– Tối qua con đi sinh nhật bạn thế nào? – Bà Linh hỏi khi thấy Phương đang ngồi đàn.– Vui mẹ à.– Hình như lúc này có chuyện gì đó mà con cố tình giấu me, phải không Can?– Không có gì đâu, mẹ đừng lo.– Thế ông ấy đến tìm con để làm gì? – Bà Linh đang nói đến ông Luân.Phương ngưng đàn, quay lại nhìn mẹ:– Ông ấy đến tìm con khi nào mẹ?– Lúc con đang ngủ, mẹ không muốn đánh thức con dậy.– Ông ta có nói gì với mẹ không?– Ông ấy muốn được dự đám cưới chị con.– Rồi ý mẹ thế nào?– Mẹ bảo để bàn lại với con.– Mẹ tự quyết định chuyện này đi, con không muốn xen vào chuyện của mẹ. À! Ba đâu không thấy vậy mẹ?– Ừm. Hôm nay hơi mệt, ba để mẹ trông hàng giùm.– Mẹ đã uống thuốc gì chưa?Bà Linh cười sung sướng trước sự lo lắng của con:– Chờ cậu nhắc chắc tôi đi không nổi quá.– Ủa! Còn chị Dung đâu nãy giờ con không thấy? – Phương hỏi trong khi vẫn đảo mắt nhìn quanh.– Hai đứa nó chở nhau đi may đồ cưới rồi.– Anh Đắc Phong hả mẹ?– chứ còn ai. À, Phương này!– Chi mẹ?– Chị Dung con có chồng rồi, còn con thì đi học xa, ở nhà mẹ buồn biết chừng nào. Hổng ấy năm sau ra trường, cưới vợ đi con.Phương cười tủm tỉm:– Chưa đâu mẹ Ơi. Con thấy mình còn trẻ lắm.– Trẻ gì nữa. Bằng tuổi con, người ta đã tay ẵm tay bồng rồi. Thằng Tùng bạn con đó chứ ai xa lạ gì đâu. – Bà Linh cố gắng thuyết phục cậu con trai.Phương đứng dậy, anh đi lấy nước uống, vừa đi vừa nói:– Tùng khác, con khác chứ, mẹ bắt con giống nó sao được.– Khác gì thì cũng bạn bè cùng tuổi với nhau. A! Mẹ nghe Mỹ Phương nói con có quen với con bé… gì đó phải không? Khi nào có dịp, con dắt nó về cho mẹ xem mắt coi nào.Phương cười giả lả:– Người ta là con nhà lành, khó mà dụ về đây được mẹ Ơi.– Chừng đám cưới Mỹ Phương, chẳng lẽ con mời nó lại không đi sao? – Bà Linh gợi ý.Mắt Phương ánh lên một tia hy vọng:– Tại sao con không nghĩ ra điều này sớm hơn kìa?– Tội nghiệp con trai tôi quá! Lúc này cứ lo chuyện bao đồng mà quên cả chuyện của mình. – Bà Linh nói giọng âu yếm.– Nhưng nếu lỡ con mang cô ấy về giới thiệu, mẹ không vừa ý thì sao?– Mẹ tin ở sự lựa chọn của con.– Chắc chắn rằng kinh nghiệm nhìn người của con sẽ không bằng như mẹ.– Nếu con sợ như vậy thì mẹ sẽ góp ý để các con uốn nắn lẫn nhau nếu muốn.– Mẹ thật là tuyệt.– Tôi không thích ai nịnh cả. – Bà Linh vẫn ngọt ngào.– Con không nịnh đâu, nhưng mẹ sẽ vừa ý khi nhìn thấy cô bé. – Phương có một vẻ tự hào khi nói về cô bạn của mình.– Mẹ mong được như vậy.– À! Còn chuyện này, con quên chưa nói với mẹ.– Chuyện gì?– Mẹ thích con dâu về đi làm hay phụ buôn bán với mẹ?– Chuyện đó mẹ không ép. Các con xem việc gì có lợi thì cứ làm.Có tiếng chuông reo ngoài cổng, Phương nói với mẹ.– Ai đến nhà ta vậy kìa?Anh đi thẳng ra mở cổng.Phương giật mình khi thấy ba cô gái trước mặt. Ái Thu thì anh đã biết, nhưng còn hai cô gái kia là ai vậy?– Ồ, anh Phương! Đây là hai chị của em. Hôm nay chủ nhật, anh không đi đâu chơi à?Phương lắc đầu, kèm theo câu hỏi.– Ái Thu tìm ai ở đây?Ái Thu làm vẻ mặt quan trọng, nhưng không trả lời câu hỏi của anh:– Anh Phương không thèm mời khách vào nhà à?Phương hơi lúng túng trước câu nói của cô bé, anh nói:– Mời vào.Bà Linh đã đi xuống nhà sau. Vừa ngồi xuống ghế xong, Ái Thu nhìn quanh quất hỏi:– Ủa! Ba mẹ và chị Mỹ Phương?Hai tiếng “ba mẹ” thốt ra từ miệng Ái Thu làm cho Phương có cảm giác như ai đó đang dùng kim đâm vào tim mình. Anh chậm chạp nói:– Ba đi bán, chị Mỹ Phương đi chợ, còn mẹ thì đang ở nhà sau.Ái Thu mở to mắt nhìn Phương, trông gương mặt cô bé rạng rỡ hẳn lên:– Hôm nay, ba chị em Thu đến thăm cả gia đình ta đấy.Phương vẫn giữ được phép lịch sự mặc dù đã thấy hơi khó chịu:– Để anh mời mẹ lên nhé.Phương đi thẳng xuống nhà sau. tự dưng anh muốn tránh mặt cuộc tiếp xúc không lấy gì làm vui vẻ này. Anh không muốn ai đề cập hay nhắc đến quãng đời tủi nhục mà mẹ anh đã trải qua.– Ủa! Ai đến nhà ta vậy con? – Bà Linh hỏi khi vừa trông thấy anh.– Ba chị em, con của ông Luân, mẹ à. Bọn họ muốn gặp mẹ.– Con cũng phải lên tiếp chuyện với các em chứ.– Con không thích họ.– Nhưng có thái độ như thế là không nên, người ta đến tìm mình kia mà.Phương nhăn nhó:– Mẹ lên trước đi, tí nữa con lên.– Thôi cũng được, mẹ tin là con biết cách xử sự.Vừa thấy bà Linh bước lên phòng khách, các cô gái lìền đứng lên vây lấy bà.– Mẹ!Lý ra bà Linh phải có ác cảm với các cô gái trước mặt, nhưng không hiểu sao khi nghe chúng gọi “mẹ”, thì trong sâu thẩm tâm hồn bà lại cuộn lên một thứ tình cảm thiêng liêng cao cả. Thật ra chúng có lỗi gì đâu? Lỗi là do người lớn kia mà. Lẽ nào mình lại đối xử tệ với chúng.– Các con là…Ái Đông tự chỉ vào mình nói:– Con là Ái Đông, chị cả. Còn đây là Ái Xuân và con bé kia là Ái Thu đó mẹ.– Thế Ái Đông hiện con đang làm gì?– Ông xã con đi làm, còn con ở nhà thôi mẹ ạ.– Vậy sao? Còn Ái Xuân?– Con đang làm trong xí nghiệp may xuất khẩu ở ngoài Sàigòn đó mẹ.– Còn con thì đang học cùng lớp với Từ My, bạn anh Phương đó mẹ. – Ái Thu tự giới thiệu.Bà Linh cười thật hiền:– Vậy là con đã biết Phương từ trước?– Dạ, con biết anh ấy trong buổi tiệc tại nhà Từ My. Nhưng đến khi anh ấy đến nhà nói chuyện với ba con mới biết Phương là anh mình.Bà Linh nhíu mày: “Nó có đến đấy tìm ông ta nữa à? Thằng này khó hiểu thật. Không thèm nhìn nhận ông ấy là ba, mà tìm đến nhà người ta là nghĩa làm sao?”– Ủa! Phương nó đến nhà các con khi nào?– Tuần trước, mẹ à. – Ái Xuân trả lời.– Cái thằng muốn làm gì thì làm hà, mẹ có cản cũng không được.– Anh Phương có vẻ khó quá hả mẹ? – Ái Đông rụt rè hỏi bà Linh.– Nó ít nói, nhưng không khó đâu con.– Mẹ biết không? Ba thương ảnh lắm, nhưng chưa bao giờ con nghe anh Phương gọi một tiếng ba.Bà Linh rơm rớm nước mắt.– Mẹ đã khuyên nhiều lần, nhưng hình như nó vẫn không thay đổi thái độ.– Mẹ Ơi! Mẹ khỏe chưa? Ủa! Ai vậy mẹ?Mỹ Phương từ ngoài cổng đi vào, theo sau là Đắc Phong. Đang hỏi bà Linh, thì chợt nhìn thấy nhiều người trong phòng khách, cô ngưng ngay lại.– Hai con đã về đấy à? Lại đây, mẹ giới thiệu. Đây là ba chị em Ái Đông, em cùng cha khác mẹ với con đấy.Mỹ Phương như người từ trên trời rơi xuống, cô chưa hiểu gì cả.– Như vậy đây là… con của ông Luân à?– Đúng đó con.Đắc Phong gật đầu chào ba cô gái xong, anh xin phép đi vào nhà.Mỹ Phương ngồi xuống ghế cạnh Ái Đông.– Em nghe ba nói chị Phương sắp có tin vui, phải không?Mỹ Phương cười chưa biết trả lời sao thi bà Linh đỡ lời con gái:– Anh chàng lúc nãy là anh Hai các con đấy.– Ủa! Còn Can đâu nãy giờ không thấy nó vậy mẹ?– Nó bận chuyện gì ở trong phòng.– Đám cưới xong, chị vẫn đi dạy chứ, Mỹ Phương? – Ái Xuân hỏi.– Chị vẫn đi dạy bình thường.– Chị có gia đinh, anh Phương thì đi học, chắc mẹ buồn lắm hả? – Ái Thu ân cần.Bà Linh chép miệng buồn bã:– Con cái lớn lấy chồng, biết sao được con.– Nhưng con sẽ thường xuyên về thăm mẹ mà. – Mỹ Phương nũng nịu nói.– Nhưng con chỉ về được vài ngày đầu thôi, còn sau đó thì biến luôn. – Bà Linh trách yêu con.– Sao mẹ không bảo anh Phương cưới vợ? – Ái Đông gợi ý.– Mẹ có bảo, nhưng nó vẫn đánh trống lảng.– Không phải đâu mẹ Ơi. Ảnh còn chờ nhỏ bạn con gật đầu nữa là xong đấy. – Ái Thu vui vẻ báo.– Tùy anh con thôi, mẹ cũng không ép gì chuyện đó cả.Lại có tiếng chuông reo. Mỹ Phương chạy ra mở cổng.– Anh Bá Vinh đi đâu vậy kìa?Ái Thu nói thầm khi vừa thấy bóng anh chàng.– Cháu chào bác. Ủa! Có cả hai chị và Ái Thu ở đây nữa à? Phương có nhà không bác?– Em ngồi đây chơi đi, chị vào gọi Phương ra ngày. – Mỹ Phương trả lời thay mẹ.– Cháu Vinh cũng biết mấy đứa này nữa à? – Bà Linh vừa hỏi, vừa nhìn về chị Ái Thu.– Bá Vinh là bạn thân của nhỏ Thu đó mẹ. – Ái Xuân nói, nhưng không giấu được nụ cười bí hiểm.Bà Linh như hiểu được những ý nghĩ trong cái đầu xinh xắn của cô bé. Bà gật đầu cười:– À, ra thế! Chỉ có mẹ là lạc hậu thôi.– Vinh mới đến à?Vinh gật đầu, kèm theo câu hỏi:– Chủ nhật đẹp trời mà nằm nhà không đi dạo à?– Nếu đi, đã không gặp mọi người ở đây. – Phương mỉm cười sau câu nói.– Mẹ hơi mệt, các con cứ ở đây chơi nhé.– Dạ.– Anh Phương! Bọn em đến để bàn với anh một chuyện.– Chuyện gì, Thu cứ nói.– Thế này anh Phương – Ái Xuân tiếp lời em – Hôm qua, A Sừng có gởi đến một bức thông điệp kèm theo một lời hăm dọa ba em.Phương vẫn giữ được thái độ bình tĩnh:– Đó là nguyên nhân sự có mặt của các vị đấy, phải không?– Bọn em chỉ muốn khuyên anh…Phương xua tay, phát một cử chỉ im lặng.– Không cần đâu.– Có lẽ chỉ có giải pháp đó là tốt nhất, thôi anh Phương à. – Ái Đông buông thong.– Mày nghĩ sao về chuyện này, Vinh?– Tao cũng muốn xem bọn chúng cần gì ở chúng ta.– Nghĩa là mày không muốn bỏ cuộc?– Đúng.Phương vui vẻ bắt tay bạn?– Vậy thì hai chúng ta sẽ làm.Các cô gái biết không còn cách nào khác hơn, Ái Đông đứng dậy nói:– Thôi, chúng ta về trước. Bá Vinh ở lại bàn thêm với anh Phương nhé.Các cô gái kéo nhau ra về, căn phòng chỉ còn lại hai anh bạn trẻ. Họ nói chuyện to nhỏ với nhau. Lúc đầu gương mặt của cả hai đều căng thẳng. Sau đó giãn dần ra, rồi Bá Vinh kết thúc buổi bàn bạc bằng một câu nói đầy tự tin.– Chúng ta sẽ thắng.