Từ khi Hà Vân ngồi sau xe, dù biết cô khá dễ dãi và có ý bật đèn xanh cho mình, nhưng Nam Kha không dám có một kết thúc nhanh đến như vậy. Anh siết chặt bàn tay cô đang vòng qua hông: - Em làm anh cảm động quá. Hà Vân nũng nịu: - Thế khi nào anh tiến hành ly hôn với Bảo Phương? Nam Kha trêu: - Em vừa khuyên bạn em đừng ly hôn mà. Hà Vân cắn nhẹ trên vai Nam Kha khiến anh kêu lên: - Ôi... Hà Vân đe dọa: - Em nghỉ chơi với anh luôn. Giọng Nam Kha nghiêm chỉnh: - Cũng cần có một thời gian như em đã nói với Bảo Phương. Tất nhiên anh sẽ ly dị với cô ấy, nhưng không thể bây giờ. Hà Vân tỏ vẻ khó chịu: - Sao thế anh? Nam Kha trầm giọng: - Cần phải sống cho dư luận, mặc dù điều đó làm anh muốn nổi điên đi được. Bạn bè anh sẽ nói sao nếu chỉ sau ba tháng Bảo Phương bị tai nạn, anh lại xúc tiến chuyện ly hôn với cô ấy. Có lẽ chúng ta phải chờ thêm một thời gian nữa. Hà Vân tỏ vẻ giận: - Một thời gian nữa? Em muốn biết là bao giờ? Nam Kha kéo cô sát vào người anh: - Khoảng nửa năm nữa. Nửa năm. Một thời gian không dài nhưng Hà Vân vẫn cảm thấy không vui. Thế là cô vẫn tiếp tục phải đóng kịch trước mặt Bảo Phươnh và những người khác. Nam Kha ngọt ngào: - Trong thời gian này, anh và em vẫn gặp nhau. Chuyện ly hôn với Bảo Phương và kết hôn với em sau đó chỉ là những thủ tục. Hà Vân cong môi: - Em không dại cho anh phỉnh phờ lợi dụng đâu nhé. Nam Kha cười: - Chỉ sợ em không đủ kiên nhẫn để chờ thôi. Còn anh, lúc nào cũng yêu em và chỉ nghĩ đến em. Khẽ nheo mắt, Hà Vân nở một nụ cười. Cô sẽ không là cái bóng của Bảo Phương nữa. Không biết rồi đây, Bảo Phương sẽ như thế nào nếu biết Nam Kha đã gạt bỏ hình bóng của nó trong trái tim của anh và thay vào đó chính là cô. Người bạn nó hết sức yêu mến tin tưởng. Giọng cô xảnh xẹ: - Em quên nói với anh một điểm rất quan trọng. Nam Kha vội hỏi: - Gì vậy em? Hà Vân đanh mặt: - Vũ Khôi có tình ý với cô vợ tật nguyền của anh đó. Nam Kha cườ khinh bỉ: - Một triệu tên đàn ông thì mới có một thằng điên như nó. Hà Vân phụ họa: - Đúng là điên. Nam Kha so vai: - Lẽ ra hắn nên dành thời giờ cho công việc kinh doanh của hắn hơn là thường xuyên mang hoa đến tặng một con người tật nguyền. Hà Vân chót chét: - Vũ Khôi hay đến thăm Bảo Phương như thế, anh có ghen với Vũ Khôi không? Câu hỏi của cô làm Nam Kha chạm tự ái, anh cao giọng: - Bảo Phương phải biết là cô ta... tật nguyền chứ. Còn Vũ Khôi hả, đâu phải là đối thủ của anh. Anh không rảnh để quan tâm đến những cuộc thăm viếng của Vũ Khôi. Hà Vân liếm môi: - Hình như công ty của Vũ Khôi làm ăn cũng không khấm khá lắm, phải không anh? Nam Kha giọng quan tâm: - Sao em hỏi như thế? Hà Vân cười mũi: - Cứ nhìn vào chiếc xe Mercedes đời cũ, coi bộ mua cách đây... ba chục năm của Vũ Khôi thì biết. Anh ta đâu dám chơi xe xịn nguyên thùng như anh. Nam Kha ba hoa: - Em có con mắt tinh đời lắm. Cỡ công ty của Vũ Khôi, tép riu thôi. Không chừng nay mai hắn phải dẹp tiệm trước cơn lốc thương trưởng đấy. Hà Vân cười khoái trá: - Nếu thế, còn ai thích hợp với cô vợ què của anh hơn Vũ Khôi. Nam Kha cười phụ họa: - Em nói rất đúng. Hà Vân siết chặt vòng eo Nam Kha, giọng tình tứ: - Lát nữa ghé vào nhà em chơi một lát nghe anh... °