Chương Kết

Trời hãy còn tờ mờ, chưa sáng hẳn, Hoa Phượng đã bị thằng Hoàng gõ cửa phòng liên hồi. Có muốn nằm nướng thêm cũng không được yên với nó. Cô đành phải trở dậy chuẩn bị, vì lát nữa Công Dinh sẽ lái xe đến đón mấy anh em cô đi ra Vũng Tàu dự buổi lễ khai trương chi nhánh của công ty.
Dưới nhà có tiếng cười đùa ồn ào làm cô hơi nhíu mày, nhưng cô chợt nhớ ra, thằng bạn của em cô cũng có mặt ở đây để đi chung. Hình như tối hôm qua nó khăn gói tới đây ngủ thì phải. Đúng là mấy ông thần quậy, hễ nghe đi chơi là khoái lắm.
Có tiếng anh Huy và chị Bích nữa. Chà! Hai ông bà này cũng nôn không kém tụi nhỏ. Ông anh của cô cũng tức cười thật. Dự định sẳn là đám cưới xong sẽ đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, nhưng lại đổi ý tấp theo đi chung với đám em út ra Vũng Tàu. Ổng cũng ham vui ghê.
Khi nghe tiếng còi xe vang lên trước cổng, thì mọi người lục tục xách túi đi ra thật nhanh, vì đã chuẩn bị sẳn và ngồi chờ nãy giờ.
KHởi hành sớm nên khi đến nơi thì mặt trời cũng chỉ mới vừa ló dạng. Hoa Phượng bước xuống xe mà ngẩn ngơ nhìn cảnh thiên nhiên hấp dẫn, đến độ không nghe tiếng gọi của Công Dinh.
Thấy Hoa Phượng cứ đứng say sưa ngắm trời và biển, Dinh mỉm cười, bước tới gần. Anh đứng bên cạnh cô, im lặng.
Một lúc sau, cảm thấy ánh nắng đã có vẻ hơi gắt, Hoa Phượng quay lại, định trở vào. Chợt thấy Dinh vẫn đứng kế bên, cô ngạc nhiên:
-Anh đứng đây hồi nào vậy?
-Lâu rồi. – Dinh cười.
-Sao em không biết?
-Em lo nhìn đâu đâu chứ có thèm để ý đến anh đâu.
Hoa Phượng phì cười vì câu trách của Dinh. Cô khoác tay anh, kéo đi:
-Mình vào thôi anh. Nắng lên gắt rồi đấy.
-Tưởng em không sợ nắng chứ.
-Sợ chứ sao không sợ. Đứng thêm một hồi là anh cũng sẽ không nhận ra em luôn đó.
-Sao vậy?
- Đen thui như cô gái Châu Phi chứ sao.
o O o
Tiệc chiêu đãi thật trịnh trọng, khách khứa khá đông. Có thể nói Hoa Phượng chẳng quen biết ai, ngoại trừ những người đã từng đến văn phòng ở Sài Gòn là còn quen biết, nói chuyện với nhau vài lần. Còn ngoài ra là cô mù tịt. Công Dinh cứ dẫn cô kè kè một bên, gặp ai cũng giới thiệu. Không có ai là anh không quen.
Cũng phải thôi, vì một tay anh giao dịch lo cho việc thành lập chi nhánh ở đây cơ mà.
Hp để ý, thấy khắp nơi chỗ nào cũng đầy những lẵng hoa. Không thiếu thứ gì, từ hoa lan, cẩm chướng…cho đến các loại hoa dại như thạch thảo…đủ màu sắc.
Loay hoay tiếp khách cho đến trưa mới ngớt. Mọi người rủ nhau ra biển tắm. Mặc dù cũng thích tắm biển lắm, nhưng Hoa Phượng lại sợ bị sạm da, vì thấy trời nắng gắt quá. Thanh Trà thì không sợ nên cứ ào xuống biển tắm thoải mái.
Thế là chỉ một mình Hoa Phượng ngồi lại trên bãi. Chẳng ai như Công Dinh, dám bỏ mặc cô mà xuống dưới chơi đùa với mọi người.
Ngồi trên cát nhìn ra, thấy những cái đầu của mọi người nhấp nhô trên sóng, Hoa Phượng cứ tức anh ách. Không chịu nổi cảnh bị bỏ mặc, cô bèn đứng dậy, cứ để nguyên quần áo như thế mà chạy xuống nước, không thèm thay đồ tắm.
Mọi người thích chí cười vang, té nước vào người cô tới tấp. Dinh phải lao tới, kéo cô ra xa nhóm người đang quậy phá.
Tìm được một chỗ tương đối yên ổn, hai người nhìn lại thì thấy ai nấy cũng không còn chùm nhụm vào nhau nữa, mà đã tản ra chơi riêng hết trơn. Anh Huy và chị Bích đang mon men tới gần chỗ hai người, nhưng chợt nhận ra Dinh và Hoa Phượng đang nhìn, họ bèn kéo nhau tảng ra chỗ khác.
Thằng Hoàng và bạn nó thì hì hụp bơi ở tít ngoài xa, khiến Hoa Phượng lo sợ cho đứa em, bèn hét om sòm kêu nó trở vộ Nó quơ quơ tay trấn an cô, nhưng cũng nghe lời bơi vào gần gần một chút.
Quốc thì đang dìu cho Thanh Trà tập bơi ở đằng kia. Dinh tức cười, nói với Hoa Phượng:
-Ngoài biển sóng lớn như vầy, làm sao mà tập bơi được. Muốn tập bơi thỉ phải tập trong hồ chứ. Này! Em có biết bơi không?
-Không.
-Sao không tập?
-Tại không ai dạy.
-Thì anh nè.
-Tập ở đây hả?
-À…không. Thôi, giờ thì em chỉ nhúng nước chơi thôi. Chừng nào về, anh sẽ đưa em đi tới hồ bơi để tập.
Nhúng nước chán, Hoa Phượng đòi lên. Công Dinh cùng đi với cô về công ty thay đồ.
Buổi chiều, Hoa Phượng lại rủ anh ra bãi. Dinh nhướng mắt, ngạc nhiên hỏi:
-Em muốn tắm nữa hả?
-Không.
-Vậy ra ngoài đó làm chi?
-Thì…đi dạo.
-Ừ.
Hai người nắm tay nhau, chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển. Phìa sau hai người là những dấu chân in trên cát. Phiá ngoài kia là những ngọn sóng dang dập dìu vỗ ều. Sóng biển lúc hoàng hôn thật êm ềm, tho mộng.
Công Dinh chợt bấm nhẹ tay Hoa Phượng. Cô nhìn theo ánh mắt anh, và phía trước Quốc và Thanh Trà cũng đã ra đây tự lúc nào. Hai người đang dung dăng dung dẻ trên bãi cát, giống y như cô và Dinh hiện giờ.
Phát hiện ra Công Dinh và Hoa Phượng ở đằng sau, Thanh Trà ghé tai Quốc nói gì đó rồi buông tay ra, chạy lại gần Hoa Phượng, nói nhỏ:
-Tao khám phá ra chuyện này rất quan trọng.
-Chuyện gì vậy.
-Bây giờ tao mới biết. Tình yêu thì không cần phải tìm kiếm chỉ cho vất vả, đến một lúc nào đó, tự nhiên nó sẽ đến với mình thôi.
Thấy Hoa Phượng há hốc miệng nhìn mình kinh ngạc, Thanh Trà mỉm cười, nháy mắt với cô rồi chạy vụt đi.
Hoa Phượng nhìn theo bóng cô bạn thân của mình tay trong tay với Quốc, cùng nhau chạy trên cát. Trông cả hai có vẻ như đã tìm được hạnh phúc. Hoa Phượng mỉm cười, quay sang Công Dinh:
-Có lẽ Thanh Trà đã tìm được một tình yêu đúng nghĩa.
Dinh gật nhẹ đầu:
-Cả hai đứng yên nhìn theo bóng hai người bạn càng lúc càng xạ Hoa Phượng tựa người vào Dinh, nhìn về phiá chân trời.
Hoàng hôn đã đến rồi đây.
Mỗi khi chiều đến mặt trời tròn và độ rực như được phủ hào quang, đang chăm chăm nhìn xuống biển. Những gì con lại chỉ là những đám mây đủ màu sắc, vẫn cứ bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh đẹp mê hồn.
Hoa Phượng nghiêng đầu thì thầm vào tai Dinh:
-Từ rất lâu rồi, em đã bị vẻ đẹp của biển lúc hoàng hôn cuốn hút. Em có thể đứng hàng giờ trước biển để có thể chiêm ngưỡng cảnh mặt trời đang từ từ lặn, để cảm nhận được cái đẹp, cái bao la của vũ trụ.
Công Dinh mĩm cười, siết chặt vai cô, lòng thầm nghĩ: Cô vợ sắp cưới của mình thật là lãng mạn. Anh thấy vui vui khi nghe tiếng cô hát nho nhỏ:
”Cùng em biển chết…
Cùng anh biển tan…
Ngàn năm nổi đau. Hóa kiếp mây ngàn…
Cô đơn…biển cạn”.
Đột nhiên, Hoa Phượng ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi:
-Biển bao la như vậy, thì làm sao cạn được phải không anh?
Dinh ngạc nhiên:
-Biển cạn? - Rồi như hiểu ra, anh vòng tay ôm lấy cô, trả lời - Biển không bao giờ cạn. Cũng như tình yêu của anh đối với em cũng vậy. KHông bao giờ cạn.

Hết

rose

 

Xem Tiếp: ----