Tôi ngồi trên giường bóp chân, con ranh ấy đúng là đang điên nên đạp một cái tím cả chân tôi. Cũng còn may Tiểu Thúy kể lại cho chúng tôi nghe về tiếp diễn của chuyện sau khi chúng tôi rời đi, sự thoả mãn tinh thần tạm thời xoa dịu nỗi đau thể xác trong tôi, mỗi lần đến đoạn cao trào tôi lại đòi Tiểu Thuý thuật lại thêm lần nữa. Tôi cứ giả vờ không tin mà hỏi lại Tiểu Thúy: “Không phải thế chứ? Sắc mặt của cô ta có thật trông khó coi đến thế không?”Thực ra là tôi tin lắm chứ, nhưng vẫn muốn nghe Tiểu Thuý thuật lại sắc mặt khó coi như nuốt phải con ruồi của Lưu Dĩnh, trong lòng tôi sung sướng không tả nổi.Tứ Mao tự nhiên lên tiếng phản đối: “Chuyện chán ngắt như thế mà hai người cứ nói đi nói lại mãi, có để cho người khác ăn cơm không hả?”Tiểu Thuý nói: “Nhưng nãy giờ anh cứ ăn hết bát này đến bát khác, làm sao bọn em đợi anh ăn xong để kể chuyện tiếp được chứ”.Tuy là tôi đã giày xéo Lưu Dĩnh trong phút chốc, nhưng tôi biết lần này cô ta cũng không dễ dàng bỏ qua cho tôi đâu, ít nhất là thời gian tới tôi không thể lang thang ngoài phố làm ăn được. Đành bắt đầu đi tìm việc, còn Tứ Mao và Tiểu Thuý cũng phải di chuyển đến địa bàn xa hơn để làm ăn.Tôi nhận được bức thư hẹn phỏng vấn của một công ty quảng cáo, đó là công ty trước kia tôi đã nộp hồ sơ, tôi tìm theo địa chỉ đến công ty, một công ty trông rất hoành tráng, tôi hơi thất vọng một chút, vì công ty càng to cơ hội của tôi càng nhỏ.Tại đại sảnh của công ty có rất nhiều người, tôi chán ngán tột độ, sao mỗi công việc tạp vụ mà nhiều người đến tranh giành thế cơ chứ?Cuối cùng cũng thấy gọi đến tên mình, một cô gái trang điểm loè loẹt đọc tờ danh sách: “Trương Tiểu Cường, vào phỏng vấn”.Tôi Thấy có một con ruồi vừa bay qua người cô ta bỗng lảo đảo rơi xuống đất, tôi đoán nó bị ngạt thở vì mùi nước hoa của cô gái kia.Phỏng vấn tôi là một người phụ nữ to béo.Tôi chẳng hiểu sao cuộc đời tôi lại gắn liền với nhiều bác béo đến thế, bác này, chị Trần, mẹ tôi cũng thế.“Có kinh nghiệm làm việc không?” Bác béo hỏi tôi.Tôi hơi do dự, thật ra tôi có chút thâm niên công tác nhưng không biết nên kể thế nào với bác.Tôi nói: “Cháu cũng mới bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời, cũng chưa làm một công việc nào có tính chuyên nghiệp cao, nhưng từ nhỏ cháu đã phụ giúp bố mẹ nên cũng tích luỹ được chút ít kinh nghiệm làm việc”.Bác béo lại hỏi tôi: “Có kinh nghiệm làm việc trong lĩnh vực nào? Nói tôi nghe xem”.Tôi nói: “Hồi còn nhỏ, mẹ cháu thỉnh thoảng nghiên cứu về xung kích và động lực học, cháu có phụ giúp mẹ làm thí nghiệm”.Bác béo hỏi: “Mẹ cậu là nhà vật lý?”Tôi khiêm tốn nói: “Cũng không hẳn vậy, đó chỉ là sở thích ngoài lề thôi ạ”.Mẹ tôi thường xuyên nghiên cứu quỹ đạo vận động của xe, bà có thể đoán biết được lúc nào lao ra là hợp lý nhất, bà thường dừng lại ở điểm cách cái xe 1mm, nên tất nhiên sẽ bị tông vào, nhưng không bao giờ bị nguy hiểm đến tính mạng.Tôi tiếp tục: “Sau này, cháu cũng có chút ít kinh nghiệm về truyền thông, quảng cáo”.Bác béo hỏi: “Là báo hay truyền hình?”Tôi trả lời: “Đều không phải ạ, chỉ là chút kinh nghiệm ở loại hình nhỏ”.Tôi thường vắt vẻo dưới căn gác của dì Quế Hoa, nhìn thấy người đàn ông nào đang đứng băn khoăn do dự tôi lập tức gọi dì: “Dì Quế Hoa, có khách!”. Và dì Quế Hoa sẽ lập tức lao ra, lôi tọt người đàn ông đó vào nhà. Tất nhiên dì sẽ không quên chia chác cho tôi chút ít.Tôi nói: “Cháu cũng đã làm một chút về lĩnh vực kinh doanh”.Lần này bác béo không hỏi, nhưng chắc chắn bác không bao giờ biết được, tôi đã bán bao cao su một tệ với cái giá năm tệ cho khách của dì Quế Hoa, lợi nhuận rất khá.Tôi nói: “Cháu đã từng làm công việc điều tra xã hội nữa”.Mẹ tôi bảo nên thu thập thông tin đời tư mật của mấy ông Chủ tịch, Bí thư của thị trấn, nếu có việc gì mà họ không chịu giúp đỡ, chúng tôi có thể nói với họ: “Ông không giúp đúng không? Ông biết tôi là người không biết giữ mồm giữ miệng rồi đấy, lát nữa tôi sẽ đứng giữa phố, cầm một cái loa và kể tất cả những bí mật xấu xa của ông cho bàn dân thiên hạ biết”.Tôi nói tiếp với bác béo: “Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cháu có làm thêm việc sáng tác văn học”.Thậm chí tôi có thể viết thư nặc danh cho chú Ba bằng tay trái, thật ra tôi viết bằng tay phải cũng không ai nhận ra, vì tôi chẳng phải nhân vật đình đám gì trong thị trấn Tam Thủy cả.Bác béo nhìn tôi rất hài lòng, đoạn nói: “Được lắm! Chúng tôi cần những người có kinh nghiệm làm việc phong phú như cậu”.Tôi thấy nực cười quá, trước đây tôi đi phỏng vấn người ta chẳng nói thế bao giờ cả.Bác béo hỏi tôi: “Đúng rồi, cậu trước kia ở đâu nhỉ?”Tôi trả lời: “Thị trấn Tam Thủy”.Bác ta đột nhiên dừng lại, đầu cúi gằm suy tư, sau đó nói với tôi bằng bộ mặt u ám: “Cậu về đợi kết quả, nếu tuyển cậu chúng tôi sẽ liên lạc lại sau”.Thái độ này tôi đã quá quen thuộc rồi, những lần trước tôi cũng đều bị từ chối như vậy, thái độ của bác béo thay đổi quá đột ngột, tôi vắt óc mà không nghĩ ra lý do vì sao.Chương 26Tôi ra khỏi tòa nhà, thấy hơi thất vọng, tôi cảm thấy mình và công việc này hình như không có duyên, tuy vậy tôi vẫn có thể chịu đựng được, đang chuẩn bị ra về, tôi chợt nghe thấy một giọng con gái rất quen thuộc gọi mình: : “Này!”Tôi ngoái lại, hóa ra là Lâm Tiểu Hân, tay xách một túi tài liệu.Cô ấy cười nói với tôi: “Gặp nhau mấy lần rồi mà mình chẳng biết tên anh là gì”.Tôi nói: “Mình là Trương Tiểu Cường”.Cô ta lại cười: “Anh đến đây làm gì vậy?”Tôi thuật lại câu chuyện cho Tiểu Hân nghe.Lại cười, cảm giác thân quen lại trỗi dậy, tôi nghệt mặt ra nhìn Tiểu Hân, nhìn đến nỗi khiến cô ấy thấy bối rối.Cô ấy khẽ kêu tên tôi: “Tiểu Cường! Tiểu Cường!”Tôi chợt nhớ ra hình như nụ cười này tôi đã gặp ở đâu, tuy nhiên là…Tôi cười lắc đầu, sao có thể như vậy được chứ.Tôi rất bất ngờ nhận được tin báo trúng tuyển của công ty quảng cáo nọ, họ còn cẩn thận gọi điện đến chỗ chị Trần thông báo cho tôi biết.Chị Trần cũng vui ra mặt vì từ nay có thể thu tiền phòng dễ dàng hơn.Tôi gặp lại bác béo, lần này bác nói với tôi: “Công ty đã quyết định tuyển dụng cậu, nhưng ngày mai cậu phải tham gia khám sức khoẻ đối với nhân viên mới của công ty, nếu kiểm tra đạt yêu cầu mới được chính thức đi làm. Sáu giờ sáng mai cậu đến bệnh viện Nhân Dân, chúng tôi sẽ cho người ở đó đợi cậu.”Sáng hôm sau, tôi đến bênh viện Nhân Dân như đã hẹn, tôi ngưỡng mộ nhìn cánh cổng nguy nga, tòa nhà cao vời vợi, tôi phải cố gắng kiềm chế sự xúc động trong mình, từ ngày biết nghĩ đến giờ, tôi chưa một lần bước chân đến nơi nào như nơi này.Hồi bé đi cùng mẹ, tôi đã có dịp qua đây, lúc đó tôi rất muốn vào trong chơi, mẹ nói: “Tiểu Cường ngoan nào, đây là chỗ chơi của người giàu có, người nghèo và chó đều không được vào, đợi sau này mẹ có tiền, mẹ sẽ dẫn con vào đó chơi thoải mái”. Chúng tôi mãi vẫn chưa giàu, và tôi vẫn chưa có cơ hội vào đây.Từ nhỏ tôi đã có một thái độ thèm muốn đối với bệnh viện, năm tôi 19, con gái chú Lâm âm thầm kén chồng, thanh niên trong thị trấn tranh nhau sứt đầu mẻ trán, chẳng phải vì Lâm cô nương sắc nước hương trời, mà vì cô ta có một công việc tốt. Cô ta làm việc trong trạm hiến máu của thị trấn, chỉ cần ngày nào cũng đem máu ra bán với giá cao là ổn. Ngày đó tôi cũng ra ứng cử, nhưng cạnh tranh khốc liệt quá, nên vòng sơ tuyển tôi cũng không vào được.Kiểm tra sức khoẻ rất nhanh, bác sĩ chỉ nhìn ngó mà không khám gì cả, cứ nộp tiền là xong, kết quả thế nào họ chả quan tâm.Ngày hôm sau công ty gọi tôi chính thức đi làm, đồng chí phụ trách đưa tôi đi kiểm tra thông báo kết quả cho tôi.Anh ta nói: “Sức khoẻ anh hoàn toàn bình thường”.Khà khà, thật ra không hỏi tôi cũng thừa biết kết quả, từ nhỏ sức khoẻ của tôi đã cực tốt, chẳng bệnh chẳng tật bao giờ, bà Đồng ở thị trấn còn nói tôi sẽ sống thọ lắm.Năm đó tôi ăn trộm một con gà nhà bà Đồng, bà ấy đuổi tôi khắp mấy cánh đồng, sau đó không lết nổi chân nữa đành đứng lại chửi: “Đồ mất dạy! Người tốt thì đoản mệnh còn quân phá hoại thì lại sống dai!”