hiếc Sedan màu đen lăn bánh trên con đường một làn xe được bao quanh bởi những hàng cây dày đặc, và cuối cùng lăn chầm chậm trên một con đường rải sỏi rẽ nhánh khỏi đường chính. Một trăm foot sau đó chiếc xe dừng hẳn lại. Tyler Reinke, cao, tóc vàng, thân hình lực lưỡng ngoài hai mươi tuổi, trèo ra khỏi ghế người lái trong khi Warren Peters, ngoài ba mươi tuổi và chỉ cao 5 foot 7 inch[9] với bộ ngực tròn ủng và mái tóc đen đang rụng dần, nhoài người ra khỏi ghế hành khách. Reinke mở khóa thùng xe. Nằm cuộn tròn bên trong với tư thế bào thai là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, cả hai chân hai tay anh ta đều bị trói chặt bằng những dải dây cao su. Anh ta mặc quần jean màu xanh và một chiếc áo khoác Washington Redskins. Một búi giẻ to tướng nhét chặt vào miệng anh ta, và một tấm vải nhựa được lót bên dưới anh ta. Mặc dù vậy, không giống với hầu hết những người bị trói và nhét trong thùng xe, anh ta vẫn còn sống, nhưng có vẻ là đang hoàn toàn mê man. Nắm vào tấm vải nhựa, hai người đàn ông khiêng anh ta ra khỏi thùng xe và đặt anh ta xuống đất.“Tôi đi kiểm tra chỗ này từ trước rồi, Tyler,” Peters nói. “Đây là vị trí tốt nhất, nhưng kể ra cũng hơi vất vả. Chúng ta sẽ khiêng hắn bằng tấm vải nhựa này. Như thế không có thứ gì từ chúng ta dính vào người hắn.”“Được rồi,” Reinke vừa trả lời vừa khó nhọc bước trên mặt đất dốc và không bằng phẳng. “Cứ đi thật đều và chậm rãi thôi.”Họ thận trọng lần đường đi xuống, lắm lúc phải tựa hẳn vào các thân cây trên đường đi. Kể cũng may, mấy hôm nay trời không mưa và mặt đất tạo thành điểm tựa khá vững chãi. Tuy vậy, phải khiêng theo người đàn ông giữa hai người thì thật là kềnh càng, và họ phải nghỉ mấy lần suốt dọc đường, khiến tay Peters béo ục ịch phải thở hổn hển.Đường đi của họ cuối cùng cũng trở nên bằng phẳng. Reinke nói: “Được rồi, sắp đến nơi rồi đấy. Chúng ta hãy đặt hắn xuống và kiểm tra qua một lượt.”Hai người đàn ông rút ra những cặp ống nhòm nhìn đêm từ chiếc ba lô mà Reinke đeo trên lưng, rồi quan sát xung quanh hồi lâu.Hài lòng, cả hai lại tiếp tục hành trình. Mười lăm phút sau họ đến đoạn cuối của dải đất và đá. Chỗ này nước không sâu, và ở một số vị trí có thể thấy những tảng đá cuội bằng phẳng nhô lên khỏi bề mặt của dòng sông đang lững lờ chảy.“Được rồi,” Peters nói. “Đúng chỗ này rồi.”Reinke mở chiếc ba lô, lấy ra hai đồ vật và đặt chúng trên mặt đất. Ngồi xổm xuống bên cạnh vật lớn hơn, hắn sờ dọc theo đường viền của nó. Vài giây sau những ngón tay của hắn tìm thấy thứ mà hắn đang tìm kiếm. Một phút sau chiếc xuồng cao su đã được bơm căng. Vật còn lại mà hắn lấy từ trong ba lô ra là một động cơ cánh quạt nhỏ để gắn vào phần đuôi chiếc xuồng.Peters nói, “Chúng ta sẽ men theo mạn Virginia. Động cơ này hoạt động khá êm tiếng, nhưng âm thanh có thể lan đi theo nước.” Hắn chìa cho đồng bọn của mình một thiết bị nhỏ. “Không hẳn là chúng ta sẽ cần đến nó, nhưng đây là thiết bị định vị toàn cầu GPS.”“Chúng ta sẽ phải nhúng ướt hắn,” Reinke nói.“Đúng rồi. Tôi đã tính là chúng ta sẽ làm thế ở bờ bên này.” Họ cởi giầy và tất ra rồi xắn ống quần lên. Vừa khiêng theo tù binh, họ bước dọc theo bờ đất mềm và đá men theo mép nước rồi lội xuống đến ngang đầu gối và hạ anh ta xuống làn nước âm ấm cho đến khi cơ thể anh ta - trừ phần mặt - chìm hẳn xuống nước rồi lại nhanh chóng nhấc anh ta lên. Họ thực hiện công đoạn này hai lần.“Như thế này được rồi đấy,” Peters nói khi hắn nhìn xuống người đàn ông ướt sũng vừa khẽ rên lên một tiếng trong giấc ngủ mê man. Họ không nhúng ướt mặt anh ta vì họ nghĩ như thế có thể khiến anh ta tỉnh lại, và khiến cho việc di chuyển anh ta trở nên khó khăn hơn.Họ lội quay trở vào bờ và đặt anh ta vào trong chiếc xuồng cao su đã bơm căng. Những người đàn ông thận trọng kiểm tra qua một vòng xung quanh khu vực đó rồi khiêng chiếc xuồng nhỏ xuống nước và trèo vào trong. Peters khởi động động cơ, và chiếc xuồng cao su lướt đi trên sông như một mũi tên thanh mảnh. Gã Reinke cao lớn ngồi thụp xuống bên cạnh tù nhân và theo dõi màn hình trên thiết bị GPS trong lúc họ tiếp tục xuôi theo dòng sông men theo mạn có rừng cây rậm rạp.Vừa điều khiển chiếc xuồng Peters vừa nói, “Tôi chỉ muốn làm việc này ở chỗ nào đó kín đáo hơn, nhưng đây không phải là ý của tôi. Ít nhất thì cũng đang có sương mù. Tôi đã kiểm tra dự báo thời tiết và ít nhất thì lần này cũng đúng. Chúng ta sẽ ghé vào một vũng nhỏ hoang vắng xuôi xuống cách đây khoảng vài trăm yard[10], chờ đến khi mọi thứ trở nên yên ắng rồi đi tiếp.”“Kế hoạch hay đấy,” Reinke trả lời.Hai người đàn ông im lặng trong khi chiếc xuồng xuyên thẳng vào màn sương mù đang mỗi lúc một dày thêm.