Cảnh thứ nhất: Biệt thự họ Thôi OANH OANH – (ra) Mẹ tôi sai con Hồng sang hỏi sư cụ hôm nào thì làm chay. Nó đi đã lâu, sao chưa thấy về thưa lại? CON HỒNG – (ra) nói một mình: Thưa với bà lớn rồi, giờ vào thưa lại cô tôi rõ. OANH OANH – Em hỏi sư cụ thế nào? CON HỒNG – Con vừa thưa với bà, đương định vào thưa lại với cô. Ngày rằm tháng hai này, kông biết cúng Phật cúng phiếc gì ấy, mời bà và cô sang dâng hương (cười). Con xin thưa với cô một câu chuyện thấy tức cười: Cái chàng mà hôm trước ở ngoài vườn hoa, cô với con nhác trông thấy ấy, hôm nay cũng thấy ngồi ở phương trượng. Chàng ta ra trước, đón con ở ngoài cửa, chào một cách rất lễ phép rồi hỏi: “Chị có phải chị Hồng, người hầu cô Oanh không?” Thế rồi lại nói luôn: “Tôi họ Trương tên Củng, tự là Quân Thuỵ, quán ở Tây Lạc, năm nay mới hai mươi ba tuổi, sinh giờ Tí ngày 17 tháng giêng. Tịnh chưa lấy vợ bao giờ!” OANH OANH – Ai bảo mày hỏi người ta? CON HỒNG – Thì nào ai hỏi chàng ta! Chàng ta còn gọi đến cả tên cô, hỏi thường hay ra ngoài không? Con mới dồn cho một trận rồi về đây. OANH OANH – Mày chẳng mắng người ta nữa thì cũng thôi! CON HỒNG – Thưa cô, không biết chàng ta nghĩ thế nào! Ở đời lại có hạng người ngốc nghếch đến như thế! Sao con lại chả mắng! OANH OANH – Mày có thưa với bà không? CON HỒNG – Thưa chưa! OANH OANH - Thế thì thôi cùng đừng thưa với bà nữa! Chiều trời đã muộn, ra vườn hoa bầy hương án, ta ra thắp hương. Ngâm: Trông xuân chợt rối lòng tơ Tự bên lồng ấp mà chờ bóng trăng. (Cùng vào) Cảnh thứ hai: Mái Tây chùa Phổ Cứu, một bên là vườn hoa họ Thôi. CẬU TRƯƠNG – (ra) Dọn vào chùa, được ở ngay dưới Mái Tây. Tôi hỏi thăm sư ông, thì ra đêm nào cô em cũng ra vườn hoa thắp hương. Vừa hay vườn hoa lại ở ngay bên kia tường. Tôi cứ ngồi đợi ngay ở góc tường, bên hòn non bộ này. Đợi cô em ra, nhìn cho no con mắt cũng hay! Đêm khuya, người vắng, gió mát, trăng thanh, chiều trời mới đẹp làm sao chứ! Ngâm: Rỗi bàn chuyện với thầy tăng! Buồn ngâm thơ với bóng trăng đỡ buồn! Hát: Khuôn thiêng chẳng chút bụi trần! Ánh trăng, át nhạt dòng ngân, ngang trời! Sân hoa bóng rợp tơi bời, Áo là ngại lạnh, bồi hồi lòng xuân… Nghiêng vành tai, rén gót chân, Bên tường tôi ngóng, góc sân tôi rình, Rình rình, ngóng ngóng Oanh Oanh, Tha tha thướt thướt, xinh xinh tuyệt vời! Muôn loài im tiếng: canh hai! Qua tường, tôi nấp bên ngoài hiên Đông, Thấy bước ra là ôm riết vào lòng, Nỗi niềm sẽ liệu gạn gùng cho ra: Cớ sao tiếng vắng, hơi xa, Chưa hề xum họp, những là chia phôi? OANH OANH (ra ở bên vườn hoa) - Hồng ơi! Mở cửa mạch đem hương án ra, em! CẬU TRƯƠNG: Then hoa xịch động cách tường! Gió đưa thoáng thấy mùi hương áp quần! Rến gót lên nhìn lại cho gần, So với khi mới gặp lại có phần thêm tươi! Mãi đêm nay mới nhìn được rõ mười: Ả Hằng cung Nguyệt đã chắc đẹp người như thế chưa! Bó buộc tuổi xuân âu cũng ngán, cất mình bay lên khỏi cung trăng! Mặt ngọc trông ngang: vạt hồng nửa khép; không nói phất phơ tay áo; đứng yên tha thướt quần là; ví tả vào trong phú Trần vương, thực đáng gái thần bến Lạc; phỏng đứng tựa ngoài đền Thuấn đế rõ ràng là bà chúa sông Tương! Người đâu đẹp cha chả là đẹp a! Dưới hoa bước chậm rì rì, Bàn chân nhỏ quá chưa đi đã chồn! Càng gần càng trăm đẹp, nghìn dòn; Thảo nào chẳng thu mất linh hồn người ta! OANH OANH – Đem hương đây! CẬU TRƯƠNG – Ta thử nghe xem cô em khấn khứa những gì? OANH OANH - Thắp tuần hương này, xin cầu cho cha tôi siêu sinh Tịnh độ! Thắp tuần hương này, xin cầu cho mẹ tôi trường thọ bách niên! Thắp tuần hương này …(Nín lặng hồi lâu). CON HỒNG – Thưa cô, sao đêm nào đến tuần hương ấy, cô cũng nín lặng? Thôi, cô để con khấn hộ! Con xin cầu trời khấn Phật phù hộ cho cô con, lấy được cậu con là người ra ngoài hào hoa, vào trong phong nhã, tài cao học rộng, thi đậu Trang Nguyên, cùng cô con ăn ở đến trăm năm đầu bạc ạ! OANH OANH – (thêm hương, lạy) Ngâm: Thế gian bao nỗi đau lòng, Xin đem gửi cả vào trong lạy này! (Thở dài) CẬU TRƯƠNG – Thưa cô! Có điều chi bận nghĩ, mà cô lại đứng tựa bao lơn cất tiếng thở dài làm vậy? Khói trầm toả khắp sân không, Đêm khuya vắng cả gió Đông lay mành! Lạy xong, đứng tựa một mình, Thở dài mấy tiếng trăm tình đầy vơi! Trăng tròn như mảnh gương soi! Khắp vườn sương nhạt suốt trời mây quang! Hai người đổ lộn khói hương, Cả hai cùng thấy mơ màng, say sưa. Cứ ý tôi nghĩ thì cô em thở dài như vậy, trong lòng tất có cảm điều gì? Mà thưa cô, có lẽ cô cũng là Văn Quân thủa trước đó chăng? Tôi đây tuy không bằng Tư Mã Tương Như, cũng thử ngâm chơi một bài, xem cô em nói ra thế nào đã: Vằng vặc đêm trong nguyệt! Âm thầm cảnh dưới hoa! Cớ sao kề bóng sáng, Chẳng thấy mặt Hằng Nga? OANH OANH – Có ai ngâm thơ ở góc tường. CON HỒNG – Nghe rõ tiếng cái anh chàng 23 tuổi, tịnh chưa có vợ bao giờ. OANH OANH - Lời thơ mới thanh lịch làm sao. Hồng ơi! Theo vần ta hoạ một bài chơi? CON HỒNG – Vâng! Cô thử hoạ một bài, đọc con nghe! OANH OANH: Vắng vẻ nơi buồng gấm, Buồn xuân, thẹn với hoa! Xót tình ai bạo bực, Hoạ có khách ngâm nga! CẬU TRƯƠNG – (mừng rỡ) Hoạ đáp lại mới mau làm sao! Mặt đà đúc sẵn khuôn xinh: Tim còn vùi sẵn thông minh hơn người! Thơ ta hoạ lại như chơi. Mà văn bay bướm, mà lời thiết tha! Khen tài dệt liễu, thêu hoa. Tên mình thực đáng gọi là Oanh Oanh! Phải chăng tình lại gặp tình, Thơ ta cũng đã được mình khen hay! Thì cách tường mình đấy ta đây, Cùng nhau xướng hoạ đến sáng ngày mà chơi. Ta thử trèo tường sang, xem cô em ra làm sao! Vén áo là, ta thử sang chơi. Biết rằng mình có tươi cười đón nhau? Hồng ơi! Xin em chớ có cơ cầu: Bảo sao cũng cứ gật đầu cho tôi, Ối thôi xong! Cửa đóng mất rồi. CON HỒNG – Thưa cô, ta đi vào trong nhà, kẻo sợ bà quở! (Cùng Oanh Oanh đóng cửa mạch, vào). CẬU TRƯƠNG: Xì xào, chim vỡ tổ bay. Rung rinh, cành động, bóng lay bốn bề. Tơi bời, hoa rụng ngập lối đi. Long lanh, sương ướt đầm đìa rêu xanh. Chênh chênh, vầng nguyệt xế mành, Bóng hoa rắc xuống rành rành đầy sân. Tương tư, gầy đã mấy phần! Đêm nay ta quyết một lần thử chơi; … Rèm buông, then cửa đã cài, Ta thời sẽ hỏi, mình thời sẽ thưa. Đôi lòng đẹp ý, tình ưa, Trăng trong, gió mát, trời vừa canh hai! Nói lời nào đã được như lời, Ta phường xấu số, mình người vô duyên! Quay vào vơ vẩn trước hiên, Sân không người vắng, đứng nhìn cảnh đêm: Gió lay ngọn trúc quanh thềm, Ngang trời mây bạc, ngập chìm ánh sao … Mình không thương, ta sống được nào! Bao nhiêu lạnh lẽo dồn vào đêm nay! Có cần chi cuối mắt đầu mày, Miệng mình chẳng nói, lòng đây ta đã từng! Nhưng đêm nay thì ma ngủ nào là ám nổi mắt mình đây! Đìu hiu, này gió thổi lùa! Phập phồng, này giấy song hồ động bay! Vắng tanh này bức bình vây! Xanh lè, này ngọn đèn cây cạn dầu! Tờ mờ, này đèn có sáng đâu! Chập chờn, này giấc mộng đêm thâu chẳng thành! Lẻ loi, này gối chiếc một mình! Bẽ bàng, này chăn đệm năm canh lạnh lùng! Ai người sắt đá, dễ cầm lòng chăng ai? Hẳn có phen liều đón, hoa cười, Màn buông cánh cuốn, đêm dài khắc canh, Gấm hoa tô điểm tiền trình: Non thề, bể hẹn ân tình đôi ta! Hơi xuân đầm ấm một nhà, Tình chung nhường ấy mới là tình chung! Trăm năm đã tạc một chữ đồng: Hai bài thơ chứng rõ đôi lòng khát khao! Từ rày, chả cần tìm nhau trong giấc chiêm bao, Chỉ cần ra dưới gốc bích đào đợi nhau!