Hồi 73
Tham Hợp Chi Chiến

    
ệnh giới nghiêm đã có hiệu lực hơn một canh giờ mà bọn Lưu Dụ vẫn chưa thu được kết quả gì.
Bến tàu tĩnh lặng như quỷ vực, phần lớn thuyền bè đang neo ở khúc sông này đều không thắp sáng mà chỉ treo phong đăng ở đầu và đuôi thuyền. Trên mặt sông đen như mực, những ngọn đăng quang phảng phất tựa tinh tú trên trời rơi xuống thế gian.
Đợi một đội tuần quân đi qua, Tống Bi Phong nói: "Bọn ta cũng nên về thôi!"
Lưu Dụ toan phụ họa thì Đồ Phụng Tam đã lên tiếng: "Hai người nhìn kìa."
Họ nhìn theo tay gã thấy ở mái ngói của một tòa kiến trúc cạnh bờ phía thượng du có ánh đèn lúc sáng lúc tắt thật nhanh, liên tục lóe sáng ba lần rồi tắt ngấm vào đêm đen, cách chỗ họ đang ẩn nấp hơn hai ngàn bộ.
Tống Bi Phong chấn động: "Bọn ta lại xem sao."
Đồ Phụng Tam: "Không có kết quả gì đâu, những chuyện thế này chỉ dựa vào vận khí. Đối phương nhắm vào một chiếc thuyền trên sông truyền tin, có lẽ muốn bên kia cho thuyền sang đón, nhưng chỗ lên thuyền đã thỏa thuận trước rồi, chắc chắn sẽ không ở gần nơi phát ra tín hiệu. Và người phát tin đã ẩn vào chỗ kín, nếu bọn ta cứ tùy tiện đến xem sẽ bị đối phương phát hiện trước."
Lưu Dụ: "Hiện giờ bọn ta phải làm gì đây?"
Đồ Phụng Tam tự tin: "Chỗ thích hợp để lên thuyền nhất là chỗ đông thuyền đậu nhất, như thế nếu bị người theo dõi sẽ dễ bỏ rơi chúng."
Tống Bi Phong bội phục: "Như thế phải là bến tàu ở hạ du cách đây nửa dặm, đó cũng là sở tại của quan giám sát sông ngòi."
Đồ Phụng Tam cười: "Tuy không đúng nhưng cũng không xa, bọn ta đi thôi!"
Ba người men theo bờ cẩn thận tiến tới, càng đến gần bến tàu, càng gặp nhiều đợt tuần binh hơn, chứng tỏ Tư Mã Đạo Tử đã đặc biệt để ý phòng bị khoảng sông tiếp cận với hoàng thành. Trên sông lúc nào cũng có thuyền thủy binh tới lui như con thoi, thuyền nào vi phạm lệnh giới nghiêm vào lúc tối mà vẫn còn đi lại đều bị trừng phạt nặng nề. Vì thế chỉ cần có thuyền nào di chuyển trên sông, khẳng định không thể giấu được ba người đang tìm kiếm.
Đồ Phụng Tam đi trước đến một khoảng rào tre, bên trong rào chứa đầy gỗ chưa kịp mang vào trong thành, không hiểu của vị quyền quý nào muốn xây dựng với số lượng cây gỗ nhiều vậy, hắn nói: "Đây cũng được! Đợi không được thỏ thì chỉ trách vận khí bọn ta tối nay quá tệ mà thôi!"
Tống Bi Phong vui vẻ: "Nếu tiểu Dụ thật sự là 'chân mệnh thiên tử', bọn ta phải gặp vận may mới đúng, chứ sao vận khí lại tệ được?"
Lưu Dụ cười khổ: "Xin các người đừng nói tới bốn chữ 'chân mệnh thiên tử' nữa, ai cũng biết là dùng để lừa người."
Đồ Phụng Tam hờ hững: "Lão ca ngươi có chỗ tiền hậu bất nhất, ta còn tưởng rằng ngươi đã xác nhận mình là chân mệnh thiên tử rồi?"
Lưu Dụ biết hắn mượn cơ hội để bày tỏ sự bất mãn về việc mình gây thêm phức tạp vì việc của Tạ Chung Tú nên im lặng không nói. Tống Bi Phong hiển nhiên biết chuyện gì xảy ra, thở dài và cũng không biết nói gì hơn.
Sau một lúc im lặng thiếu tự nhiên này, Đồ Phụng Tam áy náy lên tiếng: "Ta đã sai, Lưu gia nghĩ đến tình xưa thì ta phải ủng hộ mới đúng."
Lưu Dụ đặt tay lên vai hắn, chán nản: "Ta thật mâu thuẫn, biết rõ lo lắng sự việc kiểu này sẽ chẳng được kết quả tốt đẹp gì, nhưng lại biết nếu ta chỉ khoanh tay đứng nhìn thì trong lòng sẽ vĩnh viễn hối hận."
Tống Bi Phong lặng yên lắng nghe không chen vào cuộc đối thoại.
Đồ Phụng Tam: "Như ta đã nói, chỉ cần ngươi trở thành chủ nhân phương Nam thì chuyện của tôn tiểu thư sẽ được giải quyết dễ dàng. Hiện tại tôn tiểu thư đang bị Tư Mã Nguyên Hiển bức bách, chỉ cần bọn ta có cách khiến Tư Mã Nguyên Hiển không thể uy hiếp Tạ gia thì chuyện này có thể trì hoãn lại được."
Lưu Dụ chấn động: "Bậy quá!"
Hai người ngạc nhiên nhìn gã.
Lưu Dụ nói: "Nếu ta là Tư Mã Nguyên Hiển, khẳng định sẽ bức bách việc hôn nhân trước khi Tạ Diễm xuất chinh mà sẽ không sợ Tạ Diễm cự tuyệt, bởi một khi Tạ Diễm đã xuất chinh ai có thể thay mặt tôn tiểu thư làm chủ? Nếu Tạ Diễm có bề gì tại chiến trường thì ai biết chuyện sẽ kéo dài tới lúc nào?"
Hai người đều cảm thấy lời của Lưu Dụ có lý, cau mày không nói gì.
Đồ Phụng Tam: "Tới rồi!"
Có tiếng xé gió nổi lên, một bóng người tựa làn khói từ căn nhà cạnh bờ phóng ra, mau lẹ lướt đến ven bờ.
Ba người định thần nhìn thấy đứng tại ven bờ là một thân hình thon thả hấp dẫn, rõ ràng là một nữ nhân. Từ chỗ họ nhìn ra chỉ có thể thấy sau lưng thị.
Lưu Dụ run lên, hiển nhiên đã nhận ra đối phương là ai.
Một chiếc tiểu đĩnh từ giữa hai chiếc thuyền lớn tiến về phía nữ nhân đang đứng này.
Hai đại hán ngồi chèo ở đuôi tiểu đĩnh, còn một người đứng tại đầu tiểu đĩnh.
Đồ Phụng Tam và Tống Bi Phong tuy không biết người đứng tại đầu thuyền là ai, nhưng chỉ cần nhìn qua khí phách cũng biết đối phương là cao thủ đáng sợ.
Hai mắt Lưu Dụ sáng lên, kéo tay áo hai người ra hiệu không nên khinh cử vọng động.
Bọn họ đều không dám lên tiếng vì sợ đối phương cảnh giác.
Khi tiểu đĩnh còn cách bờ chỉ năm trượng thì nữ tử phóng lên nhắm vào đầu thuyền hạ xuống cạnh người đó.
Người đó hạ giọng: "Đã thấy hắn rồi chứ?"
Nữ tử êm ái nhẹ nhàng đáp: "May mà không nhục mệnh."
Một khi người đó lên tiếng, Đồ Phụng Tam lập tức nhận ra là Can Quy, nhất thời tinh thần chấn động.
Tiểu đĩnh mau lẹ quay đầu, trà trộn vào chỗ thuyền bè đông đúc, biến mất tung tích.
Đồ Phụng Tam thở ra một hơi: "Thiếu chút nữa là mình đã làm trò cười vì 'trúng lầm xe rỗng'!"
Tống Bi Phong ngạc nhiên: "Đó là Can Quy?"
Lưu Dụ: "Người đàn ông đúng là Can Quy, người đàn bà đúng là Nhậm yêu nữ, thật không hiểu tại sao bọn họ lại ở cùng một chỗ?"
Đồ Phụng Tam lẩm bẩm: "Nhậm yêu nữ! Nhậm yêu nữ! Ồ! Lần này thật không hay chút nào!"
Đến phiên hai người không rõ nên giương mắt nhìn hắn.
Sắc mặt Đồ Phụng Tam biến thành thật khó coi, toan lên tiếng thì ba người chợt có cảm giác.
Bọn họ lần này hoàn toàn thiếu chuẩn bị vì lo nhìn về phía thuyền của Nhâm Thanh Thị, nên trong lòng không khỏi phát lạnh. Thân pháp của Nhậm Thanh Thị đã giống như làn khói, còn người này thì giống như tới từ hư vô, bỗng dưng xuất hiện không chút tung tích, và toàn thân y lại toát ra một loại tà khí.
Người này mặc y phục đạo nhân, nhìn ra mặt sông, lẩm bẩm: "Thật cổ quái!"
Ba người tĩnh lặng, không dám cử động.
Đạo nhân nhìn một lúc rồi bay lui lại, cách bờ hơn mười trượng, vụt bay bỗng lên và xoay mình, phóng vào vùng tối đen nơi xa xa biến mất.
Tống Bi Phong hít một hơi khí lạnh: "Yêu đạo phương nào lại lợi hại như vậy? Nếu không phải ta đã gặp qua Tôn Ân thì đã khẳng định đó là lão."
Lưu Dụ hoảng sợ: "Y chính là Lư Tuần, đại đệ tử của Tôn Ân. Thân thủ của y vượt hơn trước đây rất nhiều, thật khó tin. Y đến Kiến Khang làm gì chứ?"
Đồ Phụng Tam trầm giọng: "Y muốn giết ngươi."
Lưu Dụ nghe nói ngẩn người ra.
Tống Bi Phong hỏi Đồ Phụng Tam: "Vừa rồi tại sao ngươi kêu lên 'không hay'?
Đồ Phụng Tam: "Tâm tư ta hơi có chút rối loạn, trở về Quy Thiện tự sẽ nói sau."
Gió lạnh tàn phá trên mặt đất. Bầu trời thật thấp đầy mây đen lớp lớp che phủ, trời đất tựa như bị sự đen tối mờ mịt nuốt chửng. Suốt đêm chịu gió thổi, ngay cả với thể chất của Yến Phi lẫn Thác Bạt Khuê cũng cảm thấy sự đau khổ của gió lạnh thấu xương.
Hai người ngồi tại ven rừng, cách Tham Hợp hồ hai ngàn bộ, chăm chú nhìn, chờ địch nhân tới. Toàn quân đã vào vị trí công kích đã được chọn kỹ. Chỉ cần ra lệnh là họ sẽ cưỡi khoái mã phóng ra từ bốn phương tám hướng để đồ sát, mặc sức tấn công địch nhân.
Thắng lợi đã như nằm trong lòng bàn tay.
Tin tình báo mới nhất chứng tỏ chiến thuật 'Lang Khu Phong' của Thôi Hoành đã rất thành công. Địch nhân đã bỏ xe lương, lo sợ như chó nhà tang, quân không ra quân, đào thoát về hướng Tham Hợp pha.
Thác Bạt Khuê: "Ngươi khẩn trương chứ?"
Yến Phi thản nhiên đáp: "Đương nhiên là khẩn trương."
Thác Bạt Khuê: "Ngươi khẩn trương? Ta thấy ngươi sắc mặt như đầy gió xuân, tâm tình đang vui lắm à?"
Yến Phi nghĩ thầm tâm tình ta đương nhiên rất vui, nhưng tại thời khắc này lại không muốn nói cho Thác Bạt Khuê việc mình đã mới vừa đối thoại bằng tâm linh với Kỷ Thiên Thiên. Yến Phi cười: "Tâm tình ngươi đang tệ lắm à?"
Một trận cuồng phong nổi lên làm cây nghiêng lá đổ, càng làm lạnh thêm gấp bội.
Thác Bạt Khuê: "Thừa lúc tâm tình ngươi đang vui, ta muốn nói ngươi hay một chuyện, hy vọng ngươi tha thứ cho ta."
Yến Phi kinh ngạc: "Chuyện gì lại quan trọng như vậy mà ngươi phải chờ đến lúc tâm tình ta vui vẻ mới nói?"
Thác Bạt Khuê: "Cũng không có gì, ta chuẩn bị không bắt tù binh và sẽ không nhận hàng binh."
Yến Phi ngây người ra một lúc, than: "Ta sớm đã biết ngươi như thế này, nhưng ngươi không sợ tổn hại phúc đức hay sao?"
Thác Bạt Khuê: "Bảy vạn quân tinh nhuệ của Yên quốc này nếu hoàn toàn bị tiêu diệt sẽ thay đổi sự khác biệt về binh lực giữa chúng ta và Yên quốc. Huống chi tiếp theo ta lại còn phải thừa thế đoạt lấy Bình Thành và Nhạn Môn là hai nơi quan trọng, là chỗ làm bàn đạp cho ta đuổi hươu ở Trung Nguyên. Nếu phải xử lý một số tù binh lớn thì quân ta sẽ mất đi sự cơ động tới lui như gió. Vì sự khôi phục của Đại quốc, ta không có một lựa chọn nào khác."
Yến Phi biết tính cách của hắn, một khi Thác Bạc Khuê đã sớm hạ quyết tâm thì không ai có thể thay đổi được. Điều này được đưa ra chỉ vì tôn trọng Yến Phi chàng, tuyệt không phải cùng chàng thương lượng. Nhưng Yến Phi cũng phải cố gắng hết sức mình: "Nếu những kẻ đầu hàng sẵn sàng trung thành với ngươi thì sao?"
Thác Bạt Khuê lắc đầu: "Chuyện này không thể có. Người Mộ Dung Tiên Ti tộc vĩnh viễn sẽ không trung thành với ta. Hiện tại chuyện duy nhất bọn ta phải làm là giết sạch địch nhân trước mặt. Chỉ có cách đó ta mới đủ tư cách khiêu chiến với Mộ Dung Thùy, ngươi mới có thể đoạt lại Kỷ mỹ nhân."
Yến Phi cau mày: "Ngươi có thể dùng khí giới động thủ với quân đầu hàng sao?"
Thác Bạt Khuê: "Chiến trường là một nơi khủng khiếp không thể nói lời nhân từ. Thời Xuân Thu chiến quốc, quân Triệu lợi hại không ai bằng, thường xuyên đánh bại quân Tần. Nhưng trong chiến dịch Trường Bình, tướng Tần là Bạch Khởi đã chôn sống bốn mươi vạn quân Triệu, thế lực nước Triệu từ đó đại suy, không thể kháng cự với Tần nữa. Nếu không có Bạch Khởi lần đó thì hươu vào tay ai thật khó liệu. Ta không thể không giết sạch địch nhân vì ta không có cách nào hay hơn."
Yến Phi im lặng một lát rồi bỗng nhiên nói: "Sau trận này, ta phải lập tức quay về Biên Hoang tập."
Thác Bạt Khuê bất mãn: "Ngươi không cùng ta tấn công Bình Thành và Nhạn Môn à?"
Yến Phi: "Ta vẫn sẽ cùng ngươi sánh vai tác chiến, chỉ là khác chiến tuyến. Nếu ta đoán không sai thì Mộ Dung Thùy trước khi phản kích lại ngươi sẽ thu thập Biên Hoang tập vì y không muốn có mối lo nào khác, lại khiến bọn ta không cách nào liên thủ để chống lại y."
Thác Bạt Khuê giật mình: "Có lý!"
Hắn nói tiếp: "Ta muốn yêu cầu người một chuyện."
Yến Phi cau mày: "Chuyện gì?"
Thác Bạt Khuê: "Ta muốn ngươi giết Mộ Dung Bảo cho ta."
Yến Phi lấy làm lạ: "Ngươi không muốn tận tay giết hắn sao?"
Thác Bạt Khuê: "Trong gió lạnh tối ám như thế này chỉ có ngươi mới có thể giữa chốn thiên quân vạn mã chém giết mà phân biệt ra được Mộ Dung Bảo để chặt đầu hắn. Ta rất hiểu loại người như hắn, trong tình huống thế này hắn là người đầu tiên chạy trốn. Với một số lớn cao thủ bảo hộ, hắn rất có khả năng phá vòng vây để thoát thân, lúc ấy chỉ mình ngươi có năng lực truy đuổi và đưa hắn vào tử địa. Ta phải lưu lại chiến trường để chỉ huy toàn diện, ngươi phải đáp ứng cho ta. Ngươi chỉ cần gật đầu thì hắn xem như đã chết."
Yến Phi cười khổ: "Ta sẽ làm!"
Thác Bạt Khuê nhìn về ngọn đồi phía tây của Tham Hợp pha, hai mắt sáng rỡ, giọng nói bình tĩnh gần như lãnh khốc: "Chuyện phải tới cuối cùng cũng đã tới rồi."
Yến Phi đã sớm thấy những điểm hỏa quang xuất hiện ở đỉnh đồi, chớp chớp trong gió, nổi bật trong bóng tối ám mờ mịt. Đây là Mộ Dung Bảo ra hiệu lệnh cho chiến sĩ thủ hạ hiển lộ vị trí ở Tham Hợp pha.
Trong đêm đen tối ám, gió lạnh hú gào, muốn tìm hiểu tình hình xung quanh phải chờ bình minh mới tiến hành được, bất quá lúc ấy đã muộn sẽ không còn cơ hội.
Yến Phi vận công lên hai mắt, chỉ thấy lớp lớp kỵ binh địch nhân vượt qua đỉnh đồi phóng xuống dốc dài, tụ tập tại khu đất trống ở bờ Bắc của hồ Tham Hợp, người ngựa mệt mỏi chịu không nổi, binh sĩ xuống ngựa nằm ngổn ngang trên mặt cỏ, ngựa thì đến bờ hồ uống nước. Ai không biết nhìn qua sẽ chỉ cho là một đám mã tặc vô kỷ luật mà không hề nghĩ tới đó tinh binh của nước Đại Yên.
Thác Bạt Khuê kề tai chàng nói: "Mộ Dung Bảo và tướng lĩnh của hắn có lẽ đang ở tại đỉnh đồi để xem xét toàn cục."
Yến Phi cảm thấy bất nhẫn, đây thật ra không phải là một trận chiến mà là một cuộc giết chóc tàn nhẫn khủng khiếp. Trước khi địch nhân khôi phục lại đấu chí và thể lực họ hoàn toàn không có sức phản kháng. Mà tình trạng này đúng là hoàn cảnh chính họ tạo ra.
Hai người kiên nhẫn đợi, không đến nửa thời thần thì bờ Bắc của hồ Tham Hợp đã tập hợp được hơn năm vạn quân Yên, quân lính tràn khắp đồi vẫn còn lục tục kéo tới. Trong gió thổi lạnh buốt, thể lực địch nhân không ngừng giảm sút thay vì dần dần khôi phục lại. Gần hồ được dựng lên mấy trăm doanh trướng cho quân Yên đến nghỉ ngơi.
Ngoại trừ ánh lửa trên đồi thì trong trận địch không thấy một điểm hỏa quang. Trong thế gió mạnh thế này ngay cả chuyện nổi lửa địch nhân cũng không làm nổi.
Thác Bạt Khuê hạ giọng: "Đến lúc rồi!" Hắn nhổm lên, hướng về đám chiến sĩ mai phục phía sau ra lệnh.
Cánh quân bọn họ khoảng ba ngàn người, có lợi thế thượng phong của chủ lực công kích. Mệnh lệnh truyền ra, chiến sĩ ai nấy đều phóng lên lưng ngựa.
Yến Phi đứng lên theo, sớm đã có người mang hai thớt tuấn mã đến cạnh để họ lên ngựa.
Ngồi trên lưng ngựa, Yến Phi nhìn Thác Bạt Khuê, thấy vị hảo huynh đệ của mình sau lưng giắt song kích, chéo nhau nhô ra từ sau hai vai, hai mắt sáng rỡ, lưng thẳng ngồi vững như Thái sơn thật đúng là có uy thế thống trị thiên hạ. Chàng không ngăn được cảm giác kỳ dị, ngoài bìa rừng là mạng sống của bảy vạn con người lại tùy thuộc vào chỉ một câu nói của hắn. Tình thế Mộ Dung Thùy độc bộ quan ngoại, và Diêu Trường chủ tể quan nội sẽ bị trận chiến này thay đổi hoàn toàn.
Chỗ của bọn họ là khu rừng rậm tại Đông Bắc của Tham Hợp pha, địch nhân ở cuối gió, nên thuận chiều gió cho việc phóng ngựa tới chém giết. Tình huống giống như sự lợi hại của thượng du và hạ du trong một trận thủy chiến.
Tia nắng đầu tiên của rạng đông vừa ló dạng sau một đêm dài ở chân trời. Quân địch vẫn không ngừng đến bờ Bắc của Tham Hợp hồ. Sự tối ám mờ mịt bắt đầu sáng dần.
Thác Bạt Khuê gầm lên giận dữ: "Đi!"
Gã phóng ngựa ra khỏi rừng, nhắm trận tuyến địch phóng tới, Yến Phi cấp tốc theo sau, kỵ sĩ từ phía sau khắp rừng phóng ra, chỉ cách địch nhân hơn ngàn bộ, tựa như sóng dữ cuốn tới. Vó ngựa phá tan sự hòa bình của Tham Hợp hồ, địch nhân bị kinh động tỉnh giấc, nhưng đã không kịp lập trận đối phó nữa.
Đồng thời, ba đội quân do Trường Tôn Tung, Thúc Tôn Phổ và Trương Cổn chỉ huy cũng từ nơi mai phục lộ diện, từ ba phía bắc, đông và tây bắc tiến tới trận tuyến địch nhân mà chém giết.
Nhất thời tiếng kêu 'giết' chấn động màng nhĩ và tiếng vó ngựa vang động khắp nơi.
Địch nhân chưa đánh đã loạn, hoảng sợ đã từ Tham Hợp pha như thủy triều rút về tràn bờ, người chạy ngựa trốn, chẳng còn chút gì giống một đạo quân.
Thác Bạt Khuê điên cuồng hét vang: "Thác Bạc Khuê và Yến Phi tới đây."
Thanh âm theo gió đưa vào trận tuyến địch nhân, đồng thời rút đoản kích dài bốn thước hai phân uy chấn phương Bắc từ sau lưng ra, vung ra trước đón lấy kẻ địch liều mạng xông tới, dở hổng cả người lẫn binh khí lên trời, mở màn cho cuộc chiến.
Điệp Luyến Hoa của Yến Phi bay vào tay, địch nhân từ phía trước tràn lại, chàng chém đông giết tây, không để bị bọn họ ngăn trở chút nào.
Ba ngàn chiến sĩ khí thế như mống trời, như thể chẻ tre tiến thẳng vào tâm tạng của địch nhân đang tụ tập, chỉ một mực tha hồ giết chóc quân địch không thành hàng ngũ, làm địch nhân chỉ còn cách bỏ chạy tứ tán hầu bảo toàn tính mệnh, hoàn toàn không có lực kháng cự.
Lần đột tập sáng nay là một kế hoạch đã được chuẩn bị rất chu đáo, một khi phát động là bức địch nhân vào tử địa không để sót. Đội quân do Thác Bạt Khuê chỉ huy gần địch nhất, trước hết dùng chiến thuật mã đội lấy nhanh đánh chậm, như sấm sét vạn quân làm địch nhân tan vỡ, sau đó ba đội quân kia sẽ ùn ùn tràn tới, rượt theo địch nhân trốn chạy để mặc tình chém giết, không để ai sống sót thoát khỏi.
Địch nhân sớm đã thành một đám hỗn loạn, ai cũng chỉ lo cho thân mình, nhưng cánh quân của Thác Bạt Khuê và Yến Phi chỉ huy vẫn giữ đội hình hoàn chỉnh ngay cả trong hoàn cảnh chém giết giữa quân địch. So với địch nhân hỗn loạn như cát rời đã thấy rõ thế mạnh yếu của đôi bên.
Việc thắng bại đã rõ, chỉ còn xem giết được nhiều ít thế nào thôi.
Nhân số của chiến sĩ Thác Bạt tộc nhiều hơn gấp ba, Yên binh lại đã hoàn toàn mất sức chống cự nên ba đạo quân do bọn Trường Tôn Tung suất lĩnh tái nhập vào cuộc chiến, trông tựa như sóng dữ phủ lấy địch nhân. Trời đất vũ trụ bị đảo lộn, thiên sắc cũng nhạt nhòa theo, chiến trường như không còn ánh sáng. Trong trận này, số chiến sĩ chết trận nhiều đến độ máu chảy ngập thây trên cánh đồng cạnh hồ. Vó ngựa giẫm bừa làm cả trăm người đồng loạt ngã xuống, khiến bờ hồ bình nhật vốn an tường biến thành một nơi chém giết tràn lan. Nơi nơi đều tràn ngập tiếng kêu khóc và tiếng rú thảm trước khi bị giết, sự thảm thiết vượt quá khả năng diễn tả của ngôn ngữ.
Đường sống duy nhất có lẽ là Tham Hợp hồ mỹ lệ, từng đoàn từng đoàn địch nhân quăng hết khí giới áo giáp, phóng xuống nước hồ băng giá.
Thác bạt Khuê chém gục một địch nhân, gọi Yến Phi: "Tiểu Bảo chắc đã trốn!"
Yến Phi nhớ lại thỉnh cầu của Thác Bạt Khuê, nhìn về phía đỉnh đồi. Sườn đồi phủ đầy xác chết cao ngất, một toán quân khoảng vài trăm địch nhân đang nhắm về phía bắc phá vòng vây.
Lúc này tiếng chém giết từ phía bên kia đồi truyền lại, chắc là binh lính truy đuổi của Thôi Hoành và Trưởng Tôn Đạo Sinh đang kéo đến, bởi vậy Mộ Dung Bảo không dám ở lại quyết chiến.
Yến Phi ngấm ngầm thở dài, từ lưng ngựa bay vọt lên không, nhắm hướng Mộ Dung Bảo phóng tới.