Đoạn kết

Qua lời giới thiệu của ông sáu Long, hai Cung được năm Điển nhận vào giúp việc cho trại gà, phụ trách việc tải trứng hằng ngày từ trại lên vựa Chợ Lớn.
Từ đó, với tình sui gia thân thiện, hai Cung và Năm Điển thường đi lại với nhau, chén thù chén tạc với nhau để bàn bạc chuyện trăm năm của hai con.
Chọn được ngày lành tháng tốt, Hậu và Nương được họp hôn giữa trường.
Chiều hôm ấy, Hậu đưa Nương đi dạo qua khắp các dãy trại để xem các giống gà ngoại quốc mới nhập cảng về.
Hậu tính toán với Nương.
- Anh định dạy hết năm nay rồi anh xin nghĩ em à. Anh có hỏi ý kiến ba má anh và nội rồi, ba má anh với ba bên nhà và nội đều bằng lòng.
Nương nhìn chàng thảng thốt:
- Sao anh lại xin thôi dạy? Nghỉ dạy rồi làm nghề gì?
Hậu chậm rãi giải bày:
- Anh đã đề nghị với ba, bây giờ ba đã có vốn rồi, ba nên kiếm đất mở trại chăn nuôi. Vấn đề chăn nuôi thì ba đã rành quá rồi, ba cứ bỏ tiền lập trại, mua gà giống rước ba bên nhà với nội về hợp tác, khuyếch trương dần dần.
Nương chận hỏi:
- Rồi ba đã tính sao chưa mà anh định thôi dạy học?
Hậu đáp nhanh:
- Ba anh, ba em, nội đã bàn tính với nhau xong hết rồi, nên anh mới có ý định bỏ cái nghề gõ đầu trẻ đó chớ, nhưng mà ba người còn giữ bí mật, không dám cho ai trong này hay hết.
Nương mỉm cười:
- Ba em với nội làm gì có vốn mà hùn hạp?
- Thì kẻ có công, người có của. Mình làm cho mình, mình làm chủ lấy mình mà. Em thử nghĩ, nếu anh không tính toán thì ba anh cứ làm quản lý hoài suốt đời, còn ba em với nội phải đổ mồ hôi xót con mắt gánh vàng về cho người ta hưởng, làm công suốt kiếp cũng vẫn hoàn tay trắng. Nghề nguệp mình rành quá, tại sao mình không cố tìm cách làm chủ lấy mình? Hơn nữa, khi chương trình của anh mà được thực hiện rồi, em sẽ thấy cha mẹ, ông bà mình sống gần như sum hộp một nhà. Có phải vui vẻ bao nhiêu không, em.
Nương không đáp sao hết, mà nàng chỉ bộc lộ nỗi vui sướng của mình qua nụ cười, qua ánh mắt nhìn chồng;
Hậu nắm tay vợ dắt đi qua một dãy chuồng khác, vừa nói tiếp:
-Và em thử nghĩ xa hơn một chút. Nếu anh còn đi dạy học, em phải ở nhà làm dâu ba má, phải lui tới thăm viếng nội khi nội đau yếu vì nội già rồi mà, chớ em đâu có được đi theo anh. Như vậy, hai đứa mình phải sống xa cách nhau, mỗi đứa một nơi, chỉ được gần gủi nhau trong ngày cuối tuần thôi.
Nghe Hậu nói đến đây, Nương lườm ngang chàng và cười chúm chím:
- Mưu kế dữ ha!
- Chàng siết chặt bàn tay nàng:
- Chớ sao.
- Như vậy thì chính là anh tính toán cho anh, chớ đâu phải vạch con đường lập nghiệp cho ba.
Chàng phì cười:
- Em muốn hiểu cách nào cũng được hết.
- Đi dạy xa, mỗi tuần về một lần, rồi chết à?
Hậu cắc cớ hỏi vợ:
- Anh hỏi em, trong suốt sáu ngày xa cách nhau, em có thấy nhơ nhớ anh hay không? Em hãy thành thật trả lời cho anh biết đi.
Nương ỡm ờ hỏi lại:
- Nhớ ai?
Hậu bật cười và hất hàm:
-Còn phải hỏi ngặt. Chẳng lẽ anh muốn hỏi em có nhớ con gà trống Vancres đứng thò mõ ra chuồng kia hay con gà tây đang ngóng cổ kêu cà cót cà cót đó hay sao?
Nương nguýt chàng:
- Nói vô duyên à!
- Đừng khỏa lấp, trả lời câu hỏi của anh đi, rồi anh nói chuyện tới cho nghe.
Nương giả bộ ngoảnh  mặt  gạt ngang:
- Hỏng biết.
Hậu tìm cách chọc tức nàng:
- Anh có chuyện này... quan trọng lắm, anh định nói cho em nghe, mà em nói hỏng biết, thì thôi.
Nàng nhẹ cau mày:
- Nói cho em nghe đi.
Chàng buộc  khó lại nàng:
- Trả lời câu hỏi của anh đi.
- Kể như trả lời rồi.
- Đâu có được.
Nương ra dáng bực dọc giật tay lại:
- Khi không mà hỏi chuyện gì đâu không hà! Cứ hỏi... thương hôn... nhớ hôn... hoài! Kỳ cục!
- Kỳ cục thì thôi.
Nàng nhăn mặt hờn dỗi:
- Tức quá! Thà đừng nói, hễ nói thì đừng úp mở. Ừ thôi, hỏi lại đi rồi em ráng mà trả lời cho.
Hậu cười sung sướng, lặp lại câu hỏi:
- Chừng tựu trường, anh đi dạy học. Ở nhà, em có nhớ anh không?
Nàng gật đầu nhanh để thay câu đáp.
Hậu lắc đầu:
- Không được, em phải trã lời chớ.
Nương nói lí nhí:
- Anh sao thì em vậy.
- Cũng không được, em phải trả lời một cách rõ ràng. biết đâu anh khác, em khác.
Thấy chồng còn buộc khó mình, Nương buộc lòng đáp cụt một tiếng:
- Nhớ!
Sau lời đáp của Nương, chàng liền nắm tay nàng siết chặt lại như lúc nãy, để thầm nói lên tiếng nói yêu đương mặn nồng của đôi vợ chồng mới cưới, mới động phòng vừa đủ bảy đêm.
Thế rồi, Hậu lặng thinh luôn, Nương sốt ruột lay tay chàng:
- Chuyện gì quan trọng đó? Anh nói cho em nghe đi. Bộ buộc người ta trả lời rồi tính làm  lơ luôn sao?
Hậu muốn chọc tức nàng thêm nữa, giọng chàng thản nhiên:
- Nói chơi với em vậy chớ có chuyện gì quan trọng đâu.
Nàng bực tức nhăn mặt:
- Trời ơi! Nói gạt em hả?
- Nói gạt mà có lợi, người ta mới gạt.
Nàng điểm mặt chàng:
- Từ hôm đám cưới tới nay, gạt em không biết mấy chuyện rồi nha. Sống gần anh, chắc có ngày em phải tức hộc máu mà chết. Thấy ghét ghê!
Chàng cười cợt:
-Ghét người ta mà sao hồi đó ba với nội hỏi: Nương à, con ưng thằng Hậu không con? Em lại gật đầu lia lịa.
Nương đấm nựng nịu lên vai chồng:
- Nội với ba hỏi em như vậy hồi nào đâu? Em gật đầu lia lịa hồi nào đâu? Không ai hay biết vụ gì hết, nội với ba muốn gả là gả đại hà. Đừng nói xấu người ta.
- Mê muốn chết mà còn làm bộ.
Nương bĩu môi:
- Ừ, mê anh nhờ anh bị sún cái răng.
&&&
Thấm thoát lại đến ngày tựu trường, Hậu phải trở lên Gò Đen đặng tiếp tục đi dạy.Bây giờ Nương mới nhớ thương thắm thía trong những ngày xa chồng.
Thấy đôi vợ chồng mới cưới mà phải sống ngăn cách như vậy, mà Hậu chỉ về thăm nhà có một ngày chú nhựt rồi lại đi, vợ chồng năm Điển mới cho phép nàng đi thăm Hậu vào ngày thứ năm mỗi tuần. Thường thường là sáng thứ năm nàng ngồi xe đò đi Gò Đen, rồi sáng thứ  sáu Hậu đưa nàng ra xe trở về. Tân hiệp, có khi nàng theo xe vận tải trứng của trại.
Trong một dịp đi thăm Hậu, nàng đón xe Mỹ Tho - Sài gòn để đi Gò Đen, vừa leo lên xe thì bỗng có giọng đàn ông quen thuộc gọi đúng tên nàng:
- Nương!
Nàng lột nón lá xuống, xoáy mắt nhìn chàng thanh niên vừa gọi mình, đoạn buộc miệng thảng thốt:
- Anh  Thái!
Thái tươi cười và vội vàng ngồi nhích vào trong, chừa cho Nương chỗ bên ngoài:
- Em ngồi đây.
Nương còn đứng lom khom trong xe, ngại ngùng nên chưa dám ngồi vào chỗ bên cạnh Thái. Phải chi lúc xe vừa ngừng mà nàng thấy Thái ngồi đây, thì nàng đã lánh mặt, ra ngồi ở băng sau cùng rồi.
Hiểu ý nàng, Thái lặp lại lời mời lần nữa:
- Em ngồi đây đi, có chi đâu mà ngại.
Nàng buộc lòng ngồi bên cạnh Thái, nhưng nàng cố nép sát vào cửa xe để tránh sự đụng chạm với Thái. Còn dưới chân thì nàng ém chiếc nón lá vào khỏang trống giữa chân Thái với chân nàng.
Chờ nàng ngồi yên, Thái hỏi:
- Em đi đâu đây?
Nàng rút mù xoa lau mặt và đáp gọn:
- Đi Gò Đen.
Thái bắt đầu phăn dần:
- Em với ông sáu ở trại Hiệp Thành mà, phải hôn?
- Sao anh biết?
Thái cười nhẹ:
- Vậy mà anh biết được, mặc dù tất cả đều giữ... bí mật.
Nương liền hỏi khỏa lấp:
- Còn anh đi đâu dưới Mỹ Tho mà về sớm vậy?
- Anh về dưới nội anh, thăm nội anh đau.
Nàng hỏi nhanh:
- Ai đau? Ông nội  hay bà nội?
- Ông nội ;
- Đau sao?
- Bịnh già mà, hể trời trở gió là đau.
- Cậu mợ trên nhà cũng khỏe hả anh?
- Mạnh, cám ơn em.
Sợ Nương hướng sang những chuyện vu vơ, Thái liền hỏi nhanh:
- Em đi Gò Đen chi vậy?
Nàng còn ấp úng:
- Tôi... đi thăm... chồng tôi?
Thái sửng sốt:
- Ủa! Em có chồng rồi sao? thiệt hay chơi đó?
Nương cúi nhìn xuống dưới chân và đáp nhỏ:
- Thiệt chớ chơi sao được.
Nét mặt chàng sa sầm lại và giọng lắng u buồn:
- Chừng nào mới làm đám cưới?
Nương bấm vành nón lá:
- Cưới đã hai ba tháng rồi.
Thái ngạc nhiên:
- Sao Nương còn đi thăm?
- Ảnh đi dạy học trên Gò Đen.
Thái gượng cười héo hắt:
-à! thì ra chồng của Nương làm thầy giáo!
Nàng nhẹ gật đầu:
- Dạ.
Thái thiểu nảo thở dài, nhưng vì tiếng động cơ rú đều chắc Nương không nghe được. Giọng chàng chán chường:
- Thôi, thế là hết... Tôi đã tuyệt vọng rồi!
Nương quay lại nhìn chàng ngơ ngác:
- Hả? Anh nói gì?
Thái thả mắt ra đồng hoang trước mặt, lặng im một lúc lâu lắm, chàng mới chậm rãi đáp:
- Trong lúc tôi định đi tìm Nương thì tình cờ gặp lại Nương, gặp lại để nghe Nương nói Nương đã có chồng,
Nương rắn giọng:
- Anh có vợ, tôi có chồng, còn tìm kiếm nhau chi nữa? Anh có thể lừa tôi một lần thôi, chớ đâu có thể gạt tôi đến lần thứ hai.
Thái chớp mắt xúc động:
- Nương chưa hiểu được những gì bí ẩn trong cuộc hôn nhân của tôi và Tuyết Nhung nên Nương trách tôi, tôi cam chịu. Nhưng trên con đường tình ái, định mệnh đã bắt buộc chúng ta phải chia tay nhau đi về hai ngã rẻ, thì trước khi chúng ta quay lưng, Nương cũng nên nghe tôi giải bày hết uẩn khúc trong lòng tôi.
Giọng Thái nghẹn ngào:
- Dù Nương có tin hay không tin, xin Nương cũng để cho tôi nói... tôi van Nương... Nương Đừng xua đuổi tôi như xua đuổi một con chó nhầy nhụa ghẻ lở.
Liếc thấy đôi mắt Thái ứa lệ, Nương lấy làm xúc động trước những lời tha thiết của chàng Nàng nói nhỏ nhẹ:
- Anh muốn nói gì?
http://eTruyen.com

Đánh máy: ct.ly
Nguồn: Việt Nam Thư Quán
Được bạn: mickey đưa lên
vào ngày: 13 tháng 4 năm 2004


© 2006 - 2024 eTruyen.com