ét về ngoại hình, Giản Dao là cô gái vô cùng dịu dàng, thanh tú. Cô có mái tóc dài, thân hình mảnh mai, làn da trắng ngần, ngũ quan sáng sủa. Đặc biệt là đôi mắt đen long lanh như có ánh nước, càng khiến khí chất của cô thêm phần xuất chúng. Phong cách trang điểm, ăn mặc của Giản Dao cũng không qua loa, đại khái. Cô rất biết cách phối đồ. Bộ quần áo nhãn hiệu bình thường được khoác lên người cô liền trở nên mới mẻ và nổi bật. Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại, không dài dòng. Cô có nụ cười thoải mái, hồn nhiên, còn cử chỉ và động tác lại toát lên vẻ duyên dáng, nữ tính. Khí chất của Giản Dao được di truyền từ người mẹ hiền thục và dịu dàng. Nhưng trong cốt tủy của cô vẫn có sự phóng khoáng của bố. Mặc dù bố cô chỉ ở bên cô sáu năm nhưng Giản Dao có ấn tượng sâu sắc trước những câu ông từng nói. Ví dụ: “Đại trượng phu hành sự đầu đội trời chân đạp đất, lòng không hổ thẹn”, “Đời người nên tận hưởng niềm vui”, “Sự giao thiệp giữa những người quân tử nhạt như nước”... Vì vậy, dưới ánh chiều tà của ngày hôm nay, sau khi kết thúc buổi câu cá, Giản Dao bỏ lại cây Daiwa Hồng Hổ và mười mấy con cá bên bờ suối. Lúc cô gọi em gái ra về, Giản Huyên tỏ ra hết sức nghi hoặc: “Chị để hết ở đây sao?” “Ừ. Anh ta sẽ tự mang về.” Về đến cửa nhà, Giản Huyên đột nhiên nhớ ra một vấn đề quan trọng: “Chị, chị câu giúp anh ta nhiều cá như vậy mà anh ta không có biểu hiện nào khác sao? Chỉ gửi email nói một câu ‘cảm ơn’ thôi sao?” Bình thường Giản Huyên không phải là người hay so đo, cô chỉ sợ chị gái có tính rộng rãi, phóng khoáng nên người khác thừa dịp lợi dụng. Giản Dao chưa từng nghĩ đến điều đó. Ngược lại, hành động cuả Bạc Cận Ngôn ngày hôm nay khiến cô cảm thấy anh là một người thẳng tính đáng yêu. Giản Dao mỉm cười với em gái: “Em không thấy thú vị sao?” Giản Huyên bĩu môi: “Em chỉ thấy chị đối xử với tên yêu quái đó quá tốt. Đúng là yêu quái cũng có mùa xuân.” Giản Dao phì cười. “Nói linh tinh.” Giản Dao không ngờ, ba ngày sau, cô nhận được “biểu hiện” của Bạc Cận Ngôn. Vừa về nhà cô liền nhìn thấy trên bàn đặt một chiếc hộp lớn, Giản Huyên đứng cạnh ngó nghiêng, xem ra em gái cô đã nghiên cứu nó hồi lâu. “Người gửi là Phó Tử Ngộ ở thành phố B.” Giản Huyên hiếu kỳ hỏi: “Chẳng phải anh ta là bạn thân của tên yêu quái kia sao? Tại sao anh ta lại gửi đồ cho chị?” Giản Dao cũng không đoán ra, Phó Tử Ngộ chưa từng nhắc với cô chuyện gửi đồ. Cô lập tức mở hộp quà, vô cùng bất ngờ khi thấy bên trong là một chiếc cần câu Daiwa Hồng Hổ mới tính, giống hệt chiếc cần câu của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao lập tức gọi điện thoại cho Phó Tử Ngộ. Tại thành phố B, Phó Tử Ngộ đang mặc áo blouse trắng ngồi trong văn phòng xem hồ sơ bệnh án. Giọng nói của anh vẫn thoải mái, ôn hòa như thường lệ: “Giản Dao, em cứ nhận đi, là Cận Ngôn nhờ tôi mua tặng em, coi như cảm ơn những con cá của em. Em cũng biết đấy, cậu ấy rất thích ăn cá, chứ không có ý gì khác.” Giản Dao đương nhiên không chịu: “Món quà này quá quý giá, em không thể nhận.” Phó Tử Ngộ mỉm cười: “Cậu ấy đã có một chiếc cần câu, tôi lại không câu cá. Em trả lại cho chúng tôi, chiếc cần câu đó sẽ thành vô dụng đấy!” Giản Dao vẫn không đồng ý. “Phó tiên sinh, em chỉ nhân tiện câu cá hộ anh ấy... “ “Đây là ý của Cận Ngôn, nếu muốn trả lại thì em hãy trả cho cậu ấy, tôi không biết đâu.” Phó Tử Ngộ cắt ngang lời Giản Dao. “Nhưng với tính cách của cậu ấy, cậu ấy sẽ vứt bỏ đồ không dùng đến. Có lẽ ngày hôm sau em sẽ phát hiện chiếc cần câu Daiwa Hồng Hổ đáng thương nằm trong thùng rác.” Cuối cùng, Giản Dao hết cách, đành bày tỏ ý kiến: cô có thể nhận chiếc cần câu nhưng sẽ không nhận thù lao dịch tài liệu. Đó cũng là một khoản tiền lớn. Thấy thái độ của cô kiên quyết, Phó Tử Ngộ đành nói tùy cô. Cúp máy, Phó Tử Ngộ nhớ lại cuộc điện thoại với Bạc Cận Ngôn hai ngày trước. Anh không nói dối, mua chiếc cần câu Daiwa Hồng Hổ là quyết định của Bạc Cận Ngôn. Tuy nhiên, ý kiến tặng quà là do anh đề xuất. Hôm đó, Phó Tử Ngộ gọi điện cho Bạc Cận Ngôn hỏi thăm tình hình gần đây, thuận miệng hỏi: “Cậu đã ăn hết số cá mua lần trước chưa? Tôi sẽ đặt hàng cho cậu.” Anh nghĩ gần đây thời tiết giá lạnh, ở một thành phố nhỏ khó mua được cá tươi. Ai ngờ Bạc Cận Ngôn bình thản trả lời: “Tôi có rất nhiều cá rồi.” “Ở đâu ra? Cậu tự đi mua à?” Không thể là cá câu được, Phó Tử Ngộ hiểu rõ kỹ thuật của Bạc Cận Ngôn. Hơn nữa, anh không có lòng kiên nhẫn, thường cắm cần câu ở bờ sông, bờ suối rồi bỏ đi chỗ khác. Bạc Cận Ngôn trả lời rất tự nhiên: “Giản Dao câu cho tôi.” Phó Tử Ngộ ngạc nhiên: “Tại sao cô ấy lại giúp cậu câu cá?” “Tôi không quan tâm đến điều đó.” Bạc Cận Ngôn đáp. Phó Tử Ngộ hết nói nổi, quả nhiên là câu trả lời kiểu “Bạc Cận Ngôn” điển hình. Tuy nhiên, Bạc Cận Ngôn nói “rất nhiều cá” thì chắc chắn là rất nhiều. Phó Tử Ngộ hỏi tiếp: “Trước đó cậu còn nói người ta giống khúc gỗ... Vậy cậu định cảm ơn cô ấy thế nào?” Bạc Cận Ngôn im lặng vài giây mới trả lời: “Cậu thay tôi trả thù lao gấp đôi cho cô ấy.” Phó Tử Ngộ vừa định nói “được”, nhưng đột nhiên anh nghĩ lại. Bạc Cận Ngôn hiếm có dịp kết giao bạn bè. Cô bé Giản Dao có vẻ không tồi. Nếu cho cô bé đó tiền bạc thì hơi lạnh lùng. Anh nói: “Cậu nên tặng cô ấy một món quá.” “Được. Việc này giao cho cậu xử lý.” “Bạc Cận Ngôn! Tôi đâu phải mẹ cậu!” Phó Tử Ngộ gầm lên. “Tôi chẳng hiểu gì về cô ấy, biết tặng gì chứ? Cậu tự nghĩ đi!” Bạc Cận Ngôn nghĩ ngợi vài giây. Sau đó, anh mỉm cười, nói với Phó Tử Ngộ: “Cậu đi mua cho cô ấy một chiếc cần câu giống của tôi. Như vậy mỗi sáng tôi khỏi cần đi cắm cần bên bờ suối, buổi tối lại phải ra lấy về.” Ngày thứ hai sau khi nhận được món quà, Giản Dao mang một chai rượu đến ngôi biệt thự. Đó là rượu của bố Giản Dao cất giữ lúc sinh thời. Ông là người có tính cách “Nghìn vàng tiêu hết rồi lại đến[1]”. Vì vậy, sau khi ông qua đời, Giản Dao và mẹ không lưu giữ rượu của ông. Phần lớn số rượu đó đã bị Lý Huân Nhiên uống, trong nhà chỉ còn lại vài chai. Rượu không phải thuộc nhãn hiệu nổi tiếng, mà do một xưởng rượu lâu năm của thành phố sản xuất từ thập niên 80, bây giờ ngoài thị trường không bán, cũng coi như vô giá. Sau khi để chai rượu ở ngôi biệt thự, Giản Dao gởi email cho Bạc Cận Ngôn: “Cá ngon nên đi kèm rượu ngon, xin vui lòng nhận lấy.”[1] Một câu trong bài Thương tiến tửu của Lý Bạch. Chỉ con người luôn có thái độ lạc quan và lòng tin dù gặp khó khăn, trắc trở. Bạc Cận Ngôn không trả lời. Nhưng ngày hôm sau đến ngôi biệt thự, Giản Dao thấy chai rượu được đặt trên tủ bếp, rượu trong chai vơi đi một chút. Từng ngày trôi qua, sắp đến Tết âm lịch, công việc dịch tài liệu của Giản Dao cũng gần kết thúc. Giản Huyên bày tỏ sự tiếc nuối: “Sắp kết thúc mà chị vẫn chưa lần nào gặp vị đó của chị ư?” Bây giờ Giản Huyên dùng cụm từ “vị đó của chị” thay cho cách gọi “yêu quái”. Nói không hiếu kỳ là nói dối, Giản Dao cũng có chút chờ mong. Nhưng cô không ngờ mình lại gặp được Bạc Cận Ngôn vào tối hôm sau khi Giản Huyên hỏi câu đó. Ngày hôm ấy thời tiết rất đẹp, nhiệt độ tăng cao. Giản Dao mặc áo khoác cotton mỏng ra ngoài. Ngôi biệt thự vẫn tĩnh mịch như thường lệ. Bởi vì công việc bước vào giai đoạn cuối cùng nên Giản Dao muốn hoàn thành sớm. Cô dịch một mạch cho đến khi trời chạng vạng. Lúc cô thu dọn đồ, bên ngoài cửa sổ nổi trận gió lớn, sấm chớp đì đùng, mưa rơi lộp độp. Không thể đi đường núi trong thời tiết tệ hại như thế này, Giản Dao đành ngồi ở sofa chờ đợi. Cô gọi điện về nhà báo tin, dặn người nhà không cần đi đón. Giản Dao ở lại ngôi biệt thự cho đến khi trời tối hẳn. Lúc này trong nhà bật đèn sáng trưng, khiến đồ gia dụng kiểu cổ đẹp đẽ càng bóng loáng như gương. Bên ngoài, mưa tuôn xối xả, làm ngôi nhà rộng lớn càng trống trải, lạnh lẽo. Nguồn điện của thành phố nhỏ không ổn định. Giản Dao từng nhiều lần trải qua tình huống bị mất điện trong đêm mưa bão. Cô thầm cầu nguyện: “Xin đừng mất điện”. Ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu, Giản Dao chợt nghe thấy tiếng “xoẹt xoẹt” nhè nhẹ. Ngay sau đó, đèn điện vụt tắt, trước mắt cô tối đen. Giản Dao ngồi yên mấy giây rồi bật đèn pin trên điện thoại di động. Dưới ánh sáng mờ mờ, xung quanh mang một màu u ám. Bên ngoài cửa sổ đột nhiên có tia chớp lóe sáng, khiến một góc nhà tối tăm bỗng trắng toát. Giản Dao chậm rãi đi đến đầu cầu thang, lên tầng hai. Cô lớn tiếng gọi: “Bạc tiên sinh! Bạc tiên sinh!” Không có tiếng trả lời. Giản Dao đi lên, đến tận cùng cầu thang, cô bất giác ngẩn người. Bởi ở đầu cầu thang trên tầng hai xuất hiện một cánh cửa sắt đen sì, âm u thâm nghiêm. Giản Dao run run nhưng vẫn tiến đến, gõ nhẹ vào cánh cửa sắt, gọi hai câu. Bên trong vẫn không có động tĩnh. Trên cánh cửa sắt có một lỗ nhỏ bằng bàn tay, Giản Dao kiễng chân nhìn vào bên trong. Nhờ ánh chớp, cô nhìn thấy một hành lang dài tối mờ mờ và mấy cánh cửa phòng đóng chặt. Giản Dao đã ở một mình trong ngôi biệt thự này một thời gian khá dài, nhưng đây là lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi. Cô quay người đi xuống. Ai ngờ vừa đến chiếu nghỉ ở cầu thang, cô liền nghe thấy tiếng bước chân không nhanh cũng không chậm trên tầng hai. Giản Dao nắm chặt tay vịn cầu thang, đứng bất động. Trong đêm tối mưa to gió lớn, tiếng bước chân của người đó vang lên, như có như không. Đột nhiên một tiếng “cạch” phát ra, cánh cửa sắt bật mở, một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài. Xung quanh tối mờ mờ, Giản Dao không nhìn rõ diện mạo của người đàn ông đó nhưng dáng người anh rất cao, ít nhất phải trên 1m85. Cô có cảm giác người đàn ông cao lớn nhưng không cường tráng, vạm vỡ mà hơi gầy. Mặc dù trời tối nhưng Giản Dao vẫn lờ mờ nhận ra anh mặc áo choàng tắm màu trắng. Thảo nào vừa rồi cô gọi to mà không có người trả lời. Nhìn thấy người đàn ông, trái tim Giản Dao lập tức quay về vị trí cũ. Bởi vì đã quen với tính tình kỳ quặc của chủ nhân ngôi biệt thự nên vào thời khắc này, khi anh xuất hiện từ sau cánh cửa sắt, Giản Dao cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Người đàn ông dừng lại ở đầu cầu thang vài giây, liếc nhìn cô rồi sải bước dài, đi xuống cầu thang. Giản Dao khẽ hỏi: “Bạc tiên sinh?” “Ừ.” Anh khẽ đáp một tiếng, giọng nói như bật ra từ mũi. Lúc này, Bạc Cận Ngôn đã nhanh chóng xuống gần chỗ Giản Dao. Cách mấy bậc thang, thân hình cao lớn của anh nhìn như một bức tường. Chiếu nghỉ cầu thang chật hẹp, Giản Dao vô thức lùi lại một bước, nhường lối cho anh. Cô cất giọng khách sáo, mang ý cười: “Bạc tiên sinh, anh có đèn pin...” Bạc Cận Ngôn đã đi qua chỗ Giản Dao. Anh giống như không nhìn thấy cô, đi thẳng xuống tầng dưới mà không dừng bước. Giản Dao vẫn ngây người. Cô lờ mờ thấy Bạc Cận Ngôn đi qua phòng khách, chuẩn bị vào phòng bếp. Cô nhanh chóng đi xuống tầng một. “Bạc tiên sinh?” “Không có.” Bạc Cận Ngôn không quay đầu. Tuy chỉ hai từ ngắn ngủi nhưng Giản Dao vẫn kịp nhận ra giọng nói của anh vô cùng trầm ấm, dễ nghe. “Có cách nào sửa điện không?” Giản Dao hỏi một câu mang tính thăm dò. Mặc dù không hiểu về nguồn điện nhưng cô biết ngôi biệt thự này nằm ở vị trí hẻo lánh, rất có khả năng được cung cấp điện độc lập. Nếu bị cháy cầu chì gì đó thì chắc có thể sửa chữa. Lần này, Bạc Cận Ngôn dừng bước, quay người về phía Giản Dao. Anh trầm tư vài giây rồi mới trả lời: “Từ tình trạng mất điện, có thể suy đoán, phụ tải của mạng lưới điện khu vực gần đây quá lớn nên máy biến áp bị cháy. Muốn sửa chữa thì phải đóng công tắc nguồn điện, mở nắp máy biến áp, tìm bộ phận bị cháy, thay linh kiện mới.” Bạc Cận Ngôn nói một lèo rất nhanh và trôi chảy. Giản Dao không thể không chú ý, giọng nói của anh trầm thấp, dày dặn mà rõ ràng, tựa âm thấp du dương của tiếng piano. Giản Dao bỗng thấy vui vui. Cô vừa định lên tiếng thì nghe thấy giọng nói ôn hòa và dễ nghe của Bạc Cận Ngôn: “Nhưng tôi không biết sửa. Tôi rất bận, cô cứ tự nhiên, nhưng đừng làm phiền tôi. Tạm biệt.” Nói xong, anh liền quay người, đi qua phòng bếp, tới hành lang hẹp và dài. Hình bóng anh biến mất trong đêm tối. Hành lang đó thông sang hai căn phòng khóa cửa. Giản Dao đứng yên tại chỗ, không đi theo Bạc Cận Ngôn. Cô hoàn toàn không ngờ lần đầu gặp Bạc Cận Ngôn lại trong hoàn cảnh này. Cô làm việc ở nhà anh, bây giờ mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, lại mất điện, vậy mà anh bỏ mặc cô một mình ở phòng khách sao? Chú thích : [1] Một câu trong bài Thương tiến tửu của Lý Bạch. Chỉ con người luôn có thái độ lạc quan và lòng tin dù gặp khó khăn, trắc trở.