on Sellito quay lại nhà Rhyme, tức giận đi tới đi lui.Có vẻ như luật sư của Duncan đã gặp viên trợ lý ủy viên công tố bang và đạt được thỏa thuận là với một bản khai thừa nhận tội lỗi, một khoản tiền một trăm nghìn đô la đền bù cho việc huy động cảnh sát và lực lượng cứu hỏa, cùng với một cam kết bằng văn bản rằng sẽ làm chứng buộc tội Baker, gã thoát mọi tội hình sự, và sẽ bị bắt lại nếu không giữ lời cam kết xuất hiện trước tòa làm chứng chống Baker. Gã chẳng hề bị lấy dấu vân tay hay ghi biên bản giam giữ.Viên thám tử to béo quần áo nhàu nhĩ nhìn chằm chằm chiếc máy điện thoại, mắt quắc lên, tay chống nạnh, y như chính chiếc máy điện thoại là thằng ngốc bất tài đã thả một kẻ có khả năng giết người.Sự tự vệ bộc lộ rõ ràng trong giọng ông công tố viên. “Chẳng còn cách nào khác để anh ta hợp tác”, người đàn ông nói. “Anh ta được đại diện bởi một luật sư của công ty Hoàng tử Reed. Anh ta chịu nộp hộ chiếu. Tất cả đều đúng quy tắc. Anh ta đồng ý vẫn thuộc phạm vi kiểm soát của cơ quan pháp luật cho tới lúc xử Baker. Tôi đã bố trí cho anh ta ở tại một khách sạn trong thành phố, cắt cử một cảnh sát canh chừng. Anh ta sẽ không đi đâu. Có gì mà to chuyện? Tôi làm như thế này hàng trăm lần rồi.”“Bên Westchester thì sao?”. Rhyme quát vào mic điện thoại “Cái xác bị đánh cắp thì sao?”“Họ đồng ý không khởi tố. Tôi báo là chúng ta sẽ dành cho họ sự giúp đỡ mà họ đang cần với mấy vụ khác.”Ông công tố viên có thể coi vụ này như chiếc nhẫn vàng trong sự nghiệp của ông ta, việc tiêu diệt được một đường dây cảnh sát tham nhũng sẽ khiến ông ta vụt nổi tiếng.Rhyme lắc đầu, tức điên. Sự bất tài và thói tham vọng cá nhân khiến anh giận dữ. Thật khó khăn để làm công việc này mà không bị can thiệp bởi các quan chức. Chết tiệt thế nào mà chẳng có ai gọi cho anh trước khi thả Duncan ra? Thậm chí chưa có ý kiến của Kathryn Dance về đoạn băng phỏng vấn, cũng vẫn còn quá nhiều câu hỏi chưa được trả lời.Sellitto quát: “Hắn đang ở đâu?”.“Dù sao, bằng chứng nào...?”“Hắn đang ở chỗ quái nào?”, Sellitto tức giận hỏi.Ông công tố viên lưỡng lự nói cho họ biết tên một khách sạn ở khu Midtownvà số điện thoại di động của người cảnh sát canh chừng Duncan.“Tôi gọi đây.” Cooper bấm số điện thoại.Sellitto tiếp tục. “Và luật sư của hắn là ai?”Viên trợ lý úy viên công tố bang cũng cho họ biết tên người này. Ông ta nóigiọng căng thẳng: “Tôi thật lòng không hiểu toàn bộ sự ầm ĩ này là…”.Sellitto dập máy. Ông ta nhìn Dance. “Tôi chuẩn bị nhấn một số nút nghiêm trọng. Chị biết tôi đang nói gì chứ?”Dance gật đầu. “Ở California, chúng tôi cũng gặp những trường hợp rất phiền phức. Nhưng tôi cảm thấy thoải mái với ý kiến của mình. Hãy làm bất cứ việc gì có thể để tìm thấy hắn. Tôi muốn nói là tất cả mọi việc. Tôi sẽ trình bày đúng ý kiến ấy với bất cứ ai anh muốn tôi trình bày. Giám đốc Sở, thị trưởng, thống đốc.”Rhyme nói vói Sachs: “Thử xem vị luật sư biết gì về hắn”.Cô lấy tên ông ta, mở điện thoại di động đánh tách. Tất nhiên, Rhyme biết về công ty Hoàng tử Reed. Đó là một công ty luật lớn, được kính trọng, ở mạn dướiBroadway. Các luật sư thuộc công ty này nổi tiếng với những vụ bảo vệ cho những tội phạm thuộc giới trí thức, thu hút nhiều sự chú ý.Bằng giọng nghiêm trang. Cooper thông báo: “Chúng ta gặp phải một vấn đề. Liên quan đến người cảnh sát ở khách sạn, canh chừng Duncan. Anh ta vừa kiểm tra phòng hắn. Hắn biến mất rồi, Lincoln”.“Cái gì?”“Người cảnh sát nói tối hôm qua hắn đi ngủ sớm, bào rằng hắn cảm thấy không khỏe và hắn muốn hôm nay dậy muộn. Trông có vẻ hắn đã cạy khóa sang căn phòng sát bên cạnh. Người cảnh sát không biết việc này xảy ra khi nào. Chắc hẳn đêm hôm qua.”Sachs nắm chặt chiếc điện thoại. “Hoàng từ Reed không cỏ luật sư nào mang tên như đã nói với ông công tố viên. Và Duncan chẳng phrave;i sản cá nhân của anh ta và tôi sẽ trả lại họ. Bản thân tôi sẽ chịu phí tổn tang lễ.”“Chứng minh thư và những thứ trong ví mà chúng ta tìm thấy trên cái xác thì sao?”, Sachs hỏi.“Giấy tờ giả mạo”, Duncan gật đầu. “Sẽ không qua được việc xem xét kỹ lưỡng, nhưng tôi chỉ cần người ta bị lừa trong vài ngày.”“Anh đánh cắp cái xác, lái xe đưa nó đến con hẻm và bố trí nó với thanh sắt nén xuống cổ, nhằm làm cho người ta tưởng nạn đã chết từ từ.”Duncan gật đầu.“Rồi anh cũng để lại chiếc đồng hồ và lời ghi chú.”“Đúng thế.”Lon Sellitto hỏi: “Nhưng cái cầu tàu, ở phố Hai mươi hai? Người đàn ông anh giết tại đó thì sao?”.Rhyme liếc nhìn Duncan. “Máu của anh thuộc nhóm AB phải không?”Duncan cười thành tiếng. “Ông giỏi đấy.”“Không hề có một nạn nhân trên cầu tàu, Lon ạ. Đó là máu của chính anh ta.” Quan sát kẻ bị tình nghi, Rhyme nói: “Anh để lại lời ghi chú và chiếc đồng hồ trên cầu tàu, đổ máu của anh ra xung quanh đấy và bôi lên chiếc vét tông rồi ném xuống sông. Anh tự tạo nên những vết móng tay cào. Anh lấy máu mình ở đâu? Anh tự lấy ra à?”“Không, tôi lấy ở một bệnh viện bên New Jersey. Tôi bảo họ là tôi muốn dự trữ nó vì tôi đang có kế hoạch làm phẫu thuật.”“Đó là lý do tại sao xuất hiện chất chống đông.” Máu để dự trữ thông thường được pha chất làm loãng nhằm ngăn chặn quá trình đặc lại.Duncan gật đầu. “Tôi tự hỏi liệu ông đã kiểm tra chưa mà biết điều ấy.”Rhyme hỏi: “Còn cái móng tay?”.Duncan giơ ngón đeo nhẫn lên. Nửa trên móng bị mất. Gã đã tự tước nó ra. Gã nói thêm: “Và tôi chắc chắn rằng Vincent nói với các ông về cậu thanh niên tưởng là bị tôi giết chết gần nhà thờ. Tôi chưa từng động đến cậu ta. Máu trên cái cắt hộp cũng như trên tờ báo nằm trong thùng rác gần đó, nếu nó vẫn còn nằm đó, là của tôi”.“Việc ấy xảy ra như thế nào?”, Rhyme hỏi.“Đó là một thời điểm rất bất tiện. Vincent nghĩ cậu thanh niên trông thấy con dao của gã. Bởi vậy tôi phải giả vờ là tôi đã giết cậu ta. Nếu không Vincent có thể ngờ vực tôi. Tôi đi theo cậu ta qua góc phố, rồi rẽ vào một con hẻm, tự cứa cánh tay mình và bôi ít máu của chính mình lên cái cắt hộp.” Duncan chìa ra vết thương còn mới trên cẳng tay. “Các ông có thể xét nghiệm ADN.”“Ồ, yên tâm. Chúng tôi sẽ làm...” Một ý nghĩ nữa xuất hiện. “Còn vụ cướp xe, anh chưa hề giết ai để đánh cắp chiếc Buick?” Họ chẳng nhận được báo cáo gì về trường hợp sinh viên mất tích ở Chelsea hay về lái xe bị giết để cướp xe ở bất cứ địa điểm nào trong thành phố.Lon Sellitto không cầm lòng được đành một lần nữa ngắt lời. “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?”“Anh ta không phải là kẻ giết người hàng loạt”, Rhyme đáp. “Anh ta không phải là kẻ giết người thuộc bất cứ thể loại nào. Anh ta dựng lên toàn bộ sự việc để anh ta trông giống như một kẻ giết người mà thôi.”Sellitto hỏi: “Không có vợ bị chết vì tai nạn à?”.“Chưa từng kết hôn.”“Làm sao sếp xác định được tình hình?”, Pulaski hỏi Rhyme.“Vì một điều Lon nói.”“Tôi ấy à?”“Thứ nhất, anh nhắc đến tên anh ta, Duncan.”“Thế thì sao? Chúng ta đã biết cái tên đó.”“Chính xác. Vì Vincent Reynolds nói cho chúng ta. Nhưng ngài Duncan là người đeo găng tay 24/24 nhằm không để lại dấu vân tay. Cái cung cách quá thận trọng ấy mà lại khai họ tên với một kẻ như Vincent, trừ phi anh ta bất cần chuyện chúng ta có phát hiện ra anh ta là ai hay không. Rồi anh bảo thật may mắn vì anh ta chưa giết thêm nạn nhân nào và chưa giết Amelia. Nghe điều này, đầu tiên tôi cảm thấy bực bội. Nhưng tôi phải suy nghĩ về nó. Anh đã đúng. Chúng ta không thực sự cứu được nạn nhân nào. Cô thợ cắm hoa ấy à? Joanne ấy à? Tôi đồ rằng anh ta có nhằm vào cô ấy, chắc chắn rồi, nhưng cô ấy là người gọi 911 sau khi nghe được một tiếng động trong xưởng, một tiếng động có lẽ anh ta cố ý gây ra.”“Đúng thế,” Duncan tán thành. “Và tôi để lại cuộn dây kẽm trên sàn nhằm cảnh báo với cô ấy rằng có người đã đột nhập.”Sachs nói: “Về Lucy, nữ quân nhân ở khu Greenwich Village, chúng ta nhận được cú điện thoại từ một nhân chứng không xưng danh thông báo vụ đột nhập. Nái chết của nạn nhân, Andrew Culbert. Nó chẳng cung cấp thông tin gì khác ngoài việc anh ta là một nhà doanh nghiệp tới từ Duluth và bị giết trong một trường hợp có vẻ là cướp của ở khu Midtown. Không phát hiện ra đối tượng tình nghi nào. Không thấy tiếp tục đưa tin.Rhyme bảo Thom đặt bản báo cáo điều tra vào chiếc giá có chức năng giở trang và nhà hình sự học bắt đầu đọc. Như lệ thường, đối với một vụ án chưa giải quyết xong, các đoạn ghi chú được viết tay bởi một vài người, vì cuộc điều tra cứ được chuyển từ người này sang người khác – với nhiệt tình càng ngày càng giảm đi. Theo báo cáo khám nghiệm hiện trường, hầu như không có dấu vết, không có vỏ đạn (nạn nhân chết do hai phát súng bắn vào trán, đạn cỡ 38, nhưng khảo sát đường đạn những khẩu súng tịch thu của Baker và các cảnh sát khác đồn 118 thì thấy không phù hợp).“Em đọc danh mục khám nghiệm hiện trường chưa?”, Rhyme hỏi Sachs.“Để xem nào. Đây”, cô nói, nhấc tờ giấy lên. “Em sẽ đọc.”Rhyme nhắm mắt lại để có hình dung rõ hơn về mỗi vật.“Ví”, Sachs đọc. “Một chìa khóa phòng khách sạn St.Regis, một chìa khóa quầy bar mini, một chiếc bút hiệu Cross, một máy PDA[73], một hộp kẹo gôm, một tập giấy nhỏ với những chữ Phòng vệ sinh nam ở tờ trên cùng. Tờ thứ hai ghiChardonnay. Chấm hết. Thám tử chính thuộc bộ phận Án mạng là Ron Repetti.”Phát điên lên được.Vừa lắng nghe ca sĩ hát nhạc blue Blind Lemon Jefferson hát ca khúc See That My Grave Is Kept Clean qua máy iPod, Kathryn Dance vừa chằm chằm nhìn chiếc vali của mình, căng phồng, không chịu đóng hẳn lại.Tất cả những gì mình mua là hai đôi giày, mấy món quà giáng sinh… ơ, ba đôi giày, một đôi gót thấp. Đôi này coi như không chiếm chỗ. Ôi, rồi lại chiếc áo len. Chiếc áo len là cả vấn đề.Dance rút nó ra. Và thử lại. Những cái móc chỉ bập vào nhau nửa chừng, khoảng dăm bảy phân.Điên lên được…Mình phải làm sao trông cho thanh lịch. Dance tìm thấy chiếc túi dùng đựng đồ để người phục vụ phòng khách đem đi giặt, trút vào đấy quần bò, một bộ vét, những cái cuốn tóc, lũ bít tất dài và chiếc áo len to đùng, xấu xí. Cô thử đóng vali một lần nữa.Tách.Chẳng cần đến thấy phù thủy nào cả.Máy điện thoại trong phòng đổ chuông và nhân viên lễ tân thông báo rằng Dance có khách.Vừa kịp.“Mời họ lên”, Dance nói, và năm phút sau, Lucy Richter đã ngồi trên chiếc đi văng nhỏ trong phòng cô.“Chị muốn uống gì không?”“Không, cảm ơn. Tôi không ở lâu được.”Dance hất đầu chỉ chiếc tủ lạnh nhỏ. “Ai nghĩ ra quầy bar mini thật tệ. Những thanh kẹo và khoai tây chiên. Những thứ khiến tôi sa sút. Chà, tất cả đều khiến tôi sa sút. Và miệng nói tay đấm, xốt sansa[74] giá tận mười đô la.”Lucy, trông có vẻ như chưa bao giờ phải tính toán đến một ca-lo hay gam mỡ thừa nào trong đời, bật cười. Rồi cô nói: “Tôi nghe nói họ đã bắt được hắn. Người gác cửa tòa nhà tôi ở bảo tôi thế. Nhưng ông ta không có thông tin chi tiết.”Nữ nhân viên mật vụ trình bày về Gerald Duncan, về việc anh ta hoàn toàn vô tội, và về vụ bê bối tại một đồn cảnh sát khu vực thuộc Sở cảnh sát New York.Lucy lắc đầu trước thông tin này. Rồi cô nhìn xung quanh căn phòng nhỏ. Cô nêu vài bình luận vu vơ về những bức tranh đóng khung treo trên tường, về quang cảnh bên ngoài cửa sổ. Bồ hóng, tuyết và một đường ống thông khí, đó là những chi tiết chủ yếu.“Tôi đến chỉ để nói lời cảm ơn.”Không, không phải thế, Dance tự nhủ thầm, nhưng cô đáp: “Chị không cần cám ơn tôi. Đó là công việc của chúng tôi mà”.Dance để ý thấy hai cánh tay Lucy không còn khoanh trước ngực và người phụ nữ lúc này đang ngồi vẻ thoải mái, hơi ngả ra đằng sau, vai buông lỏng, nhưng không rũ xuống. Một sự thú nhận, hoặc cái gì đại loại thế, đang đến.Dance chờ đợi sự im lặng kết thúc. Lucy hỏi: “Chị là một nhà tư vấn tâm lý à?”“Không. Chỉ là một cảnh sát.”Tuy nhiên, trong quá trình phỏng vấn, các đối tượng cũng thường xuyên giãi bày sau khi đã thú nhận, chia sẻ những lầm lỗi khác về đạo đức, những ông bố bà mẹ bị căm ghét, sự ghen tức với các anh chị em, những người vợ, người chồng không chung thủy, những nỗi giận dữ, những niềm vui, hy vọng. Tâm sự, tìm kiếm lời khuyên. Không, Dance không phải một nhà tư vấn tâm lý. Nhưng cô là mộti khách hàng của họ.”“Ôi, mẹ kiếp”, Rhyme quát to.“Thôi được”, Sellitto nói. “Tới lúc phải mời đến kỵ binh.” Ông ta gọi cho Bo Haumann chỉ huy Đơn vị Phản ứng nhanh và bảo rằng họ cần bắt đối tượng tình nghi lại ngay. “Chỉ có điều chúng tôi chẳng biết chính xác hắn đang ở đâu.”Sellitto cung cấp cho vị sĩ quan chỉ huy chiến thuật những chi tiết ít ỏi mà họ đang nắm. Phản ứng của Haumann, mà Rhyme không nghe thấy, tuy nhiên suy ra được từ lời Sellitto. “Anh chẳng cần nói với tôi, Bo ạ.”Sellitto để lại lời nhắn cho chính ủy viên công tố bang, rồi gọi cho Tòa nhà Lớn thông báo tình hình.“Tôi muốn tìm hiểu thêm về hắn”, Rhyme nói với Cooper “Chúng ta đã tự mãn quá đáng. Chúng ta chưa hỏi đầy đủ.” Anh liếc nhìn Dance. “Kathryn, tôi thực sự không muốn đề nghị việc này…”Cô đang cất điện thoại di động. “Tôi đã hủy chuyến bay rồi.”“Tôi xin lỗi. Đây không hẳn là vụ của chị.”“Nó là vụ của tôi kể từ lúc tôi phỏng vấn tay Cobb hôm thứ Ba”, Dance nói, cặp mắt màu xanh lá cây lạnh lùng và đôi môi bĩu ra.Cooper đang chạy những thông tin họ đã biết được về Gerald Duncan. Anh ta lập một danh sách số điện thoại và bắt đầu gọi. Sau mấy cuộc trao đổi, anh ta nói: “Nghe này. Hắn không phải là Duncan. Cảnh sát bang Missouri đã điều xe tới cái địa chỉ ghi trên bằng lái Đúng, chủ sỡ hữu ngôi nhà mang tên Gerald Duncan,nhưng không phải gã Gerald Duncan của chúng ta. Người đàn ông sống ở đó đã chuyển đến Anchorage do yêu cầu công việc cách đây sáu tháng. Ngôi nhà hiện tại bỏ không và đang chờ cho thuê. Ảnh anh ta đây”.Bức ảnh lấy từ bằng lái xe chụp một người đàn ông rất khác gã đàn ông họ bắt ngày hôm qua.Rhyme gật đầu. “Xuất sắc. Hắn đọc báo để kiểm tra các tin rao cho thuê nhà, tìm thấy một ngôi nhà đã được rao lâu rồi và tính toán rằng trong vòng vài tuần nữa nó vẫn chưa được cho thuê vì vướng lễ Giáng sinh. Cũng giống như đối với ngôi nhà thờ vậy. Và hắn làm giả tấm bằng lái xe mà chúng ta xem. Cả hộ chiếu nữa. Chúng ta đánh giá quá thấp gã này ngay từ đầu.”Cooper, nhìn chằm chằm vào máy vi tính, gọi to: “Chủ sở hữu ngôi nhà kia,Duncan thật, gặp một số vấn đề về thé tín dụng. Thông tin cá nhân bị đánh cắp”.Lincoln Rhyme cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc thân mình, phần cơ thể mà theo lý thuyết anh không cảm thấy được gì cả. Anh có cảm giác rằng một tai họa vô hình đang lộ ra nhanh chóng.Dance nhìn gương mặt bất động của Duncan cũng chăm chú y như Rhymenhìn các bảng chứng cứ. Cô nói với vẻ trầm ngâm: “Hắn thực sự đang toan tính điều gì?”.Một câu hỏi họ chưa thể bắt đầu trả lời được.Ở trên tàu điện ngẩm, Charles Vespasian Hale, gã đàn ông đã giả dạng Gerald Duncan, Thợ Đồng Hồ, kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay (chiếc đồng hồ Breguet bỏ túi mà gã yêu quý không phù hợp với vai trò gã chuẩn bị sắm).Tất cả đã theo đúng kế hoạch. Gã đang đáp chuyến tàu xuất phát từBrooklyn, nơi gã có ngôi nhà bí mật đầu tiên, mang tâm trạng đề phòng và cả hổi hộp nữa.Tất nhiên, câu chuyện về bản thân mình trong quá khứ mà Hale kể choVincent Reynolds hầu như chả có gì là sự thật. Nó không thể nào là sự thật được. Gã đã lập kế hoạch dài hơi với cái công việc của gã và gã biết rằng kẻ hiếp dâm xốp xồm xộp kia sẽ khai tông tốc tất cả cho cảnh sát ngay khi vừa bi đe dọa.Ra đời tại Chicago, Hale là con trai một thầy giáo dạy tiếng Latin bậc trung học (vì thế gã có cái tên lót đặt theo tên một vị hoàng đế La Mã cao quý) và mộtphụ nữ quản lý gian bán các món đồ đẹp đẽ xinh xinh ở một cửa hiệu ngoại ô thuộc hệ thống công ty Sears. Cặp vợ chồng chẳng bao giữ nói nhiều, chẳng làm nhiều. Tối tối, sau bữa ăn yên lặng, cha gã đến chỗ những cuốn sách, mẹ gã đến chỗ chiếc máy khâu. Đối với họ, một hoạt động kiểu gia có thể là ngồi vào hai chiếc ghế riêng rẽ, trước chiếc ti vi nhỏ, theo dõi những bộ phim sitcom vớ vẩn và những vở kịch vụ án vừa xem vừa đoán được tình tiết chúng tạo ra cho họ thứ phương tiện giao tiếp độc nhất vô nhị – bằng cách bình luận về những diễn biến trên màn hình, họ bày tỏ vói nhau những mong mỏi, những nỗi bất mãn mà họ không có đủ can đảm để thổ lộ trực tiếp.Yên lặng...Đứa con trai hầu như suốt đời là kẻ cô độc. Gã là đứa con xuất hiện bất ngờ và cha mẹ gã cư xử với gã bằng cung cách trang trọng, lãnh đạm, giễu cợt, y như gã là một loài thực vật mà họ không chắc chắn phải tưới nước, bón phân ra sao. Biết bao nhiêu tiếng ? Vẫn còn điều gì nữa, phải không?”.Một tiếng cười yếu ớt. “Vâng, đây là vấn đề. Chị thấy đấy, chuyến du lịch của tôi được lên lịch vào tháng sau. Nhưng tôi cảm thấy tội lỗi vì chuyện Pete tới mức tôi đã đến Sở chỉ huy nói tôi sẽ tái ngũ.”Dance gật đầu.“Đó là nội dung lần tuyên dương này. Nó không phải về việc bị thương. Ngày nào chúng tôi chả bị thương. Nó là về việc tái ngũ. Quân đội đang gặp nhiều khó khăn trong tuyển quân. Họ sẽ sử dụng những người xin tái ngũ làm một thứ áp phích cổ động. Rằng chúng tôi thích cuộc sống quân ngũ tới mức chúng tôi muốn tiếp tục. Đại khái thế.”“Và chị đang suy nghĩ lại?”Lucy gật đầu. “Việc này đang khiến tôi phát điên. Tôi không thể ngủ được. Tôi không thể làm chuyện ấy với chồng tôi. Tôi không thể làm gì… Tôi cô đơn, tôi sợ hãi. Tôi nhớ gia đình. Nhưng tôi cũng biết chúng tôi đang làm một việc quan trọng ở đó, một việc tốt đẹp cho nhiều người. Tôi không thể quyết định nổi. Đơn giản là tôi không thể quyết định.”“Điều gì sẽ xảy ra nếu chị nói với họ rằng chị đã suy nghĩ lại?”“Tôi không biết. Họ có lẽ sẽ bực bội. Tuy nhiên chúng ta sẽ không nói tới tòa án binh. Nó là vấn đề của tôi nhiều hơn. Tôi sẽ khiến mọi người thất vọng. Tôi sẽ từ bỏ một cái gì đó. Điều tôi chưa từng làm trong đời. Tôi sẽ không giữ được lời hứa.”Dance suy nghĩ một lát, nhấm nháp chút nước. “Tôi không thể bảo chị nên hành động như thế nào. Nhưng tôi sẽ nói điều này: Công việc của tôi là tìm kiếm sự thật. Hầu hết những người tôi tiếp xúc là các đối tượng, những kẻ tội phạm. Bọn họ biết sự thật và bọn họ nói dối để giữ thân. Tuy nhiên, cũng có nhiều người tôi gặp tự nói dối chính mình. Và thông thường họ thậm chí không biết điều ấy.Nhưng dù chị lừa dối cảnh sát hay mẹ mình, hay chồng mình, hay bạn bè, hay chính bản thân chị, các dấu hiệu luôn luôn giống nhau. Chị bị căng thẳng, giận dữ, chán nản. Sự lừa dối khiến người ta xấu xa đi. Sự thật khiến người ta tốt đẹp… Tất nhiên, đôi khi xem chừng sự thật là cái cuối cùng người ta mong muốn. Nhưng tôi không thể nói với chị đã bao nhiêu lần tôi khiến một đối tượng tự thú và anh ta cho tôi thấy vẻ mặt này, nó giống như sự nhẹ nhõm hoàn toàn vậy. Điều kỳ lạ nhất là đôi khi họ thậm chí còn cảm ơn.”“Chị muốn nói tôi biết sự thật?”“Ồ, vâng. Chị biết. Nó ở đó. Được che giấu kỹ. Và chị có thể không thích nó khi chị tìm thấy nó. Nhưng nó ở đó.”“Làm sao tôi tìm thấy nó? Tự thẩm vấn chính mình?”“Chị biết đấy, đó là một cách rất hay. Chắc chắn rồi, việc chị làm là xem xét những thứ mà tôi cũng xem xét: sự giận dữ, chán nản, phủ nhận, những lời bào chữa, ngụy biện. Khi nào chị cảm thấy như thế và tại sao? Đằng sau tình cảm này hay tình cảm kia là gì? Và đừng để cho bản thân chị trốn tránh bất kỳ điều gì. Hãy kiên trì xem xét. Chị sẽ tìm thấy cái chị thực sự mong muốn.”Lucy Richter vươn người về phía trước và ôm lấy Dance – một việc hầu như chưa đối tượng nào từng làm.Người nữ quân nhân mỉm cười. “Này, tôi có một ý tưởng. Chúng ta hãy viết một cuốn sách dạy cách rèn luyện bản thân. Hướng dẫn của một phụ nữ trẻ về việc tự thẩm vấn[76]. Nó sẽ là một cuốn sách bán chạy.“Bằng tất cả thời gian rảnh rỗi của chúng ta nhé”, Dance bật cười.Họ chạm hai chai nước vào nhau kêu keng một tiếng.Mười lăm phút sau, họ đang thưởng thức cà phê và món bánh nướng nhân việt quất gọi từ bộ phận phục vụ phòng thì chuông điện thoại di động của Dance cất lên lanh lảnh. Cô nhìn số máy hiển thị, lắc đầu và bật cười.Chuông cửa nhà Rhyme kêu. Một lát sau, Thom bước vào phòng thí nghiệm cùng với Kathryn Dance. Tóc cô bỏ xõa, chứ không tết chặt như trước, và bộ tai nghe máy iPod đung đưa quanh cổ. Cô cởi chiếc áo choàng mỏng, chào Sachs và Mel Cooper cũng mới tới.Dance cúi xuống nựng chú chó Jackson.Thom nói: “Hừm, chị thích một món quà chia tay như thế nào?”. Và hất đầu chỉ chú chó giống Havanese.Dance bật cười. “Nó rất đáng yêu, nhưng ở nhà tôi số lượng động vật đã đến mức tối đa rồi, đều thuộc loài hai chân và bốn chân cả”.Đó là Rhyme gọi điện, hỏi liệu cô có thể giúp đỡ họ một lần nữa không? “Tôi xin hứa đây sẽ là lần cuối cùng”, anh nói khi cô đang ngồi cạnh bên anh lúc này.Hết giờ này sang giờ khác, gã ở bên ngoài – đi bộ hoặc trèo cây. Vì một lý do nào đấy mà người ta dễ chịu đựng tình trạng cô đơn hơn khi người ta ở bên ngoài trời. Luôn luôn có cái gì đó khiến người ta phân tán tư tường, luôn luôn có cái gỉ đó người ta sẽ tìm thấy bên kia ngọn đồi tiếp theo, ở cái cành tiếp theo trên cây thích. Gã tham gia câu lạc bộ sinh học ngoài trời ở trường. Gã tham gia các cuộc thám hiểm của tố chức Huấn luyện Dã ngoại[77] và bao giờ cũng là người đầu tiên vượt qua chiếc cầu treo, lao xuống nước từ các vách đá, tụt xuống sườn núi theo dây thừng.Nếu bắt buộc phải ở trong nhà, Charles hình thành thói quen lấp đầy thời gian bằng việc sắp xếp ngăn nắp các vật. Việc sắp xếp các dụng cụ văn phòng phẩm, những cuốn sách vả đồ chơi có thể không ngừng lấp đầy biết bao nhiêu tiếng đồng hồ nhức nhối. Gã không lẻ loi khi làm việc ấy, gã không đau đớn bởi buồn chán, gã không sợ sự yên lặng.Mày có biết không, Vincent, rằng từ meticulous (thận trọng, tỉ mỉ) xuất phát từ từ meticulosus trong tiếng Latin, có nghĩa là sợ hãi?Khi các thứ không chính xác và lộn xộn, Charles hay rơi vào trạng thái bị kích động, thậm chí nếu sai sót chỉ là cái gì đó ngớ ngẩn như một thanh ray tàu hỏa bị lệch hay một nan hoa xe đạp bị cong. Gã sợ bất cứ cái gì không trôi chảy cũng giống như người khác sợ tiếng móng tay dí ken két trên một tấm bảng đen vậy.Cuộc hôn nhân của cha mẹ gã chẳng hạn. Sau khỉ cha mẹ gã ly dị, gã chưa bao giờ nói chuyện lại với họ. Cuộc đời phải trật tự và hoàn hảo. Khi nó không thể anh nên được tự do loại bỏ tất cả các yếu tố lộn xộn. Gã chẳng cầu nguyện (chẳng có bằng chứng thực tế nào cho thấy người ta làm cho cuộc đời trật tự hay đạt được mục tiêu thông qua sự giao tiếp với thánh thần), nhưng giả dụ như gã cầu nguyện, gã sẽ cầu nguyện cho tất cả các yếu tố lộn xộn biến mất.Hale tham gia quân đội hai năm, ở đó gã phát triển mạnh mẽ trong môi trường của kỷ cương trật tự. Gã đi học tại trường đào tạo hạ sĩ quan và được các giáo sư chú ý. Sau khi gã được phong hàm sĩ quan, họ đề nghị gã dạy lịch sử quân sự và xây dựng kế hoạch chiến lược, chiến thuật, những lĩnh vực mà gã rất xuất sắc.Giải ngũ, Hale dành một năm cho môn đi bộ việt dã và leo núi ở châu Âu. Rồi gã trở về Mỹ và làm nghề huy động vốn đầu tư mạo hiểm, học thêm luật buổi tối.Gã làm luật sư một thời gian và xuất sắc trong việc xây dựng các hợp đồng kinh doanh. Gã kiếm được rất nhiều tiền, nhưng nỗi cô đơn không rời khỏi cuộc đời gã. Gã lảng tránh những mối quan hệ vì chúng đòi hỏi sự ứng biến và đầy những hành vi phi lý. Càng ngày niềm đam mê lập kế hoạch và đưa mọi vật vàotrật tự càng thay thế vai trò của một người tình. Và cũng giống như bất cứ ai thay thế một mối quan hệ có thật bằng một nỗi ám ảnh. Hale nhận ra mình đang tìm kiếm những cách mạnh mẽ để thỏa mãn bản thân.Sáu năm trước, gã tìm thấy giải pháp hoàn hảo. Gã đã giết nạn nhân đầu tiên.Sống ở San Diego, Hale biết chuyện một người cộng tác kinh doanh với gã bị thương nặng. Một thằng lái xe say rượu đâm vào xe anh ta. Tai nạn khiến phần hông anh ta nát bét và cả hai chân đều gãy đôi – một chân phải cắt bỏ. Thằng lái xe không bày tỏ bất cứ chút ăn năn nào, khăng khăng không chịu nhận mình đã sai, chẳng những thế còn đổ lỗi gây ra tai nạn lên chính nạn nhân. Thằng du côn bị kết án nhưng, vì là lần đầu tiên phạm tội, hắn được hưởng án nhẹ. Rồi hắn bắt đầu quấy rối người bạn làm ăn của Hale để vòi tiền.Hale quyết định rằng không thể cho thằng kia tiếp tục. Gã đi đến một kế hoạch tỉ mỉ nhằm khiến thằng ranh con phải phát khiếp mà dừng lại. Nhưng khi gã xem xét toàn bộ kế hoạch, gã nhận ra nó làm gã cảm thấy thiếu thoải mái, bực bội. Kế hoạch ấy có cái gì đó vụng về. Nó không trật tự một cách chính xác như ý gã muốn. Cuối cùng, gã nhận ra vấn đề. Kế hoạch của gã khiến nạn nhân khiếp sợ, tuy nhiên vẫn sống. Nếu thằng nhãi kia chết, thì kế hoạch mới hoàn hảo và chẳng còn dấu vết nào dẫn tới Hale hay người bạn bị thương được.Nhưng liệu gã có thể thực sự giết người không? Cái ý tưởng nghe hoàn toàn trái với lẽ thường.Có hay không?Vào một đêm tháng Mười mưa gió, Hale đi đến quyết định.Vụ án mạng diễn ra hoàn hảo và cảnh sát chẳng hề ngờ vực cái chết của tay thanh niên là c&Trước khi bắt đầu tôi đã nghiên cứu luật và các quy định về kết án rồi. Tôi quyết định rằng vạch mặt được Baker thì vào ngồi tù cũng đáng. Nhưng tôi sẽ không hành động như thế nếu có bất cứ nguy cơ nào khiến người vô tội bị làm hại.”“Dù sao anh vẫn đặt người ta vào chỗ nguy hiểm”, Sellitto lẩm bẩm. “Pulaski bị tấn công trong cái ga ra đỗ xe mà anh bỏ chiếc SUV lại. Cậu ấy có thể bị giết chết.”Duncan bật cười.“Không, không, tôi là người đã cứu anh ta. Sau khi chúng tôi bỏ chiếc Explorer lại và đang chạy khỏi ga ra, tôi phát hiện ra gã vô gia cư đó. Tôi không thích bộ dạng của gã. Gã cầm trong tay một cái gậy tày hay một cái móc lốp bằng sắt hay đại loại vậy. Sau khi Vincent và tôi mỗi người đi một hướng, tôi quay lại ga ra để chắc chắn rằng gã kia không làm hại ai. Khi gã bắt đầu tiến về phía anh – Duncan liếc nhìn Pulaski – tôi tìm thấy một nắp trục bánh xe trong thùng rác và ném nó vào tường để làm anh quay lại, nhìn thấy gã.”Chàng cảnh sát trẻ gật đầu. “Sự việc xảy ra như thế thật. Tôi cứ nghĩ gã đàn ông trượt chân và tự gây ra tiếng động. Nhưng dù sao chăng nữa, tôi cũng đã sẵn sàng chiến đấu khi gã tiến đến tôi. Và có một nắp trục bánh xe ở gần đấy thật.”“Còn Vincent?”, Duncan tiếp tục. “Tôi đã đảm bảo rằng hắn không bao giờ tiếp cận gần bất cứ phụ nữ nào đủ để làm hại họ. Tôi luôn luôn là người gọi 911 và trình báo về hắn. Tôi có thể chứng minh điều này.” Anh ta khai chi tiết thời gian và địa điểm những lần kẻ hiếp dâm bị bắt – khẳng định rằng anh ta là người đã gọi cảnh sát.Vị công tố viên trông như thể cần nghỉ giải lao. Ông ta liếc nhìn các ghi chép, rồi Duncan, xoa xoa cái đầu hói bóng loáng. Đôi tai ông ta đỏ ửng lên vì lạnh. “Tôi phải trao đổi với ủy viên công tố bang về vụ này.” Ông ta ngoảnh sang hai thám tử của Sở Cảnh sát New York đã gặp ông ta ở đây. Vị công tố viên hất đầu chỉ Duncan và nói: “Đưa anh ta vào trung tâm. Và cử một người canh chừng anh ta cho sát sao, hãy nhớ rằng anh ta đang tố cáo những cảnh sát biến chất. Bọn họ có thể muốn bắn gục anh ta”.Duncan được kéo đứng dậy.Amelia Sachs hỏi: “Tại sao anh không đơn giản là đến chỗ chúng tôi và nói với chúng tôi những gì đã xảy ra? Hoặc ghi âm lời Baker thừa nhận những việc hắn đã làm? Như thế thì anh đã có thể tránh được toàn bộ trò đố chữ này”.Duncan bật tiếng cười gằn. “Và ai tôi có thể tin tưởng? Ai tôi có thể gửi băng ghi âm? Làm sao tôi biết ai trung thực và ai đang hợp tác với Baker?... Đó là một thực tế của cuộc đời, chị biết đấy.”“Cái gì cơ?”“Những cảnh sát biến chất.”Rhyme để ý thấy Sachs không hề bộc lộ phản ứng nào trước lời bình luận này, trong lúc hai sĩ quan mặc đồng phục dẫn đối tượng của họ ra xe cảnh sát.