Tiếng chuông điện thoại ở bàn làm việc của Hoa Phượng reo liên tục. Ai nấy đều ngừng công việc của mình để nhìn dáo dác xem Hoa Phượng đâu. Thanh Trà đang đứng xớ rớ gần đó nên được Quốc sai: -Trà nghe giùm đi. Cô nhấc ống nghe lên, bụng nghĩ chắc Công Dinh: -Alô, Công ty Hưng Thịnh đây ạ. -Cho tôi nói chuyện với cô Hoa Phượng. Đang đinh ninh là Dinh, nhưng khi nghe giọng phụ nữ thì Thanh Trà cũng hơi bất ngờ, nhưng trong lòng thì cảm thấy nhẹ hẳn. Trong lúc đó, Hoa Phượng từ trong phòng giám đốc đi ra, nên Trà bèn nói vào ống nghe: Đạ. Chị cảm phiền chờ chút xíu nhé. Vừa nói, Thanh Trà vừa ngoắc Hoa Phượng rồi đặt nhẹ Ống nghe xuống bàn. Hoa Phượng di nhanh lại, cầm lên nghe: -Alộ Hoa Phượng đây ạ. -Ừ. Bác là mẹ của thằng Dinh đậy. Hoa Phượng ngạc nhiên: -Bác…cần tìm giấm đốc ạ? -Không. Bác tìm con. Hoa Phượng ngẩn người, giọng hồi hộp: Đạ…Có chuyện gì thế ạ? Đầu đây bên kia có tiếng cười: -À! Đâu có gì. Tại lâu quá bác không thấy con tới chơi. Một tí nữa tan sở, con có rảnh không? Đạ rảnh ạ. -Ừ. Vậy con ghé nhà bác nhé. Được không? Đạ…được ạ. -Ừ. Thế thì được rồi. Con làm việc tiếp đi, bác không quấy rầy nữa. Bà đã cúp máy, nhưng Hoa Phượng vẫn còn tần ngần mãi. Từ bàn bên kia, Thanh Trà vẫn để ý theo dõi cuộc nói chuyện của Hoa Phượng với mẹ Công Dinh. Tuy chỉ nghe được một phía, nhưng Thanh Trà cũng lờ mờ hiễu được nội dung. Từ lúc đó cho đến hết giờ làm việc, Hoa Phượng vẫn tỏ ra bình thản, nhẩn nha làm những phần việc trong ngày của mình. Nhìn vào, cứ tưởng như cô đã quên mất cuộc điện thoại ấy rồi. Cô không có vẻ gì nôn nóng. Chỉ tới khi cô gọi điện thoại về nhà, bảo là có việc nên sẽ về trễ. Chừng đó mới biết là cô vẫn nhớ. Còn Thanh Trà thì cứ như ngồi trên đống lửa. Đến khi ra về, thấy Hoa Phượng đi lấy xe, Trà chờ một chút rồi mới tà tà theo sau. Lúc Hoa Phượng đến nhà Công Dinh, Trà đứng đằng xa theo dõi, thấy chị giúp việc mở cổng cho Phượng vào, Trà vẫn chưa biết phải làm sao. Nhìn cánh cổng đã được đóng lại, trong lòng cô vẫn ngổn ngang với những thắc mắc. KHông biết bà ấy gọi Hoa Phượng đến để làm gì?…Có Công Dinh ở nhà không?….Hay là…bà ấy muốn giúp con trai tạo điều kiện cho anh làm hoà?….Giả thiết này nghe có vẻ hợp lý lắm. Thanh Trà cứ xớ rớ ngoài đường một lúc lâu, lòng rối bời. Cô không tìm được lý do vững chắc nào để có thể vào trong đó được. Đành phải ra về thôi. Cô buồn bã chạy xe chầm chậm. Ngang qua cổng nhà Dinh, cô cũng ránh nhìn vào, dù biết chắc là sẽ chẳng thấy được gì. Khi ngừng đèn đỏ ở ngã tư gần đó, Thanh Trà bất chợt trông thấy Công Dinh. Anh cũng đang dừng xe, nhưng là ở bên kia ngã tự Dường như anh không thấy cô. Thanh Trà mừng rỡ tưởng chừng như tim muốn rớt ra ngoài, vì cô cảm thấy được nó đang đập loạn xạ trong lồng ngực. Cô bèn cho xe tấp sát vào lề, vòng trở lại. Khi cô băng được qua đường thì cũng vừa kịp lúc Dinh chạy trờ tới. Giờ thì anh đã thấy cộ Anh cười xã giao và hỏi: -Trà đi đâu vậy? -Em định đến nhà tìm anh đây. Dinh hơi ngạc nhiên: -Có chuyện gì vậy? Thanh Trà cười tỉnh bơ: -Thì tới để mượn anh vài dĩa nhạc. Hôm trước, anh có hứa là sẽ cho em mượn mà, nhớ không? -Ờ…- Đúng là anh có hứa như vậy thật. Hôm đi Vũng Tàu, anh mở nhạc nghe thì Thanh Trà cứ khen là anh biết chọn nhạc, bài nào cũng haỵ Anh có nói chỉ chọn theo sở thích của mình thôi, có thể không hợp với người khác. Lúc đó, anh nghĩ hai cô gái này chơi thân nhau như vậy, có thể cũng thích thể loại nhạc như nhau, nên đã hứa là sẽ cho cô mượn. Và bây giờ thời điểm ấy đã đến, Thanh Trà đã nhắc thì anh phải thực hiện lời hứa của mình. Hai chiếc xe chạy song song với nhau cho tới nhà Dinh. Anh bấm chuông và chờ đợi. Cánh cổng được mở ra và hai người cùng dắt xe vào. Công Dinh chợt sững người khi nhận ra có chiếc xe cũa Hoa Phượng trong sân. Anh vội vã dựng xe mình kề bên rồi lao nhanh vào nhà, không để ý Thanh Trà cũng theo anh sát gót, vì cô đã tiên liệu trước việc này nên hoàn toàn là người chủ động. Công Dinh ào vào phòng khách và reo lên vui mừng: -Hoa Phượng! Em đến bao giờ thế? Mẹ anh và Hoa Phượng cùng quay ra, cười vui vẻ: -Con về rồi đấy à. Hoa Phượng cũng mới đến thôi. -Vâng. Em tới thăm bác…. Mẹ anh và Hoa Phượng đều vui khi thấy anh về. Nhưng anh vô cùng ngạc nhiên khi thấy nét mặt tười cười của Hoa Phượng chợt tắt hẳn, thay vào đó là một gương mặt lạnh như tiền. Còn mẹ anh thì lại nhíu mày, nhìn anh một cách nghiêm khắc. -Cháu chào bác ạ. Giọng Thanh Trà từ phía sau lưng vang lên lễ phép, là Dinh giật mình quay lại. Mặt anh biến sắc khi nhận ra tình thế bất lợi của mình. Anh nhìn Hoa Phượng, lúng túng giải thích: -À! Trên đường về thì anh gặp Thanh Trà. Cô ấy đi theo anh đến đây để mượn mấy cái dĩa nhạc. Hoa Phượng cười nhẹ với Thanh Trà, tỏ vẻ không thèm chú ý đến những lời Dinh đang phân trần. Bà Thịnh gật đầu lịch sự với Thanh Trà, mời cô ngồi. Thanh Trà dạ nhỏ rồi khép nép ngồi xuống đối diên với Hoa Phượng, tỏ vẻ tự nhiên nhưng ngầm quan sát mọi người. Công Dinh còn đang vụng về nhìn tình cảnh hiện giờ, chưa biết tính sao thì bà Thịnh đã lên tiếng: Đinh! Con nói cho cô Trà mượn nhạc gì đó, sao không lên phòng lấy đỉ Để cô ấy chờ tới chừng nào? -À! Quên. Trà chờ chút. Tôi đi lấy ngaỵ – Dinh sực tỉnh, vội vàng đi lên lầu. Thanh Trà cúi đầu bối rối. Rõ ràng mẹ của Dinh không thích cộ Bà đã có ý nhắc khéo để cô nhận thấy rằng, ngoài chuyện mượn nhạc vớ vẩn này ra, cô không có lý do gì để kè kè bên Dinh được nữa. Vì vậy, khi Công Dinh từ trên lầu phóng xuống, cầm trên tay khoảng bốn, năm cái dĩa nhạc đưa cho cô: -Trà cứ đem hết về nghe đi, chừng nào trả cũng được. -Ồ! Cám ơn anh. Thanh Trà cầm lấy, cho vào giỏ xách, và đành phải đứng lên chào ra về: -Xin phép bác, cháu về ạ. Mình về trước nha Phượng.