ày Amie. Chúng mình phải nói chuyện.”“Vâng.”Sachs đang lái xe đến Hell’s Kitchen[51] ở Midtown Manhattan, để tìm kiếm hồ sơ vụ án mạng Frank Sarkowski. Tuy nhiên, cô đang không nghĩ về việc đó. Cô đang nghĩ về những chiếc đồng hồ tại hiện trường. Nghĩ về những khoảng thời gian trôi đi và những khoảng thời gian đứng yên một chỗ. Nghĩ về những giai đoạn mà ta muốn thời gian lao về phía trước để cứu vớt ta khỏi nỗi đau đớn ta đang trải qua. Nhưng nó chẳng bao giờ đáp ứng ta như thế. Chính những lúc đó, thời gian cứ bước lê thê, đôi khi thậm chí dừng lại tựa con tim kẻ tử tù vào giây phút thi hành án.“Chúng mình phải nói chuyện.”Amelia Sachs đang hồi tưởng một đoạn đối thoại từ những năm xưa.Nick nói: “Chuyện khá nghiêm trọng”. Đôi tình nhân đang ở trong căn hộ khu Brooklyn của Sachs. Cô mới vào lực lượng, đôi giày màu đen bóng loáng như gương. (Cha cô khuyên rằng: “Đôi giày được đánh bóng khiến người ta tôn trọng con hơn bộ quân phục được là phẳng, con yêu ạ. Hãy nhớ điều đó”. Và cô luôn luôn thực hiện theo lời cha).Tóc đen, đẹp trai, cơ bắp nở nang (anh ta có thể cũng từng làm người mẫu), Nick lúc bấy giờ là một cảnh sát. Cấp bậc cao hơn Sachs. Cô ngồi trên chiếc bàn nhỏ, chiếc bàn rất đẹp, làm bằng gỗ tếch, mua năm trước với những đồng tiền cuối cùng kiếm được từ nghề người mẫu thời trang.Đêm hôm nay, Nick phải thực hiện một đặc vụ. Anh ta mặc chiếc áo phông không tay và quần bò, đeo khẩu súng bé tí – một khẩu súng lục ổ quay – bên hông. Anh ta cần cạo râu, mặc dù Sachs thích anh ta trông bụi một chút. Kế hoạch cho đêm hôm nay là: Anh ta sẽ trở về nhà và hai người sẽ ăn bữa tối muộn. Cô có rượu vang, nến, sa lát và cá hồi, tất cả đã được dọn ra bàn, tất cả đều thật thoải mái.Mặt khác, đã nhiều đêm Nick không về nhà. Bởi vậy có thể họ sẽ để bữa tối lui lại.Có thể họ sẽ chẳng cần ăn nữa.Nhưng bây giờ thì có chuyện không ổn rồi. Có chuyện gì đó khá nghiêm trọng.Nick đang đứng trước mặt Sachs, anh ta không bị giết hay bị thương, không bị bắn gục trong lúc thi hành một đặc vụ – công việc nguy hiểm nhất đối với nghề cảnh sát. Dính dáng đến rất nhiều tiền và như thế nghĩa là có rất nhiều họng súng. Ba người bạn thân của Nick đi cùng anh ta đêm nay. Cô tự hỏi, tim thắt lại, một người đã hy sinh chăng? Cô biết cả ba người.Hay có chuyện gì khác?Anh ấy sẽ chia tay mình ư?Có thể lắm, có thể lắm… nhưng ít nhất điều này cũng đỡ tồi tệ hơn là ai đó thiệt mạng trong một cuộc đấu súng với một băng nhóm từ Tây New York.“Anh nói đi”, Sachs giục giã.“Nghe này, Amie.” Đó là biệt hiệu cha dành cho cô. Họ là hai người đàn ông duy nhất trên thế giới này được gọi cô bằng cái biệt hiệu đó. “Chuyện là…”“Hãy nói với em đi”, cô đề nghị. Amelia Sachs luôn luôn thông báo tin tức một cách thẳng thắn. Cô chờ đợi mọi người cũng hành động giống như vậy.“Em sẽ được nghe ngay bây giờ đây. Anh đã muốn nói với em trước hết. Anh đang gặp rắc rối.”Sachs nghĩ rằng cô hiểu. Nick là một chàng cao bồi, lúc nào cũng sẵn sàng rút ra khẩu súng máy MP-5 và bắn đáp trả một đối tượng. Sachs mặc dù là tay súng cừ hơn, ít nhất với một khẩu súng ngắn, vốn vẫn ngần ngại phải siết cò. (Lại là lời cha cô: “Con chẳng thể lấy lại những viên đạn”.) Cô đồ rằng đã xảy ra một cuộc đọ súng và Nick đã hạ sát ai đó – thậm chí có thể là ai đó vô tội. Được. Anh ta sẽ bị đình chỉ công tác cho tới lúc ủy ban xem xét tình huống sử dụng súng họp để quyết định liệu việc sử dụng súng lúc ấy có chính đáng hay không.Con tim Sachs hướng về phía Nick và cô đang định bảo rằng cô sẽ ở bên cạnh anh ta, rồi chúng mình sẽ vượt qua, dù có thế nào chăng nữa, nhưng anh ta đã tiếp tục: “Anh bị bắt”.“Anh…”“Sammy và anh… cả Frank… vì những vụ cướp, hàng hóa trên các xe tải. Anh bị bắt. Tình hình rất nghiêm trọng.” Giọng Nick run run. Sachs chưa bao giờ chứng kiến anh ta khóc, nhưng nghe y như chỉ vài giây nữa anh ta sẽ rơi nước mắt.“Anh bị bắt à?” Cô há hốc miệng.Nick nhìn chằm chằm xuống tấm thảm màu xanh lá cây của Sachs. “Ừ…” Bây giờ, đã bắt đầu cuộc tự thú rồi, anh ta chẳng cần lùi lại nữa. “Nhưng sự việc còn tồi tệ hơn thế.”Tồi tệ hơn? Liệu điều gì còn có thể tồi tệ hơn?“Bọn anh là những kẻ hành động. Bọn anh tự tiến hành cướp các xe tải.”“Anh muốn nói, đêm nay, anh…” Giọng Sachs bật đi.“Ôi, Amie, không phải chỉ đêm nay. Đã một năm nay rồi. Cả một năm chó chết. Bọn anh có tay trong ở các bến bãi cung cấp thông tin về những chuyến hàng hóa. Bọn anh sẽ ép xe tạt vào lề đường và… Ôi, em hiểu mà. Em chẳng cần biết chi tiết.” Nick xoa xoa khuôn mặt phờ phạc. “Bọn anh vừa nghe nói, người ta sẽ ban lệnh bắt giữ bọn anh. Ai đó đã khai bọn anh ra.”Sachs nghĩ lại những đêm Nick đi thâm nhập giới tội phạm để tóm cổ đám ăn cướp. Ít nhất mỗi tuần một lần.“Anh bị lôi kéo vào. Anh đâu có sự lựa chọn…”Cô chẳng cần phải phản ứng lại, nói rằng, có, có, có, lạy Chúa, chúng ta luôn luôn có những sự lựa chọn mà. Amelia Sachs không bao giờ tự cho phép mình bào chữa và cô là kẻ điếc trước lời bào chữa được người khác đưa ra. Tất nhiên, Nick hiểu điều này ở cô, nó là một phần của tình yêu giữa họ.Nó đã là một phần của tình yêu giữa họ.Và anh ta không cố gắng nữa.“Anh đã làm hỏng tất cả, Amie. Anh đã làm hỏng tất cả. Anh chỉ đến để nói với em.”“Anh sẽ đầu hàng?”“Anh nghĩ thế. Anh không biết anh sẽ làm gì. Mẹ kiếp.”Tê liệt, Sachs chẳng thể nghĩ được điều gì để nói nữa, không một điều gì. Cô nghĩ về những khoảng thời gian đã qua – những giờ phút ở bãi tập bắn, bắn mãi mà chẳng trúng bia, nhấm nháp rượu rum pha chanh ướp đá trong những quán bar trên đường Broadway, nằm trước cái lò sưởi cũ kỹ trong căn hộ khu Brooklyn của cô.“Người ta sẽ xem xét cuộc đời anh với một chiếc kính hiển vi, Amie ạ. Anh sẽ bảo người ta rằng em trong sạch. Anh sẽ cố gắng giữ em bên ngoài vụ việc này. Nhưng người ta sẽ đặt ra cho em rất nhiều câu hỏi.”Sachs muốn hỏi tại sao anh ta làm chuyện ấy. Anh ta có thể viện đến lý do nào? Nick lớn lên ở khu Brooklyn, một đứa trẻ dễ coi, thông minh, hoạt bát ngoài đường phố, nét đặc trưng của những đứa trẻ ở khu vực này. Anh ta từng chạy theo một đám hư hỏng, nhưng nhờ người cha mà biết suy nghĩ và từ bỏ được đám đó. Tại sao anh ta lại trượt vào lối cũ? Có phải vì cảm giác kích động khi thực hiện những trò nguy hiểm? Có phải vì tiền bạc hấp dẫn? (Bây giờ thì cô nhận ra rằng nó là một điều gì đó khác anh ta đã giấu cô).Tại sao?Nhưng Sachs không có cơ hội biết điều ấy.“Anh phải đi đây. Anh sẽ gọi cho em sau. Anh yêu em.”Nick hôn lên mái đầu im lìm của Sachs. Rồi mở cửa bước ra ngoài.Nghĩ về những khoảnh khắc bất tận ấy, cái đêm như không bao giờ đi qua, thời gian dừng lại, khi cô ngồi đăm đăm nhìn những cây nến bị đốt cháy thành những vũng sáp màu đỏ.Anh sẽ gọi cho em sau.Nhưng mãi mãi chẳng có lần nào cả.Hai đòn đó – tội của Nick và sự kết thúc mối quan hệ giữa họ – gây ra nỗi mất mát đau đớn cho Sachs, cô quyết định rời khỏi bộ phận Tuần tra. Từ bỏ công việc ấy để tìm kiếm một công việc văn phòng. Chỉ sự gặp gỡ với Lincoln Rhyme mới khiến cô thay đổi quyết định và tiếp tục mặc bộ đồng phục cảnh sát. Nhưng sự việc của Nick khắc sâu trong lòng cô cảm giác ghê tởm vĩnh viễn những cảnh sát biến chất. Đối với cô, nó là cái gì đó còn kinh khủng hơn cả những chính trị gia hay dối trá, những người vợ người chồng không chung thủy, và những đối tượng tàn nhẫn.Đấy là lý do tại sao sẽ không gì ngăn cản nổi Sachs điều tra xem liệu có phải cái đám vẫn tụ tập ở quán Thánh James thực chất là một đám cảnh sát xấu xa thuộc đồn cảnh sát khu vực 118. Và nếu đúng như thế, sẽ không gì ngăn cản nổi cô đưa những cảnh sát và đám người đã phối hợp với họ xử lý các vụ tội phạm có tổ chức ra trước pháp luật.Chiếc Camaro của cô trượt vào lề đường. Sachs quăng tấm thẻ đỗ xe dành cho nhân viên Sở Cảnh sát New York lên bảng đồng hồ chiếc Chevy và trèo ra ngoài, giận dữ đóng cánh cửa đánh sầm một cái, như thể cô đang cố gắng đóng lại cái hố đã mở ra giữa hiện tại và quá khứ rất, rất đau đớn này.