Dịch giả: Phạm Đăng Phụng
Chương 13
Một đêm đến thăm trường nữ trung học

     ào lúc mười giờ đêm, khi vạn vật đã hoàn toàn chìm trong bóng tối, Sam báo cáo với ông chủ mình rằng gã Jingle và Job đã rơi khỏi lữ quán trong một chiếc xe ngựa, mang theo tất cả hành lý của bọn chúng. Rõ ràng câu chuyện của gã đầy tớ kia đúng như hắn nói. Ông Pickwick từ chối không chịu mặc áo khoác ngoài, vì cái áo có thể gây trở ngại lúc ông phải leo qua tường để đột nhập khu vườn của trường nữ trung học. Đêm đó trời tạnh ráo; tuy nhiên, có một điểm không thuận lợi là mặt trăng hoàn toàn bị che khuất sau những đám mây. Không khí oi bức và tĩnh lặng. Sau mười lăm phút đi bộ, họ tìm ra ngôi trường. Hai thầy trò đi dọc theo bức tường để tìm một chỗ thích hợp có thể trèo qua.
- Khi nào cậu giúp tôi leo lên xong xuôi, Sam ạ - Ông Pickwick nói - Cậu phải trở lại quán trọ và chờ tôi ở đó. Bây giờ thì đỡ chân tôi lên, và chừng nào nghe tôi nói “xong”, hãy đẩy nhẹ tôi lên.
Ông Pickwick đặt hai bàn tay lên mép tường phía trên rồi bảo “Xong”; nhưng đầu óc của Sam lại hiểu chữ “đẩy nhẹ” của ông chủ mình khác với ý muốn của ông, nên anh chàng đẩy thô bạo hơn sự mong mỏi của ông Pickwick, vì vậy, chỉ hai giây sau, ông chủ đã nằm chỏng vó phơi bụng trên một bụi gai.
- Ông chủ không bị thương phải không ạ, cháu mong thế, thưa ông? - Sam hỏi khẽ nhưng cũng đủ lớn để ông chủ có thể nghe được.
- Tôi không tự mình làm cho bị thương, Sam - Ông Pickwick đáp - nhưng tôi cho rằng chính cậu làm tôi bị thương đấy. Nhưng đừng lo, tôi chỉ bị gai quào thôi. Cậu đi ngay đi, kẻo họ thấy chúng ta.
Sam êm thăm rút lui, để lại ông Pickwick một mình trong vườn hoa. Ánh đèn vẫn còn chiếu sáng trong những căn phòng trên lầu, điều ấy chứng tỏ những người có trách nhiệm coi sóc nhà cửa đang chuẩn bị đi ngủ. Ông Pickwick ngồi xuống và chờ đợi, chẳng mấy chốc ông đã lơ tơ mơ ngủ. Đột nhiên ông giật mình tỉnh hẳn khi tiếng chuông nhà thờ đổ giờ cho biết đã mười một giờ rưỡi; ông ngước nhìn lên những cửa sổ. Tất cả đều chìm trong bóng tối.
Rất thận trọng, ông mò đường đi tới cánh cửa vườn, rồi gõ nhẹ một tiếng. Không có gì xảy ra. Ông lại gõ một tiếng nữa, lần này lớn hơn; rồi một tiếng thứ ba tiếp theo. Sau cùng, có tiếng bước chân đi trên cầu thang vọng xuống, rồi ánh sáng từ một ngọn nến lọt qua lỗ khóa cánh cửa. Tiếng sợi dây xích bị kéo lui, và cánh cửa chậm chạp mở ra. Vì cánh cửa được mở ra phía ngoài, nên ông Pickwick phải bước lùi lại sau cánh cửa; như thế, ông có thể nhìn thấy nhưng lại không bị trông thấy; và điều ông đã nhìn thấy đã làm ông sửng sốt. Thay vì thằng đầy tớ Job Trotter thì lại là một cô hầu gái với cây nến trên tay.
- Chắc lại do con mèo cào lên cánh cửa rồi - Cô gái nói với một ai đó trong ngôi nhà - Meo... meo... meo...! - Cô ta gọi mèo, nhưng chẳng thấy có con mèo nào hiện ra, rồi cô ta thong thả đóng cánh cửa lại và khóa cẩn thận, bỏ ông Pickwick đang ẩn mình sau cánh cửa, sát bức tường.
Ông nhanh chóng quyết định sẽ đợi thêm năm phút nữa, rồi sau đó sẽ làm lại ám hiệu của mình. Đúng vào lúc đó, một tiếng sấm nổ ra, vang dội giữa bầu trời trên đầu ông; và không một dấu hiệu nào báo trước, trận mưa chợt trút xuống như đổ. Không tìm đâu ra được một chỗ để ra ngoài; nhưng vì chẳng có ai giúp “đẩy nhẹ” ông lên, nên kết quả hiển nhiên của mọi cố gắng của ông là hai đầu gối xây xát rướm máu và cái quần bị rách. Lối đi duy nhất để thoát khỏi nơi này là phải đi qua ngôi nhà.
Một phen nữa, ông lại lần mò về phía cái của vườn và gõ nhẹ. Ông cố nín thở và lắng nghe tiếng động qua lỗ khóa. Có tiếng thầm thì từ phía trong bên kia, rồi một giọng nói vọng tới chỗ ông:
- Ai đó - Rõ ràng là một giọng nói phụ nữ, và hầu như ngay lập tức sau đó, có ba bốn giọng nói khác tiếp theo từ một cửa sổ mở trên lầu vọng xuống và đều hỏi lớn - Ai đó?
Ông Pickwick không dám cục cựa. Dù sao - Ông nghĩ - Ông phải giữ im lặng cho tới lúc mọi chuyện trở nên an toàn đã, rồi ông sẽ lại leo qua tường hoặc ông sẽ chết vì sự thử thách đó. Đúng lúc này, cánh cửa lại mở ra. Ông Pickwick lùi lại tới chỗ xa nhất mà ông có thể lùi được, nhưng ông chỉ làm một hành động vô ích; vì cánh cửa chỉ mở một nửa, nên ông phải vội vàng nấp mình vào giữa cánh cửa và bức tường.
- Ai đó? - Có đến bốn chục giọng nói phụ nữ đồng loạt ré lên, đủ thứ giọng của đám nhân viên, đám hầu gái và đám nữ sinh nội trú; và đám này chẳng ăn bận gì khác hơn những bộ đồ ngủ của họ. Ông Pickwick im thin thít.
- Đầu bếp đâu - Bà hiệu trưởng ra lệnh, bà ta đang đứng an toàn ở chỗ đèn cầu thang - Chị mau ra chỗ ấy coi thử có ai không?
- Em không muốn đi chút nào! - Chị đầu bếp trả lời rồi bật khóc.
Nghe nói thế bà hiệu trưởng phừng phừng nổi giận, và tất cả ba chục cô nữ sinh nội trú cùng mắng chị bếp là một kẻ ngốc nghếch, còn ba bà giáo thì nhìn chị này với tia mắt hằn học ghê gớm. Vì thế, chị đầu bếp đáng thương đành phải bước tới vài bước, rồi chị ta tuyên bố một cách dứt khoát là chẳng trông thấy gì hết. Chị này vừa sửa soạn đóng cánh cửa lại thì một cô nữ sinh nội trú, từ nãy vẫn tò mò nhìn qua lỗ khóa, bỗng hét lên với một âm thanh vừa the thé vừa kinh hoàng:
- Ối, có người... có một người đàn ông sau cánh cửa!
Vừa nghe được câu nói đó, bà hiệu trưởng già vội vàng chạy thụt vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại rồi ngã ra ngất xỉu trong một cái ghế bành của mình. Đám nữ sinh nội trú, mấy bà giáo và nhóm hầu gái cùng chen lấn, tranh nhau lùi lại; ngay lập tức, họ đổ dồn cả vào cái cầu thang chật hẹp và tất cả đều ngã xỉu vào nhau. Trong lúc hỗn loạn đó, ông Pickwick bước ra khỏi chỗ nấp sau cánh cửa, đứng giữa một chỗ trống cho tất cả đám phụ nữ có thể trông thấy ông.
- Thưa các bà các cô! - Ông Pickwick gầm lên, lúc này ông đã hoàn toàn trở nên điên loạn trong tình huống dở khóc dở cười của mình - hãy nghe tôi nói. Tôi không phải kẻ trộm kẻ cướp gì đâu. Tôi muốn gặp bà hiệu trưởng nhà trường.
- Ối! - Một bà giáo vừa già vừa xấu đau xấu đớn hét lớn - Lão ta muốn gặp cô Tomkins. Lão ta là một con quỷ biết bận quần áo loài người!
- Rung chuông chữa cháy mau lên! - Một số các cô còn trẻ hét ầm ĩ.
- Đừng! Đừng! - Ông Pickwick hét lại - Hãy nhìn tôi cho kỹ. Trông tôi giống một tên trộm cướp lắm hả? Các bà có thể trói tôi lại cho chắc ăn, trói cả tay lẫn chân; các bà có thể nhốt tôi vào một cái tủ đựng chén, bát, nếu các bà thích. Nhưng phải nghe tôi nói đã, tôi van các bà. Hãy gọi cô hiệu trưởng, rồi tôi sẽ giải thích mọi chuyện.
Có mấy bà tỏ ra ngôn ngoan hơn đám còn lại, lúc này bắt đầu tìm cách thuyết phục những bà kia hãy bình tĩnh; vì ông Pickwick có vẻ gì đó rất bí ẩn và bất cứ cái gì có vẻ bí ẩn đều là những thử thách mà đầu óc của các vị thuộc giống cái không bao giờ cưỡng lại nổi. Sau một màn tranh luận chóng vánh, người ta quyết định yêu cầu ông Pickwick chui vào một cái tủ nhỏ dùng để đựng các thứ linh tinh nằm ngay đằng sau cánh cửa về phía trong nhà là nơi các cô nữ sinh thường để áo khoác và những cái dù của họ. Ông Pickwick vâng lời ngay tức khắc, và họ khóa trái của tủ lại. Rồi họ đi gọi cô Tomkins.
- Ông làm chuyện gì trong vườn nhà tôi, ông kia? - Cô Tomkins rất giọng yếu ớt hỏi.
- Tôi đến để báo cáo cho bà biết, có một cô trong các nữ sinh của bà sắp sửa bỏ trốn đi với một gã đàn ông vào giữa đêm nay. - Từ trong tủ, Ông Pickwick trả lời.
- Đi trốn? - Cô Tomkins kêu lên, ba bà giáo, năm cô hầu gái và ba chục cô nữ sinh cùng đồng loạt hỏi theo bà hiệu trưởng - Đi với ai?
- Với bạn của bà, ông Fitz-Marshall. - Ông Pickwick đáp nhanh.
- Bạn tôi ư? Tôi chẳng biết một kẻ nào có tên như vậy cả.
- Tên thật của hắn là Jingle.
- Tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến một cái tên như thế.
- Vậy thì tôi chính là một tên lừa đảo - Ông Pickwick hét lớn - Tôi đã gian dối đáng xấu hổ. Hãy cho người đến ngay quán trọ Thiên Thần, thưa bà thân mến, nếu bà không chịu tin tôi. Hãy cho người đến quán Thiên Thần tìm người giúp việc của ông Pickwick.
- Chắn hẳn ông ấy là một người có địa vị và tử tế - Cô Tomkins nói với người của mình - Vì rằng ông ấy có người hầu.
- Theo ý kiến tôi, thưa cô Tomkins - Một người trong các bà giáo góp ý - thì người hầu đó là kẻ săn sóc ông ta. Ông ta là một người loạn thần kinh nên người hầu kia phải chăn giữ ông ta.
Nghe nói thế bà hiệu trưởng già bèn quyết định vẫn cứ nhốt ông Pickwick trong cái tủ đã được khóa lai cẩn thận, trong lúc hai người hầu gái được phái đến quán trọ Thiên Thần. Một giờ rưỡi trôi qua, họ vẫn chưa trở về. Rồi bất thình lình ông Pickwick nghe được hai giọng nói quen thuộc, một của Sam Weller, và giọng kia làm ông vô cùng sửng sốt; đến lúc cánh cửa tủ được mở ra, chẳng phải ông bạn già Wardle của ông đang đứng kia, thì còn ai vào đây?
Lúc này những lời giải thích được nhanh chóng tuôn ra; nhưng trước khi ba người đàn ông rời khỏi tòa nhà, Sam Weller đảo ánh mắt dữ dội của mình nhìn khắp chung quanh rồi hỏi có bà, cô nào còn nghi ông chủ anh ta là một tên trộm cướp hoặc một kẻ tàng tàng điên điên không. Nếu họ vẫn tin như thế, anh ta rất ước muốn làm cho họ thay đổi ý nghĩ trong đầu họ; rồi anh chàng xoa hai bàn tay đầy lông lá của mình vào nhau ngay dưới mũi cô hiệu trưởng già Tomkins.
Trên đường trở lại quán trọ Thiên Thần, ông Wardle giải thích rằng ông được mời đến thành phố Bury để tham dự săn bắn với mấy người bạn, nên mới gặp Sam và biết vụ này mà đến đây. Rồi ông hy vọng ông Pickwick sẽ cùng đi với ông, nhưng ông Pickwick không trả lời; đầu óc ông đang ngập ngụa những ý nghĩ về những bất công mà ông phải gánh chịu vừa qua. Thực sự thì ông rất khó lòng để thốt ra được một lời gì, mãi cho đến lúc Sam tới phòng ông để chúc ông ngủ ngon.
- Sam - Ông Pickwick lên tiếng, nhìn ra từ bên dưới cái mền - Tôi nghĩ thằng cha kép hát Jingle đã gài thằng láu cá kia đến để lừa cậu với câu chuyện thổ tả của hắn. Hết thảy từ đầu đến cuối đều là trò xạo một giuộc cả.
- Vâng, thưa ông chủ, đúng là một trò phỉnh lừa rất siêu ạ. - Sam nói.
- Lần sau, khi tôi gặp lại thằng cha láu cá Jingle - Ông Pickwick nói, vừa ngồi lên, đập tay xuống nệm giường bằng tất cả sức lực của ông trong cơn bực tức - Tôi sẽ trừng trị hắn bằng chính hai bàn tay tôi. Tôi thề mà!
- Và bất kể lúc nào cháu mà bắt gặp thằng mặt mẹt xấu như cú vọ ấy, thằng Job Trotter, cháu sẽ làm cho gương mặt ngựa của hắn thậm chí còn xấu thêm cho coi, cháu hứa với ông đấy - Sam nói - Chúc ông ngủ ngon, thưa ông chủ!