Chương IX

“Hàng đêm ta cứ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào nhau vừa êm ái, vừa dữ dội… Long Thành chật hẹp ư? Hay cái thuỷ đình này quá chật hẹp? Bầu trời cao rộng kia liệu một ngày nào đó ta cũng sẽ thấy nó chật hẹp chăng? Ta cuồng dại, ta đầy tham vọng… ta chỉ nên vừa lòng với khoảng trời này… Mặt trăng tròn vành vạch kia đã thật sự hoàn hảo hay nó không tròn như ta tưởng?”
Tiếng Ngọc Thư đều đều tụng theo bài kệ:
“Sơn tiền nhất phiến nhàn điền địa
Xoạ thủ đinh ninh vấn Tổ ông
Kỷ độ mại lai hoàn tự mãi
Vị lân tùng trúc dẫn thanh phong”
(Đất hoang một khoảnh trước núi xanh
Chắp tay hỏi Tổ vẫn đinh ninh
Bao lượt bán đi rồi mua lại
Vì thương tùng trúc gió trong lành)
Trời bắt đầu đổ mưa, trăng mờ dần trong ô cửa sổ. Ngọc Cầm nhìn ra ngoài, lòng trĩu nặng. Mưa ngày lễ Thất tịch thật rầu rĩ. Nó gợi cho con người hình dung tới cảnh một ma nữ áo trắng xoã tóc, ôm hài nhi khóc lóc bên chiếc giếng cổ trơ ra vài cây dương xỉ.
- Đêm nay là ngày mở cửa Âm tào… Em nghỉ sớm đi, đừng ra thuỷ đình chơi đàn nữa… Mấy năm trước có người bị ma đùa rơi xuống hồ đấy…
- Vâng ạ…
 Mưa vẫn rả rích. Trăng thỉnh thoảng ló ra khỏi mây nhợt nhạt như khuôn mặt của một thiếu nữ chết đuối vừa được vớt từ hồ lên.
Ngọc Cầm nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của Ngọc Thư. Nàng còn nghe xa gần bì bõm mái chèo khua nước. Nhổm người dậy, nàng khe khẽ bước xuống, mở cửa đi ra thuỷ đình.
Nàng rướn người treo chiếc đèn lồng đỏ viết câu thơ Nôm “Quen dạ thề sương nhũ tuyết đầu” lên xà nhà. Chiếc thuyền tiến lại gần trong màn sương mờ…Thánh thượng đã đứng ở đầu mũi thuyền… Mưa vương đầy trên trường bào của ngài!
- Trời mưa lạnh… nàng không nên ăn mặc giản đơn như vậy!
Thánh thượng cởi trường bào khoác lên vai Ngọc Cầm. Nàng cúi đầu e thẹn trước cử chỉ ân cần của Thánh thượng. Hai người cùng ngồi xuống bàn trà.
- Hôm nay nàng không gẩy đàn sao?
- Nhân lại không bằng địa lại, địa lại không bằng thiên lại.  Sáo trời là tột đỉnh của âm thanh! Đã có tiếng mưa hay hơn tiếng đàn của tiện thiếp rồi…
Hai chớp mắt gặp nhau. Hôm nay thì trăng chịu thua hẳn bóng đèn. Mái tranh bị dột, nước rỏ qua mấy lớp lá khô lợp mái, long tong xuống sàn gỗ.
- Hàng ngày chúng thi lễ với ta, chẳng khác khấn vái nguyền ta chết sớm… Ta nào khác một cô hồn…
- Thiên mệnh của ngài là vậy, không thể khác được…
Thánh thượng đột ngột đứng dậy, đứng bên mép thuỷ đình nhìn ra phía mưa đi dạo trên mặt hồ. Ngọc Cầm cũng đứng dậy, đi đến bên cạnh thánh thượng.
- Ấy là tại ngài đã tự xây xung quanh ngài và con dân của ngài một bức tường đồng quá ư vững chắc…
Ngài ôm chầm lấy Ngọc Cầm. Nàng khẽ cựa mình đẩy thánh thượng nhưng sức nàng không đủ.
- Chẳng lẽ nàng không thấy tội nghiệp ta ư? Ta chỉ xin nàng thời khắc này thôi, lòng ta được sưởi ấm biết bao…
- Nếu thánh thượng còn những suy nghĩ ong bướm, tiện thiếp đành phải tự dấu mình dưới đáy hồ kia vậy…
Thánh thượng buông Ngọc Cầm. Nàng cởi tấm trường bào trả lại cho ngài:
- Xin thánh thượng hãy hồi cung…
Ngài ngồi phịch xuống nền gỗ, tấm trường bào tuột tay rơi tõm xuống nước.
- Dẹp yên Chiêm Thành có nghĩa gì với ta… Xây dựng một thời đại thái bình thịnh trị có nghĩa gì với ta… Hàng đêm ta vẫn mơ thấy điệu nhạc “Hải du” của nàng.
Ngọc Cầm quỳ xuống bên thánh thượng, khẽ nắm đôi bàn tay ấm nóng của ngài. Mưa hắt vào đọng ngọc li ti trên từng sợi tóc của hai người. Thánh thượng lại cởi tấm áo đỏ thêu rồng phượng khoác lên người nàng.
- Hôm nay âm khí nặng nề…
Thánh thượng vòng tay qua vai Ngọc Cầm. Đôi mắt nàng ánh lên màu sáng của chiếc đèn lồng đỏ. Đôi tay ngài vuốt nhẹ trên bộ y phục lụa trắng thướt tha. Ngực nàng phập phồng một sự sờ sợ khó diễn tả.
- Có một bài thơ ta muốn ngâm tặng nàng…
Tấm áo đỏ và vạt áo trắng của nàng buông lỏng dần lộ ra bờ vai như sương tuyết. Trăng lúc này đã tỏ hơn đôi chút, làm bừng lên màu bạch ngọc của da thịt. Nàng ngậm những ngón tay đầy cảm xúc của ngài. Thánh thượng bật cười:
“Linh linh dao thấu ngọc
Tải địa đức linh trường
Huân thạch vô đa điếu…
 (Róc rách tiếng ngọc từ suối vang xa
Đất chứa nhiều chất quí, đức thiêng lâu dài
Đá nóng không thể buông câu ngồi chơi…)
Thánh thượng ngập ngừng. Ngọc Cầm nhíu mày tỏ vẻ giận dỗi. Thánh thượng khẽ đặt môi lên cặp môi hồng màu sen của nàng.
- Ta sẽ làm nốt câu thơ cuối khi mưa tạnh!
Thánh thượng từ từ đỡ Ngọc Cầm ngả lưng trên mặt gỗ lành lạnh. Những vạt áo dần dần trở nên vô nghĩa. Thánh thượng trườn trên tấm thân trắng trẻo và lạnh toát của nàng. Sự chạm nhau của vô thức! Đôi mắt nàng nhắm chặt, cố cắn răng không dám thốt lên một tiếng rên. Thánh thượng ôm chặt nàng trong lòng với hi vọng hơi ấm có thể làm tan băng giá và giảm nỗi đau tột cùng đang giằng xé nàng. Vẻ mặt ngài bừng lên sự say mê tựa thưởng thức một điệu nhạc độc nhất vô nhị.
Ngài vùi đầu trong mái tóc dầy đen mượt thơm mùi sen. Những ngón tay mát rợn vẫn lướt trên da ngài. Ngài cảm giác từng mạch máu của mình đang rung lên một điệu nhạc mê hồn. Thánh thượng càng thích thú hơn khi nghe thấy tiếng những ván gỗ kót két theo nhịp điệu của khúc “Phượng Cầu Hoàng”.
- Trời tạnh mưa rồi… Thiếp muốn đuợc nghe nốt câu thơ cuối…
Thánh thượng khẽ di bộ ria lên ngực nàng đầy khoái cảm. Ngài ôm trọn Ngọc Cầm trong tay, thẫn thờ ngâm:
“Mộng hàm tích ích chương”
(Chỉ thấy một vốc nước là say sưa, rồi khí tiết càng già dặn)
Ngọc Cầm cười khúc khích:
- Thánh thượng quả là đã uống phải nước suối Tham  rồi…
Mưa lại tì tõm trên mặt nước. Những đám mây đen vội vàng che khuất ánh trăng.
- Tình cảm thật sự của nàng đối với ta là như thế nào… Nếu nàng không biết ta là Hồng Đức!
Ngọc Cầm nhếch mép, nàng quay đi, kéo vạt áo đắp lên cơ thể:
- Ngài tưởng thiếp coi trọng cái địa vị đế vương của ngài ư… Sự si mê tiếng đàn của thiếp trong trái tim ngài đã khiến thiếp rung động…
- Ta thiết nghĩ người si mê tiếng đàn của nàng không phải chỉ mình ta!
Ngọc Cầm đặt tay lên môi giữ chặt lời thánh thượng.
Tiếng trống canh tư vẳng lên. Thánh thượng khoác vội áo. Ngọc Cầm mệt mỏi quấn tấm lụa quanh mình.
Chiếc thuyền nan biến mất trong cái mờ mờ nửa sáng nửa tối. Ngọc Cầm đứng dậy, nâng nhẹ gót bước vào phòng.
Trên tấm ván còn một vệt máu đỏ tươi non. Mưa róc rách qua từng lớp lá khô tuôn xuống, rỏ trúng vệt máu. Máu và nước hoà tan, lăn qua kẽ hở của hai tấm ván, rơi dần… rơi dần chạm tới đáy hồ.
Chú thích:
  5- Bài thơ Thiền của Ngũ Tổ PhápDiễn của Trung Quốc
  6- Lấy tứ trong chương “Tề vật luận”- “Nam Hoa Kinh”- Trang Tử