Chương 18
Trên Đường Về Cõi Vô Biên

Tên du đãng không muốn làm liên luỵ đến Lapheu. Không nên để cho người ta thấy cô bé có vẻ thân mật với mình.
Anh bèn vào phòng điện thoại của một quán rượu và xin nói chuyện với hiệu bánh ngọt Hoàng Cung:
− Ở quý hiệu có một cô bé giúp việc tên Lapheu. Xin ông vui lòng bảo cô bé ấy xuống dưới đường trong vòng vài phút, ngã cầu thang được không ạ? Tôi đưa giúp một cái thơ của cha mẹ cô bé, từ nhà quê. Tôi xin cám ơn ông.
Tên du đãng đợi ngã cầu thang hiệu bánh ngọt Hoàng Cung.
Trong cái sân bé nhỏ bằng bê-tông giống như sân của nhà giam, thấy để những giỏ đầy vỏ trứng.
Hàng ngàn vỏ, trắng như bọt nước biển. Đó là những quả trứng do Lapheu đập. Brahim âu yếm nhìn những vỏ trứng ấy.
Người ta đổ đống nơi đây để cho xe truck xúc đem đổ nơi khác.
Vỏ hạt giẻ, vỏ bứa, thùng đường và thùng bơ không. Những giấy gói trái cây, thùng giấy đựng ca-cao, cà-phê. Trên cái đống ấy còn phảng phất mùi ngọt.một mùi trái cây, va-ni, ca-cao.
Lapheu hiện ra, cô bé này mặc áo choàng trắng, đầu quấn khăn trắng, môi nở nụ cười mỉm, má ửng hồng. Trong màu trắng như thế, Lapheu trở nên xinh đẹp như đỉnh một ngọn núi, nơi tuyết không bao giờ tan.
Cô bé lả lướt như một cành bông huệ, uyển chuyển và trắng như một con thiên nga.
Vừa trông thấy tên du đãng, Lapheu đã tràn ngập vui mừng. Trong giấc mơ, cô bé đã vô cùng quen thuộc với Brahim, nên giờ đây, cô bé liền nhào đến và ôm choàng lấy anh, cô bé vẫn làm thế trong những giấc mơ.
Cô bé siết anh trong vòng tay. Cô huyên thuyên nói với anh mà không biết mình đã nói gì.
Nhưng bỗng nhiên cô bé dừng lại, vì cô bé vụt nhớ rằng đây không phải trong giấc mơ.
Cô đang đứng trong hiệu bánh ngọt hoàng cung và không được phép thân thiện quá tự nhiên với Mark.
Trên thực tế hai người chưa phải là nhân tình với nhau như trong những giấc mơ của cô bé, mà hầu như kỳ lạ là khác.
− Với màu trắng, trông em xinh như một cô dâu.
Mark cố tìm những lời để làm cho Lapheu đừng sợ hãi. Anh lập lại:
− Em đẹp như một cô dâu.
Thình lình anh nói thêm:
− Nầy Lapheu, anh đã phạm tội giết người rồi!
− Không!
Nét mặt sang trọng cuả Brahim không có vẻ đùa. Cô be đưa hai bàn tay lên áp vào má. Cô bé che kín cả miệng, mũi, nhìn xuyên qua những kẻ tay run rẩy.
− Anh đã phạm một tội sát nhân. Cách đây không đầy một giờ. Anh đã giết chết Rosa rồi.
Lapheu thét lên:
− Không đúng! Em thề rằng không đúng như vậy đâu.
− Đúng vậy em à. Không phải một mình anh làm nên tội thì đúng. Phần anh trong đó rất nhỏ.
Anh dự vào đó gần như một cách thụ động. Chính là trong số mạng đã phạm tội sát nhân.
Nhưng số mạng thì không thể bị kêu án tù. Mà chính anh sẽ bị gửi xuống hầm ngục khổ sai.
Và vì muốn tránh khỏi bị giam nên anh sẽ tự sát.
Lapheu lắng nghe, sợ hãi, hai bàn tay vẫn bụm mặt. Cô bé nhìn Brahim qua kẽ tay, như cô bé nhìn chiếc xe truck vừa mới cán nát con búp bê của mình ở giữa đường.
Cô bé đứng tần ngần như thế, hai bàn tay giờ bụm lấy đôi môi, sửng sốt. Đứng cách Brahim một bước, trong màu trắng của cô dâu.
− Trước khi chết, tôi đã đến mẹ tôi để vĩnh biệt bà.
Tôi kính yêu mẹ tôi vô cùng, cô biết chứ.
Tôi không muốn bà sống kham khổ nữa.
Khi nói lời vĩnh biệt với bà, tôi đã có ý định cho bà cái túi này...
Mark Brahim chỉ cái túi đựng dụng cụ để dưới chân.
Anh nói:
− Trong túi này có hai mươi bốn triệu và nhiều vàng. Đấy là phần của tôi trong lần buôn lậu cuối cùng, trước khi xuống ngục khổ sai cách đây mười năm. Tôi đã chôn giấu nó dưới nền nhà.
Tôi đã quyết định không bao giờ...ng tới. Bây giờ vì tôi sắp chết, tôi muốn đào lên. Tôi muốn đưa cho mẹ tôi kho tàng này để bà có cái gì mà sống khi chỉ còn một thân một mình.
Nhưng mẹ tôi đã chết khi nghe tôi bảo rằng tôi đã giết Rosa, vậy tôi có thể xác nhận tôi đã giết luôn mẹ tôi nữa. Vì một câu duy nhất.
Bà yếu đuối lắm. Tôi giết người không cần đến súng. Một câu nói là đủ mang lại cho bà cái chết.
Trước khi rời khỏi nhà và biến dạng, tôi đã lấy một khẩu súng lục. Tôi nhìn vào số vàng và tôi đã tự nhủ thay vì để lọt vào tay cảnh sát, tốt hơn hết nên đem cho cô.
Tôi biết rằng đã có báo động rồi. Tất cả cảnh sát ở Bucarest đã đổ xô đi tìm tôi trong lúc này, ở khắp nơi.
Tôi mang đến cho cô cái kho tàng này để cô có thể sống sung sướng. Cô và gia đình cộ..
Mark Brahim để cái túi xuống chân Lapheu. Cô bé vẫn mang đôi dép mà anh đã trông thấy nhiều lần.
− Mong rằng không có ai biết tôi đến đây và cô đã nói chuyện với tôi.
Cô hãy giấu cái túi đi, tôi nghĩ rằng họ không biết, nên sẽ không đến nhà cô mà tịch thu, nhưng điều hay nhất là cô nên đem giấu, càng sớm càng tốt.
Trong đó có nhiều vàng lắm. Cô sẽ giàu to như một bà hoàng.
Vĩnh biệt cô bé... Lapheu.
Không kịp bắt tay và không nói thêm một lời nào. Mark quay lưng và chạy biến dạng ra ngoài đường.
Cô bé xách cái túi lên.
Cô cầm trong chốc lát, cô nhìn chung quanh mình, không có ai ở trong sân cả. Chỉ toàn những thùng không, những chai sữa màu trắng, những vỏ trứng, Cao như những núi tuyết. Những vỏ bứa, vỏ giẽ... Nó phảng phất mùi sữa cháy khen khét.
Lapheu phóng ra lối đi, vẫn giữ cái túi châu báu trên vai. Cô bé trông thấy Brahim đang lên xe điện. Thất vọng, Lapheu chạy theo sau. Xe đã bắt đầu chạy.
Tên du đãng đang đứng trên bàn đạp, kêu to lên:
− Cô đừng nhẩy lên!
Nhưng đã trễ rồi, Lapheu cố bám vào mấy cây trụ trên xe.
Xe điện lôi cô bé. Mark nắm lấy cổ tay cô bé kéo cô lên và đưa vào trong xe. Đó là phương pháp duy nhất để cứu cô bé, tránh cho cô bé khỏi bị bánh xe điện cán nát.
Về phần Lapheu, vừa chạm chân đến sàn xe điện số 6, liền lao mình vào ngực tên du đãng.
Cô bé run rẩy như một con hươu cái bị đuổi, bị thương và toan trốn tránh.
Bây giờ cô núp vào bộ ngực đầy thẹo của tên du đãng. Lapheu áp mặt vào cái áo trắng- trên ngực Mark.
Cô bé ngửi thấy mùi chocolat. Đầu Lapheu và cả thân mình cô thơm phức mùi caramen, mùi nước trái cây, mùi chocolat và vani.
Brahim thử gỡ tay cô bé ra. Anh lùi lại một bước. Xe điện dằn lên. Anh giẫm nhầm chân của người hành khách phía sau. Anh vội quay lại để xin lỗi.
Người hành khách là một cảnh sát mặc sắc phục, đội nón và võ trang súng tiểu liên. Đấy là một tên cảnh sát có lẽ đi theo toan ngăn chận để bắt Brahim.
Viên cảnh sát nhìn thấy Lapheu áp sát ngực tên du đãng và hắn mỉm cười. Brahim bị khủng hoảng. Anh cảm thấy khẩu súng của viên cảnh sát chạm vào người anh, và cả giây thắt lưng của viên cảnh sát nữa.
Mark muốn đẩy đầu Lapheu ra và nhẩy xuống xe điện, để không còn cảm thấy tên cảnh sát bên mình.
Nhưng Lapheu vẫn bám sát vào anh như một sợi dây bìm.
Mark bị kẹp giữa thân hình đồ sộ của tên cảnh sát và thân mình giống như dây bìm của cô bé Lapheu nực mùi chocolat và vani.
Viên cảnh sát mỉm cười với cặp tình nhân
Đến trạm chót, tên du đãng nhẩy vội xuốn xe. Lapheu nhảy theo sau với cái túi trên lưng:
− Cô hãy trở lại hay tôi hạ cô tại đây. Tôi có súng trong túi, đang dí mũi súngvào cô đây. Nếu cô không quay lại ngay, tôi bắn cô liền.
− Em đi theo anh. Em đi với anh. Đến đâu mặc kệ. Đến bên kia thế giới cũng được...
Cô bé nhào vào lòng anh. Mark cố đẩy ra.Viên cảnh sát xuống xe, nhìn hai người và nói to:
− Ê! Này anh kia! Anh hãy lịch sự với cô bé này chớ.
Cô bé đã làm gì anh, để bị anh xô đuổi như thế? Cô bé muốn theo anh phải không? Thì anh hãy dẫn theo. Anh sẽ không bao giờ t??m được một cô bé dễ thương đến nhu thế.
Thôi hãy làm lành và cùng dẫn nhau đi đi
− Lapheu à, tôi sắp chết. Tôi sẽ tự sát. Đừng đi theo tôi, cô sẽ bị phiền nhiễu với cảnh sát.
− Em đi theo anh.
Cô bé ngã vào lòng Mark.
− Em theo anh... Đến đâu mặc kệ. Đến bên kia thế giới cũng được...
Cả hai cùng bắt buộc đi dang ra - vì cái nhìn soi mói của tên cảnh sát- giống như hai cái đường rầy xe lửa song song với nhau, luôn luôn cách khoảng, không mong gì bao giờ gặp nhau.
Lapheu và tên du đãng cùng nhịp bước song hành.
Trên đường về cõi vô định.