Chương 16

Hai tháng rồi, Tường Vi làm vợ hiền, hai tháng rồi, cô quyết định đem lại cho chồng tin vui bất ngờ, nhưng cô chỉ hoài công. Ngày trước, cô phải uống thuốc mỗi khi chồng gần gũi, còn bây giờ, cô cứ trơ ra, chẳng chua canh ớn cá chút nào.
Đông trở lại bình thường khi thấy vợ biết sửa đổi. Đổng cũng vun vén hạnh phúc hai người nhưng sao Tường Vi vẫn cảm giác Đông ngày một xa vắng, dù anh hết lòng chăm sóc, yêu thương cô như ngày nào.
Tường Vi mở mắt, đêm đã gần tàn, cạnh cô không còn hơi ấm quen thuộc, cô nháo nhác nhìn quanh, rón rén rời giường đi nhẹ ra ngoài. Đồng hồ phòng khách đánh ba tiếng rời rạc. Trăng hạ tuần vàng vọt, không gian lặng chìm trong cái nhợt nhạt và ảm đạm của ánh trăng tròn, lẩn khuất gương mặt Đông tê tái nỗi buồn, anh đứng mãi và rồi đưa cành dạ lý lên môi hôn.
Tường Vi mở tròn mắt nhìn, như muốn hình ảnh ấy đọng lại trong mắt mình. Cô bịt miệng lùi dần, chạy vào phòng nằm vật xuống. Cô không khóc, mắt ráo hoảnh, mười móng tay cào nát nệm giường mà tưởng chừng cào nát được tim ai.
oOo
Cô giúp việc đứng tựa cửa nhìn ra cổng như ngóng đợi ai. Thấy Đông, cô mừng rỡ chạy ra.
- Ông chủ, cho con về nhà một bữa, em con đau.
Đông bước xuống xe:
- Sao không nói cô?
- Dạ, cô đi đâu từ sáng tới giờ chưa về.
Đông đã về nhà, để tập hồ sơ xuống bàn, anh ngạc nhiên:
- Cô đi không nói sao?
- Dạ con đi chợ về, cô đã đi rồi.
Chắc cô ấy đi phố đâu đó, Đông nghĩ thầm, anh ngả người ra salon đưa tay xoa vầng trán mệt mỏi.
- Ừ! Bé về đi.
Cô giúp việc chỉ chờ câu đó, cô chào Đông rồi đi như chạy ra cổng. Đông nhắm mắt một lúc, đứng lên đi tắm.
Chờ khá lâu, Vi chưa về. Đông ăn cơm rồi đi nghỉ. Đến giờ Đông đi làm, Vi cũng chưa về. Chẳng hiểu cô bạn Cali đi rồi còn có thêm bạn nào nữa đây? Đông thở ra, tưởng tượng thời gian trước, Tường Vi son phấn, nhố nhăng say mèm trên tay Jim. Lắc lắc đầu như xua đuổi quá khứ, Đông thay đồ đi làm. Đến Trung tâm chẳng hiểu anh bồn chồn ra sao mà không làm việc được. Đề án hai sắp hoàn thành, chỉ còn phần trang trí bên trong.
Tàu Edward sắp cùng Jim cập cảng Sài gòn. Mọi việc đều thuận lợi, sao ta hồi hộp thế này?
Đông rời bàn làm việc, anh đi một vòng quanh Trung tâm, không khí phấn khởi chung quanh không giúp anh bình tĩnh được. Đông gọi điện thoại về nhà, Tường Vi chưa về. Đông gọi đến Đồng, gã sếu vườn nhăn nhó:
- Vợ cậu chớ vợ mình đâu mà hỏi?
- Đừng đùa nữa, Vi có ghé cậu chơi không?
- Không có, lại muốn đi hoang à?
Đông bỏ máy, một lúc anh gọi Đổng ù. Phải chờ hơn năm phút cái giọng ồ ề của hắn mới bắt máy lên. Đông cáu gắt:
- Thằng mắc dịch đi đâu vậy hả?
- Có gì không? - Đổng biết có chuyện gì rồi.
- Vi có ghé cậu không?
- Không có, từ ngày về lại mái nhà xưa…
- Thôi, chiều rảnh ghé mình.
Đặt máy xuống bàn, Đông quay lại, Mỹ đứng sau lưng anh:
- Chị Tường Vi đi đâu à?
- Từ sáng đến giờ- Đông bực bội
Mỹ trấn an:
- Chắc là gặp bạn bè cũ nên ham vui.
- Cô bạn độc nhất vô nhị đã về Cali, mà nếu có bạn bè, cô ấy cũng phải gọi điện về.
- Hay anh làm gì cho chị ấy giận?
Đông chỉ tay ra hiệu cho Mỹ ngồi, anh châm điếu thuốc trầm ngâm.
Không! Chẳng có gì, hai tháng nay Tường Vi cố gắng làm vợ hiền, còn anh cố quên nỗi buồn quá khứ. Là người độ lượng, anh đã quên được và tìm thấy lại một Tường Vi bé nhỏ mong manh. Anh thường tự an ủi, hạnh phúc hoàn mỹ không thể có và anh vui lòng với hiện tại. Chỉ có điều, nỗi buồn lớn dần. Dù hơn hai tháng rồi, anh không hề nhắc đến tên cô, không một lần gọi điện cho cô, Mỹ nhìn Đông soi mói rồi nói:
- Hôm qua tôi gọi cho chị Thanh Thiên.
Đông nhổm lên:
- Cô ấy ra sao?
- Chị ấy không trả lời.
- Tại sao? Có lẽ cô ấy đi vắng.
- Tôi nghĩ, chỉ không muốn tiếp điện thoại.
Đông có vẻ không hiếu gì cả, Mỹ lắc đầu:
- Bỏ đi, mỗi người một cuộc đời riêng. Anh lo tìm chị Tường Vi đi.
Tường Vi đang ở đâu? Chẳng có ai biết, trừ một người.
Người ấy cầm bức điện, đọc đi đọc lại hàng chữ, "Chị đón em tại phi trường lúc mười lăm giờ. Tường Vi “ Thế đó, cô muốn trốn đi xa để quên hết, để họ bên nhau trọn đời. Còn họ cứ muốn cô thành nhân chứng cuộc tình. Nhưng tại sao Tường Vi lại bỏ đi? Đã xảy ra chuyện gì?
Người phát thanh viên phi trường thông báo chuyến bay thành phố HCM- Đà Nẵng tiếp đất. Thanh Thiên bỏ bức điện vào xách tay, nhìn lại mình và chờ đợi. Tường Vi xuất hiện cô oà khóc ngay khi thấy Thanh Thiên. Vỗ nhẹ vai cô, Thanh Thiên nói:
- Đừng khóc nữa em, chuyện gì cũng giải quyết được mà, thôi ta về.
Thanh Thiên xách valy cho Tường Vi, đến bên chiếc Toyota, mở thùng xe bỏ vào.
Tường Vi kinh ngạc, ngây thơ:
- Chị lái được xe huê kỳ hả chị?
Mở cửa cho Tường Vi ngồi vào, Thanh Thiên trở qua ngồi bên tay lái:
- Lái dễ thôi, chị làm đây phải giao dịch nhiều, cần vẻ bề ngoài lắm.
Chiếc xe lao đi, vút qua con đường bến xe, rồi vòng ra ngoại ô. Cả hai không nói gì cho tới khi về tới Công ty may mặc xuất khầu Khải Hoàn.
Tường Vi loá mắt trước toà nhà đồ sộ, níu tay Thanh Thiên ríu rít bước. Họ qua khu tiền sảnh lộng lẫy chưng nhiều người mẫu nam nữ, với những bộ quần áo thời trang thu đông, một cô gái chạy lại:
- Trình giám đốc, phó giám đốc đang chờ cô ở phòng làm việc.
Thanh Thiên gật đầu nói:
- Em đưa em gái tôi về phòng, gọi bảo vệ mang valy hành lý lên dùm, bảo cô Linh cáo lỗi buổi cơm chiều nay với khách Hà Nội, dời cuộc họp mười sáu giờ sang ngày mai.
- Dạ rõ.
Thanh Thiên mỉm cười với Tường Vi:
- Em theo cô ấy lên phòng tắm rửa nghỉ ngơi. Sau giờ làm việc ta gặp lại.
Tường Vi không nghỉ ngơi, cô tỏ ý muốn tham quan công ty và được cô tiếp tân vui vẻ đưa đi. Công ty may mặc xuất khẩu Khải Hoàn nằm trong khu đất rộng hình vuông. Ba phân xưởng may xây bốn tầng theo hình hộp hiện đại, khu nhà hành chính kiến trúc hình lục lăng nằm giữa Trung tâm, một phần ba diện tích còn lại là sân để xe lộ thiên cho khách và vườn hoa chung quanh trồng cây lấy bóng mát. Tường Vi đang ở khu nhà hành chính, tầng thứ ba, nơi cái gian hàng trưng bày quấn áo. Cách kiến trúc tầng này cũng như hai tầng dưới, ở giữa một phòng tròn, chung quanh sáu phòng khác. Mọi căn phòng đều rực rỡ, bóng lộn với vô số người mẫu, áo quần muôn màu sắc. Cô tiếp tân thấy Tường Vi ngơ ngác thán phục, nên mỉm cười hỏi:
- Cô không ngờ lộng lẫy phải không? Giám đốc gọi cô ra chơi nhân dịp khai mạc Công ty à?
- Công ty chưa khánh thành sao?
- Chưa. Cô thấy đó, đến hôm nay thì hoàn thành, vì Giám đốc rất bận, phó giám đốc cứ quát nhặng xị khi giám đốc đón cô.
Họ xuống bằng thang máy, đụng đầu Thoại ngay tiền sảnh. Anh chưa biết mặt Tường Vi, nên nhìn cô ngạc nhiên. Cô tiếp tân giới thiệu.
- Cô Tường Vi, em giám đốc mới ra, còn đây là Tổng giám đốc Thoại, Thoại biết ngay Tường Vi là ai. Anh nhíu mày nhưng chào hỏi Tường Vi rất lịch sự và bỏ đi. Cô tiếp tân đưa Vi về phòng riêng, vui miệng nói:
- Ông Thoại yêu cô Thanh Thiên lắm, mà cổ cứ lạnh lùng. Cô Vi à! Có phải chồng cổ bỏ, nên cổ hận đàn ông không?
Tường Vi giật mình:
- Sao cô lại nói vậy? Chị tôi chưa lập gia đình.
Cô tiếp tân tròn xoe mắt, cô muốn nói nhưng rồi nín thinh, hấp tấp chào Vi, đi ra. Nằm lên chiếc giường nệm dầy với máy lạnh mát mẻ, Tường Vi thiếp ngủ. Khi cô mở mắt đã thấy Thanh Thiên ngồi chờ.
- Mình ăn đi Tường Vi.
Cùng đi có cả Thoại, anh lịch sự nhưng ít nói. Đưa cả hai về nhà, Thoại giao chìa khoá xe cho Thanh Thiên:
- Mai anh về thành phố, em nhớ cho anh gởi thiệp mời khánh thành và cho đăng quảng cáo.
oOo
Đến tám giờ tối, hai chị em ngồi lại với nhau trong phòng khách dọn cho Tường Vi. Cô nằm gối đầu lên chân Thanh Thiên, tay mân mê tay chị nói khẽ:
- Chị bận rộn quá!
Thanh Thiên nghiêm mặt nhìn xuống:
- Nào, bây giờ nói chị nghe, tại sao ra đây?
Tường Vi ứa nước mắt, không nói. Thanh Thiên thở ra:
- Em không nói, bỏ đi như vậy, chắc Đông quýnh quáng ở nhà rồi.
- Sao chị biết em không nói?
- Em nói Đông cho đi sao?
Tường Vi nức nở, Thanh Thiên cau mày:
- Đông đối xử tệ với em à?
- Dạ không.
- Vậy tại sao?
Tường Vi ngồi lên gạt nước mắt tâm sự:
- Từ ngày chị đi, em luôn tự hỏi mình để hiếu, bao năm nay em sống thật yếu hèn, lúc nào cũng nương tựa vào chồng. Anh ấy có thể yêu em, có thể độ lượng với em, nhưng không thể tôn trọng em. Như thế cho đến ngày em chết đi, em cũng không có được tình yêu anh ấy trọn vẹn. Chị hai! Em suy nghĩ bao đêm rồi, em phải học tập chị, phải cố gắng thay đổi con người mình và em quyết định ra đi.
- Có ích gì chớ, em khiến Đông lo lắng thôi Tường Vi! Sao em nông nổi vậy? Em có biết, chỉ cần em cố gắng làm vợ hiền, em sẽ có tất cả.
- Không đâu!. Lúc nào ảnh cũng lấy chị làm gương cho em, anh ấy muốn em là vợ, bạn đồng nghiệp cùng sang xẻ mọi điều. Chị Thanh Thiên! Chị hãy giúp em, nếu không, em thà chết không về đâu.
Thanh Thiên đứng lên:
- Trước mắt hãy gọi về cho Đông an lòng.
- Chị gọi dùm em đi, em van chị.
Lối cư xử Tường Vi khác lạ khiến Thanh Thiên lo âu. Cô đành gọi cho Đông, anh như là ngồi chờ sẵn bên máy.
- Alô! Tường Vi hả em?
- Đông! Thanh Thiên đây. Cổ đang ở với mình.
Đông sôi giận để quên người nói chuyện là ai. Anh hét:
- Gọi cô ấy về ngay, cô ấy muốn cái quái quỷ gì hả?
Thanh Thiên lặng thinh, một lúc Đông sực tỉnh:
- Alo, Thanh Thiên, xin lỗi em.
- Không có gì. Đông à! Tường Vi chơi vài ngày, mình sẽ đưa về an tâm đi.
- Cô ấy đâu?
- Mệt quá, nên ngủ rồi. Đông đừng lo, mọi chuyện đều tốt đẹp cả. Tường Vi nhớ mình thôi, Đông khoẻ không?
- Khoẻ, nhưng cả ngày hôm nay mệt nhoài. Cô ấy lại trở chứng rồi, thật khổ.
- Không phải đâu. Tường Vi có suy nghĩ riêng, ngày về Đông sẽ hiểu, thôi nhé!
- Khoan đã Thanh Thiên. Em thế nào?
- Công ty sắp khánh thành, hơi bận nhưng khoẻ. Đông cứ yên tâm, giao Tường Vi cho mình, vài hôm sẽ ổn, tạm biệt.
Thanh Thiên trở lại giường thấy đôi mắt Vi thao láo chờ. Cô trấn an:
- Chị nói Đông rồi, đợi khai mạc Công ty xong, em sẽ về.
Tường Vi buồn bã:
- Về làm gì? Để tiếp tục làm nợ đời cho anh ấy sao? Chị ơi! Có cách gì giúp em vươn lên không? Để anh ấy yêu em như ngày nào.
Chỉ vì điều ấy mà cô ra tận đây? Thanh Thiên nghĩ thầm. Sao lại không thẳng thắn trao đổi với chồng? Tại sao lúc nào cô cũng trao gánh nặng cho tôi?
- Em ngủ đi, ngày mai ta bàn tiếp, chị khá mệt.
Tường Vi ngoan ngoãn dạ. Thanh Thiên chúc cô ngủ ngon rồi về phòng mình. Cô kiệt sức, ra giường không buồn thay quần áo. Qua đôi mắt nhắm nghiền, cô như thấy Đông nhìn mình buồn bã. Đông à! Tường Vi thật khó hiểu, nhưng Đông đừng lo, chỉ vì tình yêu thôi. Cô ấy rất yêu Đông và ích kỷ, ngông cuồng cũng vì Đông. Mình sẽ đưa cô ấy về.
Đêm ấy, Tường Vi ngủ say. Thanh Thiên thao thức, và cách nghìn cây số là Đông, anh mơ giấc mơ kỳ lạ nhất trong đời. Anh thấy mình đang đi tìm ai đó trong đêm mưa gió, đi tìm mãi.
- Em ơi! Đến với anh đi em.
- Không thể được! Trong đêm đen có tiếng ai trả lời.
- Tại sao? Anh tìm em bao năm rồi.
- Em chỉ là chiếc bóng thôi.
- Không! Không, em là em, là một phần đời trong tôi.
Đông điên cuồng chạy, anh vấp té, lăn lộn trên những vũng nước lầy lội. Anh lạnh run lên:
- Em ơi! Sưởi ấm cho anh.
- Không được, em là chiếc bóng.
- Chiếc bóng tình yêu, anh chờ đợi. Anh van em đừng lẩn trốn nữa, hãy sưởi ấm cho anh.
- Em không lẩn trốn, là anh không nhìn thấy em.
Nàng tha thướt giữa đám mây chiều vây phủ anh, khi anh nhìn thấy bờ môi rực lửa làm tan giá rét trong anh. Vòng tay nàng đưa anh chơi vơi giữa đất trời.
- Anh yêu em!
Nàng trao anh thân ngà thần thánh, anh nâng niu trong bờ môi biết tạo đam mê.
- Em của anh, em thật tuyệt vời.
- Anh còn lạnh nữa không?
- Không! Tim anh tràn hơi ấm tình yêu. Hãy mãi mãi bên anh.
Anh yêu nàng ngọt ngào kỳ diệu. Anh thiếp đi trên thân thể nàng ràn rụa hơi ấm trinh nguyên.
Ôi! Anh không còn cô đơn nữa.
Đông giật mình trong cơn mê tỉnh, anh dang tay ôm lấy hình bóng người con gái.
- Đừng, đừng đi em.
Tất cả biến mất, chỉ còn một mình anh trên chiếc giường rộng thênh. Đông thở hào hển, cố trấn tĩnh mình bằng ánh đèn phòng. Một giấc mơ thôi, ta đang mơ. Đông vuốt mặt định tĩnh. Nhưng lạ làm sao, cảm giác ngọt ngào hoà hợp trong giấc mơ tình yêu còn đọng mãi trong anh. Còn đọng mãi.
oOo
Thanh Thiên rất bận, nhưng không nỡ để Tường Vi một mình. Đi liên hệ nơi nào, cô cũng để Tường Vi đi theo, giới thiệu là em gái, buổi tối hôm sau cô mới rảnh để gặp nói chuyện với Vi.
- Bây giờ em muốn gì?
- Em muốn đi làm, để anh ấy đừng coi thường em.
- Điều ấy em có thể nói thẳng với Đông, không cần trốn chồng ra đây.
Tường Vi ứa nước mắt:
- Anh ấy nói em không thể làm đuợc việc gì, em ra đây là nhờ chị thuyết phục ảnh dùm em.
- Với bằng cấp em thì đúng như vậy và em muốn làm với Đông chớ gì.
- Chớ có nơi nào thâu nhận em?
Cuối cùng thì nó cũng muốn chừng ấy, giữ chặt Đông. Nhưng nó có lỗi gì? Thanh Thiên thở ra:
- Được rồi, em ở chơi ngày mai nữa đi, chị đi Huế về sẽ nói chuyện với Đông.
- Chị đi Huế à, cho em đi được không?
- Được! Em cũng nên đi cho biết. Thôi ngủ sớm đi.
Thanh Thiên ra tới cửa, Tường Vi gọi giật:
- Chị à!
- Hở?
- Chị… chị…. Tường Vi cúi mặt ấp úng. Có phải ….chị…. có thai… không?
Thanh Thiên giật mình. Tường Vi không tinh ý đến độ thấy sự đổi thay rất nhỏ trên cơ thể nàng. Chắc kẻ nào vô tình thóc mách vì tưởng là em ruột. Thật ra, Thanh Thiên giả tảng chớ nàng thừa biết cả công ty may mặc đều thắc mắc, ai là cha đứa con trong bụng nàng. Bây giờ Tường Vi hỏi, Thanh Thiên không thể làm thinh. Cô trở lại giường cầm tay em gái:
- Có lần chị nói với em chị muốn có đưa con, bây giờ chị sắp có.
Tường Vi mặt xám nghét, ấp úng:
- Người ta không cưới chị sao?
- Có chớ, nhưng phải đợi khánh thành công ty.
- Ai vậy? Chị có thể cho em biết được không?
Thanh Thiên quyết định:
- Anh Thoại đó.
- Sao nghe nói chị không ưng? – Vi nhìn chăm chị.
Thanh Thiên cuời:
- Ảnh không ưng chị thì có, bằng chứng con chị mang trong bụng mà ảnh có chịu cưới chị đâu?
Tường Vi chưa chịu thôi:
- Sao ảnh kỳ vậy? Chắc chê chị xấu chứ gì.
Thanh Thiên gượng cười:
- Ừ, nhưng chị biết chờ đợi, ảnh đồng ý rồi, có gì chị sẽ báo tin.
Thanh Thiên về phòng ngồi vào chiếc bàn nhỏ kê sát cửa sổ, tay chống cằm, cô nhìn ra trời đêm.
Một lúc cô gọi điện qua Châu.
- Chuyện gì vậy chị?
- Chừng nào anh Thoại ra?
- Dạ chắc sáng mốt.
- Châu nè! Nếu Tường Vi có hỏi, em nói anh Thoại với chị sắp đám cưới nhé.
Châu lâu bầu:
- Em cũng lạy trời cho anh cưới được chị, chị kỳ thiệt.
- Thôi ngủ sớm đi,, sáng mai khởi hành sớm.
Nhưng Thanh Thiên chỉ ngủ đến nửa đêm. Tường Vi lên cơn đau đầu gào khóc, cô cuống quýt bên em tới sáng. Tường Vi ngủ thiếp khi được bác sĩ đến chích thuốc an thần. Thanh Thiên đành đi Huế với Châu sau khi dặn dò cô tiếp tân chăm sóc Tường Vi cẩn thận.
oOo
Xe lên đèo khi sương mù còn giăng đỉnh Hải Vân, đường đèo vắng vẻ. Sau lúc bàn bạc với Châu, Thanh Thiên ngả đầu ra ghế thiếp đi. Cô choàng tỉnh khi nghe Châu hét:
- Chị Thanh Thiên!
Tay lái Châu chao đảo ở cái dốc xuống, Châu la:
- Bánh trái có sự cố, chị nhảy đi.
- Không! Thanh Thiên thất thanh.
Châu cố điềm tĩnh, bằng tất cả nghị lực phi thường ở người đàn ông, anh nói:
- Chị mở cửa xe, em cố thắng, em đếm ba là cùng nhảy.
Chiếc xe như hẫng đi, cùng tiếng Châu la hét:
- Một, hai, ba nhảy!
Thanh Thiên không biết gì nữa, vực chết bủa vây cô ngay ở cú nhảy thập tử nhất sinh với chiếc cặp ôm ghì ngang bụng.
oOo
Thanh Thiên mở mắt, chung quanh cô một màu trắng toát và Thoại. Thoại làm dấu thánh, thở phào:
- Lạy chúa, em đã tỉnh.
- Châu! Châu đâu? – Thanh Thiên thất thanh.
Thoại trấn an:
- Nó không sao đâu, vỡ xương vai trái đã bó bột.
Thanh Thiên thở phào nhìn lại mình, một chân cô băng bột, ngoài không hề gì. Cô ôm bụng muốn khóc, Thoại vỗ về:
- Em như có bề trên che chở, Thanh Thiên ạ, lăn ngay vào đám lá bạc hà ai mới trảy thành đống, chân gãy vì đánh vào mặt đường, nhưng cái thai không hề gì.
- Chiếc xe?
- Đâm vào vách núi, anh đã cho kéo vào garage, chẳng hiếu sao bánh trái trước lại sút ra, văng hết bù lon siết nên mới có tai nạn.
Mặt Thanh Thiên xanh tái, bây giờ khi cô thật tỉnh táo, cô lại quá khiếp sợ, Thoại cuống quýt gọi y tá. Họ yêu cầu anh ra ngoài. Tường Vi đang khóc run rẩy bên hành lang bệnh viện. Thấy Thoại ra, chạy tới.
- Chị ấy có sao không anh?
- Không sao, cô đừng quá lo.
- Anh đưa em vào thăm chị.
- Bác sĩ đang khám, để tôi đưa cô về rồi chiều lên.
Thoai tạt qua Châu, anh băng bột nửa người trên, mặt xây xát nhiều chỗ và đang la hét um sùm với cô thư ký.
- Không đợi, cô phải lập tức gọi nó ngay, cho nó vô tù mọt gông.
Thoại bước vào trấn tĩnh em:
- Chuyện đâu còn đó, chú phải nghỉ ngơi đã. Công an giao thông sẽ lo vụ này.
Châu vẫn cáu kỉnh văng tục:
- Thằng vô trách nhiệm, sa thải ngay. Tài xế chó gì, lắp cái bánh xe không được, nó muốn giết chết người mà. Chị Thanh Thiên ra sao?
- Bị nhẹ thôi, cái thai không việc gì, chú nghỉ ngơi đi, anh phải về Công ty thay chú và cô ấy lo mọi việc.
- Anh đừng báo má biết nghen.
- Được rồi.
Tường Vi thút thít chào Châu, rồi theo Thoại về. Thật như ác mộng, cô ra mới ba hôm, đúng lúc Thanh Thiên bị tai nạn, cô không còn biết mình phải làm gì. Thoại đưa Tường Vi đi ăn trưa, rồi lạnh nhạt nói:
- Cô Vi, à không! Đúng ra tôi phải gọi cô là bà Đông. Thanh Thiên bị tai nạn không còn ai là bạn với bà. Tôi đã đăng ký vé máy bay cho bà, chuyến tám giờ ba mươi ngày mai. Ông Đông sẽ ra đón bà tại sân bay.
Tường Vi líu ríu nói cảm ơn, khi Thoại đưa cô về. Anh lên phòng giám đốc, bảo cô thư ký.
- Gọi Sinh vào đây.
Sinh là gã tài xế trẻ, chiều hôm đó lo xe cho Thanh Thiên đi. Hắn bước vào, gương mặt non trẻ xanh mét. Thoại nghiêm mặt:
- Cậu làm ăn vậy đó hả? Suýt nữa chết hai mạng người. Chuẩn bị đi ở tù đi.
Sinh run rẩy:
- Dạ thưa ông, thiệt là oan tôi lắm, tôi chỉnh tít kê rất kỹ, thay dầu nhớt đàng hoàng, chẳng hiểu tại sao kỳ vậy.
- Xe mới chạy chưa đến mười lăm kilômét đường đã bay bánh trái mà cậu nói siết tít kê kỹ. Tôi không nói với cậu, giấy công an gọi đây, đi gặp họ đi.
Thấy Thoại giận dữ, Sinh líu ríu xuống lầu. Thoại nhấn chuông gọi đem nước rồi đứng thừ bên cửa nghĩ ngợi. Anh từ lúc nhận điện thoại, chỉ hai giờ sau đã có mặt tại Đà Nẵng. Trên đường ra sân bay anh đã cầu nguyện còn vé và muốn khóc khi điều cầu nguyện được ơn trên đáp ứng. Rồi những giờ phút chờ đợi hãi hùng. Bây giờ hai người thân yêu đã vượt qua cái chết nhưng công ty có khánh thành được không đều nhờ vào một mình anh. Vì tất cả giấy mời đã được gởi đi. Thoại xoa vầng trán, những gì xảy ra khiến anh kiệt sức. Lạy chúa! Chiếc xe bẹp dúm trên đường đèo.
Tường Vi khóc vùi, Thanh Thiên gượng cười trên gương mặt xanh khướt:
- May mà em không đi, có gì chị thật chẳng biết làm sao, em đừng khóc nữa. Chị sẽ về Sài Gòn sau khi cắt băng chân và nói chuyện với Đông, nhất định Đông cho em đi làm. Vậy nhé.
- Em nói mấy anh ra thăm chị- Tường Vi bệu bạo
- Đừng! Tuyệt đối đừng nói chuyện tai nạn này, em hứa đi.
- Mấy anh sẽ trách em.
- Có chị đây, hai tháng sau cắt băng chị về, chẳng ai biết đâu.
Tường Vi ngập ngừng:
- Rồi khi nào chị đám cưới?
- Chắc phải hoàn lại, đợi chị sinh xong, chẳng lẽ mang cái bụng bự làm đám cưới. - Thanh Thiên pha trò.
- Chị nhớ báo tụi em biết nghe.
- Ừ
Thoại nhìn đồng hồ:
- Sắp trễ rồi, đi thôi.
Tường Vi mắt đẫm lệ.
- Chị ơi! Em không thể ở lại chăm sóc chị, chị đừng trách em nha.
Thanh Thiên nắm tay cô dịu dàng:
- Chị không bao giờ trách em. Vi à, chúc em vui vẻ.
Thoại đưa Vi đi rồi, Thanh Thiên thở ra ảo não, đặt hai tay lên bụng, cô nhắm mắt, đôi giọt buồn chậm rơi.
- Sao chị khóc? Có đau bụng không?
Châu đứng ở cuối giường lúc nào không rõ, chăm chú nhìn Thanh Thiên. Cô gạt nước mắt.
- Đâu có, chị hơi mệt thôi. Em về phòng nghỉ đi, đến đây làm gì?
Châu ngồi xuống chiếc ghế để sát giường:
- Em qua nói chuyện cho chị đỡ buồn.
- Chị không buồn, chỉ lo cho anh Thoại không kham nối hết việc.
Châu nhún vai, anh nhăn khi nhìn đống thạch cao cứng ngắc ở trên người:
- Rồi cũng phải xong.
- Chị định khoẻ chút nữa xin về giúp ảnh một tay.
Châu nhăn nhó:
- Với đống thạch cao này à? Ôi! Em chịu.
Thanh Thiên phì cười:
- Đừng quên mình là phó giám đốc đó, em không biết có người ngồi trên xe lăn suốt đời vẫn là tỷ phú đó sao?
- Em sợ cặp mắt mấy cô ở Công ty quá. À! Cô Linh hôm qua đến thăm, có nói một câu khiến em lo nghĩ.
- Cổ nói gì?
- Cổ nói dường như có người muốn giết hai chị em mình.
Thanh Thiên tròn mắt nhìn Châu. Không thể nào!. Thật là bậy bạ, nhưng nỗi lo âu lại tồn tại trong lòng Thanh Thiên...