Chương 17

Hằng chậm chạp bước ra khỏi lớp học. Chỉ còn hai ngày nữa là tới ngày Lễ Tạ Ơn nên mọi người đều nôn nao mong cho tới thứ năm để có một " long weekend ". Chân bước đều nàng nhìn những cặp tình nhân trẻ đang ngồi bên nhau cười nói hoặc hôn hít với nhau. Ra tới bãi đậu xe nàng uể oải tra chìa khóa mở cửa.
- Bà Hùng... Bà có cần người bóp chân cho bà đêm nay không?
 
Tuy nghe nhưng Hằng lờ đi làm như không nghe. Nàng vẫn còn sùng ông chú của mình. Đây là dịp nàng đì, nàng hành hạ ông ta cho bõ ghét, cho hả cơn giận hờn.
- Hằng ơi... Hằng giận chú phải không. Chú xin lỗi Hằng...
 
Đang đút chìa khóa nhưng Hằng cũng nghe được tiếng bước chân tới sát rồi mùi đàn ông quen thuộc phảng phất trong không khí. Không quay người lại nhưng Hằng cũng lên tiếng bằng giọng sũng nước mắt.
- Cháu không thèm nói chuyện với chú đâu... Cháu ghét chú...
- Chú biết cháu ghét cái bản mặt của chú lắm bởi vậy chú tới gặp để đưa cái bản mặt đáng ghét của chú cho cháu cắn một cái...
Hằng bật cười dù còn giận và còn đang tức tưởi.
- Ai thèm cắn cái mặt của chú...
- Cháu không thèm cắn thời cháu hôn đi. Mấy ngày nay chú thèm được cháu hôn muốn chết...
Tới đây thời Hằng chịu thua. Ré lên cười hắc hắc nàng quay lại. Hùng bước tới. Anh dang hai tay ra và Hằng lã người trong tay ông chú mà quên hết giận hờn.
- Đi... Mình về nhà của chúng mình...
Hùng dìu cô cháu gái bé bỏng của mình lên xe.
- Chú xuống hôm chủ nhật nhưng vì bận xếp đặt mọi chuyện vả lại muốn cháu ngạc nhiên nên chú không gọi cháu...
Hằng nhìn ông chú với ánh mắt trìu mến.
- Hằng mừng vì chú dọn xuống đây...
Hùng cười đùa.
- Mai mốt chú hết tiền Hằng nuôi cơm nghe...
- Ừ... Cháu không có phàn nàn khi phải nuôi ông chú già dễ thương của mình... Chú mướn nhà ở đâu vậy?
- The Augusta ở đường 122... Ngày mai Hằng còn đi học không?
- Còn... Học buổi sáng nhưng làm tới chiều mới nghỉ...
- Hằng đi Dallas với chú không?
Hằng nhìn ông chú đăm đăm.
- Chú làm gì mà đi hoài vậy chú?
- Chú hứa sẽ dẫn cháu đi chơi mà...
Hằng lắc đầu nói nhỏ.
- Thôi Hằng không thích đi... Hằng thích ở nhà úm... Nhớ chú quá trời...
Hùng cười vì tiếng úm của người tình.
- Nếu cháu không chịu đi thời mình ở nhà... Chú thèm nghe cháu đàn hát...
Quanh co một hồi lâu Hùng đậu xe trước một khu nhà ba tầng. Hằng nói sau khi ngắm nghía khu chung cư.
- Hằng thích chỗ này. Đẹp, yên tịnh và kín đáo...
Hùng cười ôm vai người tình bé bỏng..
- Mình vào nhà của mình...
Bước vào phòng khách Hằng dừng lại trước bức ảnh bán thân của mình đã được ông chú phóng đại và đóng khung cẩn thận. Phía bên kia vách đối diện với bức ảnh bán thân Hùng treo bức tranh Người Lính Già Cô Đơn. Trong góc kế bên chiếc đèn cao là cây đàn còn nằm trong bao.
- Khi rời Denver chú không có mang theo nhiều. Chỉ có ba thứ của cháu...
Hằng rưng rưng nước mắt. Nàng biết ông chú thương nàng nhiều tới độ chỉ mang theo ba tặng vật quý giá. Ông ta đã bỏ lại Denver mọi thứ kể cả quá khứ. Hai chú cháu ngồi cạnh nhau trên ghế nệm.
- Phòng đẹp quá... Chú cho Hằng dọn tới ở với chú nghe?
- Đó là ước ao của chú...
Hùng dứt câu bằng nụ cười. Tuy là nụ cười nhưng Hằng có cảm tưởng là nụ cười buồn hay nụ cười khóc.
- Đây là tổ ấm của chúng mình. Hằng muốn ở, muốn đến, muốn đi lúc nào cũng được...
Vói tay lấy xâu chìa khóa Hùng cười tiếp.
- Chú làm thêm cho Hằng hai cái chìa khóa. Một cái cho cháu còn một cái cháu giữ cho chú. Chú già rồi... Hay quên lắm... Nhiều khi mình cũng quên mình huống hồ gì chìa khóa...
Úp mặt vào ngực Hùng Hằng thì thầm trong lúc bàn tay mân mê cái nút áo.
- Chú đâu có già... Chú vẫn còn gân mà...
Hùng hôn lên tóc người tình trong lúc cố dấu tiếng thở dài. Ngay lúc đó tiếng tích tích phát ra. Hùng mở điện thoại cầm tay.
- Tao đây... Mày đang làm gì?
- Không có làm gì hết...
- Tao mới điện thoại cho anh Sang. Mày xuống Dallas để đưa tiền cho ảnh...
- Bao nhiêu?
- Hai mươi lăm ngàn... Sang và Thăng sẽ về bên đó trước để chuẩn bị... Khi nào cần Sang sẽ gọi cho tao biết... Lúc đó mày sẽ gởi thêm...
- Chừng nào tao đi?
- Mốt... Hai người đó sẽ về khoảng gần cuối tháng 3. Mày nên lái xe vì an ninh hơn là đi máy bay...
- Tao hiểu...
Hùng tắt máy điện thoại. Ngồi bên cạnh Hằng nghe hết nội dung cuộc điện đàm. Tuy hai người nói với nhau không nhiều và lời nói đôi khi mơ hồ nhưng Hằng cũng đoán là ông chú già của nàng đang làm một chuyện gì quan trọng lắm.
- Chú sẽ đi Dallas. Hằng muốn đi với chú không. Chú đi công chuyện rồi sẵn dịp mình đi chơi luôn...
- Công chuyện gì vậy chú?
- Chuyện làm ăn...
Hùng trả lời một cách mơ hồ như không muốn cho Hằng biết. Điều này khiến cho nàng buồn và tủi thân.
- Chú không muốn nói cho cháu biết thời thôi... Chú đi một mình đi...
Hùng cười gượng gạo khi nghe người tình nói lẫy.
- Không phải là chú không muốn cho Hằng biết nhưng bây giờ chưa phải lúc... Mai mốt chú sẽ nói cho Hằng nghe hết mọi chuyện của chú làm...
Thấy Hằng làm thinh Hùng tiếp bằng một giọng nghiêm nghị.
- Chú không có làm điều gì bậy đâu. Chuyện chú làm có lợi cho dân tộc và đất nước Việt Nam của chúng ta... Chết rồi... Cá khét... Cá khét...
Hùng la nhỏ khi ngửi mùi cá khét bay ra. Hằng cười hắc hắc.
- Chú nướng cá mà chú giao cho ông táo là như vậy đó...
Bước nhanh vào nhà bếp mở lò nướng ra Hùng nhìn vào rồi đổ thừa.
- Tại cháu đó... May quá mới vừa khét cũng không sao. Cháu nhúng bán tráng đi để mình ăn cá nướng. Rau thơm và nước mắm chú làm sẵn rồi...
Lát sau món cá nướng được bày ra. Mùi cá nướng trét mỡ hành thơm phức khiến cho Hằng thèm chảy nước miếng.
- Để chú cuốn cho Hằng...
Hùng lấy một cái bánh tráng đã nhúng nước đặt lên cái dĩa nhỏ. Chút bún, chút rau thơm, miếng khế, miếng chuối chát và miếng cá nướng Hùng cuộn lại thành cuộn tròn rồi đưa cho Hằng. Chấm vào chén nước mắm pha sẵn với ớt thật cay cô cháu gái cắn một miếng. Vừa nhai nuốt nàng cười nói.
- Ngon quá chú ơi... Bây giờ cháu mới biết chú làm thơ hay là tại vì chú nấu ăn ngon...
- Chú cũng nghĩ như vậy...
Hùng cười nói trong lúc tiếp tục cuốn thêm mấy cuốn cá nướng để sẵn trong dĩa.
- Cháu nhớ có lần chú nói với cháu là khi còn ở Denver chú có lên núi câu cá trout không...
- Nhớ... Vậy cá này là cá trout hả chú?
- Ừ... Cá này chú đem từ Denver xuống... Hằng biết không chú thích làm thơ trong lúc nấu ăn...
Hằng cười hắc hắc.
- Bởi vậy thơ của chú hay vì có đủ gia vị trong đó...
Hùng cười ha hả vì câu nói đùa của người yêu.
- Hồi nãy trong lúc đâm tỏi làm nước mắm ớt chú nghĩ ra bốn câu thơ...
Lấy ly bia mà Hùng đang uống nửa chừng hớp ngụm nhỏ Hằng cười hắc hắc.
- Đâu chú ngâm cho Hằng nghe đi...
Tằng hắng tiếng nhỏ Hùng cất giọng khàn khàn.
 
- Giấc mộng văn chương đã lỡ rồi
Ta về nấu nướng cũng đành thôi
Ngày qua ngày lại vung tay thớt
Mượn tiếng dao khua trả nợ đời...
 
Uống một ngụm bia nữa Hằng cười chúm chiếm.
- Hay... Cháu sẽ đem bài thơ hai mươi tám chữ của chú vào đăng ở Thư Viện Toàn Cầu. Trong đó có trang Ẩm Thực hay lắm...
Cười ha hả vì biết cô cháu gái diễu mình Hùng cũng diễu lại
- Tại sao cháu không phổ thành nhạc bốn câu thơ này. Nó là nhạc đạo mà...
- Đạo gì?
- Đạo ăn... Đạo này quan trọng lắm à nghe...
Hằng cười hắc hắc. Lấy một cuốn cá nướng chấm vào chén nước mắm xong Hùng cười.
- Nè... Ùm đi chú thương...
Hằng há miệng ra để cho người yêu đút.
- Mai cháu đi Dallas với chú nghe. Chú đi công chuyện sẵn về thăm ông anh xong rồi hai đứa mình đi chơi...
Nhai chầm chậm miếng bánh tráng Hằng cười chúm chiếm.
- Mình đi chơi ở đâu?
- Ở gần Dallas có một chỗ tên là Cedar Hill State Park và Joe Pool Lake. Mình sẽ mướn một " house boat " để ở trên hồ nguyên ngày thứ bảy...
Nghe nói tới ở trên thuyền Hằng cười hắc hắc.
- Chú không rủ cháu cũng đi Dallas với chú. Ba má dặn là phải về thăm ngoại nhân dịp Lễ Tạ Ơn...
Hùng đứng dậy bước tới chỗ Hằng đang ngồi. Vòng tay ôm chặt người tình anh cười cười.
- Hằng gạt chú hả...
Hằng cười hắc hắc khi bị Hùng cù lét. Để tránh bị cù lét nàng vít cổ ông chú già xuống hôn một cái thật dài. Hai chú cháu vừa ăn vừa trò chuyện tới khi hai con cá trout chỉ còn lại xương mới thôi.
Đang mang quần áo đi trượt tuyết của mấy đứa cháu ra xe Hùng nghe tiếng tích tích. Mở điện thoại anh biết là Hằng gọi.
- Chú ơi... Chú đang làm gì vậy?
- Chú đang mang quần áo ra xe. Hằng về chưa...
- Chú ơi... Xe không nổ máy...
- Cháu đang ở đâu vậy?
- Dạ ở trường... Cháu mới đi làm ra...
- Cháu đợi ở đó... Chú sẽ tới liền...
Hai chục phút sau vừa quẹo vào bãi đậu xe Hùng thấy cô cháu gái đứng chờ. Lấy chìa khóa anh mở công tắc cũng không nổ máy được.
- Chú cũng không biết hư cái gì. Thôi bỏ xe ở đây mai mốt tính...
Hai chú cháu lên xe. Trên đường trở về nhà Hùng nói với Hằng.
- Cái xe của cháu cũ rồi. Chú sẽ mua cho cháu cái xe khác... Chịu hôn?
Hằng lắc đầu.
- Thôi... Tốn tiền lắm... Xe của Hằng cũ nhưng còn chạy được mà...
Hùng nói với giọng thành thật và nghiêm trang.
- Cháu là đàn bà đâu có biết gì về xe cộ mà đi xe cũ hư tới hư lui hoài phiền phức và nguy hiểm lắm. Chú thương cháu nên muốn mua cho cháu cái xe khác tốt hơn. Dù gì mai mốt mình cũng sống chung với nhau nên mua cho cháu cũng như mua cho chú... Vả lại tiền này đâu phải tiền của chú mà là tiền của cháu...
Hằng quay qua cười.
- Chú nói gì Hằng không hiểu...
Hùng cười nhỏ.
- Hằng có nhớ một lần Hằng nói với chú là tiền của cháu là tiền của cháu còn tiền của chú cũng là tiền của cháu và tiền của hai đứa mình cũng là tiền của cháu...
Hằng cười hắc hắc.
- Hằng nói giỡn mà chú...
- Hằng nói giỡn mà chú tưởng thật. Chú ngây thơ thành thật lại thêm lẩm cẩm nữa...
Hằng háy ông chú già của mình.
- Chú khôn tổ bà... Chú yêu cháu mà chú không chịu cua cháu để cho cháu phải cua chú, phải năn nỉ chú...
Hùng cười ha hả.
- Đó là cách " bất chiến tự nhiên thành " của chú đó... Bây giờ chú thương Hằng nên chú năn nỉ Hằng cho phép chú mua chiếc xe tặng cho Hằng. Hằng ừ nghe... Giỏi đi chú cưng...
Hùng năn nỉ khiến cho Hằng bật cười vui vẻ và phải gật đầu ưng thuận.
- Tuần tới có thời giờ chú sẽ thử xem xe hư cái gì. Nếu sửa được thời mình sửa rồi đem xuống hãng xe đổi lấy cái xe khác. Cháu chịu không?
Hằng cười gật đầu. Về tới phòng lấy đồ đạc xong hai chú cháu lên đường đi Dallas. Xe cộ đông đúc vì nhằm ngày thứ tư nên ai ai cũng muốn về thăm gia đình.
- Hằng tới nhà anh của chú ngủ đêm nay rồi sáng mai chú đưa Hằng về nhà ngoại...
Liếc nhanh ông chú Hằng hỏi nhỏ.
- Anh của chú biết chuyện của mình chưa?
- Chuyện của mình là chuyện gì?
- Chuyện mình yêu nhau đó...
- Chưa...
- Ba má Hằng biết chuyện chú dọn xuống Oklahoma City chưa?
- Chưa... Hằng định nói mà còn ngại...
Hằng lại liếc ông chú lần nữa.
- Hằng tính nói cho ba má biết mà chưa có dịp... Chú nghĩ sao?
Im lặng giây lát Hùng mới lên tiếng.
- Hằng muốn nói cũng được. Chú nghĩ trước sau gì ba má Hằng cũng biết. Mình nói trước hay hơn...
- Chú nói đi... Chú lớn tuổi hơn Hằng chú phải làm gương...
Hùng cười nhỏ khi nghe cô cháu gái khôn ngoan đùn cái việc khó khăn và tế nhị cho mình.
- Được rồi... Chú sẽ nói... Chú sẽ tới nhà gặp ba má Hằng rồi khoanh tay nói: " Thưa anh chị... Hôm nay tôi tới đây trình với anh chị một điều là tôi với con gái của anh chị đã yêu nhau tha thiết. Tôi xin anh chị cho phép tôi cưới con gái anh chị về làm vợ. Nếu anh chị không cho thời tôi cũng cưới đại...
Hằng rũ ra cười hắc hắc nhái giọng của má.
- Xin lỗi anh nếu tôi không bằng lòng thời sao?
Hùng cười chúm chiếm.
- Thời tôi sẽ để cho con gái của chị cái bầu. Lúc đó chị phải năn nỉ tôi mới chịu cưới...
Hằng nói trong tiếng cười hắc hắc.
- Được đó... Đó là cái thế bất chiến tự nhiên thành của chú phải không...
Hùng cười hì hì.
- Không... Làm cho Hằng có bầu mà bảo bất chiến tự nhiên thành thời không đúng rồi. Chú phải oánh tùm lum mới chiếm được mục tiêu...
Phải gần 9 giờ tối Hùng mới tới Irving. Ngừng xe trước một ngôi nhà lớn Hùng nói nhỏ với Hằng.
- Đây là nhà của anh Tùng, anh hai của chú. Ảnh đông con lắm...
Hằng cảm thấy hơi hồi hộp vì sắp gặp mặt những người thân của Hùng. Cả nhà mừng rỡ khi thấy Hùng xuất hiện. Nhất là mấy đứa cháu la rầm lên khi thấy ông chú chịu chơi và cả đời độc thân lại cặp kè với một cô gái trẻ đẹp.
Thanh Vân, con gái lớn nhất của Tùng hỏi nhỏ.
- Ai vậy chú... Bồ chú hả?
Để giải tỏa thắc mắc của mọi người Hùng vui vẻ giới thiệu.
- Trân trọng giới thiệu với anh chị đây là Hằng, bạn thân của em...
Không nhịn được Ánh Hoa, con gái thứ nhì vọt miệng.
- Thân cỡ nào, xa hay gần vậy chú?
Như để diễn tả nó đưa hai bàn tay ra thành khoảng cách độ gang tay rồi cười hỏi.
- Gần như vầy chưa?
Liếc nhanh ông chú Hằng cười.
- Gần hơn chút nữa...
Ánh Hoa nhích hai bàn tay của mình lại gần độ lóng tay. Hằng cười cười đưa tay ra ép hai bàn tay sát vào nhau. Thanh Vân nói lớn.
- Như vầy không phải là bạn thân mà là bồ. Phải không cô?
 
Hằng gật đầu. Nguyệt, chị dâu của Hùng cười.
- Chúc mừng chú... Tuy chú có bạn hơi trễ nhưng còn hơn không...
Nhờ không nhỏ tuổi hơn Hằng bao nhiêu nên sáu đứa cháu của Hùng tỏ ra rất thân mật và nhất là kính nể khi biết cô bồ của chú Hùng đang học lấy tiến sĩ về âm nhạc. Bốn đứa con gái dành nhau mời cô Hằng ngủ chung phòng khiến cho Nguyệt phải lên tiếng.
- Cô chú sẽ ngủ ở phòng dành cho khách. Thanh Vân đem mền gối cho cô chú đi con...
Vì mới gặp nhau nên cả nhà thức nói chuyện tới hơn mười hai giờ mới đi ngủ. Sáng thức dậy ăn điểm tâm xong Hùng đưa Hằng về nhà ngoại ở Grand Prairie. Cả nhà, nhất là ba má của Hằng vừa ngạc nhiên lẫn mừng rỡ khi gặp Hùng. Như để tránh bị nghi ngờ Hùng phân trần với Minh và Vân.
- Tôi về thăm ông anh ở Dallas. Nói chuyện với Hằng mới biết cháu cũng về thăm nhà nên sẵn đường tôi đón cháu luôn. Đêm qua cháu ngủ ở nhà ông anh của tôi bên Irving...
- Cám ơn chú đã đưa nó về đây. Tôi bảo nó nghỉ làm để đi với chúng tôi về Dallas mà nó không chịu nói còn phải học...
Hằng đưa Hùng tới giới thiệu với bà ngoại, hai ông chú và cô út. Cả nhà gần hai chục người lớn nhỏ ngồi chật quanh chiếc bàn để ăn bửa tiệc đặc biệt của ngày lễ Tạ Ơn. Tuy nhiên Hùng nhận thấy chỉ có con gà tây nướng là đặc biệt còn ngoài ra toàn món ăn Việt. Không biết vô tình hay cố ý mà Hằng chọn ngồi cạnh Hùng đồng thời còn tỏ ra săn sóc ông chú bằng cách gắp thức ăn bỏ vào dĩa nữa. Cử chỉ của Hằng khiến cho mọi người chú ý nhất là ba má của nàng. Dù thắc mắc nhưng vì lịch sự họ không tỏ cử chỉ nào khác lạ. Ở chơi tới bốn giờ Hùng mới từ giã và hẹn sẽ tới đón Hằng đi cắm trại với gia đình của ông anh ngày thứ bảy.
Đang xem tivi nơi phòng khách Sang bước  nhanh ra mở cửa khi nghe tiếng chuông vang lên. Bắt tay Hùng thật chặt Sang cười nói.
- Từ hồi gặp nhau ở Atlanta tới giờ tôi mới gặp lại anh. Mời anh ngồi...
Hai người ngồi uống nước nơi phòng khách. Lát sau Hùng mở cái cặp da lấy ra một phong bì màu vàng lớn đưa cho Sang.
- Đây là số tiền mà Hiền bảo tôi đưa cho anh và anh Thăng để đem về bên nhà. Nếu cần thêm chắc anh biết phải làm gì...
Gật đầu Sang cầm lấy bao thư.
- Ngày mai tôi sẽ xuống Houston gặp Thăng... Nó từ Boston xuống thăm bà già...
- Anh tính chừng nào về Việt Nam?
- Trước tôi định đầu tháng 4 nhưng sau khi nói chuyện với người anh bà con ở Rạch Giá thời tôi định đi sớm hơn. Ở bên đó bây giờ tụi nó kiểm soát chặt chẻ và theo dõi gắt gao lắm. Làm ăn cũng khó khăn nữa. Bởi vậy tôi phải về sớm để sửa soạn cho kịp. Chẳng thà sớm một hai tuần còn hơn là hư việc hết...
Hùng gật gù.
- Tôi đồng ý với anh về chuyện đó...
Uống cạn ly nước Hùng đứng lên. Bắt tay từ biệt Sang Hùng nói nhỏ.
- Chúc anh đi trót lọt. Tôi sẽ gặp lại anh sau...
Không nói gì Sang đưa bạn ra tận đường. Đứng nhìn theo chiếc xe mất nơi cua quẹo Sang lẩm bẩm mấy tiếng rồi nhét phong thư vào túi quần.