Chương Mười Sáu
Những Bài Ca Cuối Cùng

    
háng Năm 1998.
Mẹ tôi qua đời sau hơn một năm bị chứng tai biến mạch máu não. Anh rất buồn vì anh thương mẹ tôi như chính mẹ của anh. Anh an ủi tôi rất nhiều và nâng đỡ tinh thần của tôi để giúp tôi vượt qua sự mất mát to lớn này. Trong mấy ngày tang chế, anh và Minh Phượng đã thay phiên nhau an ủi tôi.
Ngày chôn cất mẹ tôi, anh Sĩ Phú, vợ chồng anh Ðặng Trần Thức, vợ chồng Hoàng Trọng Thụy, vợ chồng Minh Phượng Chí Thiện và rất đông đảo những bạn hữu của gia đình chúng tôi đã đưa tiễn linh cữu của mẹ tôi đến nơi an nghĩ cuối cùng. Khi tôi bật khóc lúc sắp chia tay mẹ tôi, anh đau đớn ái ngại nhìn tôi, bùi ngùi. Khi ngước mắt nhìn anh, tôi bắt gặp đôi mắt buồn dịu vợi của anh, rất thông cảm, rồi anh đưa tay lên môi anh, gửi một nụ hôn về phía tôi rồi anh ra dấu bảo tôi hãy nín khóc. Trên đường về, anh bảo tôi:
- Thấy em khóc mà lòng anh đau như cắt. Sum hợp nào rồi cũng sẽ có lúc ly tan. Lần lượt kẻ trước người sau mà thôi em à. Nhìn các con của mẹ quây quần quấn quít bên nhau hôm nay trước mộ mẹ em, anh biết mẹ ra đi một cách ấm áp vô cùng. Một ngày nào đó khi anh ra đi, lúc lâm chung mà có em bên cạnh thì là một hạnh phúc tuyệt vời cho anh.
Không ngờ lời ao ước đó lại trở thành sự thật sau này.
Tháng Bảy năm 1998, vì một sự thúc giục vô hình nào đó rất mãnh liệt, mặc dù tôi rất bận rộn bù đầu vì công việc sở, nhưng tôi cũng không quên nhắc khéo anh về vụ thu âm cho CD May Mà Có Em. Anh cứ lần lựa mãi, sau cùng tôi phải lên tiếng cho anh biết là tôi rất buồn vì anh đã bỏ quên CD này. Anh nói:
- Anh chưa thể hát được vì bao nhiêu tình cảm trong người đã khô cạn rồi. Anh không có một chút hứng thú gì cả. Anh còn có quá nhiều chuyện phải làm.
- Nhưng tiền hòa âm anh trả quá đắt, công lao của anh và của em đã bỏ ra rất nhiều, không lẽ đến phút này anh bỏ dở cái CD đó sao?
- Bỏ thì không bỏ nhưng anh không thể nào hát được trong lúc này.
Tôi suy tính một giây phút:
- Thôi thế này, em sẽ gọi chị Mai ở phòng thu để dành chỗ cho anh, nếu ngày nào đó anh có thể hát được thì anh cho em biết để em lo liệu cho anh xuống thu.
- Ừ, thì em cứ gọi cô ấy giùm anh đi.
- Vâng, em sẽ gọi. Nhưng em chưa bao giờ thấy anh tập dượt gì cả!
- Anh không bao giờ tập trước, đến phòng thu anh hát một lần là kể như tập rồi, và lần thứ hai là hát thật.
Tôi ngạc nhiên:
- Vậy sao anh? Em tưởng ca sĩ phải tập dượt nhiều lần trước khi đi thu âm chứ?
- Anh không biết người ta ra sao, nhưng anh chưa bao giờ tập trước. Em yên trí, anh sẽ hát được ngay từ lần đầu tiên. Anh thu nhanh lắm. Chỉ cần đi hai ba lần là thu xong mười bản nhạc.
Tôi liên lạc với chị Mai để lo giờ giấc phòng thu cho anh. Nhờ tôi khéo léo khuyên lơn anh, sau cùng thì anh thu xếp trên ấy để xuống thu cho tôi vài bản nhạc.
Ðó là vào đầu tháng Tám năm 1998, phòng thu rất là bận rộn cho đến cuối năm, nhưng chị Mai rất tử tế, chị chiều chúng tôi và để dành cho anh Phú một khoảng thời gian mà anh có thể xuống thu được
Lần đầu tiên vào phòng thu, tôi rất thích thú muốn tìm hiểu xem nghệ thuật thu âm là như thế nào. Anh rất sung sướng vì tôi đi với anh đến phòng thu. Anh cho tôi biết:
- Khi anh hát mà có người ngồi bên ngoài yểm trợ tinh thần, phê bình và cho biết ý kiến thì anh rất phấn khởi, anh hát hay hơn.
Anh vào phòng thu, tôi ngồi bên ngoài phòng thu, nhắc ghế tìm một chổ ngồi để tôi có thể nhìn anh qua khung cửa kính mà anh không nhìn thấy tôi từ bên trong khi anh đang hát vì tôi muốn tránh sự ngượng ngập hay bối rối của anh, nếu có.
Ba bài ca đầu tiên anh thu là Hoài Cảm, Tình Cầm và Chiều Nay Không Có Em.
Viết đến đây, tôi phải ngừng lại để thưa với quý vị rằng, đây là những giây phút cảm động nhất, quý giá nhất mà tôi rất hân hạnh được dự kiến. Tôi rất cảm ơn anh đã cho tôi đi theo anh để được chứng kiến những giây phút mà ngàn năm tôi sẽ không quên này. Khi anh cất tiếng hát lần đầu tiên, tôi chợt cảm nhận rằng, đây là giọng hát của Sĩ Phú, không có gì thay đổi so với lúc anh còn trẻ, có điều hay hơn nữa là đằng khác. Giọng hát anh hay tuyệt vời, rất quý phái, rất trầm ấm trữ tình, không một bút mực nào tôi có thể diễn tả được. Tôi tự nghĩ lúc đó:
- Tại sao trên đời này lại có người hát hay như vậy? Tại sao anh đã ngừng hát rất lâu mà bây giờ vừa cất tiếng hát lên đã hay đến tuyệt vời như vậy?
Tôi chỉ có thể trả lời rằng giọng hát thiên phú của anh đã được Thuợng Ðế ban cho và chọn cho mỗi mình anh thôi.
Khi anh cất tiếng hát bản Tình Cầm, tôi muốn nổi da gà.
Anh luyến láy ở đoạn điệp khúc hay không thể tưởng, rất mùi nhưng không thiếu sự quý phái trong cái luyến láy đó.
Linh, người chuyên viên thu âm cho anh, cũng phải khen là anh hát bản nhạc hay một cách tuyệt vời.
Ðối với tôi, đấy là một kinh nghiệm thật quý, là những giây phút quý báu bằng vàng trong đời, tôi chỉ biết trố mắt ra mà nhìn anh hát mà thôi.
Khi tôi nói chuyện với anh và Linh sau giờ thu, tôi ngợi khen hết lòng tiếng hát của anh, cả hai đều nói rằng trong phòng thu âm, lúc nào âm thanh cũng hay như vậy vì phòng thu rất kín và âm thanh lúc nào cũng rất tốt. Nhưng khi sang qua sớt lại, mix, mastering, rồi cuối cùng vào CD thì sẽ không thể nào giữ được hoàn toàn âm thanh tuyệt vời như hồi lúc ở phòng thu nhất là khi mix, người ta có thể làm cho giọng hát khác đi. Tôi ngạc nhiên hỏi:
- Theo lẽ sau khi hoàn tất phần kỹ thuật thì nó phải hay hơn chứ làm sao không hay hơn?
Không ai buồn trả lời tôi, họ tiếp tục làm việc.
Anh tiếp tục thu âm nốt bản Chiều Nay Không Có Em.
Gần ba tuần sau khi anh thu ba bản nhạc đầu, anh trở xuống quận Cam để thu nốt những bản còn lại. Bản nhạc Suối Mơ là bản nhạc mà tôi gọi giọng hát của anh là giọng hát của thiên thần, của suối mát, của tình yêu. Vì chỉ có thiên thần thì mới hát hay xuất thần như vậy. Tôi rất thích bản nhạc này lúc anh hát ở phòng thu, nhưng trên CD, bản Nhạt Nhòa và Cô Ðơn là hai bản nhạc mà tôi thích nhất.
Khi anh sắp sửa thu âm 2 bản nhạc Còn Một Chút Gì Ðể Nhớ, và Bây Giờ Tháng Mấy anh rủ tôi vào ngồi trong phòng thu âm với anh. Anh kiếm một cái ghế cho tôi ngồi, bảo tôi giữ yên lặng hoàn toàn.
Anh uống một hớp nước và nói với tôi trước khi mang máy nghe vào:
- Ðây là lần đầu tiên trong đời mà anh đem em vào phòng thu với anh. Chưa từng bao giờ có ai đi theo anh để nhìn anh thu âm và yểm trợ tinh thần anh cả, em là người đầu tiên và duy nhất. Nhưng em hãy ráng đừng gây ra tiếng động nhé!
Anh có vẻ sung sướng và hãnh diện lắm. Nhìn tôi như muốn nói lời cảm ơn.
Tôi thích thú theo dõi anh hát. Anh hát một cách tự nhiên,dễ dàng và rất nhẹ nhàng. Khi anh ngừng hát để sửa một đoạn nào đó, tôi vội đi lấy nước cho anh uống. Anh cảm ơn tôi bằng cách hôn vội vào đôi mắt tôi. Rồi anh lại tiếp tục hát. Anh thả hồn vào những lời nhạc, mắt hơi liếc nhìn về phía tôi ngồi. Nét mặt anh rất tha thiết. Anh hát bằng tất cả tâm hồn và trái tim. Tôi biết anh rất hãnh diện về tôi. Anh sung sướng vì biết tôi thương anh rất nhiều và đã bỏ nhiều thì giờ săn sóc CD này. Còn riêng tôi, thì rất sung sướng và xúc động vì anh phải thương mến tôi lắm nên mới cho phép tôi ngồi chung với anh trong phòng thu lúc anh đang hát.
Ðây là một trong những kỷ niệm rất đẹp mà chúng tôi đã sống trong thời gian thực hiện CD này.
Sau này, khi cầm cái bản chính đã được mix xong, tôi mới biết ý của anh và Linh nói khi tôi khen âm thanh và giọng hát của anh trong phòng thu. Anh và tôi thất vọng rất nhiều vì giọng hát anh trong CD không thể nào hay như lúc chúng tôi nghe trong phòng thu. Tôi không còn cái giây phút hít hà khen tặng nồng nhiệt như lúc tôi nghe anh hát live ở phòng thu vì đối với tôi, những bản nhạc trong CD của anh đã mất đi rất nhiều âm thanh nguyên thủy tuyệt vời mà tôi đã hân hạnh được dự thính.
Chúng tôi nghe tới nghe lui hơn một chục lần mà cả hai đều không ai hài lòng.
- Em thấy nó như thế nào ấy, giọng của anh không được tươi sáng lắm, nó đục đục như thế nào ấy. Hoàn toàn khác xa với lúc em nghe anh hát ở phòng thu. Còn giọng hát bè của ca sĩ NH làm em thất vọng nhiều nhất. Cô ấy có một giọng hát trong sáng như thiên thần, chính vì vậy mà anh mới trả giá cao để nhờ cô ấy đến thu, nhưng không hiểu sao, trong CD này, giọng bè của cô ấy rất đục và khàn, kh&ocir!!!15258_16.htm!!! Đã xem 37686 lần.

Sưu tầm: danhkyvu
Nguồn: SI PHU FOUNDATION
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 17 tháng 11 năm 2014