Dịch giả: Phạm Đăng Phụng
Chương 11
Làm thế nào ứng cử viên Đảng Áo Xanh thắng cử

     hi bữa điểm tâm chấm dứt, chính bà Pott - với đôi bàn tay đẹp đẽ khéo léo của mình - đã buộc một cái nơ với dây ruy-băng lên nón của từng quý ông. Ông Winkle tìm cách xoay sở để được đưa bà chủ nhà lên xem quang cảnh xảy ra trong buổi sáng trên nóc một tòa nhà nằm đối diện với căn phòng bầu cử; như thế, chỉ còn ông Pickwick và ông chủ nhà cùng đi với nhau đến quán Cánh Tay Thành Phố. Khi họ đến nơi, họ thấy một người trong Ủy ban Vận động Bầu cử của ông Slumkey đang đọc diễn văn trước một đám thính giả gồm sáu thằng bé và một đứa bé gái. Ông ta gọi đám thính giả của mình là “Những công dân đáng kính của thành phố Eatanswill”, và sáu thằng nhóc reo hò hoan hô ông quá trời.
Trong sân lữ quán, một đám rước của Đảng Áo Xanh đã được chuẩn bị đâu đó sẵn sàng. Đám rước có đến mấy trăm lá cờ màu xanh, một ban nhạc với nhiều kèn đồng và mấy cái trống đại. Có cả các ông trong Ủy ban Bầu cử thắt cà-vạt xanh, những cận vệ mang gậy cũng sơn xanh nốt; ngoài ra còn có một đám đông cử tri thắt dây ruy-băng màu xanh. Nhiều cử tri được cưỡi ngựa, nhiều cử tri phải đi bộ. Một chiếc xe ngựa mui trần do bốn con ngựa to khỏe kéo dành riêng cho ông Slumkey, ngoài ra còn nhiều xe ngựa khác đủ loại dành cho bạn bè và những người ủng hộ ông ta. Ban nhạc đang hòa tấu và những tay cận vệ đang tuyên thệ trung thành với ông chủ họ; cờ xí bay phành phạch rất khí thế, và hai mươi ông trong Ủy ban đang tranh cãi nhau văng cả bọt mồm bọt mép, và đám đông đang reo hò tưng bừng nhốn nháo, và lũ ngựa đang hăng máu đá hậu, và đám giữ ngựa đang tháo mồ hôi hột chảy ròng ròng; và mọi người mọi vật bị dồn cục lại, đặc biệt vì niềm vinh dự của ông Samuel Slumkey.
Tiếng reo hò vui vẻ bùng ra dành cho ông Pott, khi khuôn mặt ông vừa hiện ra từ một cửa sổ; rồi tiếng reo hò càng rộn ràng sôi động hơn khi chính ông Slumkey tiến tới bắt tay ông Pott, để chứng tỏ ông Slumkey rất biết ơn sự ủng hộ nhiệt tình của tờ Eatanswill Thời báo.
- Mọi thứ đã sẵn sàng chưa? - Ông Samuel hỏi ông luật sư Perker.
- Tất cả đều sẵn sàng ạ, thưa ngài thân mến - Ông luật sư nhỏ con đáp - Đã dành sẵn cho ngài hai mươi người đàn ông tắm rửa sạch sẽ ngay chỗ cửa ra đường để ngài bắt tay chào, ngoài ra còn có hai mươi đứa bé được mẹ chúng bồng bế cũng chờ sẵn để ngài mỉm cười với chúng và hỏi xem chúng được mấy tuổi. Ngài phải đặc biệt quan tâm đến đám trẻ con ấy, thưa ngài thân mến, cái món đồ vật này luôn luôn tạo ảnh hưởng rất lớn đối với các cử tri đấy ạ.
- Tôi sẽ lưu ý chuyện đó. - Ông Slumkey hứa.
- Và có lẽ, thưa ngài thân mến - Ông luật sư nhỏ con có tính thận trọng nói tiếp - và có lẽ nếu ngài có thể tìm cách hôn một đứa trong đám con nít đó, điều ấy sẽ tạo ra niềm thích thú to lớn cho toàn thể đám đông ạ.
- Liệu có gây được tác dụng tương tự như thế không, nếu người đại diện của tôi làm chuyện đó thay tôi? - Ông Slumkey hỏi với hy vọng ông kia nói có.
- Tôi sợ rằng không được đâu - Ông đại diện trả lời - nhưng nếu đích thân ngài làm chuyện đó, tôi tin trăm phần trăm điều ấy sẽ làm cho ngài nổi tiếng khắp nơi đấy!
- Được lắm - Ông Slumkey buồn bã đồng ý - vậy thì điều ấy sẽ được thực hiện. Bây giờ chúng ta đi thôi.
- Đám rước hãy vào hàng lối! - Hai chục ông trong Ủy ban cùng hét lên một loạt.
Trong lúc đám đông reo hò gào thét thì ban nhạc, đám cận vệ, các ông trong Ủy ban, các cử tri, đám giữ ngựa, những xe ngựa, tất cả đều vào chỗ đã sắp đặt sẵn cho mình. Người ta kéo nhau lên xe, chừng nào xe đầy nghẹt hết chứa nổi mới chịu thôi giành giật nhau. Ông Pickwick và người bạn đồng hành nhận ra họ bị nhồi nhét vào một chiếc xe nhỏ xíu cùng với ông luật sư đại diện và sáu ông khác trong Ủy ban, không ai ngồi được vì chẳng còn một chỗ nào trống để ngồi.
Rồi tất cả bỗng nhiên trở nên yên lặng như tờ mất một lúc vì đám rước chờ ông Slumkey xuất hiện. Thình lình đám đông đồng loạt reo hò điếc cả con ráy.
- Ông ấy ra kìa! - Ông luật sư nhỏ con nói, có vẻ khích động sâu sắc.
Lại một loạt tiếng reo nữa, lần này còn tưng bừng hơn.
- Ông ấy bắt tay đám đàn ông đã được tắm rửa sạch sẽ! - Ông Perker lại la lớn.
Lại một loạt tiếng reo, lần này thì vang dội nhất..
- Ông ấy đang mỉm cười với đám con nít - Ông luật sư Perker lại la lớn, toàn thân ông ta run rẩy vì lo lắng.
Một loạt tiếng vỗ tay rền như sâm nổ tràn ngập không gian.
- Ông ấy hôn một đứa kìa! - Ông luật sư nhỏ con khoái trá gào.
Lại một đợt sấm thứ nhì.
- Ông ấy còn hôn thêm một đứa nữa chứ!
Đọt sấm thứ ba, tai ai nấy lùng bùng.
- Ông ấy hôn không chừa một nhóc tì nào cả!
Lúc này, sau cùng, ông Slumkey bước lên một chiếc xe và đám rước bắt đầu chuyển động, đám đông những kẻ khoái reo hò bám đuôi theo.
Không một ai thực sự hiểu bằng cách nào hoặc tại sao đám rước này lại trở thành dính cục với đám rước của Đảng Áo Nâu của ông Fizkin. Cái nón của ông Pickwick bị nhóm Áo Nâu quật cho một gậy tụt xuống lấp mất lỗ mũi, vì thế, ông chẳng nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra cả. Tất cả những gì ông có thể nhớ được là lúc ấy ông bị vây chặt bởi một đám đông những gương mặt man rợ và giận dữ, trong lúc hai đảng đối lập đang đánh nhau tưng bừng trong đám bụi mù trời mù đất. Rồi chẳng biết bằng cách nào, ông bị hất văng ra khỏi xe; và, trong một thời gian ngắn, ông bị lọt thỏm vào giữa đám loạn đả. Rồi có những bàn tay giúp đỡ nào đó vực ông dậy, đẩy ông lên một cầu thang bằng gỗ; và khi ông giở cái nón của mình lên được, một lần nữa ông nhận ra mình đang ở giữa đám bạn bè, ngay phía trước chỗ lên xuống của một cái đài cao, trên đó cuộc bầu cử sẽ diễn ra.
Một bên khán đài được dành cho ông Slumkey và các ủng hộ hộ viên trong Đảng Áo Xanh, bên kia khán đài dành cho ông Fizkin và các ủng hộ viên thuộc Đảng Áo Nâu; giữa hai nhóm người này, ông Chủ tịch Hội đồng Thành phố đang ngồi bảnh chọe trong một cái ghế, bên cạnh ông ta là những ông chức sắc khác có nhiệm vụ trong cuộc bầu cử. Một trong các ông chức sắc đang rung một cái chuông, rõ ràng ông ta muốn ra lệnh cho đám đông giữ im lặng. Tuy nhiên ông Slumkey và ông Fizkin vẫn cứ tiếp tục lịch sự cúi đầu chào một rừng những khuôn mặt đang bối rối đông ngẹt phía trước mặt họ, lúc này đang gầm thét cật lực với hàng trăm thứ giọng trầm bổng khác nhau để bày tỏ thái độ phản đối giận dữ hoặc vui vẻ hài lòng, chán ghét hoặc thích thú của họ, thôi thì cứ rối beng rối nùi cả lên.
- Bác Winkle kìa! - Ông Tupman la lớn, kéo áo ông bạn mình để làm ông kia chú ý.
- Đâu? - Ông Pickwick hỏi, gắn cặp kính lên mắt để nhìn cho rõ. Lúc nãy, ông đã khôn ngoan bỏ cái kính vào túi áo cho chắc ăn.
- Trên cao đằng kia kìa - Ông Tupman trả lời - trên nóc cái nhà phía trước ấy.
- Ồ, lão già mất nết - Một giọng hét lên - lão đang cười ruồi với các bà đấy à, phải không?
- Và cha nội còn hôn gió bà ta nữa trời ạ! - Giọng thứ ba.
- Im lặng! Tất cả im lặng! - Toàn thể các ông chức sắc cùng quát, còn ông chức sắc có nhiệm vụ rung chuông càng lấy hết gân cốt lắc cái chuông ầm ĩ.
- Thưa quý ông - Ông Chủ tịch Hội đồng Thành phố lên tiếng - cùng các anh em cử tri của thành phố Eatanswill thân mếm. Chúng ta phải đến đây hôm nay với mục đích chọn lựa một người xứng đáng thay mặt thành phố này tại Quốc hội, do hậu quả sự mất đi của vị cố đại diện của chúng ta là ông...
Đến đây, bài diễn văn của ông Chủ tịch bị cắt ngang bởi một giọng nói trong đám đông:
- Ta hãy chúc ông Chủ tịch may mắn! - Giọng nói vang lớn - Chúng ta hy vọng ông ấy sẽ không bao giờ từ bỏ cái nghề buôn bán dao và kéo của ông ta, cái nghề đã làm ông ta phất to ơi là to!
Lời châm chọc về nghề kinh doanh chuyên môn của ông chủ tịch được đám đông nồng nhiệt chấp nhận ngay bằng những tiếng reo hò khủng khiếp như một trận bão, vì vậy chẳng ai nghe được gì trong đoạn sau bài diễn văn của ông ta, ngoại trừ câu chót; đó là câu ông Chủ tịch cám ơn đám đông đã chịu khó lắng nghe ông ta với thái độ lưu ý đầy kiên nhẫn đáng khâm phục. Và lời nhận xét của ông Chủ tịch lại làm nổ ra một trận cười như điên dại kéo dài suốt môt phần tư giờ sau đó mới chịu chấm dứt.
Rồi một ông vừa cao vừa gầy tiến tới phía trước khán đài giới thiệu tên ứng cử viên của đảng mình; nhưng ông ta lại nói với một giọng thản nhiên, vô hồn đến nỗi đám đông phải la hét om sòm, yêu cầu ông ta “sai một thằng nhóc về nhà để xem ông ta có bỏ quên giọng nói của mình dưới cái khăn trải giường không”. Khi ông ta tuyên bố cái tên ứng cử viên của đảng ông là ông Fizkin, Horatio Fizkin; Đảng Áo Nâu vỗ tay như sấm dậy, còn Đảng Áo Xanh thì la hét xì xịt với đủ thứ giọng biểu lộ sự khinh miệt. Đúng ra, ông ta và nhóm ủng hộ Fizkin có thể hát những bài hát vui và lạ tai, thay vì lý thuyết tràng giang đại hải, và chẳng ai thèm chú ý nghe ông ta nói gì.
Tiếp theo là một ông nhỏ con, gương mặt hồng hào bước ra giới thiệu cái tên Samuel Slumkey. Ông này thật không may mắn chút nào vì tính tình nóng nảy của mình, ông ta cứ giận dữ quát tháo tưng bừng mỗi lần có một người nào đó trong đám đông ngắt lời; vì vậy đám đông cũng bắt đầu quát tháo tưng bừng như ông ta, và ông ta đành bỏ cuộc. Nhưng may mà người phụ tá của ông ta đã viết sẵn một bài diễn văn, và ông này phải mất đúng nửa giờ để đọc nó, và ông ta không chịu chấm đứt, cứ cương quyết tiếp tục đọc, dù bất cứ ai muốn ông ta phải chấm dứt, vì ông ta đã gởi bài diễn văn của mình cho tờ Eatanswill Thời báo, và tờ tạp chí này đã đăng nó không sót một chữ.
Rồi Horatio Fizkin của Hội Fizkin - có trụ sở gần Eatanswill - bắt đầu nói chuyện với các cử tri; nhưng liền ngay sau khi ông ta vừa mới bắt đầu cất tiếng, ban nhạc kèn đồng của ông Slumkey cũng bắt đầu lấy hết gân cổ thổi kèn vang rân và đánh trống inh ỏi. Để đáp lại hành động phá bĩnh đó, Đảng Áo Nâu vung cao gậy gộc lên rồi bắt đầu nện lên đầu, lên vai những kẻ ủng hộ Đảng Áo Xanh. Tất nhiên phe ủng hộ Đảng Áo Xanh đâu có cam tâm chịu thua, bèn khởi sự trả đũa, cũng nện tới tấp lên thân thể nhóm kia; và ngay lập tức, trên bãi đất trống trước khán đài nổ ra một trận ẩu đả hỗn loạn giữa các cử tri của hai đảng đang hăng tiết đánh nhau, ông chủ tịch liền ra lệnh cho mười hai cảnh sát viên dưới quyền bắt giữ ngay những kẻ chủ mưu gây sự; nhưng làm sao mấy người cảnh sát có thể bắt được ngay một lúc hàng trăm kẻ chủ mưu chứ, thành thử họ làm bộ như không nghe xếp nói gì.
Trong lúc đó, ông Horatio Fizkin - từ nãy giờ vẫn đang tiếp tục ráng gân cổ lên đọc bài diễn văn của mình - trở nên giận dữ xanh xám mặt mũi. Với giọng hung hăng nhất, ông ta hỏi địch thủ của mình - Ông Samuel Slumkey - có phải ban nhạc đã cố ý phá bĩnh theo lời của ông này không; và khi ông Samuel Slumkey từ chối trả lời, Horatio Fizkin thè lưỡi ra và chĩa thẳng cái lưỡi về phía địch thủ. Đó là thái độ lăng nhục mà Samuel Slumkey không thể tha thứ, nên ông ta lập tức lên tiếng thách Horatio Fizkin có dám nhận lời đấu súng tay đôi với mình không.
Trước đề nghị phạm pháp đó, ông Chủ tịch bèn ra lệnh cho người rung chuông. Rồi ông Chủ tịch tuyên bố cả hai ứng cử viên có thể sẽ bị đưa ra tòa trước mặt ông ta và phải chịu trách nhiệm về tội khuấy động không khí hòa bình của quần chúng. Lời đe dọa ghê gớm đó lập tức có hiệu quả, và sau một hồi tranh cãi dài dòng, ông Fizkin và ông Slumkey lịch sự giở nón chào nhau, ban nhạc câm như thóc, đám đông nín thin thít. Rồi ông Fizkin được phép đọc tiếp bài diễn văn. Khi ông ta chấm dứt, ông Slumkey tiếp theo, ông này có thể nói mà không bị phá ngang nhiều lắm.
Cả hai ứng cử viên đại khái đều ca ngợi dân chúng Eatanswill là những người trong số các công dân đàng hoàng đứng đắn nhất nước Anh. Cả hai cũng phát biểu rằng những người ủng hộ phe mình đều là những đầu óc xứng đáng, biết lo lắng đến cộng đồng nhất, và có những nhận định cao thượng nhất trên thế giới này, còn nhóm ủng hộ phe đối lập chỉ toàn là một bầy lợn ngu si chỉ say xỉn tối ngày, không xứng đáng cầm lá phiếu đi bầu. Cả hai đều hứa hẹn rằng, nếu mình được thắng cử, mình sẽ làm mọi chuyện trong thẩm quyền để giúp ngành thương nghiệp và các nhà sản xuất, cũng như sẽ đáp ứng những mối quan tâm của mọi thành phần khác trong khắp thành phố Eatanswill.
Rồi người ta đưa cao tay lên để bầu chọn, và ông Chủ tịch tuyên bố số bàn tay đưa cao lên để bầu cho ông Slumkey nhiều hơn số bàn tay bầu cho ông kia. Ông Fizkin phản đối liền, và ông ta đòi hỏi phải bỏ phiếu vào thùng hẳn hoi; lời yêu cầu này được chấp thuận sẽ thực hiện vào ngày tiếp theo. Người ta cám ơn ông Chủ tịch vì ông đã làm việc tốt; và ông Chủ tịch rất thành thực mong ước giá ông có một cái ghế để ngồi làm những công việc tốt đẹp của mình thì sẽ còn làm tốt hơn, vì ông đã phải đứng rã giò suốt cả buổi sáng.
Đám rước lại được tái lập, những chiếc xe ngựa thong thả lăn bánh đi qua đám đông, rồi ai nấy rời khỏi địa điểm bầu cử; nhiều người hò hét quát tháo, những người khác lại reo cười ầm ĩ, người ta phải có quyền tự do bộc lộ ý nghĩ của mình chứ.
Suốt thời gian diễn ra cuộc bầu cử, cả thành phố rơi vào tình trạng khích động cao độ. Các loại rượu vang và rượu mạnh được bán với giá rẻ đến độ làm thiên hạ phải sửng sốt tại những tụ điểm uống rượu; xe bò thả rông khắp đường phố để chở miễn phí bất kỳ cử tri nào cảm thấy mình đã mệt xỉu. Thực sự thì có một số rất đông cử tri đã phải chịu trận những pha tấn công mệt ngất trong ngày hôm đó, và người ta có thể trông thấy những thân thể bất động của nhiều cử tri nằm dài trên đất tại các vệ đường khắp thành phố.
Khi chiều tối đến, còn một nhóm nhỏ cử tri vẫn chưa chịu bầu phiếu. Họ là những người thận trọng và biết cân nhắc quyết định của mình; và mãi đến lúc ấy họ cũng chưa biết phải nên chọn ứng cư viên nào dù họ đã tranh luận dữ dội với cả hai đảng. Lúc chỉ còn vài phút trước khi cuộc bỏ phiêu kết thúc, ông luật sư nhỏ con Perker yêu cầu được nói chuyện riêng tư trong những phút vinh dự ngắn ngủi đó với những cử tri khôn ngoan, lịch lãm và yêu nước ấy. Lý luận của ông luật sư thật ngắn gọn nhưng có hiệu quả. Đám cử tri này lần lượt vào phòng phiếu; và nhờ sự ủng hộ của họ, ông Samuel Slumkey thuộc Hội Slumkey cuối cùng được bầu làm Đại biểu của thành phố Eatanswill trong Tòa nhà Quốc hội Westminter, Luân Đôn.