Chương 32 (tt)

Chàng khẽ đặt tay lên trán như để tránh ánh mắt nài nỉ ấy, rồi khẽ vuốt mái tóc nàng. Thời gian hình như điểm bạc mái tóc nàng chỉ là để tô điểm thêm cho đôi mắt xanh lóng lánh của nàng. Đến các nữ thần trên núi Olimpơ ắt hẳn cũng ghen tị với mái tóc óng ánh như vàng ngọc, châu báu ấy.
Lòng chàng hoan hỉ nhận thấy nàng vẫn đẹp dù bị lo âu giày xé cũng như chàng đã thấy nàng đẹp trong bão tố hay trong ái ân. Vì sắc đẹp của nàng không phải là thứ sắc đẹp nhờ lối làm duyên làm dáng giả tạo mà có. Sự giản dị thích hợp với vẻ lộng lẫy mới của nàng bắt nguồn từ sự trong sáng vừa từ lòng say mê cuộc sống lạ lùng
Chàng đã phải mất bao nhiêu thời gian để khám phá ra nàng, để chấp nhận nàng. Kinh nghiệm của chàng về phụ nữ chẳng giúp gì chàng để hiểu được người đàn bà này vì chàng chưa bao giờ gặp người đàn bà như vậy. Trước kia, chàng không nhận ra nàng không phải vì nàng rơi xuống quá thấp mà chính vì nàng vươn lên cao hơn. Thế là tất cả đều sáng rõ.
Dù đến với chàng trong quần áo xoàng xĩnh, rách rưới, đầu tóc rối bù, rã rời trên biển cả, hay lo lắng và mệt mỏi như ngày hôm nay; dù trần truồng, yếu ớt và hiến thân như đêm hôm nọ khi chàng ôm nàng vào lòng và nàng khóc mà không hề hay biết, nàng vẫn xinh đẹp, xinh đẹp như dòng suối người ta có thể cúi xuống để giải cơn khát.
Và chàng sẽ không còn bao giờ có thể là một người đàn ông cô đơn. Không, không bao giờ.
Sống không có nàng sẽ là một thử thách quá sức đối với chàng. Chỉ cảm thấy nàng cách biệt ở phía cuối con tàu chàng cũng đã không sao chịu đựng nổi. Hôm nay, nhìn thấy nàng run rẩy dưới chân mình, lòng chàng thật xao xuyến.
Chỉ có Chúa là biết chàng chẳng sung sướng gì khi treo cổ những người Tin lành “của nàng”. Nhưng con người xảo trá, đúng thế, nhưng dũng cảm, dày dạn và xét cho cùng đáng có một số phận tốt hơn. Tuy vậy, chàng bắt buộc phải xử tội. Trong cuộc đời gian nan của mình, chàng đã phải trả giá để học được bài học: sự mềm yếu là nguyên nhân của mọi thất bại lớn nhất, nó kéo theo vô vàn điều tai hại. Kịp thời cắt đi một cánh tay thối sẽ cứu được nhiều mạng người…
Angielic im lặng đợi chờ.
Bàn tay chàng đặt lên mái tóc nàng đem lại hy vọng cho nàng, nhưng nàng vẫn quỳ, biết mình chưa thuyết phục được chàng và nếu có tìm cách quyến rũ chàng thì chàng sẽ chống lại, sẽ nghi ngờ và biết đâu chẳng quyết liệt hơn.
Còn phải tìm ra lí lẽ nào khác nữa?..Đầu óc nàng như vật vờ trên sa mạc, nơi cảnh những người La Rôsen bị treo cổ trên cột buồm lớn lẫn vào cảnh mỏm đá Nàng tiên trước đây trong một buổi sáng giá lạnh trong rừng Niơn. Tất cả những hình người chết chóc, câm lặng, đung đưa, quay tròn quanh nàng trong một điệu nhảy chóng mặt và ma quái. Và nàng như trông thấy khuôn mặt Lôriê, của Giêrêmi và khuôn mặt của Xêvêrin thảm hại và nhợt nhạt dưới chiếc mũ nhỏ xíu.
Tiếng nói của nàng bị ngắt quãng vì những nhịp tim rộn ràng.
- Giôphrây, anh đừng tước đoạt của em điều duy nhất còn lại…cứ để cho em được tự cảm thấy mình cần thiết đối với những đứa trẻ bị uy hiếp. Tất cả là lỗi tại em. Em đã từng muốn cứu chúng ra khỏi một số phận còn thảm hại hơn cả cái chết. Người ta đã giết chết những linh hồn. Trước đây, ở La Rôsen, chúng đã từng thấy cha chúng bị làm nhục, bị khủng bố, bị điêu đứng vì muôn ngàn nỗi đọa đầy, bị bỏ tù, bị xiềng xích…Bây giờ việc gì em phải đưa chúng đến nơi cùng trời cuối đất này để chúng lại trông thấy cha chúng bị treo cổ một cách nhục nhã?..Chúng sẽ thất vọng biết chừng nào…Đừng tước đoạt hết của em, anh Giôphrây!..Em không chịu đựng được nỗi đau của chúng. Giúp những cuộc đời thơ trẻ ấy chiến thắng số phận nghiệt ngã là lẽ sống của em…Anh tước đoạt cả lẽ sống đó của em ư?...Em giàu có đến thế ư?..Ngoài niềm hy vọng cứu sống chúng…đưa chúng đến những chân trời đầy hoa lá như em đã hứa với lòng tin thơ ngây của chúng, em còn lại gì nữa?...Em đã mất hết…đất đai, tài sản…địa vị…tên tuổi…danh dự, con cái..cả anh…cả tình yêu của anh…Em chẳng còn gì nữa…Trừ một đứa con gái bị nguyền rủa.
Một tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ hong, nàng cắn môi để kìm nén.
Những ngón tay của Giôphrây đờ Perắc nắm chặt lại trên gáy nàng, làm nàng đau đớn.
- Bà đừng có nghĩ là có thể làm tôi mềm lòng bằng nước mắt.
- Em biết – Nàng lẩm bẩm – Em thật vụng về…
- “Ồ, không đâu, trái lại, quá khôn khéo kia đấy” – Chàng thầm thì…Trông thấy nàng khóc, chàng không chịu nổi. Trái tim chàng tan nát khi thấy đôi vai nàng rung lên vì thổn thức.
- Đứng lên đi – Cuối cùng chàng nói – Đứng lên đi. Trôn bà như thế trước mặt tôi, tôi không chịu được.
Nàng nghe theo: đã quá mệt mỏi, nàng không chống chọi nữa. Chàng gỡ đôi bàn tay nàng nắm chặt quanh người. Đôi bàn tay giá lạnh. Chàng cầm tay nàng một lúc. Rồi bỏ tay ra, chàng đi đi lại lại. Angielic nhìn theo. Chàng bắt gặp vẻ đau đáu trong đôi mặt nàng đang nhìn theo bước chân mình. Lông mi ướt, mi mắt sưng lên, đôi má hoen ngấn lệ.
Lúc này, chàng thấy yêu nàng mãnh liệt tưởng không sao kìm giữ nổi niềm rạo rực ôm nàng vào lòng với những nụ hôn say đắm, tha thiết và thầm thì gọi tên nàng. Angielic! Angielic! Linh hồn của anh! Chàng không muốn nàng run rẩy trước mặt chàng tuy trước kia, chàng đã không dễ dàng tha thứ khi nàng thách thức chàng.
Làm sao nàng có thể tỏ ra khi mãnh liệt, lúc yếu đuối, khi kiêu hãnh, lúc khiêm nhường, khi phũ phàng, lúc hiền dịu đến thế?...Đấy là bí quyết cám dỗ của nàng. Đành phải khuất phục hoặc nhận lấy cảnh sống cô đơn cằn cỗi không một chút ánh sáng.
- Mời bà ngồi xuống, bà tu viện trưởng – chàng đột ngột nói – Một lần nữa, bà đặt tôi vào một thế khó xử, vậy bà đề nghị giải pháp như thế nào? Có nên hình dung con tàu của tôi, vùng biển và căn cứ này ít nữa sẽ trở thành sân khấu của những cuộc tranh chấp đẫm máu nữa không? Chúng có thể xảy ra giữa đám bạn bè nóng nảy của bà, những người thân tín của tôi, những người da đỏ, những người săn bắn, bọn lính đánh thuê Tây Ban Nha và cả bầy người vùng Đâu Ixt này?
Vẻ mỉa mai nhẹ nhàng trong lời nói của chàng làm Angielic cảm thấy nhẹ nhõm không sao tả xiết. Nàng gieo mình xuống ghế và thở phào.
- Bà đừng tưởng là bà đã thắng cuộc – Bá tước đờ Perắc nói – Tôi chỉ xin hỏi bà một câu. Làm gì họ bấy giờ, nếu ít ra không dùng họ làm gương cho những kẻ muốn bắt chước họ. Được thả, họ sẽ chờ dịp trả thù. Mà tôi thì chẳng biết làm gì với những phần tử thù hằn và nguy hiểm ấy trên một vùng đất vốn đã đầy dẫy những cạm bẫy…Dĩ nhiên tôi có thể trừ khử như họ đã định làm với chúng tôi, bằng cách quẳng họ và gia đình họ xuống một nơi hoang vắng trên bờ biển, về phía Bắc chẳng hạn. Làm như thế là đưa họ đến cái chết chắc chắn chẩng kém gì treo cổ. Còn rước họ đến đảo để đáp lại lòng dạ phản trắc của họ thì tôi dứt khoát loại trừ giải pháp đó, dù là để làm hài lòng bà đi chăng nữa. Tôi sẽ mất mặt không chỉ đối với người của tôi ở mà còn trước con mắt của Tân lục địa. Ở đấy người ta không tha thứ cho những kẻ ngu ngốc đâu. Angielic cúi đầu, suy nghĩ.
- Anh đã từng định đề nghị họ đến khai khẩn một phần đất đai của anh. Tại sao bây giờ anh lại từ chối?
- Tại sao ư?..Đặt vũ khí vào tay những kẻ đã công khai tuyên bố là kẻ thù của tôi hay sao! Có gì đảm bảo là họ sẽ trung thành với tôi.
- Thế còn lợi ích của công việc mà anh giao cho họ? Hôm trước anh nói với em là ở đấy họ sẽ kiếm được nhiều tiền hơn bất cứ công việc buôn bán nào trên các hải đảo châu Mỹ. Có đúng như thế không nào?
- Đúng như thế. Nhưng ở đấy chưa có gì được thiết lập. Mọi cái đều phải tạo ra. Một hải cảng, một thành phố, một hệ thống buôn bán.
- Có phải vì thế mà anh có ý định chọn họ không? Chắc hẳn anh biết là những người Tin lành rất giỏi khi phải bám lấy những vùng đất mới. Người ta bảo em là những người Tin lành nước Anh được mệnh danh là những Người hành hương, mới đây đã xây dựng được những thành phố đẹp trên một vùng bờ biển trước đó là nơi hoang dã. Những người dân La Rôsen cũng sẽ làm được như thế.
- Tôi không chối cãi điều đó, nhưng theo tâm lý cừu thị và kỳ cục của họ, tôi có thể tiên đoán được cách ứng xử của họ sau này.
- Nhưng tâm lý ấy cũng có thể là một đảm bảo cho thành công trong tương lai. Dĩ nhiên sống hòa thuận với họ không phải dễ, nhưng họ giỏi nghề buôn bán và hơn nữa, lại gan dạ, thông minh. Chỉ nhìn cách họ vạch kế hoạch để làm chủ một con tàu lớn ba trăm tấn với hai bàn tay trắng, không vũ khí, không vàng bạc, chỉ có chút kinh nghiệm đi biển, cũng chẳng đáng phục lắm hay sao?
Giôphrây đờ Perắc phá lên cười.
- Tôi phải có một tâm hồn thật vĩ đại mới công nhận điều đó được
- Nhưng anh có thể đạt tới mọi tầm cao vĩ đại cơ mà – Nàng nói một cách nhiệt thành.
Đang đi, chàng dừng lại trước mặt nàng và nhìn nàng không chớp mắt.
Lòng ngưỡng mộ và tình gắn bó chàng đọc thấy trong đôi mắt Angielic không hề giả dối. Đấy chính là cái nhìn buổi thanh xuân khi nàng bộc lộ không dè dặt mối tình cháy bỏng trong lòng.
Chàng biết là trên trái đất này nàng chẳng biết một ai khác ngoài chàng.
Làm sao trước đây chàng có thể nghi ngờ được? Niềm vui bỗng tràn ngập lòng chàng. Chàng chỉ còn loáng thoáng nghe Angielic tiếp tục biện hộ.
- Anh Giôphrây, em có vẻ tha thứ một cách dễ dàng cho một hành động làm anh đau lòng và tác hại của nó không thể nào hàn gắn được vì đã đem lại cái chết cho các bạn bè trung thành của anh. Sự bội bạc của họ đối với anh làm em công phẫn. Tuy thế, em vẫn tiếp tục đấu tranh để dẫn đến sự sống, chứ không phải đến cái chết. Có thể mồi thù khôn nguôi. Nhưng trường hợp hiện tại không phải như thế. Tất cả chúng ta đều là những con người có thiện chí. Chúng ta chỉ là nạn nhân của một sự hiểu lầm và em cảm thấy hai lần có tội vì đã không tìm cách đánh tan nó đi.
- Bà muốn nói gì?
- Giôphrây, khi em đến tìm anh ở La Rôsen trong lúc không biết tung tích của anh và van xin anh cho họ lên tàu những con người sẽ bị bắt trong vòng vài giờ, lúc đầu anh từ chối, nhưng sau khi hỏi em về nghề nghiệp của họ, anh đã nhận lời. Như thế là anh có ý muốn đem họ đi khai khẩn. Em tin chắc là trong quyết định đó, anh không hề muốn làm hại họ, mà trái lại, đồng thời phục vụ lợi ích của anh, anh tính chuyện cho những con người bị lưu đầy ấy một dịp may hiếm có
- Quả là như thế…
- Thế thì sao anh không nói ngay cho họ biết ý định của anh? Giá có những cuộc chuyện trò thân mật, thì đã có thể tránh được sự ngờ vực bột phát anh gây ra cho họ. Nicôla Perôt bảo em là không có một ai trên thế giới này mà anh không hiểu được ngôn ngữ của họ và từ những người da đỏ đến những người làm nghề săn bắn hay những người hành hương lập nghiệp trong các thuộc địa châu Mỹ, anh đều có thể kết bạn với họ…
- Bọn La Rôsen này ngay từ đầu đã làm cho tôi hết sức căm thù và tôi muốn trả thu.
- Vì nguyên nhân nào vậy?
- Vì bà.
- Vì em?
- Đúng thế. Những lý lẽ cụ thể của bà, hôm nay làm tôi hiểu rõ mối ác cảm khiến chúng ta đối đầu với nhau ngay từ đầu. Bà có tưởng tượng được điều đó không? – Chàng sôi nổi hẳn lên, - Tôi thấy bà nhập bọn với bọn họ như một người thân. Làm sao không nghi ngờ được là có một tình nhân và tệ hại hơn, một người chồng của bà trong số những người đó? Hơn nữa, tôi phát hiện ra bà có một đứa con gái. Thế thì cha nó có ở trên tàu không? Tôi thấy bà âu yếm cúi xuống một người đàn ông bị thương mà số phận của hắn làm bà lo lắng đến mức bà không còn biết gì về tôi nữa.
- Giôphrây, ông ta vừa cứu sống em!
- Chỉ còn thiếu là bà chưa báo cáo cho tôi biết tin bà kết hôn với hắn…Tôi cố kéo bà về với tôi, trong lúc không đủ can đảm bỏ mặt nạ ra vì cảm thấy tâm hồn bà hết sức xa cách. Nhưng làm sao mà không thù ghét chúng được, cái bọn tín đồ Thanh giáo cứng nhắc và đa nghi đã từng làm bà mê say? Mọi cái ở tôi đều làm cho chúng bực tức, nhưng còn phải nói thêm nỗi ghen tức điên cuồng của Bécnơ mà bà đã làm cho si mê đến cuồng dại.
- Ai ngờ được điều đó? – Angielic rầu rĩ nói, - Một con người rất điềm đạm, rất mực thước!...°° biết trong em có vận hạn gì mà làm cho đàn ông chia rẽ nhau đến vậy?..
- Sắc đẹp của nàng Elen đã gây nên cuộc chiến tranh thành Troa
- Giôphrây, anh đừng bảo em là nguyên nhân của bao nỗi đau thương khủng khiếp vậy.
- Đàn bà là nguyên nhân gây ra những thảm họa lớn nhất, tai hại nhất, phi lý nhất. Người ta chẳng đã bảo “hãy tìm hiểu đàn bà” là gì?
Chàng nâng cằm nàng lên và nhẹ nhàng đưa tay vuốt qua mặt nàng như thể xóa đi mọi nỗi ưu phiền.
- Đàn bà cũng có khi đem lại những hạnh phúc lớn nhất. Thật ra tôi hiểu vì sao Bécnơ muốn giết tôi. Tôi tha tội cho hắn chỉ vì tôi cảm thấy hắn đã bị đánh bại, không phải vì những chiếc rìu chiến của những người da đỏ dưới quyền tôi mà vì sự lựa chọn của bà…Chừng nào tôi còn nghi ngờ về kết quả của sự lựa chọn đó thì kêu gọi lòng khoan hồng của tôi chỉ là uổng công vô ích. Đấy, đàn ông đáng giá như thế đấy, bà bạn ạ. Chẳng bao nhiêu đâu...Cho nên chúng ta hãy cố sửa chữa những lỗi lầm trong đó tôi thừa nhận là mỗi người trong chúng ta đều góp phần. Ngày mai, xuồng máy sẽ đưa tất cả hành khách lên đất liền. Manigô, Bécnơ và những người khác sẽ bị xích tay, bị canh giữ trong lúc được đưa đi theo chúng tôi. Tôi sẽ nói với họ tôi mong muốn ở họ những gì. Nếu họ chấp nhận, tôi sẽ buộc họ phải thề trung thành theo Thánh kinh…Tôi nghĩ họ sẽ không thể bất chấp một lời thề như vậy.
Chàng cầm lấy chiếc mũ để trên bàn.
- Bà đã thỏa mãn chưa?
Angielic không trả lời. Nàng không dám tin ở thắng lợi của mình. Nàng choáng váng.
Nàng đứng dậy và theo chàng ra cửa. Bất giác nàng đặt tay lên cổ tay chàng.
- Thế nếu họ không chấp thuận? Nếu anh không thuyết phục được họ? Nếu lý lẽ của họ vững hơn.
Chàng nhìn đi chỗ khác. Rồi nhún vai:
- Tôi sẽ cho họ mượn một người da đỏ dẫn đường, ngựa, xe bò và vũ khí và họ muốn đi đâu thì đi…đi cho biệt tăm…ở nơi…cho đến tận Plâymao hay Bôxtôn, nơi những người đồng đạo sẽ đón tiếp họ…