Ba gã đàn ông trạc bằng nhau nhưng khác nhau một trời một vực, gã thì cao ốm lêu khêu, gã thì mập ú núc ních, gã thứ ba điển trai nhất, có gương mặt nghiêm nghị, trầm tư. Họ ngồi ở nhà hàng, trên bàn vài chai bia trơ vỏ với ly đầy thứ nước vàng óng. Gã mập ú nói trước tiên sau khi “ngánh” đã đời thằng bạn chí cốt của mình: - Ê! Mày quên bé Tường Vi chờ cơm sao? Nói gì nói lẹ đi, tao còn tập thể dục nữa. Gã sếu vườn trợn mắt: - Mầy mà tập thể dục? Tao nghe có lộn không đây? - Mẹ nó! Mầy chơi vài bản Disco, nhảy vài điệu Rock không là tập thể dục à? Tên sếu vườn đưa hai tay lên trời cười ngất, Đông cũng không nín được cười. Anh tưởng tượng ra cảnh Đổng ù na tấm thân cả tạ của mình quay cuồng theo điệu Rock loạn cuồng, càng cưòi dòn. Đổng ù có vẻ quê độ: - Thôi nghe Đông, mày ngon rồi, cho nên bé Tường Vi mới chọn mày, để tao thất tình mười năm nay. Không yêu được nữa. Gã sếu vườn “kê tủ đứng” ngay: - Chớ không phải, chẳng ai yêu nổi mày à! - Mày đừng khinh thường tao, nhiều em ngọt lắm, nhưng trái tim tao không hề rung động. Còn mày, vi trùng bu dầy đặc, ai mà dám xáp vô. Gã sếu vườn trề bờ môi mỏng dính, đấu võ mồm quyết liệt: - Lầm rồi thằng ù à! Là tao tình nguyện hiến trọn cuộc đời mình cho y học. - Hiến trọn bao năm rồi, có tìm ra cách chữa bệnh ròm của mày không? Gã sếu vườn gân cổ: - Ròm không đáng sợ, miễn cơ thể đầy đủ chất dinh dưỡng, chớ đừng như mầy. Nghe tao nói nè, bệnh thừa mỡ là một bệnh nguy hiểm. Gã thao thao bất tuyệt, Đông nhìn hai thằng bạn nối khố chỉ biết cười. Chợt gã nín ngang xương trố mắt nhìn Đông hỏi: - Ê! Sao nãy giờ không tuyên bố lý do vậy? - Tụi bây nói đã chưa? - Rồi – Cả hai đáp một lượt. - Vậy nói chuyện nghiêm chỉnh nghe. Tao đã suy nghĩ kỹ về dự án phát triển trung tâm, phải làm trong năm nay thôi, nhưng sức tao không nổi. Tao muốn mở cổ phần, để có tiền đầu tư, nhưng sợ không quản lý được. Đa số cổ phần, sẽ mất quyền điều hành công ty. Giờ tao hỏi tụi bây, có muốn mua cổ phần trung tâm của tao không? Gã sếu vườn trở nên thận trọng ngay: - Nghĩa là có cổ phần tụi tao mầy yên tâm hơn, chẳng ai mua nổi tình bạn ba đứa mình. Đông gật đầu thong thả: - Tính tao tụi bây biết rồi, dù là giúp đỡ nhau nhưng đứa nào cũng có quyền lợi nhất định. Đổng ù nhún vai rất ư là “đạo diễn”: - Tao biết mẹ gì về cái kinh tế thị trường nầy đâu. Nhưng mày đã nói nhất định ngon ăn. OK! Tao vừa có mấy cú áp phe phim bậy bạ mà lời nhiều, mua cổ phần ở trung tâm mày, coi như gởi ngân hàng lấy lời. Đồng gật đầu theo bạn, sực nhớ hỏi: - Sao mày không nói với Thanh Thiên, tao nghe nói cổ làm ra tiền dữ lắm. Đông có chút bâng khuâng khi tâm sự với bạn: - Cô ấy không có tiền, tao đã nói nhiều lần về làm với tao, cổ lại không đồng ý. Nghề hướng dẫn du lịch hấp dẫn cô ấy chỗ nào mà cổ bỏ mảnh bằng kinh tế vậy không biết. Mỗi lẩn tới thăm cổ, thấy cổ sống thanh đạm cô đơn tao buồn quá. Đồng có vẻ suy nghĩ, ở cô bạn ngày xưa có cái gì khiến hắn không hiểu được. Mỗi lần hắn ghé thăm, rủ đi chơi đâu đó, Thanh Thiên ít nhận lời. Bản tính cô hoàn thiện theo tuổi tác đời người, cô từ chối nhưng cô rất thân tình tha thiết. Đồng không còn thấy một nửa đàn ông trong cô bạn gái, anh chỉ thấy ở cô một người phụ nữ cô đơn. Trời thật bất công, vì không ban sắc đẹp cho nàng. Đồng vụt hỏi: - Coi như xong, tụi mình ghé thăm Thanh Thiên. Đổng ù vỗ bụng cười toe toét: - Ừ! Đi lẹ, con nhỏ độ rày nấu ăn tuyệt cú mèo. Đông đứng lên trả tiền, anh choàng vai hai bạn bước đi. - Nghe cổ nói mày hay quậy lắm phải không? - Làm gì có, tao chỉ tới ăn cơm với cổ cho có bạn thôi mà. Đồng xì dài: - Con nhỏ quen sống cô đơn rồi, nó cần gì tới mày đâu chớ. Câu nói Đồng khiến Đông chạnh lòng. Người đàn ông quen với niềm cô đơn không dễ, với người đàn bà càng khó hơn. Thanh Thiên của anh vì ai sống kiếp âm thầm? Bị tình phụ ư? Không, cô không có bạn trai nào ngoài nhóm tam Đ. Yêu đơn phương ư? Thật ra ai đáng được nàng yêu chứ? Nàng là một phụ nữ hoàn thiện, mỗi khi được ở bên nàng, ai cũng có cảm giác vui vẻ, hạnh phúc. Hay nàng mặc cảm mình không đẹp? Không thể nào, có bao giờ cô ấy quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. - Ê Đông! Mầy nói cái gì không thể nào? – Đổng ù trợn mắt hỏi. Đông giật mình, anh đã ngồi trên chiếc jeep cà tàng bạt mạng của Đổng ù, suy nghĩ đến Thanh Thiên, vô tình bật lên câu nói. Đông cười gượng: - Có cách nào cưới chồng cho Thanh Thiên không? Đổng ù nhấn ga, lao nhanh, hắn cười khùng khục: - Cánh văn nghệ văn gừng tụi tao hông có thằng nào đáng một xu cả, hỏi bên cánh ăn thịt người đi. Đồng hừ mũi: - Lái xe kiểu này có ngày vô bệnh viện gặp tao. Tao thề ăn thịt mày trước. Gả chồng cho Thanh Thiên à? Cô ta sẽ biến thành gấu, xé xác tụi mình ngay. Cả ba bỏ xe ngoài ngõ hẻm, đi bộ vào, rón rén bước vô cửa, cả ba định hù bạn chơi, ai ngờ cô đang nói điện thoại: - Thưa ông Chen, tôi chỉ môi giới và hướng dẫn ông về ngành mễ cốc Việt Nam. Nếu muốn làm việc sâu sắc hơn, xin ông liên hệ trực tiếp mễ cốc công ty Trung Hưng … - Dạ tôi hiểu thưa ông, luật sư Trần rất có danh tiếng, ông ấy sẽ giúp ông điều ấy. Tôi không thể dẫm chân vào nghiệp vụ kẻ khác. Dạ! Tôi là chuyên viên về kinh tế đối ngoại, đơn thuần vậy thôi, tôi chỉ làm đúng chuyên môn mình. Dạ! Thành thật cảm ơn nhã ý của ông, rất tiếc tôi bận. Dạ! Mong có ngày tái ngộ, tạm biệt ông, chúc ông thành công. Cô buông ống nói, nhắm mắt vẻ mệt mỏi, nghe tiếng động vội mở bừng mắt, cô thấy nhóm tam Đ đứng đó tự bao giờ. Vẻ mệt mỏi tan biến, cô reo lên: - Sao hôm nay đến đông đủ vậy? Cả ba không trả lời, Đông đăm chiêu ngó bạn: - Thanh Thiên bỏ bên du lịch hồi nào vậy? Hiện làm ở đâu? Cô tỏ ra bất ngờ rồi thản nhiên ngay: - Đâu có, khi rảnh, Thanh Thiên đi làm thêm cho đỡ buồn thôi. Ờ! Sao không ngồi xuống, đợi mình mời à. Cô lăng xăng đi rót nước, thái độ lúng túng ngượng ngùng. Đông nhìn sững theo cô, bạn bè thân thiết quá khiến Thanh Thiên khác lạ là anh biết ngay. Anh đứng lên đến bên cô: - Thanh Thiên sao vậy? - Đâu có gì. – cô gượng cười, bưng khay nước ra bàn. Đổng ù ngắm nghía bạn bằng đôi mắt cố ý tò mò: - Lúc nãy bước vô nghe “cậu” nói chuyện, cứ ngỡ cậu là cố vấn kinh tế một công ty nào đó. Công ty nào vậy? Cho mình hùn vốn với. - Thôi đừng đùa nữa, cố vấn gì thứ mình, ông khách du lịch đó chắc không tỉnh táo, gọi điện hỏi cũng nói đại thôi – Cô tỏ ra khó chịu, Đông vội ra hiệu các bạn, Đồng sếu vườn cười ruồi: - Trung tâm tin học Thế Kỷ thiếu cố vấn kinh tế, Đông nó đến mời cậu đó. Thanh Thiên dứt khoát: - Mình có công việc của mình, không làm việc khác đâu. Áng mây buồn lướt qua mắt Đông, cô luôn chia xẻ mọi niềm vui nỗi buồn trong anh, mỗi công việc là không thay đổi. Thật ra, tốt nghiệp bằng đỏ kinh tế đối ngoại mà làm thông dịch viên cho công ty du lịch là quá phí hoài, trong khi anh đang cần một cánh tay đắc lực, mà người anh kỳ vọng nhất là Thanh Thiên. Thanh Thiên nhìn rõ nỗi buồn trong mắt bạn “Đông ơi! Mình muốn lắm nhưng không được đâu, sóng gió sẽ nổi lên trong mái ấm gia đình bạn. Sóng gió sẽ nổi lên trong tim mình. Đông ơi! Tường Vi sống chết chưa biết khi nào. Đông có hiểu cho mình không?” Giả như vô tình, cô nói: - Nếu Đông cần cố vấn kinh tế, mình giới thiệu một người, cô ấy giỏi lắm. À! phương án 2 đến đâu rồi? Đông có quyết định gì chưa? - Mình phải đi bước phát triển chung của kinh tế thế giới thôi. - Nghĩa là mở cổ phần tạo vốn? - Đúng vậy, quyền giám đốc công ty mình nắm, nên mình chưa có ý định làm việc với Jim điên rồ. - Jim điên rồ? – Đồng kêu lên trước tên gọi kỳ cục. Thanh Thiên thản nhiên: - Nếu làm việc với hắn, cậu phải cẩn thận nghe, tụi Mỹ không điên chút nào khi nói đến tiền đâu. Vậy hôm vừa rồi đi với hắn, nói chuyện gì mà về khuya vậy? Nhắc đến đêm ấy, lòng Đông xôn xao, vì lẽ gì anh nhớ hoài mùi hương và những cánh hoa dạ lý nằm cô đơn trên mặt đất. Cô ấy có nói gì về chuyện đứa con mình yêu thích không? Tường Vi … - Thanh Thiên nè! Tối đó cậu đến nói với Vi chưa? Thanh Thiên tỉnh bơ gật đầu: - Nói rồi! - Cô ấy trả lời sao? – Đông hấp tấp, Đồng sếu vườn dỏng tai nghe. - Nó nói đừng nhắc nữa, hễ nhắc là nó đau đầu. Đông thừ người thất vọng, Đồng, Đổng hiểu cả hai đang nói gì. Đổng bực bội: - Tao càng ngày càng ghét Tường Vi, đàn bà gì lạ đời, muốn chồng mà không muốn con, hôm nào tao nổ một trận. Thanh Thiên cau mày: - Chuyện vợ chồng Đông, Đổng xen vào làm gì? Đổng ù không chịu: - Sao lại xen vào, Tường Vi là của tụi mình mà. Đồng khoái chí: - Chứ còn gì? Hồi đó Tường Vi cũng là của “cậu”. Cậu bắt nó ưng thằng Đông, nó đâu dám không ưng. Thanh Thiên nghẹn lời, gương mặt không nét cân đối trở nên ảm đạm vô hồn. Đông nhìn thấy, anh hoảng sợ, tim đau nhói. Lạ thật! Mỗi lần thấy nàng buồn là anh đau đớn theo. Tại sao? Đông vỗ nhẹ vai Thanh Thiên, mắt nhìn các bạn vẻ khó chịu. - Các cậu ngậm bớt mồm đi được chưa? Cứ chọc cô ấy buồn, chuyện đó cô ấy đâu có lỗi, là mình yêu cầu thôi – Đông hừ lạnh lẽ, Thanh Thiên khoát tay đứng lên: - Bỏ qua đi! Cô trầm ngâm đi lại dựa lưng vào cửa sổ, nhìn mông lung lên bầu trời đêm. Một lúc cô cất tiếng, giọng đều, nhỏ, âm thầm: - Năm nay chúng ta kẻ 32, người 34, tất cả đã sống quá nửa đời để hiểu, dù là con kiến cũng muốn mình là con kiến, chứ không muốn làm phần tử của người khác. Tường Vi cũng vậy. Cô ấy đã 29, đã là vợ, là bà chủ một gia đình. Chúng ta đừng xem cô ấy là con nít nữa, đừng nói cô ấy là của chúng mình, hãy để Tường Vi đi trên đôi chân mình. Mong một ngày không xa, cô ấy sẽ hiểu tấm lòng Đông mà thay đổi. Cả nhóm im lặng, Thanh Thiên thở dài nói rõ ý sau cùng: - Tường Vi rất yêu Đông, chừng đó đã đủ rồi. Huống chi ngoài chuyện hay đau yếu, dỗi hờn và không muốn có con, Tường Vi luôn là vợ hiền. Con người sinh ra không ai vẹn toàn, hãy dùng tấm lòng độ lượng đàn ông để thông cảm cho Vi. Im lặng. Thanh Thiên gượng cười: - Xin lỗi, đã chọc đến đàn ông tính của các bạn. Đổng ù bỗng thở ra: - Quái gở làm sao, hôm nay mình thấy Thanh Thiên đẹp lạ, mỗi ngày mỗi đẹp ra. Hồi trước mắt mình đui sao không thấy cà. Đồng gật gù ra vẻ, rồi tuyên bố một câu xanh rờn: - Mình bỗng dưng hết muốn sống độc thân. Thanh Thiên nè! Làm vợ mình đi. Đông tái mặt ngó qua Thanh Thiên, cô phì cười mắng: - Thằng mắc dịch muốn cạnh khóe mình à! Gã sếu vườn đứng dậy, vẻ trịnh trọng trên nét mặt, nói quả quyết: - Thanh Thiên! Có Đông, Đổng làm chứng, mình thề trước họ không nói đùa, bỗng dưng mình phát hiện Thanh Thiên quá tuyệt vời, bỗng dưng mình thấy yêu cậu vô cùng. Thanh Thiên! Anh không nói chơi, em suy nghĩ đi nhé, đây là lời cầu hôn đứng đắn nhất của anh. Gã sếu vườn bỏ đi nhanh ra cửa, Đổng ù ngơ ngác nhìn quanh rồi chạy theo. Còn lại Đông, mặt anh nhợt nhạt, tay run run. Anh muốn nói điều gì đó với Thanh Thiên nhưng trí não mông lung mơ hồ, không nói được. Anh chỉ nghe rã rời và nỗi cô đơn, lạnh lẽo ùa vào ngự trị xác thân anh. Thanh Thiên! Thanh Thiên! Cô đứng bên anh, tia mắt bình thản, một thoáng nụ cười xa xôi vời vợi, cô cầm tay anh khẽ nói: - Ngày mai cậu ấy sẽ hối hận ngay thôi mà. Đông nè! Ngày mốt Đông hãy đem lại cho gã sếu vườn một niềm vui, đó là lời từ chối của mình. - Thanh Thiên! Đông kêu lên, tay siết chặt tay cô đau nhói, rồi bất ngờ hôn lên má cô nụ hôn cháy bỏng, thì thầm: - Ôi! Cậu thật dễ thương. Đông biến mất, còn một mình nàng giữa căn phòng vắng lặng. Nàng thẫn thờ đưa tay sờ má, nơi nụ hôn Đông vội vã đậu vào. Nàng áp tay vào đó như sợ hơi hớm đàn ông bay đi, và đôi mắt buồn muôn thuở kia ngập tràn bóng nước.