nh không biết liệu em có đến hay không”, Lincoln Rhymenói.Thực tế là anh ngạc nhiên.“Lúc trước em cũng không chắc chắn mình có đến hay không”, Sachs đáp.Họ đang ở trong căn phòng bệnh viện của trung tâm y khoa ở Avery.Rhyme nói: “Anh vừa quay lại đây sau khi lên thăm Thom trên tầng năm. Việc đó khá kỳ cục - anh lại di chuyển được hơn cậu ấy”. “Anh ấy thế nào?”“Cậu ấy sẽ khỏe. Một hoặc hai ngày nữa cậu ấy sẽ ra viện. Anh bảo cậu ấy rằng cậu ấy sắp sửa nhìn nhận các phương pháp vật lý trị liệu dưới một góc độ khác. Cậu ấy không hề cười.”Người phụ nữ Guatemala dịu dàng - nhân viên điều dưỡng tạm thời cho Rhyme - ngồi trong góc phòng, đan một chiếc khănchoàng màu vàng và đỏ. Chị ta dường như sẽ vượt qua được những cơn tức tối của Rhyme, tuy anh đinh ninh đó là vì chị takhông thông thạo tiếng Anh đủ để hiểu hết những lúc bị anh mỉa mai và xúc phạm.“Em biết đấy, Sachs”, Rhyme nói. “Khi anh biết tin em cướpGarrett ra khỏi khu tạm giam, anh đã phân vân rằng em làm vậycốt để anh có cơ hội suy nghĩ lại về việc phẫu thuật.”Đôi môi đẹp như của Julia Roberts nở một nụ cười. “Có thể là có phần nào như thế.”“Vậy bây giờ em đến đây để thuyết phục anh hoãn phẫu thuật?”Sachs đứng dậy khỏi chiếc ghế dựa và bước tới chỗ cửa sổ. “Khung cảnh đẹp thật.”“Thanh bình, phải không? Vòi phun nước và khu vườn. Cây cối. Anh không biết là loài nào với loài nào.”“Lucy có thể nói cho anh nghe. Cô ấy am hiểu về cây cối cũng giống như Garrett am hiểu về lũ bọ. Xin lỗi, côn trùng. Bọ chỉ là một loại côn trùng... Không, Rhyme, em đến đây không phải để thuyết phục anh hoãn phẫu thuật. Em đến đây để ở bên cạnh anh, để có mặt trong phòng hồi sức khi anh tỉnh dậy.”“Con tim thay đổi à?”Sachs quay sang Rhyme. “Khi Garrett và em đang bỏ chạy, cậu ta đã nói với em về một điều cậu ta đọc được từ cuốn sách đó. Cuốn Thế giới thu nhỏ.”“Anh có sự tôn trọng mới mẻ đối với lũ bọ hung sau khi đọc cuốn sách đó.”“Cậu ta đã chỉ cho em xem một đoạn. Đó là đoạn liệt kê các đặcđiểm của sinh vật. Một trong số các đặc điểm ấy là những sinh vật lành mạnh luôn luôn nỗ lực để phát triển và thích nghi với môi trường xung quanh. Em nhận ra đó là việc anh phải làm, Rhyme - tiến hành cuộc phẫu thuật này. Em không thể can thiệp.”Lát sau, anh nói: “Anh biết nó sẽ không giết chết anh đâu, Sachs ạ. Nhưng bản chất công việc chúng ta làm là gì? Đó là nhữngchiến thắng bé nhỏ. Chúng ta tìm thấy một cái sợi ở chỗ này, một phần của dấu vân tay dạng ẩn ở chỗ kia, vài hạt cát có thể dẫn đến nhà một tên sát nhân. Đó là tất cả những gì anh theo đuổi ở đây - một sự cải thiện bé nhỏ. Anh sẽ không trèo ra khỏi chiếc xe lăn này được, anh biết điều ấy. Nhưng anh cần một chiến thắng bé nhỏ”.Có thể là cơ hội được thực sự nắm bàn tay em.Sachs cúi xuống, hôn Rhyme nồng nhiệt rồi cô ngồi lên giường.“Vẻ mặt ấy là thế nào, Sachs? Em trông hơi bẽn lẽn.”“Về cái đoạn trong cuốn sách của Garrett à?”“Phải.”“Có một đặc điểm nữa của sinh vật mà em đã muốn nhắc tới.”“Đặc điểm gì?”, Rhyme hỏi.“Tất cả các loài sinh vật đều nỗ lực để duy trì nòi giống.”Rhyme làu bàu: “Phải chăng anh cảm nhận được một thỏathuận điều đình ở đây? Một kiểu thương lượng?”.Sachs trả lời: “Có thể chúng ta sẽ có một số chuyện để nói khichúng ta quay lại New York”.Một y tá xuất hiện trên ngưỡng cửa. “Tôi phải đưa ông sang phòng tiền phẫu, ông Rhyme. Ông đã sẵn sàng lên xe chưa?”“Ồ, chắc chắn là tôi đã sẵn sàng...” Rhyme quay lại với Sachs. “Tất nhiên, chúng ta sẽ nói chuyện.”Cô hôn anh lần nữa và siết chặt bàn tay trái của anh, nơi anh có thể, dù chỉ mơ hồ, cảm thấy được áp lực ở ngón đeo nhẫn.Hai người phụ nữ ngồi!!!15568_45.htm!!!
Đã xem 32016 lần.
http://eTruyen.com