Chương 19

     ước ra khỏi cánh cửa kính của bệnh viện Đông thở phào nhẹ nhỏm. Lật bật mà nàng đã làm việc hơn một năm rồi. Thời gian tuy ngắn và không thấm vào đâu với các đồng nghiệp thâm niên song cũng đủ cho nàng biết làm y tá cũng sướng mà cũng khổ. Sướng là nàng làm được công việc mà mình ưa thích và lương hậu với lại không lo thất nghiệp. Người ta càng ngày càng bịnh nhiều hơn. Đủ thứ bịnh. Mà hể bịnh người ta còn cần tới bác sĩ, y tá, bệnh viện và dụng cụ về y khoa cũng như thuốc men để chữa trị bệnh tật. Cái khổ chính là giờ giấc không giống ai, hoàn toàn khác biệt với giờ giấc của Chiêm. Anh làm công chức, có giờ giấc nhất định, một tuần lễ năm ngày từ thứ hai tới thứ sáu và làm ban ngày ngủ ban đêm. Còn nàng ngày làm việc cứ xoay vòng vòng, đêm ngày gì cũng ngủ, đêm ngày gì cũng làm bởi bệnh hoạn không chờ đêm hay ngày. Làm quần quật, làm bở hơi tai, nhiều khi bận quên cả tiêu tiểu chứ đừng nói tới chuyện ăn uống. Làm 12 tiếng đồng hồ một ngày, khi về tới nhà mệt và buồn ngủ nên mọi chuyện lại đùn cho Chiêm. Cũng may anh tháo vát, quen tự lập, cái gì cũng làm được, từ nấu cơm, giặt quần áo, lau chùi nhà cửa. Đôi khi anh cũng phàn nàn hai vợ chồng ít gần gụi với nhau, không có nhiều thời giờ cho nhau, mặc dù chứng bệnh lãnh cảm của nàng vẫn còn đó. Nó khi tăng khi giảm, lúc trồi lúc sụt. Điều đó cộng thêm công việc làm đã ảnh hưởng nhiều tới đời sống vợ chồng. Lắm khi, 7 giờ sáng, nhằm hai ngày cuối tuần, trở về nhà vào phòng thấy chồng nằm ngủ lẻ loi nàng ứa nước mắt.
Chiêm có dáng nằm ngủ co rút như con nít, thoạt nhìn buồn cười song quen rồi nàng thấy tội nghiệp và thương nhiều hơn. Cuối tháng 9 mà trời vẫn còn nóng dù trên lịch ghi vào thu.
Gió lất lây hàng cây phong lá chớm đổi màu tuy chưa thật vàng song nàng cũng nhận thấy sự đổi thay của nó. Dường như trong thứ không khí mơ hồ có chút hơi thu theo những cơn gió rừng lũ lượt từ dãy núi đồi xa xôi về thành phố. Năm nào cũng vậy. Đêm nằm thao thức nghe tiếng gió lùa cành cây làm lay động màn cửa sổ hé mở nàng biết mùa thu trở lại. Khi thu đến, Chiêm với nàng hay mở cửa sổ cho không khí trong lành lùa vào nhà vừa mát lại vừa tiết kiệm tiền điện. Mở cửa xe, ngồi xuống ghế, tra chìa khóa nàng vặn công tắc. Chiếc Honda đời 90 nổ dòn và êm. Đây là món quà đắt tiền của Chiêm khi nàng ra trường và bắt đầu đi làm. Chiếc xe cũ được anh đổi thành chiếc xe mới hơn. Chiêm nói nàng không biết gì về xe cộ thì nên đi xe tốt, ít hư hao và ít có nhiều bất trắc dọc đường. Xe lùi ra khỏi bãi đậu xe vòng xuống hai tầng lầu rồi sau đó ra đường cái. Tự dưng nàng muốn được về nhà, vào phòng nhìn Chiêm đang ngủ say, ôm anh và chìm vào giấc ngủ ngon không mộng mị và bị những ám ảnh làm trăn trở. Hai mươi phút sau, xe về tới nhà. Mở cửa nhà chứa xe, đậu xe xong nàng tất tả theo cửa hông đi vào phòng ăn. Ném cái túi xách lên bàn nàng đi thẳng vào phòng ngủ. Dù hơn 7 giờ sáng mà căn phòng tối mờ mờ. Mền kéo lên ngực, Chiêm nằm ngủ say sưa.
- Anh ơi...
Gọi nhỏ hai tiếng, Đông sà vào lòng chồng như con chim non chui vào lòng chim mẹ. Vòng tay của Chiêm thật ấm ân tình. Mùi đàn ông của anh nồng nàn quyến rũ. Bàn tay của anh thật ân cần, thật dịu dàng và cẩn trọng khi nâng niu nàng.
- Mệt hông cưng...
- Mệt... mà nằm trong tay anh hết mệt rồi...
Đông cười bằng mắt khi thấy Chiêm chồm lên trên người mình cùng với cái mỏ chu chu ra như muốn hôn mình.
- Anh ngủ một mình buồn hả anh?
Chiêm thở dài nhè nhẹ. Ôm chồng vào lòng, Đông vỗ về bằng cách mân mê khuôn mặt và thì thầm.
- Anh đừng buồn... Em cũng mệt với việc làm 12 tiếng một ngày, tuy nhiên...
Chiêm gật đầu làm thinh. Sống thời bị ràng buộc bởi những ước vọng cũng như nhu cầu của chính mình. Nhà cửa, xe cộ, quần áo, thức ăn và tất cả những gì mình có vô hình chung là sợi dây thòng lọng trói cổ mình. Càng nhiều ham muốn, càng nhiều ước vọng, càng nhiều nhu cầu chừng nào thời sợi dây thòng lọng càng chắc và càng chặt tới độ mình không bao giờ cởi bỏ được mà chỉ còn thở khò khè để còng lưng sống như mọi người. Anh mỉm cười khi nhớ lại câu nói của mình với vợ. '' Lưng anh còng vì anh cõng cuộc đời trên lưng...''. Quay sang ôm lấy nàng, anh cười nói.
- Anh cõng em trên lưng rồi thời anh cũng đành phải chịu đựng...
Đông bật cười hăng hắc. Ngẫm nghĩ giây lát anh nói tiếp với giọng đùa cợt.
- Ủa mà em nhảy lên lưng bắt anh cõng chứ anh đâu có chịu cõng em...
- Vậy hả... Thì anh bỏ em xuống đi rồi anh đi kiếm cô gái tóc vàng...
Dùi đầu mình vào mái tóc huyền của vợ, Chiêm cất giọng hò nghêu ngao.
- Biển Đông sóng gợn tứ mùa Bậu cho tôi uống thuốc bùa tôi mê bậu...
Đông cười ra nước mắt khi nghe chồng sửa ca dao.
- Quý gì một nải chuối xanh Năm bảy người dành cho mủ dính tay Mủ dính tay anh chùi đọt cỏ Đã thương nàng không bỏ được đâu...
- Anh không bỏ được thì anh rán cõng em cho tới hết cuộc đời nghen anh...
Cười hăng hắc khi nghe vợ nói, Chiêm hôn lên đôi mắt long lanh buồn. Đã yêu thương thời anh cũng đành phải xẻ chia khổ đau với nàng bởi tình yêu là sự trói buộc tự nguyện mà.
- Em có thư bên nhà...
Chiêm lên tiếng. Đông nhỏm dậy liền. Cầm lấy lá thư trên bàn viết nàng mở ra cắm cúi đọc.
Không đọc thư, song nghe tiếng thở dài và thấy mắt vợ rưng rưng anh biết không có tin vui.
- Má em bịnh...
- Nặng hay nhẹ?
- Nặng... Đã chở vào nhà thương. Con Mận xin tiền...
Chiêm gật đầu nói nhỏ.
- Thì em gọi điện thoại nói với anh Tảng gởi tiền cho em rồi mai mốt mình trả lại ảnh...
Ngồi dậy, Đông gọi điện thoại cho Tảng mấy lời rồi đưa điện thoại cho chồng.
- Anh Tảng muốn nói chuyện với anh...
Không biết Tảng nói gì mà Chiêm cười nhìn Đông rồi mới trả lời.
- Tôi nghĩ Đông sẽ đi nếu không có làm vào ngày đó...
Ngưng điện thoại với Tảng, Chiêm quay qua cười nói với vợ.
- Anh chị Tảng rủ mình lên nhà ảnh chơi cuối tuần tới. Em có đi làm không?
Bước lại nhìn lịch treo trên tường giây lát rồi nàng mới trả lời.
- Em nghỉ cuối tuần cho tới thứ ba em mới đi làm. Em tính rủ anh lên núi chơi cho khuây khỏa. Anh làm cực...
Cười hì hì, Chiêm kéo vợ nằm xuống giường.
- Em làm cực thì có chứ anh công chức thì nhõng nhõng chơi tới tháng lãnh tiền... Em buồn ngủ thì ngủ đi...
Rút sát người vào chồng, Đông vòi vĩnh.
- Anh ôm em đi cho em ngủ ngon...
Nằm trong vòng tay thương yêu của chồng, nàng nhắm mắt lại lắng nghe tiếng gió thổi xào xạc bên hông nhà và tiếng chim kêu ríu rít trên tàng cây cao rồi lặng lẽ đi vào giấc ngủ nặng nhọc.
Chiếc Honda chạy trên xa lộ I75 với tốc độ 65 dặm một giờ. Đông ngồi im nhắm mắt lại không chuyện trò vì buồn ngủ. Để được nghỉ bốn ngày nàng phải làm bù thành ra mệt lả người và buồn ngủ. Từ nhà thương về nhà nàng lăn ra ngủ cho tới 10 giờ Chiêm mới đánh thức nàng dậy. Làm vệ sinh và thay quần áo xong nàng ra xe ngủ tiếp để mặc cho chồng lo chất va ly lên xe. Do ở tính tình và nghề nghiệp, Chiêm trở thành người nội trợ và nàng thành ra ông chồng chỉ biết có ăn ngủ và làm việc. Cũng may họ không có con cái nên việc nhà không nhiều. Ngày nghỉ, nàng đi chợ nấu ăn và làm vườn. Nếu dư thời giờ, nàng mới giặt giũ quần áo và lau chùi nhà cửa. Nói ngủ song thật ra chỉ có thể xác nghỉ ngơi bởi vì nàng đang ở trạng thái mơ màng. Mặc dù chú tâm vào việc lái xe, Chiêm cũng thỉnh thoảng để ý vào vợ đang ngồi nhắm mắt lim dim. Mười mấy năm sống ở đây nàng vẫn y như vậy. Nói nàng không thay đổi thời không đúng. Nàng cũng thay đổi từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới, từ hình thức lẫn nội dụng. Điều mà anh nhận thấy trước tiên là cách ăn nói. Nó không còn nhà quê nữa mà có chút văn minh. Đôi khi anh cảm thấy nhớ nhung giọng nói nhà quê của vợ, cách phát âm sai chính tả hay những tiếng như đi dìa, dậy à... Do sự tiếp xúc với xã hội, môi trường làm việc, nàng bắt buộc phải nói tiếng Anh nhiều hơn và dần dần quên đi những danh từ đặc biệt và văn hoa của tiếng mẹ đẻ. Lần đầu tiên nghe Đông gọi mình bằng '' honey '', Chiêm cười sặc sụa khiến cho nàng đỏ mặt vì mắc cỡ. Từ đó anh hay dùng câu nói '' No money no honey '' để chọc nàng. Mỗi lần nhờ anh làm chuyện gì mà thấy anh im lặng nàng hay nói kèm theo tiếng '' please ''. Cách ăn mặc của nàng cũng dần dà thay đổi cho hợp với đời sống ở đây. Tính của Đông vốn giản dị trong sinh hoạt hàng ngày và sự ăn mặc. Nàng không chạy theo thời trang, không có nhiều nữ trang, không quần áo đắt tiền và cũng không có nhiều quần áo mới. Giống như anh, quần áo của nàng vất ra chỉ để làm giẻ lau xe. Mỗi lần anh rủ nàng '' shopping '' thời hàng chục câu hỏi được nêu ra như: Anh có tiền không? Mua cái gì? Mua ở đâu? Tiệm nào? Mua để làm gì? Giá bao nhiêu? Có sale không? Dù sao Đông chỉ hà tiện chứ không bần tiện và keo kiệt. Nàng ăn xài mua sắm đúng chứ không thừa, cần thiết mới mua chứ không như nhiều người khác thích thời mua sắm...
Đông chợt mở mắt như có linh tính bị người khác nhìn.
- Tới đâu rồi anh?
- Sắp tới Sweet Water... Chừng hai chục dặm nữa sẽ tới nhà anh Tảng...
Cựa mình ngồi dậy, vén mái tóc dài, lấy khăn cột lại, nàng hỏi.
- Anh mệt không?
Cười hì hì, Chiêm lắc đầu nói.
- Em mới mệt vì đi làm ngày đêm chứ anh ăn no ngủ kỹ mà... Kỳ này đi lên núi anh đãi em ăn tôm hùm nghen...
Đông cười âu yếm nhìn chồng.
- Dạ... Nghe nói tôm hùm em thèm chảy nước miếng. Phải chi có tôm càng như ở bên mình hả anh...
- Có... Anh nghe anh Tảng nói ở Atlanta có bán tôm càng xanh... Khi nào đi chợ ở Atlanta anh nhắc em kiếm tôm càng về nướng cuốn bánh tráng mình nhậu...
Đông bật cười hắc hắc.
- Anh mà nhậu... Mới uống chai bia mặt mày đỏ gay...
Chiêm cười hà hà.
- Anh là con ông trời mà. Thi sĩ Tản Đà có câu '' Đất say đất cũng lăn quay... Trời say mặt cũng đỏ gay ai cười...'' Vừa nói anh vừa quẹo xe vào đường rẽ có tấm bản chỉ Sweet Water với mũi tên về bên phải.
- Tối nay mình ngủ ở nhà anh Tảng rồi sáng mai mình lên Blue Ridge...
- Anh có đem quần áo đi bộ cho em không?
- Có... Anh đem ba bộ quần áo đẹp và sexy nhất của em...
Mặt Đông chợt đỏ lên rồi như không muốn cho chồng thấy mình đỏ mặt nàng quay nhìn ra cửa kính. Không biết bao lâu rồi vì giờ giấc khác biệt nên hai vợ chồng ít khi có dịp ngủ chung với nhau. Điều đó làm cho nàng hầu như quên đi sự khát khao được ôm ấp và nâng niu của chồng.
Có lẽ vì vậy mà chứng bệnh lãnh cảm của nàng rất chậm trở lại trạng thái bình thường.
- Còn quần áo ngủ?
Đông quay lại hỏi. Nhìn vào khoảng ngực trũng xuống vì chiếc áo hở cổ của vợ, Chiêm cười đùa.
- Anh quên rồi. Chắc em phải uổng trờ để ngủ...
Dù biết chồng nói đùa mà nàng cũng đỏ mặt lắc đầu quầy quậy.
- Hổng được đâu... hổng chịu đâu... Để cho anh thừa nước đục thả câu hả...
Cười hì hì Chiêm nhìn vợ với cái nhìn đầy ý nghĩa làm cho nàng phải quay đi chỗ khác.
- Anh hổng thèm thả câu mà con cá bóng dừa cứ ngậm câu của anh hoài...
- Anh dân Sài Gòn đâu có biết câu cá...
Quẹo xe vào con đường bên tay phải xong Chiêm mới lên tiếng.
- Ý đừng có nói vậy... Hồi ở Giồng Trôm lính dẫn anh đi nôm, đi mò tôm bắt cá về nhậu hoài...
Đông thở dài cất giọng buồn buồn.
- Không biết bây giờ họ ra sao?
Chiêm im lặng. Như Đông, anh cũng đã có câu hỏi đó nhiều lần và không có câu trả lời.
- Thì họ vẫn sống... Cũng như anh với em...
phải sống, phải trôi chảy trong dòng đời miệt mài...
- Em nhớ nhà... Em muốn gặp ba má... Họ có cho mình về thăm nhà không anh?
- Chắc là có nhưng lúc này thời chưa... Em có đọc báo không?
Đông lắc đầu nhìn chồng. Nàng đi làm túi bụi thành ra lơ là chuyện thời sự. Biết vậy, Chiêm cười giải thích.
- Chính phủ Hoa Kỳ và giới cầm quyền Việt Nam đã nối lại bang giao sau hai mươi năm đứt đoạn. Tổng thống Mỹ, Bill Clinton sẽ thăm viếng Việt Nam nhưng chưa có thông báo ngày giờ chính thức. Sau khi bình thường hóa quan hệ ngoại giao thời chắc chắn sẽ có người về nước...
- Vậy hả. Anh có muốn về thăm nhà?
Chiêm lắc đầu.
- Không...
Đông quay đầu lại nhìn chồng với ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc. Cười cười Chiêm giải thích.
- Sài Gòn chắc thay đổi nhiều lắm...
Đông gật đầu như nhìn nhận.
- Trước khi vượt biên em có lên Sài Gòn ba lần. Lúc đó cũng đã thay đổi rồi...
- Anh không biết Sài Gòn thay đổi như thế nào. Có thể sẽ đẹp hơn, có thể sẽ xấu hơn. Bởi vậy anh không muốn trở lại để nhìn thấy sự thay đổi của Sài Gòn. Anh yêu hình ảnh đẹp, thơ mộng và lãng mạn của Sài Gòn ngày xưa và anh muốn giữ mãi hình ảnh đó trong tâm tưởng của mình... Nhất là Sài Gòn không còn tên Sài Gòn nữa. Cái tên Hồ Chí Minh nghe trơ trẽn và vô duyên...
Đông làm thinh khi nghe giọng mỉa mai của chồng. Nàng biết anh là người yêu kỹ niệm bởi vậy thường hay nhắc về chuyện đã qua. Đó cũng là lý do anh vẫn yêu nàng và đợi chờ dù mười năm xa cách.
- Vậy nếu em muốn về thăm ba má, em phải đi một mình hả anh?
Đông hỏi câu hỏi mà nàng đã biết câu trả lời. Hỏi chỉ là để nghe được sự xác nhận bởi người trả lời.
- Em chịu khó đi...
Chiêm trả lời lửng lơ và điều đó làm cho Đông không bằng lòng nên nàng hỏi lại lần nữa.
- Có nghĩa anh sẽ không đi với em...
- Đúng...
Chiêm trả lời gọn một tiếng. Đông nhăn nhăn mặt, nhưng Chiêm biết nàng không phải giận vì câu trả lời của mình.
- Em kiếm ông nào đi với em về Việt Nam anh chịu không?
Chiêm bật cười hắc hắc.
- Chịu... Mà em phải cho anh coi mặt ông đó...
Đông cười đùa.
- Chi vậy... Anh ghen à...
- Để anh coi tướng... coi ổng có đẹp trai như anh... có xứng cặp kè với em không...
Đông bật cười hắc hắc vì câu nói đùa của chồng. Chiêm ngừng xe trước một ngôi nhà lớn sơn màu trắng có hàng rào bằng cây bao quanh.
- Nhà anh Tảng đẹp và lớn...
- Anh có tới năm đứa con nên nhà có bốn phòng ngủ. So ra còn nhỏ hơn nhà mình vì mình chỉ có hai người...
Chiêm cười cười mở cửa xe bước ra đường nên không thấy được nét thoáng buồn hiện ra trên mặt của vợ. Nàng biết anh muốn có con mà nàng thì không thể. Nhiều lần nàng đề nghị với anh, mặc dù nàng không có sự khao khát ái ân nhưng nếu anh muốn có con thời anh cứ việc làm cho nàng thụ thai. Tuy nhiên Chiêm không chịu. Anh bảo như thế là ích kỷ, với lại anh cảm thấy không có hứng thú khi thiếu sự hợp tác và cộng hưởng của vợ. Nàng cũng không muốn bàn thêm vì biết tính của Chiêm. Một khi anh không muốn thì không ai có thể bắt buộc được.
Bữa cơm gia đình gồm người lớn và trẻ con cộng lại chín người nên ồn ào và náo động.
Thảo, con gái đầu lòng của Tảng đã đi học ở UT ngồi cạnh Đông. Thức ăn ngoài sườn heo nướng ướp sả còn có thêm một món đặc biệt là mắm tép của Đông làm.
- Hồi còn ở Giồng Trôm anh có ăn mắm còng chưa?
Vừa ăn Tảng vừa hỏi Chiêm.
- Hai lần thưa anh. Hồi còn ở trong toán thám kích quận tôi có được một người lính mời tới nhà ăn mắm còng. Anh ta nói đó là đặc sản của Bến Tre. Quê anh ta ở ấp Bình Khương làng Châu Bình thì phải...
- Mình ăn con còng được hả bác Chiêm?
Thảo hỏi. Sinh ra và lớn lên ở Mỹ nên nó mù tịt chuyện Việt Nam. Nghe nói ăn còng nó tò mò xen vào câu chuyện.
- Mình ăn được chứ song chỉ có vài loại thôi.
Cháu có ăn con cua chưa?
- Dạ có...
- Con cua cũng giống như con còng nhưng lớn hơn nhiều. Mắm còng làm bằng con còng lửa màu đỏ. Tới ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch nó lột vỏ không bò được vì vậy dân làng bắt về làm mắm...
- Bác Chiêm có đi bắt con còng chưa bác Chiêm...
Quay nhìn Đông đang ngồi bên cạnh, Chiêm cười trả lời câu hỏi của Thảo.
- Chưa... Lúc ở Giồng Trôm bác bận đi bắt cô du kích tóc dài nên không có thời giờ đi bắt còng...
Đông ré lên cười hăng hắc vì câu nói đùa của chồng. Nhìn con Thảo đang ngồi đối diện, Đông cười đùa.
- Lúc đó bác Chiêm của cháu bị cô du kích tóc dài rượt chạy rớt quần đâu có thời giờ bắt còng...
Đã được nghe Đông kể lại chuyện tình duyên nên Tảng và Hoa đồng bật cười khiến cho con gái ngơ ngác không hiểu chuyện gì mà bốn người lớn lại cười. Năm đứa con của Tảng ăn xong rút vào phòng xem truyền hình trong lúc bốn người lớn còn ngồi ôn lại quá khứ từ chuyện ở Bến Tre lan sang tới Sài Gòn rồi chuyện ở Mỹ, công việc làm ăn, chuyện học hành của con cái.
- Em tính chừng nào mới có con hả Đông?
Hoa lên tiếng hỏi. Liếc chồng ngồi bên cạnh, Đông trả lời có chút gì ấp úng.
- Dạ... Dạ... Chắc cũng sắp rồi chị... Anh Chiêm nói đợi em đi làm thêm thời gian nữa để dành tiền rồi mới có con. Lúc đó em ở nhà nuôi con...
- Em bao nhiêu tuổi rồi?
- Dạ... Ba mươi tư rồi chị?
- Em muốn có con thì có lẹ lên. Đàn bà quá bốn mươi khó sanh con lắm...
Uống hớp bia Chiêm cười xen vào.
- Chắc tụi này không có con đâu. Tôi năm nay ba mươi tám rồi. Già có con mệt lắm...
Quen có hai vợ chồng thành ra...
Tảng góp chuyện.
- Có con thì cũng mệt song về già cũng đỡ cô độc và lẻ loi... Tụi này có năm đứa cũng mệt nhưng mai mốt tụi nó đi học xa thời nhà vắng và tụi này buồn... Con Thảo đi học ở Knoxville mà má nó bắt nó hứa phải về nhà mỗi tuần thì bả mới chịu cho nó đi học xa...
Đông đưa tay lên che miệng ngáp. Thấy vậy Chiêm mới lên tiếng hỏi.
- Em buồn ngủ hả Đông?
Cười nhìn hai vợ chồng Tảng, Đông trả lời.
- Xin lỗi anh chị... Em làm từ 7 giờ tối tới 7 giờ sáng bốn đêm liên tiếp thành ra mệt và buồn ngủ...
Nghe nói vậy Hoa cười thốt.
- Thôi hai vợ chồng vào phòng con Thảo nghỉ đi... Để chén bát chị lo cho...
Đông dạ dạ đi vào phòng. Thật ra nàng không buồn ngủ mà buồn bã khi nghe hai vợ chồng Tảng đề cập tới chuyện con cái. Là đàn bà dĩ nhiên nàng cũng muốn có con. Đứa con như kết quả của tình yêu đồng thời là sợi dây nối chặt giữa vợ chồng với nhau vì ngoài tình yêu còn có nghĩa với nhau nữa. Tuy nhiên bệnh lãnh cảm của nàng vẫn còn đó. Nó chính là nguyên nhân khiến cuộc sống vợ chồng giữa nàng với Chiêm có một cái gì trục trặc và bất bình thường. Dù muốn có con cho nhà đỡ cô quạnh song nàng lại không có cảm giác khao khát ái ân với chồng. Nàng yêu Chiêm. Điều đó nàng không phủ nhận. Mỗi khi gần anh, nàng cũng có sự xúc động, run rẩy. Thế thôi. Những cảm giác này rất yếu ớt và nhẹ nhàng. Nó không đủ mạnh để làm cho nàng cảm thấy ham muốn và khát khao được ân ái với chồng.
Chiêm im lặng bước vào phòng. Nhìn thấy vợ đang nằm dài trên giường, anh mỉm cười.
- Em mệt và buồn ngủ vậy anh ra ngoài nói chuyện với anh Tảng cho em ngủ nghen...
Lắc đầu cười Đông cất giọng nhõng nhẽo.
- Hông... Em muốn anh nằm xuống đây...
Nàng vỗ vỗ lên nệm ngay cạnh chỗ mình đang nằm.
- Ôm em và ru em ngủ...
- Em có muốn nghe nhạc không?
Chiêm hỏi và Đông gật đầu. Bấm nút chiếc máy hát xong anh leo lên giường nằm cạnh vợ.
Đông xoay người nằm nghiêng gối đầu lên tay chồng. Nhạc cất lên mơ hồ và lãng đãng như lời tình tự bên tai. Mắt nhắm lại, đầu gối lên cánh tay của chồng, tâm hồn của nàng thật bình an và thư thả. Nàng hơi mỉm cười sung sướng khi thấy bàn tay nóng ấm của chồng luồn vào trong áo nâng niu thân thể mình. Dù chưa một lần ân ái với nhau, Chiêm vẫn yêu thương và si mê nàng. Lúc nào cũng vậy, anh tìm mọi cách để gần gụi và tỏ lộ những cử chỉ âu yếm. Nàng cũng biết anh hi vọng sự nâng niu, chiều chuộng và các cử chỉ âu yếm sẽ gây ra kích thích và rung cảm ở tâm hồn, từ đó dẫn tới sự ham muốn và khát khao ân ái. Nàng hơi rùng mình khi bàn tay chồng chạm đúng vào điểm kích thích nhất nơi ngực. Bàn tay như có thứ điện kỳ lạ, từ từ và nhẹ nhàng chạy vào từng tế bào, tạo ra một kích thích thật dễ chịu, thật khác lạ khiến cho nàng phải xoay người nằm ngửa để cho chồng dễ dàng ôm ấp và nâng niu thân thể mình. Nàng cảm thấy một choáng ngợp mới lạ và vô cùng kỳ diệu làm run rẩy thân thể. Thế thôi. Hai mắt nhắm mắt lại, trong vùng tĩnh lặng của tình yêu nàng thấy được nụ cười của Chiêm, chàng thanh niên gặp mặt lần đầu nàng cảm thấy quyến luyến và nhớ nhung như hai người đã hẹn hò nhau từ kiếp đời nào xa xăm trong quá khứ nhạt mờ. Vòng tay của Chiêm thật thân quen gần gụi làm nàng yên vui và thư thả đi vào giấc ngủ bình thường của tuổi thơ.