ể từ lúc còn nhỏ, tôi đã có một ước mơ. Tôi mơ ước được sống cùng em đến đầu bạc răng long, vĩnh viễn không xa cách. Tháng Tám ở Đại học Maryland, bầu trời xanh biếc, nắng vàng rực rỡ. Vào buổi trưa nóng nực, thư viện mát mẻ là nơi trú chân tốt nhất của những con mọt sách. Phó Tử Ngộ chưa bao giờ thừa nhận mình là mọt sách nhưng là sinh viên xuất xắc của Học viện Y, anh vẫn thích đến thư viện. Chiều nay, anh định tới thư viện mượn tác phẩm mới nhất của người đoạt giải Nobel Y học năm nay. Đây là quyển sách vừa được xuất bản được nhiều người tìm đọc. Vừa đi đến bên giá sách theo chỉ dẫn, Phó Tử Ngộ liền nhìn thấy mấy sinh viên của Học viện Y cũng đang tìm kiếm. Anh thầm than trong lòng, ngoài mặt tươi cười đi tới, chào hỏi: “Hi, các bạn đã tìm thấy cuốn sách đó chưa?” Mới là sinh viên năm thứ hai nhưng Phó Tử Ngộ khá có tiếng trong Học viện Y bởi anh tập trung mọi ưu điểm của phái mạnh: cao to, đẹp trai, học giỏi, gia cảnh tốt, tính cách thân thiện, hòa nhã. Mọi người đều yêu quý Phó Tử Ngộ. Ai cũng biết, cùng là sinh viên người Hoa xuất sắc của Đại học Maryland nhưng Phó Tử Ngộ là chàng hoàng tử tao nhã, còn Bạc Cận Ngôn của khoa Tâm lý tội phạm lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí còn quái thai, không nên đụng vào. Vì vậy, Phó Tử Ngộ vừa mở miệng, mấy sinh viên có màu da khác nhau đều quay đầu. Nhưng ngoài định liệu của anh, bọn họ để lộ vẻ mặt thất vọng. “Không có, người khác mượn rồi.” Phó Tử Ngộ vẫn mỉm cười. “Ai mượn vậy?” Mọi người chỉ tay về phía trong cùng của giá sách. Nơi đó đèn sáng trưng, một thanh niên trẻ tuổi ngồi bên bàn, cúi đầu đọc sách. “Còn ai vào đây nữa!” Một sinh viên châu Á thấp bé đeo kính lên tiếng. “Bá chủ của thư viện: Simon.” Các mối quan hệ xã giao, dù ít hay nhiều cũng chịu sự tác động của địa vị xã hội. Bạc Cận Ngôn là bá chủ thật sự trong phạm vi những con mọt sách bởi anh có IQ cao, thành tích xuất sắc và tính cách vô cùng ngạo mạn. Hơn nữa, mới lên đại học, anh đã giúp FBI phá án. Vì vậy anh rất “oách”. Ngay cả một số sinh viên xuất thân từ gia tộc xã hội đen trong trường cũng không có ý gây chuyện với anh. Lúc này, Bạc Cận Ngôn phát huy đặc quyền bá chủ của mình đến cực điểm. Trên chiếc bàn anh đang ngồi có ít nhất hai mươi cuốn sách. Cuốn kiệt tác trong lòng sinh viên Học viện Y bị anh vứt sang một bên. Phó Tử Ngộ được các bạn chọn làm “đại diện” đi nói chuyện với Bạc Cận Ngôn. Lý do là người Trung Quốc với nhau dễ dàng giao tiếp hơn. Với địa vị của mình ở trong trường, Phó Tử Ngộ không thể từ chối yêu cầu chính nghĩa này. Tuy nhiên, trong lúc những người ở đằng sau căng thẳng chờ đợi, anh lại cảm thấy buồn cười khi nhìn người đàn ông ngồi cách đó mấy mét. Tuy đây là lần đầu tiên gặp Bạc Cận Ngôn, nhân vật trong truyền thuyết nhưng anh đã hoàn toàn nhìn thấu sự ấu trĩ của anh ta. Chẳng ai có thể đọc hết hai mươi cuốn sách trong một buổi chiều. Anh chàng này gom hết sách mới xuất bản và quý giá về cho mình. Đây khác nào hành động trẻ con độc chiếm đồ chơi ở trường mẫu giáo? Không hổ danh là người mười chín tuổi đã học tiến sĩ. Tuy IQ siêu hạng nhưng EQ không biết ném đi đâu mất. Phó Tử Ngộ thoải mái ngồi xuống đối diện Bạc Cận Ngôn, mỉm cười nhìn anh ta. “Hi, tôi là Phó Tử Ngộ.” Phó Tử Ngộ nói tiếng Trung. Bạc Cận Ngôn nhướng mắt nhìn đối phương. Ánh mắt của anh ta hết sức bình thản như đang nhìn vào không khí. Sau đó, anh ta lại cúi đầu, tiếp tục đọc sách. Trong khi người ở đằng sau bực bội vì sự ngạo mạn của Bạc Cận Ngôn, Phó Tử Ngộ lại không hề tỏ ra tức giận, anh cất giọng ôn hòa: “Nếu cậu tạm thời vẫn chưa đọc đến quyển sách này, tôi có thể mượn trước không?” Bạc Cận Ngôn không ngẩng đầu, chỉ lãnh đạm trả lời: “Không đọc thì tôi mượn làm gì? Để lãng phí thời gian của tôi và thu hút sự chú ý vô vị của các cậu hay sao?” Phó Tử Ngộ ngẩn người. Bỏ qua tin đồn người đàn ông trước mặt này ăn nói cay nghiệt. Phó Tử Ngộ chú ý thấy Bạc Cận Ngôn giở sách rất nhanh. Anh lật từng trang, từng trang, ngón tay như con chuột máy tính nhẹ nhàng lướt qua mặt giấy, trong khi ánh mắt cũng di chuyển cực nhanh theo ngón tay. Trong lúc Phó Tử Ngộ vẫn chưa kịp định thần, Bạc Cận Ngôn đã giở qua năm, sáu trang. Với tốc độ như vậy, quả thật người đàn ông này có thể đọc hết hai mươi cuốn sách trong một buổi chiều. Phó Tử Ngộ lập tức đứng dậy. “Xin lỗi đã làm phiền.” Bạc Cận Ngôn không để ý đến anh. Thấy anh tay không quay về, đám mọt sách có chút thất vọng. Phó Tử Ngộ cất giọng bình thản: “Thực tế, cậu ta không vi phạm quy định của thư viện nên không thể gọi là “độc chiếm”. Tôi nghĩ cậu ta có thể đọc hết số sách đó trong thời gian ngắn.” Anh nhún vai, khóe miệng nhếch lên vẻ tự giễu. “Tuy rằng điều này sỉ nhục IQ của chúng ta nhưng chúng ta cũng không thể vì lý do đó mà chỉ trích cậu ta.” Lúc nói câu này, Phó Tử Ngộ đứng quay lưng về phía Bạc Cận Ngôn. Vì vậy anh không nhìn thấy Bạc Cận Ngôn ngẩng đầu, liếc nhìn anh. Lời nói của Phó Tử Ngộ rất có lý nên mọi người cũng hết cách, đành đợi Bạc Cận Ngôn “ngự lãm” xong mới đến đăng ký mượn. Thấy Bạc Cận Ngôn để cuốn sách đó ở dưới cùng, Phó Tử Ngộ đoán cũng không đến lượt mình, thế là anh đành bỏ ra về. Khi ra đến cửa thư viện, anh vô thức quay đầu, quan sát người đàn ông kiêu căng và cô độc đó. Anh nghĩ, quả nhiên là quái thai thích làm gì thì làm, nhưng dường như không khiến người đối diện cảm thấy đáng ghét. *** Tầm chạng vạng, thành phố Maryland chìm trong ánh chiều tà lấp lánh, vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ. Hàn Vũ Mông diện bộ váy dạ hội hở vai màu xanh da trời nhạt đứng ở ban công trên tầng hai. Ngọn gió đêm thổi qua bờ vai trần của cô, mang lại cảm giác mát lạnh, cô cũng chẳng bận tâm. Đứng tầm mười phút, dù chưa đến giờ hẹn, cô vẫn nhìn thấy chiếc Lexus quen thuộc đang đi trên con đường nhỏ từ xa tiến lại gần. “Kris!” Hàn Vũ Mông giơ tay vẫy vẫy. Sau đó, cô nhấc váy, quay người chạy xuống dưới. Gặp anh trai ở dưới nhà, anh cô chau mày, giả bộ không hài lòng: “Dáng vẻ thục nữ đâu rồi? Bây giờ trong mắt em chỉ có mỗi Kris thôi!” Hàn Vũ Mông không trả lời anh trai, mỉm cười, chạy đi mất. Cô thầm nghĩ, đâu chỉ bây giờ mới vậy, trong mắt em chỉ có anh ấy từ rất lâu rồi. Ông bà Hàn đang ngồi ở phòng khách uống trà. Khi chạy xuống dưới, Hàn Vũ Mông nhìn thấy người giúp việc mở cửa cho Kris. Hôm nay, anh mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, càng tôn lên dáng người cao ráo nổi bật. Kris là người ôn hòa nhất trong số những người đàn ông cô từng gặp. “Kris, anh đến rồi à? Cám ơn anh hôm nay đến đón em đi dự vũ hội.” Trước mặt bố mẹ, Hàn Vũ Mông ra dáng một thục nữ thật sự. Năm nay mười bảy tuổi, cô trang nhã nhưng cũng phóng khoáng không thua kém bất cứ nữ sinh đại học nào. Kris lịch sự gật đầu chào hỏi ông bà Hàn. Dáng vẻ thư sinh của anh khiến bố mẹ Hàn Vũ Mông cảm thấy đôi trai gái trước mặt họ rất xứng đôi vừa lứa. “Nhớ về sớm, chú ý an toàn.” Bọn họ lại một lần nữa yên tâm giao con gái cho chàng thanh niên trẻ tuổi. Vừa ngồi vào xe, cửa kính kéo lên, Hàn Vũ Mông liền ném túi xách sang một bên, giơ tay ôm cổ Kris, đặt một nụ hôn lên môi anh. Kris cũng rất nhớ cô, anh đỗ xe bên đường, ôm cô vào lòng, hôn ngấu nghiến. Nhiều lúc, sự thân mật giữa bọn họ là do Hàn Vũ Mông khiêu khích trước, nhưng cuối cùng đều kết thúc bằng sự thất bại của cô. Người ngoài không hay biết, trông Kris rất dịu dàng nhưng một khi thân mật, anh vừa cuồng nhiệt vừa bá đạo. Lần này cũng vậy, anh bận rộn hơn cô nhiều nên hai người cả tuần không gặp. Chỉ qua nụ hôn nồng nàn, Hàn Vũ Mông cảm nhận được dục vọng nóng bỏng đang bị đè nén của anh. Bên ngoài trời tối đen, ánh sao lấp lánh. Hàn Vũ Mông bị anh đè xuống ghế ô tô. Trong nụ hôn như vũ bão, cô chỉ nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của anh. “Tử Ngộ… Tử Ngộ…” Mỗi lần thở hổn hển trong vòng tay anh, Hàn Vũ Mông đều thích gọi tên tiếng Trung của anh. Những lúc như vậy, ý cười nơi khóe mắt anh càng sâu. “Đến nhà anh?” Phó Tử Ngộ hỏi với ý tứ rõ ràng. Sau khi lên đại học, Phó Tử Ngộ dọn ra ngoài sống một mình. Hàn Vũ Mông đỏ mặt, chọc tay vào má anh. “Chúng ta còn phải tới party nữa.” “Muộn hai tiếng cũng không sao.” Anh nói. Thực tế, cả buổi tối không đi càng tốt. Hai người hôn từ ngoài bãi xe đến khi vào trong thang máy. Lúc đến cửa nhà, toàn thân Hàn Vũ Mông đã treo trên người Phó Tử Ngộ. Hai người ôm hôn ngấu nghiến. Vừa vào trong nhà, Phó Tử Ngộ liền đè Hàn Vũ Mông vào bờ tường. Anh kéo váy của cô, vừa dịu dàng hôn cô vừa kiên định tiến vào. Mặt Hàn Vũ Mông đỏ như quả cà chua chín. Mới một tuần không gặp, không ngờ Kris lại trở nên điên cuồng như vậy. Nhưng điều này cũng bình thường. Mùa hè vừa rồi bọn họ mới có lần đầu tiên, sau đó lại xa nhau một tuần. Kris là người đàn ông trưởng thành, dục vọng đương nhiên mãnh liệt. Đầu tóc Hàn Vũ Mông lòa xòa, váy dạ hội xộc xệch. Đôi chân nuột nà của cô quắp chặt thắt lưng anh, người dựa hoàn toàn vào đôi cánh tay của anh đang đỡ cô. Trong mắt Phó Tử Ngộ, hình ảnh của cô bây giờ có một vẻ đẹp khó diễn tả thành lời. Thiếu nữ tuổi mười bảy, cô gái thuộc về anh, mối tình đầu của anh, người phụ nữ duy nhất của anh. Cô như cánh hoa mềm mại nở rộ trong lòng anh. Tình cảm yêu thương dâng tràn khiến anh chỉ muốn mãi mãi ở trong cơ thể cô, để cô cảm nhận được sự tồn tại của anh. Anh rất muốn ở bên cô. Đối với anh, chuyện gì cũng không quan trọng, không muốn bận tâm, chỉ muốn ở bên cạnh người con gái này. Nói chỉ hai tiếng đồng hồ, nhưng đối với đôi tình nhân trẻ tuổi, cả buổi tối cũng không thỏa mãn. Sắp đến giờ giới nghiêm của nhà họ Hàn, Phó Tử Ngộ mới lưu luyến rời khỏi cơ thể của Hàn Vũ Mông, nhưng anh vẫn ôm cô, hôn lên từng tấc da thịt của cô. Đây là hành động Hàn Vũ Mông thích nhất. Bởi qua nụ hôn triền miên của Kris, cô có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của anh. “Em tiết lộ cho anh biết một chuyện.” Cô cắn vành tai anh. “Em quyết định rồi. Năm sau em cũng thi vào Học viện Y của Đại học Maryland.” Phó Tử Ngộ hơi ngẩn người. Anh ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời ẩn hiện ý cười nồng đậm. “Anh thật sự muốn cầu hôn em ngay lúc này.” Anh nói. Hàn Vũ Mông vùi mặt vào ngực anh, nở nụ cười ngọt ngào. Kris, Kris, Tử Ngộ của em. Em rất thích anh, chỉ muốn ở bên anh hằng ngày, hằng tháng, hằng năm. *** Lần thứ hai Phó Tử Ngộ gặp Bạc Cận Ngôn là ở bệnh viện của trường đại học. Anh là sinh viên xuất sắc, có mối quan hệ rộng, lại hoạt bát nên sớm được chọn đi thực tập ở bệnh viện của trường. Buổi trưa, Phó Tử Ngộ đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc, một y tá gõ cửa, nói: “Kris, bác sĩ Jim đi ăn cơm vẫn chưa về. Có một bệnh nhân vừa vào viện, cậu có thể xử lý không?” “Vấn đề gì?” “Cậu ta bị hóc xương cá.” “Ok, cho bệnh nhân vào đi.” Phó Tử Ngộ mở tủ, lấy dụng cụ cần thiết. Vừa quay đầu, anh nhìn thấy quyển sổ y bạ cô y tá vừa đặt xuống. Bên cạnh tên tiếng Anh: Simon còn ký tiếng Trung “Bạc Cận Ngôn” rất hống hách và nổi bật. Phó Tử Ngộ đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bệnh nhân bị hóc xương cá mà anh gặp trước đó là cậu bé bảy tuổi. Hôm nay, Bạc Cận Ngôn rất bực dọc, vì anh đề xuất muốn gặp một tên tội phạm giết người hàng loạt độc ác nhưng bị phía nhà tù từ chối. Do thất thần trong lúc xem tài liệu, anh bị hóc xương cá. Anh đã uống một bát giấm nhưng không ăn thua. Vừa vào phòng làm việc của bác sĩ, anh liền nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi ngồi sau bàn làm việc. Anh ta có mái tóc đen như anh, đeo khẩu trang, chỉ để lộ đôi mắt ôn hòa sáng ngời. Bạc Cận Ngôn liếc qua người đàn ông. Phó Tử Ngộ lặng lẽ ngồi xuống phía đối diện. Quá trình chẩn đoán và trị liệu diễn ra rất chóng vánh. Đối với đôi bàn tay chuyên cầm dao phẫu thuật của Phó Tử Ngộ, việc dùng cái nhíp gắp xương cá khỏi cổ họng Bạc Cận Ngôn là việc làm quá dễ dàng. Nhưng khi thấy người đàn ông trẻ tuổi xoa bóp cổ họng, khóe miệng để lộ ý cười hiếm có, Phó Tử Ngộ bỗng có cảm giác rất vinh dự. “Cảm ơn cậu.” Bạc Cận Ngôn đứng dậy, liếc nhìn đối phương. “Tuy nhiên sinh viên Học viện Y khám bệnh, nếu sau này có ảnh hưởng không tốt hoặc phát bệnh, liệu bệnh viện có chịu trách nhiệm không?” Phó Tử Ngộ ngẩn người. Nếu trước đó anh có cảm tình trước sự ấu trĩ và thông minh của Bạc Cận Ngôn thì vào thời khắc này, anh cảm thấy phẩm hạnh nghề nghiệp của mình bị sỉ nhục nặng nề. Ok, sinh viên Học viện Y khám bệnh là hành vi không đúng quy định, bệnh nhân lo lắng cũng là lẽ thường tình. Nhưng trời ạ, anh ta chỉ bị hóc một cái xương nhỏ như sợi tóc, hơn nữa, xương đã được gắp ra ngoài, còn phát bệnh gì chứ? Phó Tử Ngộ im lặng vài giây. Sau đó, anh nở nụ cười hết sức lễ độ và khiêm tốn. “Tất nhiên, nếu có bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm. Tôi sẽ ký tên vào quyển sổ y bạ của cậu.” Lúc này, Bạc Cận Ngôn mới hài lòng gật đầu. Anh ta vừa định quay người đi ra ngoài, Phó Tử Ngộ nói tiếp: “Đúng rồi, xuất phát từ việc cậu lo lắng sẽ phát bệnh, tôi đề nghị tốt nhất cậu không ăn cá trong vòng một tháng để tránh lại một lần nữa bị hóc xương, khiến vết thương bé bằng mắt muỗi của cậu có khả năng bị nhiễm trùng.” Đến lúc này, Bạc Cận Ngôn mới nhìn thẳng vào Phó Tử Ngộ. Ánh mắt của anh ta lộ vẻ nghi ngờ và không vui. “Một tháng?” Phó Tử Ngộ thành khẩn gật đầu. “Một tháng.” Duyên phận giữa con người nhiều lúc cũng hết sức kỳ lạ. Ví dụ một tháng trước, Phó Tử Ngộ chỉ nghe đến tên Bạc Cận Ngôn chứ chưa từng gặp một lần ở trong trường thì bây giờ, đi ăn cơm cũng có thể gặp đối phương. Trong nhà ăn ồn ào, náo nhiệt, chỉ có Bạc Cận Ngôn, quần áo chỉnh tề, ngồi một mình, cũng không có ai ngồi cùng bàn với anh ta, trong khi bên cạnh Phó Tử Ngộ là một đống bạn bè cả nam lẫn nữ, tiếng cười nói không ngớt. Sau khi lấy cơm, Phó Tử Ngộ cố ý đi một vòng. Lúc đi qua chỗ Bạc Cận Ngôn, anh không nhịn được cười bởi thiên tài tâm lý tội phạm nổi tiếng, mới gần hai mươi tuổi đã giúp FBI phá mấy vụ án lớn, đang một tay cầm dao, một tay cầm dĩa, bên cạnh còn đặt đôi đũa. Anh ta chuyên tâm gỡ xương cá. Con cá bị anh ta gỡ hết thịt, chỉ còn lại bộ xương. Trong cái đĩa ở bên cạnh chất đầy thịt cá. Anh ta còn chăm chú nhặt xương dăm. Để “an toàn” khi ăn cá, Bạc Cận Ngôn bỏ ra nhiều tinh lực như vậy? Lần đầu tiên trong đời, Phó Tử Ngộ cảm thấy áy náy về lời nói đùa của mình. Dưới con mắt kinh ngạc của vô số người xung quanh, anh ngồi xuống phía đối diện Bạc Cận Ngôn, mỉm cười với đối phương. “Hi, tôi có thể ngồi ở đây không?” “Lúc ăn cơm, tôi không thích có người ở bên cạnh.” “Ờ.” Phó Tử Ngộ trả lời nhưng anh không đi chỗ khác mà cúi đầu ăn cơm. *** Hàn Vũ Mông quen Phó Tử Ngộ năm cô lên năm tuổi, lúc đó anh mới bảy tuổi. Trong mười mấy năm sau đó, anh là anh trai, là hàng xóm, là người bạn, là thanh mai trúc mã không thể thay thế. Chỉ duy nhất không phải là bạn trai của cô. Nhưng cô đã yêu anh từ lâu. Kể từ lúc bắt đầu hiểu ý nghĩa của từ “tình yêu”, cô biết người đó chính là anh. Một người con trai tốt đẹp như vậy, chỉ yêu thầm anh cũng khiến cô cảm nhận bao điều ngọt ngào. Sau đó, khi cô đang học cấp ba thì anh vào đại học. Lúc bấy giờ, quan hệ giữa bọn họ dùng từ “mờ ám” để hình dung là chuẩn xác nhất. Mỗi lần tham gia vũ hội, bạn nhảy của anh đều là cô. Anh sẽ như xa như gần ôm eo cô. Anh sẽ ngắm nụ cười ngọt ngào của cô dưới ánh đèn, khóe miệng anh từ đầu đến cuối nở nụ cười dịu dàng nhàn nhạt. Bọn họ đều biết rõ sở thích và thói quen của đối phương. Cô thậm chí còn biết chỗ nhột nhất trên người anh là sau gáy. Mỗi lần cô giả bộ cáu giận cù vào chỗ đó, đều bị anh ôm eo bế lên. Sau đó, anh nửa cười nửa không nhìn cô chăm chú. Chỉ thiếu một chút là anh có thể cúi đầu hôn cô. Mỗi lúc ở trong lòng anh, cô đều bị hơi thở nóng hổi của anh thiêu đốt. Nhưng giống như có một thỏa thuận ngầm nào đó, cả cô và anh không ai mở miệng. Trong hai năm trời, bọn họ ở giữa ranh giới người yêu và bạn bè. Không có người thứ ba phá đám, bọn họ thân mật hơn bất cứ ai nhưng vẫn giậm chân tại chỗ. Hàn Vũ Mông nghĩ, có lẽ cô biết anh lo lắng điều gì bởi điều anh đắn đo cũng chính là điều cô sợ hãi. Bọn họ không phải sợ hiểu quá rõ đối phương nên thiếu sự cuốn hút lẫn nhau, cũng không phải vì bọn họ mới biết yêu nên thẹn thùng khó mở lời mà là bọn họ sợ đánh mất nhau. Cuộc đời vốn vô thường. Dù mới mười sáu tuổi nhưng Hàn Vũ Mông cũng chứng kiến không ít cảnh chia ly. Nếu cô và anh chỉ là hai người bạn tốt, có thể giữ mối quan hệ cho đến già. Nhưng nếu trở thành người yêu, ngộ nhỡ sau này chia tay, hai người sẽ vĩnh viễn đánh mất đối phương. Cô không muốn mất anh, do đó cô thà đứng yên tại chỗ. Mối quan hệ lơ lửng của Hàn Vũ Mông và Phó Tử Ngộ bị phá vỡ vào tiệc sinh nhật năm cô mười sáu tuổi. Trong mắt đám bạn học sinh cấp ba, chàng sinh viên hoàn hảo Phó Tử Ngộ chẳng khác nào một vị thần. Hơn nữa, hôm đó anh còn dẫn theo một cô gái tóc vàng xinh đẹp, hai người trở thành tiêu điểm của buổi tiệc. Sau đó, Hàn Vũ Mông uống hơi nhiều, cô uống cả champagne, cocktail, vodka… cùng lúc. Rượu chưa say người, người tự say. Lúc chưa say mềm, cô đột nhiên muốn buông thả bản thân, không muốn tiếp tục kìm nén tình cảm của mình nữa. Trong lúc mơ màng, cô một mình đi ra ngoài bể bơi. Mặt nước lấp lánh ánh sao, không khí yên tĩnh, hoàn toàn khác phòng tiệc cách đó mấy mét. Hàn Vũ Mông ngồi xuống chiếc ghế dài hóng gió. Một lúc sau, có người đi đến bên cô. Là một cậu nam sinh cùng lớp. Cậu ta tóc vàng, mắt xanh, thân hình cao lớn, là hoàng tử trong lòng đám con gái. “Hi, Joe.” Gương mặt nhìn nghiêng của cậu bạn đẹp như tượng điêu khắc. “Làm bạn gái của mình được không?” Hàn Vũ Mông ngẩn người nhìn cậu ta, không trả lời. Cậu nam sinh chống tay xuống thành ghế sau lưng cô, cúi người định hôn cô. Hàn Vũ Mông nhắm mắt, đón nhận nụ hôn xa lạ… Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp. Hàn Vũ Mông lập tức mở mắt, thấy cậu nam sinh đó bị lôi ra xa. Kris. Gương mặt tuấn tú của anh đỏ bừng, u ám. Đôi mắt từ trước đến nay luôn dịu dàng bây giờ nhìn cô đầy vẻ tức giận. “Anh làm gì vậy?” Cậu nam sinh phẫn nộ túm cổ áo anh. “Mày đang làm gì thì có!” Sắc mặt Phó Tử Ngộ còn khó coi hơn cậu ta. Hàn Vũ Mông trợn mắt nhìn bọn họ đánh nhau. Cuộc ẩu đả nhanh chóng kết thúc. Tuy Phó Tử Ngộ lớn hơn đối phương mấy tuổi nhưng anh chỉ là chàng sinh viên ngàng y thư sinh, còn cậu nam sinh kia là đội trưởng đội bóng rổ của trường trung học, thân hình rất cường tráng. Hai người đều bị thương ở mặt nhưng Phó Tử Ngộ nhìn có vẻ thảm hại hơn. Sau khi hai người dừng tay, Hàn Vũ Mông chỉ nhìn Phó Tử Ngộ. Cô tức giận kéo tay anh, nói: “Anh đi theo em!” Sau đó, cô không để ý đến bất cứ người nào, kéo anh đi thẳng lên tầng trên. Vừa vào cửa, cô có cảm giác eo bị siết chặt. Anh ép người cô vào bờ tường. Hơi thở nóng hổi của chàng thanh niên trẻ tuổi bao phủ lấy cô, mắt anh sáng rực. Hàn Vũ Mông ngẩng đầu nhìn anh. Vào thời khắc chạm mắt nhau, hai người đồng thời giơ tay ôm chặt đối phương, môi kề môi. Tình cảm bị đè nén bấy lâu như ngọn lửa cháy hừng hực, một khi bùng phát, không gì có thể ngăn cản, cũng không thể dừng lại. Sau khi kết thúc nụ hôn dài mãnh liệt, Phó Tử Ngộ ôm cô, ngồi ở ban công. Bên ngoài ban công là cây ngô đồng cành lá sum sê, che khuất tầm nhìn của mọi người. Anh trai cô sốt ruột gõ cửa. “Kris! Cậu và Joe ở trong đó làm gì? Nếu cậu dám động đến em gái tôi, tôi sẽ giết cậu!” Bọn họ không để ý đến cơn giận dữ của anh trai, cứ ở trong phòng ôm hôn nhau. Cho đến khi khách khứa ra về, đúng mười hai giờ đêm, Phó Tử Ngộ cúi đầu, nhìn cô, nói: “Chúc mừng sinh nhật, công chúa của anh!” Hàn Vũ Mông vừa vui mừng vừa thấp thỏm. Cô giơ tay ôm cổ anh. “Anh chắc chắn?” Anh chắc chắn chúng ta có thể bắt đầu mối quan hệ? “Anh chắc chắn.” Anh và cô thân thuộc đến mức tựa hồ trở thành một. Anh hoàn toàn biết cô đang nghĩ gì. Anh thì thầm bên tai cô: “Đừng tức giận, cô gái đó là con gái đồng nghiệp của mẹ anh. Mẹ anh bắt hôm nay phải dẫn cô ta đi chơi. Anh còn không nhớ tên cô ta. Thực tế, anh định đợi đến sinh nhật mười sáu tuổi của em, chính thức tỏ tình với em.” Bắt em đợi lâu rồi, công chúa của anh. Anh biết em lo lắng điều gì, biết em sợ hãi điều gì. Trên đời này có vô số người nói lời hứa trọn đời trọn kiếp năm mười mấy tuổi nhưng không thể thực hiện. Tuy nhiên, anh có lòng tin vào bản thân. Bởi vì anh đã thích em từ lâu. Cô bé của anh, người con gái tuyệt vời nhất. Anh hứa với em, sẽ không để tình yêu của chúng ta thất bại. Tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài đến đầu bạc răng long. *** Khi Bạc Cận Ngôn và Phó Tử Ngộ trở thành bạn bè, tất cả mọi người ở Đại học Maryland đều “rớt con mắt”. Tình bạn của họ cũng khác người. Nói một cách đơn giản, Phó Tử Ngộ về cơ bản trở thành ô sin của Bạc Cận Ngôn. Phó Tử Ngộ trở thành bác sĩ riêng của bạn. Hai người cùng đi ăn, cùng tới thư viện đọc sách. Ngoài ra, Phó Tử Ngộ còn giúp Bạc Cận Ngôn tuyển chọn trợ lý điều tra vụ án, giúp anh xử lý mối quan hệ xã giao phức tạp với FBI… Thậm chí, quần áo của Bạc Cận Ngôn cũng là do Phó Tử Ngộ mua sắm. Bất kể là chuyện vụn vặt, vô vị đến mức nào anh cũng làm giúp mà không một lời than vãn. Trong khi đó, Bạc Cận Ngôn thản nhiên đón nhận mọi việc giống như đây là lẽ đương nhiên. Kiểu quan hệ này được duy trì nhiều năm sau đó. Hai người đều là học viên người Hoa tuấn tú, xuất sắc. Việc họ gắn với nhau như hình với bóng ở mọi nơi trong trường thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều cho rằng bọn họ là gay. Trước tin đồn này, Phó Tử Ngộ chỉ mỉm cười, giải thích: “Tất nhiên không phải, chúng tôi là anh em.” Về phần Bạc Cận Ngôn, anh không hề bận tâm người khác nói gì. Một lần, một đàn em trong khoa Tâm lý tội phạm cũng được coi là đối tượng gần gũi với anh, hỏi anh có phải là gay không? Bạc Cận Ngôn ngẫm nghĩ, trả lời nghiêm túc: “Quan hệ của tôi và Kris bây giờ quả thực không khác gay là mấy, ngoại trừ việc chúng tôi không có quan hệ tình dục.” Lúc truyền đến tai Phó Tử Ngộ, câu nói này đã trở thành: “Simon than vãn với người khác Kris không chịu lên giường với anh ta.” “Bọn họ đương nhiên là gay.” Phó Tử Ngộ dở khóc dở cười. Nhưng tin đồn này nhanh chóng tan biến bởi Phó Tử Ngộ có bạn gái. Bạn gái là sinh viên năm thứ nhất, cũng là người châu Á, một cô gái thuần khiết đáng yêu. Mọi người đều khen Phó Tử Ngộ thật may mắn vì yêu được một cô gái như vậy, ai mà chẳng ngưỡng mộ? Phó Tử Ngộ cũng cảm thấy cô ta không tồi nên đối xử rất tận tình, chu đáo. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn không thích cô gái này nên anh không đưa bạn gái vào trong mối quan hệ của mình và Bạc Cận Ngôn. Phó Tử Ngộ và cô gái đó chia tay sau hai năm hẹn hò. Lúc cô ta đề nghị chia tay, Phó Tử Ngộ khá bất ngờ. “Là anh không đủ tốt hay em có người khác?” Chia tay là chuyện bình thường, nhưng anh không thích nguyên nhân không rõ ràng. Cô gái nói khẽ: “Kris, anh đối xử với em rất tốt, vô cùng tốt. Từ trước đến nay chưa có người nào tốt với em như anh. Thế nhưng, hai chúng ta đều biết, trong lòng anh có một khoảng trống, không ai có thể bù đắp. Vì vậy em chỉ còn cách rời xa anh.” Phó Tử Ngộ trầm mặc hồi lâu rồi gật đầu. Thật ra không chỉ các bạn học, ngay cả giáo sư của học viện cũng tỏ ra hứng thú về tình bạn kỳ lạ giữa Phó Tử Ngộ và Bạc Cận Ngôn. Một lần, viện trưởng Học viện Y tình cờ gặp chủ nhiệm khoa Tâm lý tội phạm, ông hỏi: “Tôi đã nghe nói từ lâu, Simon ở khoa các anh là một người hết sức lập dị. Tại sao Kris lại trở thành người bạn duy nhất của cậu ta? Là bởi vì Kris tốt tính?” Chủ nhiệm khoa Tâm lý tội phạm lắc đầu. “Anh còn nhớ sự kiện xảy ra hồi Kris học đại học không? Tôi thấy ngược lại thì đúng hơn. Không phải Simon cần Kris mà là Kris cần Simon. Tôi nghĩ, Simon cũng biết rõ điều này nên mới để Kris trở thành bạn cậu ta.” *** Dưới ánh nắng như thiêu như đốt, mặt đất khô cứng, nứt nẻ. Trời đã nóng còn không một ngọn gió, khiến cổ họng con người khô rát. Hàn Vũ Mông đeo ba lô đựng mấy chai nước và kẹo đi về phía chiếc lều bạt màu trắng. Từ xa, cô đã nhìn thấy Phó Tử Ngộ ngồi bên cái bàn nhỏ, đang đo huyết áp cho một người da đen. Bên cạnh có mấy đứa trẻ da đen gầy như que củi nhưng ánh mắt rất sáng. “Kris!” Hàn Vũ Mông đi đến phía sau anh. Đám trẻ phát hiện ra cô trước, lập tức ùa về phía cô. “Joe! Chị Joe đến rồi!” Tình cảm của bọn trẻ khiến Hàn Vũ Mông nở nụ cười rạng rỡ. Cô ngồi xuống đất, mở ba lô, lấy nước và kẹo phân phát cho chúng. Bọn trẻ nhảy nhót hoan hô. Hàn Vũ Mông vừa ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt dịu dàng đầy ý cười của bạn trai. Đây là ngày thứ bốn mươi ba trong chuyến đi tình nguyện ở châu Phi của hai người. Trước khi theo Phó Tử Ngộ đến nơi này, Hàn Vũ Mông không biết, hóa ra trên thế giới còn có mảnh đất nghèo khổ và tuyệt vọng như vậy. Phó Tử Ngộ đến nơi này lần đầu năm mười sáu tuổi, bây giờ đã là lần thứ năm. Người ta nói, khi bạn yêu một người, người đó sẽ làm thay đổi cuộc đời bạn. Vậy nếu bạn yêu một người đàn ông chính trực và vĩ đại thì sao? Hàn Vũ Mông cảm thấy anh sẽ khiến cuộc sống của cô càng trở nên tươi đẹp. Tầm chạng vạng, hai người đi đến chỗ một cái cây lớn bên hẻm núi. Phía trước là vách núi cheo leo, hiểm trở, đằng sau là vô số đỉnh lều bạt màu trắng tượng trưng cho niềm hy vọng và sự cứu trợ của Doctors Without Borders[1]. Mặt trời lúc chiều tà đỏ rực như màu máu treo ở nơi tận cùng sa mạc. Những lúc như vậy, Hàn Vũ Mông đều cảm nhận một cách rõ ràng, trước thiên nhiên hùng vĩ, đời người vô cùng nhỏ bé và ngắn ngủi. Nhưng bởi vì có anh ở bên cạnh nên nó mới mang ý nghĩa vĩnh hằng. [1] Tổ chức Bác sĩ không biên giới (tiếng Pháp: Médecins Sans Frontières – MSF): một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập năm 1971 vì mục đích nhân đạo với những hoạt động cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh… Đối với cô gái mười tám tuổi Hàn Vũ Mông, tình yêu này thêm sự trọn vẹn vượt qua tuổi tác. Cô thích sự trọn vẹn này, thích tất cả những chuyện liên quan đến anh. “Em đang nghĩ gì vậy?” Phó Tử Ngộ ngắm nhìn gương mặt nhỏ nhắn của bạn gái. Anh cúi đầu, hôn lên mắt cô. Hàn Vũ Mông nở nụ cười ngọt ngào, kiễng chân, ôm cổ anh. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh hoàng hôn chiếu xuống đôi nam nữ đang hôn nhau, tạo thành hình bóng dài trên mặt đất đỏ au. Anh ấy thích hôn mắt mình nhất, Hàn Vũ Mông nghĩ, loài hoa anh ấy thích nhất là hoa cẩm chướng, anh ấy ghét nhất mùi ẩm mốc khi giở những quyển sách cũ, anh ấy khinh thường nhất là những bác sĩ vì lợi ích riêng mà từ bỏ đạo đức nghề nghiệp. Địa điểm ân ái mà anh ưa thích tương đối truyền thống, đó chính là trên giường. Nhưng họ đã từng quấn lấy nhau ở ban công của ngôi biệt thự, trong lều bạt trên sa mạc, thậm chí trong cả chiếc xe Lexus của anh… Cô cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc bởi cô biết mọi sở thích của anh, cô và anh gắn bó làm một. Cô và anh chắc chắn sẽ yêu nhau mãi mãi. Cô thầm nghĩ còn điều gì có thể khiến bọn họ thay đổi? Lúc ôm người con gái mình yêu thương trong lòng, trước trời đất bao la, Phó Tử Ngộ nghĩ gì? Anh nghĩ, hóa ra cô tuyệt vời hơn anh tưởng. Anh tưởng cô tiểu thư lớn lên ở nước Mỹ, dù rất chính trực, lương thiện nhưng cũng không chịu nổi cực nhọc ở châu Phi. Vậy mà cô đã theo anh từng bước, hơn nữa còn làm rất tốt. Anh nghĩ, đợi cô lớn hơn một chút, khi cô tốt nghiệp đại học, anh sẽ cầu hôn… Anh phải chờ bốn năm nữa, quá lâu, đính hôn trước là một chủ ý không tồi? Cô gái nhỏ của anh khiến anh không thể nhẫn nhịn lâu hơn. Anh yêu cô từ thuở niên thiếu, như yêu linh hồn của mình. Anh chỉ muốn cưới cô về nhà, cất giấu như báu vật cả đời. *** Sau khi giải quyết hết vụ án này đến vụ án khác, Bạc Cận Ngôn cũng coi như có chút danh tiếng ở FBI. Anh thường xuyên giúp bọn họ phá án. Lần đầu tiên anh bị thương là khi viên đạn từ khẩu súng của tên tội phạm sượt qua cánh tay anh, Bạc Cận Ngôn không để bác sĩ của cảnh sát băng bó mà đến tìm Phó Tử Ngộ. Nhìn cánh tay chảy đầy máu của bạn, Phó Tử Ngộ chau mày. “Chẳng phải cậu nói cậu chỉ phụ trách phân tích tâm lý tội phạm, không trực tiếp phá án, tại sao lại còn bị thương?” Bạc Cận Ngôn bình thản liếc xéo bạn. “Lẽ nào chứng kiến tên tội phạm bỏ trốn ngay trước mặt, tôi lại bỏ qua cho hắn?” Phó Tử Ngộ hết nói nổi. Anh chàng này lúc nào cũng lý lẽ hùng hồn. Anh đã nghe một người bạn ở FBI tiết lộ, rõ ràng Bạc Cận Ngôn phản ứng chậm chạp nên mới bị ngộ thương. Sau khi được băng bó vết thương, Bạc Cận Ngôn xuống giường, cúi đầu ngắm nghía tấm vải băng trên cánh tay mình. Anh chau mày. “Xấu quá!” Phó Tử Ngộ không bận tâm đến lời nói của Bạc Cận Ngôn. Đúng lúc này, bạn gái gọi điện thoại, hẹn anh cùng đi ăn tối. Phó Tử Ngộ cúp máy, quay sang hỏi Bạc Cận Ngôn: “Cậu có đi cùng tôi không? Ăn tối với Linda?” Bạc Cận Ngôn từ chối: “Tôi không có hứng thú.” Bấy giờ, tính cách “bà mẹ” của Phó Tử Ngộ đã hình thành, anh hỏi bạn một cách rất tự nhiên: “Buổi tối cậu ăn gì?” Bạc Cận Ngôn mặc áo khoác nói: “Tên tội phạm bị trúng đạn đang cấp cứu ở bệnh viện. Tôi phải qua bên đó ngay.” Phó Tử Ngộ đang thu dọn dụng cụ y tế, nghe câu nói này, anh hơi ngẩn người. Một giây phân tâm của anh đã không lọt qua mắt Bạc Cận Ngôn. Nhưng Bạc Cận Ngôn chỉ bình tĩnh nhìn anh rồi đi ra ngoài. Buổi tối, ăn cơm cùng bạn gái, Phó Tử Ngộ không tập trung tinh thần. Bạn gái hỏi: “Anh sao thế? Có phải áp lực công việc quá lớn?” Phó Tử Ngộ cười cười. “Không có gì, tự dưng anh nhớ đến chuyện trước kia. Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của anh không tốt. Lát nữa, ăn cơm xong, anh sẽ đưa em về.” Bắt gặp gương mặt tươi cười của anh, người bạn gái muốn nói điều gì đó nhưng cuối cùng lại trầm mặc. Có người từng nói với cô, trong lòng Phó Tử Ngộ có một khoảng trống. Nếu để ý kĩ, cô sẽ nghe thấy tiếng vang vọng trống rỗng ở trong đó. Có lẽ anh sẽ yêu chiều cô như vật báu trên đời nhưng cô mãi mãi không thể bước vào trái tim anh. *** Bạc Cận Ngôn xảy ra chuyện vào ngày thứ Sáu trời nắng đẹp. Ngày hôm đó, mọi việc diễn ra bình thường. Phó Tử Ngộ đi làm, tan sở như thường lệ. Anh vẫn gọi món ăn Nhật Bản của quán quen cho Bạc Cận Ngôn, trong đầu lại một lần nữa cảm thán mình giống ô sin trông trẻ. Lúc trợ lý của Bạc Cận Ngôn gọi điện, cảm giác duy nhất của Phó Tử Ngộ là toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Cảm giác lạnh buốt đó như thủy triều lặng lẽ bò lên sống lưng của anh. Phó Tử Ngộ cầm điện thoại, đứng ngoài hành lang vắng lặng, nghe giọng nói sốt ruột và đau khổ của người trợ lý: “Simon mất tích rồi.” Anh ngước nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ, nhất thời không biết mình đang ở chốn nào. Cảm giác này rất quen thuộc, tinh thần suy sụp, khắc cốt ghi tâm, giống như xảy ra từ nhiều năm trước nhưng cũng giống như mới ngày hôm qua. Lúc đó cũng như bây giờ. Vào một ngày yên bình, vui vẻ, anh đột nhiên nhận được cuộc điện thoại thông báo Hàn Vũ Mông mất tích. Người con gái anh tưởng sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh, nhưng chỉ ba ngày sau cuộc điện thoại đó, anh đã vĩnh viễn mất đi cô. Mấy ngày đầu sau khi bị bắt cóc, Hàn Vũ Mông thật sự không rõ, người đàn ông luôn đeo mặt nạ thằng hề đó là ai. Cô chỉ thấy khiếp sợ, co rúm trong lồng sắt, hy vọng lưỡi búa không bổ xuống người mình như năm người phụ nữ cùng bị bắt khác. Nạn nhân đầu tiên mà tên giết người đeo mặt nạ hạ sát là một thiếu nữ mười lăm tuổi. Cảnh tượng máu chảy lênh láng, xương bị băm nát diễn ra ngay trước mặt các cô gái. Tên giết người dường như mệt mỏi và mông lung, đứng giữa đống máu thịt bầy nhầy, trầm mặc hồi lâu. Còn bọn họ không dám thở mạnh, càng không dám bật khóc thành tiếng. Hai ngày sau, hắn lại giết hai người. Bốn cô gái còn lại bị giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, trở thành những bông hoa úa tàn. Hàn Vũ Mông hết sức dè dặt, không để tên tội phạm chú ý đến mình. Cô cố gắng không nghĩ tới vấn đề, nếu nạn nhân tiếp theo là mình thì phải làm thế nào? Ngày cuối cùng, mọi chuyện dường như có điềm báo trước. Hôm đó, tên giết người tỏ ra nóng nảy. Hắn liên tục theo dõi tin tức trên truyền hình. Tin tức khiến các cô gái bị bắt cóc hết sức phấn chấn. Nghe nói dưới sự trợ giúp của một thiên tài về tâm lý tội phạm trẻ tuổi, FBI đã công bố chân dung của hung thủ, đồng thời triển khai kế hoạch truy lùng với quy mô lớn. Hàn Vũ Mông có dự cảm, hôm nay cảnh sát sẽ tìm đến nơi này. Tuy nhiên, bóng tối trước lúc bình minh luôn tăm tối nhất. Tầm chạng vạng, tên giết người đột nhiên trở nên bình tĩnh một cách lạ thường. Hắn đi đến chỗ chiếc lồng sắt nhốt các cô gái bẩn thỉu một cách thảm hại, tuyên bố kết cục của bọn họ. “Tôi sẽ lái tàu ra biển.” Tên tội phạm nói. “Tôi sẽ được tự do, sẽ không chết dưới làn đạn đáng ghét của cảnh sát. Về phần các cô… tôi sẽ cho các cô lựa chọn.” Bốn cô gái hồi hộp lắng nghe. Tuy nhiên, điều kiện hắn đưa ra vô cùng tàn khốc: “Tôi sẽ thả ba cô, chỉ đưa một người lên tàu. Người này sẽ cùng tôi chết ở ngoài biển. Nhưng nếu không có ai tự nguyện đi cùng tôi, tôi sẽ giết cả bốn người.” Trong cuộc đời mười chín năm ngắn ngủi của Hàn Vũ Mông, cô chưa bao giờ cảm thấy đau đớn và tuyệt vọng như vậy. Những cô gái khác đều trầm mặc, trong mắt bọn họ chỉ có nỗi hoảng sợ và sự trốn tránh. Im lặng một lúc, Hàn Vũ Mông ngẩng đầu nhìn tên tội phạm, nói: “Tôi sẽ đi cùng anh.” Ánh mắt của ba cô gái còn lại như trút được gánh nặng và lộ vẻ áy náy. Tên tội phạm cười, hỏi Hàn Vũ Mông: “Tại sao?” Tại sao ư? Bởi vì… bởi vì bạn trai cô, người cô yêu nhất là một bác sĩ. Anh có thể dốc hết sức lực để cứu tính mạng của người khác. Do đó, cô cũng sẽ làm như anh. Bởi cô yêu anh như yêu linh hồn của mình. Tên giết người đeo mặt nạ đưa Hàn Vũ Mông ra khỏi chiếc lồng sắt, nhốt vào trong căn phòng kín ở bên cạnh. Nơi đó có một chiếc máy điện thoại. Đôi mắt đằng sau tấm mặt nạ của hắn sáng rực. Hắn vui vẻ thưởng thức nỗi đau của cô. “Cô có thể gọi điện thoại.” Hắn nói. “Tôi rất công bằng. Cô có thể gọi điện cho người đàn ông cô yêu nhất. Sau khi chúng ta ra biển, tôi sẽ chuyển đoạn ghi âm cuộc gọi này cho anh ta.” Sinh ly tử biệt luôn khiến con người đau đớn và tuyệt vọng, vậy thì đối với Hàn Vũ Mông, cuộc điện thoại cuối cùng này coi như một sự ban ơn. Cô run rẩy cầm ống nghe, gương mặt giàn giụa nước mắt. Vụ án “Kẻ giết người đeo mặt nạ” xảy ra ở bang Maryland năm 2007. Sau khi xem tài liệu có liên quan của cảnh sát, thiên tài tâm lý tội phạm còn chưa được biết đến Bạc Cận Ngôn đã gửi một phong thư phác họa chân dung tên tội phạm tường tận cho FBI. Nhờ tài liệu này, bốn ngày sau, FBI đã phá án thành công. Lúc đến ngôi nhà giam giữ nạn nhân ở bên bờ biển, bọn họ đã cứu thoát ba nạn nhân còn sống sót, tìm ra xương cốt ba nạn nhân khác. Nạn nhân còn lại là Hàn Vũ Mông và tên tội phạm thì mất tích. Đội tuần tra bờ biển đã tìm kiếm trong phạm vi hàng trăm cây số. Dựa theo tình hình thời tiết và xác tàu tìm kiếm được, cuối cùng phía cảnh sát kết luận, bọn họ gặp phải bão trên biển, tàu bị chìm, người chết mất xác.” Khi tiến hành điều tra thân phận hung thủ, cuối cùng FBI cũng làm rõ, tại sao hắn lại bắt cóc những cô gái này. Ba năm trước, vợ chưa cưới của hắn bị một tên côn đồ tấn công và bị thương nặng. Xuất phát từ hành vi phòng vệ chính đáng, hắn đã nổ súng bắn tên côn đồ. Sau đó, cả tên côn đồ và vợ chưa cưới của hắn đều được đưa tới bệnh viện cấp cứu. Nhưng sau một đêm, tên tội phạm được cứu sống, còn người vợ chưa cưới của hắn tắt thở. Ba nạn nhân nữ mà hắn giết chêt đều là người nhà của mấy bác sĩ phụ trách ca mổ năm đó. Bốn cô gái còn lại tuy không liên quan đến hắn nhưng cũng là con gái hoặc vợ bác sĩ, còn Hàn Vũ Mông là bạn gái của Phó Tử Ngộ, bác sĩ trẻ tài giỏi của bệnh viện, ngôi sao mới của ngành y trong tương lai. Sứ mệnh của bác sĩ là cứu sống và chăm sóc người bị thương. Nhưng tại sao bọn họ lại cứu đồ cặn bã bẩn thỉu đó? Tên giết người đeo mặt nạ không hiểu nổi. Hắn không cho phép điều đó xảy ra. Một khi bọn họ quyết định cứu kẻ xấu xa, quan niệm mọi người đều bình đẳng trước sinh mạng, vậy thì hắn sẽ cướp đoạt mạng sống của người bọn họ yêu thương nhất. Như vậy, bọn họ mới biết, tội ác đáng sợ đến mức nào. Nửa năm sau, Bạc Cận Ngôn mới được cứu thoát. Anh ở bệnh viện cấp cứu bốn ngày bốn đêm, Phó Tử Ngộ cũng ở bên cạnh anh suốt bốn ngày bốn đêm. Vào buổi tối ngày thứ ba, Phó Tử Ngộ rời khỏi bệnh viện, lái xe tới ngôi mộ của Hàn Vũ Mông. Anh đứng trước bia mộ rất lâu, cuối cùng chỉ nói một câu: “Joe, nếu em có linh thiêng, xin hãy phù hộ để Simon sống sót.” Lúc anh quay về bệnh viện, trời đã tờ mờ sáng. Sương mù dày đặc khiến tòa nhà màu trắng của bệnh viện thấp thoáng như trong mộng ảo. Ca phẫu thuật của Bạc Cận Ngôn đã kết thúc. Anh nằm trên giường bệnh, không một chút sinh khí, tựa hồ đã rời khỏi cõi đời. Phó Tử Ngộ đứng bên cạnh giường bệnh một lúc, anh tháo sợi dây chuyền khỏi cổ, mở bàn tay đang nắm chặt của Bạc Cận Ngôn, đặt sợi dây chuyền vào đó. Bạc Cận Ngôn tỉnh lại vào buổi tối ngày hôm đó. Vừa mở mắt, anh liền nhìn thấy Doãn Tư Kỳ ngồi úp mặt bên cạnh giường, bố anh ngồi ở sofa phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Cuối cùng là Phó Tử Ngộ, anh không ngủ mà đứng trước cửa sổ, quay lưng về phía giường bệnh. Anh ngước nhìn ánh trăng bên ngoài, bộ dạng thất thần. “…” Bạc Cận Ngôn cất tiếng rất khẽ nhưng cũng đủ để ba người đồng thời ngẩng đầu, quay về phía anh. Bạc Cận Ngôn muốn mỉm cười với bọn họ nhưng khóe miệng anh không thể động đậy. Doãn Tư Kỳ lập tức nắm tay anh, khóc nức nở. Bố anh đi nhanh tới, mắt ông ngấn lệ, ông nhanh chóng bấm chuông ở đầu giường. Cảm thấy tay phải đang nắm thứ gì đó, Bạc Cận Ngôn mở ra xem. Là sợi dây chuyền rất quen thuộc. Anh biết trong mặt dây chuyền hình trái tim chứa thứ gì, là tấm ảnh chụp một đôi nam nữ ôm nhau, cô gái từng xuất hiện trong kho dữ liệu nạn nhân của anh. Lúc này, Phó Tử Ngộ đã đi đến bên Bạc Cận Ngôn. Hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng. Viền mắt Phó Tử Ngộ ươn ướt, anh quỳ một chân xuống cạnh giường, nắm tay Bạc Cận Ngôn, để sợi dây chuyền nằm trong lòng bàn tay hai người. *** Tử Ngộ! Hãy hứa với em, anh nhất định sẽ sống vui vẻ như trước kia. Cuộc đời dài hay ngắn không phải là thước đo đánh giá con người có hạnh phúc hay không. Chúng ta không thể sống bên nhau đến đầu bạc răng long nhưng không có nghĩa là tình yêu của chúng ta không vĩnh hằng. Anh là người chính trực, lương thiện, cuộc đời anh còn dài. Anh có thể cứu giúp rất nhiều người. Tử Ngộ, chúc anh hạnh phúc. Tôi từng yêu một người con gái hoàn hảo như thiên thần. Em mang tất cả mộng ước của tôi về tình yêu, khơi gợi tất cả sự nhiệt tình trong tôi. Mất em, cuộc đời tôi không bao giờ viên mãn, nhưng tôi sao có thể trông mong ông trời ban cho tôi người phụ nữ thứ hai như vậy? Tôi sẽ sống hạnh phúc trong quãng đời còn lại như em hy vọng, sẽ giúp đỡ nhiều người như em mong muốn. Đây chính là sự báo đáp tốt nhất đối với tình yêu em đã dành cho tôi.