Dịch giả: Tuấn Đô
Hồi thứ ba - Lớp 7
CLÊAN - ARPAGÔNG - ÊLY - MARIAN - FRÔDIN

CLÊAN- Thưa cô, nói thực tình, đây là chuyện éo le mà cố nhiên tôi không hề ngờ tới, và cha tôi đã làm cho tôi rất ngạc nhiên hồi nãy khi cụ ngỏ cho tôi biết ý định của cụ.
MARIAN- Tôi cũng có thể nói đúng như vậy. Chuyện gặp gỡ tình cờ này làm cho tôi ngạc nhiên chẳng kém gì cậu, và tôi không chờ đợi tới một chuyện éo le như vậy.
CLÊAN- Thưa cô, đã đành rằng cho tôi không thể nào kén chọn được người tốt đẹp hơn, và tôi được hân hạnh gặp cô, thật là một điều rất đỗi vui mừng; nhưng mặc dầu như vậy, tôi sẽ không đoan quyết với cô rằng tôi lấy làm vui thích về cái chuyện cô có thể rắp ranh trở thành mẹ kế của tôi. Xin thú thật, khó lòng mà tôi có thể nói lên lời chúc tụng, và xin phép cô, tôi không ước mong cho cô cái danh nghĩa đó. Một vài người có thể cho lời phát biểu của tôi là phũ phàng; nhưng tôi chắc cô sẽ là người đánh giá nó một cách đúng mức; thưa cô, đây là một cuộc hôn nhân mà cô cũng thừa hiểu là tôi không thích; biết rõ tôi là thế nào rồi, chắc cô chẳng lạ gì vì nó trái với lợi ích của tôi đến chừng nào; chắc cô cũng vui lòng để tôi nói thẳng, nếu cha tôi cho phép, rằng nếu mọi việc thuộc quyền tôi quyết định, thì sẽ không có cuộc kết hôn này.
ARPAGÔNG: (Nói to) - Lời chúc tụng gì mà láo quá: rồi ông hỏi tội cho mày!
MARIAN- Còn tôi, để đỡ lời cậu, tôi xin thưavới cậu rằng hai bên cũng chẳng khác gì nhau, và nếu thực cậu không thích được thấy tôi là mẹ kế của cậu, thì cố nhiên tôi cũng chẳng thích gì thấy cậu là con chồng của tôi. Xin cậu chớ nghĩ rằng chính tôi là kẻ rắp tâm gây cho cậu nỗi lo ngại đó. Tôi sẽ rất phiền lòng nếu phải làm cho cậu thất ý, và nếu tôi không bị ép buộc bởi một quyền lực tuyệt đối, thì xin thề với cậu rằng tôi sẽ không ưng thuận cuộc hôn nhân làm cho cậu phiền muộn này.
ARPAGÔNG: (Nói riêng) - Cô ấy nói phải. Lời chúc tụng ngu dại, thì phải trả lời cho xứng hợp (Nói to) - Tôi xin cô em tha thứ cho cái tội láo lếu của thằng con tôi. Nó là một đứa trẻ tuổi dại dột, nói năng càn rỡ.
MARIAN- Tôi xin cam đoan với ông là những điều cậu ấy nói không làm mếch lòng tôi một tý nào; trái lại, cậu ấy giãi tỏ chân tình như vậy, tôi lấy làm ưng lắm. Tôi thích cậu ấy thú thật như thế; và giá thử cậu ấy nói năng khác giọng, thì tôi lại không quý mến bằng.
ARPAGÔNG:  - Cô sẵn lòng thứ tội cho nó như thế, thật là có độ lượng nhiều quá. Dần dà rồi nó sẽ khôn hơn, và cô sẽ thấy nó thay đổi ý nghĩ.
CLÊAN- Không, thưa cha, con không thể nào thay lòng đổi dạ được, và tôi thiết tha xin cô tin cho như vậy.
ARPAGÔNG:  - Cái thằng mới ngông cuồng chứ! Nó lại càng làm già!
CLÊAN- Cha muốn con nói trái lòng con hay sao?
ARPAGÔNG:  - Vẫn chưa thôi! Anh có muốn đổi giọng đi không nào?
CLÊAN- Vâng, cha đã muốn con nói năng khác giọng, thì đây, thưa cô, xin cô cho phép tôi dự định đặt mình vào địa vị cha tôi của tôi, và thú thật với cô là tôi chưa thấy trên đời có gì dễ thương bằng cô; tôi không quan niệm có gì sánh nổi cái hạnh phúc được vừa lòng cô, và được mang danh nghĩa làmchồng cô là một sự vinh quang, một niềm hoan lạc, tôi coi còn hơn danh phận của bậc đế vương lớn nhất toàn cầu. Vâng, thưa cô, theo con mắt tôi, hạnh phúc được chiếm hữu cô, là cái phúc phận tốt đẹp nhất đời; tôi đặt tất cả tham vọng của tôi vào điều đó. Không có gì mà tôi lại không làm nổi cho một cuộc chinh phục quý báu nhường này; và những trở lực mạnh mẽ nhất...
ARPAGÔNG:  - Thôi thôi, anh ơi, tôi xin anh.
CLÊAN- Đó là con thay lời cha mà tán tụng cô đây.
ARPAGÔNG:  - Ối chào, ta cũng có mồm để tự giãi bày lấy, không cần phải nhờ đến một một người đại lý (1) như cái mặt anh. Nào, cho ghế ngồi đây.
FRÔDIN- Thôi ạ. Ta nên đi ngay chợ phiên thì hơn, để trở về cho sớm sủa, lúc đó tha hồ ung dung mà chuyện trò.
ARPAGÔNG:  - Vậy, cho đóng ngựa vào xe đi. Cô nương, xin cô thứ lỗi cho, nếu tôi đã thiếu sót không nghĩ đến chuyện mời cô dùng đồ nước điểm tâm đã rồi hãy đi.
CLÊAN- Thưa cha, con đã lo liệu cả rồi, con có cho đi kiếm hộ cha và đã cho đem về đây vài mâm cam Tàu, chanh ngọt và mứt kẹo.
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ với Vale) - Vale!
Vale(Nói với Arpagông) - Cậu ấy loạn trí mất rồi.
CLÊAN- Thưa cha, hay cha thấy còn ít quá ạ? Xin cô rộng lòng lượng thứ cho.
MARIAN- Bày vẽ làm gì, không cần thiết.
CLÊAN- Cô có bao giờ thấy một cái mặt kim cương sáng hơn cái mà cha tôi đương đeo ở ngón tay kia không thưa cô?
MARIAN- Quả thật là sáng lắm ạ.
CLÊAN(Tháo nhẫn kim cương ở tây bố vàđưa cho Marian) - Cô phải xem gần vào mới được.
MARIAN- Đẹp lắm, cố nhiên rồi, và lấp lánh muôn ngàn tia lửa.
CLÊAN(Đứng chặn ngang trước mặt Marian vì thấy cô định đưa trả lại) - Không. Thưa cô, nó được vào tay tuyệt mỹ, chẳng nên rời. Đó là món tặng phẩm của cha tôi gửi cô.
ARPAGÔNG:  - Ta?
CLÊAN- Có phải không nhỉ, thưa cha, là cha muốn cô giữ lấy vì tình yêu quý cha?
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ với con trai) - Thế nào?
CLÊAN- Còn thế nào gì nữa! (Nói với Marian) - Cha tôi ra hiệu bảo tôi phải nài cô thu nhận cho.
MARIAN- Tôi không muốn...
CLÊAN- Ai lại thế? Cha tôi nhất định không nhận trả lại đâu.
ARPAGÔNG: (Nói riêng) - Thật điên ruột!
MARIAN- Như thế chả hóa ra...
CLÊAN(Vẫn ngăn cản Marian trả lại chiếc nhẫn) - Đừng mà, tôi đã nói, làm như thế cha tôi mếch lòng đấy.
MARIAN- Xin làm ơn...
CLÊAN- Không đời nào.
ARPAGÔNG: (Nói riêng) - Thổ tả cái thằng...
CLÊAN- Đấy, cha tôi phật ý vì cô cứ từ chối đấy.
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ, với con trai) - Hà! Thằng phản bội!
CLÊAN- Cô thấy cha tôi đương buồn bực kia kìa.
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ với con trai, vừa đe doạ anh) - Mày là quân đao phủ!
CLÊAN- Thưa cha, có phải lỗi con đâu. Con làm hết sức con để ép cô giữ lấy, nhưng cô vẫn còn cố chấp.
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ với con trai, cáu tiết) - Thằng chết treo!
CLÊAN- Thưa cô, cô làm cho cha tôi quở trách tôi đấy
ARPAGÔNG: (Nói nhỏ, với con trai, vẫn mặt nhăn mày nhó như thế) - Thằng vô lại!
CLÊAN- Cô làm cho cụ tôi phát ốm mất rồi.Xin cô làm ơn, đừng kháng cự nhiều hơn nữa.
FRÔDIN- Trời ơi, sao mà kiểu cách lắm thế! Giữ lấy chiếc nhẫn đi, để chiều ý ông mà.
MARIAN- Để khỏi làm ông tức giận, tôi xin tạm giữ lúc này, và tôi sẽ tìm một dịp khác để hoàn lại.