Lưu Dĩnh đột nhiên chậm bước, để tôi đi trước, xem ra chị ta muốn giám sát tôi từ phía sau để tránh trường hợp tội phạm tẩu thoát, tôi cúi gằm mặt, nghĩ cách đối phó với cô cảnh sát này, một diễn viên giỏi là phải biết nhập mình vào vai diễn. Khi đến khu đô thị đông người, tôi quan sát xung quanh xem có cơ hội nào để trốn thoát không, người đông quá, xem ra tôi có chạy cũng chỉ được vài bước là bị chị ta bắt lại ngay.Tôi nghĩ ra được một mưu, đi thêm vài bước, tôi quay lại nhìn Lưu Dĩnh, chị ta giật mình dừng bước.Tôi hét lên với chị ta: “Đừng có đi!”Chị ta nhìn khắp không thấy ai xung quanh, rõ ràng tôi đang nói với chị ta, mặt chị ta rõ ràng thể hiện sự nghi ngờ.Giọng tôi không nhỏ nên người đi đường cũng để ý theo.Hai hàng nước mắt tuôn dài trên khuôn mặt tôi trông thật tội nghiệp khiến mọi người ai nấy đều xúc động, hình ảnh một người đàn ông đau khổ hiện ra.Tôi đưa tay hướng về phía Lưu Dĩnh, bàn tay run run, hàm răng tôi cũng theo đó mà lập cập, những người đứng gần tôi thậm chí có thể nghe được tiếng răng va vào nhau. Tôi thấp giọng, ánh mắt đầy tuyệt vọng, một vẻ đau khổ tột cùng. Tôi nói với Tiểu Dĩnh: “Mẹ Tiểu Minh, em đừng đi nữa!”Lưu Dĩnh một lần nữa nhìn quanh không thấy ai, chị ta nhìn tôi đầy nghi ngờ.Tôi tiếp tục nói với chị ta, giọng càng đau khổ hơn, mang theo một thông điệp khẩn cầu: “Mẹ Tiểu Minh, em đừng đi, anh biết người đàn ông đó nhiều tiền hơn anh, anh ta lái xe BMW, anh ta sống trong biệt thự sang trọng, trong nhà có kẻ hầu người hạ, đều là những cô trẻ đẹp, anh thì chẳng có gì cả, nhưng Tiểu Minh con chúng ta còn nhỏ, nó làm sao có thể dời mẹ được”.Mọi người xung quanh bắt đầu nghe ra nguồn cơn câu chuyện, hóa ra một người chồng đang cầu xin cô vợ bị kẻ nhà giàu mê hoặc quay lại với gia đình. Loại này hiếm khi gặp, phải nghe rõ đầu đuôi câu chuyện mới hiểu, và kiểu tình huống này cũng gây được sự chú ý khá hiệu quả.Tôi xì mũi một tiếng rõ to, tạo dáng vẻ không làm chủ được mình, mấy bác gái vây quanh bắt đầu cảm nhận được nỗi đau khổ của tôi, tôi tiếp tục nói, nhưng lần này hoàn toàn là nói trong nước mắt, tôi duy trì cứ ba câu nói lại sịt mũi một lần, cứ tiết tấu một lần bảy câu nói với Lưu Dĩnh: “Mẹ Tiểu Minh, anh biết ngoài trái tim chân thành dành cho em, anh chẳng mang lại được cho em được cái gì, nhưng Tiểu Minh không thể thiếu em, nó vừa tròn một tuổi, nhưng đã biết gọi mẹ rồi, mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên nó làm là gọi hai tiếng: Mẹ! mẹ!”Tôi nhìn xung quanh dò xét thái độ của người xem.Cuối cùng Lưu Dĩnh cũng đã hiểu được ý định của tôi, cô ta giận đến hai tay run lên, nhưng cũng không biết phải đối phó với tôi ra sao.Tôi lại nói: “Anh biết lúc này em đang rất dao động, vì trong sâu thẳm trái tim em hẳn vẫn còn chút tình xưa, cũng không nỡ rời xa anh và máu thịt của chúng ta, xin em hãy nghiêng về phần đứa trẻ mà ở lại!”Tôi hơi ngắt một chút rồi lại tiếp: “Mẹ Tiểu Minh, chỉ cần em ở lại, anh nguyện làm tất cả vì em, anh có thể bán máu, bán nội tạng, anh sẽ làm tất cả miễn là em đồng ý quay lại với bố con anh”.Tôi dừng lại, khán giả xung quanh đang vô cùng háo hức và tò mò, mọi người đang nghĩ bán máu, bán nội tạng đã là ghê gớm lắm rồi, lẽ nào người đàn ông đáng thương đến độ bị dồn đến bước đường cùng này vì đứa con của mình mà sẵn sàng làm cả những việc vô liêm sỉ hay sao?Gió nổi lên, từ đâu bay lại một tờ rơi quảng cáo, bay đúng trước mặt tôi, tôi nhặt lên, vùi mặt vào tờ giấy, lại bắt đầu gào lên, chú ý là tôi nói gào lên chứ không hề nói gào khóc, cái này có sự khác biệt, vì mặt tôi đã được che đi, không cần thiết phải khóc thật, nếu có ai tò mò nhìn kỹ tôi, sẽ thấy thật ra tôi đang trốn sau tờ giấy mà cười. Khi nãy khóc suốt thế giờ cũng phải giải lao tí chứ.Tôi giải lao xong, vo viên tờ quảng cáo ném ra đường, ai mà để ý kỹ là thấy tờ giấy còn khô nguyên, tôi đã cẩn thận hỉ mũi vào, đảm bảo không ai dám mở ra kiểm tra, nguyên tắc cẩn tắc vô áy náy trong công việc là thói quen trước nay của tôi rồi.Nước mắt lại chan chứa trên khuôn mặt, tôi nói: “Anh thậm chí có thể bán sức lao động vì em!”Mọi người xung quanh có vẻ hơi thất vọng, kể chuyện cũng giống như viết tiểu thuyết, phải có lúc thăng lúc trầm chứ không thể đoạn nào cũng đặc sắc được.Lưu Dĩnh không kiềm chế nổi, mắng ầm ầm: “Đừng có ăn nói hàm hồ!”Tôi cúi đầu bất lực nói: “Anh biết là anh đang nói linh tinh, anh không thể và không biết làm thế nào để ngăn bước em đến với người đàn ông kia, anh chỉ còn biết cầu xin em hãy nghĩ cho Tiểu Minh của chúng ta”.Tôi thấy nắm đấm trong tay Lưu Dĩnh đã gồng lên, xem ra sắp không nhịn được mà xuất chưởng đây, tôi bắt đầu thấy lo lắng, chị ta tốt nghiệp từ trường cảnh sát, về mặt lý thuyết mà nói thì hẳn chị ta phải biết chút võ vẽ, còn tôi chỉ là thằng mồm miệng đỡ chân tay.Tôi chuẩn bị nói tiếp, đến nước này chỉ còn biết dựa vào sự ủng hộ của quần chúng.Tôi vừa há miệng chưa kịp nói gì, Lưu Dĩnh không nhẫn nhịn nổi thét lên một tiếng “A”.Chị ta xắn tay áo, chuẩn bị xông lên cho tôi bài học, tôi sợ quá lùi lại đằng sau.Cũng may có mấy người từ nãy đứng nghe chuyện thấy phẫn nộ nên đã chặn đứng mụ đàn bà vũ phu lại, tôi nhận được sự ủng hộ từ khán giả, gan lại to hơn trước.Tôi nói: “Mẹ Tiểu Minh, em muốn đánh anh thì cứ đánh đi, anh biết sau mỗi lần đánh đập anh, em đều cảm thấy rất sảng khoái, vì Tiểu Minh của chúng ta, anh có thể chịu đựng tất cả”.Khán giả đồng thanh kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc “trời”, thêm tình tiết gay cấn cho câu chuyện khiến mọi người càng không thể rời đi được.Chương 24Một vở diễn thành công hay thất bại phải xem xem khán giả bỏ đi hay càng ngày càng kéo đến đông. Và tôi rõ ràng đã rất thành công, người xem càng ngày càng vây quanh đông hơn. Khi diễn xuất phải chú ý rất nhiều điểm:Một là: Phải có một chủ đề hấp dẫn, dựa trên giới tính, tuổi tác của người xem mà xây dựng nội dung.Ví dụ phụ nữ thì thích nhất là trò bói toán, lúc đó phải thiết kế nên một mối tình tay ba để thoả mãn họ.Đàn ông thích chuyện tình cảm thì phải tạo được những tình tiết kích động trí tưởng tượng của họ.Người già giàu lòng cảm thông, câu chuyện vợ nhẫn tâm bỏ chồng là hợp lý nhất.Hai là: Giọng nói cần có sức truyền cảm.Phải ôn hòa, để người nghe cảm nhận như đang thưởng thức giọng nói nhẹ như gió xuân của bạn.Đừng quên những chi tiết tình cảm thăng trầm trong từng tiết tấu, để tình cảm khán giả cũng biến động theo từng lời miêu tả của bạn.Phải có tính đột phá, nếu phát hiện ra có khán giả kém tập trung, lập tức phải thức tỉnh anh ta, không thể để anh ta làm ảnh hưởng đến tinh thần của người khác.Phải nói tiếng phổ thông, đừng dùng tiếng địa phương, nếu không sẽ mất đi sự ủng hộ của một bộ phận quần chúng.Ba là: Không ngừng thêm mắm thêm muối cho các tình tiết.Đừng bám mãi nội dung cốt truyện, khi người ta đã hiểu ngọn nguồn câu chuyện rồi, thì chắc chắn độ hứng thú của họ đối với câu chuyện của bạn sẽ giảm nhiều, phải thêm thắt nhiều tình tiết lôi kéo sự quan tâm của khán giả, tốt nhất là những thông tin có tính bí mật, những thứ tận đáy lòng người là tà ác nhất, bẩn thỉu nhất, vô liêm sỉ nhất.Lưu Dĩnh giận đến tái mặt rồi, cứ cố gắng giải thích với mọi người xung quanh, nhưng một phụ nữ hám danh hám lợi mà bỏ rơi chồng con thì lúc này sự chống chế cũng chỉ là cố đấm ăn xôi mà thôi.Lưu Dĩnh cứ định xông vào tôi thì lại bị mấy người phụ nữ thuộc phe chính nghĩa ngăn lại.Lưu Dĩnh hét lên: “Tôi là cảnh sát, cậu ta là tội phạm!”Mọi người ngây ra nhìn vào tôi, không hiểu Lưu Dĩnh nói thật hay dối.Tôi nhìn thẳng vào mắt Lưu Dĩnh, một giọt nước mắt trong veo lăn dài trên má tôi, vẽ nên một hình vòng cung rồi rơi xuống đất.Tôi nói: “Thực ra với em lúc nào anh cũng là kẻ phạm tội, lần nào em cũng thích sắm vai cảnh sát, vậy mới có tính thuyết phục, em còn thích…”Tôi dừng lại, làm bộ không thể nói tiếp điều khó nói ra, tôi lại dò xét xem phản ứng của người xem thế nào, hầu hết mọi người đều nhìn Lưu Dĩnh bằng con mắt ghen ghét, cũng có một vài ánh mắt ngưỡng mộ, còn có một người đàn ông nhìn cô đầy cảm kích, đầy xúc động, đầy thương yêu, ánh mắt tôi lướt đến đâu người ta đều lần lượt điều chỉnh thái độ của mình đến đó, đồng loạt nhìn Lưu Dĩnh đầy vẻ kỳ thị.Tôi tiếp tục: “Nhưng anh chắc chắn người đàn ông đó sẽ không bao giờ biết hi sinh tất cả cho em như anh đâu”.Trong đám đông có một phụ nữ bật khóc thảm thương, tôi ngoảnh lại, hóa ra là Tiểu Thuý, tôi thấy có cả Tứ Mao cũng đang trà trộn trong đám đông, hai đứa không biết đến từ lúc nào.Tiểu Thuý vừa khóc vừa tiến lại trước mặt Lưu Dĩnh nói: “Chị à, chị không thể tiếp tục sai lầm nữa, tôi đã từng phạm phải một sai lầm chẳng khác gì chị, giờ tôi đã đạt được cái mình muốn, nhưng lúc nào tôi cũng bị dày vò, nỗi đau ấy chẳng bao giờ lành được, chị đừng đi theo vết xe đổ của tôi!”Tiểu Thuý vừa khóc vừa quệt bàn tay đầy nước mắt nước mũi lên cái áo khoác bị kéo xộc xệch của Lưu Dĩnh.Hai hôm nay Tiểu Thuý lang thang bụi bặm, vì vậy… Thôi, không cần miêu tả quá chi tiết đến vậy!Tứ Mao khẽ chen vào ghé tai tôi nói nhỏ: “Tiểu Cường, đủ rồi, Tiểu Thuý đang đánh lạc hướng mọi người, mình nên tranh thủ chuồn thôi”.Tôi tiếp cận Lưu Dĩnh, truyền thống cao đẹp của dân tộc Trung Hoa là phép lịch sự, trước khi chia tay phải nói lời từ biệt.Tôi buồn bã ghé đầu vào tai Lưu Dĩnh, gọi bằng giọng chân tình: “Mẹ Tiểu Minh”.Tôi chắc cô ta ghê sợ đến phát ói lên rồi, vì chính tôi cũng thấy ghê không chịu nổi nữa là, nếu không phải vì mấy bác nông dân trồng ra hạt gạo quá vất vả thì tôi đã oẹ ra rồi.Tôi thầm thì bên tai Lưu Dĩnh: “Em nổi giận thế này trông lại càng đáng yêu đấy”.Tôi tiến đến gần quá, chị ta tức giận co giò đạp tôi một cái, chân tôi đau khủng khiếp.Mọi người xung quanh hết sức kinh ngạc, mụ đàn bà bạo lực này dám hành hung chồng ngay trước bàn dân thiên hạ.Tiểu Thuý nhìn tôi đầy cảm thông, bỗng hai tay ôm mặt khóc toáng lên, không biết nó còn định diễn trò gì nữa.Tiếng khóc sang sảng của Tiểu Thuý thu hút sự chú ý của hầu hết mọi người. Tứ Mao đứng đằng sau lôi tôi ra, hai thằng lủi khỏi đám đông chuồn thẳng.Từ xa tôi nhìn thấy Tiểu Thuý đang đưa bàn tay đầy nước mắt nước mũi lên mặt Lưu Dĩnh, Lưu Dĩnh ra sức né tránh, nhưng hiềm nỗi quá nhiều quần chúng đang hầm hầm phẫn nộ tóm chặt lấy chị ta.Nhưng màn diễn hào hứng ấy tôi không được xem, Tứ Mao lôi tôi đi bằng được.