Hồi 3
Thư của Dị nhân

 Vân Tuệ thấy Uyên nhi hãy còn ngây thơ nên lấy làm thích thú cười bảo:
-Thôi được, em cứ ngoan ngoãn nghe lời, chị sẽ dạy em học võ. Trời sắp sáng rồi, em hãy nằm ngủ một lúc, lát nữa ra ngoài luyện võ.
Từ khi ăn được năm trái Kình châu, Uyên nhi cảm thấy tinh thần khác thường, vì vậy không buồn ngủ tí nào.
Nghe Vân Tuệ bảo không dám trái lời, sợ Vân Tuệ giận không dạy võ nữa, nên ngoan ngoãn nhắm mắt giả vờ ngủ.
Vân Tuệ thấy vậy đáp chăn cho y, thổi tắt đèn dầu ở trên bàn mới quay mình đi ra ngoài phòng.
Uyên nhi nàm trên giường tuy cố gắng hết sức nhưng tinh thần tỉnh táo không sao ngủ được, đồng thời những chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay cứ lần lượt hiện lên trong đầu óc nên làm tâm trí của y bị xáo dộng với những hình ảnh đó.
Lúc ấy trời chưa sáng. Vân Tuệ đã thổi tắt đèn dầu, trong phòng tối như mực. Nhưng, với Uyên nhi trong phòng vẫn sáng như ban ngày, y không biết đó là tác dụng của Kình châu nên tưởng rằng ở đây khác Trung Nguyên không có ngày đêm gì cả, lúc nào cũng sáng như ban ngày.
Y lẳng lặng đi ra ngoài phòng bước bào trong đại sảnh để ý xem. Y thấy căn nhà ấy chỉ có một người đang ngủ thôi chớ không có người thứ hai.
Y nghĩ vừa rồi chị Tuệ bảo luyện tập võ công, chắc chị ấy phải nghỉ ngơi chốc lát để chờ trời sáng tỏ mới ra ngoài luyện tập. Y tưởng người đang nằm đó là nàng, nhưng khi y đến gần xem kỹ mới hay người đó không phải.
Y vội lẻn ra ngoài cửa sảnh, đưa mắt nhìn bốn bề vì chỗ y đứng rất cao, có thể trông thấy hết thảy đất đai của chốn đào nguyên này, nhưng y thấy tất cả cảnh vật đều trầm tĩnh lạ thường. Những nhà cửa trong rừng đối diện không một bóng người. Y tưởng những người ở trong mấy căn nhà đó ngủ say cả.
Y quay vào trong nhà, đi tới cửa sau, thấy đằng sau nhà có trồng mấy cây thông cao ngang nóc nhà, cành lá giao nhau trông không khác gì một tấm bình phong thiên nhiên. Sau là tảng đá lớn, trên đỉnh tảng đá lởm chởm như hàm răng chó.
Uyên nhi đi tới bụi cây thông đã nghe thấy trên đỉnh tảng đá hình như có hơi thở rất mạnh, y ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ: “Chả lẽ chị Tuệ ở trên ấy?”
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, y muốn leo lên xem nhưng sự Vân Tuệ phát giác. Sau y leo lên trên một cây thông, nhờ có sức mạnh của kình châu người y nhẹ nhõm nên lúc này y leo lên cây không khó khăn gì hết và ngồi lên trên một cành cây nhỏ. Cành cây ấy cũng không gẫy và không có tiếng động gì cả.
Quả nhiên y thấy trên đỉnh tảng đá có một miếng đất bằng vuông vắn, mỗi bề dài hai trượng, ba mặt có những đá lởm chởm bao vây, còn một mặt hướng vè phía trong thì bằng phẳng.
Lúc ấy Vân Tuệ đang ở trên đó thật. Nàng đứng hướng về phía Đông, hai mắt nhìn thẳng không chớp, hai tay chống ra sau lưng, hai bàn tay ôm chặt chỗ lưng đó, mồm hơi mím, hai lỗ mũi của nàng phun ra hai làn sương mù trắng.
Những luồng gió bể thổi tới, mái tóc vàng, cùng áo lụa trắng theo gió phất phới, nhưng hai làn sương trắng ở trước mũi nàng lại không bị suy chuyển chút nào, dù gió thổi mạnh đến đâu nó vẫn nguyên như trước.
Uyên nhi ngạc nhiên vô cùng, hai mắt không chớp, nhìn thẳng vào mặt Vân Tuệ xem nàng làm trò gì?
Phía chính Đông, mặt trời đang từ từ mọc lên, tia ra những luồng ánh sáng đỏ trông rất đẹp mắt.
Hình như Vân Tuệ chịu không nổi ánh sáng, sương mù ở mũi nàng phun ra càng ngày càng dầy, càng trắng hơn. Chỉ trong nháy mắt đám sương mù ấy đã che lấp nửa người trên của nàng, như ẩn như hiện.
Uyên nhi đứng xem đờ người ra. Y cũng không biết trải qua bao lâu nhưng chỉ trong nháy mắt bóng người ở trước mặt lu mờ dần như một làn sương trắng rồi đột nhiên biến mất. Y đang thắc mắc bỗng cảm thấy lưng bị ôm chặt rồi người bay lên không và khi hạ chân xuống y mới hay đã đứng ở tren tảng đá mà Vân Tuệ vừa đứng lúc nãy.
Tai y bỗng nghe tiếng cười trong trẻo như tiếng nhạc và có tiếng thì thầm bên tai:
-Tiểu quỷ không chịu nghe lời chị, lại leo lên cây cao như vậy, em không sợ té chết hay sao?
Uyên nhi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn, thấy chị Tuệ mặt tươi như hoa, tuy miệng trách mắng như vậy, nhưng mặt không có vẻ giận.
Uyên nhi yên tâm đang định giải thích thì Vân Tuệ đã xua tay bảo y đừng lên tiếng. Nàng lại tiếp:
-Thôi được nếu Uyên đệ không thích ngủ thì cứ ở đây xem chị luyện võ.
Nói xong nàng đã nhảy lên nhanh như điện chớp lướt qua ngọn cây, hạ chân xuống mái nhà. Chỉ nhún nhẩy một cái người ngà đã bay lên và chỉ trong nháy mắt đã mất dạng.
Uyên nhi đang thắc mắc thì thấy chị Tuệ quay trở lại trở lại, trong tay cầm thêm một thanh bảo kiếm.
Thanh bảo kiếm này rất lạ, nơi che tay bằng bạc bóng nhoáng trông như cái bát vậy, thân kiếm cũng màu bạc, có ánh sáng tỏa ra làm lóe mắt. Thân kiếm dài ba thước, từ chuôi đến mũi to và dầy như nhau, độ bằng ngón tay cái thòi và tròn như một cái que vậy.
Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, un chạy lại đỡ thanh kiếm ở tay Vân Tuệ lên xem. Lúc ấy y mới hay thanh kiếm ấy hai bên đều là lưỡi chứ không có sống kiếm, nhưng cùn lắm. Y đang định sờ tay vào lưỡi kiếm, Vân Tuệ liền lên tiếng ngăn:
-Uyên đệ đừng mó vào! Có phải đệ tưởng nó cùn phải không?
Uyên nhi gật đầu, Vân Tuệ cầm lấy thanh kiếm khẽ chém vào một tảng đá đen ở gần đó, tảng đá bị chém đứt đôi mà không có tiếng kêu gì cả.
Uyên nhi lè lưỡi, lắc đầu, tỏ vẻ kinh dị. Vân Tuệ thấy vậy cười rồi nàng nghiêm nghị bảo Uyên nhi lui sang một bên. Nàng tiến ra giữa tảng đá, tay cầm thanh bảo kiếm, từ từ luyện từng thế một cho Uyên nhi xem.
Uyên nhi thông minh lạ lùng, tuy y chưa hề luyện qua kiếm pháp bao giờ, nhưng chỉ trông thấy một lần là nhớ liền, tuy chưa hiểu thấu tinh ảo của pho kiếm ấy ra sao, nhưng bảo y bắt chước diễn lại, y có thể biểu diễn ngay được.
Múa xong pho kiếm ấy, Vân Tuệ lại múa một lần nữa, nhưng lần này nàng múa nhanh hơn lần trước nhiều. Một lát sau, chỉ thấy nàng bị một làn kiếm quang bao trùm, rồi dần dần chỉ thấy một tòa núi bạc chứ không thấy người của nàng nữa.
Biểu diễn luôn một tiếng đồng hồ như vậy, Vân Tuệ bỗng thâu kiếm lại vẻ mặt vẫn tự nhiên, tủm tỉm cười đi tới trước mặt Uyên nhi.
Chưa bao giờ được trông thấy ai biểu diễn kiếm thuật tuyệt diệu như thế cả. Uyên nhi và thấy Vân Tuệ luyện xong pho kiếm ấy đã vỗ tay khen ngợi.
Vân Tuệ đắc chí, tay vuốt mái tóc, mặt thành khẩn nhìn Uyên nhi nói:
-Uyên đệ, tỷ rất cảm tạ hiền đệ đã tặng cho hai trái hạt châu. Chị ăn nó xong không những đả thông được Nhâm Đốc nhị mạch công lực cao hơn trước nhiều. Trước kia, tuy chị đã chịu khó khổ luyện mà không sao luyện được như ngày hôm nay. Mỗi lần tập nội công vì cương khí hộ thân không sao nghênh tụ được, hai mắt ánh nắng chiếu vào cứ đau nhức chịu không nổi. Đồng thời lần nào cũng vậy, luyện xong một pho kiếm là mồ hôi chảy ra như tắm, nhưng hôm nay thì khác hẳn.
Uyên nhi “ồ” lên một tiếng, rồi vừa cười vừa hỏi lại:
-Có thực không chị Tuệ? Nếu vậy, em đã ăn năm trái, chắc em học võ dễ hơn người khác phải không?
Vân Tuệ nghĩ giây lát mới đáp:
-Việc này chị không rõ lắm, nhưng chắc phải dễ hơn người khác. Chỉ tiếc hiền đệ không biết cách tập hợp điều thức, dùng chân khí của mình dẫn linh khí của những trái châu ấy đột phá huyền quan, như vậy hiền đệ mới thâu được sức mạnh của nó làm sức mạnh của mình. Nên chị bảo đáng tiếc là thế đấy. Bằng không công lực của đệ đã mạnh bằng chị rồi và khi luyện tập võ công thành công nhanh chóng không sao tưởng tượng được.
Nghe thấy Vân Tuệ nói vâyk, Uyên nhi nản chí vô cùng, Vân Tuệ vội an ủi:
-Nhưng hiền đệ hãy còn ít tuổi, chỉ cần chịu khó luyện tập tới khi hiện đệ lớn bằng chị sẽ giỏi hơn chị nhiều. Vì linh khí của những trái châu đó vẫn ở trong người hiền đệ, rồi chị sẽ dạy đệ cách nghênh thần, điều khí khi Nhâm Đốc nhị mạch của đệ đã thông rồi lúc ấy sự tiến bộ của hiền đệ sẽ nhanh chóng vô cùng.
Uyên nhi nghe vậy mừng rỡ, nắm tay Vân Tuệ vừa nhảy vừa la lớn:
-Thích quá, chị Tuệ mau dạy em đi. Thế nào em cũng gắng công học tập. Chị không tin thử xem, em đã học múa kiếm rồi đấy.
Nói xong, y cầm lấy thanh kiếm của Vân Tuệ đi ra giữa tảng đá, đúng ngay chỗ Vân Tuệ đứng hồi nãy, rồi đứng thế từng thức một y bắt chước đúng hết pho kiếm của nàng vừa biểu diễn mà khua động.
Thoạt tiên, Vân Tuệ lại tưởng y là một đứa trẻ hiếu kỳ thích đùa, cố ý cầm thanh kiếm lên múa chơi đấy thôi. Ngờ đâu y lại múa đủ pho kiếm, không thiếu một thế nào, thức nào hết, và cũng không nhầm lẫn gì cả.
Vân Tuệ ngạc nhiên vô cùng rồi nàng vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, cứ lặng lặng đứng xem Uyên nhi múa hết mười hai thức mà mình biểu diễn hồi nãy.
Mười hai thức kiếm đó trông bề ngoài tuy rất giản dị, nhưng đó là tâm huyết kết tinh cả một đời của Cô Độc Khách.
Hồi nhỏ Cô Độc Khách được dị nhân truyền thụ cho, kiếm thuật tuyệt học của các môn phái, khi tuổi già lão hiệp ẩn cư trong cù lao này, nhận thấy võ học của các môn phái tuy phái nào phái nấy đều có huyền diệu riêng nhưng vẫn còn nhiều khuyết điểm vì thế ông ta mới hợp kiếm pháp, chưởng pháp với nội lực của các nhà rồi mới tự sáng chế ra mười hai thức kiếm và mười hai thức chưởng và đặt cho hai pho đó một cái tên: Cô Độc Kiếm pháp và Cô Độc Chưởng pháp. Còn về mặt nội công thì hợp nhất nội công chính tông của Phật Đạo hai nhà mà tạo ra tĩnh tọa điều tức và Thiên Địa Cương Khí. Tĩnh tọa điều tức đem chân khí vào người là căn bản điều nguyên, và cũng là căn bản của sự luyện tập môn Thiên địa cương khí.
Còn Thiên địa cương khí là đem chân khí vận ra ngoài hút tinh anh của trời đất vào trong người, hóa vô hình thành hữu hình, rồi lại hóa hữu hình ra vô hình. Khi luyện đến mức tuyệt đỉnh, chân khí của mình sẽ hội hợp với trời đất thành một, thần tới ý hội, ý tới khí theo, mồm mũi da thịt đều có thể thoát ra chân khí rồi kết tụ ở ngoài người. Lúc ấy có thể phòng thân cũng có thể phản chấn. Nếu dùng chưởng lực đẩy ra, chỉ khẽ phát động là đả thượng được kẻ địch ngay, huyền diệu khôn tả.
Cô Độc Khách sáng tạo ra môn Thiên Địa Cương Khí, luyện tập không lâu thì bị kẻ thù đánh bị thương nặng và đã ngậm hờn xuống suối vàng.
Vân Tuệ luyện tập môn này mới được 7, 8 năm. Môn Thiên Địa Cương Khí plhair học tập 30 năm trở lên mới thành công, ngờ đâu từ khi ăn được hai trái kình châu. Nhâm Đốc nhị mạch đả thông, chỉ trong một đêm đã luyện tới mức dồn chân khí kết thành một đám sương mù rồi, như vậy chả là một kỳ tích là gì?
Còn về hai môn kiếm thuật và chưởng pháp, tuy chỉ có mười hai thức thôi nhưng thức nào cũng tinh hoa vô thượng, nên rất khó lĩnh hội sự tinh ảo của nó.
Sáng hôm nay trong khi luyện tâp không những nàng đã hoàn toàn thành công mà cả Uyên nhi cũng học được sơ bộ, như vậy nàng không kinh hãi, mừng rỡ sao được.
Chờ Uyên nhi luyện xong nàng vội chạy lại ôm vào lòng hôn hít một hồi, cảm động nói:
-Uyên đệ thông minh và tài ba thật. Hiền đệ có lẽ là thần đồng. Vừa mới học mà đã thành công đến như thế rồi.
Uyên nhi thấy Vân Tuệ khen ngợi mình như vậy ngượng vô cùng định nói vài câu khiêm tốn nhưng y nghĩ mãi không nói lên lời.
Vân Tuệ thấy y có vẻ ngượng liền cười khì, đỡ lấy bảo kiểm, ẵm y lên rồi nói:
-Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta đi xuống ăn cơm đi.
Uyên nhi lẳng lặng gật đầu rồi gục đầu vào nàng. Vân Tuệ cười khanh khách rồi đi như bay, nhảy xuống dưới, đặt y xuống, và dắt tay đi vào trong khách sảnh. Lúc ấy trong sảnh đã có một người đàn bà trạc ngũ tuần đang quét dọn. Vân Tuệ vừa trông thấy người đàn bà đó liền lên tiếng gọi:
-Vú Triệu, dậy sớm thế! Vú xem, chú em mà tôi đã cứu ở ngoài bể vào từ hồi hôm, tên là Long Uyên, vú bảo có đáng yêu không?
Nói xong nàng lại giới thiệu với Uyên nhi:
-Đây là vú Triệu. Vú ấy đến đây làm đã mười mấy năm rồi. Chính vú ấy đã nuôi chị từ nhỏ đến giờ. Vú Triệu tốt lắm, sau này có việc gì, hiền đệ cứ nhờ vú làm giúp, thể nào vú cũng vui lòng. Có phải thế không vú Triệu?
Nàng quay lại vú Triệu mà hỏi như vậy.
Từ khi hai người bước vào khách sảnh đến giờ, vú Triệu ngắm nhìn Uyên nhi không chớp, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Lúc này, vú ta thấy Vân Tuệ nói như vậy, vội chạy lại xoa đầu Uyên nhi tắc lưỡi khen ngợi và nói:
-Cậu bé này đẹp trai thật sao lại phiêu lưu đến chốn này thế? Có cậu ấy ở chung với chúng ta tiểu thư không còn buồn như trước nữa. Cậu bé đừng có sợ cứ yên tâm ở đây, có việc gì cậu cứ dặn bảo tôi, đừng có ngượng ngịu và phải coi đây là nhà của cậu.
Nói xong vú bỗng nghĩ tới một việc cất tiếng kêu ủa rồi tiếp.
-Sao tôi lại lẩm cẩm như thế. Mải nói chuyện quên cả tiểu thư và cậu bé đói bụng. Thôi, để tôi vào làm cơm trước. Cậu bé, cậu thích ăn gì bảo cho vú biết, để sau này vú sẽ làm cho cậu ăn. Vú đoán những món của vú làm ra thế nào cậu cũng ăn ngon lành lắm. Rồi cậu sẽ trắng trẻo mập mạp như tiểu thư vậy.
Vú ta vừa nói vừa đi vào trong bếp, Vân Tuệ chờ Uyên nhi ngồi xuống mới bỏ kiếm vào bao, đem vào trong thư phòng cất đi. Nhưng khi nàng vừa vào tới cửa bỗng thấy cái hòm sắt hôm qua đem về vẫn còn nằm ở yên đó. Nàng vộ hỏi Uyên nhi:
-Hôm nầy có phải đựng hành lý của hiền đệ không?
Uyên nhi lắc đầu rồi kề qua chuyện cái hòm sắt đó cho Vân Tuệ nghe và nói tiếp:
-Cái hòm sắt này lạ thật, trông nó như một khối vậy, không sao mở được ra, không biết ở bên trong đựng gì! Chị Tuệ có cách nào mở ra không?
Vân Tuệ để cái hòm đóleen mặt bàn, xem kỹ lưỡng một hồi, nàng chỉ thấy cái hòm ấy dài chừng hai thước rưỡi, mỗi bề dày chừng một thước, chỗ giữa có một quai sách sắt, còn bốn xung quanh không có khe hở nào hết, trông như một khối sắt làm thành cái hòm ấy vậy.
Nhưng nếu bảo nó là một khối sắt, sao nó lại nhẹ như vậy?
Như thế hiển nhiên bên trong phải trống rỗng.
Nàng cầm cái hòm lên lắc thử, nhưng không nghe thấy bên trong có tiếng động gì cả, nàng tức giận vô cùng, dùng bảo kiếm rạch theo nắp hòm một vòng, bảo kiếm sắc bén, chỉ rạch một lượt như vậy đã mở được nắp hòm ra liền.
Uyên nhi đứng ở trên ghế liền giơ tay mở nắp hòm ra xem thì thấy chứa toàn những lá cây bằng sắt. Những lá cây ấy dài chín tấc, rộng bảy tấc rất mỏng xâu bằng hai sợi gân bò thành một chuỗi trông như những cánh hoa lê vậy.
Vân Tuệ cầm những lá sắt đó ra để lên trên bàn xoảng. Nàng lại thấy bên dưới có một chuỗi miếng tre cũng xâu bằng gân bò. Những miếng tre đó cũng to bằng những miếng lá sắt vậy.
Uyên nhi lấy chuỗi miếng che đó ra thì thấy bên dưới còn một thanh đoản kiếm với một cái ống bạc. Y nhanh tay cầm lấy hai vật đó, nhưng y cầm thanh kiếm lên rồi rút mãi không rút ra được. Y tức giận cứ chạy quanh bàn hoài.
Vân Tuệ thấy vậy cười khúc khích, đõ lấy thanh kiếm, nó chỉ dài độ hai thước ba tấc thôi.
Nhưng hình dáng rất cổ kỉnh, cán và bao kiếm đều đỏ như màu máu, cán chỉ có ba tấc thôi, một bên khắc hai chữ “Đơn Huyết”, còn bên kia khắc bốn chữ “đơn tam tử trù”.
Vân Tuệ bấm cái chốt ở dưới cán, rút lưỡi kiếm ra khỏi bao, nhưng mới rút ra độ một tấc, ánh sáng đỏ của thân kiếm đã chiếu sáng cả căn phòng.
Uyên nhi vỗ tay la lớn, Vân Tuệ cũng kinh ngạc hết sức, nhanh tay rút nốt kiếm ra khỏi bao. Ánh sáng kiếm không những làm sáng tỏ cả căn phòng, mà tia sáng cứ co giãn luôn. Nàng còn cảm thấy thân kiếm rung động hình như muốn bay đi vậy, nàng biết thanh kiếm này lâu năm đã thông linh không muốn để cho người giá ngự, nên nàng vội vận công dùng sức nắm chặt nó.
Uyên nhi không biết trời cao đất rộng thấy thân kiếm rung động hoài và thấy tia sáng của mũi kiếm co giãn luôn, có lúc dài tới nửa thước tưởng là trò chơi liền đưa tay sờ thử.
Ngờ đâu tay y chưa đụng tới. Vân Tuệ định quát bảo thì cán kiếm đột nhiên nẩy mạnh một cái, đã rạch đúng đầu ngón tay Uyên nhi, máu chảy ra liền.
Uyên nhi với Vân Tuệ cùng kinh hoảng la lớn, Uyên nhi vội rút tay lại. Vân Tuệ cũng đột nhiên mất hết hơi sức.
Thanh kiếm dính một chút máu tanh, tia sáng ở đầu kiếm đột nhiên vươn dài ra. Nhân lúc Vân Tuệ cầm không vững, nó tự động giằng mạnh một cái nhảy ra khỏi tay nàng và bắn thẳng về phía Uyên nhi.
Vân Tuệ thất thanh la lớn.
Nàng vừa kêu vừa vươn tay ra dùng môn “Nhân quang túc ảnh” để bắt lấy thanh kiếm. Nhưng nàng không sao bắt nổi thanh kiếm ấy.
Uyên nhi đang kinh hãi và đau tay, bỗng thấy thanh kiếm nhắm mình phi tới càng sợ thêm, nhưng theo phản xạ vẫn giơ tay chảy máu lên đỡ. Không hiểu y làm thế nào mà lại nắm được cán kiếm.
Thanh bảo kiếm vừa lọt vào tay y, những tia sáng ở mũi kiếm bỗng biến mất, và sáng tỏa ra bỗng chuyển thành màu hồng xẫm, và cũng không thấy nó rung động sút ra khỏi tay của Uyên nhi.
Tất cả những chuyện xảy ra liên tiếp đó chỉ trong nháy mắt.
Vân Tuệ thấy mình không bắt nổi thanh bảo kiếm đã lo âu kinh hoảng hết sức, nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã thấy sự thay đổi kỳ lạ đó. Quả là kỳ tích. Vì tuổi lớn hơn, công lực mạnh như thế mà nàng không chế ngự nổi thanh bảo kiếm. Trái lại Uyên nhi không biết võ công lại thu phục nổi, như vậy chả là kỳ tích là gì?
Nàng ngơ ngác giây lát, thấy ngón tay Uyên nhi vẫn còn chảy máu vội nói:
-Để chị đi lấy thuốc ra băng bó cho, đệ mau cất thanh quái kiếm này đi, đừng để nó chiems phải nơi khác, không phải là chuyện đùa đâu.
Nói xong nàng nhanh nhẹn đi vào trong phòng lấy thuốc và vải ra để băng bó cho Uyên nhi.
Vân Tuệ ra tới nơi thấy Uyên nhi không những không nghĩ gì đến vết thương đang chảy máu mà lại còn vui vẻ hai tay cầm cán kiếm cứ múa may quay cuồng hoài.
Nàng vừa thương vừa buồn cười và thán phục đứa trẻ bạo gan. Nàng tới gần cắm bao kiếm vào thân kiếm rồi để thanh bảo kiếm lên trên bàn. Nàng ngồi xuống ghế kéo Uyên nhi lại gần băng bó và cho y uống thuốc.
Sự thật vết thương không nặng lắm, tuy chảy khá nhiều máu nhưng ngón tay giữa chỉ bị sướt một chút da thôi.
Nàng băng bó cho Uyên nhi xong dặn bảo y phải cẩn thận đừng có nhúng tay bị thương đó vào nước và cũng đừng bỏ miếng vải nơi tay ra.
Uyên nhi vâng dạ và cầm thanh kiếm lên đùa nghịch.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi thích thanh kiếm như vậy liền khuyên bảo:
-Tiểu đệ, đừng có đùa nữa, đằng nào thanh bảo kiếm cũng là của đệ, chờ khi đệ học xong kiếm pháp, lúc ấy đem nó ra xử dụng có hơn không? Bây giờ đệ hãy còn nhỏ khong nên nghịch những võ khí sắc bén này. Để chiều nay, tỷ lấy trúc làm thành một thanh trúc kiếm cho tiểu đệ nhé, đệ có bằng lòng không?
Uyên nhi mừng rỡ vô cùng vâng dạ luôn mồm. Lúc ấy vú Triệu đã bưng cơm ra, trông thấy những đồ để trên bàn và nững giọt máu tươi, vú kinh hoảnh hỏi:
-Tiểu thư, tay của cậu bé làm sao lại bị thương như vậy?
Vân Tuệ kể rõ nguyên nhân cho vú Triệu, vú hoảng sợ miệng niệm phật rồi nói tiếp:
-Cậu phải cẩn thận mới được, tục ngữ có câu “Đao thương không có mắt” nhỡ nó đâm vào chỗ khác có phải nguy tai không? Từ giờ trở đi cậu đừng có nghịch nữa nhé.
Nói xong, vú ta bày thức ăn lên bàn, cầm tay của Uyên nhi lên xem.
Ngờ đâu Uyên nhi không coi vết thương đó vào đâu cả, cười khúc khích nói:
-Vú Triệu, không sao đâu. Vú ngồi đây ăn cơm với chúng con nhé?
Vú Triệu thấy y không có vẻ gì đau đớn hết mới yên tâm và lắc đầu, rồi vú dọn cái hòm sang một bên lau chùi các vết máu và trả lời:
-Cậu ăn với chị trước, vú có việc bận lát nữa ăn cũng được.
Nói xong vú đi xuống bến luôn. Uyên nhi liền ngồi vào bàn, vừa ăn vừa nghịch chuỗi sắt mỏng. Y lật lên xem bỗng kinh hãi la lớn:
-Chị Tuệ, chị xem, trên miếng sát có chữ.
Vân Tuệ vội để bát cơm xuống, cầm những miếng sắt nhỏ đó lên xem từng miếng một. Càng xem càng ngạc nhiên vì nàng không thấy một miếng nào có chữ cả, lại tưởng Uyên nhi đùa liền trách:
-Tiểu đệ đừng nói bậy, làm gì có chữ nào?
Uyên nhi chỉ ngay vào miếng sắt thứ nhất đáp:
-Miếng này chả có chữ là gì? Trên đó có đề bốn chữ “Đơn thư thiết quyển” sao chị lại bảo là không?
Vân Tuệ cúi đầu xem lại miếng sắt đó chỉ thấy đen nhánh, chứ không thấy một chữ nào cả.
Nàng không tin Uyên nhi trông thấy chữ mà mình lại không? Nàng lại giở miếng thứ hai xem thử lần nữa, nhưng cũng không thấy chữ nào hết. Nàng cau mày, nhìn Uyên nhi hỏi tiếp:
-Thế trên miếng này có chữ không?
Uyên nhi ngạc nhiên vô cùng, vội đáp:
-Có mà. Chị không thấy hay sao?
Vân Tuệ ngơ ngác lắc đầu, Uyên nhi chỉ tay vào những hàng chữ và lớn tiếng đọc:
-“Đơn thư huyết kiếm, sản xuất từ đời Tần, tạm niêm phong trong hòm sắt, trầm xuống dưới đáy biển, khi nào nó ra đời được trông thấy mặt trời, nó sẽ làm rạng rỡ Thần Châu chấn võ lâm”. Đấy, chị không thấy sao?
Lúc này Vân Tuệ không thể nào không tin trên mặt những miếng sắt đó không có chữ, nhưng nàng rất lấy làm ngạc nhiên tại sao mình lại không trông thấy? Nàng ngơ ngác nhìn Uyên nhi bụng bảo dạ:
“Thằng nhỏ này cái gì cũng khác thường, chắc nó có lai lịch rất lớn, trên đơn thư có ghi rõ kiếm sản xuất từ đời Tần, người viết cuốn thư này để lại là một vị tiên tri nên ông mới đoán biết nó sẽ ra đời vào lúc này, đủ thấy người đó chẳng những thần thông quảng đại lại phải có duyên với Uyên nhi, bằng không những chữ ở trên miếng sắt chỉ mình Uyên nhi trông thấy?”
Người thời bấy giờ rất mê tín, vì Vân Tuệ không biết hai mắt Uyên nhi đã bôi nước trái kình châu nên mới trông thấy rõ, nàng lại tưởng người để lại cuốn thư này làm bùa phép chỉ để mình Uyên nhi trông thấy những chữ ấy thôi.
Uyên nhi thấy Vân Tuệ cau mày suy nghĩ, không trả lời, cứ tiếp tục vừa ăn cơm vừa giở những miếng sau ra xem. Y thấy trong đó cũng nhiều miếng vẽ những hình người, y mừng rỡ vô cùng la lớn:
-Chị Tuệ, chị xem, trong này có hình người nữa.
Vân Tuệ thấy vậy, vừa ăn cơm vừa đáp:
-Tiểu đệ, chị không xem đâu, đệ xem một mình đi. Chị chắc cuốn bí thư này thế nào cũng là bí kíp võ công của một pho võ công. Người viết cuối thư này có ý trầm nó xuống biển và hình như ông ta đã biết thể nào tiểu đệ cũng lượm được, nhưng xem dụng ý của ông ta thì hình như không muốn để cho người khác học lỏm, cho nên chữ trên đó người khác không sao thấy được, mà chỉ mình đệ thấy thôi. Như vậy, chúng ta là hậu bối, không nên trái ý của tiền nhân. Từ này trở đi, hiền đệ cứ theo hình vẽ trong đó mà học tập, sau này sẽ trở nên một vị đại anh hùng chứ không sai.
Uyên nhi mừng rỡ vô cùng, lại giở lại tờ đầu đọc kỹ thêm. Nhưng chỉ đọc được hai tờ Uyên nhi nói:
-Chị Tuệ, Đơn Tâm Tử tài ba lắm, võ công lợi hại không thể tả được.
Vân Tuệ sợ phạm phải cấm kỵ của người để lại cuốn thư đó. Nhưng nàng vẫn muốn biết lai lịch của cuốn thư ra sao, nên nàng nghe Uyên nhi nói vậy vội hỏi ngay:
-Đơn Tâm Tử là ai? Có phải là người để lại cuốn thư này không? Uyên đệ, mau kể lại cho chị nghe đi.
Uyên nhi mừng rỡ kể lại cho nàng nghe:
-Chị Tuệ phải, Đơn Tâm Tử chính là người để lại cuốn thư. Ông sinh ở thời Chiến Quốc, là đồ đệ của Lý Nhĩ, thủy tổ của Đạo gia, được Lý lão Tổ truyền cho cách luyện đơn, cương khí và kiếm thuật. Ông ta ở núi Hàn tại Tê Lỗ. Khổ tâm tu luyện không biết bao nhiêu năm, mới luyện thành “Huyền Thiên Cương Khí” rồi lại biến hóa nó thành “Đơn Thiết Thần Công”. Ông đã dùng chân hỏa đơn điền huyết khí hợp với sắt thần của Hàn Sơn luyện thành bảo kiếm Đơn Huyết này…
Y chỉ vào thanh đoản kiếm trên bàn nói tiếp:
-Mục đích luyện thanh kiếm Đơn Huyết này không phải dùng để giết người, mà là muốn giết chết năm con nghiệt long tác quái ở miền Đông hải. Vì vậy sau khi luyện xong bảo kiếm, Đơn Tâm Tử liền rời Hàn Sơn đi thuyền ra bể tìm sào huyệt nghiệt long, nhưng không ngờ năm con nghiệt long ấy rất lợi hại, ông đâu với chúng luôn ba ngày ba đêm vẫn không đả thương được con nào, suýt tý nữa ông còn bị chúng nuốt sống. Ông tức giận vô cùng liền lên một cái đào hoang ở gần đó tái luyện kiếm pháp. Ông bắt chước cách đấu của các loài thú và nghiệt long, tạo nên “Đơn Huyết Đồ Long Thập Cửu Thức” rồi ông quay lại đấu với năm con nghiệt long ấy. Lần này ông đã thành công, ông giết sạch cả năm con nghiệt long một lúc. Sau đó ông lấy lệ châu và nộ đơn của chúng đem về Hàn Sơn, dùng nội đơn đó phôi hợp với linh dược luyện thành chín viên Xích Long Hoàn. Ông chỉ ăn hai viên đã có thể phi thăng thành tiên.
Nhưng trước khi ông thành tiên, vì không muốn mai một tuyệt học và linh dược của mình nên mới dùng những miếng sắt này ghi lại môn kiếm thuật đó, và dùng những miếng trúc để ghi lại thần Công, y thuật rôi đem Lệ Châu Kiếm Thư và hai pho sách đó niêm phong kỹ lưỡng vào trong hòm sắt và trầm xuống dưới đáy bể, mong sau này người có duyên nào mạo hiểm vớt hòm sắt lên lãnh hội được những di tích bên trong để tế thế cứu người.
Vân Tuệ nghe đến đó ngẩn người ra và trong đầu óc tưởng tượng một người đáu với năm con rồng như thế nào. Nàng càng kính phục thêm nên nghiêm nghị nói với Uyên nhi tiếp:
-Uyên đệ đã lượm được hòm sắt đủ thấy phúc duyên của hiền đệ rất thâm hậu. Từ giờ trở đi hiền đệ phải cố gắng công học tập hai cuốn kỳ thư này. Như vậy mới không phụ lòng của Đơn Tâm Tử lão tiền bối.
Uyên nhi thấy Vân Tuệ nói thận trọng như vậy không dám cười nữa, cũng nghiêm nghị đáp:
-Chị Tuệ, thế nào em cũng nghe lời chị cố công học tập để sau này làm việc lớn và cũng để cho Đơn Tâm Tử lão tiền bối ở trên trời được vui mừng. Như vậy chị đã vui lòng chưa?
Vân Tuệ hớn hở gật đầu, cầm cái ống sắt bẹt lên để vào mũi ngửi và hỏi:
-Có lẽ Lệ Châu và Xích Long đơn để trong này cũng nên. Trong bài tựa có nhắc đến cách dùng không?
Uyên nhi gật đầu đáp:
-Trong đó nói, Xích Long Đơn là một thứ thuốc nóng như lửa, cần phải luyện thành công sơ bộ Huyền Thiên Cương Khí trước, hiểu biết cách điều thức vận hơi rồi mới uống được nó. Bằng không sẽ bị hơi nóng thiêu chết ngay.
Nghe tới đó, Vân Tuệ đặt cái ống đồng bẹt xuống. Uyên nhi thấy vậy suy nghĩ giây lát nói tiếp:
-Chị Tuệ, có phải chị đã biết cách vận khí điều hơi rồi không? Nếu vậy, chị hãy ăn một viên trước đi. Đệ dám chắc ăn xong viên thuốc ấy, thế nào thành công cũng nhanh chóng hơn bây giờ nhiều.
Vân Tuệ nghe vậy cũng muốn dùng ngay, nhưng sau nghĩ lại vội đáp:
-Để chờ khi nào đệ luyện thành công môn Huyền Thiên Cương Khí đã, lúc ấy chúng ta cùng ăn một thể cũng chưa muộn. Thôi đừng nói chuyện nữa mau ăn cơm đi. Ăn xong chúng ta còn phải luyện võ công.
Uyên nhi cũng nóng lòng muốn tập võ trong cuốn Đơn Thư Thiết Quyển, nên y nghe vậy vội và mấy miếng ăn xong bát cơm ấy liền cầm đơn thư định mở ra xem tiếp.
Vân Tuệ vội ngăn càn và ôm hết Thiết Quyển, miếng trúc, ống sắt và bảo kiếm lên nói tiếp:
-Uyên đệ lại đây, chị đưa Uyên đệ vào thư phòng. Từ nay trở đi đẹ ở trong đó, không những có thể nghiên cứu học tập hai bộ sách ấy mà lúc nhàn rỗi hiền đệ có thể xem sách trong thư phòng nữa.
Thư phòng ở phía bên trái của đại sảnh, đối diện với phòng ngủ của Vân Tuệ, Uyên nhi theo nàng vào trong, thấy phòng đó hai mặt Đông và Nam đều có cửa sổ lớn, ánh sagns đầy đủ, cảnh cửa sổ ó hai cái bàn, còn sát vách bên phía Tây có để một tủ sách lớn, trong đó có hàng nghìn cuốn sách đủ hết các loại, bên phía Bắc nơi giáp tường có một cái sập nhỏ bằng đá trên không có nệm chi hết.
Vân Tuệ để hai bộ sách bằng sắt miếng và bằng mảnh trúc lên trên bàn, để bảo kiếm liên trên đầu tủ bỏ ống sắt vào trong hộc tủ. Nàng vừa làm việc vừa nói:
-Uyên đệ, phòng này là phòng ngủ xưa kia của sư phụ chị, giờ tuy nhường cho đệ nhưng đệ không được nghịch ngợm. Nếu những sách nào có chữ khó hiểu, đệ cứ việc tra cứu cuốn “Thuyết văn Giải tự” trong tủ. Bằng không hiền đệ cứ viết vào giấy, để hỏi chị, còn các việc lặt vặt đã có vú Triệu làm hết.
Uyên nhi gật đầu vâng lời. Vân Tuệ đi ra bên ngoài mọt lát, lúc trở vào đã ôm chăn gối, màn chiếu vào và trải cho y hẳn hoi mới đi ra luyện võ công. Uyên nhi tuy vẫn còn tính trẻ con hay nghịch ngợm nhưng trải qua mấy ngày sóng gió, giờ đây nó đã già dặn hơn trước nhiều. Hơn nữa mới đọc Đơn Thư Thiết Quyển, y nhận thấy những võ công giống hệt những cái mà mình đã từng mơ ước, nên y mừng rỡ vô cùng, chỉ muốn đọc hết ngay trong chốc lát.
Vì vậy mà y càng đứng đắn thêm, một mình lẳng lặng đọc hai cuốn sách ấy.
Y thành kính ngồi ở trước bàn, lật qua bài tựa bắt đầu xem từ bài chính. Trang thứ nhất của bài chính tên là “Huyền Thiên Cương Khí nhập môn”. Những chữ trong đó rất khó hiểu, tuy có một bức hình vẽ tọa công để dạy cách luyện tập, nhưng y cũng không sao biết rõ được.
Thế rồi cứ lớn tiếng đọc cho thuộc lòng.
“Bế mục minh tâm tọa (nhắm mắt tĩnh tâm ngồi)”
“Ốc cố nghênh tư thần (nắm cho vững tinh thần và tư tưởng)”
“Minh sỉ tam thập lục (hai hàm răng ba mươi sáu chiếc cùng để lộ)”
“Song thủ bảo Côn Luân (hai tay ôm như hình núi Côn lôn)”
“Tả hữa minh thiên cổ (hai tay đấm như gõ trống trời)”
“Tạo hóa đoạt càn khôn (sự thành công của tạo hóa thắng cả trời đất)”
Bài khẩu quyết nhập môn ấy rất dễ học thuộc, Uyên nhi chỉ đọc hai lượt đã thuộc liền, nhưng y không hiểu nghĩa những danh từ như Côn Luân, Thiên cổ, Càn Khôn… Vjif những chữ đó không những y chưa học qua bao giờ mà cũng không hề nghe ai nói tới.
Y rất thất vọng, thở dài một tiếng, bỏ cuốn sách sang bên, lại giở cuốn viết trên những miếng tre ra xem, thấy chữ viết trên đó viết theo lối chữ triện, nhưng lối chữ này không làm khó dễ được y vì khi ở nhà y đã được bác tám dạy cho.
Y thấy trang thứ nhất chỉ viết có bốn chữ “Thần Nông Y Giản”. Trang hai thì chữ viết rất nhỏ, tuy bên trong có vẽ cả hình những cây thuốc nhưng cuốn này y dễ hiểu hơn.
Uyên nhi đọc từng chữ từng câu một. Vì dễ hiểu nên y thích lắm. Đến giữa trưa, y đã đọc được một phần tư rồi.
Vân Tuệ vào phòng gọi y ra ăn cơm. Trong bữa ăn y đem những chữ khó hiểu trong bài khẩu quyết nhập môn ra hỏi. Vân Tuệ nhất nhất giải đáp những câu đó cho Uyên nhi nghe.
Chiều hôm đó y lại quay trở vào trong thư phòng nghiên cứu cuốn Đơn Thư Thiết Quyển, quả nhiên thấy dể hiểu hơn trước nhiều.
Thế rồi từ ngày thứ hai trở đi, mỗi ngày hai lần, Uyên nhi luyện môn Huyền Thiên Cương Khí nhập môn, còn những thì giờ khác thì y nghiên cứu Thần Nông Y Giản và các sách để trên kệ.
Vân Tuệ thấy y chăm chỉ như vậy, cả ngày không bước ra ngoài cửa, và cũng không thích đùa nghịch gì cả, trong lòng vừa thương lại vừa yêu mến. Nàng thường dẫn y đi quanh cù lao để du ngoạn.
Đồng thời, nàng lại giới thiệu cho y quyen biết mười mấy nhà nông ở đó, bảo y lúc nào cần đi dạo cứ việc kiếm những trẻ ở đấy đùa giỡn cho vui, nhưng tánh Uyên nhi lạ lắm, suốt ngày chỉ thích đọc sách chứ không đi đâu cả.
Ngoài ra y lại chăm chỉ luyện võ chứ không thích du hí một cách vô ích và cũng không nghĩ gì tới việc trở về nhà y nữa.
Mười ngày sau, y đã bắt đầu luyện tập được tĩnh tọa điều tức. Phương pháp này chia làm năm bộ như sau: Chính khu, điều thức, không tâm, chỉ niệm và thủ khiếu.
Vân Tuệ giải thích cho y nghe thế nào là không tâm và chỉ niệm nhưng chỉ cần giảng giải một lần là y hiểu ngay.
Thế rồi, mỗi ngày y tỉnh tọa một thời gian. Mọt tháng sau, y mới luyện tập tới mức ngồi yên không nghĩ ngợi một tí gì trong một tiếng đồng hồ. Còn thủ khiếu là gì? Thủ khiếu là tập trung sức chú ý vào bất cứ một yếu huyệt nào ở trên người. Trong người có nhiều yếu huyệt lắm, người mới học phần nhiều tập trung vào trong yếu huyệt Đơn Điền trước rồi lên dần cho tới khi luyện lên đến yếu huyệt Bách Hội ở trên đỉnh đầu mới thành công.
Thời giờ thấm thoát như thoi đưa, thoáng một cái mà đã ba tháng. Trong ba tháng đó Uyên nhi và Vân Tuệ suốt ngày gần gũi nhau, hai người đã nãy lở một tình cảm rất sâu đậm. Tuy mỗi người luyện tập ở một nơi, nhưng lúc nào nàng cũng quan tâm đến sự luyện tạp của Uyên nhi. Nàng không những giảng giải những chữ khó hiểu cho Uyên nhi nghe mà còn làm hết việc vặt cho y nữa. Chứ không chịu để vú Triệu làm. Nàng lấy lý do là vú Triệu tuổi đã già làm việc không được nhanh nhẹn và cũng không nên làm việc quá nhiều như thế.
Sự thật thì nàng quá yêu Uyên nhi và trong lòng nàng đã nảy sanh tình yêu như một người mẹ mà không hay. Còn Uyên nhi không những rất yêu chị Tuệ mà còn rất tôn kính nàng. Y coi nàng như sư phụ vậy cho nên nàng bảo gì y cũng tuân theo không dám nói nửa lời.
Trong ba tháng đó, Uyên nhi tiến bộ kinh người. Y đã hoàn thành nhập môn và đã bắt đầu luyện đến môn thứ hai. Môn thứ hai là lấy thần dẫn độ khí và cũng là thuật vận khí. Theo trong Đơn Thư Thiết Quyển giải thích thì trong thân thể người ta chia làm lục quan, mỗi quan có sáu từng.
Như vậy, có tất cả là ba mươi sáu lớp, lúc phá quan phải thuận tiền, hậu, thượng, hạ, tả, hữu tuần tự nhi tiến, xông phá từng lớp một, phải tốn tất cả hai trăm mười sáu ngày mới xong.
Từ khi Uyên nhi ăn kình châu, linh khí của những trái kình châu đã đột phá hộ y sáu mạch quan khẩu. Nên khi y luyện tập môn này chỉ hơi vận khí là đã qua ba mươi sáu tầng lớp.
Mừng rỡ vô cùng vộ chạy ra báo cho Vân Tuệ hay, Vân Tuệ cũng ngạc nhiên, vì môn nội công này người khác phải tập đủ hai trăm mười sáu ngày mới thành công, mà y chỉ tập có một buổi sáng đã thành công. Sau nàng mới nghĩ ra là y được những trái kình châu trợ giúp.
Nhưng vì thận trọng, nàng dặn bảo Uyên nhi vẫn phải luyện đúng hai trăm mười sáu ngày. Nàng lại sợ y không chịu nghe lời len học môn thứ ba liền đem cuốn Đơn Thư Thiết Quyển đó vào trong phòng mình để y khỏi sao nhãng luyện tập.
Thời giờ vẫn đi như thoi đưa, hết mùa Đông tới mùa Xuân, khi Uyên nhi và tập đủ số ngày thì đã tới đầu mùa Hạ rồi. Trong gần một năm trời đó y nhất tâm nhất trí luyện phương pháp điều thức của Huyên Môn Cương Khí, và đã tinh xảo tột độ. Đồng thời y cũng cao lên rất nhiều, đầu y đã tới tai của Vân Tuệ rồi. Y lớn không sao, nhưng chỉ tội nghiệp cho Vân Tuệ cứ phải may quần áo cho y luôn.
Y thấy chị Tuệ bận rộn như vậy trong lòng không yên chút nào, nên y vẫn thường đệ nghị với nàng nên may lớn hơn một chút để khỏi phải may luôn như vậy.
Mùa hè năm sau, Vân Tuệ đếm đốt ngón tay mới hay đã đến ngày phải luyện tập tới pho võ công thứ hai, nên nàng đem cuốn Đơn Thư Thiết Quyển trả cho Uyên nhi và bảo tự xem lấy. Thế là Uyên nhi lại bắt đầu tập luyện chương thứ ba.
Nội dung của chương này phức tạp vô cùng, bên trong chia ra làm nội, ngoại và Khinh ba bộ, và cần phải luyện tập cả ba một lúc, nội công tức là Huyền Thiên Cương Khí. Mỗi ngày phải luyện hai tiếng đồng hồ, hai giờ đó là giờ tý và ngọ, luyện cho tới khi nào máu thịt dung hòa với nhau và muốn dồn cương khí tới đâu cũng được, khiến bắp thịt rắn như gang thép và có thể làm cho mềm như bông lúc ấy mới gọi là hoàn thành. Muốn có thành tích như trên phải mất mười năm mới có thể thành công được. Vì vậy cuối chương tác giả có dặn lúc bắt đầu học phải uống một viên Xích Long Hoàn.
Còn ngoại công là một pho chưởng pháp này có cả thảy bảy thức, mỗi thức ba thế, cộng tất cả là hai mươi mốt thể.
Về mặt khinh công có ba thân pháp, một là Tùy Ba Trục Lưu (theo gió đuổi dòng), hai là Phục Điệu Chu Phong (nằm phục xuống đất đuổi gió), thứ ba là Thiên Cơ Bộ (bước đi thiên cơ).
Hai thân pháp đầu là dùng để chạy nhảy, còn Thiên Cơ Bộ là dùng để khi đối nghịch phối hợp với Huyền Thiên Chưởng.
Ngày hôm đó Uyên nhi học thuộc lòng khẩu quyết xong, liền mời Vân Tuệ vào để cùng uống Xích Long Hoàn.
Từ khi ăn kình châu tới giờ, mọt năm nay võ công, nội lực của Vân Tuệ gia tăng gấp bội. Thiên Địa Cương Khí của nàng đã luyện tới sáu thành hỏa hầu, nên nàng không uống Xích Long Hoàn nữa mà muốn để cho Uyên nhi dùng.
Ngờ đâu Uyên nhi nhất định không chịu, bắt Vân Tuệ phải uống với mình một viên. Vân Tuệ không nỡ phật lòng Uyên nhi nên đành nhận lời. Uyên nhi cả mừng lấy cai hộp sắt ở trong hộc tủ ra.
Hộp sắt vừa dẹt vừa dài, chưa hề được mở bao giờ, Uyên nhi lấy hộp ấy ra rồi dùng dao nhỏ nạo hết sáp niêm phong ở hộp đi, vừa mở nắp ra trong phòng đã sáng hồng.
Trong hộp đó có xếp mười hai hạt châu to bằng trái long nhãn trong đó có năm hạt ánh sáng lóe ra làm chói mắt Uyên nhi và Vân Tuệ. Còn bảy viên kia cũng màu đủ nhưng vì có bao sáp bọc ngoài nên không có ánh sáng tỏa ra.
Uyên nhi biết những trái có sáp bọc ngoài mới thật là Xích Long Hoàn, còn những cái có ánh sáng tỏa ra là Xích Long Lệ Châu, chỉ là vật báu dùng để xem chứ không ăn được. Y lấy mọt viên thuốc và một hạt châu đưa cho Vân Tuệ, còn y thì lấy lmootj viên thuốc ra để sửa soạn ăn.
Vân Tuệ cầm hạt châu lên coi, hình như trong hạt châu có hình bóng một con rồng xanh và trông giống như nó còn sống trong hạt châu vậy. Nàng thích thú lắm bỏ luôn hạt châu đó vào trong túi, Uyên nhi liền dục nàng uống thuốc.
Hai người cung bóc bao sáp ra, mùi thơm tỏa ngào ngạt cả căn phòng. Hai người đều khen ngợi thầm và cho vào miệng rồi xếp vòng tròn điều thức ngay.
Hai người cùng cảm thấy Xích Long Hoàn vào đến cổ họng đã tan liền theo nước bọt chảy xuống đơn điền và hóa thành một luồng hơi nóng như thiêu. Hai người không dám trì hoãn vội chuyển vận chân khí đưa luồng hơi nóng đó vào trong các kinh mạch.
Hai người tựa như ngồi ở trong lò lửa, khó chịu hết sức, cả hai nghiến răng mím môi cố gắng chịlu đựng, lát sau hơi nóng dần phát tiết ra ngoài, mồ hôi đổ ra làm quần áo ướt đẫm như tắm.
Trải qua không biết bao lâu, hơi nóng dịu dần, quần áo cũng khô hẳn. Hai người từ từ thức tỉnh, cảm thấy chân khí trong người dồi dào vô cùng, mắt sáng đầu óc minh mẫn, nhẹ nhõm và kình lực mạnh vô cùng.
Uyên nhi nhìn Vân Tuệ lè lưỡi một cái và xuống đất trước. Ngờ đau, vừa cử động các khớp xương liền kêu “lốp bốp”, như bắp rang vậy. Y rờ tay vào sau lưng với dưới mông mới hay áo quần đã nứt một đường dài.
Vân Tuệ cười khì rồi đứng dậy, ngờ đâu nang cũng vậy, nhưng may thay áo và váy nàng khá rộng chứ không như áo quần của Uyên nhi. Nhưng nàng cũng hổ thẹn đến hai má đỏ bừng.
Uyên nhi cười khanh khách. Vân Tuệ lườm y rồi chạy thẳng về phòng, thay đổi áo trong xong thì đã thấy Uyên nhi mặc bộ quần áo chật ních chạy vào mặt méo mó như khóc nói với mình rằng:
-Chị Tuệ áo em chật rồi biết làm sao đây.
Vân Tuệ kinh ngạc vô cùng nhìn y một hồi, rồi lại nhìn mình mới hay cả hai đã cao lớn hơn nhiều. Nàng bụng bảo dạ: “Xích Long Hoàn công hiệu thực!”
Nghĩ đoạn nàng an ủi Uyên nhi:
-Không sao, chị cắt cho hiền đệ bộ quần áo mới liền. Đệ cứ ra ngoài chơi một chút là sẽ có đồ mới ngay.
Uyên nhi vâng lời đi đến cạnh nàng đo thử xem. Y cả kinh la lớn:
-Chị Tuệ sao chị cũng lớn nhiều như thế? Bằng không sao em cũng chỉ cao đến tai chị thôi?
Vân Tuệ nhu mì vừa cười vừa vỗ vai Uyên nhi nói:
-Chả lẽ chỉ có mình hiền đệ được phép lớn còn chị không được lớn hay sao?
Uyên nhi giang tay ôm ngang lưng nàng, rúc đầu vào lòng nàng nũng nịu:
-Đệ có cấm chị lớn đâu? Đệ chỉ kinh ngạc sao hai chúng ta lại lớn nhanh như vậy?
Vân Tuệ thấy y nói nhưng thế bỗng trào dâng một cảm giác lạ mà từ xưa tới nay nàng chưa cảm thấy bao giờ. Bỗng hai má nàng đỏ bừng, vội đẩy Uyên nhi ra và bảo đừng nói nữa.
Uyên nhi rụt đầu lè lưỡi ngây thơ vội chạy ra ngoài.
Vân Tuệ ngẩn người giây lát mới bắt đầu cắt áo cho Uyên nhi.
Từ đó trở đi Uyên nhi quyết tâm luyện chương thứ ba của Đơn Thư Thiết Quyển, tới đúng một năm y học xong võ công của chương này.
Trong suốt một năm đó chỉ có buổi sáng là y ở trong nhà thôi, còn những giờ khác y đều ở bên ngoài luyện tập, vì luyện khinh công với chưởng pháp phải luyện ở chỗ rộng, cho nên tảng đá lớn sau nhà là chỗ y với Vân Tuệ hàng ngày tới luôn.
Nửa năm đầu tuy hai người cùng khổ luyện một chỗ, nhưng mỗi người luyện riêng một môn võ công.
Nửa năm sau muốn để Uyên nhi lãnh hội được tinh túy của chưởng pháp, Vân Tuệ thường đối chiêu với y. Hai người không đấu thì thôi, đã đấu ít nhất cũng phải đấu trên hai tiếng đồng hồ mới xong.
Uyên nhi thông minh tuyệt thế, trí nhớ đặc biệt rất lâu, nên chỉ đấu với Vân Tuệ hai lần đã nhớ hết những thế võ liền. Vì vậy nửa năm sau đó không những đã luyện được hai pho Huyền Thiên Chưởng và Thiên Cơ Bộ tới mức xuất thần nhập hóa, y còn học lỏm được khá nhiều võ công của Vân Tuệ nữa. Nhưng Vân Tuệ cũng không thiệt thòi gì cả, vì Uyên nhi nài ép nàng phải theo học Huyền Thiên Chưởng và Thiên Cơ Bộ. Nhưng vì Vân Tuệ chưa luyện Huyền Thiên Cương Khí nên dù học Huyền Thiên Chưởng nhưng không sao giở hết được mười thành công lực như Uyên nhi. Còn Thiên Cơ Bộ thì huyền diệu và nhanh như điện, luyện hết môn này không những có thể tấn công kẻ địch, mà còn có thể tránh được hết thế công của địch nữa. Nhưng nói về công lực tuy Uyên nhi đã luyện được bảy thành hỏa hầu của mon Huyền Thiên Cương Khí nhưng so với Thiên Địa Cương Khí của Vân Tuệ thì vẫn còn kém một chút.
Mùa hè hai năm sau, lúc ấy Uyên nhi đã lên chín, nhưng y chóng lơn nên đã cao lớn như một thanh niên mười bảy. Đồng thời về mặt võ công y đã luyện tới mức mà nếu lúc này y hành đạo giang hồ, tuy chưa thể bất bại nhưng cũng đã thuộc vào hàng đại cao thủ võ lâm rồi. Vì y chưa đấu với người thứ ba nên y chưa biết công lực của mình tiến bộ đến mức nào.
Uyên nhi bắt đầu luyện tới chương thứ tư của Đơn Thư Thiết Quyển, còn Vân Tuệ vẫn luyện Thiên Địa Cương Khí, chương thứ tư là chương cuối cùng của cuốn sách và cũng là tinh hoa của toàn thư, gồm: Đơn Thiết Thần Công, Đơn Tâm Đồ Long Thập Cửu Thức kiếm pháp, còn Phi Long Cửu Thức khinh công dùng Đơn Thiết Chỉ và Đơn Thiết Chưởng làm phụ.
Hồi trên đã nói Đơn Thiết Thần Công là Đơn Tâm Tử biến hóa Huyền Thiên Cương Khí mà sáng tạo thành, lợi hại vô cùng, không những có thể luyện thành Kim Cương Bất Hoại mà còn có thể khiến chân khí bản thân hóa vô hình thành hữu hình, và còn luyện thành nội đơn to bằng hạt đậu phun ở trong mồm ra hay tự phát ra đầu ngón tay hoặc gan bàn tay muốn thâu hay phát tùy theo ý muốn của mình, dùng nội công ấy đả thương người cách xa mình mười trượng kẻ địch sẽ chết mà không hay. Không khác gì một ám khí sống vậy.
Còn Đơn Thiết Chỉ với Đơn Thiết Chưởng là võ công phụ cho Đơn Thiết Thần Công, lúc thần công chưa luyện thành được sử dụng thay thế. Chỉ phong và chưởng lực đó cũng có thể đả thương được người cách xa mười thước.
Đơn Tâm Đồ Long Thập Cửu Thức kiếm pháp với Phi Long Cửu Thức là Đơn Tâm Tử sáng chế ra là dùng để giết năm con nghiệt long kia, cho nên hai pho kiếm pháp và khinh công này không những lợi hại nhanh nhẹn đồng thời ở trên cũng có thể xoay chuyển để tấn công kẻ địch.
Vì thế mà Uyên nhi phải khổ luyện hơn một năm trời mới thành công, nhưng nói ra rất tội nghiệp vì y thấy mãi không tiến bộ chút nào.
Vân Tuệ thấy Uyên nhi ngày đêm khổ luyện mà tiến bộ lại rất ít như thế trong lòng cũng ái ngại hộ, nàng biết thần công ấy không những khó luyện mà phải tốn rất nhiều chân khí chân lực, nếu quá mệt nhọc không những vô dụng, trái lại còn gặp phải kết quả ngược lại là khác.
Vì thế nàng bắt Uyên nhi phải uống thêm một viên Xích Long Hoàn nữa và khuyên y không nên dụng công quá sức như vậy, vì dụng công quá sức chỉ có hại chứ không có lợi gì cả.
Cũng vì thế mà nàng đã lập một chương trình cho y học tập, không những bắt y mỗi ngày phải luyện tập thần công mà còn học cả điển cố, và học vẽ nữa.
Học vẽ phải có tài mới thành, bằng không học đến trăm năm cũng không đạt công trạng gì.
Uyên nhi là người kỳ tài tuyệt thế mấy năm nay y đã học hết nghìn cuốn thư ở trong tủ sách của Vân Tuệ, tuy không thể thuộc lòng hết nhưng cũng biết đại khái, hết nội dung. Thi từ ca phú môn nào y cũng hiểu cả.