ây thực sự là một trong những chốn đẹp nhất trên thế giới này, Amelia Sachs tự nhủ.Một trong những chốn đẹp nhất để làm nghĩa trang.Công viên Tưởng niệm Tanner’s Corner, nằm trên đỉnh những quả đồi nhấp nhô, nhìn xuống sông Paquenoke cách mấy dặm ở phía dưới. Thậm chí vào hẳn bên trong còn thấy nó đẹp hơn là nhìn từ ngoài đường, như lần đầu tiên Sachs nhìn khi ngồi trên xe từ Avery tới.Nheo mắt vì nắng, cô nhận ra cái dải nước lấp lánh của con kênh đào Nước đen nhập vào dòng sông. Nhìn từ đây, thậm chí dải nước đen thẫm, ô nhiễm, từng mang biết bao đau khổ đến cho biết bao nhiêu người, trông cũng hiền lành, duyên dáng.Sachs đứng cùng một nhóm nhỏ bên trên một miệng huyệt. Bình tro đang được một nhân viên nhà xác hạ xuống. AmeliaSachs đứng cạnh Lucy Kerr. Garrett Hanlon đứng gần họ. Phía bên kia miệng huyệt là Mason Germain đứng cùng anh chàng Thom chống gậy, mặc sơ mi và chiếc quần miễn chê. Anh chàng đeo nơ bướm đỏ rực rỡ, nhìn có vẻ phù hợp mặc dù là trong cái thời điểm nghiêm trang này.Fred Dellray diện bộ com lê đen cũng có mặt, đứng tách ra một mình, trầm tư - như thể đang nhớ lại một đoạn từ một trongnhững cuốn sách triết học anh ta vốn vẫn ưa đọc. Trông anh ta sẽ giống một đức cha của tổ chức Dân tộc Hồi giáo nếu anh ta mặc sơ mi trắng thay cho sơ mi màu vỏ chanh với các chấm tròn to tướng màu vàng.Không có mục sư làm lễ, tuy đây là vùng quê mộ đạo và nếu định gọi mục sư đến phục vụ đám tang thì gọi được cả tá. Ông giám đốc nhà xác lúc này liếc nhìn nhóm người đang tập trung tại đây, hỏi xem có ai muốn phát biểu điều gì không. Và khi tất cả đềuđưa mắt sang xung quanh tìm kiếm kẻ tình nguyện thì Garrettthọc tay vào túi chiếc quần rộng thùng thình lôi ra cuốn sách đã nhàu nát, cuốn Thế giới thu nhỏ.Bằng giọng ngập ngừng, cậu thiếu niên đọc: “Có những người cho rằng không tồn tại một sức mạnh siêu phàm, nhưng nỗi hoài nghi của người ta thực sự bị thử thách khi người ta nhìn vào thế giới côn trùng, cái thế giới được vinh dự vì sở hữu biết bao nhiêu đặc điểm đáng kinh ngạc: những đôi cánh mỏng tới mức dường như khó có thể được hình thành từ bất cứ vật liệu sống nào, những cơ thể không có lấy một miligam trọng lượng thừa, những bộ dò tốc độ gió chính xác đến từng dặm một giờ, dáng đi hiệu quả tới mức các kỹ sư cơ khí đã bắt chước để chế tạo rô bốt và quan trọng hơn hết, là khả năng tồn tại đáng kinh ngạc của côn trùng trước sự chống lại ghê gớm của loài người, các loài săn mồi và điều kiện thời tiết. Trong những khoảnh khắc tuyệt vọng, chúng ta có thể trông đợi vào sự thông minh và tính kiên trì của những sinh vật kỳ diệu này, tìm thấy nguồn an ủi và khôi phục lại niềm tin bị đánh mất”.Garrett ngẩng lên, gập cuốn sách lại, bối rối búng móng tay. Cậu ta nhìn Sachs và hỏi: “Cô, nói chung, muốn nói điều gì không ạ?”.Nhưng cô chỉ lắc đầu.Không ai khác phát biểu và vài phút sau mọi người rời khỏi ngôi mộ, tha thẩn đi ngược lên quả đồi theo một lối mòn quanh co. Trước khi họ leo lên được đến đỉnh đồi có con đường dẫn tới khu vực picnic nhỏ, đội công nhân nghĩa trang đã bắt đầu dùng máy xúc lấp ngôi mộ. Sachs thở nặng nhọc trong lúc họ leo lên đỉnh đồi rợp bóng cây gần bãi đỗ xe.Cô nhớ lại câu nói của Lincoln Rhyme:Đâu phải một nghĩa trang xấu xí. Mình không ngại nếu được chôn cất tại một nơi như thế này.Sachs dừng bước lau mồ hôi chảy trên mặt và lấy lại hơi thở. Cái nóng của Bắc Carolina sẽ vẫn tiếp tục gay gắt. Tuy nhiên,Garrett xem chừng không để ý gì đến nhiệt độ. Cậu ta chạy vượt qua cô và bắt đầu lôi các túi thực phẩm từ đằng sau chiếc Broncocủa Lucy ra.Đây không hẳn là thời gian hay địa điểm cho một cuộc picnicnhưng, Sachs nghĩ, để tưởng nhớ những người đã khuất, theo một cách nào đó, thì món gà trộn và dưa hấu cũng tốt y như bất cứ cái gì khác.Cả rượu Scotch nữa, tất nhiên. Sachs thọc tay vào mấy chiếc túi mua hàng và rốt cuộc tìm thấy chai Macallan mười tám năm. Cô rút cái nút li-e ra với một tiếng bốp khe khẽ.“A, âm thanh yêu thích của tôi”, Lincoln Rhyme nói.Anh đang đến bên cạnh Sachs, cẩn thận lái chiếc xe lăn trên nền cỏ không bằng phẳng. Sườn đồi dẫn xuống chỗ ngôi mộ kia quádốc đối với chiếc Storm Arrow, nên anh phải đợi tại bãi đỗ xe trên này. Từ đỉnh đồi, anh đã quan sát mọi người chôn cất bình tro hỏa táng chỗ xương Mary Beth phát hiện được ở Bến tàu kênh Nước đen - hài cốt của gia đình nhà Garrett.Sachs rót rượu Scotch vào cốc Rhyme, cắm cho anh một ống hút dài. Cô cũng rót cho mình một ít rượu. Những người khác đều uống bia.Rhyme nói: “Món ‘trăng sáng’ thật chẳng ra thể thống gì cả,Sachs ạ. Bằng mọi giá hãy tránh xa nó. Thứ này ngon hơn nhiều.Sachs nhìn xung quanh: “Cái chị người của bệnh viện đâu nhỉ?Chị nhân viên điều dưỡng ấy?”.“Chị Ruiz ấy à?”, Rhyme lẩm bẩm, “Vô vọng rồi. Chị ta bỏ việc rồi. Để lại anh bơ vơ.”“Bỏ việc ấy à?”, Thom nói. “Có mà anh khiến chị ta phát điên. Chị ta hẳn đã bị anh sa thải.”“Tôi từng là một ông thánh đấy”, nhà hình sự học quát.“Nhiệt độ của anh thế nào?”. Thom hỏi.“Tốt”, Rhyme làu bàu. “Của cậu thì sao?”“Có lẽ hơi cao một chút nhưng tôi không có vấn đề về huyết áp.”“Không có, nhưng cậu có một cái lỗ đạn trong người.”Anh chàng phụ tá khăng khăng: “Anh nên…”“Tôi đã bảo tôi ổn.”“... lui vào bóng râm hơn một chút.”Rhyme càu nhàu phàn nàn chuyện mặt đất không bằng phẳng nhưng anh cuối cùng cũng điều khiển cho xe lui vào bóng râm hơn.Garrett cẩn thận bày đồ ăn, đồ uống và khăn giấy lên chiếc bàn dài dưới gốc cây.“Anh thế nào?”, Sachs thì thào hỏi Rhyme, “Và trước khi anh lại làu bàu với cả em nữa, em sẽ không nói chuyện nóng nực gì đâu.”Anh nhún vai - cử chỉ này, một lời làu bàu câm lặng, ý muốnnói: tôi ổn.Nhưng thực tế thì anh không ổn. Một thiết bị kích thích dây thần kinh hoành bằng dòng điện giúp phổi anh hoạt động. Anhghét cái thiết bị này - anh đã dần dần thôi phải phụ thuộc vào nó từ vài năm trước - nhưng bây giờ rõ ràng là anh cần đến nó. Cách đây hai ngày, trên bàn mổ, Lydia Johansson suýt khiến anh ngừng thở vĩnh viễn.Trong phòng chờ của bệnh viện, sau khi Lydia chào tạm biệt Sachs và Lucy, Sachs để ý thấy cô y tá biến mất qua ô cửa có biển đề KHOA GIẢI PHẪU THẦN KINH. Sachs đã hỏi: “Chị bảo cô ấy làm việc tại khoa ung bướu, đúng không nhỉ?”.“Đúng.”“Thế thì cô ấy đang làm gì đằng kia?”“Có thể là ghé qua chào Lincoln”, Lucy phỏng đoán.Nhưng Sachs không cho rằng y tá lại đến thăm xã giao bệnhnhân chuẩn bị được phẫu thuật.Rồi cô nghĩ: Lydia vốn vẫn có cơ hội biết về các chẩn đoán ung thư đối với những người từ Tanner’s Corner đến khám bệnh. Tiếp theo, cô lại nhớ ra là một kẻ nào đó đã cung cấp thông tin về các bệnh nhân ung thư cho Bell - ba người ở Bến tàu kênh Nước đen bị Culbeau và đồng bọn giết chết. Còn ai hữu ích hơn một y tá làm việc tại khoa ung bướu chứ? Điều này khó có thể tin nổi, nhưng Sachs vẫn nói với Lucy và người nữ cảnh sát rút điện thoại di động ra thực hiện cuộc gọi khẩn cấp tới hãng điện thoại. Bộ phận an ninh của họ đã khôi phục lại tỉ mỉ các cuộc gọi của Jim Bell. Có hàng trăm cuộc gọi tới máy Lydia và từ máy cô ta tới.“Cô ta định giết chết anh ấy!”, Sachs kêu lên. Và hai người phụ nữ, một đã rút súng ra, chạy ào vào phòng mổ - chẳng khác nàomột cảnh trong bộ phim truyền hình đầy kịch tính ER[41] - đúng lúc Tiến sĩ Weaver chuẩn bị đưa dao rạch.Lydia hốt hoảng và, trong lúc cố gắng chạy trốn, hoặc cố gắng thực hiện việc Bell yêu cầu, đã giật ống dẫn oxy ra khỏi cổ họngRhyme trước khi hai người phụ nữ kịp khuất phục được cô ta. Vì chấn động này và vì ảnh hưởng của quá trình gây mê, Rhymengừng thở. Nhờ Tiến sĩ Weaver, anh tỉnh lại nhưng, sau đó, anh thở kém hơn bình thường nên phải quay lại với thiết bị xung điện.Thế đã đủ tồi tệ. Tuy nhiên, điều tồi tệ hơn là, trước sự giận dữ và ghê tởm của Rhyme, Tiến sĩ Weaver từ chối tiến hành phẫu thuật cho anh trong vòng ít nhất sáu tháng nữa - chừng nào mà chức năng thở của anh chưa hoàn toàn bình thường. Anh cố gắng năn nỉ, nhưng người bác sĩ phẫu thuật tỏ ra bướng bỉnh chẳng kém gì anh.Sachs nhấp thêm một ngụm rượu Scotch.“Em nói với Roland Bell chuyện ông em họ anh ấy rồi à?”.Rhyme hỏi.Sachs gật đầu. “Anh ấy nhận tin tức này một cách khó khăn. Anh ấy bảo Jim vốn vẫn là con chiên ghẻ, nhưng anh ấy chưa bao giờ nghĩ hắn lại làm những việc như thế. Anh ấy khá choáng váng.” Cô nhìn về phía đông bắc. “Nhìn kìa”, cô nói. “Đằng kia kìa. Anh biết cái gì không?”Cố gắng nhìn theo ánh mắt Sachs, Rhyme hỏi: “Em đang nhìn cái gì? Đường chân trời à? Hay một đám mây? Hay một chiếc máy bay? Khai sáng cho anh đi, Sachs”.“Đầm lầy Sầu Thảm. Hồ Drummond ở đó.”“Hấp dẫn nhỉ”, Rhyme mỉa mai.“Cái hồ đầy ma”, Sachs nói thêm, giống một hướng dẫn viên du lịch.Lucy bước tới, rót một ít rượu Scotch vào cốc giấy. Cô nhấm nháp, rồi nhăn mặt. “Kinh khủng. Y như vị xà phòng.” Cô mở chai Heineken.Rhyme nói: “Mỗi chai giá tám mươi đô la đấy”.“Thế thì đắt hơn xà phòng.”Sachs quan sát Garrett lùa một vốc ngô chiên vào mồm rồi chạy ra bãi cỏ. Cô hỏi Lucy: “Quận có ý kiến gì chưa?”.“Về việc làm mẹ nuôi thằng bé ấy à?”, Lucy hỏi. Rồi cô lắc đầu. “Không được chấp thuận. Chuyện sống đơn thân chẳng thành vấn đề. Vấn đề là nghề nghiệp của tôi. Cảnh sát. Ít thời gian ở nhà.”“Họ thì biết cái gì?”, Rhyme cau có.“Họ biết cái gì không quan trọng”, Lucy nói. “Quan trọng là họlàm gì. Garrett sẽ được ở với một gia đình trên Hobeth. Những con người tốt bụng. Tôi đã kiểm tra khá cẩn thận rồi.”Việc đó thì Sachs chẳng nghi ngờ gì.“Nhưng cuối tuần tới chúng tôi sẽ đi bộ việt dã.”Gần đó, Garrett đang khe khẽ rẽ cỏ, rón rén đến gần một mẫu vật.Khi Sachs quay lại, cô nhận ra Rhyme đã quan sát cách cô đăm đăm nhìn thằng bé.“Gì thế?”, cô hỏi, chau mày trước vẻ ngại ngần của anh.“Nếu có thể nói điều gì đó với một chiếc ghế trống, em sẽ nói điều gì, Sachs?”Cô lưỡng lự giây lát. “Em nghĩ hiện tại thì em sẽ giữ điều đócho riêng mình, Rhyme.”Bỗng nhiên, Garrett cười to và bắt đầu rẽ cỏ chạy. Cậu ta đuổi theo một con côn trùng, mà cậu ta trông thấy rất rõ, qua khoảngkhông bụi mù mịt. Cậu thiếu niên đuổi kịp, vươn tay tóm lấy conmồi, rồi lăn sõng soài ra đất. Lát sau, cậu ta đứng dậy, vừa chămchú nhìn vào hai lòng bàn tay khum khum vừa chậm rãi bước trở về chỗ bàn picnic.“Đố biết cháu tìm thấy con gì này”, Garrett hét toáng.“Đến cho bọn cô xem thử nào”, Amelia Sachs nói. “Cô muốnxem.”