Chương 18

Trên khoảnh sân rộng lát gạch màu đỏ thẫm bày mấy cái bàn gỗ và nhiều chiếc ghế đan bằng mây. Trời man mát. Mấy cây dừa non lã ngọn theo cơn gió chiều. Bãi cát màu vàng tươi sạch trơn. Nước xanh ngắt một màu xanh.
Sang ngồi im trên chiếc ghế mây. Dĩa khô cá thiều và một chai bia 33 còn phân nửa nhưng anh không màng đụng tới. Trời nắng chói chang dù anh đã mang kính đen. Tiếng xe gắn máy nổ phành phạch rồi lát sau có tiếng bước chân vang lên.
- Mày làm chai bia đi...
Sang mở mắt nói với Thăng. Gật đầu Thăng vẩy cô hầu bàn
- Cháu cho chú chai 33...
Đợi cho cô gái đi khuất Sang hỏi nhỏ.
- Thế nào?
Thăng cười nhạt.
- Ông bà mình nói có tiền mua tiên cũng được huống hồ gì mấy thằng cộng sản chuyên môn ăn hối lộ này. Tao đã đi nhậu với một con " bò vàng " và nó hứa là sẽ tìm và chỉ chỗ cho tao mướn một chiếc tàu để mình đi câu cá...
Uống cạn chai 33 Sang cười hỏi bạn.
- Mày ăn uống gì chưa?
Thăng trả lời bằng một câu hỏi.
- Chưa còn mày?
Hơi trở mình Sang nói.
- Chưa... Một hồi tao với mày xuống An Thới ăn cơm sườn. Mấy món phở, mì hay hủ tiếu ở đây tao ăn không được. Không biết nó nấu nó bỏ cái gì mà tao ăn vào nếu không bị tiêu chảy thời tối ngủ bụng nó cứ kêu rồn rột...
Thăng cười mỉm.
- Một là nó bỏ bột ngọt, hai là nước của nó dơ đầy vi trùng... Tụi mình ở bên Mỹ ăn uống vệ sinh quen rồi nên về đây hay bị bịnh. Bởi vậy tao sợ không dám uống nước lạnh hay đá chanh. Uống bia say một chút cũng không sao...
Cười ha hả Sang đùa với bạn.
- Vậy là mày có lý do chính đáng để sỉn...
Đón lấy chai bia từ tay cô gái Thăng ngửa cổ nốc một hơi cạn nửa chai 33. Mở nút áo tới hàng thứ ba anh càu nhàu.
- Nóng quá... Mới tháng tư mà nóng quá...
- Tại mày ở xứ lạnh quen rồi nên la nóng chứ tao ở Dallas thời đâu có sao... Tối ngủ tao còn phải đắp mền...
- Giờ này ngồi phòng lạnh thời khỏe hơn nhưng không lẽ về đây lại ru rú trong nhà... Chán chết...
Đi tới đi lui trên sân gạch, tay cầm chai 33 Thăng hỏi bạn.
- Đồ chơi của mình mày để đâu?
Sang trả lời gọn.
- Trong phòng... Mày muốn coi hả?
- Ừ...
Sang cựa mình ngồi dậy.
- Thì đi... Tao cho mày coi mấy cái đồ chơi có chất lượng lắm...
Uống cạn chai 33 Thăng trả tiền rồi bước song song với bạn đi về phía căn nhà lá nằm gần bãi biển. Đợi cho Thăng vào xong Sang gài cửa lại cẩn thận đoạn khom người lôi ra chiếc va li lớn và nặng. Không biết trong va li đựng cái gì mà được Sang khóa bằng ổ khóa chữ. Phải mất hơn mười giây đồng hồ anh mới mở được va li. Thăng trợn mắt nhìn đăm đăm mấy thứ đồ chơi mới tinh còn trong hộp hoặc bao ny lông.
- Làm sao mày đem được mấy thứ này về Sài Gòn?
Thăng hỏi bạn. Sang cười cười đốt điếu thuốc.
- Hối lộ... Tao có thằng em bà con quen với với mấy thằng làm trong cảng Tân Sơn Nhất. Tao cho nó biết trước ngày giờ nên nó chờ sẵn ở phi trường. Đưa cho nó năm trăm đô là mày có thể đem bất cứ cái gì vào Sài Gòn...
Hít hơi thuốc Sang cười sằng sặc tiếp.
- Hồi trước chánh phủ mình cũng tham nhũng nhưng so với tụi Việt Cộng bây giờ thời thua xa... Tụi nó bán đất, bán nước để làm giàu... Tụi nó bán ải Nam Quan, vịnh Hạ Long, đảo Hoàng Sa và Trường Sa cho Trung Cộng. Mai mốt nó dám bán luôn Hà Nội cho mấy thằng chệt cộng...
Thăng gật đầu cầm lấy cái walkkie talkie lên ngắm nghía. Sang cười nói với bạn.
- Cái đồ chơi con nít này mày mua ở Mỹ giá tám chín chục đô nhưng hữu dụng lắm. Nó tốt không thua gì máy 25 của mình dùng ngày xưa.
Thăng lẩm bẩm đọc hồi lâu mới lên tiếng.
- Năm tần số và xa khoảng hai mươi lăm cây số tao nghĩ đủ rồi...
Sang gật đầu dụi tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc lá làm bằng vỏ con ốc tai tượng.
- Tao cũng nghĩ vậy. Tuy nhiên chiều nay tao với mày mỗi đứa lấy một cái. Mày chạy lên Dương Đông và gọi cho tao ở An Thới thử xem mình liên lạc được không... Chờ tới lúc đánh nhau mà nó không work là bỏ mẹ...
Sang dùng kéo cắt bao ny lông cứng lấy ra cái walkie talkie nhỏ nằm lọt trong lòng bàn tay của mình. Mân mê cái máy truyền tin cầm tay xinh xắn giây lát anh từ từ gắn hai cục pin Duracell vào. Thăng cũng làm y như vậy. Điều chỉnh tần số của hai cái máy truyền tin giống nhau xong Sang bước tới đứng cạnh cửa sổ. Hai người bạn trò chuyện với nhau mấy câu đoạn Thăng cười lên tiếng.
- Tao nghĩ không có gì trở ngại... Mày có mấy cái?
- Để khỏi bị nghi ngờ tao chỉ mua có tám cái. Toán 5 và 6, mỗi toán lãnh hai cái còn toán 1, 2 3 và 4 mỗi toán có một cái...
- Máy chụp hình hả?
Thăng hỏi bạn. Sang cười nhỏ.
- Nikon Coolpix P5100 đó. Mày một cái và tao một cái...
Thăng trầm trồ khi lôi cái MacBook Pro ra khỏi túi da. Sang cười với bạn.
- Đồ sịn đó... Hùng nó mua trên mạng và gửi thẳng tới nhà cho tao. Nó nói để cho hai đứa mình xài chung... Thôi đi ăn... Tao đói bụng rồi...
Vừa nói Sang vừa bỏ tất cả mọi thứ vào chiếc va ly lớn đoạn khóa lại cẩn thận. Thăng im lặng nhìn bạn dán sợi tóc đen lên ổ khóa bằng nước miếng.
- Mày làm gì vậy?
Cười cười Sang giải thích.
- Nếu có đứa nào mở va ly là tao biết liền. Nó có thể giải mã ổ khóa chữ nhưng sẽ làm rơi sợi tóc…
Vừa nói Sang vừa nhét cái máy chụp hình vào túi quần của mình. Lát sau chiếc xe gắn máy chạy bom bon trên con đường tráng nhựa dọc theo bãi biển từ Dương Đông xuống An Thới. Xe chạy qua Bà Kèo.
- Mình ghé Dương Tơ không?
Thăng quay lại hỏi. Sang lắc đầu. Con đường chạy xuyên qua vùng cây cối rậm rạp. Phía bên trái là núi đất cao trong lúc bên mặt là bãi biển vàng. Mặt nước xanh gờn gợn sóng. Thăng cho xe chạy chậm lại để ngắm cảnh.
- Biển đẹp quá. Tao ước gì có căn nhà ở đây...
Sang thở dài sau câu nói. Xe chạy qua Dương Cơ rồi lát sau qua Đường Đầm đoạn quẹo cua chạy sâu vào trong đất liền. Chừng mười lăm phút sau cả hai vào tới An Thới. Thủ cái máy chụp hình trong tay Sang chụp liền một lúc mười mấy tấm khi xe chạy ngang qua căn cứ An Thới. Ghé vào một quán cơm hai người ăn uống rồi lên xe trở về Dương Đông. Theo lời dặn của Sang Thăng lái xe chầm chậm ngang qua trạm công an, Ủy Ban Nhân Dân quận và phi trường.
- Xong rồi... Mày bỏ tao ở Tropicana rồi mày muốn đi đâu thời đi...
- Tao đi uống vài chai 33... Mày đi không?
Suy nghĩ giây lát Sang cười nói.
- Đi thì đi... Mình ngồi ngoài sân ngắm cảnh hoàng hôn trên biển...
Dừng xe nơi bãi đậu xe cả hai đi bộ trên con đường lát gạch với thảm cỏ xanh và bồn bông nở hoa thơm thoang thoảng. Hai người ngồi vào một cái bàn nhìn ra biển. Cô hầu bàn cười duyên với hai ông khách Việt Kiều.
- Hai anh uống gì em lấy cho hai anh?
- Em cho anh hai chai 33...
Đón lấy chai bia ướp lạnh từ tay cô gái Thăng cười cười.
- Em mới làm ở đây hả?
- Dạ... Hoa mới làm hồi sáng. Con Hạnh nó nghỉ nên em thế nó... Hai anh có cần gì nữa không?
- Chắc không... Nếu cần anh sẽ gọi em...
Hoa cười với Thăng rồi đi vào trong. Nhìn theo vóc dáng của cô gái Sang cười đùa.
- Coi bộ em chịu đèn mày đó. Dô em đi...
Thăng lắc đầu.
- Tao vẫn còn thương Đào... Cua người khác tao cảm thấy tội nghiệp cho vợ tao...
Sang nhếch môi cười.
- Tao biết mày còn thương vợ, mày chung tình với người yêu nhưng mày lẩm cẩm... Hôm nay là mười ba tháng tư rồi. Tao với mày chỉ còn sống có mười bảy ngày nữa thôi. Tội gì không phiêu lưu tình cảm chút chút cho đỡ buồn...
- Vậy thì mày dô nó đi...
Sang cười khi nghe bạn xúi mình.
- Tao không thích nó và nó cũng không thích tao... Nó thích mày. Tao thấy nó đá lông nheo và cười tình với mày...
Quay nhìn vào cửa thấy Hoa đang len lén nhìn ra Sang giơ tay ngoắc.
- Dạ anh cần chi...
Mỉm cười Sang chỉ vào Thăng. Biết bạn cố ý gài mình nên Thăng cười nói.
- Em cho anh thêm hai chai 33 và vài cục nước đá được không em...
Hoa cười nói một câu có nhiều nghĩa.
- Dạ được chứ anh. Anh xin cái gì khác còn được huống hồ gì nước đá...
Nhìn theo dáng đi của Hoa Sang hất hàm với bạn.
- Mày thấy chưa... Mày xin trái tim cô ta cũng cho nữa... Mày không xin là mày có trái tim bằng đá, mày là thằng đàn ông khờ khạo nhất trên đời. Mày mà không tán nó thời nó nghĩ mày liệt dương, mày gay...
Sang bật cười sằng sặc khi thấy mặt của người bạn thân nghệch ra. Lát sau Thăng mới cười nói nhỏ.
- Sao mày cứ xúi tao hoài vậy?
Ngửa cổ uống một hơi bia dài Sang cười lớn.
- Tại vì tao muốn mày hưởng thụ chút chút trước khi chết... Mày phải ăn, nhậu, yêu đương cho thỏa mãn trước khi chết...
Lát sau Hoa đem bia và nước đá ra. Nàng cười vui khi thấy Thăng cười với mình.
- Em quên chưa hỏi tên anh?
- Anh tên Thăng còn bạn anh tên Sang...
Uống cạn chai bia Sang đứng lên.
- Tao về phòng trước...
Biết bạn kiếm cách rút lui để cho mình được tự do Thăng gật đầu.
- Một chút nữa tao về...
Lặng lẻ đi dài theo hành lang lát gạch Sang vừa đi vừa nghĩ ngợi. Anh nhớ tới khuôn mặt của Hạnh. Dù chỉ sống với nhau hơn hai chục năm nhưng tình nghĩa ngày càng thêm mặn nồng. Dù hai người gặp nhau muộn màng nhưng không vì thế mà hai vợ chồng lại không yêu thương nhau. Thăng nhớ ngày trở lại Sài Gòn khi anh vừa được thả ra khỏi trại cải tạo sau hơn bốn năm bị giam cầm. Sài Gòn đã thay tên. Người Sài Gòn cũng đổi khác khá nhiều. Gia đình ly tán. Nhà chỉ còn có mẹ già và đứa em nhỏ. Vợ anh mang hai đứa con theo gia đình của nàng vượt biên sang Mỹ và dường như có chồng khác. Anh đã sống những ngày u tối của một kẻ bị ruồng bỏ. Chính trong quãng thời gian đó anh gặp Hạnh. Người bạn gái học cùng lớp đệ nhị ngày xưa ở trường Hưng Đạo, bây giờ là một quả phụ có hai con đã mở rộng vòng tay đón anh bằng thứ tình thương chân thật nhất. Nàng không ngần ngại, không đắn đo, không sợ hãi khi kết hôn với một tên sĩ quan ngụy. Nàng bỏ tiền ra chạy để anh có tên trong hộ khẩu. Từ đó hai vợ chồng và hai đứa con riêng của Hạnh sống bằng nghề bán hàng rong. Công lao bảo bọc ông chồng ngụy của Hạnh đã được đền bù khi Sang được chấp nhận sang Mỹ. Lập lại cuộc đời mới với hai bàn tay trắng, hai vợ chồng làm lụng vất vả nuôi năm đứa con ăn học. Ngày đi anh không đủ can đảm để thú nhận với người vợ thân yêu là mình trở về để chết ngay chính trên quê hương của mình. Hạnh vẫn tưởng anh về Việt Nam thăm mẹ già bị bịnh và sẽ trở lại sau một tháng. Sang ứa nước mắt khi hồi tưởng khuôn mặt bầu bĩnh, ánh mắt long lanh và nụ cười buồn của người vợ thân yêu.
Mở cửa phòng, bật đèn lên đứng nhìn quanh quất giây lát Sang lôi va li lấy ra cái labtop. Lát sau khuôn mặt của Hạnh hiện lên trên màn ảnh. Sang nhìn đăm đăm vào mái tóc ngắn, má lúm đồng tiền, cặp môi mỏng hơi mím lại. Ánh mắt buồn nhìn anh như năn nỉ, van xin anh hãy trở về với nàng. Muộn rồi. Mọi sự đã được xếp đặt. Định mệnh đã an bài. Số phận của người lính là phải chết, là phải hy sinh cho tổ quốc. Một người lính chiến như anh có quá nhiều kiêu hãnh để không chịu bỏ cuộc hay đầu hàng...
Lắc đầu thở hơi dài Sang chậm rãi chuyển những tấm hình anh đã chụp sang labtop. Từng bức ảnh hiện ra với đủ mọi góc cạnh. Người lính biệt động quân lần lượt quan sát tỉ mĩ vọng gác, đồn canh hay những vị trí đặc biệt của phi trường dân sự Dương Đông. Kế đó là trụ sở với tấm biển đề Ủy Ban Nhân Dân Quận. Bảy tấm hình do Thăng chụp nhiều chi tiết về văn phòng của công an quận. Đó là một ngôi nhà hai tầng nằm gần phi trường và trung tâm thương mại của quận Dương Đông. Đây là ba cơ sở của địch mà các người lính Việt Nam Cộng Hòa dự định sẽ tấn công và chiếm đóng trong cuộc đột kích Phú Quốc. Một loạt hình mới cho thấy hai cây cầu được đúc bằng xi măng nối liền hai con đường từ An Thới lên Dương Đông. Giựt sập hai cây cầu này là họ có thể làm nghẻn đường giao thông và tiếp viện của bộ đội từ An Thới lên.
Sang cười lẩm bẩm.
- Công đồn đả viện... Mình chơi nó bằng cách này là gậy ông đập lưng ông...
Hơn hai chục bức ảnh chụp các vị trí dài theo hai con đường nối liền An Thới với Dương Đông như Suối Đá, Suối Lớn, Kiến Văn, Đất Đỏ. Riêng con đường chạy dọc theo bãi biển với các địa danh như Bà Kèo, Dương Tơ, Bãi Dài, Bàng Qui, Dương Cơ và Đường Đầm đều được chụp rất rõ ràng.
Sang liếc nhanh ra cửa khi nghe có tiếng bước chân rồi tiếng chìa khóa tra vào ổ khóa. Cánh cửa mở ra và Thăng bước vào. Đốt điếu thuốc Sang cười hỏi.
- Sao?
Thăng cười cười tới đứng nhìn vào màn ảnh nhỏ của cái labtop.
- Đâu có gì... Tao với em chỉ nói chuyện sơ sơ... Mày đang coi các tấm hình hả?
- Ừ...
Sang xoay màn ảnh về phía bạn. Nhìn vào mấy tấm hình xong Thăng cười hỏi.
- Mày có bản đồ Phú Quốc không?
- Có...
Sang bấm chuột và bản đồ Phú Quốc hiện ra. Nhìn đăm đăm vào bản đồ giây lát Thăng cười.
- Mình mà phục kích tụi nó tại mấy chỗ này là tụi nó chết cứng...
Sang gật đầu khi nhìn theo tay chỉ của bạn. Ngẫm nghĩ hồi lâu Thăng cười tiếp.
- Toán 5 có thể chia làm hai nhóm; nhóm 1 chận ở Suối Đá còn nhóm 2 chận ngay cây cầu. Toán 6 cũng vậy. Một nhóm phục kích tại Bà Keo còn một nhóm chận tại cây cầu của con đường ven biển là tụi nó phải mất nửa ngày mới nhổ được. Nếu mình giật sập hai cây cầu...
Sang gật gật đầu.
- Ngày mai tao với mày đi xem. Mình bắt từ Dương Tơ theo con suối lội ngược lên... Mày có bận gì không?
Hơi gật đầu Thăng cười nói với bạn.
- Khoảng xế chiều mình đi. Tao có hẹn đi ăn trưa với Hoa...
Sang cười hăng hắc.
- Mày chịu đèn em rồi hả?
- Ừ... Em thủ thỉ nghe cũng vui. Hơn nữa hoàn cảnh cô ta cũng tội nghiệp...
Sang nhìn bạn với ánh mắt dò hỏi. Thăng cười cười.
- Cô ta hơi khác người... Nghe cô ta kể hoàn cảnh nghèo tao thử mở lời giúp nhưng cô ta không nhận. Tao cho tiền cũng không lấy...
Sang gật gù.
- Người như vậy hiếm lắm. Có lẽ cô ta là một đóa hoa sen...
- Có thể...
Thăng lẩm bẩm hai chữ. Sang cười nhìn bạn.
- Tao có ý kiến như thế này...
Dừng lại hít hơi thuốc xong nhả khói ra từ từ Sang mới thong thả lên tiếng.
- Mày nên cặp bồ với Hoa. Như thế có lợi cho tụi mình hơn. Muốn chơi cho nổi đình đám thời mình cần có vài lá cờ vàng ba sọc đỏ. Ít nhất là ba lá cờ. Một treo ở trụ sở của Ủy Ban Nhân Dân, một treo ở phi trường và một ở văn phòng tụi công an. Có cờ vàng ba sọc đỏ chụp hình mới nổi...
Thăng gật gù.
- Tao đồng ý với mày về chuyện cờ. Nhưng lấy đâu ra cờ. Tao với mày có biết may vá gì đâu mà nhờ người ngoài lạng quạng họ đi báo tụi công an là bỏ mẹ...
Sang cười cười nhìn bạn. Bắt gặp nụ cười của Sang Thăng chợt hiểu.
- Mày bảo tao cặp bồ với Hoa để nhờ cô ta may cờ cho mình hả?
Sang cười gật đầu.
- Mày nói thiệt hả?
Gật đầu hít hơi thuốc Sang nói bằng giọng nghiêm trang.
- Lôi kéo dân chúng trong nước về phe của mình chống lại cộng sản là một cách thức dễ dàng và tiện lợi nhất để đưa tới thành công...
Thăng thở dài.
- Tao chỉ sợ cô ta bị liên lụy. Có gì thời tội nghiệp...
Ngừng lại giây lát Thăng nói nhỏ.
- Tuy nhiên tao nghĩ mình không có cách nào hay hơn... Tao cám ơn mày đã có ý kiến vừa lợi cho tao mà cũng có lợi cho công tác...
Trầm ngâm giây lát Sang mới cười nói với bạn.
- Nếu sợ liên lụy tới cô ta thời mày đừng có công khai đi lại. Hẹn hò ở chỗ nào kín đáo tốt hơn...
Thăng gật gù cười.
- Tao tính rũ Hoa đi Rạch Giá chơi...
- Ừ... Đi đi... Mày cần tiền tao đưa cho...