Chương Hai Mươi Bốn
Những Rắc Rối Của Cuộc Ðời

     hoảng từ giữa tháng sáu đến tháng mười hai năm 1999 là thời gian bệnh trạng của anh tạm xem như ổn định mặc dù anh rất yếu và dễ bị mệt vì chất Chemo trong người vẫn thường hoành hành cơ thể của anh. Tôi bắt đầu đi làm việc ban ngày trở lại.
Thông thường thì tôi phải có mặt ở sở lúc 8 giờ30 sáng như tất cả mọi người. Nhưng vì tôi may mắn làm việc với một công ty rất tốt và giới điều hành rất rộng lượng bao dung nên giờ giấc làm việc của tôi tương đối khá uyển chuyển. Hơn nữa, tôi là tham vấn điện toán bằng khế ước chứ không phải là nhân viên thực thụ của họ nên tôi đi làm trễ về sớm cũng dễ dàng. Không ai thắc mắc, miễn sao công việc đừng bị đình trệ và xong việc thì thôi.
Mỗi buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm, để xay wheat grass cho anh uống. Luộc bánh phở tươi cho anh, hâm nóng nước lèo, sắp xếp tôm, gà, bầy biện tươm tất muỗng đĩa khăn ăn rồi tôi kéo cái ghế của anh ra, để sẵn cho anh vào ngồi.
Anh ăn sáng khoảng chín giờ hơn. Tôi không ăn sáng, nên đem cà rốt mà tôi đã rửa thật kỹ tối hôm qua ra xay lấy nước cho anh uống, và hâm thuốc bắc để sẵn ở bàn ăn để cho anh uống. Tôi rửa chén bát, dọn dẹp chung quanh chỗ anh nằm cho thật gọn trước khi đi làm vì muốn cho anh được an toàn không vướng víu vào vật gì khi di chuyển trong nhà. Nếu có cần vào bếp thì bếp cũng sẽ rộng rãi sạch sẽ cho anh nấu nướng.
Xong xuôi rồi, tôi lại lo cho buổi cơm trưa của anh. Tôi lại sắp đặt bàn ăn một lần nữa. Thức ăn tôi múc sẵn ra tô, hay đĩa, đậy nắp lại cẩn thận, bỏ vào tủ lạnh, anh chỉ việc lấy ra để vào microwave hâm nóng lại trước khi ăn.
Tôi giúp anh những công việc lặt vặt khác rồi lên phòng thay y phục đi làm. Tôi thường đến sở khoảng sau 10 giờ mỗi buổi sáng.
Vào buổi chiều, nếu có đi bác sĩ thì thường chúng tôi hẹn khoảng 4 giờ. Tôi rời sở làm khoảng 2 giờ 45 hay 3 giờ chiều, để tránh nạn kẹt xe trên xa lộ. Về đến nhà, tôi hối hả chạy vào giúp anh thay quần áo nếu anh chưa thay kịp, tôi phụ anh mang vớ, giầy vào, rồi lại hối hả đưa anh ra xe để vào nhà thương cho đúng hẹn với bác sĩ. Nhưng lần nào cũng như lần nào, chúng tôi phải đợi gần một tiếng đồng hồ mới được gọi tên. Mặc dù họ bảo cái hẹn với chúng tôi là cái hẹn cuối ngày của bác sĩ và chúng tôi sẽ không phải chờ đợi lâu.
Có một lần, khi thấy anh có vẻ mệt mỏi, có lẽ anh cảm thấy yếu trong người vì ngồi chờ quá lâu, nhanh như thoắt, tôi lướt đi nhanh vào phòng mạch của bác sĩ của anh, may mắn cho tôi, các cô y tá không thấy tôi vào để cản lại, tôi bắt gặp ông bác sĩ đang nói chuyện trong điện thoại mà vừa thoáng nghe qua, tôi biết là ông đã ở trên đường giây này khá lâu. Ông ngừng nói điện thoại khi thấy tôi.
- Thưa bác sĩ tôi xin lỗi ông, tôi bắt buộc phải làm gián đoạn ông, nhưng chồng tôi đã chờ ông từ 4 giờ đến bây giờ và tôi cũng đã hối hả rời sở làm thật sớm để đến đúng hẹn với ông. Anh ấy không được khỏe trong người, xin ông cố gắng giùm chúng tôi.
Ông bác sĩ xin lỗi tôi rồi ra dấu bảo tôi đưa anh vào và từ biệt người bạn trong điện thoại.
Tôi mở cửa phòng đợi và gọi anh vào.
Anh than phiền tôi:
- Cái gì em cũng làm nhanh quá, từ từ mà làm. Khi không em chạy vô hối người ta làm chi?
- Vì em thấy anh chờ lâu, mệt mỏi, em tội nghiệp cho anh. Thì giờ anh chờ đợi ở đây, thà ở nhà cho anh nằm trên giường nghỉ có lý hơn. Thì giờ của em cũng rất quý không thua gì ông bác sĩ kia đâu anh ạ! Lần nào đưa anh đi bác sĩ em cũng phải hối hả, từ sở chạy về, rồi lại hối hả từ nhà đến đây làm mệt anh, để rồi ngồi chờ cả tiếng đồng hồ, em thấy nó phí quá! Nếu biết như vậy, thì em đã không hấp tấp lo cho anh, cứ để anh làm từ từ, vì vội vã quá không tốt cho anh đâu!
Ở phòng mạch, vị bác sĩ trẻ vui vẻ chào hỏi chúng tôi. Ông hỏi thăm bệnh tình của anh. Ông khen là anh nhìn khỏe mạnh và hồng hào. Kết quả thử máu khá tốt, hồng huyết cầu và bạch huyết cầu vẫn bình thường. Tuy nhiên, ông yêu cầu anh trở lại hôm sau để chụp hình phổi để biết kết quả xem Chemo đã giúp gì được cho lá phổi bên phải của anh hay không. Ông sẽ so sánh kết quả X-ray mới với X-ray cũ của nhà thương trước để đo lường sự chậm lại hay bành trướng của ung thư.
Tôi vội nói:
- Nhưng các ông đã đưa cho tôi các kết quả của X-ray và CAT scan của nhà thương trước và tôi đã đem tất cả về nhà rồi. Ông sẽ lấy cái gì mà so sánh?
Ông ngạc nhiên:
- Cô có giữ những kết quả ấy?
- Vâng, một trong các ông đã đưa cho tôi và bảo tôi cất giữ.
Ông lại ngạc nhiên nữa:
- Thật là lạ, cô cất để làm gì? Chúng tôi cất mới đúng chứ. Thôi, được rồi, nhờ cô đưa lại cho tôi để tôi cất, chúng tôi cần nó để so sánh.
Rồi nhìn anh, nói:
- Những gì vợ ông làm cho ông, tôi nghĩ là rất tốt. Tôi thấy ông hồi phục rất nhanh mà tôi thán phục.
Rồi quay sang tôi, ông nói:
- Những gì cô đang làm để giúp ông ấy được tốt đẹp như vậy, xin cô cứ tiếp tục.
Chúng tôi ra về và tôi hứa sẽ đem cho ông các bản X-ray và CAT scan mà tôi đang giữ để giúp ông thẩm định kết quả mới của anh.
Nhưng đó là một điều lầm lỗi cho chúng tôi, v!!!15258_29.htm!!! Đã xem 37700 lần.

Sưu tầm: danhkyvu
Nguồn: http://siphufoundation.com
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2014