chết lặng nhìn nhau trong giây phút ban đầu, tại sao mình ngu vậy, thêm cử chỉ khác lạ Châu Hà suốt 10 ngày qua.
Dương Hành vẫn như bao giờ lặng lẽ, bình thản bên người bạn với bao tinh anh rạng rỡ. Quyền đến! Bữa cơm thân mật đầy vui vẻ hoàn toàn nhờ anh. Quyền chẳng để ai yên, anh không biết một tiếng Trung Hoa nào, vậy mà nói chuyện với Thiên Trường vui nhộn, đến bà Hương quên mất nỗi lo âu, cùng cười theo cả nhà.
Châu Hà qua cái xiết tay của anh và ánh mắt Dương Hành đã làm chủ được mình. Sau bữa ăn lớp người trẻ tuổi kéo nhau lên sân thượng chờ buổi uống trà. Bà Hương chất vấn chồng:
- Anh muốn gì ở người ca sĩ Trung Hoa đó?
- Anh rất mến Thiên Trường, nó có nhiều ý thích như anh.
Bà Hương nhíu mày:
- Nghĩa là mấy hôm nay anh thường gặp nó?
Ông Hưng lắc đầu, rồi lại gật đầu:
- Anh thấy nó cùng họ, muốn tìm hiểu xem thôi, té ra nó ở ngay Bắc Kinh chớ không phải Quảng Châu. Có điều hôm qua anh thấy con mình đi chơi với nó, nên quyết định mời buổi cơm chiều nay.
Lần đầu tiên bà Hương để nổi giận chồng lộ ra bằng lời nói. Bà trừng mắt gay gắt, bất kể Khánh Hòa vừa đi xuống định gọi ba mẹ:
- Gì thì anh vẫn muốn con gái anh lấy người Trung Hoa phải không? Anh bất kể lời hứa với em.
Ông Hưng khổ sở nhìn vợ:
- Con mình có cảm tình với Thiên Trường, anh không muốn nó như thằng Quảng …
Mặt bà Hương tái ngắt, ông Hưng hoảng hồn vì sự lỡ lời của mình. Khánh Hòa nghe rõ chuyện, vội bước tới ôm mẹ. Bà Hương gạt tay con, giọng nhỏ lại, kềm nén nỗi đau đớn giận dữ:
- Ông khẳng định tội phạm gây cái chết của thằng Quảng là tôi?
- Hương! – Ông Hưng khổ sở lo sợ. Có bao giờ bà xưng hô như vậy.
Khánh Hòa nắm tay mẹ nói như van:
- Mẹ ơi! Bình tĩnh lại. Châu Hà đã từ chối Thiên Trường, nó không bỏ đi đâu cả, mẹ tin con đi. Nào! Mẹ cười đi, dù sao khách còn chờ ba mẹ uống trà, đừng để họ nghĩ không hay về mình.
Có tiếng Châu Hà gọi vang:
- Ba ơi! Mẹ ơi!
Hai người lớn nhìn nhau, ông Hưng nắm tay vợ:
- Chuyện không có gì, em đừng như vậy. Nào! Lên kẻo con chờ.
Cho đến khi Thiên Trường nói lời chúc phúc ra về, bà Hương rất lịch sự, vui vẻ. Bà cùng chồng đích thân đưa hai chàng trai Trung Hoa ra cổng với Châu Hà. Dù cố điềm tĩnh, cố gì gì đi nữa, lửa yêu trong lòng Thiên Trường vẫn sục sôi. Giờ chia tay sao không giống bao người yêu nhau trong đời. Anh vụt khựng lại ở cổng tha thiết nói với Châu Hà bất kể mọi người:
- Mai tôi đi chuyến bay 8g30, Châu Hà có tiễn tôi không?
Cô gái liếc ba mẹ, nói nhanh:
- Không! Chúc anh bình an.
Thiên Trường nhợt mặt. Hành vụt chen lời:
- Cậu còn trở lại mà Thiên Trường.
Câu nói ấy là giông tố trong nhà ông Lý Hưng, trong lòng Quyền.
Anh ra về với bao toan tính. Bà Hương về phòng riêng bất kể lời kêu gọi của ông Hưng:
- Hương! Mở cửa đi, nghe anh nói!
Châu Hà không hay biết gì. Cô trốn nỗi đau ly biệt bằng cách chạy xe đến nhà Hiền.
Còn mỗi Khánh Hòa đứng mũi chịu sào.
Cánh cửa phòng bà Hương vẫn khóa chặt khiến ông Hưng hốt hoảng.
oOo
Tám năm trước bà đã một lần khóa cửa, đó là lúc cô gái kia đến báo tin có thai với Quảng, yêu cầu được vào nhà họ Lý. Năm đó Khánh Hòa tốt nghiệp đại học, còn Quảng thi rớt 12. Cô gái lớn hơn Quảng 6 tuổi … dĩ vãng về trong lòng ông Lý Hưng và Khánh Hòa …
Quảng giống mẹ, đẹp thanh tú không đàn ông như Khánh Hòa. Chẳng hiểu Quảng giống ai về tính tình, vì rất nhẹ dạ, nhu nhược lại ham chơi, có nhiều tật xấu, dù cha mẹ nghiêm khắc giáo dục.
Nếu đường học vấn với Khánh Hòa thênh thang rộng mở thì Quảng chật vật lắm mới vào được cấp 3, hoàn toàn là công sức Khánh Hòa đổ vào cho em. Trong việc giáo dục con bà Hương cùng chồng đều cố gắng, nhưng công việc làm ăn và Khánh Hòa học đại học ở Sài Gòn đã đưa Quảng bước nhanh vào con đường trụy lạc, để rồi say mê người đàn bà hơn mình 6 tuổi có dĩ vãng không đẹp tên Cẩm Lan. Đó là một ngày cận tết trên xứ biển, cô gái bớt tô điểm tạo cho nét mặt vẻ dịu dàng, dù cô ta đẹp rực lửa.
- Cháu là Cẩm Lan, người yêu anh Quảng!
Cô ta cố ý nói tiếng Quảng Đông, khiêu gợi tình đồng hương của ông Hưng. Bà Hương ngồi với Châu Hà, lúc ấy mới 12, giọng bà lạnh lẽo như gương mặt lúc bấy giờ:
- Cô là ai với chúng tôi không nghĩa gì, hãy nói mục đích của mình!
Cẩm Lan tự tin, cô cũng là người Hoa nên biết ông Lý Hưng xem huyết thống gia tộc rất nặng. Cô ta đã bỏ công sức dò xét nhà họ Lý, tìm hiểu trước khi chài mồi Quảng và cầm chắc canh bạc này mình không thua:
- Anh Quảng có con với cháu, mong hai bác chấp nhận, thương xót.
Cô ta cố gắng hiền dịu, hạ rèm mi, nhìn xuống đất, tay vân vê chéo áo Tàu. Khánh Hòa lúc ấy hoảng sợ lẫn ghê tởm, ông Hưng bối rối vì hai chữ «có con», riêng bà Hương lạnh lùng hơn bao giờ hết. Bà nhấn chuông, Quảng đi xuống đứng lấm lét. Người mẹ nói độc nhất một câu:
- Nếu con không dứt khoát với người đàn bà này, thì con không có mẹ, cha con không có vợ, mẹ không là dâu nhà họ Lý. Rõ chưa?
Bà Hương chấm dứt buổi nói chuyện bỏ lên lầu. Ông Hưng nhìn con, nói câu quyết định:
- Mẹ con đã trả lời rồi. Quảng! Con mê muội.
… Và thảm kịch xảy ra sau khi ông Hưng nói chuyện với vợ:
- Dù gì cũng máu thịt của thằng Quảng!
- Không có gì chứng minh là con thằng Quảng!
- Quảng nói con nó em à!
- Nó có thể nhận con 100 điểm là con mình để gạt anh.
- Nếu em không muốn thấy mặt, hay anh thu xếp cho hai đứa một số tiền và căn nhà nhỏ.
Người vợ nhìn thẳng mặt chồng:
- Đây không phải lần đầu, thằng Quảng đưa người về nhà nhận vợ con, tại sao lần trước anh không can thiệp, giờ lại quan tâm?
Ông Hưng không thể dấu vợ ý nghĩ mình:
- Anh có gặp ba Cẩm Lan, ông ta người Quảng Đông, đồng hương với anh. Ông đã hạ mình xin chấp nhận. Hương! Dù gì cũng nghĩa đồng bào, cùng tổ quốc, anh chẳng nỡ...
Và lần đầu tiên sóng gió nổi lên trong nhà họ Lý. Bà Hương giận dữ đến tột độ, bà đã gào lên:
- Thì ra ông luôn nghĩ mình là người Tàu, đất nước này chỉ là nơi ông dừng chân tam bợ, vợ con cũng tạm bợ. Được! Từ hôm nay tôi không còn là vợ ông. 8g sáng mai, tôi sẽ đệ đơn ly dị ông trước tòa.
Bà Hương đóng chặt cửa phòng. Ông Hưng hoảng sợ, Châu Hà khóc điếng trước phòng mẹ vẫn không khiến bà mở cửa...
Khánh Hòa và cha thức tới sáng. Đúng 7g30 bà Hương mở cửa, trên tay tờ đơn ly dị viết chưa ráo mực. Ông Hưng chết lặng, Khánh Hòa quỳ ôm chân mẹ, nhìn cha van cầu. Ông Hưng đau đớn nhìn vợ:
- Là anh có lỗi, em có thể tha thứ cho anh lần đầu không?
Quảng chứng kiến giây phút đó, cái giây phút cha mình ôm mẹ mắt rưng rưng, còn mẹ vẫn lạnh lùng hướng mắt vào mình, ánh mắt nghiệt ngã, không khoan nhượng. Quảng hiểu, Cẩm Lan không bao giờ bước được vào nhà họ Lý của anh.
Giọt máu kia không có cơ hội ra đời. Quảng không thay đổi, mỗi Cẩm Lan thay đổi. Cô vẫn chài mồi để Quảng say mê, nhưng Quảng không có tiền thì cô ta cấm cửa.
Quảng lấy tiền nhà nuôi Cẩm Lan, ăn cắp mọi thứ đáng giá trong gia đình cho Cẩm Lan, cuối cùng lấy tiền của xí nghiệp 12 triệu. Bà Hương lạnh lùng đăng báo từ con.
Tiền hết Cẩm Lan đá Quảng ra khỏi cuộc đời cô ta bằng cách ngủ với người khác ngay trước mặt anh.
Quảng về, nhà khóa chặt cửa. Khánh Hòa xin mẹ:
- Mẹ! Em con tỉnh ngộ rồi!
Bà Hương lạnh lùng:
- Chưa được!
Ông Hưng xót lòng:
- Em à! Nó đứng ngoài cổng cả đêm rồi.
- Mới một đêm không thể thay đổi con người nó.
Khánh Hòa ra cổng nói với em:
- Quảng! Kiên nhẫn làm lại người mình đi em, mẹ sẽ tha thứ.
- Tiền!
Khánh Hòa lắc đầu, anh hiểu mẹ đúng:
- Em về nhà trọ đi, tiền nhà, tiền cơm tháng anh chu cấp. Em hãy đi học chữ lại, hoặc đi học nghề. Nếu em tốt mẹ sẽ đến đưa em về.
Quảng không thể thay đổi được mình, Quảng quen rồi, sống được ăn mà không phải làm, quen rồi với nhục dục do Cẩm Lan đưa lại. Một đêm Quảng về căn nhà mua cho Cẩm Lan. Cô ta đang ở trên giường với kẻ khác. Quảng chốt cửa ngoài, tưới xăng đốt cháy tất cả, đốt luôn mình.
Trên căn gác trọ Quảng ở, do Khánh Hòa thuê, người ta tìm được mỗi cuốn vở nhàu nát có nhiều dòng chữ bị gạch xóa, nhiều trang giấy bị xé mất và một dòng chữ Quảng viết nửa chừng... Nếu Cẩm Lan được vào nhà họ Lý thì mình đâu mất nàng... Mất nàng, cuộc sống có nghĩa gì đâu.
Từ ngày đó tên Quảng không ai nhắc trong nhà họ Lý, bởi suốt bao năm bà Hương không có được nụ cười.
oOo
Nhớ lại chuyện đã qua khiến ông Hưng lo lắng. Ông biết ngày ấy, người vợ ông muôn vàn yêu dấu đã khổ đau một cách âm thầm, dai dẳng dù lúc nào cũng bình thản, ung dung. Tám năm chuyện đi vào dĩ vãng, ông mượn cớ Châu Hà đi học xa dời sự nghiệp vào Sài Gòn, chỉ vì muốn chôn chặt quá khứ để vợ lãng quên. Vậy mà, chính ông cố tình khơi lại. Vợ ông sợ mất Châu Hà, thêm nỗi đau xưa trở về.
Ông Hưng đập mạnh cửa:
- Hương ơi! Anh không cố ý, em đừng buồn.
Khánh Hòa choàng tay qua vai cha:
- Ba đi nghỉ, chuyện này con thu xếp cho, mẹ không sao đâu.
Ông Hưng về phòng thao thức mãi, Khánh Hòa lặng lẽ rút xâu chìa khóa mở cửa phòng mẹ, hai mẹ con nói chuyện rất lâu, mãi tới khi nghe tiếng xe Châu Hà về.
Cô không vào phòng, đi thẳng lên sân thượng, cô ngồi lặng dưới trời đêm, chìm dần vào suy tư... và rồi mắt cô nhìn xuống trụ đèn trước cổng nhà. Cô sững sờ. Thiên Trường đang đứng nhìn lên, dáng cao cao bất động.
Châu Hà ôm ngực! Trời ơi! Chẳng lẽ anh ấy định đứng đợi mình?
Châu Hà nhắm mắt một thoáng, cô mở vòng lục lạc cầm ở trong tay nhẹ nhàng xuống lầu, nhẹ nhàng mở cổng. Thiên Trường lao tới đối mặt, họ không nói gì, chỉ lặng nhìn nhau. Lâu, rất lâu...
- Tôi không ngủ được, tôi muốn nhìn lại em một lần.
- Khuya rồi Thiên Trường! An ninh đường phố không an toàn.
- Tôi đến không để nghe em nói câu đó.
- Những gì muốn nói Châu Hà nói hết rồi.
- Còn! Em hãy nói đi, mai sẽ đến tiễn anh lên đường.
- Không!
- Châu Hà! Vậy được, tôi đứng nhìn em đến suốt đêm.
Cô gái lùi bước nhưng không kịp, đôi tay Thiên Trường giữ chặt vai cô, anh thì thào đầy đam mê đau khổ:
- Cô bé Lục Lạc của tôi!
Thiên Trường quên hết những gì ghìm nén, quên cả lời khuyên của Dương Hành. Anh ghì chặt Châu Hà, bất ngờ gắn môi mình vào bờ môi con gái thiên thần, anh hôn say đắm, cuồng nhiệt, mê man. Cô gái bất lực, mềm nhũn trong tay người mình yêu.
- Bé yêu! Nói yêu anh đi!
- Thiên Trường - Cô gái yếu ớt lắc đầu.
- Nói đi! - Chàng trai khẩn nài qua ánh mắt si dại.
Châu Hà còn chút nghị lực cuối cùng:
- Mai Hà đến tiễn anh!
Thiên Trường thở ra. Anh có được hai trong ba điều ao ước. Điều cuối cùng anh cũng sẽ có vào ngày trở lại, nhất định như vậy.
Châu Hà đã thoát được vòng tay anh. Cô lao vào cổng, chốt lại. Họ đã cách nhau một khoảng cửa sắt.
- Tạm biệt Thiên Trường.
- Tạm biệt em.
Cô gái biến mất vội vã, Thiên Trường mang theo dư hương nụ hồn tình yêu trở về và mang luôn trên đường ra sân bay. Châu Hà chưa thấy mặt, mọi thủ tục ở sân bay đã xong, Thiên Trường như chết nửa con người, cứ hướng mắt tìm bóng dáng quen thuộc.
Dương hành ái ngại nhìn bạn:
- Cô ấy không đến đâu Thiên Trường!
- Nàng đã hứa!
Hành nhíu nhẹ đôi mày không nói nữa. Đoàn người lần lượt vào sân bay. Sau khi bí thư và thư ký riêng thay mặt ông đại sứ Trung Quốc nói lời chúc tụng xong chào ra về.
Thiên Trường đi sau cùng. Tiếng Châu Hà vút cao:
- Thiên Trường!
Chàng trai Trung Hoa lao tới. Cô gái mặt bừng đỏ, trên tay là chiếc vòng lục lạc. Dương Hành lùi ra phía sau, nghe tê tái lòng. Châu Hà đặt vòng lục lạc vào tay Thiên Trường, mắt cô đỏ, giọng lại quả quyết:
- Thiên Trường! Em yêu anh. Vòng lục lạc là cả cuộc đời Lý Châu Hà, em tặng cho anh, hãy giữ gìn nó. Nhưng Thiên Trường! Dù anh có trở lại em cũng không còn gì để tặng anh nữa. Em không thể vì tình yêu để ba mẹ bất hòa đau khổ. Em không thể vì tình yêu rời bỏ đất nước quê hương.
Mắt cô gái nhạt nhòa nhìn Thiên Trường chết lặng, nức nở:
- Tha lỗi cho em, Thiên Trường!
Sân bay chỉ còn một Thiên Trường và mối tình cháy bỏng bất ngờ không đoạn cuối. Tiếng loa gọi lần cuối. Dương Hành kéo tay bạn đẩy qua cánh cửa quát khẽ:
- Muộn rồi! Thiên Trường, can đảm lên và hãy trở lại.
Thiên Trường lảo đảo khuất sau cánh cửa. Châu Hà gục vào vai Dương Hành khóc oà. Tiếng khóc chấm dứt mau đi.
Cô khóc để hiểu rằng, con người đâu chỉ sống chết cho một mối tình. Ôi! Cô gái đeo lục lạc!