Yên ơi, vậy là hôm qua Nguyên cũng đi rồi, để mình em ở lại Sài Gòn rộng lớn. Nhà mình đã trả từ tháng trước sau khi chị đi ít lâu. Thỉnh thoảng em không nhịn được lại chạy xe sang nhìn nó mà nhớ những ngày cũ, những ngày yêu dấu của chị em mình mà khóc. Em mu khóc quá phải không Yên? Em đã vào tịnh xá ở. Thời khóa biểu ở đây khác bên ngoài nhiều, sáng 3 giờ đã dậy, tối 9 giờ thì đèn tắt hết. Tuy em dạy Anh văn cho họ, nhưng tuổi đời nhỏ nhất, thời gian ở đây cũng ít nhất, cho nên là người thấp bé nhất ở đây. Vào đây rồi thấy cuộc sống giản đơn hẳn, em không phải lo gì nhiều, chỉ đi làm, về dạy học, rồi nghĩ ngơi. Thức ăn chay làm cho mình dường như không muốn đòi hỏi gì cả. Ngay cả sinh nhật mình em cũng quên nốt nếu như không nhận được email chúc mừng của chị. Lũ học trò nhớ chị và Nguyên lắm, nhưng tụi nó đang tuổi lớn, bắt đầu biết yêu, biết diện, nên cũng bận rộn. Em có nói tụi nó cần gì thì email cho các chị hay gọi cho em, chị em mình vẫn lo lắng cho tụi nó nhiều. Với lại anh Đông vẫn mỗi tuần đến dạy tụi nó, đều đặn không bỏ nữa nào. Chị có được người yêu tuyệt vời thiệt, đôi lúc em thấy chị thật là tàn nhẫn khi bỏ anh mà đi học tiếp. Nhưng bây giờ em hiểu vì sao. Có những chuyện phải đợi cho thời gian chín muồi mới tốt. Và như chị nói, chị cần thêm kiến thức, cần thêm kinh nghiệm thực tiễn trước khi có thể làm việc tốt hơn, mang lại nhiều hữu ích hơn cho người xung quanh. Em tin rằng một ngày nào đó chị sẽ quay lại đây, vì như lời bài hát hải ngoại nào đó ‘chị đã bỏ quên con tim ở đây rồi.’ Chị đã yêu không chỉ con người mà cả đất nước này rồi. Yên ơi, thời gian qua em học được nhiều từ hai chị lắm. Điều mà em thấy quý nhất là sự thẳng thắn, không vụ lợi, và tình cảm chân thành mình dành cho nhau. Em nghĩ tụi nhỏ học được từ chị em mình nhiều hơn mình tưởng. Mong rằng một ngày trong tương lai, chúng sẽ dạy cho lớp đàn em những điều mà chúng học được ở mình. À, hôm bữa quán anh Đông khai trương, em có đến dự và gặp anh Trung. Anh ấy đã đính hôn rồi, em mừng cho anh ấy. Gặp lại bây giờ như hai người bạn, thật là thoải mái. Em không nuối tiếc chút nào quyết định của mình, nghĩ lại thấy may mà có hai chị ở bên cạnh nâng đỡ, nếu không em yếu lòng rồi bây giờ không biết ra sao. Tuần sau anh Trường ghé thăm Sài Gòn trước khi về lại Mỹ. Nghe nói anh ấy sẽ sang Lào sau khi về lại Mỹ thăm gia đình 1 tháng. Em thật phục đời phụng vụ của anh Trường. Có lẽ một ngày nào đó khi điều kiện kinh tế cho phép em sẽ theo chân anh Trường đi đây đi đó. Thôi em ngừng, thư dài quá và gần 9 giờ rồi, em phải về không thôi để người ta đợi cửa kỳ lắm. Nhớ biên thư cho em thường. Chị đừng sợ trái múi giờ mà không gọi điện cho em. Em 3 giờ sang đã dậy rồi. Thương yêu, Phạm Quỳnh Tranh