húng ta sẽ ngủ ở đâu?” chân Sóc hỏi Ngay khi Vuốt Mâm Xôi đồng ý cho cô đi cùng anh, nỗi đau và sự tức giận của cô biến mất như sương mù dưới ánh mặt trời. Anh không nghĩ cô sẽ ngừng nói trong chốc lát đến khi họ về trảng trống nơi Sao Lửa đang tìm họ. “Im lặng!” anh do dự. “Nếu có mèo đang đi tìm chúng ta, họ có thể nghe tiếng em vang vọng khắp khu rừng.” “Nhưng ở đâu?” chân Sóc ương bướng, cho dù cô đã hạ thấp giọng. “Ở nơi nào đó không quá xa điểm Bốn Cây,” Vuốt Mâm Xôi trả lời. “Nơi chúng ta thật sự sẵn sàng gặp những mèo khác lúc bình mình. Bóng tối dần buông khi anh dẫn đường xuyên qua những bụi cây. Những đám mây trải đều trên bầu trời, vì vậy không có tia sáng nào của những vì sao hay của mặt trăng soi sáng họ. Hơi gió lạnh luồng qua bụi cỏ, và một lần nữa Vuốt Mâm Xôi nếm được mùi của mùa lá rụng sắp tới. Với suy nghĩ theo đuổi trong tâm trí, anh xem xét tìm nơi trú ẩn gần bãi đá Hang Rắn, nơi bộ tộc đã ra lệnh tránh xa nó ra, nhưng nguy cơ gặp phải lửng đi săn ban đêm là rất lớn. Vì vậy anh quyết định ở gần đường Sấm Rền, hy vọng cay xè của quái vật Hai Chân sẽ dấu đi mùi của anh và chân Sóc. “Tôi biết một cái cây cao ở đường Sấm Rền,” chân Sóc đề nghị. “Chúng ta có thể đến đó và trú ẩn.” “Và nhện hoặc bọ cánh cứng sẽ rúc trong bộ lông của chúng ta cả đêm?” Vuốt Mâm Xôi meo chán nản. “Không, cảm ơn.” Chân Sóc khịt mũi. “Tại sao anh luôn luôn biết thứ gì tốt hơn?” “Có lẽ vì tôi là một chiến binh?” Phân tâm bởi tiếng xào xạc dưới bụi cây, lính nhỏ không trả lời. Chỉ dừng lại để theo dõi con mồi của cô, cô tiến đến bụi dương xỉ và sau hai nhịp tim đập một con chuột lủng lẳng trong miệng cô. “Tốt lắm,” Vuốt Mâm Xôi meo. Con mồi tươi làm anh nhận ra mình đã đói như thế nào. Đã quá lâu, anh tự bắt cho mình một con chuột, và hai mèo dừng lại ăn nhanh con mồi, nuốt trong cảnh giác, tai họ vểnh cao để bắt lấy mọi tiếng động mờ nhạt từ đội tuần tra bộ tộc Sấm. Nhưng Vuốt Mâm Xôi không thể nghe thấy gì ngoại trừ những âm thanh vốn có hằng đêm của khu rừng, và tiếng gầm gừ của quái vật ở đường Sấm Rền. Mùi hôi của chúng mạnh tới tận đây, che hết mùi của những vật khác, như Vuốt Mâm Xôi đã hy vọng, mặc dù anh đã giảm bớt suy nghĩ muốn qua đêm ở đây với cái mũi khó chịu của mình. Trong khi chúng ăn, một cơn mưa nhỏ và lạnh bắt đầu rơi, nặng hạt hơn cho đến khi lông Vuốt Mâm Xôi ướt sũng và lạnh hơn khi anh nhớ về cảm giác dưới ánh trăng. “Chúng ta cần một nơi trú ẩn,” chân Sóc meo, run rẩy. Cô trông nhỏ bé và dễ bị tổn thương, với bộ lông ép sát thân mình. “Tìm cái cây đó được không?” Vuốt Mâm Xôi đồng ý khi anh xuất hiện từ dưới bụi cây trên một đám cỏ, và anh thấy mình nhìn xuống đường Sấm Rền. Một quái vật Hai chân gầm rú, rõ ràng mắt của nó là chiếu ra thứ ánh sáng màu vàng xuyên màn đêm. Trước khi nó chạy qua, ánh sáng soi rọi Vuốt Mâm Xôi thành một bóng dàng lờ mờ tối, một con quái vật lớn nhất mà anh từng thấy đang ngồi bên cạnh đường Sấm Rền. Mùi hôi thối của nó bốc lên nồng nặc “Đó là cái gì?” chân Sóc kêu lên, đưa răng lại gần anh. “Tôi không biết,” Vuốt Mâm Xôi thừa nhận. “Tôi chưa bao giờ thấy nó trước đây. Ở đây trong khi tôi đến nhìn nó.” Anh thận trọng tiến đến cho đến khi đứng cách con quái vật khoảng hai con cáo. Trông nó như đã chết, anh tự hỏi, tại sao Hai chân lại bỏ rơi nó ở đây? Hay nó đang cúi đầu, quan sát và chờ đợi nhảy bổ lên mình anh như khi anh săn một con chuột? “Nhìn đi, chúng ta có thể xuống phía dưới nó,” chân Sóc chỉ ra, chạy nước kiệu lại chỗ anh; tất nhiên cô không nghe lời đợi anh ở đỉnh dốc. “Chúng ta có thể nấp mưa.” Có đủ ánh sáng cho Vuốt Mâm Xôi để Vuốt Mâm Xôi nhận ra khoảng tối giữa bụng quái vật và mặt đất. Bộ lông của anh dựng đứng khi nghĩ đến việc bò vào khoảng trống hẹp, nhưng anh không muốn mình nhút nhát trước chân Sóc, và đề nghị của cô cũng là ý kiến hay. Mùi của chúng chắc chắn sẽ được ẩn dấu từ bất kì sự do thám nào. “Được rồi,” anh meo. “Nhưng hãy để tôi…” Anh dừng lại khi chân Sóc chạy về phía trước, ép mình xuống thấp và luồn vào phía dưới con quái vật. “… đi trước,” Vuốt Mâm Xôi kết thúc trong bất lực, theo sau cô. Ánh sáng bình minh chiếu xuống dưới bụng quái vật đánh thức Vuốt Mâm Xôi vào sáng tiếp theo. Chân Sóc cuộn mình bên cạnh anh. Trong một nhịp tim đập, anh không nhớ tại sao cô lại ngủ trong hang của anh thay vì hang của anh. Sau khi bắt được mùi hôi của quái vật, và tiếng gầm rú từ đường Sấm Rền sát bên, nhắc nhở anh đang ở đâu và tại sao. Đây là buổi sáng mà cuộc hành trình sẽ thật sự bắt đầu! Nhưng thay vì phấn khích, anh chỉ cảm thấy không muốn rời đi, cùng với những suy u ám rằng anh là anh đã tự trục xuất mình khỏi bộ tộc vì biến mất mà không có sự cho phép của tộc trưởng. Vuốt Mâm Xôi trườn ra từ phía dưới quái vật và ngẩng cao đầu nếm không khí. Cỏ vẫn còn ướt từ cơn mưa đêm qua, và bụi cây trên đỉnh đồi trĩu nặng những giọt nước. Sương bao trùm khắp các bụi cây trong ánh bình minh. Không có âm thanh hay mùi của mèo khác. Trở lại con quái vật, anh gọi chân Sóc. “Dậy đi! Đã đến lúc chúng ta lên đường đến điểm Bốn Cây rồi.” Anh bắt đầu nghĩ anh phải quay trở lại dưới bụng quái vật để gọi lính nhỏ thì cô chui ra, hấp háy mắt. “Tôi đói,” cô phàn nàn. “Chúng ta sẽ có thời gian để bắt mồi trên đường,” Vuốt Mâm Xôi nói với cô. “Nhưng chúng ta phải đi ngay. Những mèo khác đang đợi.” “Được rồi.” Chân Sóc chạy lên dốc và hướng về phía điểm Bốn Cây, theo rìa đường Sấm Rền. Vuốt Mâm Xôi bắt kịp cô, cho đến khi hai mèo sánh bước cạnh nhau. Sương mù đã tan bớt và ánh sáng vàng hiện ra phía chân trời nơi mặt trời mọc. Những con chim bắt đầu hót trên những tán cây phía trên đầu. Khi cô ấy hoàn toàn tỉnh táo, chân Sóc dường như đã quên mất việc dừng lại để săn. Cô đi nhanh, không chú ý đến mọi thứ xung quanh. Vuốt Mâm Xôi bị giằng xé giữa việc đến điểm Bốn Cây nhanh nhất có thể, và ở lại để cảnh báo về rắc rối có thể đến. Khi anh nghe tiếng xào xạc trong bụi cây phía sau chúng, anh dừng lại vểnh tai lên và há quai hàm ra để nếm mùi đang truy đuổi chúng. “Chân Sóc!” anh rít lên. “Trốn đi!” Nhưng chân Sóc nhìn xung quanh trong một nhịp tim đập trước khi anh nói, và đứng nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh, đôi mắt màu xanh của cô mở to. Cùng một lúc, Vuốt Mâm Xôi tìm kiếm mùi mạnh và mới của một mèo bộ tộc Sấm. Sau đó một nhánh cây trong bụi cây gần nhất rung lên, tách ra để lộ chân Lá. Hai chị em đứng im trong một lúc, ánh mắt họ nhìn nhau. Sau đó chân Lá đi tới và đặt xuống một gói thảo dược, cô ấy mang cho chân Sóc. “Em mang cho chị vài thứ thảo dược cho chuyến đi,” cô thì thầm. “Chị sẽ cần đến chúng.” Vuốt Mâm Xôi nhìn chằm chằm từ cô tới chân Sóc. “Tôi nghĩ em đã nói là em không nói gì với bất cứ mèo nào!” Giọng anh la lớn với vẻ tổn thương. “Cô ấy biết về nó như thế nào? Em đã nói dối tôi!” “Tôi không có,” chân Sóc giận dữ. “Không, chị ấy không nói,” giọng chân Lá nhẹ nhàng chen vào. “Nhưng chị ấy không cần nói với tôi mọi thứ. Tôi có thể biết, tất cả.” Vuốt Mâm Xôi lắc mình. “Nghĩa là sao, em biết mọi thứ?” anh hỏi. “Về giấc mơ, và chuyến đi đến nơi mặt trời lặn?” Chân Lá quay lại nhìn anh với ánh mắt nghiêm trọng, và anh thấy nỗi buồn và sự bối rối trong mắt cô. “Không,” cô meo. “Chỉ biết chân Sóc sắp đi.” Cô do dự, nhắm mắt một lúc. “Và đó là nơi rất nguy hiểm.” Một cơn đau nhói như bị gai đâm xuyên qua Vuốt Mâm Xôi khi anh nghĩ về cô, nhưng anh không thể nhượng bộ. Anh phải biết đã làm gì với những gì cô biết. “Còn ai biết nữa?” anh khẩn khoản yêu cầu. “Em có nói cho bố em chưa?” “Chưa!” Ánh bắt chân Lá bất ngờ tức giận giống y hệt chị gái của cô ấy. “Tôi không nói về chân Sóc, thậm chí cả với Sao Lửa.” “Em ấy không làm thế đâu, Vuốt Mâm Xôi,” chân Sóc thêm. Vuốt Mâm Xôi gật đầu chậm rãi. “Tôi cũng ước là tôi có thể nói ra,” chân Lá bước lại gần, giọng cô chua xót. “Có lẽ em có thể làm cho mọi thứ phải dừng lại, và giữ chị ở lại đây. Chân Sóc, chị thật sự phải đi à?” “Chị phải đi! Đây là điều thú vị nhất từng xảy đến với chị. Em không thấy sao? Đó là lệnh từ bộ tộc Sao, vì thế bọn chị không thể tuân theo luật chiến binh được.” Cô bắt đầu tiến về phía chân Lá trong khi kể câu chuyện về giấc mơ của Vuốt Mâm Xôi, và cuộc gặp gỡ những mèo từ bộ tộc khác. Chân Lá lắng nghe, mắt cô mở to mất tinh thần. Vuốt Mâm Xôi bồn chồn cào chân, nhận thức sâu sắc về ánh sáng ban ngày đang trải dài. “Nhưng chị không cần phải đi!” chân Lá rên rĩ khi chân Sóc kết thúc câu chuyện. “Chị không được chọn.” “Đúng, những chị không thể trở về. Chị không thể làm tốt mọi thứ mà Sao Lửa bảo. Em có biết bố đã nói chị không phù hợp để trở thành một chiến binh không? Chị không thấy có gì là không phù hợp hay không cả!” Vuốt Mâm Xôi liếc nhìn chân Lá. Cô biết tốt nhất là ông ấy không nên tranh cãi việc vô dụng đó với chân Sóc khi chị cô đã có quyết tâm. Có gì đó trong đôi mắt màu vàng của chân Lá: một chút rắc rối, như thể cô biết nhiều hơn những gì cô nói. “Nhưng chị có thể trở về.” Chân Lá meo run rẩy, và Vuốt Mâm Xôi tự nhắc mình chân Lá ngoài là một mèo lang y, còn là chị của chân Sóc. “Em sẽ làm gì mà không có chị đây?” “Chị sẽ ổn, chân Lá.” Vuốt Mâm Xôi bất ngờ với giọng dịu dàng của chân Sóc, và khi cô ấn mõm thoải mái vào em gái mình. “Chị phải đi. Em biết mà, phải không?” Chân Lá gật đầu. “Và em sẽ không nói cho mọi người biết bọn chị ở đâu đúng không?” chân Sóc nhấn mạnh. “Em không biết chị đi đâu – cả chị cũng thế,” chân Lá chỉ ra. “Nhưng không, em sẽ không nói gì cả. Chị hãy nhớ rằng Sao Lửa yêu chị. Ông ấy có làm gì đi thì chị cũng phải biết điều đó.” Cô bé thở nhẹ run rẩy. “Bây giờ hãy lấy thảo dược và đi đi.” Chân Sóc cúi xuống lấy gói thảo dược, đang ở giữa cô và Vuốt Mâm Xôi. Khi họ nuốt thứ lá đắng nghét, chân Lá nhìn lên, đôi mắt mở to buồn bã. “Ngay cả khi chị không có mèo lang y bên cạnh, chị vẫn có thể tìm thấy thảo dược trên đường chị đi. Đừng quên cúc vạn thọ dùng để trị các vết thương,” cô meo nhanh. “Và cây cúc ngải để trị ho – ồ, và cây bách quả trị đau bụng. Lá lưu ly thì tốt cho chứng sốt, nếu chị có thể tìm thấy nó.” Cô bé nói như thể đang cố gắng vượt kì huấn luyện chỉ trong thoáng chốc. “Bọn chị sẽ không quên,” chân Sóc hứa. Cô nuốt miếng thảo mộc cuối cùng, đưa lưỡi xung quanh mõm. “Đi thôi, Vuốt Mâm Xôi.” “Tạm biệt, chân Lá,” Vuốt Mâm Xôi meo. “Em – và những mèo còn lại của bộ tộc – hãy chăm sóc cho nhau. Nếu nguy hiểm thật sự đến với khu rừng, chúng tôi… chúng tôi không thể trở về ngay để giúp mọi người chiến đấu với nó được.” “Điều đó nằm trong lòng bàn chân của bộ tộc Sao,” chân Lá khó chịu đồng ý. “Em sẽ cố gắng làm những gì tốt nhất để sẵn sàng, em hứa đó.” “Và đừng lo lắng về chân Sóc,” Vuốt Mâm Xôi thêm. “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy.” “Và chị sẽ trông nom anh ấy.” Chân Sóc nhìn anh thách thức trước khi chạy về phía em gái và chạm mũi với cô ấy. “Bọn chị sẽ trở về,” cô thì thầm. Chân Lá gật đầu, vẻ u tối trong đôi mắt cô. Khi Vuốt Mâm Xôi hướng về phía điểm Bốn Cây một lần nữa, anh liếc trở lại thấy cô đang nhìn chúng, tia sáng màu nâu đang bất động từ cây dương xỉ. Khi anh nâng đuổi lên tạm biệt, cô ấy nhanh chóng trở về và lách mình dưới bụi cây biến mất.