oan xách cái thùng thất thểu ra về. Mười giờ đêm mà phải đi vào một con hẻm lầy lội là một điều đáng ngại. Trên đường về Loan gặp mưa, quần áo ướt sũng, mãi bây giờ vẫn chưa khô. Người Loan lạnh run.Bọn nhóc tì đã có mặt đông đủ ở căn nhà của thằng Hoạch sún, tên đầu nậu của bọn đánh giày. Hoạch sún nằm trên ghế xích đu, con điếm Tám Neo ngồi bên cạnh đang chớt nhả với Hoạch sún ngay trước mặt bọn lỏi tì. Loan bước vào, nó chưa kịp bỏ thùng đánh giày xuống đã bị Hoạch sún hỏi móc một câu:- Mày đi “đớp” no nê rồi mới về đây phải không?Loan lẳng lặng bỏ thùng đánh giày xuống đất, cởi áo hong lên dây thép:- Tôi chưa ăn gì hết!Hoạch sún cười nhạt:- Mày chưa ăn gì, hay muốn ăn thêm?Loan nhìn lại gã:- Ngày hôm nay tôi kiếm được tám mươi ba đồng. Trưa tôi chỉ ăn một đĩa cơm sườn hết mười đồng, ba đồng lẻ hút thuốc lá và uống đá lạnh...Hoạch sún nheo mắt nhìn Loan:- Có bưng tao ra bắn ngay tao cũng nói là mày có giấu đi ít chục. Hôm nay chủ nhật, thằng nào cũng kiếm được trên một trăm hết, vậy mà chỉ riêng mày có mấy chục bạc... Mày hỏi thử coi có đứa nào dưới một trăm không?Loan cãi lại:- Tại tôi lớn quá nên ít người cho đánh giày...- Mày ngu, tại sao không đi làm đầu nậu như tao có sướng không?Nói xong, gã ôm con điếm hôn đến “chóc” một cái ngon lành như trêu ngươi Loan. Loan nhìn lại bướng bỉnh, Loan tính quay vào nhà trong rửa mặt thì Hoạch sún kêu lại:- Ê, mày không đưa tiền cho tao sao?Loan trở lại, móc tiền đưa hết cho Hoạch sún. Gã cầm tiền, ngập ngừng đếm rồi ngước lên:- Hôm nay mày chịu khó nhịn một bữa chơi nghen.Loan bực mình, nhìn thẳng vào mặt gã:- Anh không đưa tiền cho tôi sao?Hoạch sún gờm nhìn Loan:- Mà tao không đưa có được không?- Tùy anh đó, anh xưng là đàn anh thì anh nên xử sự cho đẹp.Hoạch sún bực mình, cau mặt. Thình lình nó co chân đá đến “bưng” một cái vào hạ bộ của Loan. Bọn nhóc tì đứng xớ rớ gần đó vội chạy giãn ra. Loan trúng đòn ôm bụng nhăn nhó. Hoạch sún cau mặt:- Đ.m, thấy tao nhịn làm tới hả.Gã móc túi lấy năm đồng bạc, vo viên ném vào mặt Loan:- Cầm lấy rồi bước đi, còn láng cháng ăn đòn thấy mẹ.Loan nhẫn nhục nhặt tiền. Loan ngước lên nhìn gã, không nói một câu. Gã khoác áo đứng dậy kéo ả giang hồ đi:- Mình sang bển đánh tứ sắc đi em!Gã đầu nậu và ả giang hồ đi khỏi, bọn lỏi tì mới dám mon men đến bên Loan, hỏi han. Loan nghiến chặt hai hàm răng nhìn theo bóng dáng gã đầu nậu, rồi nhìn thẳng vào mặt từng đứa:- Tụi bây có thằng nào bị đánh không?Bọn lỏi tì nhao nhao:- Vừa ăn đòn một trận tưng bừng hoa lá xong thì anh về.Tý què bước tới bên Loan, bí mật dúi vào tay Loan tờ giấy mười đồng:- Anh cầm lấy đi ăn, em mới nhận được tin anh Dương húc!Loan kéo tuột Tý què ra cửa:- Sao, nói nghe coi!Tý què nhìn trước nhìn sau rồi lôi Loan đi:- Mình đi ra quán cà phê sẽ nói chuyện nhiều.Loan ra hàng bán bánh mì mua một khúc rồi cùng Tý què ra quán cà phê. Tý què phì phèo điếu thuốc lá ngồi chồm hổm trên ghế uống cà phê:- Hôm nay em mới gặp một thằng ở tù ra, nó nói rằng anh Dương húc sẽ ra vào ngày hai mươi tháng mười một này, em đã coi lịch còn lại có mười hai ngày nữa thôi. Anh tính sao?Loan vừa ăn vừa ngẫm nghĩ, uống một hớp cà phê, Loan mới nói:- Phải hạ nó!Tiếng nói của Loan lạnh lùng, nhưng đôi mắt nó nhìn xa vời tận đâu đâu. Tý què hút thuốc, nhả khói tùm lum. Thằng lỏi chưa quen hút thuốc nên khói bay vào mắt làm hai mắt nó cứ phải nheo lại. Tý què cũng cặp điếu thuốc vào hai đầu ngón tay trỏ cẩn thận, một ngón tay đập đập trên điếu thuốc cho tàn rụng xuống bàn. Miệng nó chu ra phun khói, đôi khi nó thở ra bằng mũi cẩn thận:- Hạ thế đếch nào được, thằng đó mạnh lắm anh ơi! Anh mà “pạc co” với nó chỉ một cú giò lái thôi là anh lộn mèo liền. Em đã chứng kiến nó uýnh nhiều thằng rồi.Loan nhìn thẳng vào mặt Tì què:- Tụi bây có khoái uýnh thằng Hoạch sún không?Tý què lè lưỡi:- Thằng nào không khoái, nhưng uýnh sao nổi, đã không đánh nó được còn mang họa vào thân thì chẳng dại gì.Loan cười nhạt:- Nếu tao đánh trước, mày đánh không?- Sua, nhưng anh phải đập cho nó gục trước đã rồi tụi mày mới đánh. Nhưng này, em nói thật, anh đừng liều, nếu không kham nổi thì nên chờ anh Dương húc về!Loan chỉ cười nhạt:- Để mừng ngày anh Dương húc của tụi bây được tự do, tao sẽ mang chiến thắng lại thân tặng ảnh.Tý què cười hì hì:- Thân tặng làm kỷ niệm hén!Loan gật đầu:- Mình chơi hách mà, đ.m, sống hoài với thằng bóc lột này sống sao nổi.Tý què uống một hớp cà phê:- Anh Dương húc mà ra thế nào cũng có vụ đổ máu với Hoạch sún.- Hoạch sún biết Dương húc sắp ra chưa?- Đâu có biết! Nó ngỡ là ảnh sẽ bị tù vài năm lận, trong thời gian đó nó bóc lột tụi này đã đời cho tới lúc nào anh Dương húc ra là... trốn...Loan trầm ngâm:- Nó thu phục được mấy thằng rồi?- Ba bốn thằng chi đó, toàn mấy thằng gà chết, mới nổi ít lâu nay... Tụi nó chỉ liều, chém, chém loạn nên có ít nhiều tiếng tăm...Loan quên suy nghĩ đến vấn đề đó, nó cứ nghĩ chỉ có mình Hoạch sún, nếu một mình Hoạch sún thì giải quyết đâu có khó khăn gì.Loan thú thật với Tý què:- Còn vụ đó nữa, tao quên không nghĩ tới...Tý què khuyên nhủ Loan:- Thôi, bỏ vụ hạ Hoạch sún đi, cứ chờ anh Dương húc về rồi mình tính sau, anh làm không nổi đâu...Câu nói của Tý què làm Loan chạm tự ái, nó nói liều:- Bỏ sao được, tao làm, thằng nào muốn theo tao thì theo, mà không thì đứng ngoài.Tý què nghiêng nghiêng đầu nhìn Loan:- Anh nhất định làm há!- Nhất định!- Được, nhưng tôi đứng ngoài. Ai dại gì... theo anh rồi ăn cám à!Loan đứng dậy lừng khừng nói:- Chúng bây mặc tao, nhưng làm ơn giữ kín chuyện này giùm, nếu tao thắng thì tụi bây sẽ ăn vàng chớ không phải ăn cơm đâu.Tý què vẫn có vẻ không tin, nó giễu cợt:- Ăn vàng khè hả?Loan không buồn trả lời, nó đặt tiền lên bàn rồi lững thững đi trở vào. Tý què chạy theo:- Ê, hôm nay anh ngủ đâu?Loan nhìn vỉa hè trước cửa rạp xinê:- Chắc đêm nay không được ngủ trong nhà. Thằng Hoạch sún mang con Tám Neo vô nhà thì chắc nó đuổi tụi mình ra đường hết!Tý què khập khiễng víu lấy tay Loan:- Em ngủ với anh nghe, “bi giờ” tụi mình đi chơi...- Chơi đâu, tao vô lấy đồ đây!Như chợt nhớ ra, Tý què co tay Loan lại:- Em hứa!Loan ngạc nhiên:- Hứa gì?- Hứa không nói hở chuyện anh tính thanh toán Hoạch sún cho thằng nào biết.Loan cười xòa đưa tay lên xoa đầu thằng bạn nhỏ. Tý què ra cái vẻ trịnh trọng đưa tay ra ngoéo tay Loan một cái:- Thằng này mà sai lời hứa xe hủ lô cán!Thề xong, Tý què cười vang.Hai giờ đêm, thằng Hoạch sún mới mò về nhà, nó cắp theo con nhỏ Tám Neo. Những tên lỏi ráng ngủ lại bị tống cổ ra khỏi nhà hết... Chúng xách thùng đanh giày mò ra ngoài đường đến chỗ Loan và Tý què ngủ. Chúng chửi thề um sùm. Mặc dù Loan đã biết trước, nhưng vẫn làm bộ hỏi:- Gì đó tụi bây?- Đ.m, thằng Hoạch sún đuổi tụi tôi đi không cho ngủ.- Vậy hả, tại tụi bây phá ảnh chớ gì?- Ai phá phách gì, cứ đêm nào nó mang gái về là kiếm chuyện đuổi tụi tôi ra đường. Mẹ con Tám Neo, nó xui thằng Hoạch sún... Đ.m, tôi muốn thoi bỏ mẹ chúng nó quá...Loan cười nhạt:- Thôi, tụi bây ngủ đi, ngày mai tụi mình nói chuyện nhiều, thằng nào muốn thoi Hoạch sún thì theo tao...Tụi lỏi tì hậm hực một lúc rồi ngủ khò. Nhìn chúng nằm gối đầu lên bụng nhau ngủ một cách vô tư, Loan thấy thương chúng hơn bao giờ hết.Xuân chết đã được hơn một tháng, sau đó Loan đành gia nhập bọn đánh giày. Chỉ riêng có Tý què biết Loan là bạn của Dương húc, sở dĩ phải giấu kín là vì Loan sợ Hoạch sún sẽ thanh toán mình, nếu biết Loan đồng bọn với Dương húc. Trong khi Dương húc bị ở tù, Hoạch sún đã đoạt được quyền chỉ huy của bạn... Chính điều đó làm Hoạch sún lo ngại một cuộc trả thù ghê gớm có thể xảy ra. Sự hà khắc của Hoạch sún làm bọn lỏi uất ức, và chỉ chờ dịp lật đổ hắn... Hoạch sún biết điều đó, càng tỏ ra hà khắc hơn để dập tắt vụ nổi dậy có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.Kẻ đáng ngại nhất đối với Hoạch sún là Loan. Loan ngang hàng với tuổi của Hoạch sún và bướng bỉnh không kém. Ít đứa trong bọn dám nhìn thẳng vào mặt Hoạch sún...Đêm khuya dần, Loan vẫn không sao ngủ được, nó nằm suy nghĩ hoài về kế hoạch hạ Hoạch sún. Chắc chắn Loan không thể để nó ngồi mãi trên đầu trên cổ mình cũng như tụi lỏi tì.Cái thùng gỗ cứng, Loan đã lót chiếc áo thun để gối đầu mà vẫn thấy khó ngủ.Loan trằn trọc, xoay đi xoay lại mãi mà không ngủ được. Loan nghĩ đến thân phận mình, càng thấy buồn hơn, nó nhớ Xuân, người con gái một lần đã đi qua đời nó trong tủi hờn và uất hận. Nàng đã nằm xuống trong nhục nhằn.Loan ngồi dậy, tựa lưng vào tường nhìn ra ngoài đường bắt đầu có người đi lại. Những chuyến xe xích lô máy chở đầy hàng hóa phóng như bay. Những người đi chợ sớm mỗi lúc một thêm đông.Đang ngủ, Tý què trở mình, đầu bị tụt khỏi thùng va xuống đất cái cộp. Tý què choàng tinh xoa đầu:- Úi da!Nó mở mắt ra, thấy Loan ngồi dựa lưng vào tường liền hỏi bằng giọng nhừa nhựa ngái ngủ:- Anh không ngủ sao?Loan lắc đầu:- Tao ngủ không nổi.Tý què lẩm bẩm chửi thề:- Đ.m, nó đuổi mình ra đây ngủ khó quá!Loan săn sóc Tý què như một người em, nó kê đầu Tý què lên đùi mình:- Mày ngủ đi, tao đuổi muỗi cho.Tý què ngoan ngoãn, nhưng nó chỉ nằm trong một lát rồi vùng ngồi dậy:- Em ngủ không nổi, bây giờ chừng mấy giờ sáng rồi anh?Loan nhìn trời nhìn đất:- Cũng đến ba bốn giờ gì đó!- Mình đi không?- Đi đâu?- Không ngủ được ngồi đây chi vậy, mình đi uống cà phê chờ sáng đi làm.Loan lắc đầu:- Tao hết tiền rồi!- Em bao anh!Loan chống tay ngồi dậy:- Ừ thì đi, tao phục mày thật, hôm nào cũng giấu được tiền.- Mẹ, không giấu để thằng Hoạch sún lột hết sao, ai ngu vậy. Anh biết em giấu cách nào không?Tý què khập khiễng đi bên cạnh Loan nói huyên thuyên:- Bọn nó ngu, giấu trong người thì thằng Hoạch sún quất cho lòi phèo ra, mẹ nó cũng đưa ra luôn nói chi mấy đồng bạc.Tý què xoay ngược chỗ tay cầm của cái thùng lên. Loan nhìn kỹ mới thấy một miếng gỗ mỏng nữa được buộc áp vào tay thùng. Tý què gỡ dây, lấy miếng gỗ ra, những tờ giấy mười đồng rơi lả tả ra đất. Tý què chạy khập khiễng đi nhặt, miệng cười vang có vẻ thích thú lắm.- Anh thấy chưa, cha thằng Hoạch sún cũng không thể thấy được, nhìn vào cái thùng, nó sẽ tưởng tay thùng của em hư phải cột cho chắc.Loan vui lây cái vui của thằng bạn nhỏ. Loan xoa đầu Tý què thân mật. Tý què dắt Loan ra chỗ máy nước rửa mặt súc miệng, nó vươn vai:- “Phẻ phắn” cái con người quá, tập thể thao không anh?- Tập ở đâu?- Muốn tập hén?Tý què lại tập tễnh chạy ra một cái thùng đựng nhựa đường để ở đầu đường, moi lấy một cục:- Sửa soạn chạy nhé!Loan không hiểu Tý què làm gì thì thấy nó chạy tới một chiếc cổng gần đó. Nó gắn miếng nhựa đường vào chuông. Tiếng chuông reo vang.Tý què ù té chạy. Tiếng chó sủa ran, đèn trong nhà bật sáng:- Chạy anh ơi, bỏ mẹ “bi giờ”!Loan đành ù té chạy theo Tý què, nó nghe tiếng chuông còn reo vang. Tý què chạy khập khiễng cười vang. Tới đầu đường nó đứng tựa cột đèn thở hổn hển. Loan thở cũng muốn hụt hơi:- Mày quá xá rồi Tý ơi!Tý què nằm lăn ra đất cười sằng sặc:- Tập “thể thao” mà anh!Loan đỡ người bạn nhỏ dậy, hai đứa tập tễnh đi bên nhau. Tý què nói chuyện:- Em khoái chọc người ta, em để ý đến cái nhà đó từ lâu rôi, nhưng hồi đó em với không tới nơi, với không tới cái chuông. Buổi sáng nào em cũng với thử, mấy năm liền đó anh. Mãi một buổi sáng kia, khoảng mấy năm trở lại đây, ngón tay em vừa chạm nút chuông...Nghe Tý què nói ríu ra ríu rít, Loan vui lây nên bắt chuyện:- Sao không nhảy lên cho cao hơn?Tý què lắc đầu:- Nhảy lên đâu có thấy khoái, đâu có biết mình lớn đến đâu. Chọc hoài cái nhà này chán quá rồi, em sẽ đi tìm cái nhà khác.Hai đứa đã tới quán cà phê lộ thiên ở góc đường. Câu chuyện cái chuông vẫn chưa chấm dứt. Tý què nói:- Em thù ghét cái nhà đó, hồi em còn bé tí xíu em thường tới đó chơi, đứng vớ vẩn ở cửa coi bọn lỏi tì ở trong nhà đánh đu trong vườn, vậy mà tụi nó không cho coi, tụi nó xua chó cắn em. Đ.m, em sợ quá đái ướt mẹ nó cái quần. Chúng nó thấy vậy cười em, em nhớ mãi tiếng cười đó.Người đàn bà bán hàng hỏi gắt:- Ăn uống gì mày?Tý què bảnh chọe ngồi chồm hổm lên ghế:- Hai “xây chừng”, có thuốc Phénix không cho hai điếu đi.Tý què quay lại Loan, nói ra bộ sành sỏi:- Thuốc lá Phénix là thứ thuốc ngon nhất trên thế giới anh biết không? Đ.m, thơm nhất, em ghiền rồi, mỗi ngày em hút hết năm điếu lận.Tý què chọn “cháo quẩy”, đưa cho Loan một chiếc:- Chiếc này còn nóng hổi nè anh!Tý què nhai rau ráu:- Mỗi đứa sẽ ăn ba chiếc, no tổ mẹ.Những người phu xích lô máy đi làm sớm đậu xe lại bên lề đường vào quán ăn uống. Loan thấy khung cảnh đó nó đã quen thuộc như đời thuở nào. Nó có cảm tưởng mình đã sinh ra ở đây, sống và lớn lên ở đây như Tý què.Loan lại nghĩ đến những buổi sáng thức dậy với Xuân, hai đứa dắt nhau ra một cái quán cóc uống cà phê và ăn mỗi đứa một tô cháo lòng. Loan nhìn sự mệt mỏi thâm quầng trên mắt người yêu, nhưng nụ cười lúc nào cũng sẵn sàng nở trên môi nàng để Loan vui lòng. Nụ cười đó nay đã tắt hẳn, nhưng sẽ còn rực sáng mãi trong lòng Loan.Trời sáng rõ, hai đứa đã ăn uống xong. Tý què chia tay Loan:- Anh đừng để cho thằng Hoạch sún biết hai đứa mình đi với nhau.Loan gật đầu, nó rẽ sang một con đường khác.