CHƯƠNG 18

     hu tạm giam của Tanner’s Corner cách văn phòng cảnh sát trường hai khối phố dài.
Sachs và Bell bước dọc theo vỉa hè nóng bỏng để đến đấy. Hai gã say rượu ốm yếu họ trông thấy khi mới tới vẫn còn ở khu trung tâm, ngồi trên chiếc ghế băng, câm lặng. Một phụ nữ gầy giơ xương, tóc chải ôm sát lấy đầu, đỗ chiếc Mercedes vào dãy đỗ xe trống không, trèo ra khỏi xe và bước vào tiệm làm móng. Chiếc xe hào nhoáng xem chừng hoàn toàn lạc lõng trong thị trấn nhỏ này. Chẳng còn ai ngoài phố. Sachs để ý thấy dăm bảy cơ sở kinh doanh từng hoạt động. Một trong số đó từng là cửa hiệu bán đồ chơi. Một manơcanh trẻ con mặc bộ đồ nỉ đã bị ánh nắng làm cho bạc màu nằm trong khung cửa sổ. Cô lại nghĩ, trẻ con ở đâu hết rồi?
Rồi Sachs trông sang bên kia đường và bắt gặp một bộ mặt đang quan sát cô từ căn phòng tối mờ mờ của quán bar Eddie. Cô nheo mắt. “Ba cái gã kia kìa?”, cô hất đầu nói.
Bell nhìn. “Culbeau và các chiến hữu của anh ta ấy à?”
“Vâng. Mấy gã thích gây chuyện. Mấy gã đã lấy khẩu súng tôi đang đeo trên người”, Sachs nói. “Một gã trong số đó. O’Sarian.”
Viên cảnh sát trưởng cau mày. “Sự việc như thế nào rồi?”
“Tôi đã lấy lại”, Sachs trả lời ngắn gọn.
“Chị có muốn tôi đưa anh ta về đồn không?”
“Không. Có điều tôi nghĩ là anh nên biết: mấy gã khó chịu vì bị tuột mất phần thưởng. Tuy nhiên, nếu anh hỏi tôi, tôi sẽ nói rằng còn hơn thế nữa kia. Mấy gã đang tìm cơ hội tấn công thằng nhãi.”
“Bọn họ và tất cả những người còn lại của thị trấn.”
Sachs nói: “Nhưng tất cả những người còn lại của thị trấn không vác những khẩu lúng đi nạp đạn đi lung tung.”
Bell tủm tỉm cười. “Ờ, dù sau thì cũng không phải tất cả những người còn lại.”
“Tôi cũng hơi tò mò muốn biết làm sao mà mấy gã tình cờ mò đến được chỗ cối xay.”
Viên cảnh sát trưởng suy nghĩ một lát. “Chị cho là Mason?”
“Vâng”, Sachs đáp.
“Giá mà tuần này anh ta đi nghỉ. Nhưng chẳng mong hòng gì được chuyện đó. Chà, chúng ta tới nơi rồi. Không giống một nhà tù lắm. Nhưng nó làm việc hiệu quả đấy.”
Họ bước vào tòa nhà một tầng xây bằng những khối bê tông. Chiếc máy điều hòa nhiệt độ kêu ì ì giữ cho căn phòng mát mẻ dễ chịu. Bell bảo Sachs bỏ súng vào két sắt. Anh ta cũng làm thế và họ bước vào phòng thẩm vấn. Anh ta đóng cánh cửa lại.
Mặc bộ đồ nỉ màu xanh da trời được phát, Garrett Hanlon ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ ép công nghiệp, đối diện với Jesse Corn. Viên cảnh sát mỉm cười chào Sachs và cô đáp lại bằng nụ cười dè dặt hơn. Rồi cô nhìn gã trai và lại bị ấn tượng vì gã trông mới buồn bã, tuyệt vọng làm sao.
Tôi sợ. Bắt hắn ngừng bắn đi!
Trên mặt và cánh tay Garrett có những vết lằn mà lúc trước chưa có. Sachs hỏi: “Da dẻ cậu bị làm sao vậy?”.
Garrett nhìn xuống cánh tay và ngượng ngập gãi gãi. “Do lá sồi độc”, gã lẩm bẩm.
Bell nói giọng tử tế: “Cậu đã nghe các quyền của cậu rồi, phải không? Cảnh sát Kerr đã đọc cậu nghe chưa?”
“Rồi.”
“Và cậu hiểu các quyền đó?”
“Tôi nghĩ thế.”
“Luật sư đang trên đường tới đây. Ông Fredericks. Ông ấy vừa rời khỏi một cuộc họp ở Elizabeth City và ông ấy sẽ sớm có mặt. Cậu không phải nói gì cho tới lúc ông ấy tới. Cậu hiểu điều ấy chứ?”
Gã trai gật đầu.
Sachs liếc nhìn tấm gương một chiều. Băn khoăn tự hỏi ai đang ở phía bên kia của tấm gương, điểu khiển máy quay video.
“Nhưng chúng tôi hy vọng cậu sẽ trò chuyện, Garrett”, Bell tiếp tục. “Chúng tôi muốn hỏi cậu một số việc thực sự quan trọng. Thứ nhất, có đúng như thế không? Mary Beth vẫn còn sống?”
“Chắc chắn cô ấy vẫn còn sống.”
“Cậu đã cưỡng hiếp cô ấy?”
“Nói chung, tôi không bao giờ làm cái việc đó”, gã trai trả lời, trong khoảnh khắc vẻ thống thiết nhường chỗ cho vẻ phẫn nộ.
“Nhưng cậu đã bắt cóc cô ấy”, Bell nói.
“Không hẳn.”
Không hẳn?”
“Cô ấy, nói chung, không hiểu rằng Bến tàu kênh Nước đen là chốn nguy hiểm. Tôi bắt buộc phải đưa cô ấy đi, nếu không cô ấy sẽ không an toàn. Vậy thôi. Tôi đã cứu cô ấy. Nói chung, đôi khi mình phải bắt buộc một người nào đó làm những việc mà người ta không muốn. Vì lợi ích của chính bản thân người ta. Và rồi thì ông biết đấy, người ta sẽ hiểu.”
“Cô ấy đang ở chỗ nào đó gần bãi biển, đúng không? Khu Bờ Ngoài, đúng không?”
Nghe điều này, Garrett chớp mắt, cặp mắt đỏ ké nhíu lại. Gã nhận ra rằng họ đã tìm thấy tấm bản đồ và đã trao đổi với Lydia. Gã nhìn xuống mặt bàn gỗ ép. Không trả lời gì cả.
“Chính xác thì cô ấy ở đâu, Garrett?”
“Tôi không nói cho ông được.”
“Con trai, cậu đang gặp rắc rối nghiêm trọng. Cậu đang phải đối diện với tội giết người đấy.”
“Tôi không giết Billy.”
“Làm sao cậu biết tôi đang định nói tới Billy?”, Bell hỏi ngay. Jesse Corn nhướn một bên lông mày với Sachs, khâm phục sự nhanh trí của sếp mình.
Garrett búng móng tay. “Cả thế giới biết Billy bị giết.” Ánh mắt láo liên của gã đảo xung quanh căn phòng, liên tục dừng lại ở Amelia Sachs. Cô chỉ chịu đựng được ánh mắt van nài này một lát rồi phải nhìn đi chỗ khác.
“Chúng tôi có dấu vân tay của cậu trên chiếc xẻng đã giết chết Billy.”
“Chiếc xẻng? Cái đã giết chết Billy ấy à?”
“Phải.”
Garrett dường như hình dung lại việc đã xảy ra. “Tôi nhớ đã nhìn thấy nó nằm dưới đất. Tôi nghĩ có lẽ là tôi đã cầm nó lên.”
“Tại sao?”
“Tôi không biết. Lúc ấy tôi không nghĩ gì cả. Tôi cảm thấy thật đáng sợ. Khi nhìn thấy Billy nằm đó, nói chung, toàn máu là máu.”
“Ờ, cậu có biết ai đã giết Billy không?”
“Gã đàn ông này. Mary Beth bảo tôi rằng cô ấy, nói chung, đang thực hiện một dự án cho nhà trường ở đó, bên bờ sông, và Billy dừng lại nói chuyện với cô ấy. Rồi gã đàn ông này xuất hiện. Gã đã bám theo Billy và bọn họ bắt đầu cãi vã và choảng nhau. Gã này chộp chiếc xẻng đập chết Billy. Rồi tôi đến và gã bỏ chạy.”
“Cậu trông thấy hắn ta?”
“Vâng, thưa ông.”
“Bọn họ cãi vã về việc gì?”, Bell hoài nghi hỏi.
“Ma túy gì đó, Mary Beth nói vậy. Nghe như là Billy đang bán ma túy cho lũ ôn con trong đội bóng bầu dục. Nói chung, các thứ thuốc chứa steroid ấy hả?”
“Ái chà”, Jesse Corn vừa nói vừa gượng cười.
“Garrett”, Bell cất lời. “Billy không dây vào ma túy. Tôi biết cậu ta. Và chúng tôi chưa bao giờ có báo cáo nào về chất steroid ở trường trung học.”
“Tôi hiểu rằng Billy Stail từng trêu chọc cậu rất nhiều”, Jesse Corn nói. “Billy và một vài cậu khác trong đội bóng.”
Sachs nghĩ như thế này thật không nên - hai cảnh sát to lớn hợp sức với nhau tấn công Garrett.
“Các cậu ấy đã giễu cợt cậu. Gọi cậu là Thằng Bọ. Cậu đã một lần đâm Billy và Billy cùng với đám bạn đã nện cậu nhừ tử.”
“Tôi không nhớ nữa.”
“Thầy Hiệu trưởng Gilmore đã cho chúng tôi biết”, Bell nói. “Họ phải gọi bảo vệ tới.”
“Có thể. Nhưng tôi không giết Billy.”
“Ed Schaeffer đã qua đời, cậu biết đấy. Ông ấy bị lũ ong bắp cày trong cái chòi săn đốt chết.”
“Tôi rất tiếc vì việc đã xảy ra. Nhưng chẳng phải lỗi tại tôi. Tôi không đặt cái tổ ong vào đấy.”
“Không phải một cái bẫy à?”
“Không, chẳng qua nó ở đấy, trong cái chòi săn. Tôi đến đấy suốt - thậm chí ngủ ở đấy - và chúng chẳng làm phiền gì tôi. Lũ ong chỉ đốt khi chúng lo sợ rằng người ta đang định phá hoại gia đình chúng.”
“Ờ, hãy cho chúng tôi biết về gã đàn ông mà cậu bảo đã giết Billy”, viên cảnh sát trưởng nói. “Cậu đã trông thấy gã ở xung quanh đây bao giờ chưa?”
“Rồi, thưa ông. Hai hay ba lần trong vòng vài năm qua. Đi bộ xuyên những cánh rừng xung quanh Bến tàu kênh Nước đen. Rồi một lần tôi trông thấy gã gần trường học.”
“Da trắng hay da đen?”
“Da trắng. Và gã thuộc loạ!!!15568_18.htm!!! Đã xem 31986 lần.

Đánh máy: huyenha58, cockroach, cytotoxins, kimtrang123456, canxi, kim_wik, Hoàng Liêm
Nguồn: e-thư viện, Nhà xuất bản: Văn Học liên kết với công ty sách Bách Việt
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 5 tháng 6 năm 2015