Dịch giả: Nguyễn Cao Nguyên
Chương 29

Tôi dìu mẹ tôi vào nhà. Hai mẹ con cùng im lặng đi bên nhau qua khỏi khu vườn. Dì tôi đang đứng trước cửa nhà bên cạnh chồng, tay cầm thùng nước. Hai má bà hóp vào hít lấy điếu thuốc ướt đang ngậm trên môi làm vang lên những tiếng kêu sè sè. Không nói một lời, dì bước đến đổ nguyên thùng nước lên đầu mẹ tôi. Mẹ tôi sửng sốt la lên, mặt mũi tóc tai bà ướt đẫm nước bẩn.
Dì tôi hét: "Sao mày bêu xấu ngay trước nhà tao vậy hả? Mày không biết xấu hổ hả? Bây giờ cả làng ai cũng biết mày ngủ với ông chủ tịch."
Mẹ tôi quay lại, dì tôi thụt lùi đứng sau mấy người con. "Tất cả các người chết hết đị" Mẹ tôi nhổ một bãi nước miếng.
Rồi bà sửa lại bộ đồ ướt trên người, bước ngang qua mặt dì tôi đi về nhà, không đếm xỉa gì tới những cặp mắt đang ngó bà chăm chăm.
Dì tôi chửi bới hào hển: "Ngựa quen đường cũ. Sao không ai mang con đĩ ngựa đó cho voi dày."
Ngay sau khi mẹ tôi và dì Đặng rút vào phòng ngủ, căn nhà trở lại yên tỉnh. Tôi vừa làm cơm chiều vừa theo dỏi con nhện bò trên vách bếp. Một con ruồi mắc kẹt trong lưới nhện đang vùng vẩy cố thoát ra. Con nhện lơ đễnh khua những cái chân nhỏ xíu, phà nọc độc làm con ruồi tê liệt nằm yên. Đầu óc tôi trống rỗng như cái bụng bự của tượng Phật. Tôi lục tìm trong tủ thức ăn xem có gì có thể ăn chung với mấy củ khoai mì luột. Chẳng có gì ngoài một dĩa chanh muối tiêu. Tôi xếp mọi thứ ra mặt đất rồi mời ông tôi cùng với Jimmy và Bé Tí vào ăn.
Sau đó tôi đến gỏ cửa phòng mẹ tôi. Dì Đặng hiện ra, mắt dính đầy ghèn. Tôi bước vào, căn phòng kín bưng làm tôi có cảm giác như đang ở trong một chiếc quan tài. Tôi nhìn mặt mẹ tôi, mong tìm ở đó một nỗi đau khổ. Nhưng tôi không thấy gì cả. Mẹ tôi ngồi bên mép giường, chải tóc dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng.
"Cơm dọn xong rồi." Tôi nói cộc lốc.
"Kiên, có chuyện gì hả con?"
"Không."
"Vậy thì đừng gây thêm rắc rối cho mẹ. Mẹ mệt lắm rồi."
"Chờ mẹ Ở ngoài." Tôi nói và bước ra khỏi phòng.
Mẹ tôi nói vói theo:
"Ngày mai mẹ sẽ đưa con ra chợ mua ít sách vở quần áo cho con."
"Đang giữa niên học, con không cần sách vở gì nữa. Sao mẹ không mua cho Jimmỷ"
Mẹ tôi lắc đầu:
"Không."
"Tai sao?"
Mẹ tôi gõ nhịp chiếc lượt xuống mặt bàn với vẻ nóng nảy. "Mẹ không muốn mua cho Jimmỵ Chuyện học hành của con quan trọng hơn. Jimmy học không khá như con. Nhưng nếu con không muốn đi thì thôi."
"Con không muốn đị"
"Được, tùy con, nhưng con phải đi học. Đừng bao giờ đổ lỗi cho mẹ là không hết lòng lo lắng cho tương lai của con."
Nỗi buồn bực tôi cố nén trong lòng mấy hôm nay đột nhiên nổ bùng thành một một cơn giận dữ: "Tương lai của con?" Tôi la lớn. "Còn Jimmy thì sao? Mẹ có tính gì cho tương lai của nó chưa? Có tốt hơn của con không?"
Mẹ tôi quay sang dì Đặng, nhướng mày với vẻ ngạc nhiên. "Nó sao vậy?" Rồi bà nhìn tôi. "Con học được cái thói đó ở đâu vậy? Sao con không mời dì Đặng ra ăn cơm?"