CHƯƠNG 65

     huyền trưởng Jack dẫn theo hắn mười một người Bắc Triều Tiên khét tiếng là những sát thủ có trình độ siêu đẳng và sự tàn độc không mấy kẻ sánh bằng. Những tên này đã nhập cảnh vào Mỹ một cách tương đối dễ dàng dưới vỏ bọc là những công dân Hàn Quốc tham gia vào một chương trình tìm hiểu thông tin. Những người châu Á nhập cảnh vào Mỹ không mấy khi bị săm soi quá kỹ như đối với những người đến từ Trung Đông.
Tuy nhiên, bất chấp việc người của hắn có khả năng giết người siêu hạng, Thuyền trưởng Jack cũng biết quá rõ sức mạnh của Tom Hemingway, và hắn khôn ngoan quyết định tách đội của mình ra và giữ lại hai tên luôn đi sát bên người. Thuyền trưởng Jack đã tận mắt chứng kiến những gì ngài Hemingway có thể làm trong một trận quyết đấu. Tám thành viên của một đội truy sát người Yemen đã không may chạm trán phải Hemingway trong khi Thuyền trưởng Jack quan sát từ một khoảng cách an toàn. Đó thực sự là một vụ thảm sát. Tất cả tám người Yemen, tất cả đều là những tên dữ dằn, rắn mặt và có vũ trang, đều bỏ mạng chỉ trong vòng năm phút. Hemingway thậm chí không hề dùng đến súng. Gã thực hiện tất cả mọi công đoạn chỉ bằng tay và chân, di chuyển với tốc độ, sự chính xác, và sức mạnh mà Thuyền trưởng Jack - với tất cả sự từng trải của mình - cũng chưa một lần chứng kiến trước đó.
Đến lúc này chắc hẳn Hemingway cũng đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, và gã sẽ ra tay tấn công kẻ thù của mình trước. Việc tách người của hắn ra sẽ cho phép Thuyền trưởng Jack khiến Hemingway đuối sức dần, sau đó hắn sẽ đánh tập hậu và cuối cùng là vô hiệu hóa gã. Sẽ không có màn giáp lá cà nào hết. Đơn giản là chúng cứ thế mà vãi đạn vào Hemingway thôi.
Những bóng đèn huỳnh quang cũ kỹ trên đầu nhấp nháy và bật sáng. Sau đó một luồng ánh sáng chói lòa bật lên khiến Thuyền trưởng Jack và những người Bắc Triều Tiên đi cùng hắn phải lấy tay che mắt.
Điều đầu tiên Thuyền trưởng Jack nhìn thấy khi hắn đưa tay ra khỏi mắt là một bàn chân dường như lao vụt ra từ bên trong bức tường. Có tiếng huỵch một cái và sau đó là tiếng kêu “hự”, và hắn chứng kiến cảnh một người của hắn ngã cắm đầu xuống sàn. Một giây sau gã người Bắc Triều Tiên còn lại cũng bắn tung về phía sau với một lực mạnh đến nỗi hắn đâm rầm vào Thuyền trưởng Jack, và cả hai cùng ngã lăn xuống, chân tay luýnh quýnh vướng cả vào nhau. Những gì được huấn luyện lâu năm trong hắn trỗi dậy, và Thuyền trưởng Jack lăn sát xuống sàn nhà, lia khẩu súng ngắn ra xung quanh và bắn liên tiếp về phía kẻ tấn công mình đồng thời tay kia rút ra một khẩu súng ngắn khác. Khi băng đạn của khẩu súng đầu tiên hết đạn, hắn lại vãi tiếp đạn từ khẩu súng thứ hai và vẫn về hướng cũ. Tuy nhiên, những viên đạn của hắn chẳng bắn trúng thứ gì ngoài bức tường phía trước.
Thuyền trưởng Jack đứng dậy, hai tay làm việc liên tục để nạp đạn lại cho hai khẩu súng và cố gắng lấy lại hơi thở. Bấn chấp tất cả ngần ấy kinh nghiệm trong việc giết người, tốc độ chớp nhoáng và dữ dội của cuộc tấn công đã khiến hắn phải choáng váng. Hắn nhận thấy là cả hai người của hắn vẫn đang nằm gục.
Thuyền trưởng Jack lấy chân lật gã người Bắc Triều Tiên đã lao rầm vào mình lúc trước. Cổ họng của tên này đã bị dập nát đến nỗi có thể nhìn thấy những mấu sụn trên cột sống của hắn xuyên qua lớp da. Thuyền trưởng Jack chạm vào cổ họng của chính mình, hiểu ra một điều rằng suýt chút nữa thì Hemingway đã giết được hắn một cách quá ư dễ dàng. Hắn nhìn sang tên người Bắc Triều Tiên còn lại. Mũi của tên này cũng bị đập nát, sụn cắm sâu hẳn vào trong não. Cứ như thể hắn bị cả một quả đạn đại bác đập vào giữa mặt.
“Lạy Chúa tôi!” Thuyền trưởng Jack thì thầm.
Hắn hồi hộp gọi to ra xung quanh, “Tom?” Thuyền trưởng Jack dừng lại rồi tiếp tục gọi to hơn. “Tom? Kể ra thì cũng ấn tượng thật đấy, hạ thủ hai chiến binh hạng nhất chỉ trong tích tắc.” Không có tiếng trả lời. “Tom, tôi nghĩ cậu biết tại sao chúng tôi lại ở đây. Hãy để chúng tôi giữ ông ta, và tất cả chúng ta đều có thể thoát khỏi đây. Còn nếu như cậu nghĩ cậu sẽ nhận được sự ứng cứu của Reinke và Peters, thì xin hãy nghĩ lại đi. Cậu sẽ tìm thấy họ ở cửa trước với cổ họng bị cắt phanh. Chỉ còn mình cậu chống lại tất cả chúng tôi thôi. Cậu không thể nào giết hết được tất cả chúng tôi đâu.”
Tất nhiên tôi hy vọng là cậu không thể.
Thuyền trưởng Jack đi về phía hướng người của hắn. Hắn cầu Chúa là Hemingway chưa hạ nốt những tên này. Bất chấp những lời nói tự tin của mình, lúc này Thuyền trưởng Jack chỉ ước giá mà hắn mang theo nhiều sát thủ Bắc Triều Tiên hơn.

 

Khi tiếng hét của những tên kia vẳng đến chỗ họ, Alex và những người khác lùi vào một căn phòng nằm khuất hẳn khỏi hành lang chính.
“Đó không phải là giọng của Hemingway,” Simpson nói.
“Không, nhưng dù có là ai, thì hắn cũng biết Hemingway đang ở đây, và có vẻ như Tom vừa giết hai người của hắn,” Alex nói. “Vì vậy nếu Hemingway đang ở đây, có thể cả Tổng thống cũng ở đây.”
Stone kiểm tra đồng hồ của mình. “Chúng ta còn chưa đến bốn tiếng đồng hồ nữa để kiểm tra chắc chắn.” Ông chăm chú nhìn từng người. “Được rồi, cách tốt nhất của chúng ta là tách lẻ ra. Nếu chúng ta bị phục kích, chúng cũng không thể hạ được tất cả chúng ta.”
Stone kéo Alex sang một bên. “Nơi này có một số phòng huấn luyện mà anh cần biết rõ.”
“Phòng huấn luyện?” Alex hồi hộp hỏi.
“Có một phòng tập bắn, một phòng tình huống tương tự như Hẻm Hogan của FBI, một mê cung và các căn phòng ‘Sự thật’ và ‘Kiên nhẫn’.”
“Sự thật và Kiên nhẫn? Đây là nơi quái gì thế này, một tu viện chết tiệt sao?”
Stone tiếp tục giải thích rằng những căn phòng huấn luyện được bố trí ở mỗi bên của hành lang chính, với hai căn phòng ở một bên và ba phòng ở phía bên kia. “Anh sẽ phải đi qua một phòng để sang phòng bên cạnh, cho đến khi anh đến một dãy cầu thang dẫn đến những xà lim giam người ở tầng dưới. Đó có lẽ là nơi Tổng thống đang bị giam.” Stone kết thúc bằng câu nói, “Một khi đã vào trong những căn phòng huấn luyện, anh phải đi qua chúng; không có lối thoát nào khác đâu.”
“Tôi đang bắt đầu nghĩ là sẽ không có ai trong chúng ta thoát được ra khỏi cái chỗ này,” Alex rầu rĩ nói.
Stone ra hiệu ra phía sau họ. “Vì chúng ta đi vào qua khu vực chứa đồ, như vậy là gần hơn với điểm bắt đầu của dãy phòng huấn luyện, điều đó có nghĩa là có thể trong thực tế chúng ta đang ở phía trước người đàn ông mà chúng ta vừa nghe tiếng, nếu hắn đi vào qua cửa trước.”
Alex sờ chiếc kính nhìn đêm của mình, chúng cũng vô dụng trong ánh sáng này. Anh liếc nhìn ra phía sau mình nhưng cũng không thấy ai.
Stone nói, “Reuben và tôi sẽ đảm nhiệm ba căn phòng bên tay trái, anh và đặc vụ Simpson sẽ lo hai phòng bên phải. Cánh cửa sẽ chỉ mở ra theo một chiều. Nên khi các anh đã vào bên trong, cánh cửa sẽ tự động khóa lại phía sau lưng. Các anh không thể nào quay trở lại.”
“Tất nhiên là không rồi,” Alex trả lời một cách mỉa mai.
“Ôi, Alex, tôi hiểu đặc vụ Simpson là một nhân viên mới, vì vậy, hừm… tôi cảm thấy có trách nhiệm với tất cả mọi người ở đây, anh biết đấy.”
“Tôi sẽ trông chừng cô ấy, Oliver,” Alex trả lời, và chằm chăm nhìn bạn mình với ánh mắt tò mò.
“Cám ơn anh. Nào, có một số điều mà anh cần biết về những căn phòng chúng ta sắp đi vào. Những gì tôi sắp nói ra đây, anh phải ghi nhớ đến từng câu chữ. Hiểu chứ?”
“Ông là người phụ trách mà, Oliver. Cứ nói cho tôi biết là coi như xong rồi.”
Sau khi Stone nói xong với Alex, ông dẫn Reuben xuống cuối hàng lang và đến trước cánh cửa đầu tiên được bố trí chìm trong một hành lang phụ bên cạnh, hai người cúi đầu bước vào trong.
Trong lúc họ quan sát căn phòng trong ánh sáng lờ mờ, Stone thì thào với Reuben, “Đây là phòng tập bắn.” Lời giải thích này rõ ràng là không cần thiết khi họ vào những ô nơi các xạ thủ vẫn đứng, và trong khi đó ở đầu kia là những tấm bia cũ rách tả tơi với hình người in nghiêng lỗ chỗ vết đạn treo trên hệ thống ròng rọc kéo.
Stone nói, “Cậu đi về bên phải và chúng ta sẽ gặp nhau ở giữa. Sau khi chúng ta kiểm tra xong căn phòng, cánh cửa sang phòng tiếp theo ở phía đằng kia.”
Họ tách ra, và Stone thận trọng tiến dọc theo mạn bên trái của phòng tập bắn. Ông tiến chưa được mười foot thì cánh cửa phòng tập bắn bật mở.
Stone ngay lập tức tắt đèn pin và cúi thấp người xuống, nâng súng lên và cố gắng bình tĩnh lại. Đã gần ba thập kỷ nay ông mới lại làm những chuyện như thế này. Ông ngước nhìn lên trong một tích tắc và nghĩ ông vừa thấy ai đó rón rén bước bên cạnh, nhưng trong bóng tối nhập nhoạng như thế này thật khó có thể nhận ra đó là ai. Điều cuối cùng mà Stone muốn là không bắn nhầm phải Reuben, và có đủ ánh sáng để cho chiếc kính nhìn đêm của ông trở nên vô dụng.
Tiếng bước chân tiến lại gần hơn, Stone nhẹ nhàng trườn người về phía trước cho đến khi ông đến sát những tấm bia phía cuối của trường bắn. Từng giây nặng nề trôi qua, Stone có thể nhận ra một cảm giác lạ lùng đang xâm chiếm khắp cơ thể. Những thay đổi dường như đang bắt đầu xảy ra trong tâm trí và cơ thể ông. Chân tay ông trở nên mềm dẻo hơn và tâm trí ông hoàn toàn tập trung vào bản năng sống còn. Toàn bộ sự tồn tại của ông giờ chỉ còn là một trường bắn tối lờ mờ có kích thước mỗi chiều dài năm mươi foot đầy những khoảng tối om om, những hốc kín, những góc bắn khó khăn và những nơi ẩn náu. Ông nhích thêm một chút về bên trái và chạm phải thứ gì đó. Ông ngước lên và đột ngột nảy ra một ý.

 

Gã đàn ông cúi thấp người khi tiến về phía bên phải, một tay hắn cầm khẩu súng ngắn còn tay kia lăm lăm lưỡi dao găm. Hắn nghĩ là hắn vừa nghe thấy tiếng gì đó nhưng không chắc chắn. Hắn thận trọng bước vào trong một đường ngắm bắn mục tiêu.
Từng giây trôi qua.
Và rồi gã đàn ông người Bắc Triều Tiên giật nẩy mình vì một tiếng hét. Hắn quay ngoắt lại và nhìn thấy thứ đó lao vụt vào mình. Hắn nổ súng và những viên đạn của hắn xuyên thẳng qua thứ đó.
Stone nổ súng vào phía trên chớp lửa đầu nòng của gã đàn ông khoảng một inch. Có một tiếng rên hự lên và gã đàn ông người Bắc Triều Tiên gục xuống sàn nhà. Cái “thứ gì đó” lao vào người hắn hóa ra chỉ là một tấm bia tập bắn hình người. Stone đã sử dụng một sợi dây kéo để thực hiện việc đánh lạc hướng này và đồng thời hét ầm lên, lừa cho gã đàn ông người Bắc Triều Tiên nổ súng và để lộ vị trí của hắn.
Sau đó là một khoảng im lặng kéo dài cho đến khi Stone nghe thấy giọng của Reuben. “Oliver, cậu không sao chứ?”
Một lát sau Reuben và Stone bước lại đứng phía trên cái xác sau khi đã chắc chắn căn phòng không còn ai khác. Stone lia đèn pin của mình lên cái xác. Có hai lỗ đạn nằm cách nhau đúng một xăng-ti-mét, chính giữa ngực của gã đàn ông. Stone kiểm tra hình dáng của gã đàn ông, quần áo và vũ khí. “Bắc Triều Tiên,” ông kết luận.
“Chính xác thì cậu đã làm gì ở CIA?” Reuben hỏi khi cúi xuống nhìn hai lỗ đạn nằm sát nhau.
“Tôi chính thức mang chức danh chuyên gia gây bất ổn. Thực ra nghe còn nhẹ hơn nhiều so với công việc thực sự mà tôi làm.”
Những viên đạn súng máy xuyên thủng qua cánh cửa vào trong trường bắn; Reuben và Stone lao mình xuống sàn nhà. Cánh cửa bật tung và gã đàn ông thứ hai lao vào, tay vẫn lăm lăm khẩu súng đang khạc đạn.
Stone thò nhanh một chân ra và ngáng chân gã đàn ông, làm hắn ngã lộn nhào và khẩu súng máy trên tay hắn văng ra. Reuben nhảy xổ vào gã đàn ông nhỏ hơn ông rất nhiều.
“Hạ hắn đi, Oliver,” Reuben gào lên. Reuben ôm ghì hai cánh tay khổng lồ của mình quanh gã đàn ông và siết mạnh. “Kể ra không có súng thì mày cũng đâu đáng sợ.” Và rồi Reuben hét lên đau đớn khi gã đàn ông giáng mạnh gót giày lên mu bàn chân ông. Vòng tay siết của Reuben hơi lỏng đi một chút, và đó chính là kẽ hở duy nhất mà gã đàn ông cần. Gã giáng thẳng hai cú đấm vào cằm Reuben, rồi thêm hai nhát dao chí mạng vào giữa bụng ông, Reuben đổ gục xuống, hai đầu gối miệng há hốc đớp đớp không khí, máu trào ra từ miệng. Bàn tay của gã đàn ông giơ cao lên, lưỡi dao trong tay hắn nghiêng đi ở tư thế chuẩn bị giết người. Nó hạ xuống dần về phía gáy của Reuben.
Viên đạn xuyên thẳng vào giữa sọ hắn, và hắn khuỵu gối xuống trước khi đổ vật ra sàn.
Stone nhét khẩu súng vào thắt lưng và vội vàng chạy tới bên bạn mình.
“Reuben?” ông run rẩy thốt lên. “Reuben!”
“Chết tiệt, Oliver,” Reuben chầm chậm thốt lên qua cái miệng đầy máu. Ông đứng lên với đôi chân run lẩy bẩy. Hai người đàn ông đứng nhìn nhau.
“Chúng ta đang làm cái quái gì ở đây thế này, Oliver?” Reuben vừa nói vừa lau máu trên khóe miệng. “Chúng ta đâu còn phù hợp với trò này nữa.”
Stone nhìn xuống hai bàn tay run rẩy của mình và cảm thấy cơn đau ở chân sau khi ông đã ngáng gã đàn ông. Ông đã giết hai mạng người tối nay sau suốt gần ba mươi năm không giết một ai. Bất chấp cảm giác những kỹ năng được huấn luyện ngày xa xưa quay trở về trong giây lát, chuyện này vẫn không hề giống như đi xe đạp. Nó không hẳn là vấn đề huấn luyện thể chất và sức mạnh tuổi trẻ mà chủ yếu là một kiểu tư duy rằng chẳng có gì sai trái khi giết một mạng người bằng bất kỳ cách nào có thể và vì bất kỳ lý do nào. Stone đã từng là một người như vậy. Nhưng giờ thì không phải như thế nữa. Tuy vậy ông vẫn đang mắc kẹt ở đây, trong một tòa nhà nhiều khả năng sẽ là nấm mồ của ông và những người bạn nếu ông không tiếp tục dùng những bản năng giết người ngày nào của mình.
“Tôi xin lỗi vì đã đưa cậu đến đây, Reuben. Tôi rất xin lỗi.” Giọng Stone như vỡ ra khi nói câu này.
Reuben đặt một bàn tay to lớn lên vai bạn mình. “Mẹ kiếp, Oliver, nếu chúng ta phải chết, tôi rất sẵn lòng ra đi cùng với cậu hơn là với bất kỳ ai khác mà tôi biết. Nhưng chúng ta phải quay lại, ý tôi là Caleb và Milton sẽ làm gì nếu không có chúng ta?”

 

Alex và Simpson đang ở trong một căn phòng rộng và tối om bốc mùi hôi nồng nặc. Họ không hề nghe thấy tiếng súng từ phòng tập bắn vọng ra vì căn phòng đó đã được cách âm. Khi sử dụng thiết bị nhìn đêm của mình, Alex có thể nhận ra rằng có một lối đi được tôn cao và hẹp dẫn qua căn phòng với mấy bậc thang bằng kim loại.
Anh thì thào với Simpson, “Tôi sẽ đi trước tiên, để bảo đảm là mọi chuyện đều ổn. Nhưng yểm trợ cẩn thận cho tôi đấy,” anh nói thêm.
“Tại sao anh phải chơi trò anh hùng làm gì?” cô hỏi.
“Ai nói tôi đang chơi trò anh hùng? Nếu tôi gặp chuyện gì, tốt nhất là cô nên bảo lãnh tôi ra, ngay cả khi nó đồng nghĩa với việc cô phải chuốc lấy rắc rối cho mình. Còn giờ thì nghe đây, khi cô đi qua lối đi kia, cô phải đi đúng vào giữa, hiểu chưa? Tuyệt đối không bước sang hai bên.”
“Tại sao, chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Tôi không biết, và tôi không muốn tìm ra. Oliver chỉ nói với tôi là đi đúng vào giữa, và đó là những gì chúng ta sẽ làm.”
Alex thận trọng tiến về phía trước lên bậc thang và rồi bước ngang qua lối đi, bước thẳng vào chính giữa và cúi thấp người. Anh sang đầu bên kia, nhìn thấy cánh cửa dẫn sang phòng khác và khẽ quay người gọi lại.
“Được rồi, an toàn rồi, cô sang đi.”
Simpson vội vàng bám theo anh. Ngay khi cô vừa sang đến chỗ anh, lối vào phòng đột nhiên bật mở và đóng lại. Alex và Simpson vụt cúi thấp người xuống.
Alex xem xét tình hình và vỗ nhẹ lên vai Simpson rồi ra hiệu về phía cửa thoát ở ngay phía sau họ, và ra dấu rằng anh sẽ ở lại phía sau. Trong khi Simpson bắt đầu lên đường, Alex trườn thấp men theo rìa của lối đi nhô cao, khẩu súng ngắn của anh hướng thẳng lên phía trên. Anh ngoảnh lại nhìn Simpson và gật đầu. Cô mở cửa và khẽ lách người qua. Tuy nhiên, cô gây ra một tiếng động khẽ, và điều này khiến một kẻ cũng đang có mặt trong phòng vội vàng chạy lên bậc thang và bước lên lối đi nhô cao. Alex tiến về phía trước, và thật không may, lại chệch sang một bên của lối đi. Anh nghe một tiếng tách rất khẽ, và sàn nhà dưới chân anh vụt biến mất. Anh rơi thẳng xuống dưới và hạ cánh xuống mặt nước nhầy nhụa cao ngang đầu gối. Anh nghe thấy một tiếng nước bắn tung tóe khác ở phía cuối hầm. Có vẻ như tên kia cũng vừa bị rơi xuống bùn. Alex cầu nguyện là đối phương của anh không có kính nhìn đêm, nếu không coi như anh chết chắc.
Một phát súng vang lên, và viên đạn đập chát vào một bên vách hầm sượt khỏi đầu Alex một khoảng khá xa. Anh cúi thấp xuống, bắn trả và di chuyển. Anh cố không hít mùi hôi thối nồng nặc của vũng bùn lầy mà anh vừa rơi xuống. Vết thương ở cánh tay anh đang đau nhức, những chiếc xương sườn bị rạn của anh cũng đau không kém còn cổ thì bỏng rát như bị thiêu đốt. Ngoài những cái đó ra, còn lại là anh rất ổn.
Alex còn một vấn đề khác ngoài những vết thương thể chất. Vì đang đứng ngập trong bùn cao ngang đầu gối, nên anh không thể di chuyển mà không để lộ vị trí của mình. Vì vậy Alex quyết định không di chuyển. Vấn đề là ở chỗ tên kia cũng vậy. Chuyện này đang biến thành một cuộc chiến xem ai nhúc nhích trước. Và đúng lúc này Alex chợt nhận ra: Đây chính là căn phòng “Kiên nhẫn” mà Stone đã nhắc đến trước đó. Sau vài phút đứng yên Alex nhận ra rằng anh cần có chiến lược khác. Anh nhẹ nhàng vươn tay ra cho đến khi những ngón tay của anh chạm vào vách hầm bằng kim loại. Sau đó anh rút chiếc đèn pin của mình ra.
Bất thình lình Alex đổ nghiêng phần thân trên qua một bên, một con dao vụt qua người anh, đập chát vào vách hầm và rơi xuống nước với một đám nước nhỏ bắn tung lên. Alex không bắn trả, mặc dù, không nghi ngờ gì nữa, đó chính là điều mà đối thủ của anh đang mong đợi.
Anh nâng cây đèn pin trên tay, với người lên và thận trọng đặt nó lên gờ kim loại của thành hầm nước. Mặt nam châm của nó ngay lập tức dính chặt vào đó. Sau đó Alex hụp người xuống, vươn cánh tay xa hết mức có thể, anh đặt ngón tay trỏ lên công tắc bật của chiếc đèn pin. Anh chuẩn bị súng sẵn sàng, lầm rầm cầu nguyện rất thành tâm, rồi ấn nút công tắc và rụt tay xuống. Ánh đèn vụt lóe lên, một giây sau hai phát súng bắn thẳng vào nó. Một giây nữa, khẩu súng của Alex rung lên, và anh thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng thân hình của tên kia đổ xuống mặt nước. Rồi lại có ai đó đang trườn bò phía trên đầu. Làm sao lại như vậy được nhỉ? Làm gì còn sàn nhà nữa. Rồi lại có ai đó khác lao vụt qua.
Alex cố nhảy bật lên thật cao tìm cách bám vào một điểm để thoát khỏi hầm nước. Anh túm trượt hai lần và ngã trở lại mặt nước. Lần thứ ba thì anh túm trúng mục tiêu, kéo mình lên và loạng choạng lần bước dọc theo thanh tay vịn tới cánh cửa tiếp theo và đi qua đó.