Chương 18

Trang Trại Gordon Glen.
Ngày 4 Tháng 12, 1835.
Tiếng kim đan kêu lách cách hoà với tiếng đọc báo của cô Eliza vang lên trong phòng, Temple thẩn thờ nghe vang vẳng bên taị Nàng đang chăm chú nhìn mẹ nàng. Đã hơn một tháng rồi, bây giờ nàng mới gặp lại mẹ, nhưng trong thời gian ngắn ngủi này, nàng thấy 2 má bà đã hóp xuống và tóc mới còn xanh đó bây giờ đã bạc trắng, mắt thâm quầng tất cả đã làm cho bà già đi rất nhiềụ Temple cũng nhận thấy mẹ thường ngừng đan, mấy ngón tay cũng không còn nhanh nhẹn khéo léo như lúc trước nữạ Bà Victoria thường ngừng tay để xem cô bé Sandra 12 tuổi đan ra sao, nhưng Temple nghĩ mẹ nàng lấy cớ xem xét Sandra có tiến bộ không để ngồi nghỉ cho bớt mệt.
"Hỡi bạn bè thân thiết, -Eliza đọc tiếp.- số phận ngặt nghèo đang đến với chúng tôi như lá rụng. Nếu các bạn quên chúng tôi, lửa sẽ đốt cháy đám lá rụng và sẽ đốt luôn cả thân cây, chúng tôi sẽ sống triền miên trong cảnh mùa đông và không có mùa tiếp theọ".
Chuyện của chúng ta thế là chấm dứt.
" Số phận ngặt nghẽo đang đến với chúng ta" Temple lạnh cả người khi nghe giọng của Elizạ Nàng cảm thấy sởn da gà khi nghe đến điềm chẳng lành này.
− Thế là tuyệt vời rồi - bà Victoria đáp, giọng bà nghẹn ngào, cặp mắt vẫn sáng nhưng quanh mắt đã rơm rớm vì đau đớn - Tôi cảm thấy như thế đấy. Những đứa con quí báu của tôi đã ra đời ở đây. Tôi không thể rời bỏ mảnh đất đã giữ thi hài oph chúng được. TÔi phải sống chết ở đây như đám lá mà tờ báo đã nói đến.
Lời nói của mẹ Temple rất hợp với tâm trạng của nàng, nàng cũng đang nghĩ đến điễm chẳng lành sắp xảy đến. Nàng cảm thấy cần phải đập tan những ý nghĩ về điềm xấu đi.
− Má à, má không nên nghĩ chuyện này làm gì. Chúng ta sẽ không bao giờ bỏ đất đai của mình hết.
− Đúng thế, bà Victoria đáp, rồi quấn sợi chỉ quanh ngón tay với tư thế chuẩn bị đan tiếp nhưng bà chỉ đan được một mũi thôi rồi dừng lại, cau may nhìn chiếc vớ đang đan dở. Bà nói tiếp - Tuy nhiên mẹ vẫn thấy lòng không yên- Mẹ cứ nhớ mãi cái đêm bỗng nhiên bầu trời xuất hiện đường lửa sáng rực. Rồi năm ngoái, trời nhật thực vào buổi trưa và mọi vật tối tăm.
Bà lại nghe theo lời của những pháp sư rồi, bà Victoria à, đấy chỉ là những hiện tượng sảy ra trong thiên nhiên thôị Bà nhớ tôi đã giải thích cho bà hiểu rồi mà, - Eliza trách cứ bà, cố làm sáng tỏ một lần nữa - Hiện tượng trên trời xuất hiên những đường sáng là sao băng mà thôị Tôi đồng ý đấy là một trận mưa sao băng đặc bịt, nhưng không phải đêm nào bà cũng thấy sao băng. CÒn hiện tượng nhật thực là chuyện xảy ra hàng năm. Chuyện xảy ra hàng năm mà. Bà không nên nghe theo những lời mê tín dị đoan cổ hủ.
Nhưng Temple biết rằng không phải chỉ có mẹ nàng tin vào chuyện mê tín dị đoan. Nhiều người vẫn xem những hiện tượng trong thiên nhiên này là dấu hiệu của điềm báo không lành.
− Cô Eliza, cô đàn cho cả nhà nghe vài bản nhạc được không? - Sandre lên tiếng hỏi.
− Chắc chúng ta cần thế, Eliza đáp. Giống Temple, cô sợ không khí ủ dột trong nhà.
Eliza dẹp tờ báo đi rồi đến chiếc dương cầm, đàn một bản dân ca nổi tiếng. Khi tiếng đàn bay bỏng khắp phòng, Temple nghe tiếng cửa kiểu ba- rốc ở phía sau nhà mở ra rồi đóng lại đánh rầm. Sau đó, cô nghe tiếng bước chân nện thình thịch trên nền nhà ở hành lang. Temple rời mắt khỏi đồ đan, ngước mắt lên nhìn, nàng thấy Kipp đang đến gần phòng khách. Vừa thấy nàng cậu ta liền quay gót bước vô phòng.
Gần 16t, cậu ta đã cao gần 1m8, nhưng mắt va tóc vẫn đen như bao giờ cặp mắt ánh lên vẻ giận dữ, sự giận dữ mà cậu ta vốn có từ lâu.
Cậu ta dừng lại trước ghế nàng đang ngồi, lên tiếng hỏi:
− Có "ảnh" ở đây không?
Temple điếng cả người khi thấy vẻ giận dữ trên mặt Kipp, cậu ta dang trút cả cơn thịnh nộ lên một người mà nàng biết chắc là ám chỉ đến chồng mình, nàng đáp:
− Không- nàng không hỏi lí do tại sao cậu ta muốn biết có anh ở đây, vì hiện đang có mẹ nàng.
− chị đã thấy cái này chưả cậu ta lấy trong túi áo ra một tờ giấy xếp cẩn thận, rồi đưa cho nàng.
Nàng cố giữ bình tĩnh, để đồ đan sang một bên và đưa tay lấy tờ giấy mở ra, tiếng kêu sột soạt khiến cho nàng biết rằng trong phòng đang im lặng như tờ. Nàng phân vân không biết phải chăng bản nhạc đã hết, hay là cô Eliza ngừng chơi.
− Cái gì thế Templẻ
Giọng sợ sệt của mẹ nàng so với sự lo lắng của nàng khi nàng đọc tờ bích chương chẳng thấm vào đâụ Đấy là lời thông báo về một buổi họp, tất cả những ai đến tham dự sẽ được phân phát chăn mền và tiền để sinh sống.
− Cái gì thế Templẻ Eliza hỏi và đứng lên khỏi ghế ngồi đàn.
− Không có gì - nàng vội xếp 2 tờ bích chương lại và miết mấy ngón tay dọc theo đường xếp nếp cố làm ra vẻ thờ ơ lãnh đạm - chỉ là lời thông báo về một tên nô lệ bỏ trốn. Không có gì liên quan đến chúng ta, má à - nàng nhìn Kipp, ra dấu cho cậu ta đừng cãi lại nàng.
− Nhưng - Kipp.
− Kipp-, Temple nói nhanh cắt ngang lời bà - Kipp lo sợ tên chạy trốn này đã ăn trộm 2 con bò sữa nhà mình đã mất. Phải thế không?
Bỗng nhiên hàm cậu ta bạnh ra, căng cứng.
− Có thế như thế đấy.
− Nhưng có thể không phải - nàng đáp và quay mặt đi, nàng thở dài khoan khoái khi thấy bố nàn hiện ra trên ngưởng cửa.
Ông Will dừng lại, liếc mắt nhìn tờ bích chương xếp gọn trên tay nàng, rồi nhìn nàng Nàng hất đầu ra dấu cho bố biết mẹ nàng không biết gì hết về nội dung tờ giấy.
− Tất cả vẫn còn ngồi ở đâykhi tôi và kipp ra đị - ông trách nhẹ, vừa bước vào phòng tụ tập của gia đình.
− Gia đình thăm hỏi nhau mà, bà Victoria đáp, cười nhìn Temple - Ít khi gia dình đoàn tụ, cho nên chúng tôi có nhiều chuyện để nói với nhau.
− Em đã hứa nghĩ ngơi chiêu nay mà,- ông nhắc bà.
− Đúng thế.
− Lỗi là của con, - Temple nói chen vào - con đã ở nán lại quá lâu, thôi bây giờ con về. má, má lên lầu nghỉ ngơi đi chứ?
− Để tôi đi với bà - Eliza tiến đến bà Victoria.
Mấy phút sau, Eliza giúp Victoria đi ra khỏi phòng và Sandra được lệnh đi tìm cậu em trai nhỏ, trong phòng chỉ còn lại Temple, bố nàng và Kipp. Nàng thấy ánh mắt của bố muốn hỏi chuyện, nhưng chính Kipp mở miệng hỏi:
− có phải chị đã biết chuyện này rồi không?
− Dĩ nhiên là không- nàng nhìn tờ bích chương trên tay-Blade chẳng nói gì với tôi trư phi tôi hỏi. Mà tôi cũng chẳng biết về chuyện này nên không hỏi.
chắc là schermerhorn sẽ không có ai để tiếp hết, - Ông quill nói đến người được Jackson uỷ nhiệm đến để kí hiệp ước với người Cherokee- sẽ không có ai đến trong khi ông John Ross đang ở quashington.
Ridge và nhữn kẻ phản bội theo hắn hậu thuẩn cho việc này,- Kipp lên án. - tất cả bọn chúng đều nói láo là ong John Ross không phải lảnh tụ của chúng ta, vì không có ai bầu cử - Không có ai tin chúng tin hết. chúng gửi đại biểu đến Washington để kí những hiệp ước tạm thời. Chúng tìm cách để phản bội chúng tạ - cậu ta lấy tờ bích chương trên tay nàng, mở rạ- chị có tin việc này không? chúng cố hối lộ nhân dân để họ đến dự phiên họp Hội đồng bất chính, chúng hứa sẽ cho họ chân mềm và tiềntiền. vì chúng ta đã bán mình cho lão Jackson rắn rết, nên chúng tưởng mọi người cũng như chúng. Chúng lại còn dám hăm doạ rằng những ai không đến sẽ được xem như ủng hộ các hoạt động của Hội đồng.
− Tôi thấy hết rồi đấy, - Temple nói nàng hoảng hốt và đau đớn khi nghĩ đến chồng đã tham gia vào việc này.
− Chúng không thể tin hành động chúng làm lại mang đến thành công được, - cậu ta châm iếm.
− Toi không biết họ nghĩ sao!- Temple lo sợ em nàng cố hỏi han để thăm dò những hoạt động và kế hoạch của Bladẹ
− Chị nên cảnh báo với chúng là chúng sẽ trả giá bằng sinh mạng, vì đã phản bội dân tộc đấy.
Temple quay người đế che giấu khuôn mặt trắng bệch của mình. Suốt 2 năm qua, nàng đã sống với những lời đe doạ chết chóc này chốn lại Blade chồng nàng. 5- hay 6-?- người hợp tác với anh đã bị giết chết do những người nhân danh bảo vệ luât. máu thực hiện, mặc dù john Ross luôn mồm kêu gọi mọi người kiềm chế và giữ hoà bình.
Khi cha nàng để 2 tay lên vai nàng, Temple cảm thấy tay ông dịu dàng âu yếm, nàng nhẹ ngườị Ông nói:
Temple con, bố không mấy quan tâm đến buổi họi Họp đồng này. Cả 2 ông John Ridge và Stuart Watie đều đi theo ông John Ross đến Washington. Bố nghi ngại buổi lễ kết thoả ước sẽ mang.. hành động đáng ngờ vì 2 nhân vật chủ chốt quan trọng nhất của nhóm này đã vắng mặt. Bố tin chắc đây là một nổ lực khác nữa để tìm thêm người ủng hộ chúng mà thôị
− Dạ, có thể đây chỉ là việc như thế thôi, - nàng thấy nhẹ nhõm khi nghe cha nàng lập luận như thế, nàng quay lại nhìn vào mặt ông, lòng thương yêu tràn ngập, khiến nàng bớt lo sợ.
Cha nàng chưa lần nào để cho sự bất bình quan điểm giữa ông và Blade trở thành vấn đề cá nhân, chưa lần nào ông tỏ ra khinh bỉ ghét bỏ anh và chưa lần nào làm cho Temple cảm thấy nàng bị giằng co giữa 2 ngườị Nàng không biết cuộc hôn nhân của nàng có chịu đựng không, nếu cuộc xung đột này cứ tiếp tục mãị
Nhiều lần nàng phân vân tự hỏi, không biết cha nàng có biết rằng Blade đã dùng ảnh hưởng của mình để can thiệp với Thống đốc ban Georgia, cho phép cha nàng tiếp tục giữ quuyền sở hữu trang trại gordon Glen, trong khi tất cả những người chung quanh bị những kẻ trúng số đến tuớc đoạt gia tài, kế cả đồn điền của ông JOhn Ross. Những đặc ân như thế này chỉ được dành cho những người Cherokke nào ủng hộ việc kí hết một thoả ước bằng lòng dời đị Vì đã bằng lòng kí hiệp ước cho nên Blade tìm cách để có được sự miễn trừ dành cho gia đình nàng. Nàng nghĩ chắc cha nàng không biết chuyện này.
− Trễ rồi, - nàng nói, rồi thu dọn đồ đan, - con cần phải về để chuẩn bị bữa ăn cho chồng con.
− Chị về đấy làm gì? - Kipp nói. - Tại sao chị lại cứ ở với hắn tả
− Kipp, con không được nói năng như thế với chị con!- ông quill nạt lớn mắng con, ít khi nàng thấy bố giận như thế.
− Nhưng chị ấy sống trong nhà của một kẻ phản bội, - cậu ta tức giận cãi lại.
− Còn con thì sống trong nhà bố. Tức là con phải tuân theo ý muốn của bố. Con đã hiểu rõ chưả
− Dạ hiểu, thưa bố - Kipp miễn cưỡng nhượng bộ.
− Kipp, - Temple lến tiếng nói, - dù sao thì nàng cũng muốn giãng hoà, nhưng cậu ta quay gót bước nhanh ra khỏi phòng. - COn xin lỗi bố.
− Temple, con không có gì để xin lỗi hết. Em con cần phải học cach khoan dung mới được.
− Con biết, - nhưng nàng vẫn thấy không giả bớt mặc cảm tội lỗi, vì nàng là nguyên nhân gay ra cuộc chạm trán gấy gắt này.
− Kipp phaỉ hiểu rằng, cho dzù nó có bất đồng quan điễm với chồng con đến mấy đi nữa, thì Blade vẫn có lòng yêu ở xứ sở này và yêu nhân dân ta như chúng ta vậy. Bố thể gọi một người yêu quê hương là kẻ phản bội quê hương được, bất kẻ niềm tin của anh ta được thể hiện như thế nào.
− Anh ấy yêu quê hương, - nàng hăng hái khẳng định, - Anh ấy trốn tránh như kẻ bị ruồng bỏ, bị người ta nguyền rủa và bị đe doạ dùng bạo lực. con đã thấy rõ chuyện này. Cũng như bố, con cho là anh ấy sai lầm, nhưng con biết là anh yếu rất tin tưởng mình đã hành dộng vì lợi ích của nhân dân tạ Con không ghét anh ấy đuợc.. Con không hết yêu anh ấy vì chuyên này đươc.
− Bô' biết.
Khi Eliza bước xuống thang lầu đến đại sảnh, cô thấy không khí hoàng toàn yên lặng. cô dừng lại ở bậc thang cuối cùng để lắng nghe, hơi ngạc nhiên khi nghĩ đến Temple đã ra về mà không nói với cô lời từ giã. Chuyện này rất khác với tính cách của nàng.
Eliza đi vào phòng gia đình tụ tập, chiếc ghế Temple ngồi khi nãy đã trống, những chiếc khác cũng thế. Cô thất vọng định bỏ đi thì bồng cô nghe có tiếng đàn nhè nhẹ, cô quay lại tính la ray6` chú bé Johnny nghịch chiếc đàn.
Nhưng chính ông Will dang ngồi trên chiếc dương Cầm bằng gỗ hồng. Cô nhìn ông, lơị dụng lúc bâ't ngờ này để Nhìn kỉ ông, cô nhìn chiê'c aó khoác daì may bằng vaỉ ôm 2 vai rộng, xoả daì phủ Kín lưng. Ánh sáng buoi^? Chiều chiê'u qua cưả sổ Làm nổi bật những đường nét să'c sảo gương măt. nhìn nghiêng của ông. Những ngón tay phaỉ Đang lươt' nhẹ Trên cac' phím đàn bằng ngà. Tim Eliza thă't laị Khi cô tưởng tượng nhưng~ ngón tay kia đang trìu mê'n vuô' ve cô như thê'. Nôĩ ao ươ'c này có lần cô đã thổ Lộ Cùng Tempe nay bỗng cô cảm thâ'y sai traí, cảm giác sai traí naỳ làm cô ân hận đê'n ngạt thở.
Cảm thâ'y có người trong phòng, ông quay đầu nhìn lui, 4 mă't giao nhaụ Sau 3 năm dạy học ở đây, Eliza đã học được cách che giâ'u tình cảm của mình một cách râ't tàI tình. Cô bình tĩnh bươ'c vào phòng.
− Temple đã về rồI à? – Cô hỏi, nóI lên ý nghĩ đâù tiên xuâ't hiện trong oc' minh`.
− Rồi, - ông quay người ngồi nghiêng trên ghế - Nó nhắn lại lời tạm biệt cô.
− Tôi tưởng cô ấy không về sớm thế, - cô dừng lại bên cạnh cây đàn.
− Nó chán nản lắm.
− Vì tờ bích chương chứ gì. Nội dung nói cái gì thế?
Ông kể tóm tắt cho cô nghe về chuyện buổi họp hội đồng đặc biệt để kêu gọi moi người ủng hộ một số điều khoản trong tờ hiệp ước. buổi họp dã được tổ chức nhằm vào lúc ông John Ross đi Washington. Mới nghe cô thấy công phẩn, nhưng rồi cô cảm thấy thương Temple vì cô biết nàng rất đau khổ bởi lẻ Blade đang tham gia vào chuyện này. - Thật tội nghiệp cho Templẹ
− Tôi đã nói với nó đừng quá coi trọng buổi hợp này. Buổi họp sẽ không mang lại kết quả gì đâu, - ông nói, đoạn ông thở dài thườn thượt - Tôi ước sao Kipp đã không nói những điều nó không nghĩ kĩ. Nó đã quá giận.
− Đúng - Eliza buộc phải đồng ý với ông.- Đôi lúc tôi thấy thay vì cậu ấy lấy tấm lòng để đối xử với đời thì cậu ấy lại dùng nắm tay giận dzữ. - Vừa nói xong cô liền ân hận đã vô ý nói ra những nhận xét như thế về cậu con trai của ông.- Xin ông tha lỗi. đáng ra tôi không nên nói như thế mới phải.
− Không. Cô đã nói sự thật. Tôi chỉ ân hận là Temple đã đau khổ trước phản ứng tức giận thô bạo của kipp như thế. Tình trạng trước mắt của con gai tôi đã quá khó khăn rồi, kipp khỏi cần phải làm cho nó đau đớn thêm nữa mới phải.
Temple chắc đủ sức chịu đựng. Cô ấy nhiều nghị lực.
− Cô cũng thế, Eliza à.
− Chỉ lời khen đơn giản như thế và + thêm ánh mắt trìu mến ấm áp của ông là quá đủ cho cô rồi.
− Cám ơn ông, - mặc dzù tim cô đang đập thình thịch, nhưng cô vẫn giữ được bình tĩnh để trả lời ông.- Khốn thay là trong lúc Temple đến đây, tôi đã bỏ qua nhiều nhiệm vụ phải làm. Chắc bây giờ tôi phải đi làm cho xong thôị
trước tình trạng sức khoẻ của bà Victoria, Eliza đã làm hết mọi công việc lặt vặt trong nhà. Nguồn vui của cô bây giờ là điều hành công việc trong một trang trại rộng lớn như trại Gordon Glen này. Wá bận bịu với công việc, cô có rất ít thì giờ để nghĩ đến mình.
Khi cô dợm bước quay đi, ông quill nói:
− Có lẽ tối nay xong việc cô đàn cho tôi nghe với. Nếu đuợc ngồi nghe cô đàn tôi mới quên được thời gian dzài dẵng dặc trôi quạ
− Có lẽ tôi sẽ đãn cho ông nghe- cô tin chắc cô sẽ đàn cho ông nghe một mình, cho nên cô đã nhận lời. Trường hợp này quả không đứng đắn mac cũng không khôn ngoan chút nào hết