Hồi 101


Hồi 165
Hai cô kỹ nữ bại lộ chân tướng

Ả đi đầu mặc áo trắng, trên mái tóc cài bông hồng, mặt thoa một lớp phấn
mỏng, cặp lông mày kẻ phớt đầy vẻ thuỳ mị, yêu kiều.
ả thứ hai xiêm y màu xanh biếc, trước ngực cài hoa, cách ăn mặc nhã nhặn,
sang trọng.
Hai ả còn lại phục sức rất lộng lẫy, quần áo toàn thân một màu hồng.
Sau cùng còn một thằng nhỏ diện mạo thanh tú. Gã tiến vào nghiêng mình thi
lễ nói:
- Bốn vị cô nương đây là những hoa khôi rực rỡ nhất của Tam Giang Thư Ngụ.
Triển Diệp Thanh trỏ vào hai thiếu nữ đi trước ăn mặc nhã nhặn nói:
- Hãy trả mỗi cô một lá vàng.
Thương Bát chạy vào móc trong bọc ra hai lá vàng đưa cho thằng nhỏ.
Thằng nhỏ ngơ ngác cầm lấy vàng rồi khẽ bảo hai ả tóc vàng:
- Chúng ta đi thôi.
Rồi gã trở gót cất bước đi trước.
Hai thiếu nữ áo hồng liếc mắt nhìn Triển Diệp Thanh bĩu môi rồi theo thằng
nhỏ đi ra.
Triển Diệp Thanh liếc mắt nhìn hai thiễu nữ nói:
- Mời hai vị cô nương ngồi xuống đây.
Tiêu Lĩnh Vu đứng ở phía sau Triển Diệp Thanh ngấm ngầm chú ý đến cử
động của hai thiếu nữ.
Hai ả cảm ơn rồi ngồi xuống ghế.
Triển Diệp Thanh từ thủa nhỏ ở núi Võ Đương cho đến khi khôn lớn. Y chưa
từng ngồi một mình với đàn bà bao giờ. Nay là lần đầu tiên y đối diện với hai giai
nhân tuyệt mỷ. Y tới đây có chỗ dụng tâm khác chứ không phải là để giỡn cợt trêu
hoa ghẹo nguyệt thành ra ngượng ngùng không biết nói gì.
Sau một lúc Triển Diệp Thanh cất tiếng hỏi:
- Hoa danh hai vị cô nương là gì?
Thiếu nữ áo trắng mỉm cười đáp:
- Tiện thiếp là Bạch Mai, còn đây là Lục Hà muội muội.
Triển Diệp Thanh khẽ thở dài hỏi:
- Hai vị vào Tam Giang Thư Ngụ này lâu chưa?
Bạch Mai đáp:
- Kẻ bạc mệnh này luân lạc phong trần đã ba tháng nay.
Triển Diệp Thanh thấy thị mồm miệng hoạt bát không khỏi nghĩ thầm:
- Con nhỏ này nói năng khéo léo, e rằng không phải nhân vật dễ chơi.
Y còn đang ngẫm nghĩ thì có người bưng rượu thịt vào.
Thằng nhỏ liếc mắt nhìn Thương Bát, Đỗ Cửu khẽ nói:
- Hai vị khách gia có cần hai cô nương để bồi tiếp không?
Thương Bát lắc đầu đáp:
- Bọn ta già rồi, không còn hứng thú nữa.
Đỗ Cửu lạnh lùng nói theo:
- Vả lại ở trước mặt công tử gia mà muốn càn rỡ là không muốn sống nữa rồi.
Thằng nhỏ lè lưỡi ra rồi lật đật bỏ đi.
Bạch Mai cầm hồ rượu rót vào chung cho Triển Diệp Thanh khẽ nói:
- Tiện thiếp xin hỏi đại danh khách gia?
Triển Diệp Thanh đáp:
- Tại hạ họ Trình.
Bạch Mai lại rót đầy rượu vào chung của mình rồi nói:
- Tiện thiếp được hân hạnh gặp mặt Trình công tử, xin kính mừng một chung.
Rồi thị nâng chung lên uống cạn.
Triển Diệp Thanh nâng chung rượu lên môi ngửi hơi rồi nói:
- Tại hạ không uống được rượu, đành phụ lòng cô nương.
Lục Hà cầm đôi đũa trước mắt Triển Diệp Thanh gắp miếng thịt gà lên nói:
- Chị em tiện thiếp được lọt vào mắt xanh công tử rất lấy làm cảm kích. Công
tử không uống được rượu, bọn tiện thiếp cũng chẳng dám khuyên mời. Xin công tử
ăn một chút gì được chăng.
Thị vừa nói vừa đưa miếng thịt gà vào miệng Triển Diệp Thanh.
Triển Diệp Thanh lấy làm khó nghĩ. ¡n vào thì không được mà không ăn thì
lại tỏ vẻ khiếp nhược.
Y còn đang do dự chưa biết giải quyết cách nào bỗng thấy một bàn tay đưa ra
nắm lấy đôi đũa ở tay Lục Hà, nói:
- Công tử gia là một nhân vật tôn cao, sao cô nương lại vô lễ như vậy.
Triển Diệp Thanh đưa mắt nhìn thì thấy người động thủ chính là Tiêu Lĩnh Vu.
Y chỉ mỉm cười chứ không ngăn trở.
Tiêu Lĩnh Vu ngấm ngầm vận động nội kình, một luồng ám kình truyền qua
đôi đũa đánh tới Lục Hà.
Cử chỉ hai ả này không giống kẻ phong trần tầm thường khiến Tiêu Lĩnh Vu
sinh lòng ngờ vực. Chàng mượn cơ hội này để thử xem hai ả có biết võ công hay
không.
Bỗng thấy Lục Hà hai mắt sáng ngời lên nhìn thẳng vào mặt Tiêu Lĩnh Vu.
Đột nhiên ả kêu thét lên một tiếng buông đôi đũa trong tay ra.
Hiện nay Tiêu Lĩnh Vu đã tăng phần lịch duyệt rất nhiều. Chàng nghĩ thầm:
- Luồng nội lực của ta đánh ra tuy không nặng lắm, nhưng nếu con nhỏ này
không hiểu võ công thì bị đánh đòn này không khỏi hoa dung thất sắc, khí huyết
nhộn nhạo mới phải, khi nào lại còn lêu rú lên được. Luồng lực đạo của ta cực kỳ
mau lẹ, cô ả bị đánh một đòn vẫn chẳng tổn thương gì, cố ý bỏ đũa xuối gặp ngay hai thằng chắc cũng lần
đầu giải làm gia nhân thành ra ngớ ngẩn.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, chân y vẫn bước theo Đỗ Cửu.
Đỗ Cửu đã nghe Thương Bát tả đại khái tình thế trong Tam Giang Thư Ngụ.
Hắn mạnh dạn đi thẳng đến cánh cửa nhỏ thông sang hậu viện, đập tay vào cánh
cửa quát lớn:
- Mở cửa cho mau!
Cánh cửa vẫn im lìm đóng chặt.
Một lúc sau bỗng cánh cửa kẹt mở. Một đại hán trung niên nai nịt gọn gàng
đứng chắn trước cửa hỏi:
- Các hạ muốn kiếm ai?
Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:
- Chúng ta là khách đến chơi.
Lão già áo xanh đưa mắt ngắm nghía Đỗ Cửu rồi nói:
- Hậu viện hôm nay đầy khách rồi. Ngày mai các hạ hãy đến sớm hơn.
Lão vừa nói vừa đóng cửa lại.
Đỗ Cửu đưa chân phải đạp vào cánh cửa nói:
- Biết điều thì hãy tránh ra. Nhị công tử chúng ta đã đến chơi, khi nào lại chịu
cụt hứng bỏ về?
Lão già toan nổi nóng thì Triển Diệp Thanh cùng Tiêu Lĩnh Vu đi tới.
Triển Diệp Thanh sợ hai người xảy ra chuyện xung đột liền nói:
- Lão này mở cửa nhanh lắm, thưởng cho lão một lá vàng.
Thương Bát “dạ” một tiếng rồi thò tay vào bọc lấy ra một lá vàng nói:
- Nhị công tử ta ban thưởng cho, sao không tạ ơn đi?
Lão già đưa mắt nhìn lá vàng thấy ít ra cũng nặng tới hai lạng thì nghĩ thầm
trong bụng:
- Chỉ có khách quyền quý mới rộng rãi đến thế.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ, bất giác lão nghiêng mình thi lễ nói:
- Đa tạ nhị công tử đã ban thưởng cho.
Triển Diệp Thanh mỉm cười khen:
- Lão nhanh nhẹn lắm.
Rồi cất bước tiến vào.
Lão áo xanh toan cản trở nhưng thấy y oai phong bệ vệ, không giống người võ
lâm cải trang nên do dự.
Triển Diệp Thanh, Thương Bát, Tiêu Lĩnh Vu nhân cơ hội này đã bước vào rồi.
Đỗ Cửu đi trước dẫn đường. Mới đi được bốn năm bước thì đến một khúc
quanh. Bỗng thấy một đại hán lạng người ra cản đường nói:
- Khách quan đã nhắm phòng nào chưa?
Đỗ Cửu đáp:
- Kiếm phòng nào càng rộng rãi sang trọng càng tốt.
Đại hán đáp:
- Được rồi! Tiểu nhân xin dẫn đường cho các vị.
Đoạn hắn xoay mình đi trước.
Tiêu Lĩnh Vu nhân cơ hội này đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên phát giác ra
trước mặt chỗ nào cũng sáng tỏ.
Tình trạng hậu viện khác hẳn tiền viện. Những phòng khách ngoài tiền viện
đều thắp đèn sáng chưng như ban ngày, trên tường treo hoa đăng, tiếng đàn sáo véo
von. Nhưng ở hậu viên thì bên ngoài sáng tỏ, nhưng trong hành lang không có một
ngọn hoa đăng nào. Cửa sổ các phòng đều buông rèm bằng the dầy, ánh sáng không
lọt ra ngoài được, chỉ văng vẳng nghe tiếng cười nói.
Hiển nhiên cách kiến trúc các phòng ốc trong hậu viện đặc biệt khác lạ.
Đại hán trung niên dẫn mọi người đi qua một hành lang khá dài, cho đến tận
cùng mới đẩy một cánh cửa ra nói:
Mời các vị hãy vào phòng ngồi chơi. Tiểu nhân đi kêu mấy vị cô nương vào
bồi tiếp.
Đỗ Cửu nghĩ bụng:
- Thằng cha này đưa bọn mình vào đây e rằng không phải hảo ý. Ta cần coi
chừng mới được.
Hắn liền quay lại hỏi:
- Trong phòng có người không?
Đại hán trung niên đáp:
- Nếu đã có người khi nào tiểu nhân dám dẫn các vị tới.
Đỗ Cửu nói:
- Hay lắm! Ngươi vào trong thắp đèn đi.
Đại hán “dạ” một tiếng rồi đi vào trong phòng.
Đỗ Cửu vẫn đứng ngoài cửa ngấm ngầm vận động nội công đề phòng, chưa
chịu vào ngay.
Bống thấy hoả quang lóe lên. Trong nhà đã thắp đèn lên. Đỗ Cửu từ từ tiến vào
phòng.
Phòng này vuông vắn chừng ba trượng. Bốn mặt đều có màn tím che rủ. Bàn
ghế đều bằng gỗ lữ đàn, lại có cả cẩm đôn. Cách bố trí cực kỳ hoa lệ.
Đại hán trung niên chậm rãi nói:
- Tiểu nhân xin đi mời mấy vị cô nương.
Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:
- Ngươi bất tất phải vội vàng.Nhị công tử đây thân trọng thiên kim, ta phụ
trách hộ vệ phải cẩn thận mới được.
Hắn rảo bước đi quanh phòng một lượt rồi nói:
- Được rồi! Ngươi đi đi. Bảo hai cô sắp đặt thịnh soạn cho mau. Nhị công tử
chúng ta mà cao hứng ngủ lại đây là phúc đức cho các ngươi đó.
Đại hán trung niên hỏi:
- Các vị có bốn người sao lại kêu có hai cô?
Đỗ Cửu lẩm bẩm:
- Thằng cha này lại muốn mỗi cô hầu một người cho nó có đôi chăng?
Ngoài miệng gã lạnh lùng nói:
- Có Nhị công tử gia ở đây, không được nói nhăng nói càn.
Đại hán trung niên không nói gì nữa, xoay mình bước ra khỏi cửa.
Triển Diệp Thanh dẫn Tiêu Lĩnh Vu bước vào phòng. Thương Bát vẫn đứng
ngoài.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Từ ngoài hành lang vào tới phòng này có hai lần cửa rất dày, tường vách kiên
cố. ở đây đâu có giống như một kỷ viện?
Đỗ Cửu đáp:
- Tiểu đệ đã điều tra tường vách thì thấy ít ra sau những tấm rèm kia không có
địch nhân mai phục.
Tiêu Lĩnh Vu nói:
- Trên Vọng Hoa lâu ở Bách Hoa sơn trang tầng nào cũng có cơ quan mai
phục. Nếu nơi đây do Thẩm Mộc Phong kinh doanh thì tất cũng bố trí cẩn mật.
Chúng ta nên cẩn thận một chút.
Bỗng nghe Thương Bát hắng dặng một tiếng nói:
- Vị cô nương này đẹp quá!
Thương Bát nói câu này rất khẽ nhưng hắn vận dụng chân khí từ huyệt đan
điền phát ra nên Triển Diệp Thanh nghe rất rõ. Y vội đến ngồi bên Tiêu Lĩnh Vu,
còn Đỗ Cửu lui ra đứng sau chỗ cửa có buông rèm.
Bỗng thấy gót xen thoăn thoắt, bội ngọc leng keng. Tấm rèm vén lên. Bốn
thiếu nữ xinh đẹp nối đuôi đi vào.

Truyện Hồi 101 Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hoàng thái tử bọn tiện thiếp cũng không thể trái với lề luật.
Thương Bát cười lạt nói:
- Đêm nay tại hạ muốn giữ hai cô lại đây.
Hắn đảo mắt nhìn Đỗ Cửu nói:
- Đi kêu quản gia vào đây.
Đỗ Cửu dạ một tiếng rồi chạy đi. Lát sau hắn dẫn một đại hán áo xanh đi vào.
Thương Bát nhìn đại hán hỏi:
- Phải chăng ông bạn trông coi ở đây?
Đại hán áo xanh đáp:
- Phải rồi! Đại gia có điều chi dạy bảo?
Thương Bát lạnh lùng đáp:
- Giá trị hai vị cô nương này là bao nhiêu, công tử gia tại hạ bao hết, không
muốn để hai cô mở rèm đón khách.
Tên quản gia đảo mắt nhìn Bạch Mai, Lục Hà ra chiều khó nghĩ. Hắn trầm
ngâm một chút rồi nói:
- Hai vị cô nương đây là những nhân vật tuyệt đỉnh ở Tam Giang Thư Ngụ này.
Các thân sĩ ở đây đều biết tiếng. Nếu hai cô không ra đón mời thì e rằng đêm nay
trong bản viện sẽ xảy ra chuyện náo động đến trời long đất lở.
Thương Bát nói:
- Bọn thân sĩ ở phủ Ngạc Châu này đã là cái thá gì. Công tử gia bọn ta đã vừa ý
hai cô thì nhất định phải giữ lại.
Quản gia cười xã giao đáp:
- Bây giờ đành thế này vậy: Tiểu nhân dẫn hai cô ra ngoài gọi là tiếp một chút
rồi lại đưa các cô vào ngay.
Triển Diệp Thanh x½ng giọng:
- Tên này vô lễ quá! Làm cho ta mất cả tửu hứng. Tát cho gã một cái.
Đỗ Cửu “dạ” một tiếng rồi phóng chưởng đánh liền.
Tên quản gia thấy chưởng đánh đến liền vội né tránh sang một bên.
Đỗ Cửu ra tay cực kỳ thần tốc, tên quản gia tránh được tay trái của hắn thì tay
mặt đã đánh tới đánh “bốp” một tiếng.
Cái tát mạnh quá khiến tên quản gia lảo đảo cơ hồ muốn té xuống.
Tên quản gia bị tát đau quá, tức giận vô cùng, lớn tiếng quát hỏi:
- Sao lại hạ thủ đánh người?
Đỗ Cửu lạnh lùng đáp:
- Ngươi mà còn chọc giận công tử thì cái đầu ngươi cũng bể.
Bạch Mai gót sen thoăn thoắt chạy đến trước mặt Đỗ Cửu nói:
- Vị này ra tay lẹ quá.
Thương Bát thấy nếu còn động thủ tất xảy ra cuộc chiến đấu. Hắn coi thân
pháp tên quản gia né tránh rất mau lẹ, biết là không phải hạng tầm thường, liền vẫy
tay một cái.
Trung Châu Nhị Cổ ở với nhau lâu ngày, chỉ một cái cất chân, giơ tay cũng đã
hiểu ý nhau.
Đỗ Cửu liền bỏ mặc tên quản gia và Bạch Mai, lạng mình ra đứng chắn bên
cửa.
Thương Bát cản đường Bạch Mai và tên quản gia lại nói:
- Mời cô nương trở về chỗ ngồi.
Bạch Mai thở dài nói:
- Bậc Vương tử phạm pháp cũng phải tội như thứ dân. Vị kia ra tay đánh người
không khỏi có điều quá đáng.
Tên quản gia nhân lúc này ngấm ngầm vận khí điều thương.
Tiêu Lĩnh Vu khẽ bảo Triển Diệp Thanh:
- Hai con nha đầu bướng bỉnh vô cùng. Nếu không cho chúng nếm mùi đau
khổ thì e rằng chúng không chịu phục.
Triển Diệp Thanh gật đầu rồi đứng phắt dậy chụp lẹ vào uyển mạch Bạch Mai.
Y lớn tiếng nói:
- Con xú nha đầu này! Sao dám hỗn hào như vậy?
Bạch Mai thấy thủ pháp Triển Diệp Thanh mau lẹ dị thường. Thị không dám
giả vờ nữa, lạng mình né tránh.
Triển Diệp Thanh lạnh lùng nói:
- Té ra thân thủ cô nương thần tốc phi thường, trách nào chẳng bướng bỉnh.
Miệng y nói, tay vẫn không ngớt phóng chưởng đánh ra ba thế liên hoàn.
Ba thế chưởng này đều là kỳ chiêu trong Miên chưởng của phái Võ Dương.
Những tay võ sư hạng nhất muốn tránh khỏi ba thế chưởng này e cũng không phải
chuyện dễ. Thế mà Bạch Mai tránh được cả ba chiêu liền.
Thương Bát khen:
- Thân pháp cô nương thật là tuyệt diệu.
Hắn vươn tay ra nhằm chụp vào bả vai Bạch Mai.
Bạch Mai nghiêng người về phía trước rồi xoay nhanh một vòng xảo diệu tuþêt
luân né tránh được chiêu cầm nã của Thương Bát.
Thương Bát cau mày nói:
- Võ công của cô nương không phải tầm thường.
Hai tay hắn thi triển Cầm nã thủ pháp tấn công liền bốn chiêu.
Bạch Mai thân hình lấp loáng, tránh được hết.
Thị lảng tránh những đòn của hai tay cao thủ tập kích mà không đánh ra chiêu
nào.
Tiêu Lĩnh Vu biết thân thủ của Bạch Mai xảo diệu phi thường, không khỏi
ngấm ngầm kinh hãi nghĩ bụng:
- Con nha đầu này nếu quả là người Bách Hoa sơn trang thì có lẽ bản lĩnh thị
còn hơn cả hai cô Kim Lan, Ngọc Lan. Không hiểu thân thế thị ra sao?
Bạch Mai tuy tránh được những đòn của Triển Diệp Thanh và Thương Bát
nhưng trong lòng cực kỳ kinh hãi. Thị biết rằng đối phương là cao thủ võ công hạng
nhất. Thị chậm rãi hỏi:
- Sự thực lai lịch các vị thế nào? Bọn người trong quan trường ít ai có võ công
ghê gớm như các vị.
Thương Bát không trả lời vào câu hỏi mà lại ra điều chê trách:
- Thân pháp cô nương thì thật là tuyệt diệu, nhưng kiến văn của cô trên giang
hồ hãy còn điều khiếm khuyết.
Bạch Mai cười lạt đáp:
- Hai bên đã hiểu nhau, tưởng mấy vị không nên giấu giếm thân thế nữa.
Thương Bát hỏi ngay:
- Bản lãnh cô nương như vậy quyết chẳng phải người trong đám yên hoa. Liệu
cô có thể cho biết lai lịch được không?
Bạch Mai khẽ đặt ngón tay vào tà áo vạch một đường. Vạt áo liền rách lìa ra
như kéo cắt. Thị chuyển mình một cái, tấm áo ngoài rớt ngay xuống đất để lộ bộ võ
phục bên trong.
Tiếp theo cô búng ngón tay một cái cho áo ngoài rớt xuống lộ xiêm y màu
tím.
Lúc này Thương Bát đứng chắn trước cửa, còn Triển Diệp Thanh đứng bên bàn
rượu, Tiêu Lĩnh Vu vẫn đứng đằng sau Triển Diệp Thanh.
Lục Hà vẫn mặc trường y đứng tựa vào chiếc ghế giữa Triển Diệp Thanh và
Thương Bát.
Bạch Mai thắt lưng bằng dây lụa tơ trắng trên cắm bốn lưỡi trủy thủ.
Mục quang chuyển động, thì ngó Thương Bát và Triển Diệp Thanh hỏi:
- Các vị đã hãm mình vào nơi tuyệt địa, bây giờ không chịu nói thì chốc nữa
cũng phải nói. Thế là rượu mời không uống lại đòi uống rượu phạt hay sao?
Thương Bát hỏi lại:
- Nghe khẩu khí cô nương hách lắm. Không hiểu cô nương giữ địa vị gì trong
Bách Hoa sơn trang?
Bạch Mai sửng sốt hỏi:
- Dường như các vị đã biết rõ gốc gác của bọn tiện thiếp rồi thì phải?
Thương Bát hỏi:
- Cô nương tưởng Tam Giang Thư Ngụ này là nơi bí mật lắm hay sao?
Bạch Mai ngó Lục Hà chậm rãi nói:
- Lục Hà muội muội! Mấy vị trước mặt đây tuy đã hóa trang để che dấu thân
phận nhưng đều là cao thủ bậc nhất trong võ lâm. E rằng sức tỷ tỷ một mình không
đối phó được. Vậy muội muội cũng nên ra tay đi.
Lục Hà từ từ cởi áo ngoài để lộ võ phục màu lục bên trong. Thị cũng thắt đai
lưng bằng tơ trắng cài bốn lưỡi trủy thủ như Bạch Mai.
Thương Bát đảo mắt nhìn khí giới hai người rồi nói:
- Hai cô này cùng một phe, võ công lại giống nhau. Bọn ta chỉ cần tìm chỗ sơ
hở của một người là việc thu thập hai cô chẳng khó gì.
Lục Hà lạnh lùng nói:
- Các vị cứ thử đi rồi h½ng khoe khoang cũng chưa muộn.
Thị rút hai lưỡi trủy thủ ra cầm tay.
Tiêu Lĩnh Vu bụng bảo dạ:
- ả Lục Hà vừa rồi bị bắt hét lên một tiếng, tên quản gia lại đang bị giữ lại đây,
e rằng bọn chúng đã biết tin rồi. Bây giờ vẫn chưa thấy động tĩnh gì thì chắc là
chúng đang bố trí.
Lại nghe Thương Bát nói:
- Hay lắm! Tại hạ hãy lãnh giáo kỳ chiêu của cô nương.
Tiêu Lĩnh Vu liền lạng người ra đứng chắn trước Thương Bát nói:
- ¤ng bạn khoan rồi hãy động thủ.
Chàng đưa mắt thấy Lục Hà nhìn chàng có vẻ thù oán sâu cay. Chàng nói:
- Vậy bây giờ cô nương trả oán đi.
Lục Hà cười lạt nói:
- Ngươi chết là đáng lắm!
Thị vung tay một cái, hai đạo hàn quang vọt về Tiêu Lĩnh Vu.
Dưới ánh đèn nến ai cũng trông rõ hai lưỡi trủy thủ loé lên ánh hàn quang
nhằm vào mấy chỗ đại huyệt trước ngực Tiêu Lĩnh Vu.
Thị ra chiêu này khiến Triển Diệp Thanh và Thương Bát ngó thấy phải kinh hãi
nghĩ thầm:
- Thủ pháp của con nha đầu này thật mau lẹ và xảo diệu vô cùng.
Hai người mất hết cả ý nghĩ khinh địch.
Tiêu Lĩnh Vu đề tụ chân khí lùi lại một bước tránh khỏi.
Lục Hà sửng sốt hỏi:
- Địa vị các hạ thế nào?
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Tại hạ chỉ là một tên thư đồng mà thôi.
Lục Hà lạnh lùng nói:
- Võ công các hạ e rằng chẳng kém gì quí công tử.
Tiêu Lĩnh Vu đáp:
- Cô nương qua khen rồi.
Chàng nghĩ thầm trong bụng:
- Hai con nha đầu này võ công cũng ghê gớm lắm. Ta mà không kiềm chế
được chúng trước đi thì lát nữa cường địch bên ngoài tiến vào, nội ngoại giáp công
thì ta khó bề đối phó.
Chàng còn đang ngẫm nghĩ thì bỗng thấy tên quản gia đột nhiên nhảy xổ về
phía Thương Bát.Tay gã lấp loáng ánh hào quang. Trong tay gã đã cầm một thanh
trủy thủ.
Thương Bát dặng hắng một tiếng, tay trái điểm vào uyển mạch gã. Tay mặt
đẩy ra thành thế “Xuyên tâm quyền” đánh tới.
Hắn đánh đòn này mau lẹ tuyệt luân, vừa công vừa thủ.
Bỗng nghe tiếng rú thê thảm vang lên, tên quản gia lùi lại hai bước, lão đảo
người đi rồi té xuống. Miệng gã ứa máu tươi giãy đành đạch mấy cái rồi tắt thở mà
chết.
Thương Bát vẫn còn nhớ tới mối hận bị trúng đao hôm nọ nên ra tay rất tàn
độc, chỉ một chiêu đã đánh chết tên quản gia, tay trái hắn đoạt lấy thanh trủy thủ
trong tay gã.
Bạch Mai thấy Thương Bát một chiêu đánh chết tên quản gia thì giật mình
kinh hãi nghĩ thầm: