Bất chợt ở La Mã

     hêm một lần Tùng thất hứa với Thảo. Khi mùa xuân ấm áp làm nở những bông hoa xinh tươi khắp Paris và mọi người đang nôn nao cho chuyến du lịch trong kỳ nghỉ lễ Phục sinh. Anh bảo “Xin lỗi, anh bận rồi”. Thảo chấp nhận lý do này dễ dàng như cô vẫn thường có thói quen nghe anh xin lỗi. Cô đặt vé máy bay và chuẩn bị khởi hành đi Ý như dự định. Tùng áy náy “Đi Ý về anh sẽ cùng em đến Disneyland chơi một ngày!”. Thảo gật, ngoan ngoãn “Dạ!”.
Cô đeo ba lô lên vai, xuống hầm xe điện ngầm dài hun hút ra phi trường Charles de Gaules. Thảo đi theo đoàn người của thủ đô văn minh chạy trốn cuộc sống đô thị. Họ cười ruồi nhìn đám người đủ mọi màu da, từ khắp nơi đổ ngược về Paris với vẻ háo hức sắp được chiêm ngưỡng kinh thành ánh sáng. Mấy tiếng đồng hồ ngột ngạt dưới mặt đất cuối cùng cũng chấm dứt. Thảo cười khẽ “Lại chuẩn bị cho mấy tiếng đồng hồ tiếp theo ở trên trời”. Lúc máy bay hạ cánh xuống phi trường Roma, cô vẫy taxi về trung tâm thành phố “Giờ mới được sống trên mặt đất!”.
Chưa kịp lấy lại thăng bằng sau chuyến đi tưởng rất hiện đại với đủ mọi loại hình giao thông, dân Ý làm Thảo một phen chới với. Anh chàng đẹp trai ở quầy tiếp tân cho cô biết khách sạn đã hết chỗ và họ chưa từng nhận được email đặt phòng trước của cô. Sau một hồi tranh cãi không kết quả, Thảo bực tức vác ba lô lên vai:
- Thôi được! Cứ cho là anh đúng. Tôi tìm khách sạn khác. Nhưng tôi phải nhắc lại rằng các người là bọn thất tín! Thật lưu manh!
- Tôi khuyên cô không nên nói như vậy!
Gương mặt đẹp trai của gã tiếp tân làm cô chột dạ với ánh mắt lộ rõ sự đe dọa. Thảo hốt hoảng bước giật lùi ra đường. Đã gần một giờ sáng. Cô nháo nhào chạy vào những khách sạn khác, nhưng chẳng nơi nào còn phòng. Trước khi bước vào khách sạn cuối cùng của dãy phố, Thảo tự ra tối hậu thư: “Tùng ơi! Nếu đêm nay em phải chết rét ngoài đường và bị hãm hiếp thì em sẽ giết anh đó!”
Khách sạn lại hết chỗ. Trước khi Thảo kịp ngất xỉu vì thất vọng, một cứu tinh xuất hiện. Anh ta là người Hồng Kông, vừa đi mua pizza về ăn khuya. Trông cô run lên vì viễn cảnh bị tống ra đường giữa màn đêm lạnh lẽo, anh đề nghị cùng cô chia phòng. Thảo gật. Nếu phải mạo hiểm, cô chọn giải pháp tối ưu.
Anh ta dẫn Thảo lên lầu:
- Tôi tên Vương. May cho cô. Bạn gái tôi vào phút chót không đi du lịch được. Phòng có hai giường đơn, đặt khá xa nhau. Và tôi hứa...
- Đời tôi gặp nhiều bọn thất hứa rồi!
Thảo gắt, bỏ vào nhà tấm rồi trở ra sớm hơn dự định. Vương đang cắt bánh pizzapizza ra làm nhiếu phần.
- Sao không có nước nóng? - Thảo run lên - Rõ ràng tiếp tân nói “nước không lạnh” mà!
- Tôi đã khiếu nại rồi, họ bảo “nước không lạnh có nghĩa là không lạnh ngắt nhưng không có nghĩa là nóng!”
- Lưu manh!
Vương chia cho cô một góc. Thảo thành thật:
- Tôi sắp chết đói rồi, cho tôi luôn nguyên cái đi! Rồi tôi đưa tiền anh mua cái khác!
Vương mặc áo khoác:
- Tôi bắt đầu hối hận vì lời đề nghị của mình. Hãy hứa, cô sẽ không làm phiền tôi nữa!
Thảo gật, cô đang mắc nghẹn một hột ô-liu. Lúc Vương quay về, Thảo đã cuộn tròn trong chăn. Cô mặc hết cả áo quần mà vẫn lạnh. Cô đề nghị:
- Đừng tắt đèn! - Cô đề nghị - Tôi sợ bóng đêm!
- Sao cô không nói thẳng ra là sợ tôi? - Vương ăn pizza, mặt cáu kỉnh - Tôi thật sự hối hận rồi!
Và Vương hối hận dài dài khi vừa đặt lưng xuống, Thảo lại rên rỉ:
- Tôi lạnh quá, tôi có cảm giác gió lùa vào người. Anh đóng hết cửa sổ lại chưa?
- Rồi!
- Kiểm tra lại xem!
Vương tá hỏa la toáng lên khi nhận ra một ô cửa đã vỡ kính được ngụy trang khéo léo dưới lớp màn.
- Sao lúc nhận phòng anh không kiểm tra? Thật là khờ quá!
- Tại tôi tin họ! - Vương cáu - Mà hình như rắc rối bắt đầu từ khi cô bước vào phòng này. Tốt hơn hết là cô chấp nhận hoàn cảnh đi, dù sao ở đây còn sướng hơn ngủ ngoài đường.
- Ngay ngày mai tôi sẽ không ở đây nữa, tôi tìm khách sạn khác. Anh đừng làm ra vẻ ban ơn với tôi. Tôi có ở miễn phí đâu. Tôi phải chia tiền phòng với anh mà!
Cãi nhau chán chê, hai người lăn kềnh ra gà gật. Thảo mơ thấy Tùng với khuôn mặt thiên thần khóc thương cô đã bị bọn Ý “làm thịt” ở dưới hầm xe điện ngám. Vương xuất hiện, trên tay cầm một nắm hột ô-liu, tuyên bố “Nhờ cô ta ăn pizza nhả hột đầy bàn không thèm dẹp nên tôi có vũ khí. Tôi bắn ná bách phát bách trúng. Thảo không làm sao cả!”. Tùng quay lưng ngượng ngùng bỏ đi. Cô không thèm chạy theo, anh ta chưa từng yêu cô. Cô phải tìm người khác. Và cô dõng dạc nói với vị anh hùng đã cứu mình “Vương! Wọ ai nì! Wò ái nị...
Thảo choàng tỉnh, nhận ra Vương đang nhìn mình tủm tỉm. Hai người thu dọn hành lý, đường ai nấy đi. Thảo đưa phần tiền của mình trả khách sạn, nhưng Vương từ chối. Anh bảo để lần sau.
- Lần sau? Anh nghĩ còn lần sau? - Thảo cười - Hay tụi mình đi chung? Anh một mình, tôi cũng một mình...
- Dù sao đi du lịch ở thành phố nghệ thuật Roma cũng không thú vị lắm...
Thế rối họ đi với nhau. Cùng chụp hình lưu niệm trên đấu trường Colosseo, cùng ngồi trên đồi Palatino trầm trồ những phế tích La Mã, cùng vào viếng đền Pantheon. Khi vào nhà hàng ăn món mì spaghetti, bà chủ tiệm mập mạp và lắm lời cứ quả quyết hai người là vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
- Những cặp vợ chồng son đều được tôi tặng một món tráng miệng miễn phí. Kem Ý nhé, hay cà phê cappuccino?
Vương nhận bừa họ là vợ chồng mới cưới để được nhận miễn phí món tráng miệng. Bà khuyên hai vợ chồng nên đến làng Verona, quê hương của Roméo và Juliette bất tử.
- Vợ tôi đã có ý định sau khi thăm Roma thì đi Firenze - Vương làm ra vẻ đắn đo - Chúng tôi chưa có kế hoạch đi Verona.
Mụ chủ tha hồ vẽ đường, chỉ dẫn tường tận phải lấy xe lửa nào, tuyến mấy giờ, đến khách sạn gì ở Verona. Khi họ tạm biệt bà, Thảo chợt nhận ra đóng vai người vợ trẻ cũng ngồ ngộ. Chưa bao giờ Tùng nói với cô về dự định một đám cưới.
Ăn trưa xong họ tiếp tục đi thăm tòa thánh Vatican. Thảo cứ xuýt xoa khi trông thấy những người đàn ông có khuôn mặt tươi sáng, mặc áo thụng đen, vai rộng, ngực nở, eo thon. Mỗi khi họ bước qua cổng đều được những tên lính gác người Thụy Sĩ dập gót, đưa tay chào.
- Chúa ơi! - Thảo vừa nhấm nháp chiếc kem mùi vanille vừa hào hứng nhận xét - Ở Roma tôi chỉ thấy có hai điều đáng chiêm ngưỡng hơn cả những tác phẩm nghệ thuật!
- Cái gì?
- Linh mục và cảnh sát!
- Sao? - Vương há hóc - Cô đặt linh mục ngang với cảnh sát à?
- Họ có một điểm chung: đẹp trai quá!
- Cô có vẻ... mê trai?
- Tôi yêu vẻ đẹp của người đàn ông, bởi vậy mới đến Roma xem những bức tượng cẩm thạch khỏa thân nổi tiếng của Michel-Ange!
- Cô có biết vì sao Michel-Ange lại thành công với những bức tượng đàn ông khỏa thân nhiều cơ bắp không? -Vương hỏi đố.
- Vì ông ta có tài - Thảo đoán mò.
- Chỉ đúng một phần. Thực chất, vì bản thân ông ta là một người đồng tính!
Giờ cả hai mới phát hiện có chung niềm đam mê nghệ thuật. Dù Vương là kỹ sư tin học và Thảo dân kinh tế, họ quan tâm đến hội họa, điêu khắc và kiến trúc đến mức huyên thuyên trao đổi, quên cả giờ vào xem vườn hoa của Vatican.
- Thì ra cô đến Roma cũng với mục đích chiêm ngưỡng nghệ thuật, vậy mà tối qua tôi cứ nghĩ...
- Sao?
- Nhìn bộ dạng con mèo mắc mưa thật cô đơn của cô... - Vương nháy mắt - Tôi tưởng cô đi du lịch vì thất tình!
Thảo thở hắt ra. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô thành thật tâm sự chuyện tình cảm của mình cho người bạn mới quen. Và rồi Thảo ngao ngán kết luận:
- Tôi tên Thảo. Tiếng Hán có nghĩa là “cỏ”. Người yêu là “cây tùng”. Nhưng anh ta chẳng che chở cho tôi được bao nhiêu.
- Vậy sao cô yêu? - Vương nháy mắt hỏi.
- Tại tôi mê đẹp trai! - Thảo nói đại một lý do.
Buổi tối họ lại quay về căn phòng có ô cửa sổ vỡ. Làm sao có thể tìm khách sạn khác trong mùa cao điểm này. Đêm nay người bạn chia phòng với Vương không hành anh phải đi mua pizza và kiểm tra vì sao có gió lùa nhưng anh lại tiếp tục rên rỉ “Tôi hối hận quá!”. Lọ dầu xanh anh đem theo lưng gần hết vì phục vụ xoa bóp những bắp chân mỏi nhừ của Thảo. Cô cười khoái chí dù ra vẻ áy náy “Tôi đâu có thói quen đi bộ cả ngày trời. Đôi giày này cũng cũ rồi...”. Đến lúc Thảo khoan khoái vì gân cốt đã giãn ra, đến phiên Vương lầm bầm “Tự dưng tôi thành nô lệ làm massage cho cô. Bình thường tôi chẳng phục vụ ai cả, người yêu tôi phải chăm sóc tôi chu đáo!”. Thế rồi Vương tâm sự mình đang du học ở Anh và người yêu lớn hơn năm tuổi.
- Cô biết không, tôi vẫn luôn thích phụ nữ lớn tuổi - Nửa đùa nửa thật anh lý giải - Dường như trong tôi thiếu thốn tình mẫu tử thì phải. Mẹ tôi mất khá sớm mà.
- Anh có thật sự yêu cô ta không?
- Thế nào là thật sự và không thật sự? - Vương làm bộ nhíu mày tư lự - Dù sao cô ta đã nói câu “Vương, Wọ ai nì”.
Hai người cười phá lên. Thảo tự dưng thấy người bạn mới thật gần gũi. Hai người bật truyền hình xem phim. Toàn tiếng Ý nên Thảo và Vương tha hồ đoán già đoán non. Lạ một điều, lúc nào hai người cũng chung ý nghĩ. Khi tắt đèn ngủ, Vương cười khẽ trong màn đêm “Hôm nay không bắt tôi phải để đèn suốt đêm nữa à? Có tiến bộ!”. Thảo nhột, cô tự hỏi nếu Tùng biết cô “qua đêm” với người lạ thế này, anh có còn giữ được nụ cười lúc nào cũng tự tin của mình không. Suốt đêm cô khó ngủ, chẳng phải nhớ “cây tùng” đáng ghét. Giường bên, tiếng ngáy nhỏ đều đều của người chia phòng vang lên ấm áp.

 

Ngày chót hai người tham quan Roma. Chiều nay Thảo và Vương dự định lấy xe lửa tiếp tục đi Firenze, thành phố đẹp nhất nước Ý. Vương vẫn còn nuối tiếc thủ đô La Mã, anh cầm quyển sách hướng dẫn xuýt xoa:
- Còn nhiều nơi chưa đi quá!
- Mình còn kịp thời giờ đến thêm một chỗ nữa - Thảo đề nghị - Đi Terme di Caracalla nhé!
- Thuận đường không? - Vương rà bản đồ - Hơi xa đó, phải lấy xe điện ngầm và còn cuốc bộ một đoạn.
- Được mà! Sách ghi đó là một nhà tắm công cộng, có sức chứa đến một ngàn sáu trăm khách. Tôi muốn biết người La Mã tắm như thế nào.
Mặc dầu chân khá đau vì đôi giày cũ và mấy ngày nay lang thang khắp nơi; Thảo làm ra vẻ hăng hái. Vương chiều cô, họ cùng đi về hướng Terme di Caracalla. Trời tháng tư đã ấm áp lắm, đi bộ một đoạn ai cũng bỏ hết lớp áo ngoài. Vương hỏi đường một đám thiếu niên đang chơi bóng. Bọn chúng vui vẻ chỉ tay về một hướng mà hai người càng đi càng thấy hoang vắng kỳ lạ.
- Lạc rồi! - Thảo ngờ ngợ - Quay lại thôi!
- Tụi mình tìm đường quay về nhà ga luôn nhé! - Vương đề nghị - Đợi đến lúc tàu đi Firenze luôn!
Thảo không chịu, cô thuyết phục còn khá nhiều thời gian và cái nhà tắm công cộng đó xem ra thật hấp dẫn. Họ lại tiếp tục đi, cho đến khi Vương nhận ra cô rất đau chân và khuôn mặt đỏ hồng tuôn mồ hôi nhỏ giọt. Thảo bặm môi nói không sao mà nước mắt bắt đầu xuất hiện.
- Anh làm ơn... cõng tôi đi!
- Sao?
- Tôi đi hết nổi rồi!
- Thôi được! - Vương cười méo miệng - Lần đầu tiên trong đời tôi bị hành hạ thế này!
Khi đã yên vị trên phương tiện giao thông độc đáo này, Thảo có vẻ áy náy “Người yêu có lòng mẫu tử của anh mà biết, hẳn đau lòng lắm!”. Vương không đáp. Anh nhận ra cô bạn không quá nặng và hình như mỗi bước đi của mình giờ hóa ra nhẹ bổng. Thảo lấy áo khoác đưa lên đầu, che nắng luôn cho Vương. Hai người tha nhau đi ngược lại đoạn đường dài bọn thiếu niên đã chỉ. Vương quên lời đề nghị quay ra ga, anh hăng hái đi tiếp đến nhà tắm công cộng. Mãi đến khi phải leo lên dốc cao anh mới nhận ra mình gần kiệt sức. Trên lưng anh, Thảo khuyến khích “Ráng lên, gần đến rồi! Chút xíu nữa tụi mình vô nhà tắm công cộng tắm luôn cho mát!”
Terme di Caracalla quả là một nhà tắm công cộng, nhưng được xây dựng vào năm hai trăm mười hai nên giờ đầy chỉ còn là phế tích. Khi nhận ra điều này Vương thất vọng não nề còn Thảo không dám nhìn mặt anh. Hai người ngồi phịch xuống đất, ngã lăn ra cỏ mềm.
- Cô hại tôi rồi! Hại tôi rồi! - Vương la toáng lên.
- Thì... có đến nơi mới biết nó hoang tàn thế này - Thảo lấy bản đồ quạt lia lịa cho Vương - Lỡ rồi! Nghỉ mệt chút đi, rồi...
- Rồi làm sao?
- Rổi... cõng tôi ra ga!
- Chúa ơi! - Vương hét lên một tiếng não nùng đến mức những khách du lịch khác đều quay lại tò mò.
Chúa không thể giúp anh. Vương tiếp tục vác cô bạn bé nhỏ nhưng giờ đã có sức nặng ngàn cân trên lưng lê lết tìm đường ra ga. Càng đi cô càng hối “Nhanh lên! Trễ giờ tàu chạy bây giờ!”. May thay đến ga vẫn còn chút thời giờ. Thảo cười lỏn lẻn “Đói bụng không?”. Vương gật. Cô lại cười “Còn kịp cho anh xếp hàng ở quầy Mc Donald mua hamburger cho hai đứa”. Vương cầm tay cô, thều thào một cách thành thật “Từ lúc tôi được gặp cô, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi!”. Tuy anh ra vẻ trách nhưng Thảo không thấy ngại. Cô nhận ra mắt anh đang cười.
Tàu đến Firenze, hai người vui vẻ nắm tay nhau vào đại một khách sạn không đặt trước. May thay còn lại một phòng và họ mừng rỡ vì điều đó. Lần này các ô cửa đều không bị vỡ, nước trong nhà tắm nóng sực và hai chiếc giường đơn không đặt quá xa nhau. Họ mua pizza với nhiều quả ô-liu như những viên kim cương trang trí và Thảo tha hồ quăng hột đầy gầm giường. Cô xung phong xoa bóp hai bắp chân ê ẩm của Vương và âu yếm gọi anh là “Vị Vua không ngai của thiếp”. Anh cười ôm lấy cô vào lòng. Họ bỗng mong muốn thuộc về nhau...
Vào phút chót, không phải Vương chợt nhớ ra người yêu có tình mẫu tử và Thảo giật mình nghĩ đến “cây tùng” hay thất hứa, họ buông nhau ra.
- Khoan! - Vương thảng thốt - Anh chợt có linh cảm... giũa tụi mình, không phải là một kiểu yêu đương trong phút chốc!
- Là tình yêu phải không anh? - Thảo bối rối - Nghiêm túc phải không anh?

 

Cố gắng giữ lời hứa, Tùng ra sân bay chờ đón Thảo từ Ý trở về. Đã muộn... Anh nhận được email cô viết từ làng Verona. Thảo báo tin mình đang rất hạnh phúc.
Tùng sẽ chẳng bao giờ hiểu được, anh không phải là người có thể tin vào những tình cảm bất chợt và tự phát...