Chương 40

Đứa bé của Gieni lọt lòng lúc rạng đông. Con trai. Đối với tất cả những người ở chung quanh căn nhà lá nơi người mẹ trẻ đã cho nó ra đời, hình như trên trái đất này chẳng có một đứa trẻ nào kỳ lạ như thế và việc nó là con trai được coi như là một phép màu.
Tối hôm trước Angielic đã đưa Gieni đến ngôi nhà của Cơrâulê và những đứa bé đang ngủ đều đã được bế đi nơi khác. Bà Manigô, bà chủ của các phòng khách của bà ta ở La Rôsen, mất hết can đảm trước một sự kiện bà tưởng tượng là phải có những thứ đúng theo nghi thức thông thường.
- Tại sao chúng ta ở đây -Bà ta rên rỉ - Không có bếp than để sưởi ấm chỗ nằm, không có bà đỡ để cấp cứu những đứa con đáng thương của tôi. Một khi tôi nghĩ đến những chiếc khăn trải giường đẹp đẽ bằng đăngten trên chiếc giường lớn của tôi…Ôi! Lạy Chúa.
- Bọn lính kỵ binh của Nhà vua đã để nguyên cả ủng chui vào ngủ trong khăn trải giường bằng đăngten của nhà bà rồi – Angielic nhắc lại một cách nghiêm khắc cho bà ta nhớ - Điều đó bà cũng biết rõ như tôi. Bà hãy vui lên vì đứa bé này không phải sinh ra trong xó nhà tù còn trần trụi hoàn toàn hơn thế này nhiều, mà sinh ra trong tự do và giữa những người thân thuộc.
Gieni run lẩy bẩy, cứ bám chặt lấy nàng, Angielic phải kiên nhẫn ngồi bên cô ta và an ủi cô ta. Vào khoảng nửa đêm, một nhân vật rất lạ chợt đến. Đấy là một bà già người Anhđiêng đem tới những kinh nghiệm.
- Bà Angielic, bà gợi ý giúp chúng cháu – Bỗng Gieni quyết định…- Phải…Cháu muốn bà đặt tên cho thằng cháu. Như thế nó sẽ gặp may. Bà đã đưa chúng cháu đến đây. Bà đã chỉ dẫn chúng cháu…Đêm vừa qua, khi cháu cho người qua gọi bà, cháu cảm thấy sẽ không có điều gì không lành có thể xảy ra với cháu nếu có bà bên cạnh. Bà đặt tên cho nó đi. Bà Angielic…Bà đặt cho nó một cái tên thân thiết đối với bà…và bà sẽ cảm thấy vui sướng có một đứa bé…đầy sức sống mang cái tên đó.
Cô ta dừng lại và Angielic tự hỏi Gieni đã biết được điều gì mà nhìn nàng như vậy, nhìn với con mắt nhòa lệ và đầy yêu thương. Cô ta là một người đàn bà có con tim tế nhị. Lấy chồng và những thử thách đã làm biến đổi tuổi trẻ khờ dại của cô ta.
Cô ta dành cho Angielic một tình thương yêu vô hạn và hết sức khâm phục nàng.
- Cô làm cho tôi bối rối, Gieni ạ.
- Cháu xin cô.
Angielic cúi nhìn đứa bé nàng bế trên tay. Nó có mái tóc vàng và bụ bẫm. Có thể mắt nó sẽ xanh. Nó giống bé Giêrêmi và giống một đứa bé khác có mái tóc vàng, da thịt đỏ hồng mà nàng đã từng ôm vào con tim của mình.
Nàng khẽ vuốt ve cái đầu và mớ tóc hung của đứa bé.
- Đặt tên cho nó là Sáclơ Hăngri – Nàng nói – Cô nói đúng đấy, Gieni ạ. Tôi thích cháu bé này có cái tên như thế.
Nàng cúi xuống để trao thằng bé vào tay người mẹ trẻ và mỉm cười.
- Nếu mà cháu giống nó, cô sẽ là người một người mẹ hạnh phúc, Gieni – Nàng nói rất khẽ - Vì, thật vậy, nó là đứa bé đẹp nhất trong tất cả mọi đứa bé.
Nàng hôn cô ta và đi ra cửa ngôi nhà tranh.
Mặt trời rọi ánh nắng vào giữa mặt nàng và nàng có cảm giác như có đám người đông nghịt trước mặt mình, từ đó vang lên tiếng xáo động mạnh. Angielic loạng choạng, đưa tay lên mắt. Nàng thấy mình đã kiệt sức.
Một bàn tay vững vàng đỡ lấy nàng.
- Lại đây – Tiếng chồng nàng nói như ra lệnh.
Nàng bước đi mấy bước. Hết chóng mặt.
Chẳng có đoàn người nào hết mà chỉ có một toán đông những người Tin lành xen lẫn những người trong đoàn thủy thủ của tàu Gunxbôrô, những người đi săn, Cơrâulê, ngài đờ Uyêcvin, mấy người Anhđiêng và cả những người lính Tây Ban Nha trong những bộ áo giáp màu đen.
Cái tin kì diệu về một đứa bé da trắng vừa mới ra đời làm cho người cả xứ đổ tới.
- Hãy nghe tôi nói…
Bá tước đờ Perắc nói với họ.
- Tất cả các bạn tới đây, những người thuộc giống da trắng, để ngắm nhìn điều kì diệu này được đổi mới mỗi lần: sự ra đời của một đứa bé trong chúng ta. Sự hứa hẹn của cuộc sống mỗi lần lại xóa đi những kỷ niệm về cái chết. Nhờ có đứa trẻ yếu đuối này mà các bạn cảm thấy đoàn kết và thôi không thù ghét nhau nữa. Vì thế mà đối với tôi, đây là thời điểm thuận lợi để tôi đạt lời đến tất cả các bạn là những người mang nặng trên đôi vai số mệnh của dân tộc trong đó đứa trẻ sơ sinh này sẽ lớn lên…Tới các bạn từ La Rôsen đến, tới các bạn từ Ecôxơ hay nước Đức hay nước Anh hay nước Tây Ban Nha đến, tới các bạn thương gia hay quí tộc, thợ săn hay binh lính….Thời kỳ của những cuộc tranh giành cãi cọ phải chấm dứt. Chúng ta không bao giờ được quên rằng chúng ta có một mối liên hệ chung. Tất cả chúng ta đều là những người bị đày biệt xứ…Tất cả chúng ta đều bị những người anh em của chúng ta vứt bỏ. Những người này thì vì lòng tin của họ, những người khác thì vì của cải của họ, những người khác thì vì nỗi đói nghèo của họ. Chúng ta hãy vui lên đi, không phải tất cả mọi người đều có vinh dự được xây dựng một tân thế giới…Ngày xưa tôi là lãnh chúa của Tuludơ và Akitenơ. Thái ấp của tôi rộng mênh mông. Sự ghen ghét của vua nước Pháp do sợ sức mạnh phong kiến của các tỉnh đã làm cho tôi thành một kẻ lang thang, một người không tên tuổi, không quê hương, không có quyền. Bị vu cáo bằng hàng nghìn lý do, bị kết tội tử hình nên tôi phải trốn chạy. Tôi mất hết tất cả, những thái ấp, những lâu đài, quyền lực, và tôi phải lìa bỏ vĩnh viễn người thân của tôi. Lìa bỏ người vợ mà tôi yêu dấu, mà tôi đã cưới và người vợ này đã cho tôi những đứa con trai…
Chàng dừng lại, đưa mắt nhìn kỹ những sinh linh rách rưới và tản mát đang vừa nghe chàng nói vừa nín thở và trông mắt họ vui lên.
- Hôm nay, tôi vui thích vì những thử thách đó.Tôi còn có cuộc đời và tình cảm quí vô giá là thấy mình có ích cho thế giới này. Hơn nữa, một số mệnh tốt đẹp mà các bạn gọi là Ý trời, thưa các bạn -Chàng vừa nói thêm, vừa cúi chào những người Tin lành – đã trả lại cho tôi người vợ mà tôi yêu dấu.
Chàng giơ cao bàn tay của chàng đang cầm tay Angielic.
- Nàng đây…Đây là người đàn bà mà tôi đã cưới làm vợ, cách đây mười lăm năm, trong nhà thờ của xứ Tuludơ, giữa cảnh huy hoàng vinh dự…Đây là nữ bá tước đờ Perắc đờ Moren Ixtitoru, vợ tôi.
Angielic cũng như những người đến dự đều sửng sốt về sự báo tin bất thần này. Nàng nhìn chồng hoang mang trong khi đó chàng nhìn nàng mỉm cười một cách đồng lõa. Và cứ như nàng thấy lại chàng trong nhà thờ thành Tuludơ khi chàng cố công một cách vô ích để làm yên lòng cô dâu nhỏ bé đang hoảng sợ.
Chàng giữ mãi cái khiếu đóng kịch đó của các nền văn minh ấm áp miền Nam. Rất thoải mái, thích thú về hiệu quả việc mình làm, chàng đưa nàng đi giữa đám đông nghèo khổ, giới thiệu nàng như giới thiệu với những nhân vật tai to mặt lớn nhất của một thành phố.
- Đây là vợ tôi…Nữ bá tước đờ Perắc.
Nhà quí tộc vui tính vùng Noócmăngđi là người đầu tiên bình tĩnh lại, liền tung mũ lên trời.
- Nữ bá tước đờ Perắc muôn năm!
Đấy là hiệu lệnh của một cuộc tung hô dần dần trở thành cuộc nhiệt.
Hai người đi qua những tràng vỗ tay và những nụ cười bạn bè. Bàn tay Angielic run rẩy trong lòng bàn tay của bá tước đờ Perắc, như khi xưa, nhưng nàng mỉm cười. Và nàng cảm thấy nghìn lần sung sướng hơn là được đưa đi giữa vinh quang, trên một con đường đầy hoa hồng.