CHƯƠNG 7

     uộc đi dạo của Alex Ford tối hôm đó đưa anh về phía Đông, và chỉ trong chốc lát anh nhận ra mình đang ở một nơi quen thuộc: số 1600 Đại lộ Pennsylvania. Lúc này khoe bóng trong khu vực giữa Nhà Trắng và Công viên Lafayette là những cây đu và những chiếc cột có thể thu gọn lại, xen lẫn vào đó là những trạm canh gác được ngụy trang để không lộ hẳn ra như những tháp canh nhà tù. Tuy nhiên, điểm mấu chốt ở đây, lúc nào cũng vậy, là an ninh, bất kể bao nhiêu cây mới và các loại kỳ hoa dị thảo mà họ trồng ở đây.
“Này, Alex,” một người đàn ông mặc vest gọi với lên khi anh ta bước ra khỏi cổng an ninh phía trước.
“Giờ cậu mới đến hay vừa xong ca trực, Bobby?”
Bobby mỉm cười. “Cậu nhìn thấy một cái tai nghe thò ra khỏi túi quần tớ à? Tớ đang về nhà với người phụ nữ bé nhỏ và lũ trẻ của mình, trừ khi họ đã chuyển đi và quên không nói cho tớ biết, đây là điều không hẳn là không thể xảy ra, vì tớ chẳng bao giờ có mặt ở nhà. Điều gì mang cậu trở lại đây vậy?”
Alex nhún vai, “Cậu biết đấy, một khi cậu đã để nhiệm vụ bảo vệ POTUS[22] ăn vào máu rồi, cậu sẽ không thể nào đẩy nó ra được nữa.”
“Đúng đấy! Tớ đang đếm từng ngày đến khi tớ được gặp gia đình mình hơn một lần mỗi năm.”
“Cậu có tham gia đội bảo vệ trong chiến dịch tranh cử không?”
Bobby gật đầu, “Bọn tớ sẽ lên đường vào ngày kia để bắt thêm một vài bàn tay và làm thêm vài bài phát biểu từ Iowa đến Mississippi. Chỉ vì tất cả cái chiến dịch tranh cử này mà bọn tớ đang thiếu nhân lực trầm trọng và phải huy động thêm người ở WFO theo chế độ luân phiên hai mươi mốt ngày một lần để làm nhiệm vụ bảo vệ gia đình của POTUS và của Phó Tổng thống nữa.”
“Tớ biết. Các phòng làm việc hầu như lúc nào cũng trống trơn.”
“Tối nay Brennan vừa có một buổi gây quỹ. Nịnh bợ đổi lấy đô la. May cho tớ, tớ phải gác ở đây.”
“Ừ, may cho cậu.”
Bobby cười phá lên. “Tớ không biết cậu đã nghe nói chưa, nhưng thị trấn quê hương ông ta ở Pennsylvania vừa đổi tên thành Brennan. Ông ta sắp tới đó trong thời gian diễn ra chiến dịch tranh cử để tham dự lễ đặt tên. Lại nói về những chuyến đi đánh bóng tên tuổi.” Bobby ghé sát lại và nói với giọng thì thầm, “Ông ta cũng không đến nỗi tệ. Mẹ khỉ, tớ còn bỏ phiếu cho ông ta. Nhưng ông ta quả là tay ranh ma. Một số chuyện mà ông ta đã làm bên ngoài…”
“Ông ấy đâu phải là người đầu tiên.”
“Nếu ngài John Q., dư luận mà biết những gì chúng ta làm thì sao nhỉ?”
Khi bước đi, Alex liếc mắt qua bên Công viên Lafayette nơi những “người biểu tình Nhà Trắng” còn sót lại đang trú ngụ, hoặc ít nhất đó là cách gọi lịch sự của Alex và những nhân viên Mật vụ khác dành cho họ. Những tấm biển và lều cùng những con người cũ kỹ vẫn luôn khiến anh phải ngỡ ngàng. Trước kia họ còn đông hơn rất nhiều, với những tấm biển cầu kỳ dựng lên khắp mọi nơi. Nhưng ngay từ trước vụ 11 tháng 9, một lệnh giải tán đã được ban hành, và khi khu vực phía trước Nhà Trắng được sửa sang lại, việc này trở thành một cái cớ hợp lý để đẩy những người đó đi nơi khác. Nhưng ngay cả những người thân cô thế cô nhất nước Mỹ cũng còn có quyền, và nhiều người trong số họ có quan hệ mật thiết với Liên minh Tự do Dân quyền Mỹ và đã kiện ra tòa để đòi quyền quay trở lại, khiến cho cuối cùng Tòa án Tối cao cũng phải đứng về phía họ. Tuy nhiên, chỉ có hai trong số những người biểu tình quyết định quay trở lại.
Trong thời gian làm nhiệm vụ ở Nhà Trắng, Alex dần dần làm quen với một số người biểu tình. Hầu hết họ thuộc loại điên rồ có chứng chỉ và vì thế đều được Cơ quan Mật vụ theo dõi sát sao. Có một người mà anh biết bao giờ cũng chỉ diện độc có cà vạt, mà lại còn bố trí chúng khắp trên người một cách có ý đồ. Nhưng không phải tất cả những người biểu tình đều là ứng cử viên của nhà thương điên, trong đó có người đàn ông mà anh đang ghé qua thăm.
Alex dừng lại bên một chiếc lều và gọi to, “Oliver? Tôi là Alex Ford đây. Ông có trong đấy không?”
“Ông ấy không ở đây,” một giọng phụ nữ nói với vẻ khinh miệt.
Alex liếc nhìn người phụ nữ khi bà bước lại với một chiếc cốc cà phê bằng giấy trên tay. “Mọi chuyện thế nào, Adelphia?”
“Lũ bác sĩ vô lương tâm đang giết hại trẻ con khắp trên đất nước này, mọi chuyện là thế đấy.”
Chỉ có thể gọi người phụ nữ này là nhiệt thành quá mức, Alex tự nhủ. Có thể là Adelphia đã phát triển lòng nhiệt thành của mình đến mức độ hơi cực đoan, nhưng Alex vẫn tôn trọng bà vì ít nhất bà vẫn còn có lòng nhiệt thành.
“Vâng, tôi cũng nghe nói như vậy.” Anh ngừng lại với vẻ tôn trọng. “Mà ông Oliver đi đâu nhỉ?”
“Tôi bảo anh rồi, ông ấy không ở đây. Ông ấy có chỗ nào đó để đi rồi!”
“Đi đâu?” Alex biết chỗ ở của cả Stone và Adelphia nhưng anh không muốn để người phụ nữ biết là anh biết thông tin này. Adelphia, anh thừa biết, đã quá đủ hoang tưởng rồi.
“Tôi không phải là quản gia của ông ấy.” Bà quay ngoắt đi.
Alex mỉm cười. Ngay từ hồi còn làm nhiệm vụ bảo vệ Tổng thống, anh vẫn luôn nghi ngờ là người phụ nữ này có tình cảm với Stone. Hầu hết những đặc vụ biết rõ Oliver Stone đều thừa nhận ông là một con người lập dị vô hại, người đã tự xưng theo tên của một đạo diễn nổi tiếng vì lý do lố bịch nào đó. Alex đã dành thời gian tìm hiểu người đàn ông này, tuy nhiên, anh nhận ra Stone là một người vừa uyên bác vừa chín chắn, và nắm chắc mọi diễn biến phức tạp về kinh tế cũng như chính trị của thế giới này hơn cả nhiều kẻ hào hứng làm việc bên kia phố. Đặc biệt, ông còn thuộc nằm lòng mọi chi tiết của tất cả nhưng âm mưu từng được phanh phui. Một số đặc vụ còn gọi ông là Vua vì phẩm chất này. Đã thế Stone còn chơi cờ vua cực siêu nữa chứ.
Alex gọi to lên với Adelphia, “Nếu bà có gặp Oliver, làm ơn nói với ông ấy là có đặc vụ Ford đang tìm ông ấy; bà nhớ tôi mà, đúng không?” Adelphia không hề tỏ vẻ là đã nghe thấy anh nói, nhưng không sao, như thế mới đúng là Adelphia.
Anh rảo bước quay trở về nơi anh đỗ xe. Trên đường đi Alex chợt nhìn thấy điều gì đó khiến anh dừng phắt lại. Ở một góc đường có hai người đàn ông, một người da đen và một da trắng, đang hí hoáy làm gì đó bên một chiếc máy ATM đứng trơ trọi trong một khoảng trống giữa hai tòa nhà. Hai người này mặc quần áo bảo hộ lao động có dòng chữ “Nhân viên Bảo hành” được in sau lưng. Chiếc xe thùng của họ đậu sát bên đường. Có cả tên công ty và số điện thoại in bên thân xe.
Alex lẩn vào góc khuất, rút điện thoại di động ra và bấm số điện thoại trên thân xe. Tiếng máy trả lời tự động rành rọt vang lên, thông báo thời gian làm việc của công ty, rồi vân vân và vân vân. Alex kiểm tra nhanh bên trong chiếc xe thùng, rồi rút tấm phù hiệu Mật vụ của mình ra và bước về phía hai người đàn ông.
“Này, các anh đang bảo hành cái máy này à?”
Gã thấp lùn chằm chằm nhìn tấm phù hiệu và gật đầu. “Vâng. Thật là phúc cho bọn tôi.”
Alex nhìn chiếc máy ATM, và con mắt đầy kinh nghiệm của anh nhận ra ngay cái mà anh đã nghĩ là mình sẽ nhìn thấy. “Hy vọng các anh là thành viên công đoàn.”
“Những thành viên đầy tự hào của công đoàn địa phương 453,” gã đàn ông thấp bé nói với một tiếng cười. “Ít nhất chúng tôi cũng được tính thời gian làm việc gấp đôi cho cái công việc chết tiệt này.”
Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi nào.
Alex rút súng ra và chĩa thẳng vào hai gã đàn ông. “Mở chiếc máy ra.”
Gã da đen bực bội nói, “Ông là nhân viên Mật vụ, ông có thẩm quyền gì mà đòi kiểm tra một cái máy ATM?”
“Không phải là tôi cần đưa ra cho anh một lý do, từ đầu Cơ quan Mật vụ được thành lập là để bảo vệ đồng tiền chính thức của nước Mỹ.” Alex chĩa thẳng khẩu súng vào đầu gã da đen. “Mở ra!”
Nhét chặt cứng bên trong chiếc máy ATM là không dưới một trăm chiếc thẻ.
Alex vừa đọc quyền Miranda[23] cho hai tên nghe, vừa tra còng tay nhựa PlastiCuff vào tay chúng. Sau đó anh gọi điện cho lực lượng bắt giữ đến. Trong khi chờ đợi, gã da đen chằm chằm nhìn anh.
“Bọn tôi đã làm trò này từ lâu lắm rồi mà không gặp rắc rối nào cả. Thế quái nào mà ông lại đoán ra?”
“Có một máy quét nhanh dữ liệu gắn vào khe cắm thẻ. Nó sẽ ghi lại mã PIN để các anh có thể làm thẻ giả. Và quan trọng nhất là các ngân hàng đều rất bèo bọt. Nên sẽ không thể có chuyện có người chịu trả cho mấy gã thợ công đoàn tiền làm ngoài giờ gấp đôi để họ mò xuống tận đây giữa đêm hôm bảo hành cái thứ này.”
Sau khi cảnh sát đưa hai gã kia đi, Alex bước dọc trên phố tới xe của mình. Sau màn bắt giữ thành công cho dù có hơi bất ngờ, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là Kate Adams, người chiến đấu cho công lý vào ban ngày và rót đầy những ly cối vào ban đêm, và có vẻ rất thân mật với thằng cha Tom Hemingway có mấu tay to làm cho cái cơ quan siêu bí mật mà không một ai biết ấy.
Alex chỉ có thể hy vọng là ngày mai sẽ khởi đầu với cung bậc khá hơn.

Chú Thích:

[22] President of the United States: Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ.
[23] Quyền mà một người được hưởng khi bị bắt (Tức là quyền được giữ im lặng).