Chương 14

Thanh Trà hiu hắt:
- Ba mẹ bắt tao lấy Việt Kiều
- Như Thủy nhảy nhỏm:
- Hả? Lấy việt Kiều ư? Tại sao ba mẹ mày có ý nghĩ ấy? Nhà mày giàu có, đâu cần gả mày để kiếm dăm bảy ngàn đô, và những món tiền rót rỉa hàng năm.
- Thanh Trà cắn môi:
- Ba mẹ tao không cần tiền. Gã việt Kiều này cũng không phải tỉ phú. CHưa chừng kinh tế còn thua nhà tao nữa
- Vậy thì sao?
- Hắn là nguoi mà c''ach đây 27 năm trong môt. bữa tiệc rượu đối ẩm với hai nguoi bạn thân. Ba tao đã nhã hứng hứa gã tao cho hắn
- Trời ạ! Thế kỷ hai mưoi mốt vẫn còn tồn tại những cuộc hôn nhân "vì lời hứa ngàn vàng" của cha mẹ, để các ông bà giác đốc, kỷ sư vẫn cúi đầu chịu chói ư? Tao chẳng tin được. Mày sẽ đồng ý chứ?
- Thanh Trà rầu rĩ:
- Chứ, mày biểu tao phải làm sao đa6y? Ba tao luôn độc đoán đến mức sắt thép và tàn nhẫn. Mẹ tao thì thương tao, nhưngmẹ rất ít cãi lời của ba. Hơn nữa nhà tên Qúi cũng là bạn làm ăn của ba mẹ. Tao thât. bối rối qúa
- Như Thủy thở dài:
- Lẽ ra tụi mình phải là đàn ông mới đúng. Chán mọi chuyện
Thanh Trà chớp mắt:
- Tao thấy mày được nhiều n gười thích hơn tao. Tên Huy vẫn không quên mày
- Huy còn tính trẻ con lắm. Hắn sẽ chưa đủ c hín chắn để quyết định hạnh phúc của mình. Rồi mày xem, trước sau gì hắn cũng sẽ bỏ Cam Tu
- Tao hỏi thật, mày thích ông Tuan không? Hay đồng ý theo lời nội, lấy ông Cuong? Sự đền ơn trả nghĩa của mày với Cuong gần giống mày đuoc nguoi ta cho vay bạc tỉ không lãi suât'' đấy
- Như Thủy lơ ngơ:
- Tao cũng đang rối rắm đây. Nếu đuoc phép chọn, tao thích Tuan hơn. Ở bên hắn, tao thấy mình đuoc chở che, và không còn gì phải lo lắng.Thât. ra Tuan cũng chưa nói gì với tao cả. Lo lững kiểu ấy, tao thấy mình giống chiếc chuông gió, bất cứ cơn gió lớn nhỏ nào đi qua, chuông cũng kêu được. Nhưng thưc. chất bên trong, hắn đau nghĩ đến tao. Thôi thì, tao chắc cũng giống mày
- Thanh Trà hât'' mặt:
- Mày điên thì có. Nguoi như Cuong đầy trong xã hội. Nhưng Thái Tuấn thì kho6ng nhiều lắm đâu. Tao cũng chẳng giấy mày làm gì, tao cũng yêu Tuan. Nhiều khi thấy anh ấy vui vẻ bên mày, tao buồn lịm tim. Khổ nổi tao là bạn mày, dẫu mày hoàn toàn vô tư, tao cũng không thể cướp tình yêu của bạn
- Như Thủy sững sờ:
- Trà! Tuan không yêu tao. Mày có quyền làm điều gì đúng với tình cảm của mày, đừng vì tao mà cưỚi tay Việt Kiều kia. Lỡ đâu hắn mắc bệnh, mày sẽ khổ suốt đời
- Thanh Trà nhếch môi:
- Tuấn yeu mày. Tao dám chắc điều ấy. Chẳng thằng đàn ông nào bỏ công theo đuổi một cô gái, mà khong co mục đích. Tao nói thiệt. Nếu chỉ để qua đường, Tuan khôgn cần mất thời gian vì mày đâu. Đẹp trai, giàu sang cỡ Tuan, hàng tá gái đẹp sẵn sàn dâng hiến, đúng khong hả? Chuyện của tao, mày sợ tao dễ dàng chấp nhận khi không biêt'' gì về họ à
- Như Thủy cắn môi:
- Qúi ở xa thế. Mà cuộc sống bên ấy, xô bồ, phức tạp. Đàn ông, tao khong tin lại chịu ru rủ suốt ngày ở nhà, giữa một môi trường quá tự do, đầy vũ trường
- Thanh Trà cuoi cuoi:
- Ý mày sợ Qúi mắc bệnh sida nên trốn bên ấy về đây chứ gì?
- Như Thủy bối rối:
- Tao.. tao chỉ lo cho mày
- Mày khỏi bận tâm vì tao. Bởi bà dì tao làm ở bệnh viện đa khoa bên ấy. và Qúi đã qua xét nghiệm. Tao chưa đến nổi ngốc nghếch. Mày hãy nghĩ đến mày nha
- Chuông điện thoại kêu inh ỏi phía ngoài. Như THạch nói vọng vô:
Chị H ai, có điện thoại từ Ha Nội
- Thanh Tra buông người xuống giường, khẽ rung cặp giò:
- Hắn linh thiệt. Mới nhắc tới tên đã gọi. Mày ra ngoài đó đi
- Như Thủy nói:
Con khỉ ạ, lúc nào cũng mồm mép giỏi,... ng chuyện của mình thì rên dài, chờ tao nha
- Đúng là Cao Cường. Giọng anh đầy ngọt ngào:
- Như Thủy! Em đang làm gì vậy?
Như Thủy mím môi:
- Đang ăn ốc luộc chấm mắm gừng với Thanh Trà. Em nghĩ món này, dân Hà Nội chắc đạo diễn ngon hơn trong em
- Cuong cuoi:
- Em thât. khéo đùa. Nếu em đang ăn ốc, nhất định anh đã ngửi thấy mùa... nước mắm đó em yêu. Anh nhớ em qúa
- Như Thủy đỏ mặt:
- Anh... dạo này có bận nhiều không?
Cao Cường điềm tĩnh:
- Công việc của anh lúc nào cũng có. Nhưng sếp vừa ký giấy cho anh nghĩ một tuần. Anh vào Sài Gòn với em nhé
- Thuy lưỡng lự:
Đi hoài, tốn kém lắm
- Cuong cuoi cuoi:
- Nội em nhất định bắt anh phải vô Sài gòn. Nhân tiện, anh báo tin cho em mừng nha
- Thuy lắc đầu:
- Em không nghe những tin mừng do anh nói đâu, kỳ lắm
Là chuyện của ba em. Em cũng không nghe à. Vậy anh stop nha
- Như Thủy rối rít:
- Anh Cuong à, anh thât. khéo đùa cho em lo lắng. Ba em có chuyện gì nữa hả anh?
- Cao Cường ỡm ờ:
- Thủy phải hứa với anh một điều kiện:
- Như Thủy cao giọng:
- Trong phạm vi mà em có khả năng thực hiện. Em sẵn sàng
- Anh muốn Thuy cho phép anh vào SG với tư cách...
Một luật sư hoặc môt. nguoi bạn chứ gì?
- Không! Bà nội và ba em đồng ý cho anh đuoc tìmhiểu em. Chúng ta có thể hiểu nhiều hơn về nhau, trước khi nguoi lớn quyết định ngày đính hôn
- Như Thủy lắp bắp:
- Đính... hôn? Anh nói rõ hơn đi Cuong?
Cao Cường bình thản:
- Ngày mốt, ba em sẽ trở về trong đó. Bác Tài seẽ nói rõ cho em hiểu, riêng anh, anh cũng muốn được nói với em, anh yêu em. Và muốn chúng ta thành hôn với nhau
- Như Thủy kêu lên:
- Nghĩa là, ba em đuoc tự do rồi ư? Tại sao ba em không gọi điện thoại báo cho tụi em
- Bác muốn dan`h cho chị em em một bất ngờ. Nhưng anh đã làm hỏng kế hoạch của bác, vì tình cảm anh dành cho em, anh không thể chờ đợi, thủy a.
- Như Thủy dứt khoát:
- Thanh Trà đang chờ em. Chúng ta dừng máy nha. chuyện anh nói, em bất ngờ hơn cả nỗi mừng ba em được trở lại với đời thường, dẫu sao, gia đình em cũng phải cảm ơn anh hết lòng giúp đỡ để gia đình em đuoc đoàn tụ. Ba em đuoc trả lại sự trong sạch. Em hứa sẽ suy nghĩ đề nghị của anh. Em cần thời gian Cuong a.
- Dứt câu, Như Thủy đặt máy, mặc cho Cao Cường rối rít gọi tên cô
- Thanh Trà khoanh tay, tủm tỉm:
- Tình cảm gì mà lê thê thế nàng. phải Cuong đã gởi thông điệp yêu kho6ng?
- Như Thủy nhún vai:
- Anh ta kho6gn thấy như thế là qúa sớm hay sao chứ?
Kể rõ coi
- Thuy gắt nhẹ:
- Có chết gì mà kể. Cuong lên giọng thông báo với tao ngày mốt ba tao về trong này. Và anh ta nói yêu tao
- Một kiểu đòi trả ơn hơn cả tiền đô và đia. vị. Mày trả lời sao?
- Thuy rên rỉ:
Tao tìm kế hoã binh. Mày cho tao lời khuyên coi
- Thanh Trà lắc đầu:
- nếu có bàn tay của nội mày, kể như cuộc đời mày quyết định bến đậu đuoc rồi
- Thuy kêu lên:
- Tao không yeu Cuong. Chỉ hơi mến thôi và nội tao chu8a đặt điều khắt khe nhưng lại nói, tao chỉ được từ chối khi tao đà có nguoi đàn ông khác. Mà tao thì có ai đâu
- Thanh Trà tưng tửng:
- Đây là dịp để mày lựa chọn. Nếu Thái Tuấn ngỏ lời, mày không từ chối chứ?
- Thuy khổ sở:
- Tao không biết. Mày cũng đừng đùa nữa. Tao muốn điên lên đây
- Thanh Trà bật khỏi giường:
- Chuyện gì đến cứ để nó đến. Hơi đâu mà lo nghĩ cho ốm xác. Bây giờ tao với mày đi tìm món gì ăn đã
- Như Thủy lắc đầu:
- Tao ăn không nổi đâu
- Mày ngốc vừa thôi. Chuyện của mày, mày đuoc quyền quyết định. Lo chi vậy. Đi nào
- Nhưng, Cao Cường đã gỡ đuoc tội cho ba tao. Ơn của anh ta, tao...
- Hừm! Mày đúng là thật thà.Tao nói thiệt nha. Ba mày có tội ấy hả, mười luât. sư tài giỏi đừng hòng cứu đuoc ba mày khỏi tù tội. Cao Cường đuoc gia đình mày trả thù lao cao. Vì lợi nhuận, anh ta phải hết lòng bào chữa cho thân chủ, cũng là gây uy tín cho anh ta. Mày chả việc gì áy náy. Nói toạc ra như thế hơi phàm tục, thô một chút nhưng đúng. Tao kho6gn nói nhiều nữa. Bây giờ mày có di không nào? Đừng để tao buồn, sẽ bất lợi cho mày đấy
- Rốt cuộc, Như Thủy đành phải cùng Thanh Trà ra phố
- Cứ như duyên tiền định, vừa ngồi xuống bàn, Thuy đã nhận ra dáng kênh kênh của Thái Tuấn. Anh không đi một mình, mà đi chung với bác sĩ Nhân
- Thanh Trà vỗ lên tay Thủy:
- Gọi hai ông Tướng ấy đến ngồi chung cho vui. Từ hôm ấy đến giờ, tao nhớ mày khỏi chân cũng chưa ghé cám ơn bác sĩ. Bệnh nhân kiểu nào bạc bẽo qúa
- Như Thủy hốt hoảng:
Thôi di, tao chẳng muốn họ quấy rầy
- Chạy trời không khỏi nắng. Chưa kịp quay ghế lại. Như Thủy đã nghe giọng Nhân đầy ngạc nhiên:
- Ôi! Thì ra là hai cô bé. Cũng đi ăn tối à? Hôm nay qúan đông ghê. Cho tụi anh ngồi chung với nha
- Thanh Trà vui vẻ:
- Lâu qúa không gặp, hôm nay tụi em đúng là hên, mời hai anh
- Thái Tuấn ngồi bên cạnh Như Thủy, anh ngọt ngào:
- Biêt'' kết qủa thi chưa THuỷ?
Như Thủy cắn môi:
- Dạ! tụi em mới biết hồi sáng nay
- Mắt Tuấn lấp lánh:
-Tốt cả chứ?
Thanh Trà lanh chanh:
- Như Thủy đậu thủ khoa với tổng số điểm cao nhất trường 58/60
Tuan reo lên mừng rỡ:
- Ôi! Tuyệt vời. Thuy giỏi ghê. Vậy còn em?
THanh Trà rầu rĩ:
Em hả, lẹt đẹt, vừa đủ điểmđậu
- Như Thủy hét nhỏ:
- Nó xạo đấy. Điểm thi của nó cũng đuoc 48 điểm
- Nhân vỗ tay:
- Giỏi. Nghĩa là vô tình tụi anh đuoc ăn ké tiệc mừng của hai cô bé phải không?
- Thanh Trà cong môi:
- Dĩ nhiên tụi em sẽ đãi tiệc rồi. Không phải hôm nay, mà bốn hôm nữa t.ai nhà Như Thủy
- Như Thủy nhéo mạnh Trà:
- Mày giỏi đặt chuyện thật
- Thái Tuấn bỗng nói:
- Thôi thế này nha. Coi như tối nay anh đãi tụi em. Những cô tú tài giỏi. Đừng lo anh bất ngờ, kho6ng đem đủ tiền nha. Tụi em thích gì cú gọi
- Đúng là không muốn vẫn phải gặp. Suốt bữa ăn, Thanh Trà cố gắng pha trò để bữa cơm đuoc vui vẻ. Trong khi cả Tuan và Nhân đều muốn chăm sóc cho Như Thủy. Đàn ông gì thật tệ, kho6ng biêt'' rằng Thanh Trà cũng rất đáng yêu hay sao
- Thanh Trà ấm ức nghĩ:
- Khỗ nổi cả anh chàng bác sĩ, lẫn gã giám đốc đẹp trai kia đều vô tình như những giọt nắng thu rơi trên xác lá khô buồn. Thanh Trà bỗng nghe đâu đây tiếng ca sĩ Khánh Ly đang trầm buồn với những lời ca buồn tha thiết:
-"Mùa thu lá vàng muôn đời bay bay
Êm đềm mưa rơi lác đác cung đàn
Lác đác cung đàn, nghe câu ân ái
Trót thương nhau rồi, mưa sầu rơi rơi
... Hàn Ly, ai khóc cho em bây giờ
Hàn Ly, ai khóc cho em bây giờ
Ly ơi, trọn kiếp trọn đời thương nhau
... Mùa thu lá vang... "
Buồn ơi là buồn. Cô Hàn Ly nào đó co rơi vào cảnh buồn như Trà không?
- Như Thủy kêu lên:
- ThanH Trà, làm gì như bị ai hớp hồn vậy
Ta đang nghe nhạc
- Nhân ỡm ờ:
- Nhạc buồn do Khánh Ly ca, con gái mà nghe đêm về mất ngủ đó Trà
- Như Thủy kéo Trà vô bàn ăn, giọng rít lại:
- Con khỉ, định giở chứng hay sao? Ráng ăn cho hết đi, kẻo uô/ng công các ông đại hiệp sĩ thích làm chuyện nhân ái
- Thái Tuấn cũng ghé tai Trà, nhờ vả:
- Thanh Trà, làm ơn galan dùm nhỏ bạn em, anh xin hậu ta.
Thanh Trà cong môi:
- Nó có nguoi "dấm" rồi. Sợ anh không đủ kiên nhẫn
- Là ai vậy?
- Anh đi mà hỏi nó xem địch thủ của min`h là ai? không chừng lại là bạn anh cũng nên đấy
- Thái Tuấn nhăn nhó:
- Em định ám chỉ Nhân à?
Em không biết. Cũng không thích quan tâm
- Ôi trời, bạn bè nhờ em chút đỉnh sao em khó khăn vậy
- Thanh Trà tỉnh bơ:
- Tiền trao, cháo múc?
Là sao?
- Muốn tôi giúp anh, thì tự anh phải tìm cách galan với Như Thủy, anh ngốc hay giả vờ ngốc
- Nói xong Thanh Trà thản nhiên ăn tiếp dĩa cơm thâp cẩm
- Thái Tuấn chẳn gbiết sao hơn, anh cũng bắt chước Thanh Trà, ăn uống thật... lịch sư.
- Buổi tối xuống thât. nhanh
- Khi mọi nguoi đứng dậy ra về, Như Thủy kêu lên:
- Chết, vềmuộn thế này, Như Thạch lấy chìa khóa đa6u vô nhà
- Thanh Trà cuoi cuoi:
- Mày đừng lo. nhu Thạch củng mong thi thoảng chị Hai nó đi chơi về muộn, để nó có thời gian tán Thanh Hằng dấy
- Thái Tuấn xen lời:
- Để anh đưa em về, có gì anh nói đỡ cho
- Như Thủy cao giọng:
- Tôi là lớn trong nhà, đâu cần anh phải phiền như thế. Xin phép hai anh, tụi tôi về trước
- Dứt câu, Như Thủy tăng ga, chiếc xe chồm lên thât. mạnh, hất Trà ngã dúi vào lưng Thuy:
- Con khỉ, đùa kiểu đó có ngày toi mạng
- Đừng lo nhỏ ơi, tao thuôc. hạng chạy xe cóbằng. Chỉ không thích đua thôi. Coi nè
Như Thủy chạy t hật nhanh, gió thổ tung bay tóc và áo phần phật. Hóa ra con nhỏ bạn cũng không hiền lành gì. sau này, còn khối anh chàng lao đao khổ vì nó. Liệu trong ấy có tên giám đốc đa tình Khương Thái Tuấn không nhỉ?
Hãy chờ xem màn chot'' khi nhỏ Thuy lên xe hoa là biết thôi mà.