Chương 29

Bà Manigô cũng muốn tham gia đoàn nhưng vì người cao to qua nên đành chịu.
Những lời chỉ dẫn bằng mật mã của Rescartor bảo các bà đến gặp thì phải xuống bằng lối cửa sập và chiếc thang dây trong phòng riêng của chàng.
- Lại một trò đùa không đúng lúc của lão – Đám người Tin lành lầu bầu.
Họ nghi ngờ thành công của cuộc thương lượng vì chẳng mấy tin tưởng tài ngoại giao của các bà vợ.
Do nhiều lần sinh nở, bà Care vẫn giữ được vẻ nhanh nhẹn cần thiết nên nhận lấy cái nhiệm vụ khó khăn là làm người phát ngôn của cộng đồng. Người đàn bà nhỏ nhắn đầy sức sống, quen ào ạt điều khiển việc nhà và đám tôi tớ ấy sẽ không để đối phương hăm dọa và sẽ hoàn thành sứ mệnh đến cùng.
- Bà đừng nhân nhượng gì hết về các điều kiện – Manigô căn dặn bà ta – Ngoài tính mạng và tự do, chúng ta sẽ không cho họ gì thêm nữa đâu.
Đứng tách riêng ra, Angielic nhún vai. Giôphrây sẽ chẳng bao giờ chấp nhận những điều kiện đó. Vậy ai sẽ nhượng bộ? Cuộc chiến đấu đã bắt đầu giữa hai đám người cứng rắn như đá hoa cương. Về mưu lược thì Giôphrây đờ Perắc chắc hẳn vững vàng hơn đối phương trong thế tùy cơ ứng biến, nhưng chàng và các bạn chàng khó có thể chinh phục thái độ ương bướng của nhóm người La Rôsen này.
Abighen xin gia nhập đoàn nhưng bị Manigô từ chối khước từ. Thái độ không tán thành của ông mục sư đối với cuộc bạo loạn làm cho con gái ông bị nghi ngờ. Thế nhưng rồi Manigô nghĩ lại. Rescartor tỏ ra yêu quí cô gái. Có thể chàng sẽ vui lòng nghe lời cô. Còn về vai trò của Angielic thì hắn không muốn nghĩ ngợi nhiều. Không ai hiểu vì sao mọi người chỉ đặt hy vọng vào nàng. Không ai muốn thú nhận điều đó, nhưng nhiều phụ nữ muốn lén lút bắt tay nàng và nài nỉ nàng “ Cứu lấy chúng tôi”, vì họ bắt đầu hiểu nguy cơ của tàu Gunxbôrô trong tay những kẻ thiếu kinh nghiệm trong hàng hải.
Xuống đến phía dưới, ba người đàn bà phải chờ cho cánh cửa sập phía trên được đóng lại. Hầm tàu tối om. Cuối cùng một tia sáng hiện ra ở phía trong đường hầm trước mặt họ và họ đi theo thủy thủ trưởng Ericxon đến một căn hầm khá rộng, ở đấy đã họp mặt hầu hết những người trong đoàn thủy thủ bị bao vây. Các cửa sổ thành tàu đều mở ra để lọt vào một thứ ánh sáng nhờ nhờ. Các thủy thủ đang chơi bài, chơi xúc xắc hoặc đưa võng. Họ bình tĩnh nhìn những người mới tới với ánh mắt khó hiểu và gần như hờ hững. Angielic nhận ra thấy có rất ít vũ khí, lòng nàng se lại, không biết mình có muốn trông thấy Manigô và chồng mình phải ngang sức khi đương đầu với nhau hay không. Trong một trận đánh giáp lá cà, mặc dù số người đông hơn, quân của Giôphrây đờ Perắc sẽ khó chống chọi.
Từ một ngách cửa mở ra ở phía trên hầm chứa lương thực, tiếng nói của bá tước đờ Perắc vẳng tới tai nàng. Tim nàng nhói lên. Tưởng như đã hàng thế kỷ, nàng đã không nghe thấy tiếng chàng. Trong tiếng nói đó có cái gì đang giày vò nàng như vậy?
Giọng nói mới hấp dẫn làm sao, cái giọng tuy không còn cất lên để ca hát được nữa. Đấy là tiếng nói của một tình yêu mới mẻ. Âm sắc nghẹn ngào và trầm lắng khiến nàng quên một âm sắc khác, âm sắc của quá khứ, với những thanh điệu tuyệt vời nhưng tiếng vang mờ dần trong xa xăm như hình bóng mối tình đầu.
Cá tính của người kia, con người phiêu lưu có bộ mặt rám nắng, trái tim cứng rắn và mái tóc đã nhuốm màu muối tiêu bao trùm hết tất cả. Tiếng nói vỡ giọng ấy chính là tiếng nói đã từng nâng đỡ nàng trong những giờ phút vừa ngọt ngào vừa sợ hãi không thể tưởng tượng của một đêm ái ân ngắn ngủi trong hiểm nguy và giờ đây nàng tưởng như trong giấc mơ.
Đôi bàn tay khô khan và quí phái, nhưng sử dụng dao găm cực kỳ linh hoạt kia chính là đôi bàn tay đã từng vuốt ve nàng.
Người đàn ông còn xa lạ kia chính là chàng, người tình của nàng, người yêu của nàng, chồng nàng.
Nàng thấy ở Rescartor một thái độ không khoan nhượng phía sau chiếc mặt nạ; và chàng chào ba người đàn bà một cách lịch sự, nhưng không mời ngồi. Bản thân chàng cũng đứng cạnh thành cửa sổ thành tàu, khoanh tay trước ngực vẻ tự tin.
Nicôla Perôt cũng đứng trong góc căn phòng nhỏ, miệng ngậm píp.
- Úi dào! Thưa các bà, các đức ông chồng của các bà chơi trò chiến tranh thì khá xuất sắc đấy, nhưng đã bắt đầu nghi ngờ về khả năng hàng hải của họ, hình như thế phải không?
- Vâng, thưa Đức ông – bà Care trung hậu đáp – Ông chồng luật sư của tôi quả là về cả hai mặt đó đều không thành công. Nếu đấy không phải là ý kiến của ông ấy thì ít ra cũng là ý kiến của tôi. Nhưng không phải vì vậy mà họ không được vũ trang ra trò và không quyết tâm giữ lời thề để đi đến các hải đảo châu My, chứ chẳng đi đâu khác. Vì vậy, tìm cách thỏa thuận với nhau để bên nào cũng có lợi thì có lẽ hợp lý hơn.
Và rất can đảm, bà ta chuyển lời đề nghị của Manigô.
Thái độ im lặng của Rescartor khiến mọi người hy vọng chàng suy nghĩ và dễ dàng chấp nhận những điều khoản thương thuyết.
- Một hoa tiêu cho các người cập bến đổi lấy mạng sống cho tôi và cho thủy thủ đoàn của tôi ư? – Chàng nhắc lại vẻ mơ màng, - Hay đấy. Nhưng có một điều duy nhất không cho phép thực hiện kế hoạch tuyệt vời đó. Bờ biển dọc theo đây không có chỗ nào cập bến được hết. Dòng xoáy Phlôriđơ tuyệt vời bảo vệ nó và sẽ vĩnh viễn cuốn đi những ai dám cả gan mơ tưởng chuyện ghé vào bờ…Những mỏm đá ngầm lấp ló mặt nước, cồn cát nổi chạy dài và nguy hiểm chết người…tôi không nói đến nữa. Hai nghìn tám trăm hải lý ngoằn ngoèo đầy mỏm đá trên hai trăm tám mươi hải lý đường thẳng.
- Nhưng dù xấu đến đâu, bờ biển nào cũng phải có chỗ ghé vào được chứ - Abighen lên tiếng và cố trấn tĩnh giọng nói run run của mình.
- Đúng thế, nhưng phải biết là những chỗ nào chứ.
- Ngài không biết sao? Ngài có vẻ nắm chắc đường đi kia mà? Ngài đã chẳng nói đến chuyện ghé vào đất liền trong vài ngày tới như các thủy thủ của ngài kể lại hay sao?
Hai má Abighen đỏ ửng vì xúc động nhưng cô vẫn nài nỉ một cách táo bạo mà Angielic chưa hề thấy ở cô.
- Có thật là ngài không biết không? Có thật là ngài không biết không?
Một nụ cười có phần dịu dàng thoáng nở trên môi Rescartor.
- Thật khó lòng mà nói dối cô được. Nhưng thôi, cứ tạm cho là như tôi biết khá rõ vùng biển này để thử - tôi nói là thử thôi nhé – ghé vào bờ an toàn thì cô có cho đó là tôi ngốc nghếch đến nỗi – Chàng đổi giọng và trở lại gay gắt – cứu sống cô và cả bọn, sau khi các người đối xử với tôi như thế không? Đầu hàng đi, trả lại vũ khí đi, trả lại tàu cho tôi đi. Sau đó, nếu không quá muộn tôi sẽ lo việc cứu con tàu.
- Cộng đồng chúng tôi không tính đến chuyện đầu hàng – Bà Care nói – Mà chỉ tính chuyện làm sao thoát khỏi số phận chung đang rình rập tất cả chúng ta: chết khát đến nơi rồi và tàu sẽ vỡ tan ra trên một miền đất xa lạ hoặc chết trong băng giá mà dòng xoáy điên loạn này sẽ lôi chúng ta theo. Ông đã chọc thủng các thùng chứa nước ngọt, chính ông cũng tự làm hại mình…không còn con đường nào khác là ghé vào bờ, ghé vào bất cứ đâu để kiếm nước uống..hay là chết.
Rescartor cúi chào bà ta.
- Tôi cho cách lập luận của bà là đúng, thưa bà Care.
Chàng lại mỉm cười và hết lượt nhìn cả ba gương mặt phụ nữ, mỗi người một vẻ đang rướn về phía chàng với vẻ băn khoăn lo lắng như nhau.
- Thôi được! Thế thì chúng ta cùng chết với nhau – chàng kết luận.
Chàng quay ra phía cửa sổ, từ đó có thể nghe rõ hơn trên boong, tiếng sóng vỗ xôn xao vào thành con tàu đang bị cuốn theo dòng xoáy.
Angielic trông thấy hai bàn tay nội trợ nhỏ nhắn của bà Care run run.
- Thưa ngài, dứt khoát ngài không thể chấp nhận…
- Quân của tôi đều đồng tình với tôi.
Chàng nói mà không nhìn họ, có thể vì không đủ can đảm để nhìn.
- Các ông các bà là những người theo đạo Thiên chúa, các người tuân theo một vị chúa mà các người bảo là các người yêu mến. Thế mà các người sợ chết. Tôi và những người anh em đạo Hồi của tôi hết sức ngạc nhiên về nỗi khiếp đảm đang ám ảnh các người. Cách nhìn của tôi thì khác. Dĩ nhiên nếu chỉ sống cuộc sống trần thế này thì có lúc người ta có thể cảm thấy chán nản với những ngày tháng trôi đi và những con người ta gặp trên đường đời. May sao còn có cõi chết và thế giới bên kia chờ đón chúng ta, nó tiếp nối một cách hào hứng tất cả những chân lý chúng ta đã đón nhận trong cuộc sống trần gian.
Nghe chàng nói, mấy người đàn bà hết sức hoang mang, như thể đang nghe một người điên.
Vợ ông luật sư chắp hai tay đưa về phía chàng.
- Hãy thương xót! Hãy thương xót mười một đứa con của chúng tôi!
Chàng bỗng quay lại, cảm thấy phát khùng lên.
- Đáng ra bà phải nghĩ đến điều đó sớm hơn. Bà đã không ngần ngại lôi kéo lũ con bà vào những sự bất trắc trong khi bà hành động. Như thế là bà đã chấp nhận để chúng trả giá cho thất bại của bà. Muộn quá rồi. Mỗi người một sở thích. Các ngươi muốn sống. Còn tôi thì tôi thà chết trăm lần còn hơn là nhượng bộ trước sự đe dọa của các người. Đấy là lời nói cuối cùng của tôi. Các bà về nói lại với các đức ông chồng, với các vị mục sư, với thân nhân các bà.
Kinh hãi trước cơn giận dữ bất thần đó, bà Care và Abighen đi ra, đầu cúi thấp theo theo sự hướng dẫn của Nicôla Perôt vì họ không còn biết đặt chân vào đâu nữa. Mắt nhòa lệ, họ nhìn không rõ.
Angielic không đi theo họ.
- Chỉ có hai giải pháp – Hoặc tôi đầu hàng hoặc họ đầu hàng. Bà đừng có mong giải pháp thứ nhất. Bà có muốn thấy tôi run như cầy sấy ngồi vào tay lái trước sự đe dọa của những súng trường trong tay bè bạn của bà để rồi sau đó bị quẳng xuống một bãi biển hoang vắng với một vài người thân tín không? Bà không còn đếm xỉa đến danh dự của tôi, thưa bà và bà chẳng hiểu gì tôi cả.
Nàng đăm đăm nhìn chàng. Hai chòng mắt nàng có chiều sâu và vẻ sôi động của biển cả, ánh sáng duy nhất trong bóng tối lờ mờ của căn phòng nhỏ.
- Ồ! Có chứ, em hiểu anh – Nàng khẽ đáp
Nàng đưa tay ra bất giác nắm lấy vai chàng.
Em bắt đầu hiểu anh và vì thế anh làm em sợ. Có lúc anh như hơi điên nhưng anh sáng suốt hơn tất cả mọi người khác. Chỉ có một mình anh bao giờ cũng biết anh làm gì…Anh biết anh làm gì khi anh trích dẫn Thánh kinh…Anh chờ cho đến lúc những người đồng mưu làm theo lệnh anh. Anh dự kiến trước mọi việc, ngay cả trường hợp sẽ bị người ta mưu phản. Và khi anh nói về thế giới bên kia với những người đàn bà ấy, anh chờ thời cơ nào vậy? Bao giờ anh cũng điều khiển một trận đấu, theo đuổi một mục đích. Vậy thì khi nào anh thành thực?
- Khi anh ôm em trong vòng tay, em xinh đẹp của anh ạ. Chỉ những lúc đó anh không còn biết anh đang làm gì. Và đấy là một sai lầm mà anh đã phải trả giá rất đắt. Vì anh có cái yếu là muốn ở bên em, người vợ bé bỏng rất mực quyến rũ của anh, là cách đây mười lăm năm, anh đã không kịp thời trốn thoát bọn cảnh sát Nhà vua được lệnh đến bắt anh, là đêm hôm nọ, anh lơi là cảnh giác, để cho bọn người theo Tân giáo có thời cơ giăng bẫy bắt anh…
Vừa nói chàng vừa cởi mặt nạ ra. Nàng ngạc nhiên thấy nét mặt chàng thanh thản. Chàng còn mỉm cười và say đắm nhìn nàng.
- Nếu anh cho là em đã mang đến cho anh những điều không may tới mức nào thì anh sẽ giận em lắm đấy. Nhưng anh không thể giận được.
Chàng cúi cả thân hình cao lớn xuống sát mặt nàng. Angielic cảm thấy chóng mặt.
- Giôphrây, em van anh, anh chớ coi thường mức nghiêm trọng của tình hình đang xảy ra. Anh chịu để tất cả chúng ta chết hay sao?
- Sao em cứ bị ám ảnh vì những chuyện nhỏ mọn như thế hả em xinh đẹp của anh! Về phần anh, anh cứ trông thấy em là anh quên hết.
- Anh đã nhận lời thương thuyết kia mà.
- Đấy chỉ là cái cớ để em xuống đây với anh và chiếm lại em thôi.
Rất mực dịu dàng chàng ôm chặt nàng vào vòng tay, hôn lên má nàng.
- Giôphrây, Giôphrây, em van anh…anh vẫn còn chơi cái trò đáng sợ gì đấy?
- Có thật sự là một màn trò không? – Chàng vừa hỏi vừa ôm nàng chặt thêm – Bà làm cho tôi tin bà chẳng mấy kinh nghiệm về nỗi xao xuyến do sắc đẹp của bà gây ra cho một người đàn ông thèm muốn bà.
Nỗi đắm say của chàng chẳng phải giả vờ. Nàng mê mẩn tâm thần, bị lôi cuốn vì sức nóng xao xuyến của đôi môi chàng, vì hương vị hơi thở chàng giờ đây đã trở lại quen thuộc, nhưng vẫn làm nàng sửng sốt như những điều khám phá người ta lần lượt tìm ra ở một người tình xa lạ.
Mối nghi ngờ từng hành hạ nàng tan biến: “Chàng yêu ta thật. Đúng thế…Chàng vẫn yêu ta? TA?..”
- Anh yêu em, em ơi, em có biết không? – Chàng thì thầm – anh nằm mơ thấy em từ đêm hôm trước… Đêm ấy trời đầy sao trôi nhanh thế và sao em thấp thỏm thế…anh nóng lòng được gặp lại em…để biết chắc đấy không phải là một giấc mơ…là em hoàn toàn thuộc về anh…là em không sợ anh nữa.
Chàng vừa nói vừa hôn lên mái tóc nàng, lên thái dương nàng.
- Tại sao em còn giữ mình thế? Hôn anh đi…Hôn anh thật sự đi.
- Em không thể, với nỗi lo cháy bỏng trong tim…Ôi! …Giôphrây, anh là người thế nào? Bây giờ đâu phải là lúc nói chuyện yêu đương.
- Nếu cứ chờ những lúc không có những nguy hiểm mới nói chuyện yêu đương thì trong những năm gần đây, anh chẳng mấy khi có được niềm vui đó. Yêu giữa hai cơn giông bão, giữa hai trận đánh, giữa hai cuộc phản loạn, đấy là số mệnh của anh và quả vậy anh đã biết cách làm quen với chất cay kích thích thú vui này.
Nghĩ tới cuộc dan díu mà chồng nàng có thể trải qua khi xa nàng, ở Địa Trung Hải hay ở một nơi nào khác. Angielic khó chịu. Bỗng trong lòng nàng nổi lên một cơn ghen dữ dội khiến nàng mất hết cả dịu dàng.
- Ông là đồ đểu cáng, ông đờ Perắc ạ và ông đã sai lầm khi ông tin tưởng tôi cũng như bọn cung tần ngớ ngẩn ông dùng để tiêu khiển sau các trận đánh. Buông tôi ra!
Chàng cười! Chàng vẫn tìm cách làm nàng nổi giận và đã thành công. Cơn giận của Angielic mỗi lúc một thêm dữ dội vì nàng nghĩ chàng đùa với nỗi kinh hoàng của mọi người trong đó có cả mình.
- Buông tôi ra! Tôi không muốn nhìn thấy mặt ông nữa. Ông là một con quỉ.
Nàng cố hết sức đẩy chàng ra khiến chàng phải buông tay.
Đúng là cô thiển cận và cố chấp chẳng khác gì bọn người Tin lành của cô
- Những người Tin lành “của tôi” không phải là những đứa trẻ trong đội đồng ca và nếu ông đừng khiêu khích họ thì đâu đến nông nỗi này. Có thật là ông không bao giờ có ý định đưa họ đến các hải đảo châu Mỹ không?
- Đúng thế
Angielic tái mặt. Cơn giận tiêu tan và chàng thấy môi nàng run lên như một đứa trẻ thất vọng.
- Tôi luôn đảm bảo ý đồ của ông, thế mà ông lừa dối tôi. Thật tai hại.
- Chúng ta có ký một bản giao ước chính xác về nơi tôi phải đưa họ đến không nào? Khi bà tới La Rôsen nài nỉ tôi cứu mạng cho họ, bà có tin là tôi sẽ bằng lòng đưa lên tàu những kẻ Tân giáo với hai bàn tay trắng và sẽ chẳng bao giờ trả một đồng xu nhỏ cho công lao vất vả của tôi chỉ vì tôi được hưởng cái thú vui duy nhất là nghe họ hát thánh thư không nào? …Hay là vì đôi mắt đẹp của bà? Tôi đâu phải là Ngài đờ Pôn, sứ đồ của lòng từ thiện.
Thấy nàng vẫn lặng im nhìn mình, chàng nói thêm giọng dịu dàng hơn.
- Nếu bà tin vào điều đó là vì bà lý tưởng hóa lòng độ lượng của giới nam nhi đấy, thưa bà. Tôi không phải, tôi không còn là một anh hùng hiệp sĩ nữa, bản thân tôi đã chiến đấu dữ dội để sống sót. Nhưng đừng gán ghép cho tôi những mưu đồ đen tối. Tôi chẳng bao giờ có ý định “bán” những con người khốn khổ ấy như họ tưởng tượng mà chỉ muốn đem họ đến khai khẩn trên những miền đất của tôi ở châu Mỹ, ở đó họ có cơ hội làm giàu nhanh hơn rất nhiều so với các hải đảo.
Nàng quay lưng và bước ra cửa.
Chàng chặn nàng lại
- Bà đi đâu?
- Tôi về với họ
- Để làm gì?
- Để tìm cách bảo vệ họ
- Chống lại ai?
- Chống lại ông.
- Chẳng phải họ là những kẻ mạnh nhất hay sao? Chẳng phải họ đang làm chủ tình hình đó sao?
Nàng lắc đầu.
- Không, tôi cảm thấy, tôi biết ông đang nắm số mệnh họ trong tay. Ông bao giờ cũng là người mạnh nhất.
- Bà quên là họ muốn trừ khử tôi rồi sao? Hình như việc đó ít làm bà xúc động hơn là cuộc sống bị đe dọa của họ.
- Phải chăng chàng muốn làm cho nàng hóa điên bằng cách đặt những câu hỏi giày vò nàng đến thế? Bỗng chàng lại ôm nàng vào lòng.
- Angielic, em yêu, tại sao chúng mình xa cách nhau đến như thế? Tại sao chúng mình không gặp gỡ nhau? Có phải vì em không yêu anh không? Em hôn anh đi…Em hôn anh đi…Em ở lại đây với anh.
Càng cảm thấy mình yếu đuối, chỉ muốn nép vào người chàng, muốn quên đi, muốn tin cậy ở chàng và phó mặc cho sức mạnh của chàng mà không mong muốn gì hơn, nàng càng dữ dội chống chọi lại
- Buông tôi ra, tôi không thể.
Chàng buông nàng ra nét mặt đanh lại
- Đấy là điều tôi từng tìm hiểu để biết cho rõ…Cô không yêu tôi nữa. Tiếng nói của tôi làm cô chán ghét, lòng kính yêu của tôi làm cô sợ hãi…Đêm nọ môi cô không đáp lại môi tôi… Cô lạnh lùng và gượng gạo…biết đâu cô chẳng làm cái trò ấy để cho bạn bè cô dễ bề thực hiện kế hoạch của họ.
- Ông thóa mạ tôi với mối nghi ngờ lố bịch ấy đấy – Nàng nói giọng run rẩy – Chính ông giữ tôi lại, ông có nhớ không? Làm sao ông lại có thể nghi ngờ tình yêu của tôi?
- Em ở lại với anh. Qua đó anh sẽ thấy tình yêu của em
- Không, không, tôi không thể. Tôi muốn trở lên trên kia. Tôi muốn ở cạnh mấy đứa trẻ.
Nàng bỏ chạy như điên, không biết động cơ nào xui khiến mình nữa.
Mặc dù sức quyến rũ của chàng, mặc dù muốn được ôm chặt trong cánh tay chàng và đau đớn trước những lời trách móc của chàng, nàng vẫn không sao đành lòng ở lại với chàng trong khi, ở trên kia, Ônôrin và lũ trẻ đang trong cơn nguy hiểm chết người.
Điều đó chàng không sao hiểu nổi. Những đứa trẻ ở ngay trong trái tim nàng và là một phần của chính nàng. Chúng yếu ớt và không thể tự vệ. Nạn thiếu nước uống, nạn đắm tàu đang đe dọa chúng. Chỉ có chúng là đáng cho nàng hy sinh tất cả.
Giờ đây ngồi trên boong tàu Gunxbôrô với con, nàng nhớ lại những câu chàng vừa nói với nàng. Chưa bao giờ chàng nói với nàng âu yếm đến thế. Nàng bế Ônôrin trên đầu gối. Lôriê, Xêvêrin và thằng bé tóc vàng Giêrêmi ngồi dưới chân nàng. Mấy đứa trẻ chơi đùa và cười một cách kín đáo, nhưng phần lớn ngồi im. Chúng đến tụ tập bên nàng, như những con chim non theo bản năng đi tìm đôi cánh che chở trong gió bão. Trong mỗi đứa trẻ nàng như thấy lại Canto. Phlôrimông. “Mẹ ơi, phải đi thôi! Mẹ ơi, cứu con với, bảo vệ con với”…Nàng tưởng như thấy lại gương mặt nhợt nhạt, thiếu màu sắc của sự sống của bé Saclơ – Hăngri.
Đối với đám người lớn, nàng không thương xót nữa
Nàng thờ ơ đối với tất cả, ngay cả đối với Abighen, cô gái công bằng, ngay cả với Giôphrây đờ Perắc, người chồng mà nàng đã mất biết bao công tìm kiếm.
“Mình bắt đầu hiểu mình và chàng không thể cùng nhau chung sống nữa. Chàng đã thay đổi quá nhiều. Trừ phi xưa nay chàng vẫn như thế mà mình không biết, như việc chàng thà chết chứ không chịu nhượng bộ, chẳng hạn chàng đã hưởng thụ đầy đủ cuộc sống nên đối với chàng, kéo theo những đứa trẻ vào cái chết cũng chẳng có gì là quan trọng. Đàn ông có thể tự cho phép họ làm vậy, chứ đàn bà chúng mình thì không, vì chúng mình có trách nhiệm đối với những cuộc đời nhỏ nhoi ấy. Người ta không có quyền cố tình tước đoạt cuộc sống của một đứa trẻ.Đó là kho vàng quý báu nhất của nó. Nó đã yêu cuộc sống biết chừng nào! Nó biết giá trị của cuộc sống lắm chứ”.
- Bà Manigô – nàng nói lớn – Bà phải đi tìm chồng bà và thuyết phục ông ấy đưa ra những điều kiện bớt khắt khe hơn. Tôi không tin là ông ấy làm bà sợ với cái kiểu la hét đâu. Bà đã từng nghe những tiếng la hét khác và ông ấy phải hiểu rằng Rescartor sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ nếu không trả lại tàu cho ông ấy.
Bà Manigô lo trả lời và Angielic trông thấy hai giọt nước mắt đau buồn ở khóe mắt bà ta.
- Tôi không thể đòi chồng tôi phải đầu hàng, bà Angielic ạ. Làm như thế là giết chết ông ấy. Nếu trở lại nắm quyền, liệu Rescartor có tha chết cho ông ấy không?
Cả hai người ngồi im. Angielic năn nỉ:
- Cứ thử xem, bà Manigô,…Sau đó đến lượt tôi, tôi cũng sẽ cố gắng. Tôi sẽ xuống lại hầm tàu để thuyết phục Rescartor nhân nhượng.
Bà vợ lão chủ tàu đứng lên và thở dài. Sau khi Abighen và bà Care trở về, bộ tham mưu những người Tin lành họp lại trong phòng hàng hải đồ để nghiên cứu khả năng cập bến và hỏi ý kiến các thủy thủ thạo nghề biển.
Đám người bạo loạn Tây Ban Nha náo động. Chúng bắt đầu sợ. Angielic nghe lõm bõm những lời chúng nói với nhau bằng giọng cổ. Chúng tính chuyện dùng xuồng và trốn khỏi con tàu đang lâm nguy.
Bọn ngu ngốc! Dòng xoáy sẽ cuốn chúng vào con đường chết thôi và sức lực yếu ớt, chúng không thể thoát khỏi sức cuốn của nó khi cả một con tàu cũng đã bất lực trong cuộc vật lộn.
Chỉ có sương mù mênh mông, im lặng, những miền băng giá xa lạ với những con người còn sống đang đi tới cõi chết
Bỗng có tiếng kêu, có sự chuyển động giữa đám người mờ ảo như những bóng ma xôn xao trên boong tàu. Có cái gì thay đổi. Một tia hy vọng. Đám đàn bà đứng dậy, đợi chờ.
Macsxian thở không ra hơi trước mặt họ.
- Ông ấy chấp nhận! ông ấy chấp nhận!..Ông Rescartor ấy! Ông ấy báo sẽ cho một hoa tiêu và ba người biết rõ bờ biển để hướng dẫn tàu ra khỏi dòng xoáy và cho tàu cập bến.