Ba hôm sau Roger đi Scotland. Bằng mánh lới nào đó, Julia tránh để mẹ con gặp nhau lâu mà không có ai. Lỡ hai người giáp mặt nhau ít phút thì lại nói những chuyện vô thưởng vô phạt Julia thực tình không buồn khi thấy câu ta đi. Nàng không sao xua đuổi đầu óc câu chuyện ký cực giữa hai mẹ con bữa ấy. Có một điểm đặc biệt làm nàng lo âu khôn tả đó là Roger nêu ý tưởng rằng nếu_nàng bước vào một phòng trống và một người nào bất thần mở cửa thì sẽ chẳng thấy ai trong đó cả. Điều này làm nàng cảm thấy hết sức bất ổn.“Mình không phải là người đẹp chim sa cá lặn nhưng có một điều không ai phủ nhận là bản của mình. Thật là vô lý khi cho rằng vì mình có thể đóng hàng trăm vai khác nhau theo hàng trăm cung cách khác nhau mà mình không có một cá tính riêng. Mình có thể làm được điều đó vì mình là một nữ diễn viên quá giỏi.Nàng ráng nghĩ xem điều gì xảy ra cho nàng khi một mình vào phòng trống.“Nhưng chẳng bao giờ mình một mình cả, ngay cả khi mình ở trong một phòng trống. Luôn luôn có Michael, hoặe Evie, hoặc Charles, hoặc công chúng; lẽ dĩ nhiên không phải bằng xương bằng thịt nhưng bằng tinh thần, đúng là thế.Mình phải nói với Charles về Roger.”.Không may là ông lại đi vắng. Nhưng thế nào ông cũng trở về để đi cuộc tổng diễn tập đầy đủ xiêm và đêm khai mạc, hai mươi năm rồi không vắng mặt một buổi trong những dịp tương tự, và sau buổi tổng diễn tập báo giờ họ cũng đi ăn với nhau. Michael ở lại rạp để lo ánh sang âm thanh v.v... nên hai người được rảnh rang với nhau mặc sức trò chuyện.Nàng nghiên cứu vai kịch mình đóng. Julia không cố tình sáng tạo nhân vật mà nàng nắp đóng bằng sự quan sát nàng có cái khéo đứng đúng vào vị trí của người phụ nữ mà nàng phải đại diện để nghĩ bằng đầu óc người đó và cảm xúc bằng giác quan của bà ta.Trực giác của nàng đề xuất cho nàng cả trăm chi_tiết nhỏ nhặt, những nét làm người xem ngạc nhiên vì giống như thật quá, nhưng khi, người ta hỏi nàng; nàng lấy những nét đó ở đâu nàng không trả lời Julia.Bây giờ thì nàng muốn biểu lộ sự thung dung can trường nhưng vẫn có điều bất ổn của bà Marten người biết đánh gôn và chuyện trò với một người đàn ông một cách phóng khoáng như đàn ông nói chuyện với đàn ông, ý vậy mà cốt lối.vẫn là một phụ nữ trung lưu điệu khả kính khao khát được hưởng sự an toàn của đời sống hôn nhân.Michael không bao giờ muốn có đông người vào buổi tổng dượt, và lần này, cố giữ bí mật của vở kịch tới đêm khai mạc ngoài Charles, ông chủ nhận cho vào những nhân viên, những nhiếp ảnh Viên những người may xiêm áo những người mà sự hiện diện của họ thật cần thiết. Julia tự kiềm chế nàng không có ý định đọc hết trước đêm lại khai mạc. Nàng chỉ cần diễn xuất đủ. Dưới sự điều khiển chuyên nghiệp của Michael, mọi việc trôi chảy không một vấp váp và vào lúc mười giờ Julia và Chales đã đang ngồi ở phòng ăn đồ nướng ở nhà hàng Savoy. Câu đầu tiên nàng hỏi xem ông nghĩ thế nào về Avice Crichton.“Không tệ lắm và đẹp tuyệt vời, Trông cô ta dễ thương trọng chiếc áo mặc ở hồi hai.”.Em sẽ không mặc chiếc áo em mặc ở hồi hai đâu, Charles Devenn may cho em chiếc áo khác rồi. Ống không nhìn thấy cái liếc mắt, hóm hỉnh mà nàng nhìn ông và giá như ông có nhìn thấy đi nữa thì ông cũng chẳng hiểu ý nghĩa.Michael nghe lời xúi của Julia, đã mất ông điều với Avice. Ông đã tập riêng cho cô trên lầu tại phòng riêng, ông uốn nắn, từng ngữ điệu, từng điệu bộ, nàng cũng đã ăn trưa cùng cô năm ba lần, lại mời cô đi ăn bữa tối. Kết quả là cô nàng đóng vai ấy rất được. Michael hỉ hả xoa tay.– Anh hài lòng với cô ta. Anh nghĩ cô ta làm nên việc.Anh nửa muốn quyết định cho cô ấy ký hợp đồng. Em không nghĩ vậy:– Julia nói. - Phải đợi qua đêm đầu trình diễn đã. Thực ra ta không thể nói là một cuộc biểu diễn thành công trước khi chúng ta diễn cho khán giả.– Cô ta là một cô gái dễ thương, một tiểu thư gương mẫu.Cô ta dễ thương, em nghĩ vì cô ta mê anh tiểu thư gương mẫu, vì cô ta cự tuyệt anh cho tới khi có được hợp đồng.– Ồ, em ơi, đừng có nói bậy. Bởi vì anh đáng tuổi cha cô ấy.Nhưng ông mỉm cười đắc ý. Nàng quá biết là sự tỏ tình của ông cũng không quá vài cái nắm tay, vài cái hôn dấm dúi nép vào góc tắc-xi., nhưng nàng biết ông cũng đủ mãn nguyện vì tưởng tượng rằng nàng nghi ông ngoại tình.Julia sau khi được ăn thỏa thuê mà vẫn giữ được eo, bắt đầu đề cập đến vấn đề lởn vởn trong đầu óc.Anh Charles thân mến. Em muốn thưa chuyện với anh về cháu Roger.– Ồ, vâng, cháu mới về hôm rồi phải không? Cháu mạnh không?– Anh ơi, điều kinh khủng nhất đã xảy ra. Nó về cứ như là ông thánh sống ấy, em không biết phải làm thế nào.Nàng kể lại theo ý của nàng cuộc nói chuyện. Nàng bỏ đi một vài diều xem ra không tiện nói, ngưng lại ở những điều nàng nói về tổng thể chính xác.– Điều bi đát là nó không có một chút óc khôi hài nào. - Nàng kết thúc.– Dù sao cháu cũng mới có mười tám tuổi.– Sau khi nghe nó nói những điều này em rời rụng chân tay. Em cảm thấy như mình là Balaam khi con lừa của hắn bật nói thỏ thẻ. Nàng vui vẻ nhìn ông, nhưng ông không nhếch mép. Ông hình như không nghĩ là nhận xét của nàng háy ho như nàng tưởng.Em không tưởng tượng nổi xem nó lấy những ý tưởng này từ đâu. Thật là vô lý khi nghĩ rằng nó có thể tự nghĩ ra cái điều lẩm cẩm này.– Má yêu cầu cậu ấy uống Taplow hỏi, má nghĩ thật là tốt khi con có một người bạn cùng lứa để vui chung.– Vâng, có vậy.Trong mắt cậu ánh lên vẻ tinh quái. Nàng cảm thấy chới với. Nàng muốn hỏi cậu cười cái gì, nhưng không làm là biết cụ không giận nàng nàng có thể chịu nổi cái nhục ấy bất quá cậu ta chỉ thấy hơi kỳ. Nàng thấy cay đắng. Lẽ ra nàng khóc nhưng chỉ làm trò cười cho cậu. Và bây giờ thì biết nói gì với cậu. Cậu chẳng cần bất cứ điều gì nàng nói. Diễn trò sao nổi! Một lần nữa nàng chịu, không đối phó nổi một tình huống. Nàng bị dồn vào thế đối diện với một vấn đề nàng không thấu hiểu, một vấn đề bí hiểm và khá hãi hùng. Có thể sự thật là thế? Đúng lúc đó có tiếng xe xịch đỗ.– Ba về đấy. – Nàng reo lên.Thoát nạn! Một màn diễn hết chịu nổi, và nàng vui mừng nhờ chồng về mà nó kết thúc. Một phút sau rất hồ hởi đưa ra, bụng thót vào, trông tốt mã không ngờ với cái tuổi trên năm mươi, Michael dũng mãnh bước vào phòng. Với cung cách rất đàn ông, ông đưa tay ra chào mừng người con trai yêu quý độc nhất vừa vắng nhà sáu tháng.