Dịch giả: Phạm Đăng Phụng
Chương 21
Thăm thành phố Bath - Ông Winkle bị nhốt bên ngoài nhà trọ với bộ quần áo ngủ

     hi ông Pickwick được luật sư Perker cho biết trong vòng hai tháng, ông vẫn chưa phải thi hành án tù, nếu ông chưa chịu đóng số tiền bồi thường thiệt hại kia; ông Pickwick bèn quyết định thực hiện một chuyến du lịch đến thăm thú xứ Bath. Chưa người nào trong số các bạn ông từng thăm viếng thành phố này trước đây. Vì vậy, Sam dược lệnh đi đặt trước năm chỗ trên chuyến xe ngựa tới Bath vào sáng hôm sau.
Trời đổ mưa lúc họ đến lữ quán Con Ngựa Trắng sau bữa điểm tâm. Họ để Sam ở lại trông coi hành lý, rồi kéo nhau vào phòng uống cà-phê, chở chuyến xe sẽ đến sau. Trong phòng uống cà-phê chỉ có một người đàn ông khác, trông ông này có vẻ dữ dằn với bộ ria mép đen nhánh, nhưng đầu lại hói nhẵn bóng, chẳng còn sợi tóc nào. Ông dữ tướng nọ nhìn nhóm hội viên Câu lạc bộ Pickwick với ánh mắt như muốn đánh nhau:
- Nếu các ông tưởng rằng tất cả các ông sẽ du lịch tới thành phố Bath trong chiếc xe ngựa đó thì các ông sẽ gặp rắc rối to đấy - Ông kia nói - Xe chỉ có bốn chỗ ngồi, và hai chỗ đã được dành cho tôi.
- Ồ, ồ. Không cần phải bực tức như thế - Ông Pickwick nói - Nếu thế, hai người trong nhóm chúng tôi sẽ ngồi trong xe, hai người còn lại ngồi phía ngoài mà.
- Tôi rất hài lòng khi nghe ông nói như vậy. Cho tôi xin lỗi. Xin bắt tay tôi một cái đi, thưa quý ông, và xin giới thiệu quý ông luôn thể. Tôi thích vẻ mặt các ông, và tôi muốn được quen biết các ông.
Tiếp theo đoạn diễn văn ngọt ngào đó, người đàn ông có nét mặt dữ dằn cho biết ông ta tên là Dowler, một sĩ quan quân đội đã hưu trí, và ông ta muốn đến Bath để chơi đùa một thời gian ngắn, ông ta cùng đi với bà vợ.
- Bà ấy là một phụ nữ tuyệt vời - Ông sĩ quan hồi hưu nói thêm - Các ông sẽ gặp bà ấy. Tôi rất hãnh diện về vợ tôi. Ngay lần đầu tiên nhìn thấy bà ấy, tôi yêu ngay tức khắc. Tôi xin bà bằng lòng lấy tôi. Bà ấy bảo đã yêu một người đàn ông khác mất rồi. Tôi thề với bà tôi sẽ lột da thằng cha kia trong lúc hắn vẫn còn đang sống nhăn răng. Chết kiểu đó sẽ đau đớn khủng khiếp phải biết!
- Đúng lắm! - Ông Winkle gật gù.
- Tôi gửi cho cha kia một cái thư. Tôi bảo rằng tôi đã thề sẽ giết hắn bằng cách lột da. Vì là một sĩ quan trong lữ đoàn phục vụ Đức Hoàng thượng, tôi phải giữ đúng lời thề của mình. Hắn hiểu. Và hắn bỏ trốn mất tích. Tôi cưới bà ấy. Bà ấy kia rồi!
Ông ta chỉ ra cửa sổ. Chiếc xe ngựa vừa đến, một gương mặt xinh đẹp - với cái nón màu xanh da trời - nhìn qua cửa sổ xe. Ông Dowler trả tiền hóa đơn của mình, rồi tất cả kéo nhau ra ngoài, lên xe, ai ngồi chỗ nấy. Ông Pickwick và ông Winkle ngồi bên trong xe. Suốt chuyến đi, hai ông say sưa ngồi nghe những câu chuyện của ông Dowler về những chiến công hiển hách và huy hoàng mà ông ta đã làm khi còn là một quân nhân.
Lúc bảy giờ tối, họ đến khách sạn Con Lợn Rừng Trắng, nằm đối diện với Hội trường Bơm Nước Lớn (Great Pump). Ông bà Dowler và các Hội viên Câu lạc bộ Pickwick đều đặt phòng tại đây.
Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm xong, ông Dowler gõ cửa phòng khách dành riêng cho ông Pickwick để giới thiệu một người bạn.
- Thưa ông Pickwick, đây là ông bạn Bantam của tôi. Ông ấy là trưởng ban Lễ tân tại Hội trường Bơm Nước Lớn. Ông ấy sẽ ghi tên ông và các bạn ông vào một cuốn sổ đặc biệt; thế là các ông sẽ tha hồ uống các thứ nước giải khát và tự do tham dự những dịp lễ lạc có tính cách xã hội ở đó.
- Xin chúc mừng đã đến Ba...th! - Ông Bantam nói, ông ta phát âm chữ “Bath” nghe giống như một con cừu già đang kéo dài giọng gọi con nó - Chúng tôi rất vui thích được tiếp đón quý ông tại Ba...th, thưa ông Pickwick; và tôi hoàn toàn tin rằng ông sẽ hài lòng khi đến đây. Đêm nay có tổ chức một buổi dạ vũ. Một buổi khiêu vũ ở Ba...th chẳng khác nào thiên đường trong cõi hạ giới; ông sẽ cảm thấy ấm áp với âm nhạc, với vẻ đẹp, với thời trang, với các món ăn tuyệt hảo, và... và... trên tất cả vì không có bóng dáng một gã con buôn nào ở đây, những kẻ không bao giờ dành được một chỗ nào trên thiên đường. Chúng tôi hẹn gặp lại tất cả quý ông đêm nay. Tạm biệt!
Khi trời vừa sụp tối, ông Dowler dẫn tất cả bọn họ đến phòng khiêu vũ; tại đây, người ta đã kéo đến đông nghẹt. Trong phòng có đủ mặt các bà già thích tò mò tọc mạch và các ông già khú đế cùng ngồi quây quần trong các phòng chơi bài, không ngớt miệng kể lể những câu chuyện dựng đứng láo toét và tồi tệ nhất về bạn bè họ. Cũng không thiếu mặt những gã trẻ tuổi, đầu óc bệnh hoạn, đứng õng ẹo dựa vào những cánh cửa, thao thao tuôn ra toàn những chuyện điên khùng; và một số đông cũng không kém, những cô ả trẻ trung, đầu óc cũng lệch lạc đâu có thua gì bọn con trai, đang ngoác miệng ra cười ngặt nghẽo khi nghe bọn nam giới kể chuyện tào lao. Tất cả bọn người đó, trẻ cũng như già, đều là những tay dư ăn dư để và huênh hoang khoác lác, vừa lười biếng vừa đần độn. Và ông Bantam quen biết tất cả đám người ngợm đó, luôn luôn mỉm cười và chào kính khi đám kia kéo đến.
Đúng là ông Pickwick đã trải qua một buổi tối khốn khổ khi ông phải chơi bài với ba bà già nhạt như nước ốc; chỉ có ba người kia, vì họ tham gia nhóm khiêu vũ, nên ai nấy đều cảm thấy thỏa mãn hưởng thụ cuộc chơi của mình. Vì chưa hài lòng, nên lúc trở lại khách sạn Con Heo Rừng Trắng, ông Pickwick bảo mang lên một ít rượu pha, uống nóng; thành ra sau cùng, lúc lên giường, hầu như ông cũng cảm thấy khoan khoái chẳng kém gì mấy ông kia.
Do đã dự tính sẽ lưu lại xứ Bath trong hai tháng, ông Pickwick không ở khách sạn nữa, mà thuê cho mình và bạn bè cả nửa tầng lầu trên một ngôi nhà trong khu Royal Crescent. Tòa nhà rộng rãi và có nhiều phòng ngủ, nên ông Dowler cũng vui vẻ đồng ý sẽ thuê phòng tại đó để gần gũi họ.
Mỗi buổi sáng, ông Pickwick đều đến Hội trường Great Pump để uống loại nước đặc biệt lấy từ suối nước nóng lên, người ta bảo rằng thứ nước nóng này rất tốt cho sức khỏe. Cũng trong hội trường này, người ta còn thấy có một bể tắm bằng đá, được người La Mã xây từ thế kỷ mười bảy trước đây; vì vậy mà thành phố này mới mang tên Bath (Bể tắm, hồ tắm). Tại đây, ngày nào cũng có vài người trong nhóm Pickwick kéo đến để tắm thứ nước nóng mang lại sức khỏe ấy. Trong gian phòng chính, một ban nhạc chỉ hòa tấu những bản nhạc êm dịu. Các bà già và những ông già giàu có ngồi trong những chiếc ghế bành rất tiện nghi, nói chuyện tầm phào và uống nước suối. Sau đó, một số đi tản bộ, trong lúc một số khác được đẩy trên những xe lăn đặc biệt qua các con phố; người ta gọi những xe lăn này là ghế-dựa-của-thành-phố-Bath. Vào mỗi buổi tối, họ rủ nhau đến các hý viện hoặc những phòng khiêu vũ; còn nếu không thích ra ngoài, họ ngồi lại chơi bài trong không khí yên tĩnh tại nhà.
Một buổi tối, ông Pickwick ngồi trong cái ghế bành của mình, ghi chép lại những chuyện lạ xảy ra trong ngày. Ba người bạn ông đều đã đi ngủ. Chợt có tiếng gõ cửa, rồi vợ ông chủ nhà bước vào.
- Xin ông tha lỗi, thưa ông - Bà chủ nhà lên tiếng - nhưng ông có cần gì thêm cho đêm nay, không ạ. Nếu không, tôi sẽ đi ngủ đây. Ông Dowler có nhã ý bảo rằng ông ấy sẽ thức đợi để mở cửa cho bà vợ ông ấy. Bà Dowler phải đi dự một đám tiệc, và có thể bà ấy sẽ về rất trễ.
Ông Pickwick chúc bà chủ nhà ngủ ngon rồi tiếp tục ghi chép những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm đó. Sau cùng, ông gấp cuốn sổ lại, lau mực ở ngòi bút bằng chóp cái đuôi áo khoác rồi bước qua phòng ông Dowler để chúc ông này ngủ ngon.
- Hu-lô! - Ông Dowler nói - Đi ngủ sao? Ước gì tôi được như ông thì sướng biết mấy. Đêm nay sẽ có cơn giông lớn đấy. Gió đang giật mạnh lắm. Thật rủi quá, tôi lại phải thức đợi bà vợ tôi.
Ông Pickwick chào ông ta rồi rút lui, còn ông Dowler thì kéo cái ghế của mình lại gần lò sưởi hơn. Ông ta đang hối hận vì đã trót hứa thức đợi bà vợ. Đã hai lần ông ngủ gục trong cái ghế và suýt chút nữa té chúi đầu vào lò sưởi. Vì nhận thấy ngồi tại ghế bành có thể rất nguy hiểm, cuối cùng, ông ta quyết định sẽ lên giường nằm đợi cho đến lúc bà vợ về. “Mình hy vọng mình sẽ nghe tiếng bà ấy gõ cánh cửa trước nhà, khi bà ấy về tới”, ông ta thì thầm với chính ông ta trong lúc rơi vào giấc ngủ.
Đúng lúc đồng hồ gõ ba giờ sáng, một chiếc xe ngựa dừng lại trước nhà. Người xà ích bước xuống rồi đến gõ cửa, nhưng chẳng thấy người nào ra mở.
- Ồ - Bà Dowler nói - Ông cứ tiếp tục gõ cho tới khi nào có người bước ra.
Người xà ích lại kiên nhẫn gõ tiếp, nhưng trong nhà chỉ có bóng tối và yên lặng. Rồi ông ta bắt đầu gõ lớn gấp đôi, giống như một người phát thư đang giận dữ vì phải giao một thùng hàng bự.
Từ trên lầu, ông Winkle bất chợt thức giấc. Hình như có ai đang gõ cửa dưới kia sao mà? Ông ta lắng nghe. Rồi ông ta bắt đầu đếm. Sau tiếng gõ thứ ba mươi hai, ông Winkle rời khỏi giường, thắp một cây nến lên rồi đi xuống cầu thang.
- Ai đấy? - Ông Winkle hỏi.
- Đừng có hỏi những câu ngốc nghếch như thế - Người xà ích giận dữ nói, vì ông ta tưởng ông Winkle là một trong những người giúp việc - Mở cửa mau lên cha nội.
Ông Winkle mở cửa rồi bước về phía trước trong cơn buồn ngủ, đưa cây nến lên để xem ai đang ở ngoài kia. Đúng lúc đó, cơn gió thổi mạnh qua tòa nhà, ngọn nến tắt ngấm và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng ông Winkle. Lúc này ông Winkle đang đứng trên bậc cấp trước nhà, chỉ phong phanh trong bộ đồ ngủ.
- Nào, anh chàng trẻ tuổi, bây giờ thì anh gặp chuyện rắc rối rồi đấy. - Người xà ích nói.
Lúc ông Winkle nhìn thấy một gương mặt phụ nữ ló ra khỏi cửa sổ xe, ông ta bắt đầu đập như điên lên cánh cửa, đồng thời năn nỉ người xà ích phải đánh xe đi chỗ khác ngay tức khắc.
- Cho cái xe đi ngay - Ông Winkle quát - Ồ, nhà bên cạnh đang có người bước ra kìa. Cho tôi nấp một chút! Hãy để tôi nấp vào xe!
Tới giờ phút này thì ông Winkle đã bắt đầu run cầm cập vì lạnh và vì lo sợ, cơn gió còn làm cho bộ đồ ngủ của ông biến thành một hình dạng trông chẳng thanh nhã chút nào.
- Người ta đang xuống phố kìa, trời ạ, họ sẽ đến đây ngay bây giờ đấy. Trong đám này, lại còn có các bà nữa. Làm ơn cho tôi mượn cái gì để che bộ đồ ngủ! Hãy đứng chắn trước mặt tôi, xin đừng để họ nhìn thấy tôi bận đồ ngủ ngoài đường! - Ông Winkle tuyệt vọng gào.
Nhưng người đánh xe đã đuối sau trận cười no bụng, chẳng còn sức đâu mà giúp ông ta, trong lúc cứ mỗi giây trôi qua, đám phụ nữ lại đến gần chỗ họ hơn. Trong cơn tuyệt vọng, ông Winkle ném mẩu nến vô dụng đi, chạy vội xuống bậc cấp rồi phóng đại lên chiếc xe ngựa, ngay bên cạnh bà Dowler.
Trong lúc mọi chuyện diễn ra, tiếng ồn ào sau cùng đã đánh thức những người đang ngủ ở dãy phòng mặt tiền. Đúng lúc ông Winkle mở của chiếc xe ngựa, ba cánh cửa sổ từ các phòng ngủ trên lầu hai đồng loạt mở ra, rồi những cái đầu của ông Dowler, của ông Pickwick và của bà vợ ông chủ nhà cùng ló ra.
- Cứu! Cứu! - Bà Craddock, vợ ông chủ nhà hét - Bà Dowler đang trốn đi với một người lạ mặt!
- Chặn hắn lại, xà ích! - Ông Dowler gầm lên - Nhốt hắn trong xe cho tới lúc tôi xuống. Tôi sẽ cắt họng hắn từ tai này sang tai kia! - Rồi ông ta quay sang bảo bà Craddock, trong khi chân phóng nhanh xuống cầu thang - Cho tôi một con dao bấm ngay, nhất định tôi sẽ cắt họng hắn!
Ông ta chạy như bay qua mặt ông Pickwick, chộp đại một con dao ăn nhỏ trong phòng ăn rồi hùng hục phóng ra đường.
Đời nào ông Winkle lại bằng lòng ngồi yên chờ người ta cắt họng mình chứ. Ngay lúc vừa nghe lời dọa dẫm của ông Dowler, ông ta đã xuống xe ngay và cuống cuồng chạy xuôi theo con phố về phía dưới; ông Dowler bám theo phía sau, và người cuối cùng đuổi theo là ông già đánh xe. Bằng cách nào thì chẳng ai biết được, ông Winkle vẫn chạy dẫn đầu thẳng về phía trước; và lúc họ chạy vòng qua ngôi nhà lần thứ nhì, ông Winkle trông thấy cánh cứa trước nhà chợt mở ra. Thế là, chẳng nói chẳng rằng, ông ta lao ngay vào bên trong, đóng rầm của lại ngay trước mũi ông Dowler, rồi ba chân bốn cẳng phóng nhanh lên cầu thang, chui vào phòng ngủ của mình. Ông Winkle khóa trái của lại, đẩy tất cả bàn ghế và tất cả những thứ đồ đạc gì có thể đẩy được chắn ngang cánh cửa; sau đó bắt đầu thu xếp hành lý, sẵn sàng để chuồn đi khi trời bắt đầu sáng.
Sáng hôm sau, ông Winkle rời ngôi nhà trọ trước hơn bất cứ người nào khác, đón chuyến xe ngựa sớm nhất để tới Bristol. Tại đây, ông thuê một phòng ở lữ quán Bụi Cây Rậm Rạp; sau đó ra khỏi lữ quán để thăm thú thành phố. Ông trở về đúng vào giờ ăn tối. Một người khách đã ngồi sẵn bên cạnh lò sưởi trong phòng uống cà phê, và khi ông Winkle bước vào phòng này để sưởi ấm một chút thì người đàn ông kia quay đầu lại. Lạy Chúa, chính là ông Dowler!
Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu ông Winkle là kêu cứu, và ông đưa tay lên để giật sợi dây chuông nằm ngay sau đầu ông Dowler. Nhưng ông ngạc nhiên đến ngớ người ra, khi ông kia nhanh như cắt phóng sang một bên, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Đừng đánh tôi, ông Winkle, thưa ông! Xin hãy bình tĩnh, tôi van ông - Ông Dowler la lớn - Xin ông ngồi xuống một lúc, thưa ông, và cho phép tôi giải thích.
- Thưa ông - Ông Winkle đáp lại, run rẩy từ đâu đến chân - Ông đã hăm dọa tôi đêm qua mà. Trước khi tôi ngồi xuống, tôi...
- Đó là một sự nhầm lẫn - Ông Dowler ngắt lời, hầu như cũng tái xanh tái xám như ông kia - Tính đa nghi của tôi thật bậy bạ hết sức. Tôi xin thành thật nhận lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi. Giờ thì, xin vui lòng cho biết, vì sao ông đi tìm tôi?
- Hoàn toàn tình cờ thôi. - Ông Winkle nói, vẫn còn bối rối cùng cực.
- Tôi rất vui khi ông tìm gặp tôi. Tôi đã rất lo lắng. Ông Pickwick bảo rằng ông bỏ đi sáng nay từ lúc trời còn rất sớm, ông ấy hy vọng sẽ không có chuyện gì ghê gớm xảy ra. Tôi hiểu. Tôi đã lăng mạ ông, và ông bỏ đi để tìm súng. Ông muốn có một cuộc đấu súng tay đôi để bảo vệ danh dự của ông.
Ông Winkle ho một tiếng rất nghiêm chỉnh; nhưng sau cùng, ông cũng đồng ý nhận lời xin lỗi của ông Dowler. Sau đó, lúc đêm xuống, Sam cũng tới nơi, và anh chàng lấy làm thất vọng khi thấy ra là mình không cần phải hạ đo ván ông Winkle rồi mang ông ta về lại Bath bằng sức mạnh nữa, theo như lời dặn của ông chủ Pickwick.